Năm tháng thoi đưa, đảo mắt đã đến tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, Lâm Vong mua thêm cho Trần Thăng cùng bọn Ngô Đại thêm một thân áo bông cùng chăn đệm mới, lâm vong mặc dù không để cho bọn họ tiền công, nhưng luôn luôn cũng đào chút tiễn đi ra trợ cấp bọn họ, mấy người đối Lâm Vong vô cùng cảm kích.
Lúc này trong điếm của Lâm Vong đang bán lẩu, ăn trước sau xuyên, hỏa lò nhỏ từ đầu đến cuối đều ấm, đó là do trước khi đem ra đã canh giờ làm ấm nó lên, các tiệm ăn khác, nhất là tiệm nhỏ, vừa đến mùa đông sinh ý khó tránh khỏi giảm sút, trái lại tiệm của Lâm Vong đích so với nơi khác càng náo nhiệt hơn.
Đầu đông hàn khí tới, gió lạnh thấu tận xương, tiệm của Lâm Vong đốt đến mấy lò lửa, vừa vào cửa như được hệ thống sưởi tỏa hơi ấm đập vào mặt.
Ngày hôm đó giờ cơm trưa, trong điếm khách nhân đang đông, chợt thấy một nam nhân cao lớn mặt đầy phong sương vào điếm, cũng do Ngô Đại đầu óc choáng váng, còn chưa kịp thấy rõ người tới, trước tiên liền trưng khuôn mặt tươi cười hoan nghênh nói: “Vị khách nhân này, bên trong mời, vừa vặn đằng kia còn một cái bàn.”
Đợi Ngô Đại nói xong, vừa ngẩng đầu, mới nhìn rõ người tới không phải ai khác mà là Cố Nhị gia đã mấy tháng không xuất hiện, do bị bất ngờ không kịp đề phòng, Ngô Đại hoảng sợ, nhưng hắn tốt xấu cũng đã làm tiểu nhị trong tiệm Lâm Vong mấy tháng, năng lực ứng biến đã không như ban đầu, Ngô Đại sau đó liền cười sáng lạn, đem Cố Tử Thanh đón đi vào.
Cố Tử Thanh lúc này lại để râu, nhiệt độ ấm cùng lạnh chênh lệch nhiều làm cho mặt hắn có chút hồng, hắn ngồi xuống trước là cởi áo choàng, sau đó giương mắt nhìn Ngô Đại, cũng không nói gì.
Ngô Đại bị hắn nhìn mà cả người sợ hãi, vốn có chút sợ Cố Tử Thanh, hiện tại bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Ngô Đại chỉ có thể khô héo cúi đầu đứng ở một bên, tay không động, chân không động, trong lòng kêu khổ, trên mặt còn phải cố trấn định chờ đối phương phân phó, không dám đối đãi hắn như những khách nhân mà mở miệng thúc giục.
Cố Tử Thanh cũng không giận Lâm Vong lúc trước cự tuyệt hắn, hắn thật sự không hề mang thù, chính là không hiểu được rốt cuộc Lâm Vong là loại người thế nào, xa cách mấy tháng lại đến, hắn tự nhiên là muốn nhìn một chút xem phản ứng của Lâm Vong, còn có, chuyện Cố Nhị gia hắn mời bà mối cầu hôn, chuyện này không biết Lâm Vong có nói cho người khác biết không, cũng không biết là nói như thế nào. Lâm Vong nếu lấy chuyện này làm ồn ào gặp người liền nói, thì chuyện hắn lúc trước lạt mềm buột chặt liền xem như một trò hề, Lâm Vong nếu sự chỉ đơn thuần cự tuyệt, hắn là một ca nhi, loại sự tình này cũngsẽ không để lộ ra, cho nên Cố Tử Thanh gần nhất, trước tiên là xem phản ứng của Ngô Đại.
Cố Tử Thanh dù sao kinh thương nhiều năm, đối diện nhân khác trên mặt có vẻ mặt gì đều không giấu được hắn, Cố Tử Thanh thấy Ngô Đại có chút khẩn trương, có chút mờ mịt, có chút vô thố, nhưng không có vẻ mặt khác thường, liền biết Lâm Vong không nói với người khác chuyện hắn mời bà mối đến, trong lòng lại vui mừng Lâm Vong không phải loại người tâm địa gian xảo, lại có điểm não hắn dĩ nhiên là thật sự không nghĩ trở thành người của chính mình.
Một lát sau, Cố Tử Thanh nói: “Cho hai bình rượu hoa quả nóng, đến một dĩa móng heo muối, lại đến lẩu gà nấu nấm.”
Cố Tử Thanh nhìn bảng tên đồ ăn, nhớ tới lúc trước nghe người khác nói chỗ Lâm Vong có bánh trung thu, lại nói: “Lại đến phần bánh trung thu.”
Ngô Đại thấy hắn không phân phó gì khác, đáp xong liền vội vàng đi xuống.
Đi vào phòng bếp, Ngô Đại vui vẻ Lâm Vong nói: “Lâm ca nhi, Cố Nhị gia lại tới nữa.”
Lâm Vong nghe xong cả người ngưng lại, đã lâu không nghe tin tức từ người tên Cố Tử Thanh này, Lâm Vong không nghĩ đến chuyện đối phương cầu hôn thất bại lại đến đây nữa, liền đem chuyện cùng hắn có quan hệ để qua sau đầu, chính là qua vài ngày khoan khoái, hiện giờ Cố Tử Thanh lại bỗng nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Lâm Vong là sợ hắn đến trả thù mà trong lòng bất an.
Ngô Đại không biết việc này, còn nhỏ giọng lầm bầm: “Còn tưởng rằng vị kia không thích ăn cơm chỗ chúng ta, không nghĩ tới lại tới nữa, Lâm ca nhi, lần này cần phải hảo hảo biểu hiện.”
Ở trong lòng Ngô Đại, Cố Tử Thanh là người phải lấy lòng không thể đắc tội, tốt nhất có thể được hắn ưu ái thì càng tốt.
Vì lời nói của hắn, Lâm Vong đã hoàn hồn, theo bản năng hướng về phía trù phòng rút lui, biết rõ đối phương ở bên ngoài sẽ nhìn không thấy, nhưng mặt hướng về phía cửa kia vẫn luôn có chút sợ hãi, Lâm Vong ôm ý tưởng tránh gặp mặt hắn, nhanh nhẹn làm cho xong món hắn gọi, hy vọng hắn sớm một chút ăn xong rồi đi mau.
Giò heo nấu tương, bánh trung thu cùng trân rượu hoa quả được mang lên bàn của Cố Tử Thanh trước, hắn một mình tự rót tự uống ngồi ăn, uống rượu rất nhanh, gà nấu nấm còn chưa mang lên hắn đã uống hết hai bình.
Qua một lúc, các món khác nhân trong tiệm gọi cuối cùng đều được mang lên, Lâm Vong ngồi trong phòng bếp nghỉ ngơi, hắn trong lòng nghĩ đến chuyện Cố Tử Thanh, lại muốn đi ra ngoài nhìn một cái xem biểu cảm của hắn hiện tại là gì, biết một chút cũng tốt, nhưng lại sợ đối mặt hắn, thật là rối rắm.
Bỗng nhiên nghe phía trong điếm náo loạn lên, có một giọng hét lớn, đáng sợ tới mức làm Lâm Vong thiếu chút từ trên băng ghế nhảy dựng lên, rõ ràng nghe thấy có người hét câu: “Trong nồi có gián!”
Lâm Vong đầu vù vù một tiếng, nhân lực có hạn, phòng bếp này khẳng định sẽ có gián, Lâm Vong mỗi ngày nấu ăn luôn thập phần cẩn thận, phía trước chuẩn bị bán thành phẩm, đều dùng nắp cẩn thận đậy lại, nhưng cẩn thận trăm lần vẫn có sơ suất, ai cũng không thể cam đoan trăm phần trăm không có gián bò vào, cho nên phản ứng đầu tiên của Lâm Vong là cho rằng đây là sai lầm của chính mình.
Bên ngoài có một bàn ngồi bốn năm người, ăn sắp xong rồi, từ trong nồi thấy một con gián, một người trong đó đang dùng đũa gắp nó, chửi ầm lên: “Các ngươi nói đây là chuyện gì? Trong nồi ăn có gián, muốn hại chết chúng ta hả?”
Người khác bên cạnh hắn chống mặt bàn làm ra vẻ nôn khan, bọn họ ồn ào làm những người khác trong điếm sớm ngừng đũa, hiện giờ lại nhìn thấy người nôn khan, cảm thấy thật ghê tởm.
“Gián cái gì? Ăn xong rồi mới phát hiện? Ta thấy rõ ràng là các ngươi mang theo vào, nghĩ muốn gạt tiền.” Ngô Đại tuy rằng hét lớn, nhưng hắn cũng có chút chột dạ, chỉ có thể lớn tiếng cãi lại.
Loại này thủ pháp gạt tiền này có chút cũ, nhưng không phải là không thể, theo lời Ngô Đại lời, những người khác trong điếm lại nhìn về phía mấy người đến gây chuyện.
“Thúi lắm, ăn một chút cơm có thể có bao nhiêu tiền? Lão tử có rất nhiều tiền!” Tên còn lại hung hăng trừng Ngô Đại, vỗ mạnh lên bàn một khối bạc vụn nhỏ.
Mặt khác một người hùa theo nói: “Chưởng quầy của các ngươi đâu? Mau kêu hắn đi ra, chuyện này hôm nay không để yên đâu!”
Lâm Vong nghe xong không thể không từ trù phòng đi ra, hắn thẳng thắn đáp, nhìn không chớp mắt, một bộ không thẹn với lương tâm: “Ta là chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ở trong nồi của ngươi ăn ra con gián, ngươi nói làm sao đây?”
Lâm Vong đánh giá vài lần mấy người gây chuyện, không đáp hỏi lại: “Các ngươi nói làm sao đây?”
Lâm Vong kỳ thật không sợ bọn họ gạt tiền, hắn sợ bởi vì chuyện này mà phá hủy chiêu bài nhà mình, cho nên hắn hiện tại trực tiếp hỏi đối phương muốn giải quyết như thế nào, nếu đối phương mở miệng đòi tiền, như vậy người chung quanh chắc chắn cũng nghi ngờ bọn họ gạt tiền mà tới, Lâm Vong mượn cơ hội nói nhiều một chút làm giảm lời bọn họ nói, cứ như vậy danh tiếng của tiệm hắn ảnh hưởng cũng sẽ rơi chậm một chút.
Ai ngờ người nọ cười quái dị một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và bọn hắn muốn gạt tiền? Nói cho ngươi biết, lão tử có tiền, không cần tiền của ngươi, ta muốn ngươi phải giải thích chuyện này, gồm cả món ăn con gián này!”
“Ngươi thúi lắm!” Ngô Đại trước tiên nóng nảy, hắn trước bước lên đẩy người ra, chen vào giữa Lâm Vong và người nọ, trong mắt bốc lên đốm lửa, hung tợn trừng đối phương, lập tức muốn động thủ.
Vì lời người nọ nói, bọn Xuyên Hổ cũng đều vây quanh lại đây, cùng chung mối thù mà nhìn thấy đối phương, song phương đều là bốn năm người, sắp xảy ra giằng co trong điếm, những khách nhân thấy tình cảnh này, không khỏi lui về phía sau một chút, có người nhát gan nhân cơ hội này chạy ra cửa, nhưng lại có người muốn xem náo nhiệt chắn ở cửa, cứ như vậy, tiệm của Lâm Vong bên ngoài tụ lại không ít người.
Lâm Vong nghe người nọ nói không phải vì đòi tiền, đầu tiên là cả kinh, lúc sau nghe hắn nói thức ăn của mình có gián, cơn tức từ từ dâng lên đến cổ họng rồi đến mắt, may mắn hắn còn có chút lý trí ngăn cản hắn làm lớn chuyện này, Lâm Vong cũng biết chuyện hôm nay nếu giải quyết không ổn thỏa ngày sau liền không sao cả, nếu giải quyết không tốt, cửa tiệm của hắn tám phần là mở không nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Vong tỉnh táo lại, hắn đưa tay khoát lên vai Ngô Đại, dùng sức kéo đem hắn túm trở về.
Chuyện này mới vừa nháo lên, Cố Tử Thanh an vị ngồi ở một bên nhìn, cũng không đi lên trước nhìn, cũng không có động tác gì khác, trong lòng hắn nghĩ, nếu việc này làm lớn, Lâm Vong giải quyết không xong, ngày sau cửa tiệm mở không nổi nữa, vậy hắn có thể hay không tìm đến mình? Cố Tử Thanh lại đối Lâm Vong người này cảm thấy thật hứng thú, cho nên cũng muốn nhìn xem Lâm Vong sẽ giải quyết việc này như thế nào, chẳng qua đang nghe đối phương nói ăn phải gián trong cơm Lâm Vong nấu, hắn vẫn là nhịn không được siết gãy đôi đũa, đứng phắt dậy, trên mặt xanh mét.
Ngô Đại trên vai đau đớn cũng hoàn hồn được một ít, biết không thể đem chuyện này làm lớn, chỉ có thể đem răng nanh cắn ken két, để Lâm Vong đem hắn kéo trở về.
Lâm Vong không nói lời nào, mà đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới mấy người này, mấy người gọi đều là loại rượu và thức ăn đắt tiền, trong điếm cái gì quý đều gọi lên hết, chỉ tiền thưởng cũng đã mấy trăm đồng, còn chưa tính đến lẩu, thịt nấu tương, rau dưa, tôm lớn, cho nên Lâm Vong ngay từ đầu cơ hồ chắc chắn bọn họ là muốn gạt tiền, chẳng qua bọn họ hiện tại tuy rằng không cần tiền, nhưng toàn thân lộ ra một cỗ cường hãn ác độc, Lâm Vong không thể nói hắn nhìn người chuẩn xác được, nhưng vẫn cảm thấy được mấy người này không giống như người rất giàu có, toàn thân căn bản không có một tia khí chất, so với những khách nhân khác trong điếm hiện tại tùy tiện chọn một người cũng không giống như vậy.
“Các ngươi nếu không gạt tiền, đó là đến nháo sự rồi, là ai thuê các ngươi tới?” Lâm Vong gắt gao trừng mắt người cầm đầu nọ, hắn đoán như vậy, kỳ thật hắn nghĩ là do Cố Tử Thanh làm, vừa khéo Cố Tử Thanh cũng đang ở trong tiệm, vừa đúng xem hết chuyện này.
Nói đến mấy người kia, đúng là đến gây sự, nhưng mà không phải do Cố Tử Thanh tìm tới, mà là người của lảo bản tửu điếm lân cận phố Hỏa Thụ tìm đến đây. Cửa tiệm của Lâm Vong tuy sinh ý náo nhiệt, nhưng những người khác không để tâm đến, bất quá cửa tiệm Lâm Vong vốn nhỏ, những tửu điếm khác cũng không để trong lòng, nhưng vì chuyện bánh trung thu vào lễ Trung thu, càng nhiều người chú ý tới cửa tiệm Lâm Vong, trong đó còn có mấy tửu điếm học theo Lâm Vong cũng bán nồi lẩu, cũng là ăn trước sau xuyên, nhưng hương vị luôn kém Lâm Vong một phần, trong đó còn có những người nổi lên ý xấu, nghĩ muốn đem Lâm Vong ép đến sập tiệm, chính mình lại mở một cửa tiệm giống như của Lâm Vong, trang hoàng tốt, quy mô lớn, còn không kiếm được cả bó tiền sao? Cho nên kéo dài tới hiện tại mới gây sự, cũng là bởi vì vẫn thăm dò xem số tiền của Lâm Vong có bối cảnh như thế nào, miễn đắc tội với người kia, hiện giờ hỏi thăm rõ ràng, lúc này mới ra tay.
Mấy người đến gây chuyện kỳ thật cũng chỉ là bọn lưu manh ngoài đường, lão bản kia không có khả năng tìm thủ hạ của mình đến đây đi? Nếu chuyện này làm lớn, tìm hiểu ngọn nguồn liền sẽ tới trên người hắn. Cửa tiệm của Lâm Vong thức ăn cũng không phải quá đắt, lão bản này còn rất cẩn thận, để cho mấy người này tìm loại y phục phù hợp, nhưng việc mặc những y phục đó lại không che dấu được khí chất lưu manh trên người bọn họ. Hơn nữa bọn lưu manh trời sinh keo kiệt, vì được lão bản hôm qua cho bọn họ tiền mua y phục cùng thức ăn, cho nên mấy tên này liền mua y phục đắt tiền, gọi một bàn toàn thức ăn cùng rượu hạng nhất, nhanh vượt mức một hai lần, giá này tiệm nhỏ của Lâm Vong tính ra một bàn thế này không thấp, điểm này cũng làm cho Lâm Vong sinh nghi.
Mấy tên lưu manh cũng chưa nghĩ đến nhanh như vậy đã để cho Lâm Vong đoán trúng, khó tránh khỏi có chút kích động, hơn nữa uống rượu hơi nhiều, tác dụng chậm đã phát huy lúc này, lời nói ra đã có chút hàm hàm hồ hồ: “Cút, thúi lắm!”
Người cầm đầu nọ còn giơ đũa kẹp xác con gián, hướng về bốn phía nói: “Rõ ràng chính là gián ở trong nồi của ngươi, các ngươi mau nhìn xem, tiệm của hắn cũng không sạch sẽ, cẩn thận ăn vào chết.”
Lâm Vong thấy thế, cơ hồ có thể khẳng định bọn họ là cố ý đến gây sự, hắn giận dữ cười ngược lại, cũng nhìn nhìn con gián bị đôi đũa kẹp kia, sau đó là thật tâm nở nụ cười: “Ngươi dám để những người khác nhìn con gián trên đũa của ngươi không?”
“Hừ, có gì mà không dám?” Người nọ nói xong, hùng hổ đi vài bước, dạo quanh cả sảnh lớn một vòng, một bên cho người khác xem con gián trên đũa, vừa nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem, ở trong nồi của hắn ăn ra con gián, thực ghê tởm.”
Nhiều người xung quanh thấy ghê tởm mà quay đầu đi không dám nhìn, cũng có ít người tò mò liếc mắt một cái.
Người nọ đi trở về, ngang cổ nói: “Không phản đối đi? Ngươi đem nó ăn, rồi nói lời tạ lỗi, chúng ta sẽ không truy cứu nữa, cũng không cần tiền của ngươi.”
“Hừ, ngươi tưởng tượng đẹp thật, mọi người nhìn kỹ xem, con gián này dẹp, rõ ràng là bị giẫm chết xong mới để vào trong nồi, không phải bị nấu chín mà chết, nếu là còn sống rơi vào thì sẽ không như vậy.”
Cố Tử Thanh đứng ở một bên, nhìn thấy Lâm Vong thong dong ứng đối, trong mắt sáng ngời, trong lòng khen một câu “Tranh luận sắc sảo!”
Mọi người nghe Lâm Vong nói vậy, liền đều quay đầu lại tranh nhau nhìn, túm tụm ở phía trước người kia nhìn, thật sự như lời Lâm Vong nói, con gián trên đũa dẹp lép, tuyệt đối không thể là còn sống mà rơi vào trong nồi, vì thế mọi người châu đầu ghé tai xầm xì, đều đã muốn nghiêng về phía Lâm Vong, chỉ trích mấy người kia.
Kỳ thật cũng không trách bọn lưu manh đó được, bọn họ không thể nào bắt một con gián sống được, liền giẫm chết con gián rồi mang lại đây.
Con gián kia đầu nhỏ, lại đen tuyền, còn dính chút nước lẩu, nếu không nhìn kỹ cũng không biết có phải bị đập hay không, nhưng lời này từ Lâm Vong nói ra trước tiên, mọi người trước đó cũng cảm thấy được kia con gián bị giết chết, hơn nữa nó còn là bị giẫm mà chết, mấy tên lưu manh liền chột dạ, nhất thời ấp úng không phản đối, mọi người liền biết bọn họ quả thật tự mình mang theo con gián vào, đến nơi này gây sự.
“Báo quan đi, cho người đem bọn hắn bắt lại.”
“Đúng, báo quan!” Trong đám người có người hô.
Mấy tên lưu manh vừa nghe, lại kích động, há mồm hùng hùng hổ hổ, nhưng lại không đề cập tới chuyện con gián.
Lâm Vong đáy lòng kỳ thật là không nghĩ đến chuyện gặp quan, nhưng lại không muốn sơ sót, vì thế làm bộ phân phó Ngô Đại: “Đi, thỉnh Lý sai gia đến một chuyến, để hắn mang mấy huynh đệ đến.”
Lâm Vong nói đến Lý sai gia, cũng là thuận miệng bịa ra, chẳng qua họ Lý này là danh gia vọng tộc, mới lôi cái họ này ra để phô trương thanh thế.
Ngô Đại dù sao cũng là lăn lộn lâu, vừa nghe liền phản ứng lại, lớn tiếng đáp vâng, làm bộ đi ra ngoài.
Cố Tử Thanh nhất thời không phản ứng lại được, còn đang kinh ngạc trong lòng: “Hắn thế nhưng lại quen biết Lý đại quan?”
Mấy tên lưu manh kia cũng biết quan phủ có một vị Lý sai gia, thủ đoạn lòng dạ hiểm độc, phàm là rơi vào tay hắn liền không có chuyện gì tốt, bị giáo huấn một trận, tiền cũng bị tịch thu sạch, còn nếu bị phán tội tử, trước khi chết còn bị hắn đập một trận. Mấy tên lưu manh trong lòng càng hoảng sợ, xô xô đẩy đẩy nói: “Đi! Lão tử bận rộn, không có thời gian phí với ngươi.” Nói xong, chụp lấy bạc vụn, giả vờ nghênh ngang, trên thực tế có chút hoảng loạn gạt đám người ra.
Sau lưng mọi người thở ra một mảnh, trong đó cũng có khách nhân nhân bị bọn họ quấy nhiễu ăn cơm, mà buồn bực đứng lên mắng.
Ngô Đại đuổi tới cửa mắng: “Các ngươi giúp vương bát đản, đừng làm cho ta gặp được, gặp được liền đánh chết các ngươi!”
Lâm Vong thở ra một hơi dài, quay đầu hướng khách nhân trong điếm nói: “Hôm nay làm cho các vị sợ hãi, thật không phải, hiện tại mang lên một đĩa giò heo nấu tương, xin được chuộc lỗi.”
Mọi người vừa nghe, đều nói Lâm Vong sảng khoái, thay Lâm Vong nói vài lời hay, lại trách cứ mấy người kia không hảo tâm, rõ ràng là sau lưng có người sai đến cố ý gây sự, đều đoán có thể là đấu đá làm ăn, những người khác ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng thật ra lại đoán đúng rồi, Lâm Vong trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trong lòng lại vẫn là có chút hoài nghi Cố Tử Thanh.
Những khách nhân đều một lần nữa ngồi xuống, kỳ thật hơn phân nửa đã ăn không vô, bọn họ tuy biết con gián kia là do lưu manh tự mình mang tới, nhưng nhìn một hồi cũng hiểu sao lại thấy ghê tởm, người lưu lại đều là vì đĩa giò heo nấu tương kia, nghĩ có tiện nghi sao không chiếm.
Sự tình mặc dù đã giải quyết, nhưng không biết còn có chiêu gì tới nữa không, Cố Tử Thanh trong lòng nghĩ Lâm Vong chịu thiệt, hảo tâm đuổi theo kia mấy tên lưu manh, định bắt lấy tên phía sau màn độc thủ, hắn đặt tiền lên bàn, rồi đi ra ngoài.
Lâm Vong thấy hắn như vậy, thực sự nghĩ là do hắn sai đến, vừa tức vừa hận lại vừa sợ, tuy biết người này không thể chọc, nhưng không nhịn xuống được, khi hai người đụng mặt, nhìn hắn một cái, người kia trong mắt không tự giác toát ra một chút đắc ý cùng hoài nghi.
Cố Tử Thanh cũng thấy biểu tình của Lâm Vong, cho đến khi hắn ra đến ngoài tiệm mới phản ứng lại được biểu tình kia của Lâm Vong có ý
gì.
Tốt, rõ ràng là nghi ngờ bọn lưu manh kia là do ta phái tới! Cố Tử Thanh đuổi người chân không dừng, trong lòng cũng có chút tức giận, ai có thể làm khéo như vậy, mấy tháng hắn mới lại đến tiệm của Lâm Vong thì liền có người đến gây sự.
Cố Tử Thanh cắn chặt răng, cất bước lại đuổi theo: “Phải bắt kẻ phía sau màn độc thủ này rồi.”