Một ngày này, Tiểu Hoa ca nhi truyền lời đến mọi người mang, nói Cố Nhị gia muốn ăn món lẩu gà với nấm lúc trước hắn làm trong tiệm. Lâm vong tới Cố phủ rồi, các món lúc trước bán trong tiệm cũng chưa từng làm lại, Cố Tử Thanh trước đây đã ăn qua mấy món đó, nếu hiện giờ hắn lại nấu lại nữa, không khỏi có vẻ không chuyên nghiệp lắm, giống như không thể nấu gì khác.
Mọi người nghe Tiểu Hoa ca nhi nói “Trong tiệm trước kia”, liền càng khẳng định Lâm Vong lúc trước là làm đầu bếp cho tửu lâu của người khác, bị Cố Tử Thanh thấy tay nghề tốt, lúc này mới mang về nhà, một ít người hiểu được, khúc mắc đối với Lâm Vong thật ra đã phai nhạt, người lúc trước thấy hắn tuổi còn trẻ, bộ dáng lại đẹp, liền phỏng đoán Lâm Vong là dựa vào thủ đoạn bất chính gì đó lôi kéo Nhị gia, hiện nay nghĩ hắn là thật sự bị nhìn trúng do tay nghề tốt, đây là bằng chính năng lực, từ đó nhìn bộ dáng hắn đều cảm thấy thuận mắt hơn.
Đêm đó, Lâm Vong liền nấu món lẩu gà với nấm đã lâu không làm, lúc này những người còn lại nhìn Lâm Vong nấu ăn, cũng không là xem là món ăn tại gia bình thường mà xem xét, đều cho là món ăn mới mẻ ở ngoài tửu lâu liền không khỏi tò mò, những người này mặc dù nửa chữ cũng không biết, nhưng bình thường cũng rất ít có cơ hội ra phủ, tổng cảm thấy được đồ ăn ở tửu lâu đều bị là món ăn ngon hiếm lạ, chỉ sợ tùy tiện chiên cái trứng, mùi vị kia cũng muốn so với món tại gia làm ra càng ngon hơn, một ít người bình thường không cùng Lâm Vong nói chuyện hiện giờ cũng quấn quít lấy hắn hỏi một ít chuyện bên ngoài tửu lâu, nhờ đó quan hệ có chút thân thiết hơn.
Tiểu Chiêu đem cơm chiều đưa đến thiên thính, bình thường lúc này, Ngô Ưu đi theo Cố Tử Thanh ra bên ngoài chạy một ngày cũng nên đi xuống, nhưng hôm nay Cố tử thanh còn có một chút việc vặt phải phân phó, liền để cho hắn lưu lại, thẳng đến lúc Tiểu Chiêu bưng cơm chiều lên, Cố Tử Thanh cũng chưa nói để cho hắn đi.
Ngô Ưu có chút mạc danh kỳ diệu, trên mặt cũng không hiển lộ, thấy Tiểu Hoa ca nhi đã muốn bắt đầu chia thức ăn, liền không nói một lời lui qua một bên.
Tiểu Hoa ca nhi đem nắp của nồi đất mở ra, bên trong nhất thời một cỗ mùi thơm của nấm nồng đậm bay ra, Ngô Ưu không thể quá lộ liễu nhìn lên bàn, dù sao cũng không thể không quy cũ, hắn thủy chung nửa cúi đầu, ngửi được mùi vị kia liền giật giật mũi, tổng cảm thấy được có chút quen thuộc.
Tiểu Hoa ca nhi thay Cố Tử Thanh múc một chén nhỏ, Cố Tử Rhanh đầu tiên là gắp khối thịt gà, thịt này nhuyễn vụn, mang theo một cỗ mùi nồng đậm, đợi hắn đem miếng thịt gà nuốt xuống, cười nói: “Ta lần đầu tiên ăn món hắn làm, chính là món này.”
Mọi người biết Nhị gia chỉ chính là Lâm Vong, nhưng đều nghĩ thuận miệng nhắc tới, không để ở trong lòng, Hoằng ca nhi, Tiểu Hoa ca nhi hai bên phụ họa một câu.
Cố Tử Thanh còn nói: “Nếm qua về sau liền rất là thích, Lý Mộc lại thích món lẩu cá của hắn, về sau, Lý Mộc liền thường xuyên mua về ăn.”
Ngô Ưu ở bên nghe xong, trong lòng cả kinh, hắn hơi hơi ngẩng đầu, hướng trên bàn thoáng nhìn, đồ ăn trong nồi đang tản ra mùi tương nồng đậm kia chẳng phải là món Nhị gia thường xuyên ăn sao?
Cố Tử Thanh lúc trước hướng Lâm Vong đề thân (cầu hôn) tuy rằng tránh Ngô Ưu, cũng chưa từng cùng hắn đề cập qua chuyện Lâm Vong, nhưng Ngô Ưu dù sao đi theo cố tử thanh đã vài năm, cả ngày lại theo hắn ra ra vào vào, ở bên ngoài hầu hạ Cố Tử Thanh một ít biến hóa hắn vẫn có thể nhìn ra được, thậm chí là người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, một trận kia hắn thấy Nhị gia mỗi ngày ăn món ăn ở cùng một tiệm, Lý Mộc lại luôn lấy chuyện đó ra trêu ghẹo, ngẫu nhiên cũng có thể thấy Nhị gia thần thái vi diệu, Ngô Ưu có thể đoán được Nhị gia có vài phần tâm tư, ý không ở trong lời nói.
Ngô Ưu bất đồng với bọn Tiểu Hoa ca nhi, mỗi ngày ở trong Cố phủ không ra khỏi cửa, Ngô Ưu đi theo Cố Tử Thanh nơi nơi làm việc, hắn đối ngoại tin tức thực linh thông, biết trước đây có xảy ra chuyện một tiệm ăn xảy ra chuyện “Dầu não người”, cũng biết Nhị gia là khách quen của tiệm đó, thậm chí biết Nhị gia còn từng tự mình đi tranh người ở nha môn, lúc ấy cũng không có đem chuyện này xâu chuỗi lại với nhau, hiện giờ lại nhìn món lẩu gà với nấm quen thuộc trên bàn này, Ngô Ưu có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời vừa sợ đến không chịu được, xem ra Lâm ca nhi này thật sao không đơn giản.
Nhưng trong ấn tượng Lâm ca nhi này bộ dáng mặc dù không tồi, nhưng cũng không tới mức quốc sắc thiên hương, chính là xem như có thể xứng là ca nhi tri kỷ (thân cận) của Nhị gia, mà một đống người lả lướt ôn nhu như vậy cũng không thấy Nhị gia bọn họ để bụng bao nhiêu.
Theo bản năng, Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn hướng về phía Cố Tử Thanh, vừa vặn Cố Tử Thanh cũng nhìn về phía hắn, Ngô Ưu giật mình một cái, lập tức gục đầu xuống.
Cố Tử Thanh khóe miệng vẫn lộ vẻ cười, hướng Ngô Ưu nói: “Ngữ ca nhi nhà ngươi không phải vẫn luôn nói muốn học trù nghệ sao? Vừa lúc cùng Lâm ca nhi học nghệ, đỡ phải đến lúc lập gia cái gì cũng không biết.”
Hoảng hốt trong lúc đó, Ngô Ưu giống như hiểu được ý tứ của đối phương, trách không được vừa rồi còn lưu hắn lại, lời nói cũng là không quá nghiêm trọng, nhưng sau lưng Ngô Ưu đã rịn ra tầng mồ hôi, gật đầu xác nhận: “Nhị gia nói rất đúng, tiểu đệ ta tay chân vụng về, cái gì cũng không biết, lần này học hỏi có thể học được Lâm tiểu ca một phần vạn, ta đã vui mừng.”
Cố Tử Thanh gật gật đầu: “Không có việc gì ngươi đi xuống đi, ngươi theo ta chạy một ngày, nhanh đi ăn cơm đi.”
Ngô Ưu lui xuống, quả thực đi thẳng đến dãy nhà sau, vì hắn là hạ nhân đắc lực nhất bên cạnh Cố Tử Thanh, cho nên mọi người đối hắn rất khách khí, người liên quan, đệ đệ hắn là Ngô Ngữ, tuy chỉ là nhị đẳng, nhưng ngay cả Tiểu Hoa ca nhi, Hoằng ca nhi cũng nhân nhượng ba phần.
Bất quá so với việc Ngô Ưu thông minh, Ngô Ngữ có vẻ chậm chạp hơn một chút, nhưng là vì cái gì Ngô Ngữ như cũ là nhị đẳng, có thể khi Ngô gia lão cha đem hai huynh đệ đặt tên đã có dự kiến trước. Ngô Ngữ không thích nói chuyện, nhưng hắn dù sao cũng là đệ ruột của Ngô Ưu, lúc trước Tam Xảo chưởng quản trù lang cũng không dám khó xử hắn, nhưng cũng không cố ý lấy lòng, thời gian trôi qua, Ngô Ngữ ngược lại giống bị ngăn cách, cùng với người khác có vẻ không hợp nhau.
“Đại ca, ngươi đã trở lại?” Ngô Ngữ thấy ca ca mình, mắt sáng rực lên, hắn chỉ vào quầy bếp nói: “Ta đi lấy cơm cho ngươi!”
Mỗi đêm Ngô Ưu trở về, Ngô Ngữ đều nói những lời này, trong ấn tượng cũng không nói gì khác, Ngô Ưu thấy hắn như vậy nhịn không được thở dài, hắn lắc lắc đầu, lại hướng Lưu Hâm muốn xum xoe khoát tay áo: “Trước đợi lát nữa đi, ngươi đi ra ngoài, ta với ngươi nói mấy câu.”
Ngô Ngữ thần tình nghi vấn, nga một tiếng, lúc này đi theo ca ca ra khỏi phòng bếp, mọi người biết hai huynh đệ đây là ra tâm sự, đều biết điều không ai quấy rầy.
Ngô gia huynh đệ hai người đứng ở góc, Ngô Ưu cũng không lập tức nói chuyện, Ngô Ngữ cũng không hỏi, cách một lúc, Ngô Ưu lại thở dài: “Ngươi tính tình này, cũng không biết giống ai!”
Không đợi Ngô Ngữ phản ứng, Ngô Ưu nói tiếp: “Trù lang mới tới kia thế nào?”
Ngô Ngữ thuận miệng nói: “Thì như thế!”
Ngô Ưu trừng mắt đệ đệ một cái: “Như thế là thế nào?”
“Chính là bình thường, ta cùng hắn tiếp xúc không nhiều lắm, như thế nào biết được?”
“Hắn là trù lang chính, ngươi đã ở phòng bếp làm việc, như thế nào tiếp xúc không nhiều được?”
Ngô Ngữ nhếch miệng, lại không nói gì.
“Ai!” Ngô Ưu thở dài thật to: “Hắn so với Tam Xảo như thế nào?”
Ngô Ngữ nhăn lại lông mày: “Tam Xảo rất hống hách, tính tình hai người này bất đồng, Lâm ca nhi mới đến làm việc rất quy củ,so ra thì nội liễm, bất quá không giống giả bộ thế.”
Ngô Ưu gật gật đầu: “Ta biết lúc trước không ít người nịnh bợ Tam Xảo, còn cùng hắn giao hảo, hiện giờ đột ngột gặp một người khác thay thế Tam Xảo, không ít người đều không phục trong lòng, cũng có người khó xử hắn, cũng có người đối với hắn không đáp không để ý tới, Ngô Ngữ ta nói với ngươi, ngươi đừng giống những người đó, ngươi đối hắn phải khách khí chút.”
Trong lòng Ngô Ưu, Nhị gia nếu thực sự đối với trù lang này để bụng như vậy, tương lai có thể sẽ thu phòng, đến lúc đó vị Lâm ca nhi kia thân phận lại không giống bọn họ, đắc tội cũng không tốt.
Ngô Ngữ nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi, chậm chạp nói: “Vì cái gì?”
“Nhị gia Nhị gia thực thích trù nghệ của hắn, thích ăn món hắn nấu, tóm lại hắn cùng Tam Xảo không giống nhau, ngươi cùng hắn thân cận nhiều cũng tốt.”
Ngô Ngữ gật gật đầu, sau đó hai người cùng nhau trở về phòng bếp, Lưu Hâm ân cần thay Ngô Ưu dọn đồ ăn lên, chờ Ngô Ưu ăn xong đi rồi, lại tiến đến trước mặt Ngô Ngữ, nói bóng nói gió ý hỏi hắn Ngô Ưu có phải có chuyện gì khó nói hay không, có phải hay không cùng Nhị gia có quan hệ?
Lâm Vong theo bản năng theo sát mọi người cùng nhau nhìn về phía Ngô Ngữ, lại vừa lúc cùng Ngô Ngữ nhìn qua chống lại tầm mắt, Ngô Ngữ cắn màn thầu, nhai nuốt vài cái rồi nuốt xuống xong, mới nói: “Không có gì, đại ca dặn ta thành thật đừng sinh sự.”
Vì Ngô Ngữ nói ít, cảm giác tồn tại thấp, bình thường cũng không cùng những người còn lại tụ một chỗ, mọi người không biết hắn là trần thuật sự thật, hay là mượn cơ hội ám chỉ bọn họ cái gì.
Lưu Hâm cười khẩy một tiếng, đem màn thầu đổ ra trước mặt Ngô Ngữ, quay người đi không nói gì.
Lâm Vong thật không cảm thấy được lời Ngô Ngữ nói có hàm nghĩa gì đặc thù, chính là lúc sau dọn dẹp trong phòng bếp, hắn luôn cảm giác đối phương thường thường nhìn lén hắn.
Liên tiếp vài ngày trời đầy mây, hạ xuống hai trận mưa, khó có được mát mẻ một chút, đợi qua đi thì thời tiết lại càng phát nhiệt hơn, không quá mấy ngày đã thấy gần đến đoan ngọ.
Tiết đoan ngọ được chú ý không ít, mấy ngày liền đều gặp người chọn mua đào, liễu, lê, hương bồ (cỏ nến), thì quả, cây ngải đều đưa tới, người bên cạnh cũng đều vội lên, không còn rảnh rỗi tán gẫu cười đùa nữa, ngược lại đều tự tìm chỗ mát mẻ, cầm trong tay lá cây ngải cùng các loại sợi tơ, tết thành hình dạng chim, cá, trùng, bách thú, nhật nguyệt, lại xâu thành chuỗi, hoặc là cột lên cánh tay, hoặc là cột vào trâm gài tóc.
Lại có một ít ca nhi trong tay cầm vải may hà bao (túi tiền), vẻ mặt xấu hổ lại nhát gan, tỷ thí lẫn nhau xem ai thêu tinh xảo, hoa văn, phối màu, người thì nói một tịnh đế liên (hoa sen đôi) của mình tinh tế, người kia thì nói uyên ương hí thủy của mình rất đẹp.
Duy độc Lâm Vong không giống bọn họ, một lòng một dạ nghĩ đến chuyện tống tử (bánh chưng), lợi dụng lúc nhàn hạ làm đậu nghiền, hạt sen nghiền, sau đó khi làm xong đậu nghiền thì làm mật đậu, rồi chuẩn bị làm mứt táo.
Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng đến lợi hại, Cố Tử Thanh lại không ở quý phủ, tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ tạm, Lâm Vong cũng không ngoại lệ, ngồi ở trên giường có chút buồn ngủ.
Lâm Vong đang muốn nằm xuống, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa không nhanh không chậm, hắn đầu óc nhất thời trống rỗng, chờ phản ứng lại đây thì tiếng đập cửa lại không còn, Lâm Vong bình tĩnh trợn mắt nhìn về phía cửa, trên cửa lờ mờ một bóng người, hắn lúc này mới đứng dậy, chậm chạp đi đến cạnh cửa mở ra.
Ngô Ngữ đứng ở ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Vong, Lâm Vong bình thường cùng hắn tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ biết hắn là thân đệ của Ngô Ưu, có chuyện gì cần giúp cũng chưa từng tìm hắn, Ngô Ngữ cũng không từng chủ động cùng Lâm Vong nói chuyện, người này cảm giác tồn tại rất thấp, không sinh sự, không hống hách, bộ dáng khí chất rất bình thường, cùng một đám ca nhi đứng chung một chỗ, nhưng lại làm cho người ta quên mất hắn là đệ đệ của Ngô Ưu. Lâm Vong lúc này mới nhớ tới, hắn đi vào Cố phủ đến bây giờ, hai người nói với nhau không vượt quá năm câu.
Vì không tưởng tượng được người đến là Ngô Ngữ, Lâm Vong lim dim cũng có chút tỉnh, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, hỏi: “Ngữ ca nhi, có chuyện gì sao?”
Ngô Ngữ gật gật đầu, nhấc chân hướng phía trong đi, Lâm Vong theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, Ngô Ngữ đi vào trong phòng, Lâm Vong mạc danh kỳ diệu đóng cửa lại, cũng đi qua rồi.
Chỉ thấy Ngô Ngữ từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gấm hồng nhạt, hắn đem hộp đưa cho Lâm Vong.
Lâm Vong thấy thế không có chút manh mối nào, hắn cũng không tiếp nhận, cúi đầu nhìn hộp phấn hồng phấn kia, lại ngẩng đầu nhìn Ngô Ngữ ánh mắt lạnh nhạt, hỏi: “Ngươi cho ta? Đây là cái gì?”
Ngô Ngữ lắc đầu: “Đây là Nhị gia đưa cho ngươi.”
Oanh một tiếng, Lâm Vong chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung rồi, lại nhìn Ngô Ngữ ánh mắt bình thản không hề phập phồng, không khỏi có chút xấu hổ, đồ vật này nọ nếu là Cố Tử Thanh trực tiếp đưa cho hắn, hắn cũng không có phản ứng này, cố tình lại để cho người khác giao cho hắn, Lâm Vong liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.