Lâm Vong đi cho tới trưa, vừa khát lại vừa đói, mặt trời chiếu mắt người đến mức choáng váng, quần áo cùng mặt hắn đều ướt đẫm, dính vào người cực kỳ khó chịu, vạt áo dài cùng ống tay áo hết lần này tới lần khác bết dính, Lâm Vong nghĩ nếu là trước kia hắn đã sớm mặc quần cộc lớn mà cởi trần, mặc dù nóng đến rất nhanh liền bị cảm nắng nhưng đầu óc Lâm Vong cũng chưa thiếu sợi nào, không dám đem quần áo ở bên ngoài mà cởi.
Lại đi một hồi, Lâm Vong thấy hai bên chính là từng mảnh ruộng xanh biếc mênh mông, hắn biết gần đây sẽ có người sinh sống. Vì vậy bước nhanh hơn, cuối cùng cũng để cho Lâm Vong nhìn thấy vài căn nhà lá mộc mạc.
Lâm Vong ở bên ngoài lưỡng lự chốc lát, sau đó chọn một nhà có vẻ tốt nhất, hắn gõ cửa một cái, chỉ chốc lát, chợt nghe bên trong truyền tới âm thanh so với nữ nhân to hơn lại nhỏ hơn so với giọng nam nhân hỏi: “Ai đó?”
“Vị đương gia này, có thể cho ta xin một chén nước hay không?” Lâm Vong vừa mở miệng thanh âm có chút khàn khàn.
Trong nháy mắt trong phòng truyền đến động tĩnh, tiếp theo cửa gỗ mở ra lộ ra một khuôn mặt nhu hòa, nhìn rất hòa thuận, chỉ là lúc Lâm Vong liếc thấy đóa hoa dại màu vàng cài trên đầu hắn vẫn là không nhịn được co rút khóe miệng, Lâm Vong theo ký ức làm một động tác chào: “Vị ca nhi này có thể cho ta xin một chén nước hay không?”
Người nọ thấy Lâm Vong cũng là ca nhi, trên mặt đề phòng giảm đi một ít nhưng không lập tức nói mà lại quan sát Lâm Vong vài lần, thấy y phục trên người Lâm Vong không tệ, bộ dạng lại xinh đẹp, thoạt nhìn vừa nhỏ bé mảnh mai không giống bộ dạng từng chịu khổ, trong lòng không khỏi kỳ quái người này thế nào lại một thân một mình mà ngay cả một chút hành lý cũng không có, người nọ tuy rằng không thể không kinh ngạc nhưng lại không tiện nhìn chằm chằm vào người khác: “Nga, được, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi chút nước.”
Lâm Vong lần thứ hai thở dài, người nọ quay vào trong nhà, chỉ chốc lát đã bưng một chén miệng rộng ra, hắn cầm chén đưa cho Lâm Vong, Lâm Vong sau khi nhận lấy liền một hơi uống hết. Chén này nhìn rất to nhưng kì thực rất cạn, hơn nữa Lâm Vong khát khủng khiếp, một chén căn bản không đủ, hắn vừa muốn mở miệng xin một ít, lại nghe người nọ xì một tiếng nở nụ cười: “Xem ngươi như vậy sợ là rất khát đi, ta mang cho ngươi một chén nữa.”
Lâm Vong liên tục gật đầu: “Thật vô cùng cảm kích.”
Lúc này đừng nói là một chén, Lâm Vong đã uống vài chén liền, người nọ cũng không ngại phiền phức. Chờ cuối cùng cũng uống xong rồi, bụng toàn bộ đều là nước lại bắt đầu đói, Lâm Vong hai tay bưng trả cái chén rồi hỏi: “Ca nhi có biết thị trấn gần đây nhất đường đi còn bao xa không?”
Chủ nhân cổ thân thể này vốn là Như Hoa, hầu như không rời chỗ ở của Triệu viên ngoại ở thành Cốc Thục, chỉ thỉnh thoảng trên đường phố ngắm đông ngắm tây, hoặc là đi đến miếu thắp hương nên đối với bên ngoài thành Cốc Thục hắn hoàn toàn không biết.
Người nọ bước ra ngoài cánh cửa, ngón tay giơ lên chỉ về phía nam: “Ngươi theo đường này đi về phía nam đi, khoảng chừng nửa ngày là có thể đến thành Cốc Thục.” Hắn chẳng biết Lâm Vong là từ hướng nào tới. Vì vậy vừa chỉ chỉ phía bắc vừa nói: “Ngươi nếu muốn đi hướng bắc, cũng không sai biệt lắm nửa ngày là có thể tới Ngu thành.”
Lâm Vong nghe nói cự ly tới Ngu thành chỉ có nửa ngày không khỏi trước mắt sáng ngời, hắn lại hỏi: “Vậy rốt cuộc đi Ngu thành gần hơn, hay là đi thành Cốc Thục gần hơn?”
Tiểu ca này tựa hồ đối với chung quanh đây rất quen thuộc, hắn không chút suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên là đi thành Cốc Thục tương đối gần.”
Lâm Vong trong lòng khó nén thất vọng, hắn gật đầu, lần thứ hai thở dài nói lời cảm tạ, không dám dừng lại lâu liền rời đi, người nọ ở cửa nhìn thấy hắn vội vã đi hướng phía bắc liền biết hắn là muốn đi Ngu thành, chuyện này vốn là rất bình thường, người nọ thấy Lâm Vong đi xa thì bưng chén trở vào trong nhà.
Đêm qua Lâm Vong nghỉ tạm chỗ miếu đổ nát ở ngoài thành Cốc Thục chừng dặm, hắn sáng nay từ đó đi tới, đi nửa ngày thì đến nơi này, ca nhi nọ nói Ngu thành nếu so với Cốc Thục xa hơn một ít nên Lâm Vong phải tăng nhanh tốc độ, nghĩ chạy tới Ngu thành, đem đồ đạc trên người xem một chút, chí ít có thể ăn một chút gì và cũng tìm được nơi nghỉ ngơi thật tốt một đêm.
Lâm Vong sờ sờ đôi hoa tai xanh biếc chừng hạt đậu trên tai, mặc dù không biết là làm bằng vật liệu gì nhưng hẳn là cũng đổi được một ít tiền tiêu, chí ít cũng mua được bánh bao đi.
Đi được chừng một tiếng đồng hồ, người đi trên đường xe ngựa dần dần nhiều hơn, có từ nơi khác tới cũng có từ phía sau Lâm Vong tới, tự nhiên cũng có những người muốn đi nơi khác, chỉ là xe cộ lui tới phần lớn là kéo bằng con la, tràng cảnh xe ngựa trên truyền hình trong quá khứ cũng hiếm gặp, đi nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa, con ngựa kia lại gầy trơ xương, tứ chi vừa ngắn lại nhỏ nhưng cỗ xe lại cực xa hoa.
Loại tình tiết trên đường như kỳ vọng xuất hiện, thỉnh thoảng xa xa có thể thấy xa phu liên tiếp hướng Lâm Vong bên này quan sát, chỉ là cuối cùng cũng không tiến lên đây tiếp lời, Lâm Vong nghĩ chính mình còn có thể tự đi liền cũng không có đi cầu người khác.
Lâm Vong biết hắn bây giờ nhìn có chút chật vật, một người lẻ loi nhưng y phục trên người lại không tệ, vả lại nhìn kiểu tóc của hắn cũng biết hắn là kẻ có chồng, người đi qua hơn phân nửa đoán hắn chính là bị đuổi ra ngoài, để tránh khiến cho bản thân phiền phức mọi người vẫn là không muốn đến gần Lâm Vong, Lâm Vong nghĩ đến đây liền sửa lại tóc, sửa thành kiểu tóc của ca nhi chưa lập gia đình.
Cứ như vậy cúi đầu đi được hơn hai giờ, cuối cùng cũng loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng cửa thành, Lâm Vong thở ra một hơi, mới vừa rồi còn sợ trước khi trời tối không đến được Ngu thành lúc này đã có thể thả lỏng tâm tình. Hắn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hiện tại chỉ là đứng, bắp chân nhỏ run lên, có thể cổ thân thể này của Như Hoa không đi được đoạn đường xa như vậy hay chính Lâm Vong cũng chưa từng đi bộ quá xa như vậy.
Vừa vào thành, chỉ thấy người đến người đi vô cùng náo nhiệt, so với thành Cốc Thục trong trí nhớ còn náo nhiệt hơn. Trên đường có mấy gánh hàng của người bán hàng rong dọc phố đang rao hàng, hai bên đường tất cả đều là cửa hàng liền kề san sát nhau cùng với đủ loại biển hiệu đặc sắc, Lâm Vong chỉ vội vã nhìn qua thấy có khách điếm, tửu lâu, hiệu thuốc bắc, hiệu trà… Thương nhân nơi này đầu óc buôn bán rất tốt, vừa vào cửa thành chưa được một khắc đồng hồ liền bắt gặp một mảnh buôn bán náo nhiệt.
Lâm Vong trừng hai mắt, trong trí nhớ và tận mắt chứng kiến tự nhiên không giống nhau, nhìn mọi người ăn mặc trường bào cổ kính đi qua lại bên cạnh hắn, đồng thời liếc nhìn lại, lác đác thấy một hai nữ nhân, điều này làm cho Lâm Vong nổi da gà lên đến tận đỉnh đầu, ngây ngẩn cả người, đại não một mảnh trống không.
Cũng không biết đứng được bao lâu, một hài tử từ phía sau chạy tới đụng phải Lâm Vong. Lúc này mới đem hắn hồi phục trở về, đứa bé kia vội vã nói câu xin lỗi, sau đó sợ bị mắng mà chạy vụt đi trước khi Lâm Vong kịp phản ứng.
Lâm Vong hai tay nắm thành quả đấm, đem móng tay ấn sâu vào trong lòng bàn tay, hắn nhắm chặt mắt sau đó chậm rãi mở, sau đó hạ quyết tâm chính mình sẽ sinh sống ở thế giới kỳ quái này.
Trong lòng đã có chút nhận thức, Lâm Vong nhấc chân lần thứ hai cử động. Bởi vì hắn đi vài bước lại cùng tay cùng chân dẫn tới vài tiếng cười trộm của người chung quanh, Lâm Vong như không việc gì hòa vào trong đám người.
Thứ nhất, trên người Lâm Vong không có đồng nào. Thứ hai, hắn đã hai ngày chưa ăn gì, hiện tại đã thành tình trạng ngực dán vào lưng. Lâm Vong đứng ở dưới bậc thang nhìn cửa tiệm trước mắt, cửa hiện ra một bảng hiệu thật to, trên đó viết chữ phồn thể “Cầm cố” hai chữ, đây hẳn là diện mạo của tiệm cầm đồ trong truyền thuyết đi?
Ánh mắt của Lâm Vong nhìn bên trong vài lần, chỉ thấy trong phòng duy nhất một bệ cao, phía sau bệ có một người đứng. Do bàn quá cao nên chỉ có thể nhìn thấy mặt cùng vai của người kia.
Kỳ thực người nọ từ lúc Lâm Vong đi tới cửa hàng đã thấy hắn, nhưng người trong tiệm thấy hắn do dự nhưng không trách được.
Chậm trễ nữa thì trời cũng tối rồi, coi như là nhìn lầm sao? Lâm Vong ngay cả cái cớ “Không biết chữ” đều đã nghĩ xong, bởi vì cổ thân thể này nguyên bản chính là không biết chữ, liền bước lên bậc thềm đi vào trong tiệm.
Ông lão cao tuổi ngồi phía sau bệ cao nhìn Lâm Vong liếc mắt thấy Lâm Vong thoạt nhìn không giống như người gia cảnh khó khăn, hơn nữa Lâm Vong vẫn do do dự dự, lão còn tưởng rằng Lâm Vong mang theo bảo bối gì. Vì vậy hiếm khi hắn mở miệng trước: “Vị ca nhi này, có hay không vật gì muốn cầm?”
Lâm Vong vừa nghe liền biết mình đến được rồi, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn đi tới bên bệ cao động thủ tháo xuống hoa tai trên tai, đưa tới: “Ta có vật này.”
Đối với đôi hoa tai xanh biếc chừng hạt đậu, màu xanh nhạt, đỉnh trơn truột, không ngờ ông lão kia chỉ nhìn lướt qua sau đó không nhìn nữa mà chỉ chỉ qua chổ bên cạnh: “Ngươi cái này, qua bên kia đi.”
Lâm Vong chẳng biết bên này cùng bên kia có gì khác nhau, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngượng ngùng rụt tay về, đi tới quầy bên kia.
Bên cạnh bệ cao cũng có một người ngồi, chỉ là người này có chút trẻ tuổi: “Ta là Nhị chưởng quỹ, một ít món đồ trang sức nhỏ tìm ta là được.”
Lâm Vong âm thầm ghi nhớ, thì ra chưởng quỹ hiệu cầm đồ cũng chia đẳng cấp, hắn lại đi về phía bên kia nhìn một chút, chỉ thấy còn có một người ngồi ở sau bệ cao, cũng là người trẻ nhất trong ba người. Lâm Vong thu hồi đường nhìn, đưa đồ vật cho người nọ. Người nọ cầm hoa tai lên, lấy tay ma sát một chút, sau đó lại nhìn mấy lần, nói: “Cái này tỉ lệ không sai, cũng không có tạp chất gì, nhưng lại quá nhỏ, ngươi chuẩn bị cầm trong bao lâu?”
“A?” Lâm Vong sửng sốt: “Ta... Ta muốn bán.”
Lâm Vong nguyên bản còn lo lắng chính mình nói như vậy sẽ bị hiệu cầm đồ mời đi, hiếm có hiệu cầm đồ chịu đồng ý thu mua đồ. Ai biết người nọ cười híp mắt gật đầu: “Vậy được, như vậy với đôi lam ngọc lưu ly này, giá cho ngươi tiễn.”
Kịch truyền hình lại một lần nữa lừa gạt khán giả, cho nên nói loại tình tiết động một chút là mấy lượng mấy lượng đều không có, muốn nói Lâm Vong ngay từ đầu kỳ vọng quá cao, thì lúc người nọ đọc lên “”, trái tim của hắn dường như bị người bóp chặt, chỉ bất quá khi nghe tên phía sau đơn vị là “Tiễn” mà không phải “Lượng”, hắn liền nản lòng.
Lâm Vong không biết giá tiễn là nhiều hay ít, có khả năng mua được những thứ gì, tuy rằng hắn tiếp nhận hơn phân nửa ký ức của Như Hoa, có thể thấy từ lúc Như Hoa đến phủ của viên ngoại ở thì cực ít đi ra ngoài, từ từ ngay cả giá cả bên ngoài cũng không biết. Lâm Vong nhớ lại Triệu viên ngoại hàng năm cấp cho nhà Như Hoa ngàn tiễn, giá tiễn là so với ngàn là một phần hai mươi, đoán chừng cũng có thể sinh sống một đoạn thời gian.
“Ít như vậy? Ta đây không bán.” Lâm Vong không biểu hiện ra ngoài hắn đối với chuyện này đồng ý, lời nói này chủ ý là muốn gạ hỏi, cũng không nói rõ giá trị của hoa tai này, dù sao trong ấn tượng Triệu viên ngoại rất cưng chiều Như Hoa.
Người nọ một điểm muốn giữ lại cũng không có, trái lại lộ ra biểu tình khinh thường, hắn quả đoán mà lắc đầu, đưa trả hoa tai lại cho Lâm Vong: “ tiễn đã không ít, dù sao cũng chỉ là món đồ nhỏ như vậy.”
Lâm Vong cắn răng một cái: “Vậy được rồi, ta bán.”
Người nọ không có phản ứng gì quá lớn, lại đem tay thu hồi lại, lúc này mới viết biên lai rồi ký tên đồng ý, bởi vì là bán nên sau đó cũng không chuộc đồ lại nên Lâm Vong không có làm phiếu.
Một trăm đồng tiền xâu thành một chuỗi, Lâm Vong nhận được năm xâu, trong tay hắn siết chặt tiễn, trong lòng cuối cùng cũng có chút kiên định.
Lâm Vong uốn người, đều nhanh muốn đi ra hiệu cầm đồ, cậu quay người lại định trở về. Lâm Vong chỉ chỉ y phục trên người: “Y phục có muốn bán hay không? Cái này đại khái có thể được nhiều tiễn đi? Có thể bán không?”
Người nọ mới vừa đem biên lai cầm đồ cất xong, nghe vậy ngẩng đầu đánh giá y phục trên người Lâm Vong, Lâm Vong khá phối hợp, hướng người trước mặt mà xoay một vòng cho hắn xem, đối phương gật đầu: “Y phục của ngươi chất liệu len dạ không sai, có thể bán được tám trăm tiễn.”
Lâm Vong nghĩ không ra mặc bộ quần áo này còn đáng giá hơn cả đôi hoa tai, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng nét mặt không biểu hiện gì, hắn ồ một tiếng. Sau đó không nói gì khác, cứ như vậy đi thẳng.