Y Đạo Quan Đồ

chương 133: lửa giận (1+2+3+4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Lửa giận (+++)

Ông chủ của nhà hàng Ngô Việt là bạn cũ của Phương Văn Nam, bởi vì Phương Văn Nam ăn tết ở đây, cho nên đặc biệt dẫn cả vợ tới đây gặp nhau, món ăn buổi tối lấy tự điển món ăn sông Hoài làm chủ, thanh đạm dễ ăn. Triệu Tĩnh cả buổi tối rất ít nói chuyện, một là không quen thân với những người này, hai là giống như có tâm sự, vẻ mặt thất thần.

Trương Dương nhìn ra sự khác lạ của cô ta, liền hỏi khẽ: “Tiểu Tĩnh, buổi tối còn có hoạt động à?”

Triệu Tĩnh gật đầu, nói: “Hẹn đi xem đèn với bạn học!” Sau khi nói xong thì mặt hơi đỏ

Lên.

Trương Dương đoán rằng tám chín phần mười là hẹn với Đinh Bân rồi, có điều con gái sớm muội gì cũng sẽ yêu đương, người làm anh như hắn cũng không tiện hỏi quá nhiều, liền nói khẽ: “Em ăn một bát bánh nguyên tiêu đi đã rồi hẵng đi!”

Triệu Tĩnh vâng một tiếng, nhưng lại nói: “Em không đói!”

Trương Dương nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của cô ta, biết rằng ở lại đây thì cũng như bị dằn vặt, cười nói: "Em đi đi!" Nhớ là đừng có về trường quá muộn đấy!"

“Em biết rồi!”

Phương Văn Nam bảo lái xe dưa Triệu Tĩnh đi.

Tô Tiểu Hồng cười nói: “Con gái lớn rồi, làm anh trai cũng chẳng quản được đâu!” Tâm tư của đàn bà ở phương diện này vô cùng mẫn cảm, cô ta sớm đã nhìn ra Triệu Tĩnh tối nay tâm tư đều không đặt ở đây.

Trương Dương thở dài, nói: “Xã hội hiện tại phức tạp, tôi luôn lo lắng nó gặp phải kẻ xấu!”

Viên Ba nói: “Trưởng phòng Trương, anh hiện tại còn chưa kết hôn, đợi sau khi anh kết hôn, có con rồi thì chuyện phiền lòng càng nhiều hơn, có lo mãi cũng không hết!”

Phương Văn Nam nói với giọng đồng cảm: “Con trai tôi là kẻ chẳng ra gì, cả ngày không lo chính nghiệp, tôi không biết cho nó làm gì mới tốt!”

Phương Hải Đào, con trai của Phương Văn Nam Trương Dương đã từng lĩnh giáo, thằng ôn đó quả thực là nhị thế tổ chẳng ra gì.

Mấy người đang nói chuyện thì cố Giai Đồng bước vào, bữa tiệc gia đình của cô ta được tiến hành rất nhanh.

Mọi người đều đứng dậy nghênh đón, lúc trước đã nhường sẵn vị trí ở bên cạnh Trương Dương cho Cố Giai Đồng rồi. Cô ta ngồi xuống, cười nói: “Tôi ăn no rồi, chỉ là tới gặp mặt với ông chủ Phương thôi.”

Phương Văn Nam cười thầm trong lòng, cô không phải là tới gặp mặt tôi, lấy cớ để hẹn với tình lang thì đúng hơn.

Viên Ba khẳng khái nói: “Phương tiểu thư muốn ăn gì thì cứ nói đi!” Giới kinh doanh của Đông Giang không ai là không biết danh tiếng của đại tiểu thư của cố gia, có thể có cơ hội được ngồi ăn cùng bàn với cô ta là vinh hạnh của hắn.

Cố Giai Đồng lắc đầu, cười nói: “Tôi thật sự là no rồi mà, tới nói với ông chủ Phương hai câu rồi lập tức phải tới công viên ở hồ Tân Nguyệt xem chăng đèn.”

Phương Văn Nam cười nói: “Đã ăn no hết rồi thì chúng ta tới xem chăng đèn đi, nghe nói hồ Tân Nguyện chăng đèn đẹp lắm, tôi cũng muốn đến xem sao!”

Mấy người đỗ xe ở bãi. Phương Văn Nam đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hỏng rồi, bản kế hoạch của tôi còn chưa làm xong!”

Câu này vừa được nói ra. Trương Dương và Cố Giai Đồng đều hiểu, người ta là tìm cơ hội rút lui đây mà. Trương Dương cười ha ha, nói: “Vậy anh mau đi làm đi, tôi đi cùng với Cố tổng vậy!”

Cố Giai Đồng và Trương Dương tiến vào trong xe đua. Trương Dương không nhịn được mà bật cười.

Cố Giai Đồng nhéo lên mu bàn tay hắn một cái, mắng yêu: “Cười cái gì?” “Phương Văn Nam này rất biết nhìn!”

Cố Giai Đồng khởi động xe, nói: “Có lẽ ông ta thực sự có bản kế hoạch cần phải làm.”

Hai người tới trước công viên hồ Tân Nguyệt, khắp nơi đều là người tới xem chăng đèn, người trên đường đi lại như mắc cửi. Bọn họ khi còn cách hồ Tân Nguyệt một cây số thì không thể không dừng xe, Trương Dương chân khập khiễng đi lại không tiện. Cố Giai Đồng ở trên đường thuê một chiếc xe ba bánh, cùng Trương Dương ngồi lên, người lái xe rất quen thuộc với hoàn cảnh khu vực này, dẫn bọn họ tiến vào từ cửa tây, dòng người ờ đây thưa thớt hơn một chút, có điều phía xem đèn thì khác hẳn với bình thường.

Cố Giai Đồng đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh lần trước, cô ta và Trương Dương vừa xem đèn vừa thảo loạn câu đố trong đèn, không ngừng phát ra tiếng cười vui vẻ.

Ánh mắt của Trương Dương đột nhiên dừng ở chỗ xa xa hắn nhìn thấy Triệu Tĩnh ở trong dòng người, cô bé đang ôm tay Đinh Bân cùng nhau ngắm hoa đăng. Cố Giai Đồng thuận theo ánh mắt của Trương Dương mà nhìn, có chút kinh ngạc chớp chớp mắt.

Trương Dương nói khẽ: “Em của anh!”

Cố Giai Đồng nhìn Triệu Tĩnh ờ xa xa, lại nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Trương Dương, không khỏi bật cười, cô ta ôm lấy cánh tay của Trương Dương, nói: “Sao? Sợ em gái chịu thiệt à?”

“Xã hội hiện giờ phức tạp lắm...”

Cố Giai Đồng cười nói: “Anh tưởng ai cũng là kẻ hoa tâm như anh à, con gái lớn rồi, anh muốn quản cũng không quản được đâu!” Cô ta nhìn cậu con trai đó, thấy có chút quen mặt, nhìn kỹ lại thì mới nhận ra Đinh Bân không ngờ là con trai của Đinh Ngụy Phong, bí thứ ủy ban chính pháp tỉnh, không ngờ Triệu Tĩnh lại tìm con cháu của một vị quan. Cô ta ngẫm nghĩ một chút, quyết định không nói thân phận của Đinh Bân cho Trương Dương biết.

Trương Dương thở dài một hơi, nói: “Bỏ đi, chúng ta quay về đi!” Quan tâm quá ắt sẽ loạn, kỳ thực tâm thái hiện tại của hắn là hết sức bình thường.

Nhưng bọn họ lại không hề quay về khách sạn mà Trương Dương đang ở mà tới biệt thự của Cố Giai Đồng ở ven bờ hồ Thu Hà. Hai người ngồi trước lò sưởi, nhìn lửa đỏ cháy rừng rừng ở trong phòng, Cố Giai Đồng đã thay áo ngủ màu hồng nhạt, cuộn tròn ở bên cạnh Trương Dương, bình thường ở trước mặt công chúng, cô ta luôn mang cái vỏ bọc nữ cường nhân, chỉ có ở bên cạnh Trương Dương, cô ta mới có thể hoàn toàn buôn bỏ tất cả sự tận tâm về kinh doanh, làm một nữ nhân chân chính.

Trương Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, mỉm cười nói: “Anh đã giao nhận xong công tác ở đơn vị cũ rồi, sau này trọng tâm công tác của anh sẽ chuyển sang cục du lịch Giang Thành.”

Cố Giai Đồng cười nói: “Loại đơn vị thanh nhàn như cục du lịch không thích hợp với tính tình của anh đâu, thật sự không biết Lý Trường Vũ vì sao lại an bài cho anh một vị trí như vậy.”

Trương Dương nói: “Anh hiện tại vừa mới tới cục du lịch, vẫn chưa quen với tình hình, có điều nghe bọn họ nó, sau này trọng điểm cải cách của Giang Thành là xây dựng thành thị du lịch hạng nhất toàn quốc, cục du lịch cũng sẽ trở thành bộ ngành chức năng trọng điểm.” Hắn hiện tại vừa mới tới cục du lịch làm việc, kỳ thực đối với tương lai của mình phải làm gì, có thể làm gì đều vẫn còn rất mơ hồ, chưa có mò ra được một manh mối hoàn chỉnh.

Cố Giai Đồng ôm eo Trương Dương, nhẹ nhàng nói: “Chính cục Giang Thành gần đây rất loạn, em nghe nói tiền thị trưởng Lê Quốc Chính bị bắt rồi, còn dính dáng tới rất nhiều quan viên, đã có không ít người mất chức rồi.”

Trương Dương đối với việc phát sinh ở bên cạnh vẫn vô cùng quan tâm, hắn hỏi khẽ: “Chuyện này có tiến triển gì mới không? Tỉnh lý định xử trí như thế nào?”

“Không biết, cha em ở nhà rất ít khi bàn chuyện công việc, nói chung là lần này Giang Thành chấn động rất lớn, theo em thấy, cán bộ từ cấp phó xử trở lên sẽ bị mất chức hàng loạt, đối với anh mà nói, có lẽ là một cơ hội tốt”

Trương Dương cười nói: “Anh không có lòng tham không đáy đâu, vừa lên chính khoa, không thể lập tức đưa anh lên phó ban được nữa. Nếu thật sự như vậy, đội ngũ cán bộ của Giang Thành sẽ phải nhìn anh tới đỏ cả mắt mất.” Tuy nhiên thằng ôn này trong lòng cũng rất muốn tiến thêm một bước, nhưng hắn cũng hiểu trong khoảng thòi gian ngắn muốn lại một lần nữa lên chức là chuyện không hiện thực.

Trên mặt Cố Giai Đồng hiện lên vẻ không tin. Trương Dương lúc nào lại suy nghĩ tới cảm thụ của người khác chứ, hắn trước giờ đều làm theo cảm tính, đừng nói là đưa hắn lên phó ban, cho dù cho hắn chức thị trường, hắn cũng yên tâm thoải mái mà nhận.

Trương Dương nói: “Đúng rồi, anh lần này tới Giang Thành là mang một ít đặc sản địa phương cho ba của em!”

Cố Giai Đồng hiểu rõ ý tứ của hắn, nhỏ giọng nói: “Em mang đi cho anh nhé, gần đây ông ấy rất bận, cả ngày đều không ở nhà, anh có đến thì ông ấy cũng không có thời gian tiếp anh đâu.”

Trương Dương gật đầu, nói: “Việc tranh thầu ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi?”

Cố Giai Đồng nói: “Còn có thể thế nào nữa? Chẳng qua là một hình thức mà thôi, bất kể có bao nhiêu người vào vòng trong thì cuối cùng vẫn là cạnh tranh trong ba nhà, một là tập đoạn Phong Dụ của Lương Thành Long, hai là tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam và ba là Vương Học Hải, hắn vừa tìm được một bạn hợp tác mới.”

Trương Dương ôm lấy vai Cố Giai Đồng, nói: “Có bao nhiêu phần thắng?”

“Cuối tháng mới tiến hành tranh thầu cuối cùng, hiện tại em cũng không dám nói là nắm chắc mười phần.”

Hứa Thường Đức chủ động tìm đến bí thư tinh ủy Cố Doãn Tri, hắn trước tiên thành khẩn kiểm điểm mình về việc biết mà không báo sự kiện tai nạn ở mỏ Trương Ngũ Lâu, sau đó lại biểu lộ sự xấu hổ vì mình trong thời gian nhậm chức ở Giang Thành mà lại không hề phát giác ra mấy vụ án tham ô lớn như vậy của Lê Quốc Chính. Hắn dang thử xoay chuyển chuyện này đối với ảnh hưởng của hắn, nếu đợi người khác chỉ trích tới mũi mình, chẳng thà tự mình tới xin lỗi trước, như vậv có thể bịt miệng người ta trước.

Thái độ của Cố Doãn Tri vô cùng hòa ái, điều này ít nhiều có chút nằm ngoài suy đoán của Hứa Thường Đức. Hắn vốn cho rằng Cố Doãn Tri sẽ bởi vì chuyện phát sinh ở Giang Thành mà nổi trận lôi đình, tiếp theo sẽ thừa cơ để làm khó mình.

Cố Doãn Tri hờ hững nói: “Vấn đề được phơi bày luôn tốt hơn là che đậy vĩnh viễn, chúng ta đã có thể phát hiện vấn đề thì có năng lực giải quyết vấn đề. Đồng chí Thường Đức, chuyện của Giang Thành không chỉ tồn tại ở Giang Thành, cũng không chỉ tồn tại trên người cán bộ cá biệt, chuyện này đã gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho độ ngũ cán bộ và đội ngũ đảng viên của chúng ta. Chúng ta phải thông qua chuyện này để nhận rõ vấn đề còn tồn tại trong đội ngũ cán bộ quản lý của chúng ta phải ý thức được giải quyết vấn đề mới là mục đích cuối cùng của chúng ta!”

Hứa Thường Đức cảm thấy rõ ràng rằng những lời nói này của Cố Doãn Tri rất vô ích, rỗng tuếch tới mức không có một chút nội dung có tính thực chất nào, bên trong cũng không nghe ra bất kỳ sự chỉ trích nào đối với mình, giống như là ông ta không hề có ý truy cứu trách nhiệm của người lãnh đạo như mình, nhưng Hứa Thường Đức có hiểu biết kha khá về tính tình của Cố Doãn Tri, hắn dám chắc rằng, Cố Doãn Tri tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này để đối phó mình, vị đại lão của Bình Hải này tuyệt không dễ dàng ra tay, nhưng đã ra tay là một kích tất trúng.

Ánh mắt của Cố Doãn Tri tuy bình tĩnh hòa hoãn, nhưng Hứa Thường Đức lại cảm thấy phía sau sự bình hòa này ẩn tàng sát cơ bức người, trong nội tâm của Hứa Thường Đức cảm thấy một tia bi ai, hắn đã từng cho rằng Giang dưới sự kinh doanh của hắn đã trở thành một pháo đài chính trị độc lập ở bắc bộ Bình Hải, là căn cơ chính trị của hắn, mà nhiều năm nay, Cố Doãn Tri cũng một mực không lộ ra địch ý đối với hắn, nhưng sau khi hắn được lên chức theo ý nguyện, trở thành tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, mới phát hiện ra rằng Cố Doãn Tri thủy chung đang lặng lẽ mài đao, ông ta không phải là không muốn vung ra một đao, mà là một mực lựa chọn thời cơ để vung đao. Cảnh giới tối cao của sát thủ chính là ăn tầng sát khí trong vẻ bình hòa, mà cảnh giới tối cao của chính trị cũng là nội liễm và bình hòa. Sự bình hòa mà Cố Doãn Tri hiện tại đã biểu hiện ra, chính là bởi vì ông ta vẫn đang lựa chọn góc độ vung đao cuối cùng, lựa chọn một đao này nên chém vào bộ phận nào của Hứa Thường Đức.

Tia bia ai trong lòng Hứa Thường Đức dần dần chuyển hóa thành một loại phẫn nộ và oán độc, từ khi tới Đông Giang hắn thủy chung ở vào cục diện bị động chịu đòn. Cố Doãn Tri coi mình thành một kẻ yếu đuối không có chút năng lực phản kích. Hứa Thường Đức hét thầm trong lòng, ta sẽ không cứ vậy mà ngã xuống đâu.

Sau vẻ bình hòa của Cố Doãn Tri quả thực là ẩn chứa sự bi ai và phẫn nộ, nếu Hứa Thường Đức che giấu việc tai nạn mỏ chỉ là để cố gắng giữ yên bình, sợ làm ảnh hưởng tới sĩ đồ của hắn, vậy thì còn có thể tha thứ được, nếu Hứa Thường Đức cũng dính líu vào như Lê Quốc Chính, vậy thì sự hủ bại của chính đàn Giang Thành đã đạt tới mức khiến người ta căm phẫn rồi Lê Quốc Chính chính là một chỗ đột phá, thông qua hắn càng lúc càng nhiều cán bộ bị liên đới, đây là nỗi bất hạnh của Giang Thành, cũng là nỗi bi ai của Giang Thành, Cố Doãn Tri đang đợi một ngày mọi chuyện rõ ràng, ông ta phải thanh toán tất cả với Hứa Thường Đức.

Vào thời khắc bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Doãn Tri, Hứa Thường Đức hơi dừng lại, sau đó ưởn thẳng lưng, sải bước ra ngoài. Khi con người ta thấy sợ hãi, thường thường là khi không nhìn rõ mệnh vận tiền đồ của mình. Hứa Thường Đứng đã nhìn rõ chuyện này có khả năng sẽ mang tới kết quả xấu nhất, hắn ngược lại không sợ nữa, khi ở Giang Thành, hắn chính là một cán bộ ngăn cơn sóng giữ, qua đây, hiện tại vẫn như vậy, sau khi tới Đông Giang, hắn môlt mực ẩn mình, nhưng sự ẩn nhẫn của hắn ở trong mắt Cố Doãn Tri lại trở thành một loại chùn bước, một loại yếu đuối, hắn sẽ không bó tay chịu trói đâu, hắn phải xoay chuyển khốn cảnh trước mắt.

Người vào vòng tranh thầu đồng cỏ của công ti bách hóa dệt sau cùng tổng cộng có bốn phía, trừ Lương Thành Long của tập đoàn Phong Dụ, Phương Văn Nam của tập đoàn Thịnh Thế, còn có một nhà là tập đoàn kiến trúc Đông Ninh Bình Hải, nhà này thuộc tính chất cùng thầu, nhà sau cùng là tập đoàn Đằng Trung của Vương Học Hải, đây là công ti cảng tư. Kết quả này cũng nằm trong tình lý, không nằm ngoài dự liệu của bất kỳ người nào. Sau bài diễn văn rườm rà của lãnh đạo các bên, đơn vị đứng ra tổ chức phát giấy thầu cho bốn công ty cuối cùng vào vòng trong, có nghĩa là sự cạnh tranh của bốn công ty từ hôm nay sẽ tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.

Bốn người dẫn đầu của bốn công ti tranh thầu ngồi rất gần nhau. Lương Thành Long ngồi ở giữa Vương Học Hải và Phương Văn Nam, hắn mỉm cười xòe tay ra với hai người, khách khí bắt tay bọn họ rồi nói: “Từ hôm nay mấy người chúng ta trở thành đối thủ cạnh tranh mất rồi.” Theo Lương Thành Long thấy, chỉ có Vương Học Hải mới có tư cách thành đối thủ của hắn. Có điều đó cũng là trong quá khứ, từ lúc Cố Giai Đồng biểu lộ rõ ràng muốn rút khỏi cuộc tranh thầu, không tiếp tục liên thủ với Vương Học Hải nữa, sức chiến đấu của Vương Học Hải ở trong mắt hắn đã giảm đi nhiều, hiện tại sức cạnh tranh của Vương Học Hải thậm chí còn không bằng tập đoàn Thịnh Thế, cũng là xí nghiệp địa phương của Bình Hải.

Vương Học Hải mỉm cười, nói: “Thị trường Trang Hoa càng lúc càng chín muồi, thị trường phải có tính cạnh tranh, chúng ta là đối thủ, nhưng không phải là kẻ địch, thông qua lần tranh thầu này hi vọng chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”

Lương Thành Long cười nói: “Vương tổng tới Đông Giang đang là muốn cướp chén cơm của xí nghiệp địa phương chúng tôi đây.”

Vương Ngọc Hải hờ hững nói: “Cường long bất áp địa đầu xà, càng huống chi tập đoàn Phong Dụ của Lương tổng đã phong vân hóa rồng, tôi lần này thức sự là muốn đoạt thức ăn trên miệng hổ, độ khó là rất lớn, lớn lắm ý!”

Lương Thành Lương nhìn về phía Phương Văn Nam, nói: “Địa đầu xà lần này không chỉ có mình tôi thôi đâu.”

Phương Văn Nam cười nói: “Tập đoàn Thịnh Thế của chúng tôi lần này sỡ dĩ tham gia chủ yếu là mang mục đích tham quan học tập, thích ứng một chút với hình thức cạnh tranh của xã hội hiện đại, thành công tất nhiên là mừng, nhưng thất bại thì cũng không có gì đáng tiếc.”

Vương Học Hải ý vị thâm trường nói: “Phương tổng thật sự là có cái nhìn thoáng như vậy ư?”

Phương Văn Nam thở dài một hơi, nói: “Bất kỳ ai nhìn thấy cái bánh ga-tô lớn ở trước cửa nhà cũng đều động tâm cả, có ai lại muốn để người khác cướp đi đâu, tâm tình của tôi rất mâu thuẫn, mâu thuẫn lắm ý!”

Ba người đều đồng thời bật cười.

Sau khi tan họp, Vương Học Hải lái xe tới hội sở VIP của quán bar Mễ Lệ Lan, trong gian phòng tên là Ngọc Nguyên có một vị khách quý đã tới đây trước hắn.

Vương Ngọc Hải bước vào phòng, dưới sự giúp đỡ của một mỹ nữ váy hồng cởi áo khoác ra, mỉm cười bước tới, nói: “An tiên sinh, vẫn khóe chứ!”

An Đức Hằng chậm rãi bước tới đón Vương Học Hải, ôm hắn một cái rất nhiệt tình. Hai người ngồi đối mặt với nhau trước bàn uống trà. An Đức Hằng cười nói: “Kết quả thế nào?”

Vương Học Hải cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Như trong ý liệu, có điều hiện tại tôi vẫn chưa nắm được nội tình của Phương Văn Nam!”

An Đức Hằng nói: “Trọng điểm sụ nghiệp của hắn là ở Giang Thanh, vì sao phải tham gia vào cuộc tranh thầu lần này?”

Vương Học Hải lắc đầu, sau đó dựa vào sa lông, nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Tất cả mọi người đều biết hậu đài của Lương Thành Long là Lương Thiên Chính, bí thư thị ủy thành phố Đông giang, những người dám tham gia lần tranh thầu này không những phải có cơ sở kinh tế hùng hậu, cũng phải có bối cảnh chính trị cường đại, ít nhất thì nhân vật hậu phương cũng không kém Lương Thiên Chính.”

An Đức Hằng nói: “Vậy cậu đã tra ra bối cảnh của hắn hay chưa?”

Vương Học Hải nói: “Tôi và Phương Văn Nam đã từng hợp tác, người này rất không đơn giản, làm việc lạnh lùng bình tĩnh, cái nhìn đại cục rất mạnh, nghe nói hắn và bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ có quan hệ rất tốt. Có điều Hồng Vĩ Cơ chắc sẽ không vì hắn mà ra mặt giao phong chính diện với Lương Thiên Chính, vả lại đồng cỏ của công ti bách hóa dệt nằm ở Đông Giang, Lương Thiên Chính sẽ không nể mặt hắn.” Vương Học Hải không thể tin Phương Văn Nam chỉ mang mục đích tham gia học tập, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi. Phương Văn Nam là thương gia ưu tú, hắn nhất định nhìn thấy viễn cảnh phát triển trong tương lai của đồng cỏ này, cho nên mới gia nhập vào trong đó.'

An Đức Hằng nói khẽ: “Tôi mấy ngày trước tới Xuân Dương đón năm mới, phát hiện Phương Văn Nam và Trương Dương có quan hệ không tồi.”

Một câu nói hờ hững này khiến Vương Học Hải giật mình, sắc mặt của hắn hơi thay đổi: “Cái gì?” Giả như Phương Văn Nam và Trương Dương có quan hệ rất tốt, mà giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng lại có quan hệ ám muội, vậy thì Phương Văn Nam rất có khả năng thông qua cây cầu Trương Dương này mà móc nối được với Cố Giai Đồng, chẳng lẽ Cố Giai Đồng bỏ rơi mình là để hợp tác với Phương Văn Nam? Phương Văn Nam có Cố gia ủng hộ cho nên mới dám tham dự vào trong cuộc cạnh tranh này, một loạt suy đoán khiến Vương Học Hải bực bội tới cực điểm, cùng phẫn nộ tới cực điểm, hắn có một loại cảm giác như bị người ta đùa bỡn.

An Đức Hằng nói: “Tên Trương Dương này không đơn giản!”

Vương Học Hải cười lạnh, nói: “Cái gì mà không đơn giản? Chẳng ra là nhờ bám váy Cố Giai Đồng mà thôi...” Nói tới đây hắn đột nhiên lại nhớ tới Lê Tuệ Ninh. Trương Dương còn có mẹ nuôi là phu nhân của phó tổng giám đốc QUÝ Vi, căn cơ của thằng ôn này quả thật là không tầm thường.

An Đức Hằng nói: “Tôi luôn cảm thấy rất kỳ quái, sự hợp tác giữa anh và đại tiểu thư của Cố gia vì sao lại đột nhiên đứt gánh giữa đường?”

Vương Học Hải thở dài một hơi, nói: “Chẳng phải là bởi vì đột nhiên phát sinh chuyện hắt máu loãng ư, từ sau chuyện đó, Cố Giai Đồng đã sản sinh sự cảnh giác đối với tôi!”

“Vương tổng có làm chuyện đó không?”

Vương Học Hải cười khổ, nói: “Anh cho rằng tôi ngu như vậy à? Hắt máu vào cô ta, sau đó lại làm ra một loạt những động tác vụng về đó, khiến cô ta tin rằng là Lương Thành Long làm, khiến cô ta thù hằn Lương Thành Long, từ đó mà càng kiên định đứng ở bên tôi hơn ư?”

An Đức Hằng không nói gì, trong mắt hắn, với thủ pháp làm việc của Vương Học Hải, không loại trừ khả năng này.

Vương Học Hải nói: “Chuyện này tôi ngược lại hoài nghi chính là Lương Thành Long làm, hắn muốn phá hoại liên minh giữa tôi và Cố Giai Đồng!”

An Đức Hằng cười nói: “Ở đại lục làm việc phức tạp hơn ở Hương Cảng rất nhiều, phải chiếu cố quan hệ ở các phương diện, làm sinh ý không phải so đấu thực lực mà là bối cảnh!”

Vương Học Hải không đồng ý với cách nói của An Đức Hằng: “Kỳ thực bối cảnh chính là sụ thể hiện của thực lực, hiện tại làm chuyện gì cũng phải chú trọng hệ thống tại thực lực, không có bối cảnh, không có quan hệ, ở trên mảnh đất Trung Quốc này, anh căn bản là một bước cũng khó đi.”

An Đức Hằng uống một ngụm trà, nói: “Vương tổng, cái mà tôi có thể đảm bảo là tài chính, nhưng quan hệ phức tạp ở các phương diện này tôi chỉ nghĩ tới thôi là đau đầu rồi, tốt nhất là để anh xử lý đi!”

Vương Học Hải bật cười ha ha, nhưng trong lòng hắn thì lại không vui vẻ như biểu hiện của hắn, giả như Phương Văn Nam thật sự liên thủ với Cố Giai Đồng vậy thì trong lần tranh thầu này, hắn sỡ dĩ rơi vào quẫn cảnh hiện tại, nguyên nhân không nghi ngờ gì nữa chính là vì Cố Giai Đồng, nếu Cố Giai Đồng vứt bỏ mình mà hợp tác với Phương Văn Nam, vậy thì là thất tín bội nghĩa, đây là điều khiến Vương Học Hải không thể tha thứ được.

Cố Giai Đồng giao tất cả công tác ngoài mặt cho An Đức Hằng đi làm, cô ta và Trương Dương ở trong biệt thự ở hồ Thu Hà đến tận trưa ngày hôm sau, đối với bọn họ mà nói thì hiếm khi được hưởng thụ thời gian an nhàn như vậy, vào buổi trưa, Phương Văn Nam gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng, báo cho cô ta biết tình huống cụ thể của buổi họp ban sáng, Cố Giai Đồng và hắn ta nói chuyện gần hai mươi phút mới gác máy rồi quay lại bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: “Vương Học Hải vẫn chưa chịu bỏ tranh thầu, xem ra cuộc cạnh tranh lấn này sẽ khốc liệt chưa từng có.”

Trương Dương cười nói: “Đối phó với hắn cũng không dễ đâu, em bảo Phương Văn Nam chỉnh lý tư liệu thương nghiệm trong quá khứ của Vương Học Hải rồi giao toàn bộ cho đơn vị chủ quản, xem xem loại người có vết nhơ trong việc buôn bán đất đai có tư cách để tham gia tranh thấu hay không.” Phương pháp của hắn rất trực tiếp mà đơn giản.

Cố Giai Đồng nói: “Hiện tại vẫn chưa đến lúc, có hắn tham dự vào đó, ít nhất có thể liên đới được một bộ phận tinh lực của Lương Thành Long.” Cô ta đặt di động lên bàn uổng trà: “Những người này đều là kẻ đã thành tinh rồi, không cần quá nhiều thời gian là có thể tra ra em đã liên thủ với Phương Văn Nam.”

Trương Dương nói: “Kỳ thực anh nghĩ không thông, khối đất đai đó của Đông Giang có gì hay ư? Còn không không bằng tới núi Thanh Đài đầu tư. Đúng, anh gần đây phát hiện một suối nước nóng, thật sự là cực tốt, hôm nào anh dẫn em tới tắm, em chi tiền xây một trung tâm nghỉ ngơi tắm suối nước nóng ở đó đi, đám bảo kiếm được tiền!” Từ lúc cùng Tần Thanh ân ái trong suối nước nóng, thằng nhóc này thực sụ là nhớ mãi không quên đối với nơi đó.

Cố Giai Đồng cười khúc khích, nói: “Làm ăn buôn bán không thể dễ dàng như vậy đâu, núi Thanh Đài, hiện tại cơ hồ chưa được khai phá, làm gì có ai tới đó nghi ngơi.”

“An gia đã tỏ thái độ rồi, năm nay sẽ tăng nhanh tiến trinh khai phá núi Thanh Đài!”

Cố Giai Đồng lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại, thấy di động của mình vẫn nằm yên ắng trên bàn uống trà, quay người lại nhìn về phía bên trong biệt thự. Trương Dương sờ sờ lên người, lúc này mới nhớ rồi rằng di động vẫn ném ở trên giường chưa mang ra, hắn đứng dậy vào biệt thự cầm điện thoại, vừa ấn nút nghe thì bên trong truyền tới giọng nói gấp gáp: “Cậu là anh trai của Triều Tĩnh à?”

Trương Dương ngẩn người, trả lời vô thức: “Là tôi!”

"Anh mau mau tới bệnh viện nhân dân tỉnh đi, em gái anh xảy ra chuyện rồi, đang cấp

Cứu.”

Trương Dương hốt hoảng chạy về phía ga ra.

Cố Giai Đồng nhìn thấy bộ dạng trong lòng như có lửa đốt của hắn, lập tức ý thức được rằng có phiền phức rồi, cuống quít đuổi theo, nói: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Tiểu Tĩnh vào bệnh viện rồi, mau... Mau đưa chìa khóa xe cho anh!”

Cố Giai Đồng lúc này mới ý thức được chuyện nhất định vô cùng nghiêm trọng, vội vàng lấy chìa khóa ra, cô ta lo lắng Trương Dương trong lúc hoảng hốt sẽ phạm phải sai lầm, nên tự mình lái xe đưa Trương Dương tới bệnh viện nhân dân tỉnh, trên đường cô ta còn gọi điện thoại cho Phương Văn Nam, hủy bỏ cuộc gặp mặt đã hẹn vào chiều nay.

Triệu Tĩnh bị người ta đánh, đánh rất nặng, trên người có rất nhiều chỗ bị thương, lá lách bị rách, tối qua sau khi được đưa tới bệnh viện, đã phải gấp rút giải phẫu cắt lá lách, mất gằn ml máu, khó khăn lắm mới giữ lại được tính mạng, hiện tại đã làm xong phẫu thuật và được đưa tới phòng hồi sức rồi

Theo lời của bệnh viện, nếu như đưa tới muộn một chút, tính mạng của Triệu Tĩnh khó mà giữ được.

Trương Dương nhìn em gái đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy hai chân vô lực, hư nhược cơ hồ không thể cất nổi bước chân. Khổ Lệ và Cát Viện Viện ở cùng ký túc xá với Triệu Tĩnh đang chăm sóc cô ta, còn có cả cô giáo hướng dẫn năm thứ nhất của trường đại học sư phạm Đông Giang tên là Cận Mai.

Trương Dương bước tới cạnh Triệu Tĩnh, nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt đến trắng bệch của cô ta, gọi: “Tiểu Tĩnh... Tiểu Tĩnh...”

Triệu Tĩnh vẫn ở trong trạng thái hôn mê, Trương Dương bắt mạch môn của cô ta, phát hiện mạch của Triệu Tĩnh đập vẫn khá bình ổn, trong lòng cũng yên tâm hơn được một chút, nội tâm của hắn tràn ngập bi thương và phẫn nộ, là ai mà tàn nhẫn như vậy, không ngờ lại đánh một cô bé đến thành như thế này?

Cận Mai nói: “Anh là anh trai của Triệu Tĩnh à?”

Trương Dương gật đầu. Cận Mai chỉ ra bên ngoài, ý bảo bọn họ cùng nhau ra ngoài nói chuyện.

Trương Dương và Cố Giai Đồng đi ra theo.

Đi tới hành lang, Cận Mai thở dài một hơi, nói: “Trường của chúng tôi vừa nhận được thông báo, vừa rồi cảnh sát có tới, ẩu đả chắc là xảy ra vào tối qua... Hình như là ở gần quán bar Linh Độ, chúng tôi cũng không biết là Triệu Tĩnh đi cùng ai, có điều...” Bà ta có chút do dự, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Căn cứ vào kiểm tra của bác sĩ. Triệu Tĩnh không bị xâm phạm tình dục, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh!”

Trương Dương đứng dựa vào tường, ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt đang trắng bệch dần dần nổi lên một chút huyết sắc, chút huyết sắc này ở trên mặt hắn nhanh chóng lan rộng ra, nhiễm đỏ cả cổ. Mắt của hắn.

Cận Mai nhìn thấy con mắt đỏ như máu của Trương Dương, sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Trương Dương gật đầu, không nói câu nào bước ra ngoài.

Cố Giai Đồng vội vàng đuổi theo nắm lấy cánh tay của hắn, hỏi: “Trương Dương, anh định đi đâu?”

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh biết là ai làm rồi!”

Cố Giai Đồng liều mạng ôm lấy tay hắn, nói: “Cho dù có người phạm tội, tất nhiên là có pháp luật trừng phạt hắn, anh đừng làm loạn!”

Trương Dương tức giận gầm lên với Cố Giai Đồng: “Người nằm đó là em gái anh! Nếu anh hôm qua không để nó ra ngoài thì sẽ không phát sinh loại chuyện này, là sơ xuất của anh nên nó mới phải chịu thương hại lớn như vậy, anh phải đòi lại công đạo cho nó!” Hắn gạt tay của Cố Giai Đồng ra, sải bước ra ngoài cửa lớn của bệnh viện.

Trong mắt Cố Giai Đồng đã đẫm nước, cô ta biết hiện tại không ai có thể ngăn cản được Trương Dương, thảm trạng của Triệu Tĩnh đã chọc giận con hùng sư này rồi, hắn phải báo thù, hắn sẽ bất chấp tất cả mọi giá để báo thù.

Cố Giai Đồng cố gắng bĩnh tĩnh lại, cô ta vừa đuổi theo Trương Dương vừa gọi điện cho anh họ Trương Đức Phóng, dẫu sao thì Trương Đức Phóng cũng làm việc trong ngành cảnh sát, có lẽ hắn có biện pháp ngăn cản Trương Dương. Sau khi gác điện thoại cô ta lại gọi cho Phương Văn Nam, Phương Văn Nam nghe thấy chuyện này thì cực kỳ kinh hãi, hắn lập tức tỏ ý rằng sẽ lợi dụng tất cả các mối quan hệ để tìm ra nơi hạ lạc của Trương Dương.

Nhưng Trương Dương vừa ra cửa bắt một chiếc taxi, nháy mắt đã biến mất trong dòng xe lưu chuyển không ngừng.

Cố Giai Đồng thất thần quay về xe của mình, cô ta không biết Trương Dương sẽ đi đâu, khó khăn lắm mới buộc được mình tinh táo trở lại, cô ta đột nhiên nhớ tới câu nói đó của Trương Dương “anh biết biết kẻ đó là ai”. Trương Dương nhất định cho rằng tất cả những gì mà Triệu Tĩnh phải gánh chịu là do cậu con trai tên là Đinh Bân làm. Trương Dương không biết thân phận của Đinh Bân, nơi duy nhất mà Trương Dương biết có thể tìm được hắn chính là trường học. Cố Giai Đồng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, cô ta nổ máy, lái xe về phía trường đại học sư phạm Đông Giang.

Trương Dương một cước đá văng cửa lớn của ký túc xá của Đinh Bân. Đinh Bân không có ở bên trong, ba người bạn cùng phòng của hắn đang ngồi ở đó ăn cơm, có chút kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến ở ngoài cửa.

“Đinh Bân đâu?”

“Anh là ai?” Một nam sinh thân hình cao to bước tới. Trương Dương lạnh lùng lườm hắn, nói: “Đinh Bân đâu?”

“Tao sao phải nói cho mày...” Còn chưa nói xong thì Trương Dương đã tóm cổ áo của hắn rồi nhấc lên, tên nam sinh đó sợ đến nỗi mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Hắn... Hắn... Ở số đường Ninh Tĩnh...”

Cửa nhà của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong vô số lần bị người ta gõ, nhưng bị người ta một cước đá tung cửa thì là lần đầu tiên kể từ lúc Đinh Nguy Phong nhậm chức tới giờ. Trương Dương vào ngày mười sáu tháng giêng, lặng lẽ lẻn vào trụ sở lớn của tỉnh ủy, chính thức là người đầu tiên dám đá văng cửa nhà của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh.

Trương Dương gầm lên một tiếng vang khắp trong tòa nhà này: “Đinh Bân, mày lăn ra đây cho tao!”

Đinh Ngụy Phong tổng cộng có bốn người con trai. Đinh Bân là đứa nhỏ nhất, hôm Đinh Ngụy Phong bởi vì đi làm nên không ở nhà, chỉ có con trai lớn là Đinh Triệu Vĩ ở nhà, hắn hiện tại nhậm chức ở bộ tư lệnh khu cảnh bị Đông Giang, quân hàm thiếu tá người đầu tiên bị tiếng gấm tức giận của Trương Dương kinh động chính là hắn, hắn lúc đó đang ở trong phòng khách xem tivi. Bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cửa nhà mình bị đá tung, một người trẻ tuổi sát khí đằng đằng xông vào, cảm giác đầu tiên của Đinh Triệu Vĩ là mình nhìn nhầm rồi, hắn căn bản không ngờ có người lại cuồng vọng tới mức này. Giữa ban ngày ban mặt, dám đá tung cửa nhà bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, đây không những là sự gây hấn đối với Đinh gia mà còn là khiêu chiến với quyền uy của chính phủ.

Đinh Triệu Vĩ rất tức giận lao ra, khi hắn đứng dậy thì đã bảo người giúp việc trong nhà thông báo cho cảnh vệ ở cửa.

Trương Dương bị cừu hận làm cho mờ mắt, hắn hiện tại một lòng muốn đòi lại công đạo cho em gái mình. Địa vị, phép tắc gì đó sớm đã bị hắn ném ra ngoài chín tầng mây rồi, hắn chính là một người như vậy, không thể nào chịu nổi người thân phải chịu một chút ủy khuất nào, thương hại đến người thân của hắn chính là khiêu chiến ranh giới có thể chịu đựng của hắn.

Đinh Triệu Vĩ là một quân nhân đã được huấn luyện, phép đấu cầm nã của hắn ở trong cuộc thi võ toàn quân của quân khu từng đạt được vị trí thứ ba, nhìn thấy Trương Dương khập khiễng bước vào, hắn cản đường Trương Dương, tức giận gầm lên: “Muốn để tao ném mày bav ra ngoài à?”

Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn.

Chân trái của Đinh Triệu Vĩ đột nhiên bước một bước về phía trước, tay phải kẹp cổ Trương Dương, nhưng lại bị Trương Dương nắm lấy ngón tay của bàn tay phải của hắn, vặn một cái. Đinh Triệu Vĩ đau đớn ngồi xuống, Trương Dương vung quyền muốn đập thẳng vào mặt Đinh Triệu Vĩ.

Một giọng nói kinh hoàng thất thố ở phía sau vang lên: “Dừng tay!”

Cố Dưỡng Dưỡng sắc mặt trắng bệch xuất hiện ở cửa lớn đã bị phá hỏng, cô ta sau khi nhận được điện thoại của chị gái, ngay lập tức chạy tới nhà Đinh Ngụy Phong để cản Trương Dương lại, vừa hay nhìn thấy cảnh Trương Dương vung quyền định đánh Đinh Triệu Vĩ.

Trương Dương tức giận trợn tròn mắt lên, cánh tay đang vung lên bị bàn tay nhỏ yếu của Cố Dưỡng Dưỡng giữ lại. Cố Dưỡng Dưỡng nín giọng nói:

“Trương Dương, anh đừng làm loạn! Bỏ anh ta ra, bỏ anh ta ra, có gì thì từ từ nói!”

Trương Dương hậm hực gật đầu, hắn buông tay Đinh Triệu Vĩ ra.

Đinh Triệu Vĩ xoa xoa ngón tav suýt bị Trương Dương bẻ gẫy, xấu hổ nhìn hắn, thằng nhóc này xuất thủ quả thật quá nhanh, hắn nhìn Cố Dưỡng Dưỡng ở bên cạnh Trương Dương, tràn ngập vẻ mê hoặc, hỏi: “Dưỡng Dưỡng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn là ai?”

Cố Dưỡng Dưỡng cũng không biết Trương Dương rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.

Trương Dương mắt đỏ ngầu, nói: “Anh giao Đinh Bân ra cho tôi, em tôi sắp bị hắn hại chết rồi!”

Đinh Triệu Vĩ nghe thấy Trương Dương nói vậy, mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vô thức quav đầu lại nhìn vào trong lầu, tối qua cậu em nửa đêm mới về, một mực trốn ở trong phòng, chỉ nói là bị bệnh, không những không đi học mà ngay cả cơm cũng không ăn.

Cố Dưỡng Dưỡng kéo Trương Dương lại, chỉ sợ hắn tiếp tục xông lên, nói khẽ: “Anh Đinh, anh đi xem Đinh Bân có ở trong không, bảo hắn ra nói cho rõ ràng đi!”

Đinh Triệu Vĩ cũng không phải là người không nói đạo lý, nghe nói em trai mình hại em gái nhà người ta, sự phẫn nộ vừa rồi đối với Trương Dương cũng bớt đi nhiều, hắn gặt đầu nói: “Nó ở trong, tôi gọi nó ra đây!”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét thảm. Đinh Triệu Vĩ biến sắc. Hắn nghe thấy giọng phát ra chính là của em trai mình, mấy người đồng loạt chạy về phía phát ra tiếng hét.

Lại thấy Đinh Bân nằm trên bãi cỏ sau gác nhỏ, thì ra hắn ở trong nhà qua cửa sổ đã nhìn thấy Trương Dương xông vào nhà, bị dọa cho sợ hãi, định từ phía sau nhảy qua cửa sổ chạy trốn, ai ngờ khi nhảy xuống lại bị trật chân.

Trương Dương nhìn thấy Đinh Bân, hai mắt như phun lửa, hận không thể xông lên cho hắn mấy cái tát. Cố Dưỡng Dưỡng một mực ở bên cạnh hắn, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, không để hắn lao tới.

Đinh Triệu Vĩ nhìn thấy bộ dạng của em trai, đã đoán rằng thằng nhóc này nhất định đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm rồi, chẳng trách người ta khí thế hùng hổ giết tới cửa nhà.

Trương Dương tức giận gầm lên: “Đinh Bân, mày đã làm gì với em gái tao?”

Biểu tình trên mặt Đinh Bân tràn ngập sự sợ hãi, không ngờ lại khóc rống lên: “Em không làm gì cả... Chuyện của Triệu Tĩnh không liên quan tới em..”

Trương Dương giận dữ hét lên: “Tối qua tao rõ ràng nhìn thấy hai đứa ở hồ Tân Nguyệt cùng nhau!”

Đinh Triệu Vĩ nói khẽ: “Tiểu Bân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em biết gì thì nói ra đi, đừng sợ!”

Đinh Bân cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nói: “Tối qua em và Triệu Tĩnh... Sau khi xem hoa đăng... Bọn em tới quán bar Linh Độ chơi, sau khi bọn em rời khỏi quán bar, đột nhiên có... Có mấy người đi tới, bọn họ đánh em... Sau đó... Sau đó đánh Triệu Tĩnh... Em... Em chạy đi báo cảnh sát...” Khi hắn nói ra những lời này, trong lòng áy náy vô cùng, nếu tối qua hắn dũng cảm hơn một chút, không lựa chọn bỏ chạy. Triệu Tĩnh sẽ không bị thương nặng như vậy.

Trương Dương chỉ vào mũi Đinh Bân, mắng: “Thằng hèn! Mày là một thằng đàn ông, vì sao lại không biết bảo vệ cô gái ở bên cạnh?”

Đinh Bân xấu hổ cúi đầu xuống.

Cố Dưỡng Dưỡng cũng nhìn Đinh Bân với ánh mắt khinh bi. Một người đàn ông không ngờ vào thời khắc quan trọng nhất lại bỏ rơi bạn gái của mình, dạng hành vi này quả thực khiến người ta phải phỉ nhổ.

Đinh Triệu Vĩ nắm đầu vai em trai mình, nói: “Tiểu Bân, rốt cuộc là đầu đuôi cơ sự như thế nào, em nói cho rõ đi!”

Đinh Bân nuốt lệ, nói: “Em không biết... Em thực sự không biết... Bọn em tới quán bar chơi... Đột nhiên lại có mấy người xông ra đánh em...”

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng khóc lóc đầm đìa nước mắt của Đinh Bân, không nén nổi giận dữ, muốn xông lên đấm cho hắn một trận, nhưng bị Cố Dưỡng Dưỡng liều mạng giữ lại, cảnh vệ ở đại viện lúc này nghe thấy tiếng đã chạy tới, cao giọng quát: “Mày là ai? Không ngờ lại dám tới đây gây chuyện!”

Trương đại quan nhân vừa rồi là trèo tường mà vào, không hề kinh động đến đám cảnh vệ này.

Cố Dưỡng Dưỡng hốt hoảng giải thích: “Tôi thấy là hiểu nhầm thôi...”

Cô ta nhìn về phía Đinh Triệu Vĩ với ánh mắt cầu viện. Đinh Triệu Vĩ thở dài một hơi, chuyện này hắn đã đoán ra được tám phần rồi, vô luận căn nguyên của chuyện này là như thế nào thì em trai mình không nghi ngờ gì nữa cùng là một nhân vật không được vẻ vang gì, thân là nam nhân, hắn cũng không thể chấp nhận được loại hành vi yếu hèn vào lúc nguy hiểm quan đầu lại bỏ mặc bạn gái này. Nhưng thân là anh cả của Đinh Bân, hắn lại không thể không đứng ở trên lập trường của em trai để bảo vệ hắn. Đinh Triệu Vĩ nhìn về phía cảnh vệ, nói: “Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi!”

Mấy cảnh vệ tuy rằng bán tính bán nghi, nhưng Đinh Triệu Vĩ đã nói vậy rồi thì bọn họ cũng không phải truy cứu tiếp nữa, dặn dò hai câu rồi quay người rời khỏi nhà Đinh gia.

Cố Giai Đồng lúc này cũng tới số nhà đường Ninh Tĩnh, nhìn thấy tình huống ở hiện tường cô ta mới thở phào một hơi, mấy người bọn họ đều đang ở đại viện. Bình thường đều rất quen nhau. Đinh Triệu Vĩ nhìn thấy chị em của Cố gia đều tới, đã đoán ra được quan hệ giữa Cố gia và Trương Dương là không tầm thường, nếu không vừa rồi cũng không thể nào rộng lượng mà không truy cứu chuyện này nữa.

Tình tự của Trương Dương lúc này đã dần dần hồi phục. Đinh Bân tuy tính tình vô xỉ, nhưng thương thế của Triệu Tĩnh không phải là do hắn một tay tạo thành. Loại người này, về đạo đức thì nên nhận khiển trách, nhưng trước pháp luật thì không cần phải gánh một chút trách nhiệm nào, nếu sử dụng bạo lực đối với hắn, rõ ràng là chuyện không sáng suốt, cũng không hợp pháp.

Dưới sự khuyên nhủ của Đinh Triệu Vĩ. Đinh Bân đã tỏ ý lập tức sẽ tới cục cảnh sát kể lại rõ ràng tình huống ngày hôm qua, phối hợp với cảnh sát để phá án, cố gắng bắt được bọn côn đồ đã hành hung Triệu Tĩnh.

Chị em của Cố Gia khó khăn lắm mới khuyên được Trương Dương quay về số đường Ninh Tĩnh, hai người hợp sức kéo Trương Dương ngồi xuống ghế.

Cố Giai Đồng thở phào một hơi, nói: “Vừa rồi Trương Đức Phóng đã hỏi qua, Đinh Bân tối qua quả thật có tới báo án, phía cảnh sát có băng ghi âm của hắn, căn cứ vào những gì mà người mục kích hôm đó nói, người đánh bọn họ rất nhiều, hơn mười người. Đinh Bân chỉ là một sinh viên, sợ hãi cũng là điều khó tránh.”

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng hèn! Là một thằng đàn ông sức dài vai rộng mà trên thực tế chỉ là một thằng hèn! Thật không biết Tiểu Tĩnh thích hắn ở điểm nào?”

Cố Giai Đồng nói: “Chuyện này lúc đó có rất nhiều người mục kích, tin rằng cảnh sát rất nhanh sẽ có thể phá án được thôi, anh ngàn vạn lần đừng xung động. Triệu Tĩnh đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi. Bác sĩ nói sau này sẽ không lưu lại di chứng gì đâu.”

Nghĩ tới em gái phải chịu ủy khuất, mắt Trương Dương không khỏi đỏ lên.

Nhìn thấy Trương Dương thương tâm như vậy, Cố Giai Đồng cũng khó chịu vô cùng, nếu không phải là đang ở nhà mình, cô ta nhất định sẽ ôm Trương Dương vào lòng, gắng sức an ủi hắn.

Cố Dưỡng Dưỡng ma cà phê tới, cô ta hiện tại khi đi đứng đã không còn nhìn ra quá nhiều vết tích, rõ ràng là vô cùng tự nhiên.

Trương Dương nhấp một ngụm cà phê, cảm giác đăng đắng dọc theo yết hầu chảy xuống, sau đó trong miệng tỏa mùi thơm.

Cố Dưỡng Dưỡng ngồi xuồng cạnh hắn, nói khẽ: “Anh Trương, chuyện này đã xảy ra rồi, anh cũng đừng khổ sở quá, những kẻ xấu đó nhất định sẽ nhận được trừng phạt đích đáng!”

Trương Dương lặng lẽ gật đầu.

Cố Giai Đồng cũng an ủi: “Trương Dương, hay là về bệnh viện trước đi, Triệu Tĩnh cần người ở bên cạnh chiếu cố”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio