Chương : Nguyên nhân [ thượng ]
Trương Dương có chút bất mãn nhìn Giang Nhạc. Hai ngày nay tâm tình của hắn không tốt, Chu Bảo Kỳ từ đầu đến giờ luôn nói về việc không liên quan đến chiêu thương, giáo dục đâu có quan hệ gì tới hắn? Ngẫm lại người ta sở dĩ đánh bậy đánh bạ xông tới tất cả đều là do ngoài cửa văn phòng không treo biển hành nghề.
Giang Nhạc cũng có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Như vậy a!! Chu lão sư, ta nghĩ chuyện này ngài vẫn nên xem phan ứng của lãnh đạo đã”. Chu Bảo Kỳ xem ra cũng là người bướng bỉnh. “Giang Nhạc, ngươi đừng sợ ta làm liên lụy ngươi, ta chỉ muốn phản ánh tình huống mà thôi, ngươi chỉ cho ta phòng Lý Phó thị trưởng ở nơi nào là được, ta đi tìm hắn!”.
Trương Dương nhàn rỗi thì cũng đã nhàn rỗi rồi: “Chu lão sư muốn phản ánh tình huống nào
Chu Bảo Kỳ thở dài, lúc này mới bắt đầu mở máy, nguyên lai hơn một năm trước, Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái đánh trúng tâm lý mưu cầu phúc lợi cao của công nhân viên chức mà đáp ứng trả % lợi tức, sau đó cùng cùng nhân viên tài vụ Cục giáo dục cùng đi đến các trường học kêu gọi góp vốn xây dựng nhà ở cho cán bộ nhân viên. Giáo viên nhìn thấy các bậc cha chú Cục giáo dục tự xuất mã, hơn nữa vì mọi người xây nhà cũng là chuyện tốt thể là một đám xuất ra tiền của tích cóp của mình. Thậm chí có người còn đi mượn tiền giao cho Cục giáo dục nhưng từ lúc Cục giáo dục thu được tiền xong thì tiền của bọn họ thật giống như kim chìm đáy bể. Không thấy nhà cửa được xây dựng mà lợi túc cũng không trông thấy đâu. Các giáo viên đề cử đại biểu đi tìm Trịnh cục trưởng lý luận, bọn họ đều nói mảnh đất mua được thì vẫn chưa giải phóng mặt bằng xong, thấy các giáo viên đến tìm nhiều lần thì những người liên quan có trách nhiệm đều lẩn tránh, về sau các sư phụ nghe nói, Cục giáo dục dùng khoản gộp vốn này đi đầu tư bất động sản nhưng do giá bất động sản xuống quá nên không thu hồi được vốn.
Khoản góp vốn này không thu hồi được đã khiến cho cả hệ thống giáo dục hoảng sợ, ai lại nghĩ tới Cục giáo dục này đã nợ lương giáo viên hơn một năm. Lúc bắt đầu chỉ là kéo dài một hai tháng, sau đó là ba bốn tháng, giờ đây đã khất nợ hơn nửa năm. Có người nói bọn họ dùng tiền lượng giáo viên để xây dựng văn phòng Cục giáo dục cùng nhà ở cho công nhân viên chức. Bọn họ liền đi tìm Cục giáo dục, Cục giáo dục chỉ lên thành phố, tìm được thành phố thì thành phố lại bảo về Cục giáo dục. Chu Bảo Kỳ nói: “Hai đứa con trai ta muốn kết hôn nhưng tất cả tiền tích cóp của nhà ta đều bị Cục giáo dục lừa gạt góp vốn mà lấy đi rồi. Vì chuyện này mà vợ ta mỗi ngày đều phàn nàn, con ta tuy không nói nhưng dưới đáy lòng rất giận ta. Các con ta kết hôn mà ta không có tiền nên đành hoãn lại. Ta không rõ, quốc gia có lệnh coi trọng giáo dục, không được khất nợ tiền lương giáo viên nhưng tại sao đến Giang Thành chúng ta lại biến thành rỗng tuếch? Cục giáo dục dựa vào cái gì mà lấy tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta không trả? Cái đất Giang Thạnh này còn có lí lẽ nữa không?”.
Trương Dương nghe nói chuyện này thì cũng có chút kỳ quái, Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái hắn không quen biết nhưng mà người này lá gan cũng quá lớn đi, chẳng những chiếm dụng khoản góp vốn mà hơn nữa còn khát nợ tiền lương giáo viên. Loại người này tại sao nghe qua có vẻ là một tên tham quan ô lại.
Chu Bảo Kỳ nói: “Giáo viên chúng ta đã thương lượng qua, chỉ cần tháng này không có tiền lương nữa là tất cả chúng ta sẽ bãi khóa, giáo viên thanh cao nhưng cũng không thể thanh cao đến trình độ vô tư kính dâng, đói bụng đi dậy ạ!?”. Giang Nhạc nói: “Chu lão sư, như vậy ngài cũng không cần lên gặp Phó thị trưởng a, bất cứ chuyện gì đều phải có trình tự!”.
Chu Bảo Kỳ nói: “Ta tới Tòa thị chính mấy lần nhưng ngay cả văn phòng thị trưởng cũng chưa được vào. Giang Nhạc, ta cũng không phải đến để nháo sự, ta cũng không phải muốn phá hư sự yên ổn, ta cả đời đọc sách, dậy học giáo dục người ta. Để cho học sinh của ta hảo hảo làm người, ta tại sao phải đi làm chuyện xấu nhưng trong lòng ta nghẹn khuất a. Chính quyền không phải là của người dân sao, những dân chúng như chúng không có quyền nói chuyện sao?”.
Giang Nhạc trầm mặc xuống dưới, hắn không phải là không muốn giúp mà là hắn không có đủ năng lực, đừng nói Chu Bảo Kỳ mà chính hắn mình cũng chưa thấy mặt Lý Trường Vũ. Trương Dương nói: “Như vậy đi, Chu lão sư, ngươi đem tài liệu giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi giao cho Lý Phó thị trưởng!”.
Chu Bảo Kỳ cũng không biết Trương Dương là ai nên hơi có chút kinh ngạc. Giang Nhạc lại vui mừng quá đỗi, đối với năng lực của Trương Dương hẳn thập phần tinh tường, chỉ cần Trương Dương đập ứng hỗ trợ thì chuyện này nhất định có thể khiến cho Lý Trường Vũ coi trọng. Hắn lặng lẽ nhìn về phía Chu Bảo Kỳ đảo mắt nói: “Chu lão sư, ngươi đem tài liệu giao cho Trương chủ nhiệm đi, hắn và Lý Phó thị trưởng rất quen thuộc!”. Lời này cực kỳ thẩm thấu, Chu Bảo Kỳ mơ hồ đoán được vị Trương chủ nhiệm tuổi trẻ nhất định là không đơn giản nên đem tài liệu khiếu nại giao cho Trương Dương.
Chu Bảo Kỳ đi rồi, Giang Nhạc có chút xấu hổ nói: “Trương chủ nhiệm, lại gây cho ngươi thêm phiền toái rồi”.
Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, thật ra chuyện này cũng không trách được Giang Nhạc. Chu Bảo Kỳ là đánh bậy đánh bạ tìm tới cửa mà Trương Dương sau khi nghe nói hắn thì lòng đầy căm phẫn, chủ động hỏi chuyện này. Lại nói Trương Dương hai ngày nay sau khi nghỉ làm ở Cục du lịch thì thật sự là quá mức rảnh rỗi, hắn mặc dù là Phó chủ nhiệm phụ trách chiêu thương nhưng Cục chiêu thương lại không phân công cho hắn công tác gì cụ thể, trên cơ bản chính là uống trà và đọc báo. Mà Chủ nhiệm Cục chiêu thương Đồng Hồng Ngọc đối với Trương Dương cũng rất thoải mái, thái độ của nàng chính là mặc kệ, Trương Dương tới hay không cũng không sao nhưng mà Trương Dương hai ngày nay ngược lại lại đầy bất cần, nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, trời nóng không bằng đến văn phòng ngồi điều hòa miễn phí.
Lý Trường Vũ xem hết tài liệu do Trương Dương đưa qua thì không khỏi nhíu mày, mảng giáo dục là do hắn quản lý nên Trương Dương đưa tài liệu giao cho hắn là không sai. Chuyện Cục giáo dục góp vốn hắn cũng có nghe thấy, hai nắm trước có phong trào góp vốn, các đơn vị đều có các loại hình thức góp vốn. Tuy nhiên trước khi điều tra rõ sự việc thì cũng không thể có kết luận nhưng mà việc khất nợ tiền lương giáo viên hiển nhiên là không đúng. Lý Trường Vũ sau khi xem hết tài liệu thì ở trước mặt Trương Dương gọi một cú điện thoại.
Khi Trịnh Tiên Thái nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ thì cũng không quá ngạc nhiên, hai ngày nay hắn cũng nghe nói có lão sư muốn lên gặp thượng cấp chủ quản ngành tố cáo việc của mình. Lúc trước hắn góp vốn với mục đích thật sự là muốn cải thiện hệ thống giáo dục, cái sai của hắn là không nên quá tin tượng vào lời Trưởng phòng tài vụ, lợi dụng khoản góp vốn để đầu tư bất động sản. Mua khá nhiều đất đai tại Giang Thành rồi ngồi đợi giá tăng lên, ai ngờ giá đất lại sụt giảm khiến cho khoản góp vốn đều bị đóng băng.
Lý Trường Vũ cũng không có truy vấn quá nhiều về khoản góp vốn mà hắn chủ yếu nhắc nhở Trịnh Tiên Thái phải giải quyết vấn đề nợ tiền lương giáo viên.
Trịnh Tiện Thái biết mình đuối lý nhưng đành nói là trong tài khoản của Cục giáo dục xác thực là không có tiền, tuy nhiên khi hắn nói ra những lời này thì Lý Trường Vũ không khỏi giận tím mặt, hắn rống to đứng dậy: “Ngươi làm chuyện gì vậy? Tiền lương giáo viên mà ngươi cũng dám tham ô? Cái chức Cục trưởng Cục giáo dục này có phải là không muốn làm nữa sao?”.
Trịnh Tiên Thái cuống quít giải thích: “Lý Phó thị trưởng, ta có ta nỗi khổ tâm, thành phố ta còn nhiều trường học nhỏ cổ xưa, nếu như duy tu chậm thì chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm cho nên ta chỉ có thể đem nguồn tài chính có hạn này dùng để duy tu trường học. Thật ra ta cũng muốn phản ánh nhưng bên tài chính không trả tiền thì chúng ta có thể có biện pháp gì. Chúng ta làm giáo dục vốn nghèo, hết thảy đều phải xin quốc gia cấp cho...”, hắn bên này còn đang phàn nàn thì Lý Trường Vũ đã cúp điện thoại.
Lý Trường Vũ gọi điện thoại cho Cục tài chính, ý hắn là trước tiên lấy được một khoản tiền để giải quyết vấn đề tiền lương giáo viên. Vô luận Cục giáo dục có tồn tại vấn đề như thế nào thì cũng có thể chậm rãi điều tra còn bây giờ tâm tình giáo viên đều rất kích động, trước tiên phải trả tiền lương còn nợ, ổn định oán niệm đã rồi nói sau. Nếu xử lý không tốt thì thật sự có thể xuất hiện việc nghỉ học bãi công và gây ra ảnh hưởng xã hội không nhỏ.
Cục trưởng Cục tài chính Bàng Bân sau khi nhận được điện thoại Lý Trường Vũ thì trầm mặc một hồi sau đó thật khó khăn trả lời: “Lý Phó thị trưởng, tình hình tài chính thành phố ngài cũng tinh tường mà, xác thực là rất khó khăn. Tiền nào việc ấy, mỗi một khoản tiền đều được tầng tầng xét duyệt, tiền lương Cục giáo dục chúng ta đã chuyển rồi nền không có khả năng chuyển thêm một lần nữa”.
Lý Trường Vũ nói: “Bàng Bân, tình hình tài chính Giang Thành ta rất rõ nhưng có nhiều chuyện phải linh hoạt, giờ đây tiền lương bị Cục giáo dục bọn họ chiếm dụng nên giáo viên bị khất nợ tiền lương vài tháng. Nếu không phát muộn xảy ra chuyện thì vô luận như thế nào cũng phải giải quyết chuyện này, nếu cần thậm chí phải vượt qua Cục giáo dục”.
Bàng Bân nghe Lý Trường Vũ nói xong vẫn kiên trì không chi tiền mà nói: “Lý Phó thị trưởng, chuyện này toái với nguyên tắc, ta không làm chủ được!”.
Lý Trường Vũ có chút tức giận: “Ngươi là Cục trưởng Cục tài chính, ngươi không làm chủ được thì ai có thể làm chủ?”. Khi hắn nói xong câu đó, trong lòng lại đột nhiên minh bạch, Bàng Bân là thân tín do Tả Viên Triêu một tay nhấc lên. Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu trước khi trở thành Thị trưởng đã đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục tài chính Giang Thành, Bàng Bân không phải là dưới trướng mình a!.
Bàng Bân cũng không nói là ai làm chủ mà thấp giọng nói: “Lý Phó thị trưởng, ta thật không làm chủ được!”. Lý Trường Vũ lạnh lùng nói: “Không làm chủ được thì ngươi còn ngồi vị trí đó làm gì?” Nói xong hung hăng cúp điện thoại.
Lời nói hung ác của Lý Trường Vũ khiến cho Bàng Bân run lên nhưng nghĩ đến Tả Viên Triêu thì trong lòng hắn rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. Ta không làm chủ được việc chi tiêu tài chính, Lý Trường Vũ ngươi cũng làm không làm chủ được. Ngươi là Giang Thành Thường vụ Phó thị trưởng nhưng trên ngươi còn có Thị trưởng, còn có Bí thư Thị ủy, muốn cắt chức ta, ngươi còn chưa có quyền lực này. Nhưng Bàng Bần cũng biết việc này là tự rước lấy họa, hắn phải đem cái mâu thuẫn này dời đi nên hắn lập tức gọi cho quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu một cú điện thoại đem việc Lý Trường Vũ tìm hắn từ đầu chí cuối báo cáo một lần.
Tả Viên Triêu sau khi rõ ràng chân tướng sự tình thì thấp giọng nói: “Lão Bàng, ngươi làm rất đúng!” Bàng Bân mặc dù là thuộc hạ hắn nhưng thực tế tuổi lại lớn hắn hai tuổi cho nên Tả Viên Triêu quen xưng hô như vậy. Bàng Bân nói: “Tiền lương ta đều chuyển khoản đúng hạn cho Cục giáo dục, coi như là có vấn đề thì cũng là vấn đề của bọn họ”.
Tả Viên Triêu nói: “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, một cán bộ quốc gia làm bất cứ chuyện gì đều phải đặt ích lợi quốc gia lên trước, làm việc đều phải có nguyên tắc, một cán bộ hợp cách đầu tiên là phải kiên trì giữ được nguyên tắc của chính mình!”.
Lời nói của Tả Viên Triêu khiến cho Bàng Bân như ăn được một khỏa thuốc an thần, hắn thấp giọng nói: “Tả Thị trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!”.
Tả Viên Triêu trong lòng cười thầm, những lời này của Bàng Bân có tư vị quyến rũ thật sự quá lớn. Hắn vốn định uốn nắn thoáng qua Bàng Bân nhưng lại không cần nói gì, không để cho mình thất vọng cũng tốt, dù sao tại chung quanh mình cán bộ như vậy vẫn rất ít.
Mâu thuẫn không ngừng phát triển biến hóa, Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu đều biết có một ngày bọn họ sẽ phải binh qua tương kiến nhưng hai người từ trước tới nay đều tránh cho loại tranh đấu này đến quá sớm. Bọn họ đều đang chờ đợi cơ hội, đợi chờ khi mình tích súc đủ năng lượng đột nhiên phóng ra, một kích tất trúng nhưng sự tình biến hóa cũng không phải như bọn họ tưởng tượng, xung đột vẫn đến sớm.
Trên Hội nghị Thường ủy Lý Trường Vũ nhắm vào chuyện Cục giáo dục khất nợ tiền lương giáo viên để diễn thuyết một trận, mục tiêu của hắn trực chỉ vào Cục tài chính.
Trong mắt quyền Thị trưởng Tả Viễn Triêu, Bàng Bân là một thành viên trong trận doanh của mình, Lý Trường Vũ trước mặt mọi người chỉ trích Bàng Bân chính là chỉ trích chính mình nên hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Tả Viên Triêu nói: “Trường Vũ đồng chí, có một việc ta muốn hỏi, nguyên nhân tạo thành chuyện khất nợ tiền lương giáo viên là từ đâu? Theo ta biết, Cục tài chính mỗi tháng đều đúng hạn phát lương lương cho hệ thống giáo dục, chuyện này cùng Cục tài chính tựa hồ không có quan hệ gì a? Bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân, hệ thống giáo dục đã xảy ra chuyện như vậy, việc chúng ta cần làm là phải tìm được nguyên nhân căn bản. Cục giáo dục góp vốn, khất nợ tiền lương giáo viên. Đây cũng không phải là việc nhỏ, Lý Phó thị trưởng được phân công quản lý giáo dục, chẳng lẽ một mực không nghe thấy?” Tả Viên Triêu trực tiếp đem đầu mâu chỉ vào Lý Trường Vũ.
Chuyện góp vốn của Cục giáo dục đã phát sinh trước khi Lý Trường Vũ được bổ nhiệm, đối với chuyện này hắn tuy có nghe thấy nhưng từ trước tới nay cũng không đủ coi trọng. Hắn cũng không ngờ Tả Viên Triêu lại đem chuyện này ra để làm văn, hắn hít một hơi thuốc lá rồi nói: “Ta nghĩ Tả Thị trưởng cũng không có minh bạch ý tứ của ta, giờ đây lửa mới bén, chúng ta không nên đi bắt người phóng hòa mà trước hết phải nghĩ biện pháp dập lửa đã? Ta cho rằng nên dùng nước giội tắt lửa đã, mà nước này chính là tiền, phải nhanh chóng dập tắt lửa, phải thanh toán tiền lương giáo viên đi. Tình hình tài chính Giang Thành cũng không tốt nhưng ta cũng không tin, một điểm tiền lương nhỏ như vậy cũng không chi được! Cái chúng ta cần làm là phải nhanh chóng bình ổn tâm tình bất mãn của giáo viên, tránh cho tình thế chuyển biến xấu”.
Tả Viên Triêu nói: “Chuyện góp vốn đã xảy ra hơn một năm rồi, vì sao đến hôm nay mới được nói ra. Tiền lương giáo viên hơn một năm nay không được phát nhưng vì sao đến bây giờ mới đưa ra thảo luận. Ta không muốn nhân chuyện này chỉ trích bất luận ai công tác có sai lầm nhưng chúng ta có nên suy nghĩ xem trong phạm vi công tác của mình đã làm tốt hay chưa? Rõ ràng là có thể tránh được hoả hoạn thì tại sao lại chờ đến khi lửa cháy mới quan tâm? Tại sao chờ đến lúc hoả hoạn mới dùng tài chính quốc gia đi dập lửa?”.
Kể cả Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ và tất cả ủy viên Thường ủy đều bảo trì trầm mặc, bất luận kẻ nào cũng đã nhìn ra, Tả Viên Triêu cùng Lý Trường Vũ đã chính thức ra mặt tranh đấu!