Y Đạo Quan Đồ

chương 126: đêm trước giao thừa (1+2+3+4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đêm trước giao thừa (+++)

Mãi tới tận chiều tết Lý Trường Vũ mới tới Xuân Dương, lại vào đúng hôm trời có tuyết rơi nhẹ. Mấy hôm trước sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mấy người nhà An gia. Truơng Dương còn đặc biệt kêu cả Lưu Đại Trụ tới chiếu cố cho bọn họ xong xuôi đâu hết rồi Trương Dương mới một mình quay lại Xuân Dương chờ Lý Trường Vũ tới.

Được phục hồi lại chức vị nên lần này Lý Trường Vũ đi hẳn xe riêng của phó thị trưởng thành phố, một chiếc Santana màu đen. Hắn cũng không ngờ đi được nữa đường thì lại có tuyết rơi. Do trong xe bật điều hoa nên hắn cũng không cảm thấy trời lạnh lắm. Nhưng lúc mở cửa xe bước xuống ngoài trời lạnh đến run người, hắn không tự chủ được mà phải xoa xoa tay vào nhau cười nói: “Trương Dương! Sáng nay ta còn phải dự một buổi tiệc mừng tân niên bởi thế mới tới muộn như vậy!”

Trương Dương cũng cười cười gật đầu lại như đã hiểu. Từ những lời vừa rồi của hắn cũng nghe ra, tuy mới được phục chức nhưng hắn đã bắt đầu tham gia vào những hoạt động chính trị của đám lãnh đạo cao tầng thành phố. Có thể nói đây cũng là một dấu hiệu tốt để hắn mau chóng lấy lại địa vị của mình.

Lý Trường Vũ quav lại xe nói với Cát Xuân Lệ cùng chị dâu mình, vừa nói tay hắn vừa chỉ vào chiếc xe Jeep của Trương Dương đỗ ờ gần đó: “Tuyết rơi thế này thì nên đi xe Jeep cho an toàn!”

Lý Trường Vũ vòng ra sau xe mở cốp xe đem đồ đạc chuyển lên xe Jeep. Chiếc xe Jeep này của Trương Dương cũng là mượn ở xưởng sửa chữa xe của Triệu Tân Vĩ, quả thực loại xe này rất thích hợp chạv đường núi hay trong những điều kiện khắc nhiệt như có tuyết hoặc đường lầy lội khó đi.

Có thể thấy Cát Xuân Lệ rất hợp tính với Tô lão, lúc nào cũng thấy hai người hai người thủ thỉ chuyện trò. Đôi lúc lại phát ra những tiếng cười vui vẻ.

Trương Dương ngồi lái xe quay sang thấp giọng hỏi Lý Trường Vũ ngồi bên cạnh: “Lý thúc. Nghe nói thúc được phục chức rồi phải không?”

Lý Trường Vũ nhàn nhạt nở nụ cười: “Cũng là nhờ Cố bí thư... Và cùng là nhờ ngươi!” Lý Trường Vũ không hề ngần ngại khi trực tiếp nói lời cảm ơn Trương Dương.

Trương Dương cười cười nói: “Đều là người một nhà cả, việc gì phải khách khí như vậy!” Chỉ một câu nói đơn giản nhưng cũng khiến Lý Trường Vũ cảm thấy ấm áp dễ chịu trong lòng.

Lý Trường Vũ chuyển ánh mắt nhìn những bông tuyết trắng muốt đang tung bav ngoài cửa sổ xe, một lúc sau hắn mới thấp giọng nói: “Có thích về Giang Thành công tác không?”

Trương Dương nghe mà cảm thấy cực kỳ mừng rỡ, xem ra Lý Trường Vũ đang định luận công khen thưởng mình đây. Tuy rằng hắn chẳng khác gì một ông vua nhỏ còn cái văn phòng đại diện huyện trên Bắc Kinh là vương quốc nho nhỏ của hắnghe thì oai thật đó nhưng cũng chi là một đơn vị nhỏ của huyện, chẳng có mấy quyền lực hay uy thế như những chỗ khác. Nói cách khác nơi đó cũng chẳng thể thoả mãn ham muốn quyền lực của Trương đại quan nhân được. Mà trong lòng hắn luôn muốn được bước thêm một bước nữa. Đề thăng chức vụ, đề thăng quyền lực, đề thăng địa vị của hắn trong mắt người khác. Vậy một cơ hội tốt như vậy Trương Dương sao có thể bỏ lỡ. Không cần suy nghĩ nhiều, Trương Dương liền gật đầu một cái thật mạnh.

Lý Trường Vũ lại cười nói: “Ta định điều ngươi tới cục phát triển du lịch, chủ quản việc mở rộng và phát triển ngành du lịch của Giang Thảnh. Ta thấy ngươi có vẻ khá thành thục với phương diện này, có lè khởi đầu sẽ dễ dàng thôi.”

“Cục phát triển du lịch thành phố sao?” Trương đại quan nhân nghe cái tên cục thôi cũng thấy thất vọng kha khá rồi. Tuy làm ở huyện nhưng Trương Dương cùng biết khá rõ về cái cục phát triển du lịch kia, nói thực tiếng là cục nhưng cũng chẳng khác gì gánh hát rong cả, người thi nhiều hơn việc, mấy liên tục đều được tuyên dương... Là đơn vị phát triển kém nhất. Dù sao trước đây định hướng phát triển của Giang Thành cùng không phải theo hướng phát triển ngàng du lịch mà lại là ngành công nghiệp nặng. Chủ yếu là khai thác than. Thử hỏi một nơi ngành du lịch đã không phát triển, lại ô nhiễm nặng như vậy thi có ma nào mà đến thăm quan các nhà máy xí nghiệp, ngắm cảnh thiên nhiên bị tàn phá với hít bụi cơ chứ?

Đương nhiên Lý Trường Vũ nhìn ra vẻ mặt thất vọng của Trương Dương, hắn không khỏi mĩm cười nói thêm: “Sau này Giang Thành sẽ đặt ngành du lịch làm trọng điểm phát triển kinh tế, đừng nhìn tình trạng ngàng du lịch hiện nay của thành phổ mà đánh giá chủ quan như vậy.”

“Cháu cùng đâu có xem nhẹ! Cháu đương nhiên biết biết nếu như đó không phái một nhiệm vụ khó khăn gian khổ thì chú cũng chẳng giao cho một người có năng lực như cháu.” Từ trước tới nay thằng nhài này đều không hề biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào cà.

Lý Trường Vũ nhịn không được ha hả cười lớn.

Chỉ có điều là sắp sang năm mới nên nhiều cuộc điện thoại thì gọi tốt, nhiều cuộc thì bị nghẽn mạng, không thì máy báo bận. La Tuệ Trữ là người kín kẽ, ít khi tiếp xúc với bên ngoài nên số điện thoại của bà cũng không mấy người biết, Trương Dương gọi một lần cái là được ngay.

Còn Cố Doãn Tri với Sở Triển Nam thì đều là hạng tai to mặt lớn đương nhiên người gọi điện tới thăm hỏi cũng nhiều vô số kể, bởi vậy mà Trương Dương gọi mãi máy vẫn báo bận không gọi được.

Trương Dương cũng không còn cách nào nữa đành phải đi đường vòng gọi cho cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng hiểu ý liền thay Trương Dương gọi điện hỏi thăm cha nhưng máy cũng báo bận không liên lạc được. Lúc này nàng mới hiểu ra, hóa ra là cha ngại phiền phức nên mới tắt máy không nghe điện. Cố Giai Đồng liền gọi lại cho Trương Dương nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu. Để lúc khác ta thay ngươi chúc tết cha vậy. Đúng rồi, giờ ngươi đang ở đâu vậy?”

Nghe Trương Dương nói đang ở sơn trang lần trước, những ký ức vui vẻ lần cùng hắn ở sơn trang lại ùa về, Cố Giai Đồng hận không thể ờ bên hắn cùng nhau đón mừng năm mới.

Hai người thủ thỉ tâm tình vài câu Cố Giai Đồng mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại.

Cố Giai Đồng vừa ngắt điện thoại xong Trương Dương liền bấm số gọi cho Sở Yên Nhiên. Làm nam nhân thực khổ, mà làm nam nhân có số đào hoa, có nhiều mỹ nữ theo thì lại càng khổ cực hơn. Sở Trấn Nam cùng Cố Doãn Tri đều có địa vị cao trong xà hội nên buổi tối giao thừa thường có rất nhiều người gọi điện thoại thăm hỏi cùng chúc mừng năm mới. Lúc nãy gọi mãi cho Cố Doãn Tri không được, giờ gọi cho Sở Trấn Nam cũng vậy, máy cứ báo bận suốt.

Từ lúc ông ngoại bị ốm tới nay Sở Yên Nhiên đều ở lại Tĩnh An chăm sóc cho ông ngoại. Trương Dương gọi điện tới nói vài câu nàng liền chạy vội vào, không nói một lời liền giật ngay cái điện thoại trong tay ông ngoại rồi áp điện thoại mình vào tai ông.

Sở Trấn Nam còn đang ngơ ngác chẳng hiểu con bé này làm cái trò gì thì tiếng Trương Dương ở điện thoại liền vang lên: “Lào thủ trưởng vẫn khỏe chứ? Chúc ngài năm mới sức khỏe vạn sự như ý!”

Nhận ra giọng Trương Dương. Sở Trấn Nam liền mừng rỡ ha hả cười lớn: “Tốt! Tốt! Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của ta tới gia đình ngươi. Lúc nào trở lại Tĩnh An thì làm vài chén với ta, giờ ta thấy khỏe lên nhiều rồi!”

Sở Yên Nhiên ờ bên cạnh đột nhiên chen miệng vào cả tiếng nói: “Ông còn dám uống rượu nữa sao? Sở lão đồng chí còn muốn giữ cái mạng già đó nữa hay không vậy?”

Trương Dương cũng chỉ hỏi han tình hình sức khỏe Sở Trấn Nam ra sao, bệnh tinh hồi phục đến đâu rồi. Nguyên bản Sỡ Yên Nhiên cũng muốn nói đôi điều với Trương Dương, thế nhưng có mặt ông ngoại ở đây nàng cũng không dám nói ra, đành giả vời lạnh nhạt nói một câu: “Ngươi chuyền lời hỏi thăm sức khỏe thúc thúc cùng a di giúp ta. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”

Đúng lúc này thì Từ Lập Hoa đi ra. Thấy mẹ, Trương Dương liền cưỡi tủm tim thắp giọng nói: “Ngươi chờ một chút nha!”

Trương Dương đi tới chỗ mẹ rồi đưa di động cho mẹ nói chuyện. Ngay lặp tức đầu dây bên kia Sở Yên Nhiên liền nghe thấy tiếng của Từ Lặp Hoa: “Yên Nhiên đó à, là bác đây!”

Tuy rằng chỉ là nói chuyện qua điện thoại nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên cũng đỏ bừng lên, nàng cũng chẳng hiểu sao trống ngực mình lại đập rộn ràng như vậy, cố gắng ồn định lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi ôn nhu trả lời lại: “Cháu chào bác, chúc bác năm mới vui vẻ!”

“Ừ! Chào cháu! Cháu cũng giúp bác chuyển lời hỏi thăm sức khỏe tới mọi người trong gia đình nhé!” Chẳng hiểu sao từ lần đầu gặp mà Từ Lập Hoa lại quý mến cô bé đáng yêu này.

Lúc hai người hỏi thăm qua lại xong Từ Lặp Hoa lại trả lại điện thoại cho Trương Dương. Trương Dương cười cười nhận di động rồi lủi sang một bên nói chuyện. Nghe thấy giọng của Trương Dương. Sở Yên Nhiên nhịn không được mắng nhẹ một tiếng: “Đồ xấu xa, sau này không thèm để ý tới ngươi nữa cho xem!” Tuy ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ vạn phần. Trương Dương cố ý làm vậy chẳng phải muốn thừa nhận mình là bạn gái với mẹ hắn hay sao?

Cuối cùng cũng tới thời khắc giao thừa. Pháo nổ inh tai. Trương Dương với Sỡ Yên Nhiên cũng không nghe ra đối phương đang nói cái gì chỉ có thể ngắt điện thoại.

Hai anh em Triệu Lập Võ và Triệu Lập Quân đã chuẩn bị sẵn một băng pháo mới ở giữa sân, đợi đến đúng lúc giao thừa mới châm lửa đốt. Trương Dương ngắt điện thoại xong liền hít sâu một hơi. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc pháo nồng nặc. Vậy là đã bước sang một năm mới rồi.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại lại reo vang. Trương Dương vừa mở máy ra nghe thì đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói vừa thân quen nhưng lại có chút xa lạ: “Chúc mừng năm mới!”

Càng lúc tuyết rơi càng nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã phủ trắng toàn bộ khắp vùng núi nơi đây. An Ngữ Thần từ nhỏ đã sinh sống ờ Hồng Kông nên chưa bao giờ được nhảy múa chơi đùa thoả thích trong trời ngập tuyết như vậy, trông nàng chẳng khác gì tiểu hài tử lần đầu thấy tuyết, cứ đùa nghịch chạy nhảy mãi không thôi. Từ lúc gia đình xảy ra chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nàng mới cảm thấy vui vẻ đến vậy.

Lý Trường Vũ thì ngồi nói chuyện phiếm với An Chí Viễn. Còn An Đức Hằng, Triệu Thiết Sinh, Triệu Lập Quân, cùng Triệu Lập Võ bốn người quây thành một bàn đánh mạt chược. Nếu như không tận mắt nhìn thì ai mà ngờ được một cậu ấm của một danh gia vọng tộc bên Hồng Kông lại chịu ngồi đánh mạt chược với ba gã nông dân quê mùa chốn dân dã.

Tò lão cùng Từ Lập Hoa với Cát Xuân Lệ đều xuống bếp nấu cơm, còn Trương Dương thì phụ trách việc trông nom chơi đùa cùng hai tiểu cô nương Triệu Tĩnh với An Ngữ Thẩn ngịch tuyết ngoài sân.

Nhìn lên bầu trời thì chỉ có hoa tuyết bay trắng xoá, từng làn hương thơm của thức ăn từ nhà bếp truyền tới, thỉnh thoảng trong nhà lại có tiếng người cười nói vui vẻ, lần đầu Trương Dương mới có cảm giác bình yên lại giản dị đến vậy.

Trước lúc ăn cơm Trương Dương còn đặc biệt chuẩn bị băng pháo dài treo giữa sân, xong xuôi đâu đấy rồi châm lửa xong ù té chạv ra xa. Từng tiếng pháo nổ oanh vang khắp vùng núi non nơi đây. An Ngữ Thẩn cùng Triệu Tĩnhhứng khởi cứ vỗ tay hoan hô ầm lên. Lúc pháo vừa nổ hết, hai cô bé liền lặng lẽ áp sát bên người Trương Dương. Một người thì kéo tay, một người thì đẩy sau lưng khiến Trương Dương ngã nhoài dưới tuyết. Rồi cả hai vừa khúc khích cười vừa nhặt tuyết dưới đất lên vo thành những viên tròn ném tới tấp vào người Trương Dương.

Lần đầu tiên Trương Dương mới cười kiểu ngây ngô như tiểu hài tử mới lớn. Hắn cũng không chịu thua hai tiểu nha đấu kia, vừa đỡ đòn tấn công vừa nhặt tuyết dưới đất lên vo thành viên rồi tấn công lại.

Cả ba cứ đùa nghịch mãi đến tận lúc Từ Lập Hoa ra gọi mới chịu dừng. Từ Lập Hoa mĩm cười giọng điệu có chút oán trách: “Đều lớn tướng cả rồi mà vẫn còn trẻ con vậy. Thôi, nhanh vào nhà ăn cơm đi.”

người quây thành một vòng lớn ngồi xung quanh bàn ăn. An lão là người lớn tuổi nhất nên mừng cho mỗi người một phong bao lì xì. Đương nhiên tiền lì xì cũng khác nhau chút ít, An Ngữ Thần, Triệu Tĩnh cùng Trương Dương là ít tuổi nhất ở đây nên lì xì cũng được nhiều nhất. Trương Dương lặng lẽ nắn nắn bóp bóp phong bao lì xì, ước chừng trong đây cùng phải tới vạn đôla Hồng Kông chứ không ít. Đây là tiền người ta mừng tuổi. Trương đại quan nhân có thể an tâm đút túi tiêu xài mà không sợ người khác dị nghị.

Khoảnh khắc đón chờ năm mới trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ vui tươi rạo rực. Đối với Lý Trường Vũ mà nói, sang năm mới là lúc hắn lấy lại những gì đã mất và vươn lên cao hơn trên sự nghiệp làm quan của mình. Đối với mắy người Triệu gia mà nói, sang năm mới đồng nghĩa với việc quan hệ của bọn họ với Trương Dương trở nên tốt đẹp hơn, lúc này cả nhà mới thực sự hoà thuận êm thấm. Đối với An gia thì năm mới là sự đổi mới, quên đi một năm bi thương vừa qua, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp ơn, yên bình hơn.

Còn đối với Trương Dương mà nói năm mới là sự vượt bậc, là đề thăng, là thăng chức, là chuyển từ môn phụ lên chính khoa, là từ Bắc Kinh trở lại Giang Thành, là một địa vị mới, là một tẩm cao mới. Với mỗi người ở đây năm tuy năm mới có ý nghĩa khác nhau với họ nhưng tất thảy bọn họ đều mong ước một điều, đó là mong sao năm mới sẽ đem đến những điều tốt đẹp hơn.

Bữa cơm trước giao thừa kéo dài tới tận hơn h cũng bởi vì di động của vài người cứ kêu liên hồi làm gián đoạn bữa cơm. Mà người bị gọi đến nhiều nhất phải kể đến Lý Trường Vũ cùng Trương Dương. Một người là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, một người là tiểu chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện Xuân Dương cực kỳ nổi danh khắp tỉnh. Hiển nhiên hết người này tới người khác gọi điện tới chúc mừng năm mới là điều bình thường.

Hai người để tránh quấy rầy người khác nên cùng tránh đi chỗ khác nghe điện. Trương Dương thì chọn đứng giữa sân nghe điện, tuyết đã ngừng rơi, đứng giữa đất trời ngập trong tuyết cực kỳ sảng khoái. Trương Dương cũng không chỉ nhận điện thoại gọi đến mà gọi đi cũng kha khá. Có những người mà Trương Dương không thể không gọi điện hỏi thăm với chúc mừng năm mới, tỷ như mẹ nuôi La Tuệ Trữ. Tỷ như bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Trí, tỷ như cha của Tần Thanh-Tần Chuyện Lương, rỗi còn cả ông ngoại của Sở Yên Nhiên- Sở Trấn Nam nữa.

Chỉ có điều là sắp sang năm mới nên nhiều cuộc điện thoại thì gọi tốt, nhiều cuộc thì bị nghẽn mạng, không thì máy báo bận. La Tuệ Trữ là người kín kẽ, ít khi tiếp xúc với bên ngoài nên số điện thoại của bà cũng không mấy người biết, Trương Dương gọi một lần cái là được ngay.

Còn Cố Doãn Tri với Sở Triển Nam thì đều là hạng tai to mặt lớn đương nhiên người gọi điện tới thăm hỏi cũng nhiều vô số kể, bởi vậy mà Trương Dương gọi mãi máy vẫn báo bận không gọi được.

Trương Dương cũng không còn cách nào nữa đành phải đi đường vòng gọi cho cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng hiểu ý liền thay Trương Dương gọi điện hỏi thăm cha nhưng máy cũng báo bận không liên lạc được. Lúc này nàng mới hiểu ra, hóa ra là cha ngại phiền phức nên mới tắt máy không nghe điện. Cố Giai Đồng liền gọi lại cho Trương Dương nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu. Để lúc khác ta thay ngươi chúc tết cha vậy. Đúng rồi, giờ ngươi đang ở đâu vậy?”

Nghe Trương Dương nói đang ở sơn trang lần trước, những ký ức vui vẻ lần cùng hắn ở sơn trang lại ùa về, Cố Giai Đồng hận không thể ờ bên hắn cùng nhau đón mừng năm mới.

Hai người thủ thỉ tâm tình vài câu Cố Giai Đồng mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại.

Cố Giai Đồng vừa ngắt điện thoại xong Trương Dương liền bấm số gọi cho Sở Yên Nhiên. Làm nam nhân thực khổ, mà làm nam nhân có số đào hoa, có nhiều mỹ nữ theo thì lại càng khổ cực hơn. Sở Trấn Nam cùng Cố Doãn Tri đều có địa vị cao trong xà hội nên buổi tối giao thừa thường có rất nhiều người gọi điện thoại thăm hỏi cùng chúc mừng năm mới. Lúc nãy gọi mãi cho Cố Doãn Tri không được, giờ gọi cho Sở Trấn Nam cũng vậy, máy cứ báo bận suốt.

Từ lúc ông ngoại bị ốm tới nay Sở Yên Nhiên đều ở lại Tĩnh An chăm sóc cho ông ngoại. Trương Dương gọi điện tới nói vài câu nàng liền chạy vội vào, không nói một lời liền giật ngay cái điện thoại trong tay ông ngoại rồi áp điện thoại mình vào tai ông.

Sở Trấn Nam còn đang ngơ ngác chẳng hiểu con bé này làm cái trò gì thì tiếng Trương Dương ở điện thoại liền vang lên: “Lào thủ trưởng vẫn khỏe chứ? Chúc ngài năm mới sức khỏe vạn sự như ý!”

Nhận ra giọng Trương Dương. Sở Trấn Nam liền mừng rỡ ha hả cười lớn: “Tốt! Tốt! Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của ta tới gia đình ngươi. Lúc nào trở lại Tĩnh An thì làm vài chén với ta, giờ ta thấy khỏe lên nhiều rồi!”

Sở Yên Nhiên ờ bên cạnh đột nhiên chen miệng vào cả tiếng nói: “Ông còn dám uống rượu nữa sao? Sở lão đồng chí còn muốn giữ cái mạng già đó nữa hay không vậy?”

Trương Dương cũng chỉ hỏi han tình hình sức khỏe Sở Trấn Nam ra sao, bệnh tinh hồi phục đến đâu rồi. Nguyên bản Sỡ Yên Nhiên cũng muốn nói đôi điều với Trương Dương, thế nhưng có mặt ông ngoại ở đây nàng cũng không dám nói ra, đành giả vời lạnh nhạt nói một câu: “Ngươi chuyền lời hỏi thăm sức khỏe thúc thúc cùng a di giúp ta. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”

Đúng lúc này thì Từ Lập Hoa đi ra. Thấy mẹ, Trương Dương liền cưỡi tủm tim thắp giọng nói: “Ngươi chờ một chút nha!”

Trương Dươngđi tới chỗ mẹ rồi đưa di động cho mẹ nói chuyện. Ngay lặp tức đầu dây bên kia Sở Yên Nhiên liền nghe thấy tiếng của Từ Lặp Hoa: “Yên Nhiên đó à, là bác đây!”

Tuy rằng chỉ là nói chuyện qua điện thoại nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên cũng đỏ bừng lên, nàng cũng chẳng hiểu sao trống ngực mình lại đập rộn ràng như vậy, cố gắng ồn định lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi ôn nhu trả lời lại: “Cháu chào bác, chúc bác năm mới vui vẻ!”

“Ừ! Chào cháu! Cháu cũng giúp bác chuyển lời hỏi thăm sức khóe tới mọi người trong gia đình nhé!” Chẳng hiểu sao từ lần đầu gặp mà Từ Lập Hoa lại quý mến cô bé đáng yêu này.

Lúc hai người hỏi thăm qua lại xong Từ Lặp Hoa lại trả lại điện thoại cho Trương Dương. Trương Dương cười cười nhận di động rồi lủi sang một bên nói chuyện. Nghe thấy giọng của Trương Dương. Sở Yên Nhiên nhịn không được mắng nhẹ một tiếng: “Đồ xấu xa, sau này không thèm để ý tới ngươi nữa cho xem!” Tuy ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ vạn phần. Trương Dương cố ý làm vậy chẳng phải muốn thừa nhận mình là bạn gái với mẹ hắn hay sao?

Cuối cùng cũng tới thời khắc giao thừa. Pháo nổ inh tai. Trương Dương với Sỡ Yên Nhiên cũng không nghe ra đối phương đang nói cái gì chỉ có thể ngắt điện thoại.

Hai anh em Triệu Lập Võ và Triệu Lập Quân đã chuẩn bị sẵn một băng pháo mới ở giữa sân, đợi đến đúng lúc giao thừa mới châm lửa đốt. Trương Dương ngắt điện thoại xong liền hít sâu một hơi. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc pháo nồng nặc. Vậy là đã bước sang một năm mới rồi.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại lại reo vang. Trương Dương vừa mở máy ra nghe thì đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói vừa thân quen nhưng lại có chút xa lạ: “Chúc mừng năm mới!”

Trương Dương giống như bị sét đánh đứng chết lặng người giữa sân. Giọng nói kia không phái của ai xa lạ mà chính là của Hải Lan. Sau vài phút ngỡ ngàng. Trương Dương mới run run giọng trả lời lại: “Chúc... Chúc mừng năm mới! Ngươi... Ngươi hiện giờ vẫn khoe chứ?” '

Tiếng cười của Hải Lan vừa thanh thoát lại vui sướng: “Ta khoẻ! Trương Dương, mong rằng năm mới sẽ đem lại nhiều điều tốt lành cho ngươi!”

“Ngươi cũng vậy!”

“Cảm ơn!”

“Ngươi có cảm thấy vui vẻ không?”

“Ừ! Được trở lại là chính mình thực sự rất vui sướng!” '

Tuyết vẫn tung bay khắp chốn. Tuy rằng Hải Lan ngắt điện thoại đã lâu thế nhưng Truơng Dương vẫn lẳng lặng đứng giữa sân ngập tuyết, vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện. Tuy rằng đã tỉnh lại, đã lấy lại những ký ức đã mất thế nhưng Hải Lan vẫn chọn đi con đường của riêng mình, con đường chỉ có một mình nàng, cô độc, lẻ loi. Trương Dương ngửa đầu nhìn trời, rồi chậm rãi nâng bàn tay còn lại của mình lên. Một bông hoa tuyết nho nhỏ phiêu phù trong không trung rồi rơi vào giữa lòng bàn tay hắn. Ngay lặp tức bông hoa tuyết liền tan chảy thành giọt nước nhỏ do hơi ấm trong lòng bàn tay hắn toát ra. Giọt nước của bông hoa tuyết hay giọt nước mắt hắn?

Mới sáng sớm mùng một tết đã có khách tới chơi sơn trang. Nhưng Trương Dương cũng không ngờ vị khách đầu tiên tới chúc tết lại là vị nữ chủ tịch huyện xinh đẹp Tần Thanh. Lần này tới đây nàng ta lại đi một chiếc Toỵota Prado. Dù sao vùng núi này tuyết phủ dày đặc, loại ô tô thường rất khó đi ở địa hình này nên Tần Thanh mới chọn chiếc này cho dễ đi lại.

Chẳng biết có phải do đầu năm mới hay không mà nàng ta lại mặc một chiếc áo bông to dày màu hồng, quần jean sẫm màu, chân đi loại giày cao cổ màu đen. Dáng người cao gầy cũng không bời vì bộ quần áo nặng nề hay đi trên tuyết dày mà khó nhọc, trái lại nàng ta vẫn bước đi mềm mại uyển chuyển tự nhiên. Tuy rằng lần này An lão đã dặn rằng không muốn làm phiền đến người của chính phủ, thế nhưng thân là quan phụ mẫu huyện Xuân Dương. Tần Thanh vẫn luôn lo lắng đến đời sống của nhân dân trong huyện. Lâu nay nàng vẫn hy vọng dự án xây dựng khu du lịch núi Thanh Thai lại tiếp tục hoạt động, bời vậy mới sáng sớm mùng mà nàng đã phải tới chúc tết An lão tiên sinh.

Trương Dương vốn định chạy tới đón Tần Thanh dẫn vào trong nhà, thế nhưng không ngờ An Đức Hằng lại nhanh chân hơn chạy lên đón trước. Trương Dương cũng đành đứng lại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm gã khốn khiếp kia.

Mục đích lần này tới đây của Tần Thanh là chúc tết An lão tiên sinh, nên nàng cùng chỉ cười cười gật đầu thay lời chào với Trương Dương rồi sóng vai cùng An Đức Hằng đi vào nhà.

Quả thực lần này Trương đại quan nhân cảm thấy tức giận thực sự. Vừa thấy Tần Thanh tới hắn liền vui sướng vạn phần thế nhưng nàng ta lại tỏ ra hờ hững lạnh nhạt. Mọi tức giận Trương Dương đều đổ hết lên đầu An Đức Hằng. Trong lòng chửi thầm. Mẹ nó chứ, ngươi tưởng mình là ai mà dám tranh đoạt nữ nhân của ông?

Triệu Tĩnh lặng lẽ đi đến bên cạnh Trương Dương, thấy vẻ mặt bất thiện của anh trai liền hiếu kỳ thấp giọng hỏi: “Anh! Anh sao vậy? Có ai trêu gì anh hay sao mà mặt anh nhưmuốn giết người vậy?”

Trương Dương tâm tình phiền muộn nhàn nhạt nói: “Tiểu nha đấu ngươi thì biết cái gì. Thôi, mau tránh qua một bên đi!” '

Bị anh trai mắng Triệu Tĩnh liền chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên: “Cho em mượn điện thoại đi!” Trương Dương đưa di động cho em gái xong lại chuyển ánh mắt nhìn chiếc xe của Tần Thanh. Thằng nhải này nhịn không được vơ nắm tuyết dưới chân lên, nghiến răng nghiến lợi ném mạnh vào chiếc xe. Chỉ có như vậy hắn mới có thể phát tiết được sự khó chịu trong lòng.

Chỉ là đến chúc tết nên Tần Thanh cũng không nói chuyện lâu với An lão, lúc đi ra lại nhìn thấy Trương Dương đang không ngừng ném tuyết vào xe mình, nàng mím môi, cố gắng nhịn cười lớn tiếng nói: “Tiểu Trương, ngươi đang làm cái trò gì vậy?”

Trương Dương giơ giơ nắm tuyết trong tay lên thản nhiên trả lời lại: “Là ta trông xe giúp ngươi, sợ rằng đám chim kia đến mổ xe ngươi làm xước sơn!”

Trương Dương ném đám tuyết trong tay đi, hai con chim đang kiếm ăn dưới đất cách xe cả chục mét liền vỗ cánh bay đi.

Tần Thanh mĩm cười nói: “Ta còn muốn tới thăm mấy hộ gia đinh ở thôn Tiểu Kiểu, nhưng lại không biết đường. Ngươi có biết đường tới đó không?”

Trương Dương liếc mắt nhìn Tần Thanh một chút rồi lạnh lùng nói: “Không đem thêm đám phóng viên truyền hình đê tiện sao?” Bình thường thì những dịp đầu năm thế này truyền hình lại quay mấy cảnh mấy vị lãnh đạo cấp cao về nông thôn chúc tết này nọ, rõ là vớ vẫn.

Tần Thanh mĩm cười nhẹ giọng nói: “Chỉ là đi thăm mấy hộ gia đình thôi, việc gì phải lên tivi? Ở thôn Tiểu Kiều có mấy gia đinh liệt sĩ gia cảnh rất khó khăn, bời vậy ta mới tới chúc tết rồi tặng quà khích lệ họ.”

Nghe vậy Trương Dương cũng sảng khoái gật đầu đồng ý. Trước đây hắn cũng công tác ở xã Hắc Sơn Tử này một thời gian khá dài, địa hình nơi đây cũng nắm khá rõ. Thôn Tiểu Kiểu cách sơn trang chừng hơn dặm, tuy rằng lái xe thì không xa nhưng đây đều là sơn đạo gặp ghềnh khó đi, hơn nữa giờ tuyết phủ trắng xoá hết, dù sao có người dẫn đường vẫn an toàn hơn.

Bọn họ vừa khởi động xe thì An Đức Hằng chạv vội từ trong nhà ra. Hắn mở cửa xe rồi để một chiếc túi vào sau xe rồi cười cười nói: “Có chút quá nhỏ, mong Tần chủ tịch không chê!”

Tần Thanh nhíu nhíu mày nhưng cùng không mở miệng từ chối.

Xe vừa chạy ra khỏi thôn Thanh Hà. Trương Dương liền với tay lấy cái túi phía sau xe mở ra xem, bên trong chi có một chiếc áo khoác da. Thấy vậy hắn không khỏi cười một cách quái dị nói đầy ẩn ý: “Hắn ta tặng quần áo cho ngươi đó!”

Tần Thanh cũng chỉ liếc mắt nhìn qua chiếc áo một cái cũng không nói năng gì. Trương Dương thấy vậy liền nghĩ rằng lẽ nào nàng ta định nhận cái áo này thật? Thằng nhãi này càng thấy khó chịu hơn thấp giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhỡ ngươi, chúng ta đều là cán bộ nhà nước, đều là Đảng viên gương mẫu, nhất quyết không được nhận của hối lộ.”

Tần Thanh cười nhạt trả lời lại: “Xem chừng cái áo này cũng phải đến vạn tệ chứ không ít!”

“Vậy thì càng không thể nhận, bằng không sau này lại bị người khác dị nghị thì sao?”

Nghe hắn nói vậy Tần Thanh cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng lại: “Nhận hay không nhận là việc của ta, hình như đâu liên quan gì đến ngươi?”

Lúc này dấm chua của Trương đại quan nhân cao đến ngập trời, hắn thờ dài lắc đầu nói: “Ta nhớ rõ ràng rằng Đảng có dậy, chúng ta phải cư xử với đồng chí hoa ái như mùa xuân ấm áp, nếu cần ta sẽ giúp ngươi sưởi ấm, cần gì cái áo kia!”

“Nhưng hình như ta lại thấy đâu phải như vậy? Mà nếu như lúc nào thấy lạnh thì ta mặc áo khoác vào, cần gì phái nhờ đến ngươi...” Tần Thanh nói đến đây thì thấy phía trước không còn đường đi nữa nên giật mình đạp phanh lại: “Này! Đây là chỗ nào vậy?”

Trương Dương cũng mãi nói chuyện nên quên không để ý đường, nghe Tân Thanh nói vậy liền vội vàng nhìn xung quanh lại xem. Thế nhưng bốn phía quanh đây đều một màu tuyết trắng xoá, quả thực Trương Dương cũng không nhận ra đây là chỗ nào nữa. Trương Dương mở cửa nhảy xuống xe rồi áng chừng phương hướng của đỉnh Thanh Vân Phong mà tìm đường. Một lúc sau hắn chỉ chỉ tay sang bên trái nói: “Chắc là hướng này!”

Tần Thanh kêu hắn lên xe rồi cho xe chạy vào con đường nhỏ bên trái hướng tay Trương Dương chỉ. Trời lại bắt đấu có tuyết rơi. Tần Thanh phải bật cần gạt tuyết ở kính xe cho dễ nhìn. Thế nhưng càng đi cảnh vật phía trước càng trở nên mơ hồ hơn, đường cũng càng lúc càng gập ghềnh khó đi. Tần Thanh cũng không dám cho xe chạy tiếp quay sang nhỏ giọng hỏi Trương Dương: “Hình như không phải đường này! Mà ngươi có biết đường thật không đấy?”

“Trước kia cũng đi qua vài lần, nhưng giờ tuyết rơi che hết cả đường, ta cũng chẳng nhận ra được nữa. Được rồi, đừng nóng vội, để ta gọi điện hỏi lại một chút!” Lúc sờ túi Trương Dương mới ngớ người ra, lúc nãy di động đưa cho Triệu Tĩnh mượn, đi vội quá nên cùng quên đòi lại.

Tần Thanh thây vẻ mặt hắn ngơ ngác không khỏi thở dài nói: “Điện thoại ta cũng hết pin rồi!”

Trương Dương mĩm cười nói: "Không sao, chúng ta cứ việc đi theo vết bánh xe quay lại là được mà!

Nhưng do con đường quá nhỏ không đủ chỗ để quay đấu. Tần Thanh cũng không còn cách nào khác đành phải cho xe chạy tiếp lên mong rằng tìm được chỗ rộng rãi có thể quay xe được. Chạy thêm tận nửa dặm nữa mới tới khu đất trống bằng phẳng một chút. Tần Thanh cẩn thận đánh xe quay đấu lại, thế nhưng vừa lùi sang bên một chút thì bánh sau xe lại bị truợt xuống hố do tuyết phủ nên không nhìn thấy. Dù đà cố cho xe chạy lên thế nhưng do hố quá sâu lại có tuyết trơn trượt nữa nên xe cứ bị trượt xuống mãi không tài nào lên được.

Thấy có vẻ không ổn. Trương Dương quay sang nói: “Để ta xuống đẩy, ngươi cứ cho xe chạv đi!” Nói xong hắn liền mở cửa xe nhảy xuống. Tần Thanh gọi với lại nhắc nhở: “Nhớ cẩn thận một chút!”

Trương Dương cười cười gật đầu đóng cửa xe lại rồi đi vòng ra phía sau xe. Dậm dậm đám tuyết dưới chân một chút, lúc yên tâm không bị trượt nữa Truơng Dương mới nghiêng người chống tay vào phần đuôi xe, rồi lớn tiếng nói: “Lúc nào ta nói chạy! Thì ngươi cho xe chạy nhé!”

Tần Thanh nhìn qua gương chiếu hậu gật đầu.

Trương đại quan nhân hít sâu một hơi bế khí, hai mắt nhắm hờ lại, dồn nội lực lên hai tay rồi hét lớn một tiếng: “Chạy!”

Tần Thanh nghe thấy ám hiệu liền đạp ga hết cờ. Trương Dương thì dùng toàn lực đẩy phía sau. Hai lực tác dụng cùng một lúc khiến chiếc xe phóng vọt lên thoát khỏi hố. Nhưng do lực đậy quá mạnh vượt quá suy nghĩ của Tần Thanh nên nàng mới bị mất tay lái, mặc dù nàng đã nhấn phanh kịp thời thế nhưng chiếc xe vẫn phóng vọt xuống sườn dốc phía đối diện.

Trương Dương cũng ngớ người ra không tin vào mắt mình nữa. Dù rằng đã khống chế lực rất cẩn thận thế nào lại đẩy cả xe lao xuống vực thế vậy? Một thoáng thất thần qua đi Trương Dương liền vội vàng chạy đuổi theo chiếc xe.

Tần Thanh ngồi trong xe lại càng sợ hãi hơn Trương Dương gấp trăm lần, khuôn mặt nàng cũng trắng bệch cả ra. Dù rằng chân vẫn đạp phanh hết cỡ thế nhưng do sườn núi quá dốc nên chiếc xe vẫn phóng đi như điên, hơn nữa do đá lởm chởm nên chiếc xe cứ rung lắc với xóc dữ dội. Tần Thanh cố gắng cầm chặt tay lái, lái xe tránh khỏi những gốc cây to trước mặt. Thế nhưng chỉ ngay sau đó xe liền vấp phải một khối đá to, chiếc xe nảy lên cao hơn m rồi rơi nghiêng xuống, rốt cuộc chiếc xe đã hoàn toàn mất không chế cứ lăn tròn dọc theo sườn núi cuốn theo đám tuyết bay tứ tung.

Trương Dương vẫn một mực chạy đuổi theo chiếc xe thế nhưng do sườn núi quá dốc lại toàn đá sỏi lởm chởm nên Trương Dương không tài nào đuổi kịp được. Trương Dương cũng chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe mất tay lái cứ lăn tròn xuống chân dốc.

Cuối cùng chiếc xe cũng lăn xuống đến chân dốc, may mắn thay đoạn từ lúc xe bị mất tay lái lăn xuống dốc thì không còn cây chắn ngang nào nữa, bằng không... Với lại cùng may mắn thay khi xe không bị lật ngửa mà vẫn nằm úp như bình thường. Trương Dương chạy vội tới xem xét thế nào, qua kính ở cửa xe thấy Tần Thanh đang gục túi khí an toàn ở vô lăng. Trương Dương nhanh chóng mở cửa xe, cởi dây an toàn giúp nàng ta rồi nhanh chóng đem nàng ta ra bên ngoài.

Trương Dương vừa cởi dây an toàn giúp Tần Thanh xong chưa kịp bế nàng ta ra ngoài thì đám tuyết dưới chân lại sụp xuống, chiếc xe lại một lấn nữa rơi xuống phía bên dưới.

Trước khi chiếc xe rơi xuống khe nứt Trương Dương đã kịp bế Tần Thanh ra ngoài, thế nhưng vẫn châm mắt một nhịp không thể nhảy tránh ra khỏi hố sụt thế là hai người cùng chiếc xe rơi xuống khe núi sâu tầm - thước.

Do cú rơi quá mạnh, chấn động mạnh khiến Tần Thanh tỉnh lại. Nàng khó nhọc chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, do bị choáng nên mắt nàng hoa hết cả lên, nhìn cảnh vật có chút mông lung không rõ. Một lúc sau nàng mới dần dần tỉnh lại, mắt nhìn cảnh vật cũng rõ ràng hơn, nàng nhỏ giọng hỏi: “Đây... Đây là đâu? Ta còn sống không?”

Trương Dương ở bèn cạnh cười nói: “Nha đầu ngốc, đương nhiên ngươi còn sống rồi.”

Tần Thanh cũng không phản ứng lại cách xưng hô của Truơng Dương mà chi nhẹ giọng nói: “Ngươi buông ta ra...!” Lúc này Trương Dương mới thôi không ôm nàng ta nữa. Tần Thanh đảo mắt nhìn chiếc xe của mình nằm bẹp dúm dó ở một bên, nàng không khỏi thở dài cảm thán một hơi.

Trương Dương nói: “Sau này kêu người đem xe ra sau vậy, trước hết chúng ta phải rời khỏi đây cái đã!”

Tần Thanh gật đầu đồng ý. Vừa rồi bị lật xe chân nàng bị thương ở chỗ mắt cá chân, nàng khập khiễng khó nhọc đi tới chồ chiếc xe cố gắng lấy ra mấy đồ dùng thiết yếu. Nhìn màn hình di động đen ngòm, bấm bấm mấy cái cùng không sáng nữa. Tần Thanh đoán chừng chắc là bị hỏng rồi. Điều khiến Trương Dương thấy khó chịu là Tần Thanh lại còn lôi cả chiếc áo khoác da của An Đức Hằng tặng lúc nãy ra.

Lúc nhìn thấy phía trước khe núi có ánh sáng Trương Dương mới bỏ ý nghĩ cõng Tần Thanh trèo lên khe núi. Tuy rằng chân phải đau buốt thế nhưng Tần Thanh vẫn cương quyết không nhờ Trương Dương cõng. Đi được vài bước cơn đau buốt đến tận óc, thực sự nàng không chịu nồi nữa, đành phải đứng lại nghỉ ngơi một chút.

Trương Dương không nói không rằng tiến lên phía trước người nàng ta, rồi vòng tay ra sau cõng nàng ta lên lưng.

Khuôn mặt Tần Thanh cũng hơi hồng lên, nàng vội vàng đánh đánh mấy cái vào vai hắn cả giận mắng: “Để ta xuống!”

“Đừng làm loạn nữa, ngoan nào!” Hôm nay lá gan thằng nhãi này to lạ thường, dám vỗ vỗ vào đôi mông căng tròn của tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện. Tần Thanh cắn chặt môi dưới, tuy thấy ủy khuất nhưng lại không chút tức giận nào. Đây là lần đầu tiên nàng biểu hiện thuận theo thằng nhãi này, cũng là lần đầu tiên để mặc thằng nhãi này làm càn, khi dễ mình.

Càng đi về phía trước nhiệt độ lại càng cao. Trương Dương nhíu nhíu mày thấy có chút quái lạ, trên đầu hoa tuyết vẫn rơi đều, vậy mà ờ đây lại nóng đến toát mồ hôi ra là sao?

Tần Thanh nhỏ giọng nói: “Ngươi thả ta xuống đi, ta không thở nổi nữa rồi.”

Trương Dương cười nói: “Thả ngươi xuống, ngươi lại không chịu nghe lời...” Vừa nói Trương Dương vừa bước lên một bước thế mà cả người lại bị ngả truợt về phía trước. Cũng may Tẩn Thanh ngồi ở trên lưng Trương Dương nên lúc hắn bị ngả nàng chỉ ngồi đè lên người hắn chứ không bị việc gì. Đến lúc cả hai nhận ra chuyện gì thì đã bị trượt tới gần sát mép một cái đầm nhỏ, rồi cả hai cùng bị truợt ngả xuống đầm.

Nước trong hồ trong suốt, trên mặt nước lại bốc lên làn sương trắng mờ mờ ảo ảo. Xung quanh có bảy con suối nước nóng nhỏ chảy vào đầm, thoạt nhìn nước trong đầm sôi sùng sục toả khói trắng xoá thế nhưng nước lại chi nóng khoảng hơn độ. Thục không ngờ hai người bọn họ vô tình lại bị ngã vào đầm nước nóng ở Thanh Thai sơn này.

Thực ra đầm nước nóng này dân bản xứ gọi là quỷ đầm, bởi vì địa thế hẻo lánh hoang vu, đường lại cực kỳ khó đi, bình thường không mấy ai tới chỗ này cả. Hơn nữa trong thôn người ta lại truyền nhau câu chuyện, đầm này thực chất là nước bọt của diêm vương, bời vậy nước trong đầm mới sôi sùng sục như vậy, nếu dính vào thì cực kỳ xui xẻo, không cẩn thận lại mất mạng như chơi. Bời vậy mà người trong thôn đều tránh xa, không ai lui tới chỗ này. Hơn nữa hôm nay lại là mùng một, trời thì tuyết rơi dày như vậy, đường xá lại càng khó đi hơn, bởi thế mà sẽ chẳng ai chịu tới chỗ này cả.

Quần áo trên người Trương Dương với Tần Thanh đều ướt sũng nước, hai người cố gắng mau chóng bơi đến bên bờ đầm. Cảnh vật xung quanh một màu trắng muốt, trên trời hoa tuyết không ngừng bay phấp phới, nửa người lại ngâm trong đầm nước nóng ấm áp, khung cảnh thực lãng mạn.

Trước vé đẹp của cảnh vật xung quanh cùng sự ấm áp của nước nóng mà quên đi cơn đau ở dưới mắt cá chân, nàng vui vẻ nói: “Trước kia ta tưởng chỉ có ở Hokkaido bên Nhật Bản mới có cảnh vừa ngâm mình dưới suối nước nóng vừa ngắm cảnh tuyết rơi như thế này. Thực không ngờ Thanh Thai sơn lại có mỹ cảnh chốn nhân gian như vậy!”

Trương Dương cười tủm tỉm tra lời lại: “Ở đâu cũng không quan trọng, mà quan trọng là... Có thể tắm cùng nhau!”

Chẳng biết Tần Thanh vì nghe mấy câu trêu đùa của thằng nhãi này, hay vì hơi nóng của đầm mà khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên. Trương Dương lại mĩm cười nói: “Ông trời đã ban thưởng cơ hội tốt cho hai ta, ta nghĩ chúng ta cũng nên chăng hưởng thụ một chút mới phải chứ nhỉ?”

Tần Thanh nghiêm mặt nói lại: “Ta cảnh cáo ngươi, cấm không được giờ trò gì. Bằng không ta...”

Ở đây không có người ngoài, lá gan Trương Dương cùng lớn hơn rất nhiều: “Bằng không thì thế nào?” Vừa nói thằng nhãi này vừa sấn lại gần người Tần Thanh hơn.

Tần Thanh không tự chủ được phải lui về phía sau một chút, trống ngực nàng cứ đập bình bịch! Bình bịch! Liên hồi. Nàng dùng hết dũng khí mình trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi... Tránh xa ta ra!” Những lời nói vô lực yếu ớt này của Tần Thanh đã không có uy lực gì với thằng nhãi kia, mà ngược lại, trong tình cảnh này nó lại chẳng khác gì mấy lời thủ thỉ câu dẫn lòng người.

Nhìn tiểu mỹ nữ chủ tịch huyện dưới làn nước trong vắt, dục hoa trong lòng Trương Dương càng lúc càng sôi sục hơn cả nước trong đầm. Đột nhiên Trương Dương vươn tay quàng quanh người Tần Thanh rồi kéo nàng ta ôm vào lòng. Tần Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị hắn tập kích bất ngờ. Một thoáng ngỡ ngàng qua đi, Tần Thanh không phản kháng lại mà lại hơi mở miệng hôn đáp trả lại hắn.

Trong lúc ý loạn tình mê. Trương Dương châm rãi cỡi dần từng lớp áo trên người Tần Thanh, từng mảng da thịt trắng ngần hơn tuyết dần dần lộ ra. Nhìn cơ thể đầy đặn, những đường cong mê người của Tần Thanh. Trương đại quan nhân nhịn không được phải nuốt khan ngụm nước bọt.

Trương Dương cúi người luồn tay bế Tần Thanh chậm rãi đi lên bờ, đến một phiến đá khá bằng phẳng ngay gần đó, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Ánh mắt Trương Dương chan chứa tình cảm nhìn thẳng vào hai mắt Tần Thanh, rồi hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, rồi đến mắt, mũi, bờ môi anh đào đỏ hồng, rồi châm rãi hôn lướt xuống cổ, đến đôi bờ ngực cao vút rồi dần dần xuống sâu hơn... Mỗi chỗ bị hắn hôn. Tần Thanh cảm giác như chỗ đó tê liệt hẳn đi, nàng muốn chống cự, muốn phản kháng lại hắn, thế nhưng chẳng hiểu sức lực lại bay biến đâu hết, đến cả việc giơ tay ngăn chặn cái miệng xấu xa cũng không có đủ sức. Điều nàng có thể làm là hơi khép hờ hai chân lại, che không cho hắn nhìn vào chỗ đó. Thế nhưng lúc hắn dùng tay mở đôi chân thon dài ra thì nàng cùng không phản kháng lại, cứ thuận theo hắn muốn.

Rồi đột nhiên nàng cám thấy dưới hạ thân mình đau nhói, bị một gì đó vừa cứng rắn lại nóng ấm đang không ngừng xâm chiếm thân thể mình. Nàng vô ý thức ôm chặt hắn hơn, hai mắt nhắm nghiền lại rên khẽ một tiếng, mười đầu ngón tay cứ thế cào miết trên tấm lưng trần của hắn để giải toa cơn đau nhức dưới hạ thân mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio