Y Đạo Quan Đồ

chương 111: thượng tiên đả tú cầu (1 + 2 + 3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thượng tiên đả tú cầu ( + + )

Trung Quốc đại lục có đến vài tỷ dân, với số lượng miệng nhiều như vậy thì cho dù chỉ là một chuyện cỏn con cũng được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Lúc cái tin đồn kia truyền tới tai chủ nhiệm văn phòng tỉnh Bình Hải-Quách Thuỵ Dương hắn càng nhận thấy tiểu tử Trương Dương này càng thêm thâm bất khả trắc.

Trước kia bởi vì Trương Dương có quan hệ với Cố Giai Đồng nên hắn mới chịu liếc mắt để ý một chút, nhưng hiện tại gã tiểu phó khoa nho nhỏ này lại là người thân của Văn phó tổng thống thì lại không còn tầm thường nữa. Cho dù là lãnh đạo, là cấp trên của tiểu tử Trương Dương kia nhưng không hiểu sao chân hắn lại cứ thế từng bước một bước tới chỗ Trương Dương đang đứng, trên mặt lại là nụ cười niềm nở tươi rói.

Lúc tới chỗ Trương Dương hắn liền vui vẻ bắt tay rồi ghé sát tai thấp giọng nói: “Trương Dương à, sao đến cả Lương bí thư thị uỷ thành phố Đông Giang cũng muốn tới đây vậy?”

Trương Dương nghe mà thấy nao nao, danh sách khách mời tới dự khai trương nhà hàng Trương Dương đã phải bàn bạc khá kỹ với Cố Giai Đồng, mà hai người bọn họ cũng không có mời Lương Thiên Chính tới. Trương Dương cũng biết đang giữ chức vị bí thư thị ủy thành phố Đông Giang, một phó cán bộ cấp tỉnh, lại có một chân trong ủy ban thường vụ tỉnh, cư nhiên sao lại chạy tới đây dự tiệc?

Trương Dương vừa nhắc tới tên Lương Thiên Chính, Cố Giai Đồng cũng ngạc nhiên không kém Trương Dương, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ra, chắc hắn ta tới đây cũng vì nghe được tin tức buổi tiệc hôm nay có La Tuệ Trữ tới dự, mà tin tức này tám phần cũng bắt nguồn từ Quách Thụy Dương mà ra.

Mấy việc này Cố Giai Đồng có nhiều kinh nghiệm xử lý hơn Trương Dương, rất nhanh nàng liền đưa ra quyết định: “Mau kêu người chuẩn bị bàn tiệc mới chiêu đãi mấy người khách không mời mà tới này...”

Kết thúc nghi lễ khai trương đơn giản xong, Trương Dương thịnh tình mời mọi người nhập tọa thì cũng là lúc Lương Thiên Chính đang ngồi xe của văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải đến buổi lễ khai trương.

Lương Thiên Chính năm nay tuổi là người có rất nhiều hi vọng được tiến vào nội các chính phủ. Lần này hắn tới dự tiệc ngoài danh phận là thành viên của ủy ban thường vụ tỉnh, việc của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương đương nhiên cũng nằm trong thẩm quyền của hắn, lãnh đạo quan tâm tới cấp dưới là việc kinh thiên địa nghĩa. Về việc tư, nghe nói La phu nhân phó tổng thống cũng tới về lễ, về tiết hắn đều phải chạy tới bái phỏng. Vậy chung quy lại hắn có đủ chuyện công lẫn chuyện tư để tới dự buổi tiệc khai trương này.

Lương Thiên Chính cũng mang tới bốn cây phát tài để chúc mừng, đi cùng hắn còn có chủ nhiệm văn phòng đại diện Đông Giang.

Thấy Lương Thiên Chính tới mà Cố Giai Đồng cũng chẳng vui vẻ chút nào, nếu như muốn đến chúc mừng thì tại sao không thèm báo trước một tiếng lại tự tiện vác mặt đến dự? Căn bản là hắn chẳng thèm coi Trương Dương hay mình vào mắt, như vậy cũng thể hiện hắn không nể mặt cha mình chút nào. Lần này hắn tự dưng không mời mà tới, tám chín phần là do Quách Thuỵ Dương báo tin.

Thân là con gái của bí thư tỉnh uỷ, hiển nhiên khứu giác chính trị của Cố Giai Đồng cũng hơn hẳn người thường, chỉ từ một sự việc tưởng như đơn giản vậy mà nàng có thể nhìn ra được nhiều điều ẩn giấu bên trong.

Lương Thiên Chính mỉm cười đi tới trước mặt Cố Giai Đồng nói: “Giai Đồng, sao có tiệc khai trương lớn như vậy lại không mời thúc tới? Nếu không phải hôm qua nhờ Quách chủ nhiệm nhắc tới thì chắc ta đã lỡ mất buổi tiệc hôm nay rồi!”

Cố Giai Đồng cũng nở nụ cười đầy thân thiết nhưng lời nói lại chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn: “Lương thúc thúc, tại cháu cũng không biết thúc tới Bắc Kinh từ bao giờ, bằng không cháu đã tự mình tới tận nơi mời thúc tới dự tiệc rồi!” Ngoài miệng thì nói lời khách sáo, trong lòng lại thầm mắng đồ đạo đức giả, rồi nàng quay sang giới thiệu Trương Dương cho hắn biết.

Hiển nhiên Lương Thiên Chính cũng chẳng để vào mắt một gã chủ nhiệm văn phòng đại diện cấp huyện, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nói vài câu lấy lệ: “Chàng trai tuổi còn trẻ quá a! Quả thực rất có tiền đồ đó...!”

Trương Dương cũng nhận ra Lương Thiên Chính chẳng có chút thật tình nào, cũng vươn tay ra bắt tay với hắn như cho đủ thủ tục.

Điều khiến Trương Dương thấy ngạc nhiên nhất là phía sau Lương Thiên Chính còn khá nhiều người, mà đa số Trương Dương lại chẳng biết mặt, chắc đám người này cũng chỉ theo đuôi Lương Thiên Chính tới, chẳng có quan hệ gì. Trương Dương cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, những mối quan hệ trên quan trường đúng là rắc rối phức tạp, mình lại phải mất công bắt tay tiếp đón từng người một, bất quá người ta cũng không phải đi tay không đến, tất cả đều có quà hoặc phong bao lì xì.

Nhìn vào bảng danh sách liền thấy đại đa số những người không mời mà tới dự tiệc hôm nay đều tới từ Đông Giang, mà hầu hết là người của các công ty, các cơ sở sản xuất có văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, bọn họ tới cũng không ngoài mục đích lấy lòng Lương Thiên Chính.

Lần này Trương Dương cũng có mời chủ tịch huyện Xuân Dương- Tần Thanh tới dự nhưng thật không ngờ mấy hôm trước nàng ta đã hoàn thành khóa học tại trường Đảng và trở về Xuân Dương công tác rồi. Mà với tính cách của nàng ta thì chắc cũng chẳng muốn tới mấy chỗ đông người như thế này, thể nào mà chẳng tìm lý do từ chối không đi.

Tiệc rượu nhà hàng chuẩn bị khá tốt, Trương Dương giao phần công tác hậu cần cho Vu Tiểu Đông quản lý, còn mình thì cùng Vu Tiểu Đông phụ trách việc tiếp đón bắt chuyện quan khách.

Trương Dương bắt đầu cầm ly đi kính rượu từng bàn một, tuy rằng Trương Dương chẳng mấy ấn tượng gì với đại đa số khách mời ở đây thế nhưng tất cả bọn họ đều phải kinh sợ trước tửu lượng của Trương Dương. Phải biết rằng ở đây không ít bàn tiệc, mà mỗi bàn thằng nhãi này đều uống cạn mộ ly, thử hỏi ở đây có mấy người có tửu lượng như hắn?

Khác với Trương Dương, nhiệm vụ chủ yếu của Cố Giai Đồng là tiếp đón thật tốt La Tuệ Trữ, nàng cũng có chuẩn bị riêng một bàn tiệc nhỏ phía trong, chủ yếu là để đón tiếp La Tuệ Trữ, Đỗ Thiên Dã, nhưng thật không ngờ Lương Thiên Chính lại không mời mà tới, hơn nữa hắn ta lại còn trực tiếp đi thẳng đến chỗ này nữa.

La Tuệ Trữ cũng khá thân quen với Lương Thiên Chính, thấy hắn ta tới liền mở lời chào hỏi trước: “Tiểu Lương đó à, ngươi cũng tới đây sao?”

Bị La Tuệ Trữ gọi là ‘tiểu Lương’ trước mặt nhiều người như vậy mà Lương Thiên Chính không ề tỏ vẻ khó chịu chút nào, mà ngược lại trên mặt hắn lại hiện lên vẻ vinh quang không nói lên lời. Những lời này của La Tuệ Trữ cũng biểu lộ cho mọi người ở đây biết, Lương Thiên Chính với Văn gia có quan hệ rất gần.

Lương Thiên Chính không chút khách khí ngồi thẳng xuống bàn cười nói: “La a di, văn phòng đại diện huyện Xuân Dương cũng là một bộ phận của tỉnh Bình Hải, thân là một thành viên trong ủy ban thường vụ tỉnh Bình Hải, đương nhiên cháu phải chăm lo tới cấp dưới của mình rồi!”

La Tuệ Trữ cười cười không nói gì, đương nhiên bà cũng không tin cái lý do đó của hắn. Chỉ là một gã chủ nhiệm văn phòng đại diện cấp huyện mở nhà hàng làm sao khiến một cán bộ cao cấp cấp tỉnh như hắn phải đích thân tới dự như vậy. Bà cho rằng Lương Thiên Chính tới đây thì tám phần là vì Cố Giai Đồng, đương nhiên nàng không biết rằng tất cả nguyên do đều từ cái gã chủ nhiệm văn phòng đại diện nho nhỏ ngoài kia.

Cố Giai Đồng mỉm cười nhìn Lương Thiên Chính. Đột nhiên nàng lại nghĩ tới, phải chăng hắn ta tới không chỉ để làm thân với La a di mà sợ rằng hắn tới là để thông báo tin tức nào đó? Chỉ có Trương Dương là không mấy quan tâm tới việc đó, bởi nhẽ hắn cho rằng hắn vẫn chỉ là một gã phụ cấp nho nhỏ cấp huyện, đương nhiên không có tư cách tham gia mấy việc tranh đấu của đám lãnh đạo cao tầng kia. Hiện giờ chỉ cần chăm lo tốt công tác của bản thân để sớm được chuyển thành chính khoa, rồi thì dần dần tiến những bước xa hơn trên sự nghiệp làm quan của mình.

Bầu không khí buổi tiệc rượu cũng khá vui vẻ, Trương đại quan nhân tỏ ra hào sảng phấn kích, mà Cố tiểu thư lại càng khiến buổi lễ khai trương ngày hôm nay có tư vị đặc biệt khác thường. Không ít đơn vị doanh nghiệp đã biểu lộ mong muốn hợp tác dài hạn với Nông Gia Tiểu Viện. Trương Dương vẫn đang làm tốt công tác của mình, đi từng bàn từng bàn một tiếp rượu, lúc đang uống vui vẻ thì Vu Tiểu Đông từ xa đi tới ghét sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Trương chủ nhiệm, bên ngoài có người tìm ngài!”

Trương Dương gật đầu rồi chuyển ly rượu cùng bình rượu trong tay cho Vu Tiểu Đông, rồi quay sang cười cười xin phép cáo từ mấy người ở gần đó.

Một gã trung niên đang đứng cười tủm tỉm bên ngoài nhà hàng, gã đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là cục trưởng cục tình báo số tại Hồng Kông trực thuộc cục an ninh quốc gia-Hình Triệu Huy. Hắn đang đứng ngắm nghía bức hoành phi do chính tay thiên trì tiên sinh ngự bút.

Thấy Hình Triệu Huy, trong lòng Trương Dương không khỏi thấy hơi bồn chồn, từ dạo bên Hồng Kông tới giờ, Trương Dương cứ thấy mẫn cảm với cái cục an ninh quốc gia này. Nói thực, Trương Dương cũng chẳng mấy thích thú gì với gã này, trông mặt mũi thì trung hậu nhưng thực tế lại cực kỳ mưu mô xảo quyệt. Lần trước bị hắn lừa, Trương đại quan nhân vẫn ghi hận trong lòng, còn chưa kịp tìm hắn hỏi tội, vậy mà hôm nay lại dám đến tận đây.

Khác với Trương Dương, Hình Triệu Huy lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả, cứ như là hai người bạn tốt đến chúc mừng nhau vậy: “Chúc mừng! Chúc mừng Trương chủ nhiệm! Mới vài ngày không gặp thực không ngờ Trương chủ nhiệm lại ăn lên làm ra nhanh như vậy, thực đáng chúc mừng a!”

Trương Dương hư tình giả ý hắc hắc cười lớn nói: “Cũng là nhờ cái chức phó xử hiện giờ của ta mà thôi, mà chắc từ trước tới giờ cũng chẳng có ai có tốc độ thăng chức như ta đâu!”

Đương nhiên Hình Triệu Huy cũng nghe ra thằng nhãi này ám chỉ điều gì, trong lòng không khỏi cười thầm Trương Dương vẫn còn để bụng chuyện lần trước mình lừa hắn, trên mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ cười nói: “Có món quà nhỏ biểu thị chút lòng thành!”

Trương Dương cũng chẳng ngại ngùng bóc hộp quà ngay trước mặt hắn, bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay. Nhìn chiếc đồng hồ mà Trương Dương lại nhớ tới hồi làm gián điệp bên Hồng Kông, liền ngừng cười mà trầm giọng hỏi lại: “Lại định giở trò gì nữa đây? Có gắn máy nghe trộm sao?”

“Đây là tấm lòng của ta, mồ hôi nước mắt của ta cả đấy. Ngươi nhìn lại đi, đồng hồ Rolex hàng Thụy Sĩ đó, mà ta nói sao ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà lại hay nghi ngờ lòng tốt của người ta như vậy? Đối nhân xử thế phải hiền hậu một chút chứ?”

“Người như Hình đội trưởng mà cũng biết hai chữ ‘hiền hậu’ viết như thế nào sao?”

Tuy bị Trương Dương nói móc lại nhưng Hình Triệu Huy chẳng thèm tức giận, cứ cười cười hớn hở như thường: “Ta từ ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng, không nhẽ đến chén rượu cũng không mời ta được sao?”

Nói tới nói lui thì Trương Dương cũng chẳng có ác cảm gì lắm với gã Hình Triệu Huy này, thấy hắn cũng không phải giả bộ nên Trương Dương cũng vui vẻ nhận cái đồng hồ rồi mời hắn vào trong nhà.

Hai người Trương Dương vừa vào đại sảnh thì cũng đúng lúc gặp Đỗ Thiên Dã vừa ra toilet, Đỗ Thiên Dã quan hệ cũng khá thân thiết với Hình Triệu Huy nên vừa thấy hắn tới liền tay bắt mặt mừng chào hỏi mấy câu sau lại mời hắn tới bàn nhỏ trong góc. Còn Trương Dương thì cũng đi kính rượu gần hết một vòng các bàn tiệc ở đại sảnh rồi nên trực tiếp đi cùng hai người bọn họ tới bàn nhỏ trong góc luôn.

Lúc ba người vừa tới thì La Tuệ Trữ lại đứng dậy điệu bộ như muốn rời đi. Trương Dương cười cười giữ lại: “La a di cũng phải chờ cháu kính rượu xong rồi mới đi được chứ? Hơn nữa đồ ăn còn chưa có mang hết lên nữa mà?”

La Tuệ Trữ cũng hiểu ý mỉm cười gật đầu rồi ngồi trở lại bàn: “Trương Dương à, mấy món này hương vị độc đáo lắm, ta thấy chắc chắn sau này nhà hàng của ngươi sẽ làm ăn phát đạt lắm đây!”

Trương Dương cũng nhiệt tình cười đáp lễ, nâng chén rượu lên hô lớn: “Chén na cháu chúc La a di sức khoẻ dồi dào, trẻ mãi dài lâu!”

La Tuệ Trữ tủm tỉm cười: “Sức khoẻ dồi dào thì ta xin nhận, chứ còn trẻ mãi dài lâu thì ta không dám nghĩ tới. Đều là lão bà bà cả rồi, còn trẻ mãi gì nữa!”

Trương Dương lại nâng chén rượu cao hơn nói lớn: “La a di cứ tuỳ ý, cháu xin cạn chén này!”

Đỗ Thiên Dã ngồi cạnh cười cười chen ngang: “Một chút chân thành cũng chẳng có. Đổi bát lớn đi!” Hình Triệu Huy cũng được đà phụ hoạ thêm vài lời.

La Tuệ Trữ sợ Trương Dương uống nhiều lại thành ra hỏng chuyện, vội vàng xua tay nói: “Thôi bỏ đi, hôn nay Trương Dương là chủ, đã uống không ít rồi, các ngươi muốn hắn say chết mới chịu phải không?”

Lương Thiên Chính vẫn cười cười xem màn hay từ đầu tới giờ, nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu. Rốt cục Trương Dương với La phu nhân có quan hệ gì mà tiểu tử này lại được bà ta quan tâm đến như vậy, cứ như là con cháu trong nhà vậy?

Trương Dương cũng hào khí ngất trời, không chịu thua kém hai gã kia: “Bát lớn thì bát lớn!”

Vừa nói Trương Dương vừa cầm bình lên đổ đầy một chén lớn, sảng khoái cười nói: “Cháu xin kính La a di một chén trước!”

Nói xong Trương Dương liền ngửa cổ tu cạn chén rượu. Đỗ Thiên Dã cùng Hình Triệu Huy ngồi bên mà cũng chỉ biết trầm trồ khen ngợi. Bọn họ cũng biết tửu lượng thằng nhãi này ngàng chén không say, chút rượu nhạt này thì đã thấm vào đâu.

La Tuệ Trữ cũng mỉm cười gật gật đầu hài lòng rồi cùng cạn chén rượu trong tay với Trương Dương. Lương Thiên Chính xem ra, La phu nhân chịu uống rượu cùng đã là nể mặt Trương Dương rất nhiều rồi.

Lúc này nhân viên phục vụ bưng món mới lên có tên ‘thượng tiên đả tú cầu’ mà nguyên liệu chủ yếu là ‘dương tiên cùng dương cầu’ chế biến mà thành (cả cây lẫn quả của dê.). Nhân viên phục vụ vừa đặt đĩa thức ăn xuống Trương Dương đột nhiên lại có dự cảm không lành. Sao trông món này lại quen quen thế nhỉ?

La Tuệ Trữ thấy có món mới bưng lên liền nhấc đũa gắp lên một quả ‘dương cầu’ bóng nhẫy trông rất ngon lành, trực tiếp cho vào miệng nhai thử, bà ăn xong liền tấm tắc khen ngon: “Ngon lắm, món này tên là gì vậy?”

Nhân viên phụ vụ mỉm cười nhanh nhẹn trả lời: “Món này gọi là ‘thượng tiên đả tú cầu’ nguyên liệu chính là ‘dương tiên cùng dương cầu’ chế biến mà thành. Món này có công hiệu tráng dương bổ âm!”

Nghe xong mà mọi người ở đây đều cúi đầu xấu hổ. Khuôn mặt Cố Giai Đồng đã đỏ lựng tới tận mang tai, trong lòng thầm mắng Trương Dương đồ cầu thối, cái chuyện như vậy mà cũng không chịu để ý giờ lại để nhân viên phụ vụ bưng cái món này lên đây. Nếu như La phu nhân trách tội thì chẳng phải phiền phức lắm sao? Tự dưng biến lợn lành thành lợn què.

La Tuệ Trữ thấy cả đám đều lặng ngắt như tờ, bà liền hiểu ra bọ họ đang lo sợ điều gì, trong lòng không khỏi cười thầm. Sửa sang tư thế một chút rồi đạm nhiên nói: “Tên gọi rất lịch sự tao nhã, văn hoá ẩm thực Trung Hoa ta thực bác đại tinh thâm, đúng là có nhiều thứ chúng ta cũng không biết hết được.” Với trí tuệ của bà thì giải toả chút không khí xấu hổ này chỉ là điều nhỏ nhặt.

Trương Dương là người đầu tiên phản ứng lại, cười cười đế thêm vào: “Đúng vậy... Đúng vậy! Cũng chỉ có đầu bếp đại tài trên núi Thanh Thai mới làm ra được những món dân dã như vậy!” Trải qua bầu không khí xấu hổ ngượng ngùng, cả đám người đều che miệng tủm tỉm cười.

La Tuệ Trữ ngồi hàn huyên một lúc rồi đứng dậy rời đi. Trương Dương cùng Tần Thanh vội vàng đứng dậy đỡ bà ra tận cửa. La Tuệ Trữ lên xe rồi quay sang dặn dò hai người: “Phát triển làm ăn buôn bán là tốt, nhưng mà phải biết nặng nhẹ, nên làm chuyện nào trước, chuyện nào sau, nhất quyết không được lơ là sự nghiệp của mình.”

Trương Dương gật đầu lia lịa vội vàng quả quyết: “La a di cứ yên tâm, cháu biết phải làm những gì, chuyện buôn bán kinh doanh cháu sẽ không động tới, chỉ chăm lo công tác cho thật tốt.”

La Tuệ Trữ nhẹ giọng khen ngợi: “Tốt! Tốt lắm! Rất có khí phách. Ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ sẽ còn rộng mở!”

Nhìn chiếc xe chở La Tuệ Trữ khuất bóng phía góc đường đằng xa, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi tỷ như trút được gánh nặng trong lòng.

Cố Giai Đồng đứng bên cạnh kẽ lay cánh tay hắn một chút nhẹ giọng nói: “Có nghe thấy không, được phu nhân phó tổng thống chiếu cố, sau này ngươi có cơ hội lớn được thăng quan tiến chức rồi nhé!”

Trương Dương quay sang cười nói: “Bất kể địa vị cao hay thấp, người làm quan đều phải có nghĩa vụ phụng sự nhân dân chứ không phải mưu cầu lợi ích bản thân.”

Trương Dương vừa nói xong thì Quách Thuỵ Dương cùng Lương Thiên Chính cũng đi ra cửa, Trương Dương cùng Cố Giai Đồng cũng lễ phép tiễn bọn họ ra tận xe.

Đợi ô tô nổ máy Lương Thiên Chính mới quay sang thấp giọng nói: “Thuỵ Dương, rốt cục tiểu tử Trương Dương kia có quan hệ gì với gia đình Văn phó tổng thống vậy?”

Quách Thuỵ Dương cũng hạ thấp giọng mình xuống chậm rãi kể lại: “Ta nghe nói Trương Dương là con nuôi của Văn phó tổng thống.”

Lương Thiên Chính hơi nhíu nhíu mày. Phải nói rằng hắn là người khá thân thiết với gia định Văn phó tổng thống, nhưng chưa bao giờ nghe nói thấy Văn Quốc Quyền có người con nuôi nào cả. Chỉ là thấy thái độ của La Tuệ Trữ với Trương Dương, cho dù không phải con nuôi thì cũng phải thân thiết ngang thế. Lại nhớ tới cả buổi hôm nay chưa có tiếp chuyện với tiểu tử kia lần nào vẫn giữ thái độ cấp trên với cấp dưới, thờ ơ lạnh nhạt, Lương Thiên Chính cũng thấy hơi hối hận.

Điều này cũng khó trách hắn được, khi địa vị người ta càng cao thì con mắt của họ lại càng cao hơn, nhiều lúc họ sẽ vô tình bỏ qua những chi tiết cực kỳ quan trọng.

Lương Thiên Chính lại như nhớ ra điều gì vội vàng hỏi lại: “Hình như con gái của Cố bí thư cũng rất thân thiết với Trương Dương thì phải?”

“Đúng vậy!” Quách Thuỵ Dương gật đầu khẳng định điều này.

Lương Thiên Chính cũng không hỏi gì thêm mà chỉ lấy thuốc ra châm lửa hút, nhàn nhã thả ra một ngụm nhàn nhạt nói: “Cố Giai Đồng kinh doanh cũng không tệ!”

Vương Học Hải vẫn ngồi lại từ đầu tới giờ, vốn dĩ lúc nãy hắn cũng định kính rượu La phu nhân thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại bỏ cái ý nghĩ này đi, chờ mọi người rời đi gần hết hắn mới chậm rãi đi tới phòng làm việc của Cố Giai Đồng.

Cố Giai Đồng đang gọi điện thoại, mắt thấy Vương Học Hải đang đi tới bên này liền nói vài câu rồi cúp điện thoại xong quay ra mỉm cười nói: “Giám đốc Vương tìm tôi có chuyện gì sao?”

Vương Học Hải gật đầu rồi ngồi xuống phía đối diện với Cố Giai Đồng: “Tình hình khu đất kia ở Đông Giang thế nào rồi?”

Cố Giai Đồng nhẹ giọng trả lời: “Khu đất đó cũng khá phức tạp, có hai trăm hộ gia đình nằm trong diện giải toả tái định cư!”

“Những chuyện đó ta đã xem xét qua, bản dự thảo kế hoạch cũng đã hoàn tất, chỉ có trở ngại lớn nhất là tập đoàn Phong Dụ, Lương Thành Long đã công bố hắn nhất quyết phải giành được khu đất đó.”

Cố Giai Đồng nhàn nhạt đáp lại: “Cho dù là Lương Thành Long có nói gì đi nữa thì cũng chẳng giải quyết được điều gì, muốn khu đất đó thì đều phải dựa vào thực lực quyết định.” Việc kinh doanh làm ăn ở tỉnh Bình Hải này Cố Giai Đồng chưa hề để bất kỳ người nào vào mắt, ai bảo nàng ta là thiên kim đại tiểu thư của Cố bí thư tỉnh uỷ cơ chứ.

“Lương Thành Long dựa vào chú hắn là bí thư thị uỷ thành phố Đông Giang-Lương Thiên Chính, chỉ e là...” Những lời này của Vương Học Hải đầy thâm ý, đương nhiên Cố Giai Đồng cũng nhận ra ý hắn muốn nhắc nhở chính mình, nghĩ vậy nàng không khỏi cười nhạt: “Ngươi cứ việc chuẩn bị tốt những bước cơ bản đầu tiên, còn ta sẽ lo các mối quan hệ cụ thể.”

Những lời này của Cố Giai Đồng chẳng khác gì liều thuốc an thần cho Vương Học Hải. Trước giờ hắn vẫn lo lắng nàng ta nửa đường đòi rút lui, mà đám người Lương Thành Long cũng là thổ địa nơi đây, e là chỉ bằng vào những mối qua hệ của hắn thì cũng khó lòng giành được khu đất kia. Chỉ có mời thêm Cố Giai Đồng tham gia chiến tuyến thì chắc chắn cơ hội sẽ cao hơn rõ rệt. Nếu Cố Giai Đồng đã nói chắc chắn như vậy, hắn cũng không làm phiền nữa, nói mấy lời khách sáo rồi xin cáo từ.

Kỳ thực Vương Học Hải đúng là lo lắng dư thừa, hắn quên mất Cố Giai Đồng cũng là một người làm ăn, cũng là người mưu cầu lợi ích giống hắn. Lúc xem qua bản kế hoạch chi tiết của Vương Học Hải, Cố Giai Đồng cũng nhận ra được tầm quan trọng của khu đất, cũng đồng nghĩa với việc sau này khu đất sẽ còn mang lại nhiều lợi ích cho nàng hơn nữa.

Tuy rằng từ lúc bước vào con đường kinh doanh đến nay, cha nàng chưa lần nào thực sự ra tay giúp đỡ, nhưng nàng vẫn luôn biết, tại sao từ trước tới nay nàng đều làm ăn suôn sẻ, đó cũng là nhờ sức ảnh hưởng của cha nàng ở cái tỉnh Bình Hải này.

Lâu nay lúc nàng đã có những bước tiến khá vững trên sự nghiệp của mình, cũng là lúc nàng nghĩ tới việc tự đứng trên đôi chân của mình, không muốn ỷ lại sự giúp sức vô hình của cha, thế nhưng lần hợp tác đầu tư với Vương Học Hải lần này bắt buộc nàng lại phải sử dụng sức ảnh hưởng của cha để công việc thuận lợi hơn, chính sự mâu thuẫn này khiến nàng cứ dằn vặt mãi không thôi.

Lại nhớ tới cái gã Lương Thiên Chính kia, Cố Giai Đồng không khỏi nhíu nhíu mày khó chịu. Từ việc hôm nay hắn không mời mà tới dự tiệc cho thấy hắn cũng chẳng mấy nể sợ cha nàng, mà lúc hắn tới dường như hắn lại đang cố làm ra vẻ gì đó. Hắn không chỉ muốn cố lấy lòng La phu nhân mà dường như hắn muốn biểu thị tín hiệu gì đó cho mình biết, hay lẽ nào hắn muốn thông qua mình biểu thị tín hiệu cho cha biết?

Trương Dương đi vào phòng làm việc của Cố Giai Đồng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Trên cổ tay thằng nhãi này đang đeo chiếc đồng hồ Rolex thuỵ sĩ sáng loáng mà Hình Triệu Huy vừa tặng, lúc nãy Trương Dương cũng phải cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, lúc chắc chắn chiếc đồng hồ không bị gắn mấy thứ linh tinh mới yên tâm đeo vào.

Thấy Trương Dương tới, Cố Giai Đồng bỏ chiếc bút trong tay xuống, cầm cổ tay Trương Dương giơ lên nhìn một chút chiếc đồng hồ, nhẹ giọng cười nói: “Đây là hàng nhái!”

“Hàng nhái là sao?”

“Hàng nhái cũng chính là hàng giả, nhưng mà thủ pháp thì cao cấp hơn một chút, cũng đủ để lừa người được!”

Trương đại quan nhân nghe mà tức đến sùi bọt mép, trong lòng thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông gã Hình Triệu Huy chết tiệt. Mẹ nó chứ, lão tử đã không thèm tính toán với ngươi chuyện lần trước, lần này ngươi lại dám dùng hàng nhái lừa ta. Càng nghĩ Trương Dương càng tức, cởi cái đồng hồ Rolex thuỵ sĩ ra ném xuống đất cái chát! Chỉ hận cái đồng hồ kia không phải là mặt gã Hình Triệu Huy, bằng không Trương Dương đã di cho nát bét rồi.

Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Như thế cũng tốt, dù sao ngươi cũng là cán bộ nhà nước, không thích hợp đeo mấy thứ như vậy, mang mấy đồ này sẽ khiến người khác phản cảm nghĩ rằng ngươi huênh hoang khoe mẽ, như vậy sẽ không có lợi cho công tác của ngươi.”

Trương Dương đặt mông ngồi xuống đối diện với Cố Giai Đồng bực mình nói lại: “Ta có đồ mới cũng chẳng muốn đem đi rêu rao làm gì, mà hiện giờ biết là đồ giả ta lại càng chẳng thèm đeo vào.”

Cố Giai Đồng nhỏ giọng báo cho Trương Dương biết: “Hôm nay thu được vạn tiền quà biếu, ngoại từ vạn nhập sổ sách văn phòng đại diện ra thì một nửa số còn lại là của ngươi.”

Trương Dương nghe mà giật mình, không ngờ chỉ mỗi buổi lễ khai trương nho nhỏ như vậy mà cũng thu được cả đống tiền mừng. Trương Dương thở dài lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không cầm được, người ta cũng đâu phải tới biếu ta mà là biếu nhà hàng đó chứ, ta lấy tiền làm gì?”

Cố Giai Đồng thản nhiên cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Tiền này cũng không phải tiền bất chính, mà là tiền người ta mừng ngươi khai trương nhà hàng. Nếu như bình thường ngươi không cần dùng đến thì để ta gửi ngân hàng hộ cho.”

Trương Dương lắc đầu xua tay nói: “Ta thực không cần mà, ngươi cứ giữ lại để dành việc buôn bán đi. Mà ta ở nhà ngươi suốt còn chưa trả tiền thuê phòng, số tiền này coi như trả tiền thuê phòng nhà ngươi dài hạn đi.”

Cố Giai Đồng đỏ mặt trừng mắt mắng khẽ: “Ngươi cũng đâu phải chỉ ở không, còn...” Càng nói thanh âm của nàng càng nhỏ đi, đoạn cuối thì cũng chẳng nghe rõ được chữ nào vào với chữ nào nữa.

Trương Dương cũng biết Cố Giai Đồng đang nói gì, hiển nhiên mình không phải chỉ ở không mà còn ăn, còn ngủ trên giường, còn... Làm vài việc linh tinh khác nữa. Trương Dương thâm tình nắm chặt bàn tay nhỏ xinh kia lại cười nói: “Ta cũng không giỏi trong vấn đề tiền nong cho lắm, cứ để tất ở chỗ ngươi đi, sau này có việc gì thì ta tìm ngươi sau cũng được mà. Giữa hai chúng ta còn phải tính toán rõ ràng như vậy nữa sao?”

Cố Giai Đồng nhẹ cắn môi dưới, hưởng thụ cái cảm giác yêu thương của Trương Dương. Đột nhiên nàng lại nhớ ra chuyện gì, vẻ mặt hơi u sầu có phần mất mát, nàng nhỏ giọng nói: “Có lẽ sắp tới ta phải trở về Đông Giang một thời gian, chuyện của nhà hàng đều giao lại cho ngươi. Đã có người chăm lo công việc thường nhật của nhà hàng, ngươi chỉ cần thỉnh thoảng để ý một chút là được rồi.”

Trương Dương cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, dù sao cái văn phòng đại diện này cũng có phân nửa cổ phần trong nhà hàng mà.”

Cố Giai Đồng cười nói: “Yên tâm đi ta tự biết phải làm gì, ngươi chỉ việc ngồi mà đếm tiền thôi.”

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ thực tế tình hình kinh doanh của Nông Gia Tiểu Viện lại không được thuận lợi như trong dự tính của nàng. Nhà hàng khai trương được vài hôm thì quả thực rất đông khác, mỗi ngày người tới đều chật kín các bàn, trong đó đa phần đều tới để kết giao với Cố Giai Đồng. Trương Dương cũng đem chuyện quản lý nhà hàng giao lại cho Vu Tiểu Đông. Hằng ngày Vu Tiểu Đông cũng vui vẻ báo lại cho Trương Dương biết tình hình doanh thu ngày của nhà hàng. Thế nhưng đến ngày thứ năm lưu lượng khách đột nhiên lại giảm mạnh, dáng điệu tươi cười của Vu Tiểu Đông cũng theo đó mà giảm đi.

Một tuần sau từ lúc khai trương, đang giữa trưa mà nhà hàng chẳng có một mống nào, nhân viên phục vụ đều nhàn rỗi không có việc gì làm đều đứng nói chuyện tán gẫu với nhau. Còn mấy gã đầu bếp thì chán nản kéo nhau ra đại sảnh ngồi đánh tú lơ khơ.

Buổi sáng Trương Dương có cuộc họp ở văn phòng đại diện thành phố Giang Thành, họp xong Trương Dương cũng không ở lại ăn tiệc, mấy hôm nay mỗi ngày Trương Dương đều phải dự vài buổi tiệc rượu, thực có chút mệt mỏi muốn mau chóng quay về nghỉ ngơi. Nhưng thực không ngờ lúc quay về lại thấy tràng cảnh vắng tanh của nhà hàng như vậy, trong lòng đã thấy khó chịu lại càng bực dọc thêm.

Trương Dương lạnh lùng quét mắt nhìn mấy nhân viên phục vụ đang đứng phơi nắng tán dóc ngoài cửa nhà hàng. Mấy gã kia bị Trương Dương nhìn liền sợ hãi khéo nhau chạy vào trong nhà hàng.

Bọ họ chân trước vừa bước vào thì Trương Dương liền theo sau, vừa thấy Lưu Đại Trụ cùng mấy gã đầu bếp đang thảnh thơi ngồi đánh bài giữa đại sảnh, Trương Dương liền nổi trận lôi đình cả giận quát lớn: “Lưu Đại Trụ, ngươi đang làm cái trò mẹ gì thế? Ta đem ngươi tới Bắc Kinh là để làm gì? Để đánh tú lơ khơ sao?”

Lưu Đại Trụ sợ đến giật nảy người, đám bài trên tay cầm cũng không chắc nữa rơi xuống đầy sàn nhà. Mấy gã đầu bếp khác thấy tình thế không ổn liền cuống quít kéo nhau chạy vào trong bếp hết.

Từ trước tới nay Lưu Đại Trụ đều kính sợ Trương Dương tự đáy lòng, lúc Trương Dương còn công tác tại xã Hắc Sơn Tử, hắn cũng đã từng nghe qua ác danh của Trương Dương, giờ thấy Trương Dương nổi giận lôi đình mà hắn sợ chẳng khác gì bị cha đánh hồi nhỏ. Hơn hết trước khi lên Bắc Kinh cha hắn đã từng nhét vào đầu hắn từng chữ một. Nhất quyết phải làm theo lời Trương Dương, nếu như không thành người mà thành ra cái bộ dạng gì, trở về ông ấy chặt chân.

Lưu Đại Trụ sợ đến miệng nói lắp bắp không thành tiếng: “Trương... Trương chủ nhiệm... Không... Không có khách mà...!”

Trương Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn quát lớn: “Nhanh cút vào bếp cho ta!”

Đột nhiên tiếng dép lê quèquẹt của Vu Tiểu Đông van lên ở phía sau, Trương Dương quay lại liền thấy Vu Tiểu Đông đang tươi cười đi tới bên này rồi đặt mông ngồi xuống ghế hờ hững nói: “Trương chủ nhiệm về rồi đó à? Chẳng là cái nhà hàng mới mở bên kia hút hếch khách của chúng ta qua đó rồi!”

Vốn dĩ Trương Dương cũng không thích can thiệp vào chuyện kinh doanh của nhà hàng, thế nhưng Cố Giai Đồng hiện không ở đây, trước khi đi nàng ta đã bảo hắn trông coi nhà hàng cho cẩn thận, vậy mà mới được hai ba ngày lượng khách lại sụt giảm nghiêm trọng như vậy rồi, xem ra hắn phải tự mình giải quyết mới được. Trương Dương chậm rãi đi tới trước mặt Vu Tiểu Đông nhíu nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vu Tiểu Đông ngước mặt lên thản nhiên nói: “Bọn họ rõ ràng muốn đối chọi với bên ta, mấy món đặc sắc của chúng ta đều bị bọn họ học lóm hết, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa bên đó còn có quầy bán tranh chữ đại hạ giá nữa. Thử hỏi như vậy thì còn khách nào đến quán của chúng ta ăn nữa cơ chứ?”

Trương Dương trầm giọng nói: “Bọn họ cũng chỉ là lôi kéo được chút ít khách qua đường, ta thấy căn bản đều do bên trong nhà hàng của ta có vấn đề.”

Vu Tiểu Đông đánh mắt nhìn nhà bếp một chút không khỏi thấp giọng nói: “Kể ra tay nghề Lưu Đại Trụ cũng rất khá, nhưng dù ra hắn cũng chỉ là một gã đầu bếp dân dã không bằng những đầu bếp thượng hạng được. Khách nhân ăn một lần thì thấy mới lạ, ăn lần thứ hai thì vẫn thấy ngon, nhưng đến lần thứ ba thì chán ngấy đến tận cổ. Trương chủ nhiệm à, người xem nên làm thế nào đi chứ, chứ cứ tình trạng này thì Nông Gia Tiểu Viện của chúng ta chẳng mấy bữa nữa là đóng cửa.”

Vu Tiểu Đông dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Ban đầu nhà hàng đông khách cũng không phải do nhà hàng chúng ta đặc biệt, mà hầu hết bọn họ đều là nể mặt Cố tiểu thư nên mới tới tổ chức tiệc tùng. Giờ nàng ta đi rồi, bọn họ cũng chẳng coi cái văn phòng đại diện cấp huyện của ta ra gì nên mới không thèm tới ăn như vậy!”

Trương Dương nhíu nhíu mày, quả thực kinh doanh cũng là một vấn đề không hề đơn giản chút nào. Ban đầu thấy nhà hàng lúc nào cũng đông nghịt khác, tưởng rằng tay nghề Lưu Đại Trụ rất khá, sẽ gây được tiếng tăm nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại không được như mong đợi. Có điều Trương Dương cũng lười, chẳng mấy quan tâm tới vấn đề kinh doanh của nhà hàng, điều Trương Dương quan tâm nhất bây giờ là mau chóng tạo được chiến tích càng lớn càng tốt, như vậy mới mau chóng được thăng quan tiến chức.

Cân nhắc một hồi xong Trương Dương quay sang dặn dò Vu Tiểu Đông: “Cô đi tìm điều tra một chút xem hiện giờ mọi người có trào lưu thích ăn cái gì, chúng ta sẽ học rồi làm mấy món đó, từ từ lấy lại khách rồi mới tính bước tiếp theo được.”

Hai người đang bàn chuyện bên trong thì ngoài cửa truyền tới tiếng ai đó trêu đùa: “Nhà hàng các ngươi không biết tiếp khách hay sao? Hay là không khách nên cũng chẳng còn nhân viên phục vụ nào nữa?”

Trương Dương cũng nghe ra giọng nói này là của Hình Triệu Huy, từ buổi khai trương lần trước Trương Dương liền nhớ kỹ mặt gã đáng chết này. Mẹ nó chứ, dám hai lần lừa ta, vậy mà vẫn không biết xấu hổ dám vác mặt tới đây nữa sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio