Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

chương 24: cứu người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sợ hãi tới cực điểm, trái lại không la lên được, Lâm Vong hiện tại chính là như vậy, dường như trong cổ họng có cái gì chặn lại, một chút âm thanh đều không thể phát ra được, Lâm Vong toàn thân cứng ngắc trừng lớn hai mắt, hiện tại đừng nói hắn có thể giãy giụa, đến nhắm mắt lại hắn còn không làm được nữa.

Người nọ sau khi nhìn ra Lâm Vong liền ngẩn người, biểu tình có chút hòa hoãn, từ trong miệng phun ra một câu: “Là ngươi? ”

Nghe khẩu khí kia dường như có biết qua mình, Lâm Vong thấy y thật lâu không xuống tay, cũng không có động tác khác, các loại cảm quan một lần nữa quay trở lại thân thể, hắn quan sát kỹ người này, thấy người này trên mặt là đường nét rất cứng rắn, mắt sáng như đuốc, phần quai hàm để râu rậm rạp, chỉ cảm thấy người này ngũ quan có chút quen mắt.

Lâm Vong tới thế giới này còn chưa đến một tháng, nên hắn nghĩ rằng đây là người quen của cổ thân thể này. Vì vậy bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trước kia, chỉ là suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi có người như thế này, hắn lần nữa quan sát, nhất là chỗ chòm râu của hắn nhìn thật lâu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới, vô ý thức buột miệng: “Ngươi là thúc thúc của tên tiểu bá vương! ”

Người nọ trí nhớ vô cùng tốt, từ lúc đánh ngã đến giây phút nhìn thấy mặt Lâm Vong cũng nhớ tới hắn là ai, chính là vị ca nhi mấy ngày trước ở trên đường cùng cháu ngoại trai hắn cược bán hương nang, nam nhân kinh ngạc trong chốc lát, có thể bởi vì đề phòng cũng không dám buông tay, cho nên vẫn như cũ cưỡi ở trên người Lâm Vong theo dõi phản ứng kế tiếp của hắn, đang nhìn cảnh hắn liếc mắt nhìn chằm chằm chủy thủ, nam nhân suýt chút không nhịn được bật cười, sau đó nghe y nhận ra hắn, lúc này mới thu hồi phân nửa đề phòng, chủy thủ nắm trong tay cũng hạ xuống.

“A, thì ra ngươi là người trông chừng tên tiểu bá vương, ngược lại cũng phù hợp.”

Lâm Vong thấy y buông chủy thủ xuống, chính mình buột miệng nói, nhất thời bạo phát một cỗ khí lực, một mạch từ dưới thân nam nhân thoát ra, từ từ lùi lại thật xa.

Nam nhân duỗi thẳng người, ngồi xếp bằng dưới đất, đấm đấm bả vai, thuận miệng nói: “Một ca nhi như sao dám một mình tới nơi hoang giao dã ngoại này? Hôm nay là ta, nếu đổi là kẻ xấu, hôm nay e là ngươi phải chết ở chỗ này. ”

Lâm Vong lúc này nghĩ đến liền sợ, hắn không khống chế được hơi hơi run lên, nam nhân nói hắn có nghe vào, nhưng hồi lâu mới phản ứng lại, hắn biết nam nhân này vừa rồi mặc dù trước đó có hành động tấn công, nhưng y không có tâm tư khác, bằng không sớm xuống tay rồi, sẽ không bỏ qua hắn lại cảnh cáo lần nữa.

“Ừm. ” Lâm Vong cứng ngắc gật đầu.

Nam nhân nhìn sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, đã biết chính mình đã hù dọa hắn, lúc này cũng không nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi đi đi, theo hướng này đi thẳng, còn bốn năm dặm nữa là có thể trở về Ngu thành. ”

Lâm Vong nhiều lần siết chặt tay lại, hai tay chậm rãi cảm giác, hắn từ dưới đất bò dậy, thất tha thất thểu bước mấy bước, mới nhớ tới vừa rồi lúc bị đánh ngã, giỏ theo đó bị ném ra ngoài, rau dại bên trong rơi vãi đầy đất, hắn lúc này phản ứng lại còn có chút chậm lụt, lại chạy tới ngồi xổm trên đất, từng chút đem rau dại nhặt lại, kỳ thực bây giờ hành vi của Lâm Vong hoàn toàn không có suy nghĩ gì.

Nếu như là người bình thường, lúc này sợ là sớm vắt chân lên cổ mà chạy, nam nhân không nghĩ tới hắn còn có tâm tư trở về nhặt rau dại vào giỏ, thật không biết là hắn tâm chiều rộng vẫn là quá ngốc, nam nhân lúc này không nhịn phì cười rồi, nghiêng đầu nhìn hắn.

Lâm Vong nhặt một hồi mới phản ứng được có gì không đúng, cố gắng ngẩng đầu nhìn nam nhân một chút, thấy đối phương cũng nhìn hắn, hắn lúc đó hận không thể tát mình một cái, lúc này là lúc nào rồi còn cố ở lại nhặt rau dại, dù cho đem tất cả tiền trên người đều lưu lại, mình cũng có thể nguyên vẹn trở về thì tính ra cũng không thiệt gì. Lâm Vong lúng túng kéo kéo khóe miệng, mới vừa muốn thu tầm mắt lại liền vừa vặn thấy y phục sau lưng nam nhân đều bị phá rách, sau lưng còn có nhiều vết thương, vẫn còn đang chảy máu, bởi vì y phục của nam nhân là màu đen, nên nhìn sơ không nhận ra được.

“Sau lưng của ngươi!” Lâm Vong chợt ngẩng đầu, lần nữa đối lại ánh mắt nam nhân.

Lúc này Lâm Vong mới phản ứng được, trách không được nam nhân không rời đi, nơi này hoang giao dã ngoại, trời lại sắp tối, y cũng không thể ngồi dưới đất ngắm phong cảnh. Nghĩ tới đây, Lâm Vong lần nữa quan sát khuôn mặt nam nhân, thấy sắc mặt y quả nhiên trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút huyết sắc nào.

“Ngươi... Ngươi bị thương. ”

Nam nhân nhếch nhếch khóe miệng: “Không cần ngươi nói ta cũng biết. ”

Trước nếu biết nam nhân bị thương, thật sự liều mạng mình cũng không phải là không có phần thắng, mặt khác là thấy nam nhân thả hắn đi, còn chỉ đường cho hắn đi, cho nên Lâm Vong lúc này cũng không phải sợ hắn nữa rồi, Vì vậy buột miêng nói: “Vậy ngươi còn không mau đứng lên trở về thành tìm đại phu, ngồi ở chỗ này chờ máu cạn sao? ”

Nam nhân thấy hắn nói xong mặt trắng ra, nhịn không được lần nữa quan sát hắn, vị ca nhi trước mắt tuy là còn sợ sắc mặt vẫn còn trắng bệch, lại không giống người khác như vậy vắt chân lên cổ mà chạy, luôn cảm thấy toàn thân lộ ra cổ thái độ không giống người khác, miễn cưỡng không nói ra được.

“Vừa mới dùng lực quá mạnh, vết thương nứt ra thôi, trong chốc lát có thể sẽ ngất. ” nam nhân vân đạm phong khinh nói, dường như không phải bị mất máu quá nhiều, chỉ giống như chưa có ăn điểm tâm.

Lâm Vong ngậm miệng, lần nữa xem vết thương trên lưng y, đếm sơ sơ có đến bảy tám đường, đều là bị vũ khí sắc bén gây ra, có nông có sâu, trong đó hơn phân nửa vẫn còn đang chảy máu, đem toàn bộ y phục sau lưng nam nhân đều nhuộm thành rồi màu sậm, những vết thương này nếu đổi lại là người bình thường chịu, sợ là sớm đã hôn mê, đâu còn có thể giống như người này còn cùng người khác nói chuyện.

Theo hướng nam nhân lao ra nhìn lại, chỉ thấy trên cỏ dại dính đầy vết máu loang lổ, giống như hiện trường án mạng, nhìn liền làm người ta sợ hãi.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ như thế một hồi lâu, Lâm Vong nhìn vết thương sau lưng nam nhân còn có mấy đường không ngừng máu chảy, thật sự sợ y cứ như vậy mà chết đi, hơn nữa nơi này cách Ngu thành còn có bốn năm dặm mà thôi, cho dù các vết thương của nam nhân khô lại, cũng không biết y có thể đi trở về hay không.

Lâm Vong nhắm mắt, ở trong lòng nghiêm khắc chửi mình ngốc một trận, lúc lần nữa mở ra đã quyết định được chủ ý, hắn chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân, sau đó ngồi xổm bên cạnh hắn, nam nhân lúc này có chút suy yếu, nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

“Trên người ngươi có cây đốt lửa sao? ”

Nam nhân nhìn Lâm Vong đã trở về, trong lòng có chút giật mình, miễn cưỡng lên tinh thần: “Làm gì? ”

“Ta giúp ngươi cầm máu.”

Nam nhân cúi đầu vui vẻ một chút, nhưng bởi vì chạm tới miệng vết thương, khuôn mặt trong chốc lát liền vặn vẹo: “Dùng cây đốt lửa cầm máu? Ngươi không cần nói cho ta dùng lửa đốt một cái là có thể ngừng a!? ”

Lâm Vong ra tay giúp một tay, trong lòng vốn đã có chút mâu thuẫn, cho nên hắn hơi không kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh lên một chút, máu lại chảy ra rồi, ngươi sẽ chết đấy. ”

Nam nhân suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực lấy ra một cái cây tạo lửa ném cho hắn, Lâm Vong nhặt lên nhìn, sau đó còn nói: “Cây chủy thủ cũng đưa cho ta. ”

Nam nhân lần này cũng không dễ dàng như trước liền đưa chủy thủ cho Lâm Vong, ngược lại bởi vì lời nói của hắn mà toàn thân đề phòng, con mắt nhỏ bé khẽ híp lại một cái.

“Nếu ta thật sự muốn hại ngươi, ở bên cạnh chờ ngươi mất máu mà chết không phải tốt sao? ” Lâm Vong lúc này thật sự có chút buồn bực, hắn biết người này không đơn giản, ở Ngu thành cũng có chút thân phận, hắn cũng biết chính mình ngày hôm nay cứu y sẽ không trắng cứu, nhưng tương đối, hắn cũng có thể sẽ bị liên lụy vào phiền toái gì trong.

Nam nhân nhìn Lâm Vong một hồi, thật lòng Lâm Vong trước đây cho y ấn tượng đầu tiên không tốt lắm, hơn nữa lần nhìn thấy hắn một mình chạy đến cái nơi hoang giao dã ngoại này, thật không biết nên nói hắn gan to hay gì nữa, nói thả hắn hắn cũng không lập tức đi ngay, mà còn nói sẽ giúp y cầm máu, trong nhất thời, nam nhân ngược lại nhìn không thấu Lâm Vong.

Có thể nam nhân đối với thân thủ của mình rất tự tin, hoặc là tin tưởng vào ánh mắt của mình, biết ca nhi trước mắt không cùng phe với cừu nhân của mình, đáy lòng cũng thật tò mò hắn đến cùng là như thế nào cầm máu, do dự một chút, cũng đem chủy thủ đưa tới, trong miệng còn trêu ghẹo nói: “Ngươi không phải muốn nạo xương chữa thương a!? Ta bị đây là vết đao, có thể không làm được đâu. ”

Lâm Vong tiếp nhận chủy thủ, chủy thủ này vừa nhìn liền biết sử dụng qua nhiều năm rồi, sợi dây ở đầu chuôi đã sần đi, thân đao một đường chém vô cùng sắc bén.

Lâm Vong một hơi cởi ra cài trên tóc làm mái tóc dài như mực nhất thời rối tung ở phía sau người, cổ thân thể này của Lâm Vong bộ dạng cũng không tệ, xõa tóc ra sau càng làm cho hắn trẻ hơn.

Từ lúc nam nhân đưa chủy thủ liền bắt đầu suy đoán Lâm Vong muốn làm gì, nhưng y lại không hề nghĩ đến động tác đầu tiên của hắn là xõa tóc ra, vẻ mặt hắn kinh ngạc mà nhìn Lâm Vong.

Lâm Vong đem tóc từ phía sau kéo qua bên trái, một tay nắm chặt, tay kia cầm chủy thủ, cắt đứt đến ngang vai.

“Ngươi làm cái gì? ” nam nhân hét lớn một tiếng, y không biết ca nhi trước mắt này vì sao phải cắt bỏ tóc, đối phương hành động bất ngờ làm cho cả người y đều sợ ngây người.

Lâm Vong nhìn hắn một cái, một tay nắm tóc, dùng cây tạo lửa đem tóc đốt đi, trong không khí nhất thời truyền đến âm thanh tách tách cùng một cổ mùi cháy khét.

“Tro từ tóc này cầm máu hiệu quả tốt.” nhìn tóc bị đốt, khẩu khí của Lâm Vong dường như việc này không liên quan đến mình.

Lâm Vong biết tro tóc có thể cầm máu là hắn nghe một dì ở quê nói, lúc đó ở trong thôn, buổi tối có mấy tên lưu manh vô lại tới nhà dì ấy trộm đồ, không nghĩ tới lại để cho cha dì gặp được, trong lúc nhất thời hỗn loạn, nhóm người kia còn đâm ông ấy vài đao, khi đó đường làng quê chưa phát triển, cũng không có xe, lại hơn nửa đêm, mắt thấy cha chảy máu không ngừng, mẹ của dì ấy gặp nguy không loạn cắt tóc con gái đốt thành tro rồi thoa lên trên vết thương, lúc này mới cầm cự đến được bệnh xá huyện, cuối cùng đã cứu về được.

Lâm Vong không như người cổ đại coi trọng tóc, hắn muốn cắt liền cắt, ngược lại còn có thể mọc tóc mới, thậm chí hắn hận tóc không thể dài thêm thì càng tốt, Lâm Vong chán ngấy chuyện đường đường một đại nam nhân lại để tóc dài, nhất là mùa hè, trên đầu búi một đống, thật giống như đội cái mũ bằng tóc, lúc tắm cũng không thuận tiện, còn phải tốn rất nhiều thời gian.

Nam nhân thân thể căng thẳng còn đang nhìn hắn, trong mắt không giấu được biểu tình nghi hoặc cùng khiếp sợ, y vô thức muốn chạm vào tóc Lâm Vong, bị người ta tránh khỏi, y lúc này mới nhớ tới Lâm Vong búi tóc của người đã lập gia đình, ý nghĩa là đã lập gia thất.

Nam nhân bắt đầu từ hành động cắt tóc của người trước mắt này quả đoán, vẻ mặt lại không chút nhăn nhó, trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường, như vậy ca nhi này, nam nhân nhà hắn là dạng gì đây?

Nghĩ tới đây, nam nhân cảm thấy trong lòng có điểm buồn phiền, càng là như thế, y càng muốn nhắc tới: “Ngươi cắt tóc, chồng của ngươi sợ là sẽ tức giận a!? ”

Lâm Vong không rõ tự dưng sao lại nhắc tới đề tài này, đương nhiên hắn không có khả năng cùng nam nhân này giải thích cảnh ngộ mình gặp phải. Vì vậy nhàn nhạt nói “Không có gì. ”

“Không có khả năng không có gì a!. ” nam nhân nghe ra Lâm Vong không muốn nói chuyện nhiều, y lẩm bẩm hô một tiếng, cũng không trông cậy vào việc Lâm Vong sẽ trả lời.

“Được rồi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi đem tro bôi lên vết thương. ”

Nam nhân gật đầu, hơi nghiêng người đi, đương nhiên y sẽ không đem toàn bộ sau lưng lộ ra cho Lâm Vong, mà là làm cho thân ảnh của Lâm Vong có thể xuất hiện ở tầm mắt của mình.

Lâm Vong vốn là muốn đi tới phía sau lưng nam nhân, có thể theo di chuyển của hắn mà nam nhân cũng giật giật thân thể theo, tới lui hai ba lần, Lâm Vong mới ý thức được nam nhân là cố ý làm như vậy, hắn cũng không bắt buộc, cứ như vậy ở bên hông nam nhân giúp y đem tro tóc bôi lên vết thương.

Toàn bộ phía sau lưng nam nhân lúc này hầu như đều tê dại, đừng nói là đau, ngay cả máu có còn chảy ra hay không đều không cảm nhận được, nhưng không biết tại sao, y có thể cảm nhận được có một cái tay nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt phía sau lưng mình, động tác kia rất nhẹ, một cái rồi lại một cái như trêu chọc làm lòng y ngứa ngáy.

Phải nói biện pháp này thực sự dùng rất được, tro tóc bôi lên không bao lâu liền cầm máu.

Lâm Vong trên tay dính một tầng hỗn hợp máu và tro tóc, xúc cảm cực kỳ chán ghét, hắn nắm chặt một nhúm cỏ dại chùi chùi tay.

“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến như vậy, ngươi nếu như không chống đỡ được mà không thể trở về Ngu thành, ta cũng không có cách nào. ” Lâm Vong đứng dậy, từ trên cao nhìn y.

Nam nhân nhếch nhếch khóe miệng, xoa xoa cổ mấy cái rồi chậm rãi đứng lên: “Ta nếu như không chịu đựng nổi, không phải là lãng phí tóc của ngươi rồi sao? ”

Nói xong, y nhìn chằm chằm mái tóc ngang vai của Lâm Vong.

Lúc này đổi lại là Lâm Vong kinh ngạc, hắn không nghĩ tới nam nhân lại có thể đứng lên ngay.

Nam nhân lung la lung lay đi mấy bước, y hừ một tiếng, nhìn về phía trước, mắt sáng như điện: “Đi thôi, trở về Ngu thành.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio