Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoCác chương trình thực tế sống còn buộc phải công khai với công chúng nên nếu bất cẩn sẽ khiến giới huyền học bại lộ. Viện trưởng Từ đích thân mời chín sinh viên chuyên ngành huyền học tới gặp trực tiếp, thậm chí đặc biệt nhấn mạnh tôn chỉ của nhiệm vụ lần này: Tất cả cẩn thận khiêm tốn.
"Các thầy đã đánh tiếng với ê-kíp chương trình trước rồi. Tổng đạo diễn sẽ bảo nhân viên công tác cố gắng bỏ qua cảnh quay của các em, biểu diễn tiết mục gì đều có thể lướt qua. Nhớ làm việc khiêm tốn, đừng để các thực tập sinh khác phát hiện thân phận thật sự của các em." Viện trưởng Từ nhắc đi nhắc lại hai ba lần: "Ê-kíp chương trình sẽ tạo điều kiện cho các em thoải mái làm việc. Vì an toàn nên vài người trong ê-kíp cũng biết thân phận của các em. Nếu gặp vấn đề thì mấy em tìm họ xin giúp đỡ nhé."
Giang Lạc xem qua danh sách, tên của một số quản lý đều ghi chú ở trên.
Nói một cách dễ hiểu, họ đến đây làm người vô hình, giải quyết sự kiện linh dị xong thì nhanh chóng rút lui, sau đó rời khỏi chương trình không để lại một dấu vết.
Giang Lạc nhìn thử tên chương trình tạp kỹ, chương trình này tên là "Next stop idol".
Trông cái tên rất quen mắt.
Cậu nghĩ ngợi một hồi thì bừng tỉnh đại ngộ, không phải đây là chương trình tuyển chọn mà Bạch Thu nhiệt liệt đề cử cậu tham gia sao?
Hai tháng trước, cậu và Trì Vưu giả dạng sư huynh Kiều trợ giúp Bạch Thu, một nữ minh tinh hạng A hóa giải tác dụng bùa hòa hợp do quản lý của cô hạ chú. Sau khi Bạch Thu và Giang Lạc trao đổi phương thức liên lạc, Bạch Thu từng thử thuyết phục cậu tham gia giới giải trí, muốn Giang Lạc ký hợp đồng với công ty của cô. Không những vậy, cô còn cho Giang Lạc xem bản kế hoạch debut, mục tiêu đầu tiên là chương trình tuyển chọn "Next stop idol".
Nhưng lần nào Giang Lạc cũng từ chối không chút do dự, không nghĩ rằng quanh đi quẩn lại, chương trình tạp kỹ ấy lại xuất hiện trước mắt cậu.
Vừa nhớ đến Bạch Thu, cậu lập tức nghĩ tới quản lý của Bạch Thu. Giang Lạc lấy điện thoại ra rồi tìm kiếm những tin tức liên quan sau đó.
Bạch Thu hành động rất nhanh. Một tuần sau khi cô tỉnh khỏi bùa hòa hợp, quản lý Hà Mông bị cô tống vào tù với rất nhiều tội danh, trong đó nghiêm trọng nhất là hút chích ma túy, tống tiền uy hiếp.
Tội nào cũng đủ nặng để Hà Mông trực tiếp ngồi tù mọt gông.
Giang Lạc không khỏi cảm thán, phải công nhận một khi phụ nữ trở nên tàn nhẫn thì đàn ông cũng chẳng là gì.
"Next stop idol" là show tuyển thành viên cho nhóm nhạc nam, Trác Trọng Thu may mắn đứng cạnh viện trưởng, hơi hả hê nhìn các bạn mình hỏi: "Vậy ai đi ạ?"
Viện trưởng Từ sờ bộ râu trắng: "Em hỏi đúng rồi đấy."
Tham gia chương trình thực tế tất nhiên ngoại hình phải đẹp.
Viện trưởng Từ quan sát từng học sinh một, phát sầu: Đứa nào cũng đẹp cả, nên chọn thế nào đây?
Nhiệm vụ của nhà trường có thể tăng điểm tích lũy, mà điểm tích lũy là để tốt nghiệp, hoặc lấy phần thưởng của nhà trường, thậm chỉ có thể đổi thành hiện kim. Lục đại môn phái cũng chọn học sinh có điểm cao nhất làm đệ tử chân truyền của họ. Vì vậy mỗi nhiệm vụ đều tồn tại nguy hiểm và cơ duyên.
Viện trưởng Từ không chọn được, đành nói: "Như vậy đi, cho các em bỏ phiếu."
Kết quả sau khi bỏ phiếu, Giang Lạc bất ngờ xếp thứ nhất. Thứ hai, thứ ba là Kỳ Dã và Lục Hữu Nhất. Viện trưởng chỉ định ba người bọn họ, bàn giao: "Ngày mốt sẽ có người đến đón các em đến chương trình. Các em tập trung tại trường vào tám giờ sáng. Được rồi, hiện tại không còn việc gì nữa, về thôi."
Bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Giang Lạc âm u hỏi: "Ai bầu tớ?"
Tám cánh tay đồng loạt giơ lên.
Văn Nhân Liên quấn lọn tóc xoăn, cười nói: "Gương mặt này của cậu mà không lên TV thì đúng là phí của trời. Tôi quen mặc đồ nữ rồi nên không được. Cát Chúc là đạo sĩ, cậu ấy cũng không được. Khổ người Khuông Chính quá lớn, cậu ta cũng không thể. Diệp Tầm thì ôm Tiểu Phấn suốt ngày, hẳn là ban tổ chức không cho phép mang theo thú bông? Còn Samuel."
Y nhìn quầng mắt xanh đen, dáng vẻ thiếu sức sống của cậu trai tóc xoăn vàng: "... Tốt nhất vẫn cho cậu ấy thời gian để ngủ bù đàng hoàng đi."
"Đếm tới đếm lui chỉ còn lại ba người các cậu thôi."
Giang Lạc híp mắt nhìn họ, chuyện đã thành kết cục đã định, cậu đành nhận thôi. Cậu sờ mặt mình, tự biết bản thân đẹp xưa giờ rồi. Nếu gương mặt này được nhiều người chú ý thì cuộc sống về sau hẳn rất phiền toái.
Vì tương lai ra đường không bị vây quanh, Giang Lạc sẽ cố gắng khiêm tốn hết mức.
Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Phùng Lệ gọi Giang Lạc quay về phủ thiên sư.
Trùng hợp sao Trác Trọng Thu và Kỳ Dã cũng bị Trác gia và Kỳ gia gọi về.
Lúc đến phủ thiên sư trời cũng gần trưa. Trong phủ thiên sư vẫn đông người như cũ. Giang Lạc bước vào, đệ tử ký danh đứng cạnh cửa cung kính chào: "Sư huynh."
Giang Lạc gật gật đầu, đi vào nhà trong giữa bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ.
Phùng Lệ không có mặt ở phủ thiên sư nhưng y phái một đệ tử khác là Vương Tam Thán đến thu xếp cho Giang Lạc. Giang Lạc không gặp người sư huynh này rất lâu rồi, thuận miệng hỏi: "Sư huynh Tam Thán ơi, sao mấy hôm trước anh không tới Tương Tây thi đấu vòng ba vậy?"
Cậu nhớ rõ ràng Vương Tam Thán và một sư huynh khác là Chu Vô Độ đã đậu vòng hai.
Sắc mặt Vương Tam Thán đen thui: "Bởi vì trong năm người ăn nấm ở Vân Nam bao gồm cả anh."
Giang Lạc: "..." Phụt.
Vương Tam Thán dẫn cậu về phòng, nói: "Tiên sinh dặn em luyện năm loại bùa mới. Đúng mười giờ tiên sinh sẽ kiểm tra kết quả bằng video."
"Đúng rồi, anh có chuẩn bị cho em một bộ quần áo, anh treo trong tủ rồi." Vương Tam Thán thở dài: "Ngày mai chúng ta phải dự tang lễ, em nhớ kỹ ngày mai phải mặc bộ đó nhé."
Sau khi Vương Tam Thán rời đi thì thời gian không còn bao nhiêu. Giang Lạc chăm chỉ luyện tập vẽ bùa.
Lúc bái Phùng Lệ làm sư phụ, cậu cố ý che giấu thực lực của mình. Nhưng hình như Phùng Lệ phát hiện giới hạn cuối cùng của Giang Lạc không giống như cậu thể hiện ngoài mặt, vì vậy nhiệm vụ giao cho cậu càng ngày càng khó, liên tục ép cậu phải biểu lộ thực lực chân chính ra ngoài.
Hiện tại cách mười giờ chỉ còn có ba tiếng, ba tiếng học cách vẽ năm loại bùa chú, đúng là y dám bố trí.
Thời điểm tập trung luôn trôi qua nhanh chóng. Mười giờ tối, Giang Lạc đúng giờ đợi cuộc gọi video của Phùng Lệ.
Bên kia video, loay hoay trước máy tính là một đệ tử chân truyền khác của Phùng Lệ - Chu Vô Độ. Anh điều chỉnh tốt góc máy, gương mặt lạnh nhạt như nước của Phùng Lệ lọt vào ống kính.
Phùng Lệ ngồi trên ghế gỗ chạm khắc, vẻ mặt nhàn nhạt không cảm xúc. Hai tay y đan vào nhau, bộ đường trang sẫm màu khiến y tỏa ra khí thế bức người làm người ta không dám nhìn thẳng.
Chu Vô Độ nơm nớp lo sợ đứng đằng sau Phùng Lệ. Anh chớp mắt với Giang Lạc, im lặng làm khẩu hình: Tâm trạng tiên sinh không tốt!
Giang Lạc thầm nghĩ: Xui xẻo thế.
Cậu nghiêm túc nhấc bút lông lên: "Thưa tiên sinh, con đã chuẩn bị xong rồi ạ."
正儿八经: nghiêm túc, đứng đắn, chín chắn
Phùng Lệ dịu dàng gật đầu: "Bắt đầu đi."
Giang Lạc hít sâu, tập trung vào ngòi bút.
Thiên phú về bùa chú của cậu như thể "bát cơm trời cho", nếu là người bên ngoài thì có lẽ yêu cầu của Phùng Lệ sẽ làm khó người ta đến òa khóc. Nhưng đặt trên người Giang Lạc, cậu lại có thể làm vừa nhanh vừa tốt. Chưa đến nửa tiếng, năm lá bùa mới tinh lần lượt được bày trên bàn.
Phùng Lệ thấy cậu nước chảy mây trôi sử dụng bút, không hề bị khựng lại, sắc mặt khẽ hòa hoãn: "Vô Độ, cậu học bùa chú sớm hơn Giang Lạc mấy năm nhưng không sánh bằng tiến bộ một tháng của cậu ấy."
Chu Vô Độ vừa ao ước vừa ghen tị nhìn Giang Lạc hạ bút: "Thưa tiên sinh, là sư đệ tài giỏi."
Giang Lạc khiêm tốn đáp: "Sư huynh cũng giỏi giang không kém."
Hai người cứ thế thổi phồng lẫn nhau. Phùng Lệ nhìn sắc mặt Giang Lạc, đột nhiên hỏi: "Cậu chưa ăn tối à?"
Giang Lạc: "Vừa về là con luyện vẽ bùa ngay nên chưa kịp dùng bữa."
Biểu cảm của Phùng Lệ lại trầm xuống: "Sư huynh của cậu chăm sóc cậu thế ư? Gọi nó đến đây."
Sau khi Vương Tam Thán đến liền bị Phùng Lệ mắng một trận. Chàng trai tám mươi kí lô bị mắng suýt khóc, sụt sịt thưa: "Con chuẩn bị đồ ăn cho sư đệ ngay ạ!"
Hai mươi phút sau, anh mang lên một bát mì và một phần đồ ăn kèm cho Giang Lạc. Giang Lạc dùng bữa dưới sự giám sát của Phùng Lệ, đợi cậu no lưng bụng thì Phùng Lệ bèn từ tốn hỏi: "Mấy hôm ta vắng mặt nó có đến tìm cậu không."
Giang Lạc ngầm hiểu rõ trong lòng "nó" là chỉ ai.
"Dạ không." Cậu cố ý do dự lắc đầu.
Ánh mắt Phùng Lệ lạnh lẽo: "Giang Lạc, nói thật."
Con mắt Giang Lạc lập tức đỏ lên: "Thưa tiên sinh, thật lòng con không thể làm lơ anh ấy được. Con xin người đừng làm tổn thương anh. Lần này là con chủ động đi tìm anh, con nhớ anh rất nhiều... Tiên sinh, người tin con đi, chờ con trả thù cho Trì Vưu xong... Con sẽ cố gắng quên anh ấy."
Thanh niên tóc đen gục mặt khóc nức nở: "Con sẽ quên anh ấy thật mà. Xin tiên sinh đừng khiến anh hồn phi phách tán."
Sắc mặt của Phùng Lệ lạnh tanh: "Cậu gặp nó ở đâu?"
Giang Lạc ngậm miệng không nói.
Sát ý trong lòng Phùng Lệ chợt bốc lên.
Chỉ là một con ác quỷ, vậy mà đã ảnh hưởng đến đệ tử của y đến trình độ này.
Y vốn tưởng sau lần đấu pháp trước đó với Trì Vưu, hắn sẽ không dám tới gần Giang Lạc nữa. Nhưng trên thực tế, tên ác quỷ này giống như giòi trong xương, liên tục gây ảnh hưởng sâu sắc với Giang Lạc.
Trì Vưu...
Y sờ nhẫn ngọc trên tay, bình tĩnh nói: "Cậu không nói thì ta vẫn có biện pháp để biết. Giang Lạc à, ta nhắc lại một lần cuối cùng, người quỷ khác đường. Lần sau cậu gặp nó, cậu phải nói cho ta biết ngay lập tức. Nếu như không làm theo lời ta nói, ta không chỉ khiến nó không thể đầu thai."
Phùng Lệ nhìn về phía Giang Lạc, lạnh lùng nói: "Mà còn đánh gãy chân cậu."
Giang Lạc nở nụ cười cứng ngắc, không đổi sắc ngẩng đầu nhìn y.
Hốc mắt thanh niên tóc đen đỏ ửng, dù không lộ ra vẻ gì nhưng trên khuôn mặt vương chút buồn man mác. Phùng Lệ cau mày nói: "Đi rửa mặt đi."
Biểu cảm y cứng rắn không cho phép chống đối. Giang Lạc rũ mắt xuống, mấy giây sau đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Giang Lạc xối nước lạnh lên mặt, lúc ngẩng đầu, thần sắc của thanh niên tóc đen trong gương trông rất u ám.
Giang Lạc ghét thái độ của Phùng Lệ vô cùng.
Từ nhỏ đến lớn Giang Lạc chưa từng bị ai hạn chế hành động, càng không có ai dám hời hợt uy hiếp Giang Lạc: Nếu cậu dám làm chuyện này, ta sẽ đánh gãy chân của cậu.
一举一动: Mọi cử chỉ, mọi hành động. Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.
Quan hệ giữa cậu và Phùng Lệ vốn là lợi dụng lẫn nhau. Mặc dù Phùng Lệ không nói nhưng cậu biết thừa y thu cậu làm đồ đệ chỉ vì thiên phú và thực lực của cậu mà thôi, nhận cậu làm đệ tử chỉ để cậu ra sức cống hiến cho phủ thiên sư.
Phùng Lệ chắc chắn không dễ chơi, bằng không trong nguyên tác y sẽ không vì giúp Trì Vưu trả thù mà lạnh lùng trơ mắt nhìn hắn giày vò nguyên chủ - một đệ tử trong tộc đến sống không bằng chết.
Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, có một số việc nên biết dừng ở đâu là đủ. Giang Lạc có thể chấp nhận Phùng Lệ làm Trì Vưu hồn phi phách tán nhưng tuyệt đối không tiếp thu việc Phùng Lệ quản chế cậu.
Giọt nước từ cằm cậu trượt xuống, Giang Lạc lau sạch nước xong liền thu hồi cảm xúc rồi bước ra ngoài.
Phùng Lệ thấy cậu đã khôi phục dáng vẻ như cũ, khí lạnh quanh thân ấm lên rất nhiều.
Chu Vô Độ đứng sau Phùng Lệ bị dọa lung lay sắp đổ, cố gắng ra hiệu cho Vương Tam Thán bằng biểu cảm. Vương Tam Thán nuốt nước bọt, lấy dũng khí nói: "Thưa tiên sinh, thời gian trễ lắm rồi. Tiên sinh nên đi ngủ sớm ạ."
Phùng Lệ lạnh nhạt cất tiếng: "Tắt đi."
Chu Vô Độ tiến lên trước tắt video.
Màn hình tối đen, Giang Lạc ngồi tại chỗ ngó sang bên cạnh. Vương Tám Thán đang cầm điện thoại nhanh chóng gõ chữ.
"Anh đang hỏi tại sao tiên sinh lại tức giận." Mặc dù Phùng Lệ không có ở đây nhưng Vương Tam Thán vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng: "Chu Vô Độ nói hôm hay tiên sinh gặp phải một mụ điên, vừa tới đã lao về phía tiên sinh, trong miệng còn la hét "Phùng Lệ, em muốn dưỡng dục thế hệ thiên sư tiếp theo với anh", suýt tí nữa là ôm được tiên sinh rồi."
Giang Lạc thử tưởng tượng cảnh tượng kia, tí thì cười thành tiếng, trong lòng cậu dễ chịu hơn chút: "Sau đó tiên sinh thế nào?"
"Mặt tiên sinh tối sầm luôn." Vương Tam Thán rùng mình: "Bà cô kia là người Trì gia, lúc ấy nhóm trưởng lão Trì gia còn đứng bên cạnh cười híp mắt nhìn, cảm giác mấy người đó rất hả hê nếu chuyện này thành."
Chuyện mà thành sao lại không vui được cơ chứ?
Phùng Lệ có danh tiếng, có năng lực, thậm chí có cả nhan sắc.
Trong mắt người không hiểu rõ Phùng Lệ, Phùng Lệ đúng là người chồng tốt ngàn dặm chỉ có một.
Tuy nhiên Giang Lạc có thể đảm bảo, đối với vợ tương lai của Phùng Lệ, Phùng Lệ không thích thì thôi nhưng nếu Phùng Lệ thích thì tất nhiên phải là kiểu "Nếu em dám đi ra ngoài, tôi sẽ đánh gãy chân em".
Có khi còn muốn nhốt người ta trong phủ thiên sư không cho ra ngoài ấy chứ.
Giang Lạc trò chuyện với Vương Tam Thán vài câu nữa thì anh đã ngáp: "Không nói nữa, em mau ngủ đi, ngày mai chúng ta phải đi sớm, tám giờ phải có mặt rồi. À sư đệ này, tốt nhất em nên đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ nhé."
Giang Lạc: "Em biết rồi."
Một đêm bình an trôi qua. Sáng hôm sau, Giang Lạc rời giường, cậu và Vương Tam Thán ăn sáng xong rồi ra cửa.
Quần áo Vương Tam Thán chuẩn bị cho Giang Lạc là một bộ đường trang màu đen, chính anh cũng mặc một bộ đường trang giống hệt. Mặc dù quần áo giống nhau nhưng hai người mặc lại có hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Sau khi xuống xe, Vương Tam Thán yên lặng cách xa Giang Lạc một chút.
Đến nơi rồi Giang Lạc mới biết mình đi tham gia tang lễ của ai. Chính là tang lễ của người bên chi thứ Trì gia chết trong trận đấu ở Tương Tây.
Trong linh đường, quan tài được đặt ở chính giữa. Ảnh chụp người đã khuất đặt ở trước bàn, người Trì gia quỳ gối hai bên quan tài, so với lần trước trong tang lễ của Trì Vưu còn khóc chân thật hơn nhiều.
Giang Lạc và Vương Tam Thán dâng hương, tìm được Phùng Lệ giữa đám đông.
Giang Lạc hơi mất tập trung.
Cậu đang suy nghĩ một việc.
Tính toán thời gian thì người chi thứ Trì gia này đã chết được bảy ngày. Thời tiết tháng tám, thi thể hư thối rất nhanh, tại sao còn chưa hạ táng?
Vương Tam Thán bỗng bước nhanh hơn, dẫn theo Giang Lạc đi xuyên qua đám người, cung kính nói: "Thưa tiên sinh, chúng con tới rồi."
Giang Lạc nâng mắt nhìn, thấy Phùng Lệ đứng cạnh mấy lão nhân trò chuyện với từng người một. Trong số các lão nhân đó có một người cậu đã từng gặp qua ở phủ thiên sư, chính là lão nhân Trì gia ngồi cạnh lão thiên sư.
Phùng Lệ khẽ gật đầu: "Cậu tới chào hỏi mấy vị trưởng lão đi."
Thân là sư huynh, Vương Tam Thán dẫn đầu nói: "Kính chào các vị trưởng lão, các ngài càng ngày càng khỏe hơn trước."
"Con ngoan." Một lão nhân cười híp mắt, ánh mắt lia đến người Giang Lạc, ánh sáng trong mắt lóe lên: "Đây chính là người đứng đầu cuộc thi đúng không? Mau lại đây ta xem nào, ké chút hào quang của quán quân nào."
Giang Lạc tiến lên một bước, mấy ông lão vụng trộm đánh giá cậu một lần. Trưởng lão Trác gia từ tốn đáp: "Nào, đừng bắt các con ở đây với chúng ta. Trọng Thu và mấy đứa trẻ khác đang chơi ở sân sau đấy, để bọn chúng qua đó đi."
Vương Tam Thán nhìn Phùng Lệ, Phùng Lệ đồng ý: "Đi đi."
Hai đệ tử cáo từ rời đi, Phùng Lệ nhìn theo bọn họ. Đường trang của phủ thiên sư trong đám người tuy khiêm tốn nhưng cũng dễ thấy, Giang Lạc lại càng không có cách nào khiến người khác xem nhẹ, dù ít dù nhiều vẫn có người lén lút đặt tầm mắt trên người Giang Lạc, người ưu tú luôn làm người khác phải ghé mắt.
Nhưng bất kể là người sống hay người chết, đối với Phùng Lệ mà nói những thứ như tình yêu chỉ khiến con người phân tâm yếu đuối như vũng nước bùn dơ bẩn. Ngay cả trái tim thanh khiết không nhiễm bụi bẩn, một khi đụng vào thứ tình yêu này cũng trở nên vẩn đục.
Y không thích tình yêu, cũng chán ghét người ngoài làm hư đệ tử y coi trọng.
Bất kể là người sống hay là người chết.
Phùng Lệ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Cho hỏi các vị trưởng lão có biết đệ tử của ta có một anh bạn trai không bình thường không?"
Mấy trưởng lão liếc nhau, không rõ tại sao đường đường là một thiên sư lại nói về chủ đề này với họ: "Ồ? Là ai thế?"
Phùng Lệ nhìn về phía trưởng lão Trì gia: "Nói mới nhớ, người yêu của thằng bé còn có chút quan hệ với Trì gia đây."
Trưởng lão Trì gia có tướng mạo cay nghiệt bỗng nổi lên dự cảm không tốt.
Hai tay vòng sau lưng của lão hơi run rẩy, vẻ mặt gượng gạo cố tỏ ra là mình ổn: "Không lẽ là cô gái nào thuộc về Trì gia chăng?"
Phùng Lệ cười lạnh: "Chính là gia chủ chết sớm của Trì gia Trì Vưu. Nó hóa thành ác quỷ, đã thế còn quấn lấy đệ tử của ta không thả."
"Ầm..."
Trưởng lão Trì gia trừng lớn hai mắt, chén giữ ấm rơi xuống đất.
Sau khi rời khỏi mấy người Phùng Lệ, Giang Lạc cũng không đi tìm nhóm Trác Trọng Thu.
Cậu núp trong góc, quan sát từng vị khách đến tham dự tang lễ.
Người đầu tiên của chi thứ Trì gia chết, Giang Lạc không tin Trì Vưu sẽ không đến xem náo nhiệt này.
Tên ác quỷ kia chắc chắn đang núp trong một xó nào đó, ác liệt quan sát từng cử động một của nhóm người trong lễ tang.
Ánh mắt Giang Lạc đảo qua bên cạnh quan tài lần nữa.
Tiếng khóc thê lương vang vọng hai bên, thậm chí có mấy người khóc đến mức ngã khuỵu khiến người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.
Trì Vưu đường đường chính chính là dòng chính nhưng lúc người đứng đầu Trì gia chết, cảnh tượng lại không đau thương như thế này.
Giang Lạc không khỏi cười thành tiếng, vì không muốn bị người khác xem thành bệnh nhân tâm thần, cậu che miệng lùi về sau mấy bước, sợ cười trên nỗi đau của người khác bị người ngoài nghe thấy.
Vừa lùi thì lại lùi vào trong ngực một người khác.
Người này bật cười, hứng thú hỏi: "Em đang cười gì thế."