Biên tập: Trà Sữa Kem Chỉnh sửa: Thỏ
Ngài Quỷ à.
Bạch Diệp Phong ánh mắt hơi đổi, nhưng nụ cười vẫn rất hoàn mỹ, lại có chút tức giận, nhiều thêm vài phần không có sức sống: "Bạn học Giang đang nói đến ai vậy?"
Giang Lạc chậm rãi dùng lực chân, giày Martin đè nát vai ác quỷ, để lại một vệt đất. Giang Lạc cười xấu xa, đối mặt với con quỷ, mắt cậu nhìn xuống Bạch Diệp Phong, cong miệng: "Bạn học Bạch, ở đây chỉ có hai người là cậu và tôi —— Cậu cho rằng tôi đang nói đến ai?"
Vừa dứt lời, cậu ghé người đến gần bên tai Bạch Diệp Phong, dao găm trong tay lướt từ giữa lông mày đến trái tim Bạch Diệp Phong, chậm rãi nói: "Giả làm người lâu quá, đến cả mình là người hay quỷ cũng quên rồi hả? Trì Vưu?"
Trì Vưu khựng lại, từ từ nở nụ cười.
Hắn dường như đã cởi bỏ lớp ngụy trang bằng da người, để lộ ra bản chất đen tối và đáng sợ. Nụ cười suиɠ sướиɠ nở ra ở khóe miệng, rõ ràng đều cùng một khuôn mặt nhưng bây giờ lại làm cho người ta không rét mà run, sống lưng lạnh lẽo, cảm giác run rẩy đến dựng tóc gáy.
Nụ cười trên khóe miệng ác quỷ càng ngày càng lớn, hắn tháo mắt kính đã ướt ra, tò mò hỏi: "Làm sao em lại biết?"
Giang Lạc nở nụ cười.
Vào bảy ngày đầu của Trì Vưu, cậu dùng lá bùa chuyên môn đối phó với ma quỷ, đem Trì Vưu đã bị giày vò lại càng giày vò gấp đôi.
Ngoại trừ cái oán khí kia, trực giác của Giang Lạc nhận ra được tài năng của Trì Vưu.
Tốc độ phát triển của Trì Vưu đã lên đến mức khủng khϊếp. Ban đầu, Giang Lạc chỉ sử dụng một lá bùa để gây chút sát thương nhất định cho Trì Vưu nhưng thời gian trôi qua, Giang Lạc đã phải sử dụng hai hoặc ba lá bùa để đạt được hiệu quả của một lá bùa lúc đầu.
Cái chết dường như đã thực sự giải thoát Trì Vưu khỏi một sự khống chế nào đó.
Giang Lạc đã dành một tháng mất ăn mất ngủ mà liều mạng học tập, vì cậu cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi tốc độ phát triển bất thường của Trì Vưu.
Bùa hộ mệnh của Giang Lạc rất mạnh, là lá bùa thượng đẳng còn là hàng hiếm trên thị trường. Nhưng Trì Vưu là người duy nhất có thể biến lá bùa của cậu thành màu tro mà không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có duy nhất Trì Vưu.
Giang Lạc không nói quá trình tại sao nhận ra hắn, mà thấp giọng cười khiêu khích nói: "Để tôi đoán xem anh muốn làm gì nhé."
"Anh đã điều khiển Bạch Diệp Phong từ năm trước, đúng không?" Giọng Giang Lạc càng trầm hơn, như là đang nói về một bí mật kinh thiên động địa: "Trì Vưu là anh, Bạch Diệp Phong thanh danh đồn xa cũng là anh, anhcòn điều khiển bao nhiêu thiên tài nữa? Anh muốn làm cái gì? Muốn trở thành bạo quân bí mật thao túng thế giới siêu hình, một Đại Ma Vương mà không một ai dám chống lại à?"
Giang Lạc cười: "Tính toán của anh không nhỏ, Trì Vưu à."
Trì Vưu cười đầy ẩn ý.
Giang Lạc hơi đứng dậy, đối mặt với ác quỷ thông qua thân thể của bạch Diệp Phong, vết nước trên người ác ma gần như thấm ướt chóp mũi, cậu nhẹ nhàng nói: "Thật đáng tiếc là tôi không thể gϊếŧ chết bản thể của anh. "
"Nhưng mà tiêu diệt con rối anh làm năm cũng đủ làm tôi thấy vui vẻ một hồi lâu rồi."
Giang Lạc ngồi dậy, nhìn xuống Trì Vưu, không chút do dự huýt một đoạn sáo ngắn ngủi.
Cửa bể bơi đột ngột bị đá tung, hầu như tất cả các thí sinh đều từ ngoài bước vào. Dẫn đầu là người được Giang Lạc và ba người khác cử đi liên lạc với các thí sinh
Máy bay không người lái bay qua theo sau các đối thủ dự thi, lơ lửng trên cửa ra vào, cửa sổ và toàn bộ hồ bơi ngay lập tức bị bao quanh bởi một số cặp mắt.
Các thí sinh bối rối ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Giang Lạc.
"Họ... bọn họ đang làm gì vậy?"
"Tại sao trên tay vẫn còn cầm dao vậy?"
"Đây là muốn gϊếŧ người sao, má nó!"
Giang Lạc quay lưng về phía vô số người cùng vô số máy bay không người lái, mỉm cười với ác quỷ, dao găm trong tay hơi dùng sức, lá bùa dính ở mũi dao dưới ánh mắt của nhiều người mà bắt đầu cháy bùng lên.
"Mọi người nhìn xem, lá bùa săn ma đang cháy rồi!" Giang Lạc cao giọng: "Bạch Diệp Phong bị quỷ ám rồi!"
Máy bay không người lái rõ ràng đã truyền cảnh này vào khu phát sóng trực tiếp.
Tổng số thanh niên huyền học trong mười hai trường trung học trong cả nước chỉ có một trăm người, nhưng vẫn có khá nhiều người trong nước biết tới sự tồn tại của giới huyền học và đệ tử của sáu môn phái không thiếu, trong đó cũng nhiều người biết đến Bạch Diệp Phong. Giờ khắc này, chưa kịp cảnh giác đã bị một cảnh làm cho nổ tung.
[CMN, CMN, CMN?]
[Mắt tôi bị mù, tại sao lá bùa săn ma lại bốc cháy trên người Bạch Diệp Phong???]
[Bạch Diệp Phong bị quỷ ám? Việc đó xảy ra khi nào? Thiên tài như Bạch Diệp Phong cũng bị quỷ nhập? Ba tôi xem xong muốn sụp đổ.]
[Tôi chết lặng rồi, Bạch Diệp Phong là quỷ?! Hắn trở thành quỷ từ khi nào vậy?]
Giang Lạc nói tiếp: "Trong ba ngày qua, tôi phát hiện Bạch Diệp Phong có gì đó không ổn vì vậy tôi thử mấy lần, phát hiện trong cơ thể Bạch Diệp Phong ẩn chứa tà khí."
"Ác quỷ này giả dạng thành bạn học Bạch. Giả bộ quá giống, không hề khơi dậy sự nghi ngờ của bất kỳ ai." Giang Lạc cùng ác quỷ đối mặt, cong môi: "Điều này làm cho tôi hơi kinh hãi... Ác quỷ này cuối cùng đã nhập vào người Bạch Diệp Phong bao lâu rồi? Là ba ngày này, hay một tháng, một năm, hai năm... hay là, năm năm trước?"
Giọng nói không lớn của Giang Lạc giống như một quả ngư lôi dưới nước sâu, ngay lập tức khiến các học sinh náo động.
"Làm sao có thể......"
Nhưng ngay cả khả năng một phần nghìn thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Từ Nham đột nhiên nhớ tới lúc trước Giang Lạc hỏi hắn, Bạch Diệp Phong trước kia là người thế nào?
Đầu óc của hắn lúc này trống rỗng, hắn không thể nghĩ ra Bạch Diệp Phong lúc trước trông như thế nào.
Hồi xưa không có gì lạ, nhưng từ năm trước Bạch Diệp Phong dần lộ ra tài năng đã hoàn toàn thay thế Bạch Diệp Phong không có tiếng tăm gì.
... Nhưng cái người ôn nhu lương thiện Bạch Diệp Phong thật sự có phải là Bạch Diệp Phong lúc trước hay không?
Hắn rùng mình một cách mãnh liệt.
Giang Lạc đè lại tà khí trong nước: "Ngươi là ai, tại sao muốn nhập vào thân xác Bạch Diệp Phong, ngươi chiếm thể xác hắn được bao lâu rồi."
Từ câu hỏi này đến câu hỏi khác, gay gắt chứa đựng cảm giác bị áp bức.
Ác quỷ lần đầu tiên trầm mặt xuống.
Khí tức ma quái ảm đạm trên khuôn mặt này, sương mù đen nhô ra khỏi người hắn giống như móng vuốt ma quái, cho dù là cách một màn hình, thì toàn thân vẫn có cảm giác run rẩy ớn lạnh.
Bất cứ ai bị người khác phá hỏng một phần quan trọng của kế hoạch đều sẽ tức giận ngút trời.
Đặc biệt con rối này lại là quân cờ quan trọng mà Trì Vưu đã chôn giấu suốt năm trời.
Trì Vưu không ngờ rằng Giang Lạc lại phát hiện ra thân phận con rối của mình, hơn nữa còn công khai bí mật này nhanh chóng như vậy.
Chiêu này trực tiếp huỷ đi giá trị của con rối "Bạch Diệp Phong", phá huỷ tiến độ thực hiện toàn bộ kế hoạch của hắn.
Cảm nhận được khói đen dâng trào dữ dội trong cơn giận.
Hai mắt Giang Lạc đột nhiên đỏ lên, cậu hung ác nhìn về phía ác quỷ, cất giọng khô khốc: "Ngươi nhập Bạch Diệp Phong là có mục đích gì? Trì Vưu... Trì Vưu chết, có liên quan tới ngươi hay không?"
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Diệp Phong là thiên tài, Trì Vưu cũng là thiên tài. Lúc ngươi nhập vào người Bạch Diệp Phong, Trì Vưu đột nhiên chết ... Chẳng lẽ Trì Vưu cũng bị gϊếŧ như thế này?!"
Nhóm người Văn Nhân Liên liền bị kích động.
Đúng vậy, cái chết của Trì Vưu có liên quan gì đến sự nhập xác của Bạch Diệp Phong lần này không?
Có rất nhiều điểm tương đồng giữa Trì Vưu và Bạch Diệp Phong làm cho mọi người đều liên hệ hai người họ lại với nhau.
Con dao găm của Giang Lạc chuẩn bị đâm vào da của ác quỷ.
Trì Vưu tức quá hoá cười, chống tay vào thành bể đập mạnh tay lên. Con dao găm trên ngực bị hắn chủ động nuốt vào bên trong, một mảng lớn máu đỏ tươi thuận theo dao găm rơi xuống tay Giang Lạc, nhỏ tí tách xuống bể bơi.
Màu đỏ thẫm chuyển từ đậm sang nhạt, trong bể bơi nhuộm thành một mảng máu loang lổ.
"Em rất giỏi." Trì Vưu cười điên cuồng, đôi chân càng dùng dức mà tiến lên phía trước, tiến đến bên tai Giang Lạc mập mờ thì thào, giống như người yêu bên cạnh sắp chết: "Giang Lạc, tôi không nỡ gϊếŧ chết em đâu."
Trái ngược với lời nói, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia sát ý.
Ác quỷ hoàn toàn nhận ra Giang Lạc khó giải quyết đến nhường nào.
Dao găm đâm vào máu thịt, Giang Lạc mặt không đổi sắc mà càng đẩy dao găm vào sâu hơn, né máy quay của máy bay không người lái, cậu khẽ mỉm cười nói: "Nhưng tôi rất muốn gϊếŧ anh nha."
Cậu lấy ra rất nhiều lá bùa, một hơi đánh vào người Bạch Diệp Phong, dưới sức công kích của rất nhiều lá bùa, ngay cả con rối của Trì Vưu cũng không thể nhúc nhích trong chốc lát, Giang Lạc đá hắn xuống nước rồi quay người lại: "Mau gọi nhân viên công tác với xe cứu thương đi! "
Trì Vưu nhìn mặt nước nhấp nhô phản chiếu bóng dáng méo mó của Giang Lạc, nhưng nụ cười thoáng qua khóe miệng của Giang Lạc vẫn đẹp đến chói mắt.
Kẻ xấu và người tốt Giang Lạc đều một mình làm nên chuyện, nếu không phải lúc này, không phải trong hoàn cảnh này, Trì Vưu vô cùng thán phục cách làm này.
Sau một thời gian, con rối ác quỷ có khả năng di chuyển lại xuất hiện. Các bạn phía sau lao lên túm Giang Lạc lại, đứng trước mặt ngăn lại cảnh giác của Giang Lạc khi nhìn ác quỷ dưới nước.
Diệp Tấm cắn ngón tay đánh thức Tiểu Phấn, nghiêm mặt nói: "Tiểu Phấn, lên."
Con búp bê nặng nề đứng dậy, đi đến mép hồ bơi, nhảy xuống, lơ lửng trên mặt nước bơi về phía Trì Vưu.
Đôi mắt rắn độc của Trì Vưu như xác định chính xác Giang Lạc từ đám đông mà dừng lại, mặt hắn không đổi, trong phút chốc con rối bị làn khói đen xé thành hai nửa.
Diệp Tầm trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu Phấn..."
Trên lồng ngực ác quỷ có một lỗ thủng nhưng dường như hắn không cảm thấy, từ dưới bước nước lên bờ, máu loang lổ khắp mặt đất, máu me kinh hãi, đang lúc hắn sắp làm gì đó ác quỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Hắn nheo mắt cười quái dị với Giang Lạc. Một đám khói màu đen đột nhiên bay ra khỏi cơ thể Bạch Diệp Phong, Bạch Diệp Phong ngay lập tức ngất xỉu xuống đất được người của Đại học Sơn Hải kịp thời đỡ lấy.
"Nhanh lên! Gọi xe cấp cứu!"
Giang Lạc quay lại và nhìn qua đó, một vài vị giám khảo và giáo viên đang đứng ngoài cửa, đứng giữa là Thiên Chủ Phùng Lệ.
Phùng Lệ lặng lẽ nhìn đám đông như thể nhìn thấy gì đó, lại tựa như không nhìn thấy gì, vẻ mặt nhàn nhạt. Cho dù đám học sinh có hoảng sợ đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của y.
Trác Chính Vũ dẹp bỏ cú sốc của mình, tiến về phía trước để sắp xếp trật tự.
Phùng Lệ quay đầu lại và nói với các học sinh xung quanh mình: "Bọn nó nên đưa ra câu trả lời."
Trác Chính Vũ ngay lập tức viết bùa cầm máu đốt ở trước lồng ngực Bạch Diệp Phong. Sau khi đưa Bạch Diệp Phong lên xe cứu thương, ông đã vỗ vai Giang Lạc trấn an, thể hiện sự thưởng thức: "Cái này cũng không trách em, nếu như Bạch Diệp Phong đã bị quỷ nhập từ lâu, ác quỷ lại còn ẩn nấp bên cạnh chúng ta... Em ngược lại là lập công lớn đó."
Vẻ mặt của ông dần trở nên nghiêm túc: "Nếu có một người bị ám, khả năng sẽ có người thứ hai bị ám... Thế giới huyền học hiện nay không biết sẽ còn có bao nhiêu lỗ hổng bị thủng."
Nếu ngay cả một người tài năng như Bạch Diệp Phong cũng bị trúng chiêu, liệu những người khác có thể thoát khỏi sự chiếm hữu của ác quỷ không?
Có bao nhiêu người như Bạch Diệp Phong trên thế giới?
Trong số những người chung sống đụng chạm, ai có thể dám chắc đó là quỷ hay là người?
Trác Chính Vũ trong lòng nặng trĩu, gạt đi những cảm xúc này nói với Giang Lạc và nhóm của cậu: "Các em nên đưa câu trả lời của mình trước đi đã."