Đột nhiên Giang Lạc cảm thấy có một ánh mắt nhìn trộm khiến cậu cực kỳ không thoải mái.
Ánh mắt theo dõi này như rắn độc thú dữ khiến cả người cậu dâng lên cảm giác run rẩy. Giang Lạc nhíu mày để sách xuống rồi ngẩng đầu lên quan sát, chống lại với ánh mắt của nam sinh ngồi đối diện.
Giang Lạc hơi thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, nghiên cứu tìm tòi hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Kỳ Dã đáp: “Tôi tên Kỳ Dã.”
Giang Lạc nói: “À.”
Lông mày Kỳ Dã lập tức nhăn lại, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi giống như không ngờ được rằng người trước mặt này sau khi biết hắn là ai thế mà lại lạnh nhạt đáp một tiếng “À” như vậy.
Làn đạn giễu cợt không thương tiếc.
[Ha ha ha hiện trường Kỳ Dã lật xe cỡ lớn!]
[Kỳ Dã vẻ mặt tức giận: Trên thế giới này thế mà vẫn còn người không biết đến thiên tài ta đây ư?]
“Cậu không biết tôi là ai hả?” Kỳ Dã cất cao giọng hỏi.
Giang Lạc cảm thấy hơi không yên lòng, cậu đứng dậy nhìn trái ngó phải tìm kiếm thứ gì đó trong hoàng hôn dần chìm sâu vào bóng đêm: “Không phải cậu nói mình tên Kỳ Dã à.”
Kỳ Dã nghẹn một cục trong lòng. Một lúc sau lại bị hành động của Giang Lạc làm cho tò mò: “Này, cậu đang tìm gì vậy?”
Ánh mắt Giang Lạc dần dần dừng lại tại một mảnh rừng cây. Chỗ ấy không gió tự bay, giống như đang ẩn giấu thứ gì đó. Đột nhiên cậu nhìn về phía Kỳ Dã: “Cậu rất lợi hại đúng không?”
Giọng điệu mang chút hoài nghi, Kỳ Dã bị chọc giận cười lạnh một tiếng: “Ít nhất mạnh hơn so với cậu.”
Hắn cố ý nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Giang Lạc cười nhạo: “Chú giải chi tiết về la bàn? Thật tò mò cậu làm thế nào đi được đến đây.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng Kỳ Dã không hề xem thường Giang Lạc. Nếu như ngay cả la bàn cũng không biết nhìn mà có thể đi đến đây, chứng mình người này không phải thiên phú dị bẩm thì cũng là vận may siêu phàm.
Có đôi khi vận may cũng là một loại thực lực.
Bên trong ánh mắt Giang Lạc lộ ra vẻ nghi ngờ ngày càng đậm: “Thật sao?”
Mặc dù cậu không có nói lời nào khó nghe nhưng chính cái thái độ này lại càng làm cho người khác nổi cáu. Kỳ Dã đứng bật dậy: “Cậu có ý gì hả?”
“Không có ý gì, chỉ là nếu là việc tôi có thể làm thì tôi tuyệt đối không nói xuông.” Giang Lạc nói: “Dù sao khoác lác thì ai cũng nói được. Cậu muốn tôi biết cậu lợi hại thì dù gì cũng phải thể hiện chút chân tài thực học chứ. Bên trong rừng cây phía trước hình như cất giấu thứ gì ấy, cậu có dám đi vào xem xét không?”
Giang Lạc nói xong lại cực kỳ tâm lý mà nhắn nhủ: “Không dám cũng không sao. Dù sao chuyện thích khoác lác cũng không có gì mất mặt cả.”
Kỳ Dã hít một hơi sâu, quay người lập tức đi về phía rừng cây: “Con mẹ nó xưa giờ ông đây chưa từng khoác lác.”
Giang Lạc: “Ây da, cậu đi qua thật hả? Đừng nha, nguy hiểm lắm, được rồi được rồi, đừng giận dỗi…”
Mắt thấy Kỳ Dã bước đi càng lúc càng nhanh đến chỗ đáng ngờ, Giang Lạc từ từ ung dung ngậm miệng. Cậu thoải mái bàng quan đứng tại chỗ quan sát, nhìn từng cử động của Kỳ Dã.
Ai biết được chưa tới mười giây Kỳ Dã trầm mặt chui ra từ phía sau rừng cây chạy nhanh về phía Giang Lạc hét: “Chạy mau!!! Là nhện mặt người…”
Là cái gì còn chưa nói xong Giang Lạc đã quay người chạy nhanh như chớp, Kỳ Dã sửng sốt một giây rồi tăng tốc độ chạy theo sau.
Hai người lần lượt chạy ra ngoài đỉnh nghỉ chân. Giang Lạc theo trực giác chạy về hướng bên trái, Kỳ Dã nhớ tới tốc độ của cậu ta trong trận bát quái còn nhanh hơn mình, không chút do dự chạy theo.
Cây cối bụi cỏ ngày càng nhiều, bóng cây dưới ánh trăng vặn vẹo như có sinh mệnh. Giang Lạc càng chạy càng cảm thấy không đúng, mãi đến khi trước mắt xuất hiện cái đình nghỉ chân quen thuộc cậu mới phát hiện bọn họ lại trở về chỗ cũ một lần nữa.
Âm thanh Kỳ Dã thở hổn hển dừng bên cạnh cậu nhìn thấy đình nghỉ chân, sau đó lại nhìn Giang Lạc, vẻ mặt dần dần trở nên khó coi: “Cậu cố ý chạy về đây hả?”
Giang Lạc: … Thật sự không phải.
Kỳ Dã càng nghĩ càng bay xa, hắn lờ mờ mang theo lửa giận hỏi: “Cậu cho rằng tôi đang gạt cậu? Thế nên mới đặc biệt dẫn tôi chạy một vòng về đây xem có phải là nhện mặt người thật không hả?”
Giang Lạc: “…Không.”
Kỳ Dã cười lạnh hai tiếng kéo Giang Lạc đi về phía sau rừng cây: “Vậy để cậu xem coi rốt cuộc tôi có lừa gạt cậu không nhé!”
Giang Lạc cảnh giác liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh: “Không cần, đi nhanh lên.”
Nói xong quay lại vậy mà đã không thấy Kỳ Dã đâu.
Giang Lạc sững sờ. Ngay sau đó, một sợi tơ nhện dính nhớp phun ra từ phía sau quấn lấy Giang Lạc, tiếp đó trời đất quay cuồng, Giang Lạc bị trói trên một cái mạng nhện còn bên cạnh cậu chính là Kỳ Dã cũng bị bắt tới.
Mạng nhện khổng lồ dường như đã bao kín khu vực xung quanh bằng một tầng sợi tơ. Một cánh tay của Kỳ Dã giãy ra khỏi lưới nhện có thể sánh với keo này, hả hê nhìn Giang Lạc nói: “Nhìn đi, tôi không có lừa gạt cậu đúng chứ.”
Tóc Giang Lạc cũng bị dính vào mạng nhện khiến cậu không thể nhúc nhích tí nào. Cậu cố hết sức giải thoát hai tay khỏi tơ nhện trước, không nói nên lời liếc nhìn Kỳ Dã lẩm bẩm: “Chờ sau khi vượt qua chuyện này, tôi nhất định phải cắt sạch cái mớ tóc đáng ghét này đi.”
Kỳ Dã nghe vậy quay đầu nhìn cậu một cái. Thanh niên tóc đen rất chuyên chú thoát khỏi mạng nhện, trên tóc đen dính mấy sợi tơ nhện màu trắng, quần áo xộc xệch, chỗ cổ áo hơi lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp lại càng mảnh mai.
Tóc dài thật đẹp mắt…
Kỳ Dã lấy lại tinh thần hỏi: “Tại sao không thấy nhện mặt người?”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên tấm lưới bên dưới run run.
Tám cái chân nhện tua tủa lông leo lên mép mạng nhện, một con nhện cực lớn nhanh chóng thành thạo leo lên tơ nhện dài mảnh.
Con nhện có hai màu vàng đen xen kẽ, chiều cao khoảng cỡ người trưởng thành, quỷ dị hơn là nó có một gương mặt người và nửa thân con người.
Sắc mặt nhện mặt người xanh trắng, con mắt đen thui đáng sợ động đậy, nó chậm rãi bò về phía Giang Lạc và Kỳ Dã. Kỳ Dã ở phía bên ngoài gần hơn Giang Lạc, nhện mặt người bò đến cạnh Kỳ Dã trước. Chân trước duỗi ra xé rách quần áo nửa người trên của Kỳ Dã, móng vuốt đầy lông đặt trên bụng Kỳ Dã.
Kỳ Dã vẫn luôn bình tĩnh bỗng chốc biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đậu má, lại là một con nhện đực muốn tìm người ấp trứng thay nó, thật mẹ nó xui xẻo.”
Nếu là bình thường, Kỳ Dã có thể giết chết con nhện mặt người này dễ như trở bàn tay nhưng bây giờ trên người hắn chỉ có một cái la bàn còn bị dính vào một cái mạng nhện cực kỳ to lớn, nhất thời không có cách nào chạy thoát.
Trong lúc con nhện mặt người kiểm tra xem bụng của Kỳ Dã có thích hợp để nuôi dưỡng con của nó không thì sắc mặt Giang Lạc lại không tốt lắm. Cậu cũng không muốn trở thành công cụ ấp trứng cho nhện. Ánh mắt Giang Lạc liếc qua máy bay không người lái, xác định máy bay bị rừng cây chặn bên ngoài không nhìn thấy động tác trên tay cậu rồi từ trong ống tay áo của cậu trượt ra một con dao gấp, dùng hai ngón tay mở vỏ dao dồn sức chém xuống mạng nhện dưới người.
Nhện mặt người đưa lưng về phía Giang Lạc nên không nhìn thấy động tác của của Giang Lạc nhưng Kỳ Dã lại thấy rõ ràng. Mặc dù không biết Giang Lạc lấy hàng cấm từ chỗ nào nhưng bây giờ không phải lúc để truy hỏi việc này.
Hắn chịu đựng cơn buồn nôn không nhúc nhích, gắng hết sức kéo dài thời gian cho Giang Lạc. May mắn là hình như hắn không phù hợp với yêu cầu của con nhện, nhện mặt người thu hồi móng vuốt ở trên bụng hắn xoay người nhìn về phía Giang Lạc.
Giang Lạc đã ngồi dậy nửa người, động tác nhanh chóng chuyên tâm cắt tơ nhện trói chặt hai chân. Nhện mặt người nhận ra ý đồ của cậu nên tức giận gào thét, tám cái chân khua khoắng tăng tốc xông về phía Giang Lạc.
Vào giây phút cuối cùng, Giang Lạc thành công cắt đứt tơ nhện, cậu che chắn bộ phận quan trọng và rơi xuống khỏi mạng nhện cao hơn ba mét. May mắn bên dưới mạng nhện là một đống lá cây hư mục mềm mềm thật dày, giảm bớt xung lực rơi xuống đất.
Thấy cậu thành công, Kỳ Dã lớn tiếng hét: “Đi mau!”
Giang Lạc nhanh nhẹn đứng dậy, bàn tay làm động tác ok rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Kỳ Dã: “…” Mặc dù chính hắn bảo Giang Lạc đi nhưng nhìn Giang Lạc sạch sẽ lưu loát rời đi như vậy, bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhện mặt người bất lực gầm thét vài tiếng, xoay người hung hăng xông về phía Kỳ Dã làm trái tim Kỳ Dã khẽ chìm xuống.
Con người bị nhện đực bắt được nếu không làm công cụ ấp trứng của nó thì cũng bị nó xem thành đồ ăn ăn mất. Hai kiểu không biết cái nào thảm hơn cái nào nhưng để Kỳ Dã chọn thì Kỳ Dã tình nguyện chọn bị ăn, chứ không muốn làm công cụ hình người toàn thân đều là trứng nhện, cuối cùng lại bị nhện con đã ăn xong dạ dày phá bụng chui ra.
Chỉ là làm người dẫn đầu có thực lực và thiên phú nhất của thế hệ trẻ hiện tại, Kỳ Dã cảm thấy kiểu chết này hết sức mất mặt.
Nhện mặt người đã bò tới trước mặt Kỳ Dã, miệng của nó ha to, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, Kỳ Dã chán ghét nghiêng mặt tránh nước bọt đột nhiên hai mắt trừng lớn.
Hắn nhìn thấy trên cành cây cao to có một thanh niên tóc đen đang đứng.
Thanh niên tóc dài vòng tay phải quanh thân cây, tay trái cầm dao, cậu lẳng lặng náu mình bên trong cành lá tựa như một thợ săn cao cấp thừa dịp bóng đêm để đi săn.
Thấy Kỳ Dã nhìn về phía mình, thanh niên tóc dài cầm đao đặt ngón tay dọc trước môi, hàn quang lóe lên, cậu im lặng “Suỵt” một tiếng.
Kỳ Dã ngây người hai ba giây mới lấy lại tinh thần, hắn cừng đờ dời mắt nhìn chằm chằm gương mặt xấu xí của nhện mặt người.
Nhện mặt người không hề phát hiện nguy hiểm sắp ập đến. Nó há to miệng định gặm cắn lồng ngực của Kỳ Dã, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì thanh niên tóc đen nhảy từ trên cây xuống, con dao sắc bén nặng nề cắm vào trong não của nhện mặt người.
Dòng máu màu xanh đặc sệt phun ra, Giang Lạc xoay người cưỡi lên cổ của con nhện, hai cái đùi khóa cặt con nhện rồi cậu dùng sức rút dao ra sau đó lại hung hăng đâm thêm một nhát nữa vào cổ của nhện mặt người.
Từng mảng lớn máu tươi màu xanh chảy ra dây bẩn cả người Giang Lạc, mấy vết máu tươi cũng vẩy lên mu bàn tay và gương mặt Giang Lạc. Giang Lạc ngậm chặt miệng ngăn máu của nhện mặt người bắn vào trong miệng. Đợi tới khi nhện mặt người vùng vẫy rồi ngã sấp xuống, cậu mới bình thản bước xuống khỏi cơ thể nhện mặt người. Từng bước đi cực kỳ khó khăn vì phải giẫm lên mạng nhện dính dớp ẩm ướt đến bên cạnh Kỳ Dã, cắt mạng nhện dính bên dưới người Kỳ Dã.
Thấy Kỳ Dã đơ người nhìn mình, Giang Lạc lau lau mặt, cười nhạo hỏi: “Sợ choáng váng rồi hả?”
Kỳ Dã vô thức đáp: “Làm sao có thể.”
Hắn bực bội nhíu mày đang định nói gì đó, con ngươi bỗng co rụt lại: “Né mau!”
Giang Lạc phản ứng rất nhanh lăn khỏi chỗ cũ, cậu lại bị dính lên tơ nhện nhưng càng kinh dị hơn là con nhện mặt người đã bị Giang Lạc giết chết, vậy mà hình như đang từ từ chậm rãi bắt đầu chuyển động.
Trên đầu trên cổ con nhện mặt người vẫn còn dính máu, sắc mặt tái xanh còn sót lại nỗi kinh hoàng của cái chết nhưng nó lại bò dậy giống như chưa từng bị Giang Lạc giết.
Giang Lạc nhấc tay, tay bị dính chặt, cậu gắt gao nhìn chằm chằm con nhện mặt người “Chết đi sống lại” kia, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng: “Chết tiệt.”
Con nhện mặt người dường như bị một tiếng này hấp dẫn sự chú ý. Con mắt trỗng rỗng của nó từ từ nhìn về phía Giang Lạc đột nhiên toét ra một nụ cười vặn vẹo, rét lạnh.
Cười như vậy, khiến cho gương mặt bình thường không có gì xa lạ thậm chí bị chê là xấu xí của nhện mặt người được che phủ một tầng sắc đẹp quỷ dị và mâu thuẫn thần kinh.