Y Đạo Quan Đồ

chương 144: bắt đầu phản kích từ bây giờ (1+2+3+4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Bắt đầu phản kích từ bây giờ (+++)

Trong cuộc họp thường ủy thành phố Giang thành, khi Lý Trường Vũ chậm rãi kể lại tình cảnh trong lễ truy điệu ngày hôm đó, tất cả mọi người đều trầm mặc, bao gồm cả bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ. Mũi ai cũng đều có chút cay cay, mắt của lão bách tính rất sáng, nội tâm của bọn họ mới là tiêu chuẩn công bằng nhất để phán xét một cán bộ.

Lý Trường Vũ nói với vẻ âm trầm: “Hai ngày nay tôi một mực suy nghĩ về vấn đề này, trong đội ngũ cán bộ của chúng ta quả thật xảy ra không ít vấn đề. Nhưng những vấn đề này không phải chỉ là nguyên nhân của cá nhân chúng ta, mà là bản thân chế độ của cán bộ chúng ta tồn tại vấn đề. Khiến một sổ người đều dồn hết tinh lực vào việc mưu cầu theo đuổi quan vị, thậm chí vứt bỏ trách nhiệm mà bản thân bọn họ cần phải gánh vác. Chuyện của đồng chí Hồ Ái Dân đã cho tất cả chúng ta một bài học, bất kể là vào lúc nào. Chúng ta đều không được quên, chúng ta chính là đầy tớ của nhân dân, là nhân dân trao quyền lực cho chúng ta, chúng ta phải lợi dụng quyền lợi ở trong tay để đi tạo phúc cho nhân dân chứ không phải là để tác oai tác quái!”

Đại thị trưởng Giang Thành Tả Viên Trièu gật đầu đầy đồng cảm: “Phó thị trưởng Lý nói rất đúng, chúng ta vào lúc nhìn thấy bản chất của vấn đề, cũng phải nhìn thấy nguyên nhân căn bản dẫn tới việc vấn đề này phát sinh. Chuyện của đồng chí Ái Dân ở trong quần thể của chúng ta là không hiếm thấy. Vì quan vị mà áp dụng một số thủ đoạn không vẻ vang gì, thậm chí còn quên cả nguyên tắc cơ bản nhất của một Đảng viên. Của một cán bộ quốc gia, con người ai cũng có lương tri, vào lúc sinh tử quan đầu. Vẫn có thể nhìn thấy tố chất chân chính một cán bộ Đảng viên chúng ta!”

Hông Vĩ Cơ dụi mầu thuốc lá và gạt tàn, nói khẽ: “Vào thời bình. Cán bộ của Đảng ta. Khảo nghiệm phải đối mặt không hề nhẹ nhàng, đừng để hòa bình trở thành mõi trường thích hợp để sản sinh ra sự hủ bại an nhàn!” Quyết định không truy cứu cũng không tuyên truyền chuyện của Hồ Ái Dân là Hồng Vĩ Cơ đưa ra, hắn không hề phủ nhặn hành động anh dũng xả thân cứu người của Hồ Ái Dãn. Nhung vấn đề của Hồ Ái Dân cùng bày ra đó. Hồ Ái Dân từng hối lộ Dương Thủ Nghĩa, mà Dương Thủ Nghĩa thì liên quan tới vụ án của Lê Quốc Chính, vụ án này tuy tạm thời đình trệ không tiến thêm nữa, nhưng Hồng Vĩ Cơ có một loại dự cảm rằng sớm muộn gì cùng có một ngày sẽ quav lại chuyện này. Thân là người đứng đầu thành thị Giang Thành, hắn không thể dùng cảm tình để làm việc, hắn phải nhìn xa. Không thể lưu lại ấn hoạn cho sĩ đồ sau này.

Lý Trường Vũ sỡ dĩ ở trong cuộc họp thường ủy nhắc tới chuyện này là bởi vì Tẩn Thanh và Trương Dương đều đề xuất với hắn vấn đề phải đối đãi công bằng với Hồ Ái Dân. Lý Trường Vũ phụ trách công tác chỉ huy phòng lũ của Xuân Dương, ở Xuân Dương cũng nắm được không ít tình huống, chuyện của Hồ Ái Dân quả thật là rất khiến người ta cảm động. Nhưng thấy thái độ của Hồng Vĩ Cơ. Hắn đã hiểu rằng muốn lật án cho Hồ Ái Dân là rất khó.

Hồng Vĩ Cơ quả nhiên không muốn dây dưa ở chuyện này quá nhiều, hắn chuyển đề tài sang vấn đề phát triển của Giang Thành, đại thị trường Tả Viên Triêu đề xuất kế hoạch tu sửa đường vòng tròn ba. Sau đó lại phân phát phương án cho mỗi một thường ủy để tiến hành thảo luận.

Tu sửa đường vòng tròn ba sớm đã được đề xuất khi Hứa Thường Đức còn đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, có điều bởi vì vấn đề tài chính mà thủy chung kéo dài cho tới tận hiện giờ. Tả Viên Triêu sau khi trở thành đại thị trường, đề xuất phải thay đồi diện mạo của Giang Thành từ căn bản. Phải bắt đầu từ việc cải thiện công trình cơ sở của thị chính, thi công đường vòng tròn ba chính là một khâu quan trọng trong chính sách của hắn.

Hồng Vĩ Cơ cười nói: “Vẫn là vấn đề cũ, tài chính! Cái mà Giang Thành của chúng ta thiếu nhất chính là tài chính! Xây đường là chuyện tốt, nhưng vấn đề tài chính giải quyết thế nào đây? Chúng ta đã phải xác định khu vực mở rộng, lại phải phát triển du lịch. Còn phải xây dựng đường vòng tròn. Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tôi thấy vẫn là làm từng thứ một thôi!”

Lý Trường Vũ ở điểm này cũng đồng ý với cách nhìn của Tả Viên Triều, hắn nói nhở: “Lũ xuân lần này đã chứng minh rằng. Công trình cơ sở của các khu huyện của Giang Thành rất kém. Không những đường phải xây sửa, kênh rạch Giang Hà cùng phải khai thông, hơn nữa phải lập tức tiến hành. Nếu không chúng ta vào năm sau có thể sẽ còn phải đối diện với tình cảnh nghiêm trọng hơn.”

Hồng Vĩ Cơ nói: “Giang Thành muốn phát triển, kinh tế là cơ sở. Trách nhiệm trên vai phòng chiêu thương (kêu gọi đầu tư) của chúng ta lại nặng thêm rồi!”

Lý Trường Vũ lại đề xuất một vấn đề, mưa lớn lần này khiến một bộ phận tường thành cổ của Giang Thành bị sập, cần một khoản tiền để tiến hành tu sửa khẩn cấp.

Hồng Vĩ Cơ cười nói: “Chuyện này chắc là không có vấn đề. An Đức Hằng không phải là đầu tư hai trăm triệu vào cảnh khu chùa Nam Lâm ư, có thể trích một phần tiền ra để tu sửa tường thành cổ mà!”

Tả Viên Triêu nói: “Bí thư Hồng, khoản tiền đẩu tư của An Đức Hằng là tu sửa chùa Nam Lâm, xây dựng lại tháp Phật Quang, hưng kiến quảng trường mua sắm ẩm thực, trong bản ghi chép mà chúng ta đã ký không bao gồm hạng mục xây sửa tường thành cổ về sau.”

Hồng Vĩ Cơ nhíu mày, nói: “Có khác gì à!”

Tả Viên Triêu cười nói: “Tiền nào việc nấy, đặc biệt là đầu tư từ bên ngoài, chúng ta nếu không có sự cho phép của người khác mà làm thì e rằng sẽ không tốt đâu!”

Lý Trường Vũ trong lòng chợt rúng động, hắn đột nhiên phát hiện trong kế hoạch đầu tư của An Đức Hằng có một kẽ hở và lỗ thũng cực lớn. Đầu tư của An Đức Hằng tại Giang Thành, có lẽ không phải là nhìn trúng viễn cảnh du lịch của Giang Thành, cái mà hắn coi trọng chính là có thể trong khoản thời gian ngắn giành được hạng mục có lợi ích. Hắn muốn trong khoảng thời gian ngắn thu hồi vốn đầu tư.

Tả Viên Triêu lại đá quả bóng sang Lý Trường Vũ, nói: “Du lịch là do phó thị trường Lý được phân công quản lý, chuyện này tốt nhất là để phó thị trường Lý nghĩ cách vậy!”

Trương Dương đứng trước mảng tường thành cổ đã sụp đổ, may mà khi tường đổ xung quanh không có người, cho nên không phát sinh sự cố thương vong nghiêm trọng, đây cùng tính là vạn hạnh trong bất hạnh. Cục du lịch vốn không vụ trách khu vực này, nhưng Tần Truyền Lương gọi điện thoại cho hắn. Đối với vị bố vợ tương lai này Trương Dương vẫn rất tôn kính. Hắn ngay lập tức chạy tới hiện trường, nhìn thấy Tần Truyền Lương đang đi đi lại lại trong đống hoang tàn của tường thành, ông ta sớm đã đề xuất kiến nghị tu sửa và bảo vệ tường thành cổ. Nhưng cho tới hiện tại vẫn chưa thấy chính phủ thành phố Giang Thành có phương án thực thi cụ thể nào, tuy gần đây lãnh đạo thành phố quan tâm tới sự phát triển của cục du lịch một cách trước giờ chưa từng có. Nhưng điểm quan tâm lại đều đặt ở trong chùa Nam Lâm, nơi phát hiện ra xá lợi Phật tổ, đoạn tường thành cổ này vẫn ở vào vị trí bị bỏ qua.

Trương Dương vừa mới tới thì phó thị trường thường vụ Lý Trường Vũ cũng tới đây. Hắn bước tới cạnh Trương Dương, đứng sánh vai với Trương Dương nhìn về phía Tần Truyền Lương ở xa xa, không khỏi thở dài, nói: “Lão Tần đã nhiều lần nhắc với tôi về việc bảo vệ tường thành cổ, đáng tiếc là tôi đã đề xuất nhưng một mực không được coi trọng, cho nên mới dẫn tới tình huống hiện tại.”

Trương Dương cũng hiểu rằng Lý Trường Vũ tuy là phó thị trường thường vụ, nhưng ở thành phố Giang Thành quan to hơn hắn còn có tới mấy người, lời nói của hắn cũng không phải là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không thì hắn cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong trong cuộc đấu tranh của cảnh khu chùa Nam Lâm. Trơ mắt nhìn chính tích của mình bị người ta cướp đi. Trương Dương là người không cam tâm chịu thất bại. Lý Trường Vũ cũng vậy, có điều Lý Trường Vũ ở phương diện này thì biểu hiện ra sự nhẫn nại tốt hơn Trương Dương nhiều, hắn không phải là không muốn phản kích. Mà là đang lựa chọn thời cơ. Một khi cơ hội chín muồi. Hắn tất nhiên sẽ đánh một kích toàn lực, không cho đối thủ có cơ hội mà thở.

Trương Dương nói: “Tường thành cổ hiện tại thuộc phạm vi mở rộng của cảnh khu chùa Nam Lâm. Vấn đề tu sửa nên do chính phủ thành phố và An Đức Hằng cùng nhau giải quyết!”

Lý Trường Vũ cười nói: “An Đức Hằng là một thương nhân. Hắn đầu tư là muốn thu lợi, hơn nữa hắn muốn thu được lợi trong khoảng thời gian ngắn!” Hắn nhìn về đoạn tường thành cổ bị đổ ở phía trước, nói: “Thị lý giao vấn đề tường thành cổ cho tôi giải quyết. Thị trường Tả đã phân rất rõ tường thành cổ và khu phong cảnh chùa Nam Lâm, hắn cho rằng khoản tiền nào thì nên dùng vào việc nấy!”

Trương Dương khinh thường nói: “Không ngờ bọn chúng chiếm được tiện nghi rồi, khi gặp phải lúc cần xuất lực xuất tiền thì lại tránh sang một bên!”

Lý Trường Vũ mỉm cười: “Thấy chuyện phải một chia làm hai. Cái gì gọi là tiện nghi? Cái gì gọi là chịu thiệt? Chuyện là phát triển biện chứng. Giang Thành cũng đang không ngừng phát triển và biến hóa. Cậu thân là trưởng phòng phòng mở rộng thị trường của cục du lịch phải chăng là nên làm một số chuyện? Còn nữa, cậu còn kiêm cả phó chủ nhiệm phòng chiêu thương của Giang Thành, từ lúc thượng nhiệm đến nay vẫn chưa thấy cậu có thành tích gì chói mắt cả. Cứ tiếp tục như thế này, cho dù là tôi không cách chức cậu thì người khác cũng không nhìn được đâu!”

Trương Dương hỏi khẽ: “Thị lý rất thiếu tiền à?”

Lý Trường Vũ nhìn bầu trời âm u, thở dài nói: “Giang Thành khả năng sẽ đối diện với thời đại phát triển nhanh nhất trong lịch sử. Khởi công xây dựng khu đổi mới, phát triển ngành du lịch. Xây dựng đường vòng tròn đều cần rất nhiều tiền. Đối với mỗi một người trong chúng ta mà nói thì đều là cơ hội và khiêu chiến mà trước giờ chưa từng có. Trương Dương, đừng giới hạn tầm nhìn chỉ ở chùa Nam Lâm. Phải mở rộng tầm mắt ra cả Giang Thành, chỉ có đứng ở nơi cao thì mới có thể nhìn thấy được phạm vi xa hơn!”

Trương Dương chậm rãi gật đầu, từ trong lời nói của Lý Trường Vũ hắn đà lĩnh ngộ được một loại cảnh giới. Một loại cảnh giới mà hiện tại hắn vẫn không thể nào đạt tới được. Hắn có chút minh bạch kế hoạch tương lai của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ chưa từng thay đổi sách lược phát triển kinh tế xanh của Giang Thành.

Lý Trường Vũ đoạn thời gian này đang suy ngẫm lại những chuyện đã qua. Hắn đang tìm kiếm chỗ thiếu xót của mình trong quá khứ, hắn đã ôm hi vọng quá lớn trong việc mở rộng cảnh khu chùa Nam Lâm, cho nên cảnh khu một khi xảy ra vấn đề, sẽ khiến Tả Viên Triêu nắm được cơ hội, ở lần giao phong trước, nguyên nhân thực sự khiến mình bị thua là tầm nhìn quá hạn hẹp và hạn chế. Muốn đứng ở thế bất bại thì phải xây dựng kế hoạch đại Giang Thành, từ toàn cục mà suy nghĩ về sự phát triển của Giang Thành.

Khi chị em Cố Giai Đồng tới Giang Thành, lũ xuân của Giang Thành đã kết thúc. Nội thành lộ ra vẻ bẩn thiu và lộn xộn, trên đường vẫn còn không ít vùng nước. Bùn đất. Cố Giai Đồng lái xe trên đường, sau khi tiến vào nội thành thì tắc đường cả tiếng trời, trong lòng bực bội vô cùng, không ngờ tình trạng giao thông của Giang Thành so với Đông Giang còn tệ hơn. Cô ta muốn mang tới cho Trương Dương một sự bất ngờ. Cho nên không gọi điện thoại trước. Mắt thấy đã sắp hơn một giờ rồi, Cố Dưỡng Dưỡng nhìn dòng xe đang bò trên đường ở phía trước, cũng không khỏi có chút nóng lòng: “Chị, chị không định gọi điện thoại cho anh Trương à, nhỡ anh ta không có ở Giang Thành thì làm thế nào?”

Cố Giai Đồng cười nói: “Không phải đã nói với anh ấy là chúng ta ngày mồng một tháng năm sẽ tới ư, anh ấy sẽ không đi đâu xa đâu!” Kỳ thực hôm đó Cố Giai Đồng nói là mùng một tháng năm sẽ tới, hiện giờ mới là hai mươi chín tháng tư. Cô ta so với dự kiến thì tới sớm hơn hai ngày.

Cố Dưỡng Dưỡng cầm bánh quy lên gặm. Vốn còn hi vọng sẽ được ăn một bữa trưa ngon lành cơ đấy.

Cố Giai Đồng thấy con đường phía trước vẫn chưa hề có hiện tượng bớt tắc. Chỉ đành cầm điện thoại lên gọi điện cho Trương Dương.

Trương Dương hai ngày nay đều điều tra tình hình bị sập của tường thành cổ. Chuyện cũng giống như dự tính của hắn. An Đức Hằng nghe nói chuyện tường thành cổ liền lập tức đùn đẩy, hắn là làm cảnh khu chùa Nam Lâm, cùng chính phủ là ký hợp đồng tu sửa chùa Nam Lâm, nhưng không bao gồm tường thành cổ. An Đức Hằng nói vậy không những không khiến Trương Dương cảm thấy bực bội, ngược lại còn khiến thằng ôn này thấy cao hứng, hai ngày nay hắn và Lý Trường Vũ đã vẽ ra kế hoạch thực hiện cảnh khu thành phố Giang Thành, chùa Nam Lâm tuy khá náo nhiệt, nhưng một cái miếu hòa thượng chung quy cũng khó mà có được thành tựu gì lớn, án chiếu theo ý tưởng ban đầu của Tần Truyền Lương, cảnh khu Nam Lâm tự là lấy tòa miếu cổ này làm trung tâm, còn một trung tâm khác chính là tường thành cổ, nhưng An Đức Hằng chủ động bỏ qua việc sửa chữa tường thành cổ, cũng chẳng khác nào là chắp tay nhường một điểm mở rộng du lịch khác cho người ta. Mục đích chủ yếu hơn chính là để đổi lấy sự ủng hộ của chính phủ thành phố Giang Thành, giành được khu vực mở rộng và khoảng đất của nhà máy dệt vải. Hắn tuyên bố là đầu tư hai trăm triệu, phạm vi bao quát quá lớn, dốc sức biểu hiện ra sự gian xảo và trí tuệ của một thương nhân, lòng hám lợi thực sự là quá nặng.

Nghe nói Cố Giai Đồng đã tới đường vòng tròn hai, Trương Dương vui mừng vô cùng. Từ trong miêu tả của Cố Giai Đồng hắn biết được hiện tại Cố Giai Đồng còn cách chỗ hắn không bao xa, lập tức vừa nghe điện thoại vừa chạy đi tìm. Tới trước xe của Cố Giai Đồng, phát hiện trên đường vòng tròn hai vẫn tắc đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương mặc bộ bò xuất hiện trên đường lớn. Cuống quít hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với hắn.

Trương Dương cười ha ha đi tới. Tỏ ý bảo Cố Giai Đồng từ từ chỗ hở của con lươn lái xe tới, trực tiếp đánh xe lên phần đường giành cho người đi bộ. Đằng nào thì chiếc xe này cũng không đi ngay được cho nên liền dứt khoát xuống xe đi ăn đã.

Cố Giai Đồng nhịn không được mà oán giận nói: “Giao thông của nội thành Giang Thành các anh kém quá, em và Dưỡng Dưỡng bị tắc ở đây một tiếng rồi đấy.”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Em đói sắp chết rồi đây này!”

Trương Dương cười nói: “Ai bảo các em lại đột nhiên tới đây, cũng không gọi điện thoại trước, anh mà biết các em tới thì đã ở quán cơm bên bờ sông Nhã Vân rồi.”

Cố Giai Đồng nói: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu. Cứ tùy ý mà ăn thôi!

Trương Dương chỉ về phía trước, dẫn hai người từ trong ngõ nhỏ đi ra, phía tường thành cổ có một quán gà trống cổ thành, nổi tiếng về việc nấu gà trống. Trương Dương hai ngày nay khảo sát ở xung quanh tường thành, trên cơ bản đều ăn ở đây, ông chủ thấy Trương Dương tới. Liền mang tới một con gà vừa ninh xong cho bọn họ trước. Trương Dương lại gọi thêm mấy món ăn nổi tiếng của Giang Thành và mấy chai bia.

Cố Giai Đồng cười nói: “Em quên khuấy đi mất, trong xe có hai bình Mao Đài đặc biệt mang tới cho anh đó, là ba em đưa!”

Trương Dương cười ha ha, nói: “Thói quen này không tốt đâu, để bí thư Cố biết anh lén ông ấy uống rượu, e rằng ngày mai sẽ cách chức anh khỏi cán bộ cấp khoa mất.”

Cố Giai Đồng bật cười khúc khích, bởi vì thời tiết nóng nực. Cô ta cũng phá lệ uống bia. Hai chị em đều đói, cũng không khách khí với Trương Dương, cầm đũa lên ăn. Sau khi ăn lưng lửng bụng, Cố Giai Đồng cũng có khí lực để nói chuyện: “Anh không làm việc ở cục du lịch mà chạy tới đây làm gì?”

Trương Dương nói: “Có biết anh làm gì ở cục du lịch không?”

“Trường khoa khoa mở rộng thị trường!” Cố Dưỡng Dưỡng nói trước.

Trương Dương nhíu mày: “Anh bảo này Dưỡng Dưỡng, nó gọi là phòng mở rộng thị trường!”

Cố Giai Đồng không nhịn được mà bật cười: “Phòng mở rộng thị trường thì sao? Vẫn là cán bộ cấp khoa mà, không thể nào bởi vì bị gọi là phòng mở rộng mà trở thành cán bộ cấp ban được? Hư vinh!”

Trương đại quan nhân không những là hư vinh, hơn nữa còn không phải là hư vinh bình thường, trưởng phòng nghe vẫn khoái hơn là trưởng khoa chứ!

Cố Giai Đồng nói: “Vậy... Trưởng phòng Trương, hiện tại anh có thể nói cho em biết rằng anh ở đây làm gì không?”

Trương Dương chỉ ra tường thành cổ đổ nát ở cách đó không xa, nói: “Hai ngày trước Giang Thành chịu mưa lớn liên tiếp, tường thành cổ có một đoạn bị sập, thị lý giao chuyện này cho cục du lịch bọn anh. Anh chính là đang khảo sát tình huống xung quanh tường thành.”

Cố Giai Đồng tuy không ở trong thể chế. Nhưng vẫn nắm rõ chức năng của các bộ ngành trong quan trường, chuyện này nên thuộc cục di vật văn hóa. Sao lại là cục du lịch đi làm? Cô ta liền đề xuất nghi vấn của mình.

Trương Dương nói: “Hiện tại cục di vật văn hóa nắm công tác xây dựng cảnh khu Nam Lâm tự, chuyện bên này người ta không để ý, anh đằng nào thì cũng nhàn rỗi, cho nên mới bảo anh tới xem, thuận tiện tìm đầu tư. Xem xem có ai bằng lòng giúp bọn anh tu sửa đoạn tường thành cổ này không!”

Cố Giai Đồng nói: “Anh quản rộng thật đấy!”

“Đúng vậy, tuy có tiếng mà không có miếng, nhung anh dù sao đi nữa cũng kiêm chức phó chủ nhiệm phòng chiêu thương, chủ tịch Cố à. Xin hỏi cô có hứng thú đầu tư ở Giang Thành không?”

Cố Giai Đồng trừng mắt lườm hắn: “Hai chị em em là tới du lịch. Chuyện làm ăn chúng ta miễn bàn!” Nói thực. Cố Giai Đồng gần đây tâm tình quả thực là có chút bực bội. Tranh thầu tòa nhà lớn của bách hóa dệt Đông Giang gặp thất bại. Cô ta tạm thời không muốn nghĩ tới việc làm ăn.

Trương Dương đối với chuyện này cũng hiểu. Khi ăn cơm thì nhận được điện thoại của Phương Văn Nam. Hắn đang do dự có nên nói chuyện Cố Giai Đồng đến Giang Thành nói cho Phương Văn Nam biết không thì Cố Giai Đồng nghe ra là Phương Văn Nam gọi, cười nói: “Nói với Phương tổng là em tới rồi!”

Phương Văn Nam biết Cố Giai Đồng tới Giang Thành, cũng lộ ra vẻ khá nhiệt tình. Hắn lập tức đề xuất tối nay mở tiệc tẩy trần đón gió cho Cố Giai Đồng. Tuy hợp tác ở Đông Giang đã thất bại. Nhưng Phương Văn Nam vẫn biểu hiện ra phong độ nên có.

Cố Giai Đồng nhận điện thoại từ tay Trương Dương, uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn.

Nhưng gác điện thoại không được bao lâu, lại thấy Phương Vãn Nam lái xe tới tiệm ăn mà bọn họ đang ăn.

Trương Dương cười nói: “Phương tổng à Phương tổng, ngài là thiên tài làm công tác tình báo đó, tôi không hề nói cho ngài biết là tôi ở đâu, ngài sao mà tìm tới được vậy?”

Phương Văn Nam mỉm cười giải thích: “Tôi biết cậu hai hôm nay đều ở chỗ tường thành cổ, thấy xe của cậu đỗ trước quán ăn thì tìm tới thôi.”

Trương Dương biết Phương Văn Nam tới gấp như vậy chắc chắn là có chuyện, cho nên bảo ông chủ mang thêm bát đũa.

Cố Dưỡng Dưỡng ăn no rồi, đứng dậy bảo đi tham quan tường thành cổ.

Phương Văn Nam nói: “Đều là người của mình cả, tôi cũng không giấu gì các bạn. Trưởng phòng Trương, tôi tìm cậu là muốn cậu an bài cho tôi gặp mặt với thị trường Lý!”

Trương Dương rất sảng khoái gật đầu, nói: “Chuyện này dễ thôi, tôi sẽ hẹn thời gian với ông ta rồi nói cho anh biết!”

Phương Văn Nam nhìn Cố Giai Đồng, cười nói: “Cố tiểu thư sao không lái xe tới!”

Cố Giai Đồng lúc này mới nói ra chuyện tắc đường.

Phương Văn Nam than: “Giao thông trong nội thành Giang Thành hiện tại đã không thể nào thích ứng với sự phát triển của thành thị nữa rồi. Thành thị lớn thế này sớm lên xây dựng đường vòng tròn ba...” Hắn dừng lại rồi nhìn Trương Dương một chút, nói: “Tôi nghe nói là thị lý đã có kế hoạch xây dựng đường vòn tròn ba, tìm thị trường Lý cũng là vì việc này đấy.”

Trương Dương lúc này mới hiểu Phương Văn Nam sau khi đầu tư thất bại ở Đông Giang, lập tức hướng tầm nhìn về phía Giang Thành, hắn đã nhìn trúng công trình đường vòn tròn ba rồi, chuyện này Trương Dương đã nghe Lý Trường Vũ nhắc tới, hình như thị lý có ý giao công tác này cho Lý Trường Vũ, có điều với địa vị hiện tại của Lý Trường Vũ chắc là không thể nào vỗ bàn quyết định được. Quyền quyết định đều nằm trong tav Hồng Vĩ Cơ. Trương Dương rất hiểu Phương Văn Nam, biết rằng người này trước giờ không đánh trận không chắc thắng, hắn định tìm Lý Trường Vũ thì nhất định là đã nghe được phong thanh gì rồi.

Phương Văn Nam quả thật nghe thấy một số phong thanh, phong thanh này có thể tin tưởng. Tô Tiểu Hồng biết được từ chỗ bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ là thị lý đã sơ bộ quyết định nghị quyết xây dựng đường vòng tròn ba. Căn cứ theo ý đồ của Hồng Vĩ Cơ, công trình cụ thể của đường vòng tròn ba này sẽ giao cho phó thị trường thường vụ Lý Trường Vũ phụ trách, chuyện này trong mắt người bình thường có lẽ có chút kỳ quái, dẫu sao thì phao tin tu sửa đường vòng tròn ba, người được vang dội nhất chính là đại thị trường Tả Viên Triêu. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này rất không hợp tình hợp lý. Bí thư Hồng làm vậy là đang tìm căn bằng, chia đều quyền lực giữa đại thị trường và phó thị trưởng thường vụ, phong đầu của Tả Viên Thêu quá mạnh rõ ràng không phải là chuyện tốt lành gì.

Phương Văn Nam cùng hiểu hiện tại không thích hợp làm phiền người ta. Nói thêm vài câu rồi cáo từ, khi đi còn trả tiền cơm, còn đề xuất sắp xếp cho Cố Giai Đồng tối nay tới Đế Hào Thịnh Thế để ở, Cố Giai Đồng thấy không tiện từ chối thịnh tình nên đành gật đầu đồng ý.

Trương Dương và Cố Giai Đồng bước ra ngoài cửa, đi tới dưới tường thành lại phát hiện Cố Dưỡng Dưỡng đã trèo lên tường thành rồi, Cố Giai Đồng lo lắng bên trên có nguy hiểm, vội vàng cùng Trương Dương men theo bậc thềm đi lên. Tuy Cố Giai Đồng vừa nói rằng miễn bàn chuyện làm ăn. Nhưng khi nghe thấy chuyện Giang Thành sắp xây đường vòng tròn ba thì vẫn không khỏi động lòng, cô ta nói: “Giang Thành thật sự muốn xây đường vòng tròn ba?”

Trương Dương gật đầu. Nói: “Chắc là quyết định rồi, tình hình giao thông thì vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, nếu không xây đường vòng tròn ba, thành thị này làm sao mà chứa được dòng xe nhiều như thế này!”

Cố Giai Đồng mỉm cười, nói: “Đây cũng là một cơ hội không tồi!”

Hai người bước lên tường thành đã phủ đầy rêu xanh. Cố Dưỡng Dưỡng đứng ở lỗ châu mai xa xa, nhìn sông Hộ Thành đang chảy xuôi ở phía nam, mặt sông tuy đục ngầu nhưng tình cảnh cây liễu rủ ở bên bờ sông xào xạc theo gió lại khiến người ta mê say. Nhìn xa hơn nữa về phía nam. Đằng xa còn có một hồ nhỏ. Mặt hồ ánh sóng lấp lánh. Thỉnh thoảng lại có vài con cò trắng bay qua. Men theo sông hộ thành về phía tây là một con đường cũ. Hai bên con đường cũ xây không ít kiến trúc cổ, những kiến trúc này rất nhiều đều là từ đời Minh để lại. Tuy bị tổn hại nghiêm trọng, có điều về đại thể vẫn bảo trì được phong mạo xưa kia.

Cố Dưỡng Dưỡng không khỏi thở dài, nói: “Chồ này đẹp quá, đứng ở đây giống như là quay về thời cổ đại vậy!”

Trương Dương cười ha ha. Nói: “Cổ đại không có gì để chơi cả, ở hiện đại vẫn tự do hơn nhiều!”

Cố Giai Đồng cười nói: “Nghe khẩu khí của anh cứ như là người từ cổ đại tới vậy!”

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, ta tất nhiên là người từ cổ đại tới rồi, ta là từ thời Tùy tới mà, có điều những lời này hắn không thể nói Với Cố Giai Đồng được, cũng không thể nói cho bất kỳ ai.

Cố Giai Đồng đứng ở trên tường thành nhìn ngắm, rất hân thưởng phong cảnh ở khu vực tường thành cổ.

Trương Dương nói: “Nếu chúng ta tu sửa lại tường thành cổ, khơi lại sông hộ thành, rồi tu sửa lại con đường cổ đó, phong cảnh của tường thành cổ sẽ có quy mô như lúc ban đầu.”

Nghe thấy những lời này, Cố Giai Đồng đã hiểu được ý tứ của hắn, thằng nhóc này vẫn chưa từ bỏ ý định. Muốn thuyết phục cô ta đầu tư vào ngành du lịch của Giang Thành, Cố Giai Đồng tuy không tỏ ý gì, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng thì lại có chút tán thường kế hoạch này của Trương Dương, cô ta vỗ tay nói: “Được đó. Ở trên sông hộ thành này đặt một số thuyền hoa, tìm người mặc cổ trang biểu diễn, con đường cổ kia thì án chiếu theo quy chế thời cổ mà bổ trí, nhất định có thể hấp dẫn được rất nhiều du khách!”

Cố Giai Đồng mím môi mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nhưng vẫn không nói câu nào.

Trương Dương đem tin tức Phương Văn Nam muốn gặp Lý Trường Vũ nói cho hắn biết, Lý Trường Vũ đối với chuyện này có chút kinh ngạc, hắn sắp phụ trách chuyện công trình đường vòng tròn ba, chỉ có Hồng Vĩ Cơ đơn độc nhắc tới với hắn, ngay cả những thường ủy khác cũng không biết, Phương Văn Nam này nhất định là nghe được phong thanh gì rồi, không ngờ lại thông qua Trương Dương để tìm mình. Tin tức này đã không phải là mình tiết lộ ra ngoài, vậy thì chỉ có Hồng Vĩ Cơ thôi. Lý Trường Vũ khi biết Hồng Vĩ Cơ muốn để mình phụ trách công trình đường vòng tròn ba, là hiểu rằng Hồng Vĩ Cơ muốn bình hành quyền lực giữa mình và Tả Viên Triêu. Phong đầu của Tả Viên Trièu gần đây quá thịnh, cho nên Hồng Vĩ Cơ muốn dùng mình để áp chế hắn. Nếu tin tức mà Phương Văn Nam biết quả thật là phía Hồng Vĩ Cơ để lộ ra, chứng tỏ thái độ của Hồng Vĩ Cơ ở chuyện này vẫn là trốn tránh trách nhiệm. Lý Trường Vũ thật sự là không bội phục thủ đoạn chính trị của bạn học cũ này một tí nào, dạng người này có lẽ có thể làm tới sóng yên biển lặng, nhưng vĩnh viễn không thể làm ra một phen đại sự chân chính.

Lý Trường Vũ suy nghĩ một lát, mới nói chuyện mình được xác định phụ trách công trình đường vòng tròn ba cho Trương Dương nghe. Sức lĩnh ngộ của Trương đại quan nhân quả thực là hơn xa trước kia. Hắn lập tức hiểu rằng, mục đích chân chính mà Phương Văn Nam muốn lôi kéo làm quen với Lý Trường Vũ là ở đây. Trương Dương lại nghĩ tới. Lý Trường Vũ phụ trách công trình đường vòng tròn số ba là một cơ hội, hơn nữa có thể xây dựng chu đáo cảnh khu tường thành cổ. An Đức Hằng đã có thể lợi dụng việc xây dựng cảnh khu chùa Nam Lâm, từ thị lý giành được khối đất của nhà máy dệt. Còn từ khu mở rộng có được khoảnh đất sử dụng lớn, mình cũng có thể lợi dụng phương pháp đồng dạng, hơn nữa còn làm đẹp hơn. Hắn đem toàn bộ ý nghĩ của mình nói cho Lý Trường Vũ nghe.

Lý Trường Vũ đối với chuyện này không hề biểu hiện ra bất kỳ ý kiến gì. Chỉ cười hắc hắc một tiếng, nói: “Nếu Cố tiểu thư chịu đầu tư thì tốt rồi!”

Sau khi gác điện thoại. Trương Dương ngẫm kỹ lại những lĩnh ngộ vừa rồi một lát, câu cuối cùng của Lý Trường Vũ tuyệt đối không phải là buột miệng, để Cố Giai Đồng gia nhập vào công trình đường vòng tròn ba, không phải là nhìn trúng tài chính của cô ta, mà là nhìn trúng sức ảnh hưởng của cô ta. Lý Trường Vũ đã dự kiến trước rồi, quá trình gọi thầu của công trình đường vòng tròn ba sẽ không thuận buồm xuôi gió. Đại thị trường Tả Viên Tiêu nhất định sẽ tạo các loại chướng ngại, nếu Cố Giai Đồng gia nhập. Tả Viên Triêu tất nhiên sẽ phải ném chuột sợ vỡ bình. Chuyện lần này nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều. Sự bực bội nhiều ngày nay đè nén Trương Dương đột nhiên mất sạch. Hắn hiểu rồi, lúc phản kích tới rồi.

Buổi tối, Trương Dương dẫn chị em Cố Giai Đồng tới hồ Nhà Vân ăn một bữa cơm cá. Lúc nhận phòng ở Đế Hào Thịnh Thế đã là hơn mười giờ rồi. Tuy Trương đại quan nhân rất muốn hôn môi thơm của Cố đại tiểu thư, nhưng ngại cái bóng đèn điện siêu cấp Cố Dưỡng Dưỡng ở bên cạnh. Cho nên cũng không dám vượt Lôi Trì một bước.

Tinh thần của Cố Dưỡng Dưỡng vào buổi tối cực tốt, sau khi tắm rửa lại gọi chị và Trương Dương cùng nhau chơi bài. Cố Giai Đồng vốn định sau khi em gái ngủ sẽ lén lút tới phòng Trương Dương ở bên cạnh, nhưng không ngờ con bé này lại không có một chút mệt mỏi nào, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương với vẻ u buồn và bất lực. Trương Dương cười nói: “Dưỡng Dưỡng, gần đây thân thể thế nào rồi?”

“Rất tốt, đi đứng chẳng khác gì người bình thường cả!”

“Anh bắt mạch cho em nhé!” Trương đại quan nhân làm ra vẻ quan tâm chăm sóc.

Cố Dưỡng Dưỡng nào có biết thẳng ôn này mang tâm tư gì. Lập tức chìa tay ra. Trương Dương đặt tay lên mạch môn của cô ta rồi giả vờ bắt mạch. Nhíu mày nói: “Khí tức trong cơ thể không không thông, quay người lại, anh trị cho em!”

Cố Dưỡng Dưỡng nghe lời quay đi, khóe miệng Trương Dương lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Thuận tav điểm len huyệt ngủ của cô ta, Cố Dưỡng Dưỡng chỉ cảm thấy cảm giác mệt mỏi ập tới. Ngáp một cái, không ngờ lại ngã xuống giường.

Cố Giai Đồng thấy em gái đột nhiên ngã xuống thì giật nảy mình, nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Trương Dương, mới hiểu ra nhất định là thằng nhóc này đụng tay đụng chân trên người Dưỡng Dưỡng rồi.

Trương Dương chỉ vào căn phòng ở bên cạnh rồi hắn đi ra trước.

Cố Giai Đồng đỏ mặt, đắp chăn lại cho em gái, xác định rằng nó đã ngủ, lúc này mới rón rén rời khỏi phòng.

Vào tới phòng Trương Dương, lại phát hiện thẳng ôn này không hề bật đèn, cánh tav khỏe mạnh của Trương Dương kéo Cố Giai Đồng vào phòng, ép cô ta vào tường, trong bóng tối chuẩn xác tìm tới môi cô ta, dùng sức mà hôn. Một tav thì quàng eo Cố Giai Đồng, tay kia thì đút vào trong quần cô ta, kéo cả quần lót xuống rồi sờ soạng: “Thèm em chết đi được!”

Cố Giai Đồng không đáp lại, chỉ ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, hai tay nắm thành quyền đánh vào bộ ngực săn chắc của Trương Dương, miệng lẩm bẩm: “Xấu xa... Em không muốn... Không muốn” Trương Dương ấn lưng Cố Giai Đồng vào tường, dùng đầu gối tách đôi chân thon dài của cô ta ra, tay phải của hắn từ phía sau người Cố Giai Đồng nâng cặp mông đẫy đà mà lại săn chắc của cô ta lên, dùng sức đè lên người Cố Giai Đồng. Cố Giai Đồng trợn mắt lên, không giãy dụa kiểu nửa vời nữa.

“A...” Theo sự tiến vào của Trương Dương, cô ta phát ra tiếng rên khẽ. Hai tay Cố Giai Đồng ôm lấy mặt Trương Dương, bờ môi run rẩy hôn lên trán hắn.

Trong đêm vắng không có tiếng động, Trương Dương và Cố Giai Đồng ở trong lòng đấu nhau kịch liệt.

Thân hình trắng nõn của Cố Giai Đồng không ngừng run rẩy phía dưới người Trương Dương như bách hợp trong gió, cô ta ôm chặt lấy Trương Dương, đắm chìm trong dư vận của sự hoan lạc cực độ mà hắn mang tới cho mình.

Trương Dương vuốt ve tóc và da thịt mềm nhẵn như tơ lụa của cô ta.

Cố Giai Đồng kề sát vào lòng Trương Dương, ôn nhu nói: “Thật muốn cứ ôm anh như thế này mà ngủ!”

Trương Dương cười nói: “Không sao. Dưỡng Dưỡng khẳng định là ngủ một giấc đến sáng!”

“Anh xấu xa quá, không ngờ lại dùng thủ đoạn này để đối đãi với Dưỡng Dưỡng!” Cố Giai Đồng cắn nhẹ một cái vào ngực Trương Dương, cô ta không nỡ dùng sức, cắn xong lại dùng lưỡi liếm liếm.

Trương Dương nhắm hai mắt lại, thoải mái như muốn ngủ thiếp đi.

Cố Giai Đồng gối lên tay hắn, nói: “Trương Dương, em muốn vĩnh viễn được nằm trong lòng anh!”

Trương Dương ôm chặt lấy thân hình của cô ta: “Sẽ được, nhất định sẽ được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio