“Hắn thật sự là nói như vậy?” Cố Tử Thanh xụ mặt, ánh mắt có chút âm trầm.
Bà mối gật gật đầu: “Cũng không phải là không? Nói cái gì không xứng với ngài, không có phúc khí, còn không phải nghe nói là về làm thiếp mới mở miệng cự tuyệt sao, ca nhi kia, tâm thật lớn.”
Lâm Vong cho bà mối tiền, vốn là muốn để cho hắn ở trước mặt Cố Tử Thanh nói dễ nghe một chút, không nghĩ tới bà mối bị Ngô Đại chọc giận, hơn nữa tiền kia cũng quá ít, như cũ thêm mắm thêm muối nói thành Lâm Vong có lỗi, Lâm Vong nếu biết như vậy, nhất định hối hận đã cho hắn tiền.
“Hắn mời tiểu nhị cũng không có quy củ, lão thân còn chưa có vào cửa, liền chặn ta không cho vào, cũng không biết là vì cái gì nữa.” Bà mối tuy nói không biết vì cái gì, nhwung kỳ thật đã muốn ẩn ẩn bày ra một màn Lâm Vong cùng tiểu nhị kia có chút ái muội.
Cố Tử Thanh mặt lộ vẻ không vui, hung hăng trừng bà mối, bà mối hoảng sợ, lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu không nói lời nào.
Trong phòng trừ bỏ Cố Tử Thanh cùng bà mối, còn có Lý Mộc cùng nam nhân mặt than, hắn không lường trước được Lâm Vong lại cự tuyệt, cho nên Cố Tử Thanh cũng không cho hai người bọn họ rời đi, lúc này khó tránh khỏi cảm thấy được có chút mất mặt, lãnh nghiêm mặt không nói lời nào.
Mặt than nam nhân xấu hổ đem tầm mắt liếc hướng bên kia, cũng không biết nói lời gì để an ủi, chỉ có thể đứng đó không nhúc nhích, để cho người khác xem chính mình như không tồn tại.
Lý Mộc nhìn thoáng qua bà mối, đi lên hoà giải nói: “Được rồi được rồi, ta còn không biết các ngươi sao? Tám phần là không chiếm được tiện nghi ở Lâm Vong kia, mới cố ý nói thêm như vậy.”
Bà mối nghe xong nghĩ muốn phản bác, nhưng vừa thấy biểu tình âm trầm của Cố Tử Thanh, định nói gì đều nuốt trở về.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Cố Tử Thanh tiếng nói lạnh lùng, cũng không nhìn hắn.
Bà mối nghe vậy, khẩn cấp đi ra ngoài, hắn đi xong Cố Tử Thanh lại không nói, nửa hạ mí mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Lý Mộc đi lên trước, ra vẻ thoải mái nói: “Lão Đại, ca nhi kia có loại phản ứng này, ngươi hẳn là nên cao hứng đi.”
Cố Tử Thanh cười lạnh một tiếng: “Hắn cự tuyệt ta, ta ngược lại nên cao hứng?”
“Ngươi nghĩ xem, Ngu thành ai không biết về Cố Nhị gia? Nhà có tài sản lớn, lại cùng Trầm bộ soái đương triều là thân thích, bình thường các ca nhi nếu biết chính mình được Cố Nhị gia coi trọng, sợ là vui để nước mũi chảy dài.”
Cố Tử Thanh bị câu cuối của hắn chọc cười, biểu tình có chút thả lỏng.
“Ca nhi kia nếu cự tuyệt, vậy chứng minh hắn không phải hướng về phía lão Đại vì thân phận của ngươi đi, đương nhiên phải cao hứng vì ca nhi này bất đồng với người bình thường.”
“Được rồi được rồi, ta xem ngươi so với bà mối còn nói hay hơn, nói đến thiên hoa loạn trụy (hoa bay đầy trời), ngươi nói ngươi lúc trước sao lại lên núi làm cường đạo hả, ngươi phải là sáng sớm đi làm bà mối, cam đoan kiếm được đầy bồn đầy bát.”
Lý Mộc chề môi, nhướng mắt.
Cố Tử Thanh tay phải gõ lên mặt bàn cộc cộc, hắn không nhanh không chậm nói: “Có lẽ là lạt mềm buộc chặt đi!”
Nam nhân mặt than nãy giờ không nói gì rốt cục cũng mở miệng: “Ta lần trước đi biếu tiền, hắn một bộ vui vẻ, thấy không giống như là loại người thoát tục đâu, không hợp với lạt mềm buộc chặt.”
Cố Tử Thanh nghe hắn nói như vậy, trong lòng so với vừa lúc mới biết được bị Lâm Vong cự tuyệt còn khó chịu hơn, hắn không hy vọng Lâm Vong là loại người tâm cơ.
Lý Mộc bất đắc dĩ nhìn nam nhân mặt than, nếu không phải hai người cách quá xa, hắn thật hận không thể đi qua cho hắn một cước: “Vô luận là loại nào, lão Đại ngươi trước tránh gặp hắn một thời gian rồi tính sau.”
“Chính là cho dù không vì hắn, cũng là nên rời đi một trận, lần này đi ‘Chiêm thành quốc’, chúng ta cùng đi thuyền.”
Hai người nghe vậy liền chấn động: “Lão Đại, Chiêm thành kia đang hỗn loạn, ngươi không cần đi đâu.”
Cố Tử Thanh lắc đầu: “Chiêm thành quốc loạn, đó là bởi vì thức ăn rất thiếu thốn, lại nghe nói bọn họ bị đại hạn mấy tháng, nạn đói náo loạn nghiêm trọng, lúc này thổ phỉ càng ngày càng nhiều, nhưng nói cách khác, giá cả thức ăn nhất định là nước lên thì thuyền lên, bọn họ sừng tê giác mỗi lần chỉ bán đi một chút, mà sừng tê giác ở chỗ chúng ta lại là quý vật hiếm lạ, lần này đi, định đổi nhiều một chút.”
Vì thế ba người lại thương thảo chi tiết chuyện một tháng sau rời bến, chuyện Lâm Vong may mắn được bỏ qua.
Lâm Vong từ lúc cự tuyệt Cố Nhị gia, trong lòng vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ chọc giận đối phương, sẽ dùng thủ đoạn đối phó chính mình, nhưng liên tiếp mười ngày qua, gió êm sóng lặng không có chuyện gì phát sinh, tâm Lâm Vong đích tâm dần dần thả lỏng, hắn nghĩ nếu đối phương là cái loại người cầm được thì cũng buông được, nói sau cùng cũng không phải quá yêu thích mình, chính mình lại là kẻ tầm thường, Cố Tử thanh căn bản không đem chính mình để vào mắt, nghĩ như vậy, cảm thấy hắn lòng dạ rộng lượng, không phải loại nam nhân tính toán chi li.
Lại qua mấy ngày nay, thời tiết cuối cùng không nóng bức nữa, hài tử trên đường đều la hét “Thu đến thu đến”, cùng với giọng trẻ con, trái cây lê táo cũng nhiều lên, cây hạch đào lớn nhỏ ngọt đỏ thẫm như sơn, người mua nếu không để ăn thì cũng là để trưng, nhìn đều rất đẹp mắt.
Đảo mắt đến bảy tháng bảy, cũng là ngày Lễ Chức Nữ, thì ra tại thế giới này, cũng có truyền thuyết về ngưu lang chức nữ, nhưng ý nghĩa của nó lại rất khác với ngày “Lễ tình nhân của Trung Quốc “, ngày này, mọi người chủ yếu là “Cầu nguyện”.
Tới ngày hôm đó, toàn thành trẻ con cùng ca nhi, cho dù giàu hay nghèo đều mặc bộ đồ mới, còn mấy đứa nhỏ như bọn Ngô Đại ở Dưỡng Tể viện, không có y phục mới để mặc, thì đều đem y phục giặt thật sạch sẽ.
Trên đường bán các loại “Xảo quả”, bất quá chính là bánh một ít trái cây làm nhân cùng với bột, ở trong mắt Lâm Vong, bọn Ngô Đại đều là trẻ con, vì thế ngày hôm đó cũng mua cho bọn hắn chút xảo quả, mấy đứa nhỏ cũng chưa từng nếm qua, đảo mắt liền ăn sạch sẽ, hạt mè dính đầy miệng.
Đợi đến buổi tối, người bình thường đều mang lên trái cây, hướng về sao trên trời cầu Chức Nữ được khéo tay, ca nhi cầu xinh đẹp, thông minh khéo tay, hoặc là cầu có một đoạn tình duyên tốt đẹp, trưởng bối thay con trẻ cầu Chức Nữ được thông minh lanh lợi.
Lâm Vong cũng nhập gia tùy tục, cũng thay y phục bưng lên trái cây, hắn hai tay tạo thành chữ thập bái lạy, trong lòng khẩn cầu thân thể khỏe mạnh, tài nguyên dồi dào, cầu xonglại nghĩ đêm nay vốn là đêm thất tịch, nghĩ đến ngưu lang chức nữ hẳn là nên cho qua việc này, nhưng hắn cũng không phải thật sự là ca nhi, cũng không muốn xinh đẹp, cũng không muốn thông minh khéo tay, tình duyên tốt càng không muốn nói tới, hắn đến bây giờ đều còn chưa hoàn toàn hiểu được thế giới này, dù đối với nữ nhân vô vọng, thậm chí trong lòng sinh ra ngày sau cùng lắm thì chính mình quá cả đời đích ý tưởng.
Tứ Cẩu tử thấy hắn lạy xong, vội đi lên hỏi: “Lâm ca nhi, ngươi cầu cái gì vậy?”
Xuyên Hổ khoát tay áo: “Nhất định là xinh đẹp, ca nhi đều thích cầu cái này.”
Tứ Cẩu tử như kẻ trộm cười hề hề, năm đó tuổi nhỏ nhất, bình thường nói chuyện ít ai ngăn cản: “Ta đoán Lâm ca nhi là cầu tình duyên, tìm được một đoạn tình duyên tốt, so với gì đó đều mạnh mẽ hơn.”
Ngô Đại nhớ tới chuyện lần trước bà mối nói, hơi có chút thất thần, Lâm Vong lười nghe hắn nói nữa, chỉ chỉ phòng bếp, nói: “Vốn thấy các ngươi thích ăn xảo quả, lúc đêm ta có đi ra ngoài mua một túi, Tứ Cẩu tử ngươi nói nhiều như vậy, xem ra là không muốn ăn rồi, Tam Thủy, đi đem xảo quả lấy ra đi, các ngươi mấy người chia nhau, không có phần Tứ Cẩu tử đâu.”
Tứ Cẩu tử biết Lâm Vong cũng không tức giận thật, bật người dậy đổi sang biểu tình nhu thuận, ngọt nị kêu vài tiếng “Lâm ca nhi”, hắn lại sợ xảo quả thực sự bị những người khác chia nhau hết, chờ Tam Thủy lấy ra xong, đầu cúi thấp, trên mặt biểu tình gấp đến không xong.
Ngô Đại lúc nay mới phản ứng lại những lời Tứ Cẩu tử mới vừa nói, nhấc chân đá vào mông hắn, vui sướng khi người gặp họa nói: “Lâm ca nhi mua cho ngươi xảo quả, ngươi còn lấy hắn ra trêu chọc, không nên cho ngươi ăn.”
Tứ Cẩu tử giương đôi mắt chờ mong nhìn những người khác nhai rốp rốp ăn xảo quả, một bên nuốt nước miếng, lại nhìn hướng Lâm Vong, lộ ra vẻ mặt cún con đáng thương vô cùng, Lâm Vong xì một tiếng bật cười, hất cằm: “Ăn đi, lần sau xem ngươi còn dám trêu ta không.”
Tứ Cẩu tử một bước nhảy qua, một hơi đem đống xảo quả nhét vào miệng, miệng phồng ô ô nói “Không dám không dám.”