Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoDiệp Tầm: "..."
Bên ngoài, người có mặt Trương Phong hơi nghiêng đầu, hỏi lại lần nữa: "Tớ không mang chìa khoá, có thể mở cửa cho tớ không?"
Diệp Tầm quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
Bóng người trong phòng tắm đung đưa, tiếng Trương Phong ca hát ngày càng vang dội.
Bên trong có một Trương Phong, ngoài cửa có một Trương Phong.
Ai mới là thật?
Nếu ngoài cửa là Trương Phong thật, vậy người đang tắm là ai?
Nếu người đang tắm là thật, thế thì người này là ai.
Đầu óc Diệp Tầm lập tức trống rỗng, quan sát tỉ mỉ người bên ngoài.
Ít nhất Trương Phong có mặt nhìn giống người hơn Trương Phong không mặt.
Diệp Tầm hơi do dự nhảy xuống đất, đặt tay lên nắm cửa.
Cậu định mở cửa thì đôi mắt bỗng dừng tại vị trí khóa cửa một chút.
Lúc Trương Phong không mặt tiến vào chỉ tiện tay đóng cửa lại chứ không hề khóa, vặn cửa ra là có thể đi vào. Chuyện đơn giản như vậy tại sao Trương Phong ngoài cửa cứ nhất định đòi cậu mở cửa cho bằng được?
Thần sắc Diệp Tầm cứng lại, cậu vội vàng bỏ tay ra.
Cậu nhớ tới một sự kiện.
Có người sẽ lấy quan tài hoặc vật liệu gỗ mà người chết từng nằm để chế tạo lại thành đồ dùng trong nhà bán cho người khác. Những đồ dùng đó sẽ trở thành "Túy" hoặc "Sát", bọn chúng bị vây trong vật dụng, muốn đi ra thì cần người đồng ý. Bởi vậy bọn chúng sẽ gõ cửa tủ hấp dẫn sự chú ý của con người, nếu người đó chủ động mở thứ đồ ấy ra, tương đương với phát lệnh thông hành cho "Túy" và "Sát", bọn chúng có thể thoát khỏi đồ đạc lập tức rồi tác oai tác quái.
Mặc dù Trương Phong ngoài cửa không phải "Túy" hay "Sát", nhưng hiển nhiên nó cũng không phải người.
Mà phòng ký túc xá lại là nơi sinh hoạt của thực tập sinh, có tới bốn đứa con trai ở, dương khí sung túc. "Người" ngoài cửa kêu Diệp Tầm mở cửa cho nó, rõ ràng là kiêng dè dương khí nên muốn lấy một cái "Lệnh thông hành" từ trong miệng Diệp Tầm.
Bạn cùng phòng đang cúi đầu sáng tác nhạc ngước mắt nhìn Diệp Tầm một cách khó hiểu: "Ngoài cửa là ai thế?"
"Không có ai cả." Diệp Tầm khóa cửa lại: "Có người gõ nhầm phòng."
Bạn cùng phòng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục nghe nhạc viết lời.
Diệp Tầm không biết kẻ bên ngoài đã đi chưa, cậu trở về giường, xóa hết dòng tin nhắn vừa soạn. Bây giờ cậu không thể gọi nhóm Giang Lạc tới, nếu không thì họ sẽ đụng phải thứ ngoài cửa mất.
Tiếng đập cửa lại vang lên một hồi, dần dần không còn tiếng gì nữa như đã từ bỏ rời đi. Hai bên tóc mai Diệp Tầm ướt đẫm mồ hôi, cậu ôm chặt Tiểu Phấn. Đúng lúc đó, Trương Phong bước ra khỏi phòng tắm.
Trương Phong hất khăn mặt lên, đi đến trước gương nghiêm túc bôi mỹ phẩm dưỡng da, tâm trạng của gã rất tốt, thậm chí còn đắp cho mình một cái mặt nạ: "Diệp Tầm, vừa nãy ai gõ cửa vậy?"
Bên trên mặt nạ cố ý chừa vị trí của mắt mũi miệng ra, một mảnh bóng loáng mà chỉnh tề. Cuống họng Diệp Tầm hơi căng lên, cậu cố gắng bình tĩnh đáp: "Có người gõ nhầm cửa thôi."
Trương Phong không hứng thú, tiếp tục vui vẻ sửa sang mặt nạ trước gương.
Diệp Tầm nói: "Trương Phong, trông cậu vui vẻ thế."
Trương Phong cười nói: "Chẳng qua tớ rất thích trời mưa."
Diệp Tầm tìm tòi nghiên cứu quan sát gã: "Hôm nay trông cậu rất khác."
"Thật sao?" Trương Phong tươi cười rạng rỡ: "Tớ đã buông bỏ vài gánh nặng nên bây giờ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nếu không phải trời đang mưa, tớ còn muốn ra ngoài chạy hai vòng."
Diệp Tầm nghe gã nói, tầm mắt vô thức nhìn đôi giày Trương Phong đã thay ở cửa.
Mép giày dính bùn, vết bùn đã khô cứng, trên mặt giày còn có vệt nước bẩn vàng khè xẹt qua.
Lúc ghi hình «Next stop, idol», bởi vì không muốn bị người khác quấy rầy nên chọn địa điểm quay ở vùng ngoại ô. Mặc dù vị trí vắng vẻ nhưng công trình kiến trúc đều mới tinh. Giày Trương Phong bẩn như thế, hẳn là gã đã đi ra khỏi khu vực ghi hình.
Diệp Tầm lấy điện thoại ra chụp hình giày của Trương Phong lại dưới sự che chắn của Tiểu Phấn. Nghĩ nghĩ rồi thừa dịp Trương Phong không chú ý mà chụp lại gương mặt gã.
Sau đó gửi tin nhắn cho bạn bè.
[Sáng mai gặp mặt, tớ có chuyện muốn nói với các cậu.]
Điện thoại nhận được tin nhắn nhanh chóng nhấp nháy sáng lên, nhưng bởi vì không có người để ý, dần dần tối xuống.
Nếu như bây giờ có ai cho Giang Lạc một khẩu súng, bên trong chỉ còn một viên đạn rồi hỏi cậu muốn phá vỡ ảo cảnh hay lựa chọn chơi chết Trì Vưu, vậy thì Giang Lạc sẽ tuyệt đối không hề nao núng, cắn răng nghiến lợi lựa chọn Trì Vưu.
Từ sau lần bị Trì Vưu kéo vào trong mơ giết chết mười tám lần, đây là lần đầu tiên Giang Lạc chật vật đến vậy.
Giang Lạc không biết tại sao Trì Vưu không giết cậu, tại sao không dùng phương pháp đau đớn đổ máu trừng phạt cậu mà thay vào đó lại đi dùng cách này để trêu đùa cậu.
Nhưng không thể không nói, một bước đi này của ác quỷ cực kỳ chính xác, như một con dao giải phẫu đánh trúng nơi yếu hại của Giang Lạc.
Nếu là tra tấn xác thịt, Giang Lạc còn có thể cắn răng nhịn xuống, duy trì tỉnh táo vốn có. Nhưng cái kiểu trêu đùa quái đản kỳ lạ này khiến Giang Lạc không tài nào giữ vững lý trí, tức giận đến nghiến răng.
Ngoài lửa giận đang bùng cháy hừng hực bên trọng, cậu còn cảm thấy một chút hốt hoảng khó hiểu.
Ác quỷ dùng thủ đoạn hoang đường, cầm trúng mạch sống của cậu.
Phải biết rằng, đối phó với cậu bằng cách này còn khiến Giang Lạc khó chịu hơn cả thủ đoạn bình thường.
Giang Lạc càng nổi trận lôi đình, Trì Vưu càng vui sướng.
Ác quỷ hết sức vui vẻ, tiếng cười trầm thấp: "Đoán xem."
"Đoán cái... a." Môi Giang Lạc bị chặn lại, sắc mặt cậu xám xanh, sắc môi đỏ thắm.
"Thầy từng dạy em rồi, lời muốn nói trong miệng, suy nghĩ một chút hẵng nói ra."
Trì Vưu từ tốn nói.
Tay trên môi dời đi, Giang Lạc nhướng nhướng môi, từ ngữ thô tục dạo một vòng trong cổ họng, cuối cùng tiếp tục cắn chặt răng, không nói gì hết.
Chết tiệt.
Ác quỷ nhìn sắc mặt đổi tới đổi lui của thanh niên tóc đen, cảm nhận một niềm vui sướng nhẹ nhàng trước giờ chưa bao giờ có.
Thứ vui sướng này thậm chí còn hơn cả lần đầu tiên Trì Vưu học được thuật luyện hồn rối, lần đầu tiên sống sót sau khi dung hợp với hoa văn quỷ.
Thanh niên tóc đen thà rằng xả máu thịt chiến đấu còn hơn nằm trên giường bị trăm ngàn bàn tay quỷ quấy rầy, cái miệng nhanh nhảu từ trước đến nay cũng không nói mê sảng nữa. Giang Lạc như vậy, khiến ác quỷ thỏa mãn cảm giác thành tựu trong hắn.
Hắn nghĩ.
Đối phó với Giang Lạc, quả nhiên vẫn nên dùng phương pháp này.
Tay quỷ ngày càng quá trớn, Giang Lạc biết Trì Vưu cố ý khiến cậu buồn nôn, gân xanh trên trán cậu giật giật, mồ hôi lấm tấm. Giang Lạc im lặng mắng một câu, cam chịu nói: "Mẹ nó những bàn tay này đều là của anh!"
Tay bò trên người cậu bỗng ngừng lại.
Ác quỷ thở dài, vẫn chưa thỏa mãn: "Em đoán đúng rồi."
Ngay sau đó, toàn bộ tay quỷ đều biến mất không thấy gì nữa. Căn phòng quỷ tan hoang mục nát một lần nữa trở nên sáng ngời sạch sẽ.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Giang Lạc thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau khi hồi sức miễn cưỡng chống người ngồi dậy. Mái tóc cậu lộn xộn, trên da thịt trần trụi lưu lại vết tay màu đỏ. Sắc mặt Giang Lạc đen nhỏ cả mực, nắm đấm của cậu siết kèn kẹt, giống như đang nắm cổ ác quỷ.
Thật lâu sau, Giang Lạc âm u lấy khăn che lại mặt.
Cậu không thể không ngẫm lại.
Cách cậu đáp trả Trì Vưu có đơn điệu quá không?
Khiến hắn đau đớn, mẹ nó chứ một con quỷ thì sợ đau gì.
Còn giết chết hắn, hừ, trừ khi hồn phi phách tán bằng không bây giờ Trì Vưu vẫn chưa chết được.
Nếu Trì Vưu đã cắn cậu, vậy tại sao cậu không dùng cách ăn miếng trả miếng?
Ác quỷ muốn làm cậu ghê tởm, hắn thành công rồi.
Tay Giang Lạc nhanh chóng siết chặt drap giường thành cục.
Cậu mở choàng mắt, ngọn lửa bất bình cuồn cuộn.
Chết tiệt.
Cậu cũng muốn khiến hắn cảm thấy kinh tởm.
Để tên ác quỷ kia không dám trêu đùa cậu nữa.
Diệp Tầm ngủ một giấc mà tinh thần lo lắng bất an, bốn giờ sáng, cậu nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong ký túc xá.
Diệp Tầm he hé mắt nhìn ra ngoài. Trương Phong ăn mặc chỉnh tề mở cửa rời khỏi ký túc xá.
Tiếng bước chân từ từ xa dần, Diệp Tầm do dự một lát, ôm Tiểu Phấn nhỏ nhẹ đi theo.
Nhưng khi xuống dưới lầu, Diệp Tầm lại mất dấu Trương Phong. Sắc trời lúc bốn giờ sáng hãy còn lờ mờ, gió sớm cũng lạnh lẽo, chỉ có đèn đường lẻ loi trơ trọi lóe lên.
Diệp Tầm đứng trong gió, không biết nên chạy đi đâu, đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay đập lên vai cậu.
"..."
Diệp Tầm nín thở, cứng ngắc quay đầu thì thấy Giang Lạc.
Sắc mặt Giang Lạc không tốt, dòng chữ "Tâm trạng bố đây rất tồi tệ" hiện trên mặt cậu. Quần áo trên người cậu cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, cau mày nhìn Diệp Tầm: "Sao mới sáng sớm mà cậu đã đứng đây vậy?"
Bỗng nhiên Diệp Tầm thở dài, không thể không nói, giây phút nhìn thấy Giang Lạc, cuối cùng trái tim treo cao từ tối hôm qua của cậu cũng thả xuống. Cậu lắc đầu, không có ý định đứng đây nói chuyện: "Sao cậu lại trở về?"
"Tớ nhìn thấy tin nhắn cậu gửi, sợ cậu xảy ra chuyện nên chạy tới xem thử." Giang Lạc đau đầu xoa thái dương: "Có chuyện gì à?"
Diệp Tầm: "Chờ lát nữa rồi nói."
Cậu nhìn vào mắt Giang Lạc: "Mắt cậu đỏ quá, hôm qua mất ngủ à?"
Giang Lạc lạnh lùng nhếch môi: "Ừm."
Xem như thừa nhận.
Hình như Diệp Tầm cảm nhận được mấy phần sát khí, cậu dừng lại, tò mò hỏi: "Sao lại mất ngủ?"
Giang Lạc liếc mắt nhìn cậu: "Làm người không nên hóng hớt quá."
Hai người dạo một vòng dưới lầu, đợi trời sáng thì gọi Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ, sau đó mượn văn phòng của tổng đạo diễn.
Tối hôm qua tổng đạo diễn ngủ không yên ổn, nghe họ nói muốn mượn văn phòng bèn không nhiều lời đích thân đưa chìa khóa ngay. Ông cũng muốn biết sự việc tiến triển thế nào.
Diệp Tầm đặt tấm ảnh tối qua mình chụp trên máy vi tính: "Đây là đôi giày Trương Phong mang lúc trở về tối qua."
Giang Lạc liếc mắt đã nhìn thấy điều kỳ lạ: "Khó trách hôm qua không tìm được cậu ta, hóa ra cậu ta đi ra ngoài."
Đạo diễn nhíu mày, "Trên hợp đồng chúng tôi có quy định, quá trình ghi hình hoàn toàn khép kín, trừ khi được ê-kíp cho phép nếu không họ không thể ra ngoài."
Giang Lạc trầm tư: "Ở đây có chỗ nào không cần báo cáo cho ê-kíp chương trình mà vẫn có thể đi không?"
Đạo diễn cau mày suy tư: "Khoan đã, thật ra có một chỗ, trước kia là một cái nhà kho bỏ hoang. Cửa sổ bị thủng một lỗ, leo qua cửa sổ là ra đến bên ngoài."
"Bên ngoài nhà kho là một mảnh đất trống, giống như rừng ngỗng trời ở nông thôn." Đạo diễn bổ sung: "Chỗ đó chất đống rất nhiều rác, vừa dơ, vừa lộn xộn, không ai thèm tới."
Yên tĩnh chờ họ nói xong, Diệp Tầm tiếp tục hỏi: "Các cậu có nhìn thấy mặt của Trương Phong không?"
Lục Hữu Nhất và Giang Lạc liếc nhau: "Mặt cậu ta làm sao?"
Diệp Tầm yên lặng đưa tấm ảnh chụp Trương Phong ra.
Nhìn người trong hình, mọi người đều hít ngụm khí lạnh.
... Trương Phong trong tấm ảnh không có mặt.
Giang Lạc tối sầm mặt: "Hôm qua cậu ta trở về đã như vậy rồi hả?"
Diệp Tầm nhìn chằm chằm ảnh chụp, dù không phải lần đầu tiên thấy nhưng vẫn cảm thấy cả người rét run: "Ừm."
Đạo diễn không rõ hỏi: "Mặt Trương Phong làm sao, không phải trông cậu ấy vẫn vậy à?"
Bầu không khí lặng thinh, Lục Hữu Nhất quay đầu nhìn đạo diễn, thì thầm hỏi: "Chú không thấy trên mặt Trương Phong có gì khác khác ư?"
"Không có..." Đạo diễn bị hắn hỏi mà sợ hãi trong lòng: "Cậu ấy bị làm sao thế?"
Diệp Tầm nói khẽ: "Tối hôm qua tớ phát hiện, người bình thường không nhìn ra sự thay đổi của Trương Phong."
Cậu tạm dừng một lát: "Thậm chí chính cậu ta cũng không phát hiện bản thân không có mắt mũi."
Không nghi ngờ gì đây chính là một chuyện làm người ta sợ hãi.
Bản thân mất đi ngũ quan nhưng người trong cuộc lại không hề phát hiện. Hôm qua lúc đắp mặt nạ Trương Phong vô cùng đầu tư, điều đó khiến Diệp Tầm cảm thấy chuyện này còn đáng sợ hơn những vụ việc kinh khủng trước đây nhiều.
Diệp Tầm lại kể chuyện một Trương Phong khác gõ cửa hôm qua.
Lục Hữu Nhất nổi da gà khắp người: "Sao hôm qua cậu không gọi tụi tôi đến."
Diệp Tầm nói: "Quá nguy hiểm."
Giang Lạc không nói gì.
Cậu cau mày, nhớ tới con quái vật không mặt trong bóng tối.
Quái vật và Trương Phong có quan hệ gì không?
Tại sao Phó Vệ lại biết "Tắt đèn sẽ chết"?
Hôm qua Trương Phong ra ngoài một chuyến làm gì đó, chuyện đó đã giải quyết xong nỗi phiền não dai dẳng của gã, bởi vậy nên gã cực kỳ thoải mái trở về, có điều lại bị mất gương mặt.
Thái độ lúc trước của Trương Phong đối với Diệp Tầm không tốt, nhưng lần này lại khá hơn. Giống như sau khi gã giải quyết cái phiền phức kia rồi, Diệp Tầm trong mắt gã không còn tạo thành uy hiếp gì nữa.
Những chuyện này quấn thành một cục diện rối rắm như tơ vò. Giang Lạc cảm thấy họ nên ưu tiên điều tra nơi Trương Phong đã tới, mà căn nhà kho thông ra bên ngoài kia rất có thể chính là chỗ Trương Phong đã đi qua: "Đạo diễn, nhà kho ở đâu?"
Đạo diễn nói vị trí cho họ: "Nếu không hiện tại tôi dẫn các cậu qua đó."
"Không cần đâu." Giang Lạc đứng lên nói: "Chúng cháu đến xem Trương Phong trước."
Sáng nay Trương Phong ra ngoài, không biết đã đi nơi nào. Nhưng hiện tại gã đang tập nhảy trong phòng tập. Giang Lạc đi sang một góc vắng vẻ quan sát gã, trên mặt Trương phong không có ngũ quan nên cậu không cách nào nhận biết được gã đang có biểu cảm gì.
Nhưng ngoại trừ vẻ mặt có thể biểu lộ cảm xúc của con người, thông qua hành vi cử chỉ cũng có thể nhìn ra.
Lúc mới bắt đầu, trạng thái của Trương Phong rất nhẹ nhàng, gã cười chào hỏi với các thực tập sinh khác, dần dà, Trương Phong trở nên hơi nóng nảy, gã bực bội lẳng lặng đi qua một bên ngồi xuống, ngẩng mặt xem người khác tập nhảy.
Giang Lạc khẽ đăm chiêu.
Loại người như Trương Phong rất giống với đồng nghiệp từng làm chung với Giang Lạc ở viện thiết kế.
Đó là ba người vừa tốt nghiệp đến viện thiết kế làm thực tập sinh, cuối cùng trong ba người chỉ có một người được giữ lại. Đến khi kỳ thực tập kết thúc, biểu hiện của bọn họ rất giống với Trương phong.
Lúc mới bắt đầu, cảm thấy mình không có vấn đề, nhất định có thể ở lại viện thiết kế. Nhưng dần dần lại mất đi tự tin, bắt đầu nghi ngờ bản thân, trở nên lo được lo mất.
Trương Phong còn nghiêm trọng hơn họ một chút.
Giang Lạc nhìn Trương Phong một hồi, Ma Quỷ bước tới đưa cho cậu một chai nước: "Lục Hữu Nhất bảo họ phát hiện một thứ."
"Thứ gì?"
"Nhật ký của nhân viên hậu đài đã chết." Ma Quỷ bình tĩnh đáp.
Ánh mắt Giang Lạc sáng lên, theo anh đi tìm Lục Hữu Nhất. Nhưng vừa tới cửa thì đụng mặt Phó Vệ đi ra từ một phòng tập khác.
Phó Vệ mặc áo lớp A của «Next stop, idol», màu hồng cũng không khiến hắn dịu dàng đi bao nhiêu. Hắn lãnh đạm cầm điện thoại, trông thấy Giang Lạc thì đi thẳng về phía cậu.
Giang Lạc chăm chú nhìn đôi môi của hắn.
Có lẽ vừa mới huấn luyện xong nên trên mặt Phó Vệ có lớp mồ hôi mỏng. Màu môi hơi đỏ, cánh môi mỏng gọn gàng, đôi môi mím chặt, thoạt nhìn khá giống đôi môi trong tấm ảnh mà Trì Vưu gửi cho Giang Lạc hôm qua.
Nhưng cũng chưa chắc.
Giang Lạc đè khóe miệng xuống.
Cậu biết nếu mình mang suy nghĩ chủ quan vào thì Phó Vệ lại càng giống Trì Vưu trong mắt cậu hơn. Hay là bất kì một ai khác, một khi trong lòng bắt đầu nghi ngờ người đó là Trì Vưu, cậu sẽ không ngừng tìm kiếm bằng chứng chứng minh cho suy nghĩ của mình.
Như vậy không được.
Giang Lạc thở ra một hơi phiền não: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Phó Vệ để điện thoại đối diện với Giang Lạc, Giang Lạc khó hiểu nhìn điện thoại của hắn một lúc, đột nhiên nhớ ra cái gì, nét mặt cứng đờ: "Cậu lấy điện thoại đâu ra?"
Phó Vệ nhếch môi: "Đây là điện thoại ê-kíp chương trình đưa cho tôi."
"Tôi đang livestream." Hắn cụp mắt nhìn Giang Lạc, mái tóc hơi xoăn nhẹ rũ xuống cạnh lông mày, ung dung nói: "Camera đang quay cậu đấy."
Trong màn hình điện thoại, khuôn mặt của thanh niên tóc đen xinh đẹp rực rỡ hơi khựng lại.
Bão bình luận nhanh chóng bay vùn vụt.
[??? Ai đây?]
[Nhìn quần áo này vậy chắc là thí sinh của «Next stop, idol» rồi, nhưng kỳ lạ ghê, sao tôi chưa từng thấy cậu ấy tham gia đóng phim nhỉ?]
[Ahiuhiu phải nhìn anh bé cho kỹ, tui liếm tui liếm, anh Phó đưa máy xuống dưới chút, cho em nhìn tên anh bé với.]
[Nhan sắc thần tiên gì đây! Á á á tuôi vote cho cậu ấy.]
[Xí khoan mọi người ơi, sao tui chưa từng thấy thực tập sinh này trên chương trình nhể? Không có chuyện tui thấy mà quên đâu, tui là siêu cấp nhan khống, trong «Next stop, idol» ai đẹp tui nhớ hết, làm gì có chuyện không nhớ kỹ anh này... Hơn nữa anh ấy để tóc dài đó, đây là lần đầu tiên tui thấy đàn ông để tóc dài không chỉ hài hòa mà còn hết sức đẹp mắt, đặc điểm đặc trưng như thế, sao có khả năng tôi không nhớ anh ấy chứ!]
[Chị em phía trên đã nói hết lời tui muốn nói rồi, mẹ nó tui không tin, thực tập sinh đẹp như thế này làm sao trước đó tui có thể không chú ý tới?]
[Thông báo... tui mới lên tài khoản của chương trình kiếm nhưng không tìm được xíu thông tin nào về anh bé này, đau lòng.]
[Uầy... Có phải anh giai bé bị cố ý cắt sóng hông? Cho dù thực lực không tốt, làm bình hoa cũng không đến mức đấy, thật quá thảm thương.]
[Cả nhà ơi tui về rồi đây, tui và các chị em đã nhanh chóng xem lại tiết mục chính và trứng màu một lần, mọi người đoán xem? Hehehe, anh bé không được lên sóng miếng nào luôn!]
[... «Next stop, idol» bị điêng hả, gương mặt này hấp dẫn bao nhiêu người xem mà không biết hả? Nếu quả thật cố ý cắt hết sóng của người ta thì tôi chịu.]
[Biên tập viên rác rưởi, lại đến giờ cho ê-kíp ăn chửi mỗi ngày rồi.]
辣鸡: (Tiếng lóng trên Internet) rác (chơi chữ của 垃圾 [la ji]) (Cre: Hanzii)
[Vốn không định mắng, vì hôm nay đến lượt anh Phó của tui livestream, trước khi livestream tui còn khen ê-kíp toẹt vời, kết quả hoàn toàn không khen nổi, chó à.]
[Mấy người trèo tường ngay trước mắt như vậy mà dám xưng là fans của anh Phó hả? Không phải chỉ là một thực tập sinh ngoại hình hơi đẹp mắt thôi sao, tui yêu anh Phó nhất! Mong anh Phó đừng dời điện thoại, cảm ơn.]
[Có tiền không kiếm thật ngu xuẩn, ê-kíp mấy người quá đỉnh (ngón tay cái)]
Bão bình luận loạn thành một nùi, rõ ràng Phó Vệ ở ngay chỗ này nhưng những người hâm mộ kia lại bắt đầu thảo luận về Giang Lạc. Vài bình luận âm dương quái khí lẻ tẻ nhanh chóng bị đè xuống, người khác căn bản nhìn không rõ.
Phó Vệ lướt qua mấy bình luận, đã có mấy người chửi ngay dưới tài khoản chính thức.
Giang Lạc hoàn toàn không biết mấy phút ngắn ngủi qua đã diễn ra điều gì, cậu hít một hơi sâu, nghiêng người quay mặt đi, thấp giọng nói: "Đừng có quay tôi."
Phó Vệ cười lạnh, "Nhiều fans muốn nhìn cậu như thế, chẳng lẽ cậu không vui mừng à?"
Bản thân là một thực tập sinh, đương nhiên là vui vẻ.
Giang Lạc ngoài cười nhưng trong không cười xoay người, nói với máy quay: "Chào mọi người, tôi tên Giang Hoán. Thật ngại ghê, người có ba gấp, hiện tại vội đến nhà vệ sinh, lần sau gặp lại."
Cậu phất phất tay với màn hình, cuối cùng nở một nụ cười, ung dung xoay người rời đi với Ma Quỷ.
Bão bình luận dừng một chốc rồi nhanh chóng bùng nổ nhiệt tình gấp mấy lần trước đó.
[A a a thật đẹp trai!]
[Huhuhu má nó tui muốn có bồ.]
[Lần sau gặp, hứa với em lần sau chắc chắn sẽ gặp đi (khàn cả giọng)]
Giang Lạc quăng vụ phát trực tiếp ra sau đầu, nói với trợ lý một tiếng, nhờ anh và đạo diễn xử lý tốt chuyện này, dù sao chỉ lộ mặt mấy phút, cậu không cảm thấy sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng lớn.
Sau khi thông báo xong, cậu bước nhanh đi tìm Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm.
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm gọi cậu đến là vì trong lúc dọn dẹp phòng của nhân viên hậu đài đã chết, một nhân viên đã phát hiện ra một quyển nhật ký.
Quyển nhật ký mỏng bị khóa, trước khi Giang Lạc đến, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đã thử nhập mấy mật mã, nhưng sai một lần nên nhật ký bị khóa hơn một tiếng.
Lực Hữu Nhất và Diệp Tầm không dám thử nữa, như khoai lang bỏng tay dâng quyển nhật ký lên: "Bọn tớ thử tên cô ấy, sinh nhật cô ấy, nhưng đều không đúng."
"Cô ấy tên gì?" Giang Lạc hỏi.
Diệp Tầm trả lời: "Phùng Tú Vân."
Giang Lạc nhận quyển nhật ký, đây là một cái khóa điện tử dựa trên ô vuông cửu cung. Diệp Tầm đưa giấy chứng nhận thân phận của Phùng Tú Vân qua, Giang Lạc nhìn, người bị hại năm nay vừa tròn ba mươi tuổi.
Không phải tên, cũng không phải sinh nhật, thì sẽ là cái gì đây?
Bọn họ không quen với Phùng Tú Vân, bí mật bị khóa lại giống như quyển nhật ký chắc chắn rất riêng tư. Chỉ dựa vào đoán mò là đoán không trúng.
Lục Hữu Nhất mong đợi nhìn Giang Lạc: "Giang Lạc, làm sao giờ?"
Giang Lạc trực tiếp phá bằng bạo lực, dùng sức mạnh để tháo khóa điện tử.
"Thế này không phải được rồi hả?" Cậu khó hiểu nhìn hai người Lục Hữu Nhất: "Các cậu lãng phí thời gian thế làm chi."
Lục Hữu Nhất: "..."
Diệp Tầm: "..."
Ma Quỷ tán thành gật gật đầu.
Quyển nhật ký chỉ viết mỏng manh mười mấy trang, Giang Lạc nhanh chóng lật xem quyển nhật ký một lần, tất cả đều viết về Phùng Tú Vân và bạn trai của cô.
Ngoại hình Phùng Tú Vân bình thường, người đã ba mươi nhưng chưa từng yêu ai. Trong quyển nhật ký này, diễn biến tâm lý của cô giống như thiếu nữ hoài xuân nhạy cảm mà vui sướng, cô viết trong nhật ký rằng, yêu đương giúp cô trẻ lại mấy tuổi.
"Nhưng chuyện của tôi và anh ấy không thể bị người khác phát hiện. Tình huống của anh ấy đặc thù, tôi cũng rất tự ti, thật ra như bây giờ rất tốt... Người sống cả đời mấy ai có thể nói chuyện với người ưu tú như anh ấy đâu? Bất kể cuối cùng có kết quả hay không, tình cảm này chứng tỏ tôi không sống uổng phí ba mươi năm."
Bên trong câu chữ đều có thể nhìn thấy nỗi ưu sầu và thấp thỏm của cô, giống như có một làn sương mù bao quanh Phùng Tú Vân, khiến Phùng Tú Vân chân không chạm đất, tùy lúc đều có thể ngã khỏi đám mây.
Nỗi tự ti của cô quá nhiều, thậm chí còn cẩn thận đến mức không thấy tên người bạn trai trong nhật ký của cô.
Giang Lạc nhìn câu miêu tả bạn trai, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Cậu cầm một bên khóa điện tử, gọi điện thoại cho đạo diễn: "Sinh nhật Trương Phong là ngày mấy?"
Đạo diễn nói: "Ngày tháng ."
Giang Lạc nhập vào, một tiếng "Cạch" vang lên, khóa điện tử đã mở.