Y Đạo Quan Đồ

chương 191: nguyên nhân [ hạ ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nguyên nhân [ hạ ]

Khi Trịnh Tiên Thái đang thương tâm thì đột nhiên đằng sau có một chiếc xe vọt lên phía trước xe hắn rồi đột nhiên phanh gấp một cái khiến hắn hoảng sợ phanh xe lại. Lúc xe hắn dừng lại thì chỉ cách đuôi xe đối phương không đến nửa thước. Trịnh Tiên Thái một thân đây mồ hôi lạnh, hắn còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy một người tuổi còn trẻ từ trong chiếc xe phía trước nhảy xuống, lao tới muốn kéo hắn ra, Trịnh Tiên Thái cuống quít khóa của xe lại.

Đối phương cười cười, sau đó một quyền đập vỡ của kính xe rồi nắm cổ áo Trịnh Tiên Thái lôi ra ngoài. Trịnh Tiên Thái lúc này mới nhận ra người này chính là Trương Dương, thời gian gần đây tại Cục du lịch Giang Thành phong quang vô hạn. Hắn kêu thảm thiết nói: “Ngươi làm gì a? Ta muốn báo cảnh sát!”.

Trương Dương ha ha cười nói: “Báo cảnh sát a, ta sẽ giúp ngươi, ngươi không báo cảnh thì ngươi là cháu ta!”.

Trịnh Tiên Thái bị Trương Dương đạp một cước nhưng cũng không nặng lầm, hắn ngồi dưới đất, hai chân duỗi ra ngồi tựa vào ô tô, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này hắn nhớ tới ban ngày Trương Dương một mực đi theo Lý Trường Vũ, xem ra hắn xuất hiện trong lúc này nhất định là nhằm vào mình.

Trương Dương lúc ban ngày đã lưu ý đến Trịnh Tiên Thái, hắn định đêm nay mang tất chân trùm đầu lên vào nhà Trịnh Tiên Thái uy hiếp hắn giao ra khoản góp vốn nhưng cũng không ngờ mới đến nhà Trịnh Tiên Thái thì đã thấy hắn lái xe rời đi, thế là Trương Dương một đường theo dõi. Không thể tưởng được ý đồ đánh bậy đánh bạ của hắn lại vừa vặn bắt được Trịnh Tiên Thái đang định đào tẩu.

Trịnh Tiên Thái kiệt lực trấn định lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười nói: “Trương Dương, ta đi lên tỉnh có việc gấp, ngươi đừng nói giỡn!”.

Trương Dương cười lạnh nói: “Ngươi nói vô dụng thôi, tạ đùa giỡn với ngươi hay sao? Có phải là định đem tiền mồ hôi nước mắt của các lão sư lặng lẽ đào tẩu sao? Thật không không biết xấu hổ, ngươi hôm nay nhất định không đi đâu được, ngoan ngoãn theo ta trở về tự thú đi!”.

Trịnh Tiên Thái gấp đến độ khóc lên nói: “Ta thật sự không có tiền, những khoản góp vốn kia ta cũng không có chủ tâm đi lừa gạt lão sư mà là bị người ta lừa gạt. Hơn bảy trăm vạn kia đã mất hết, ta biết ta có tội nhưng ta thật sự không có cầm tiền! Ta cũng chỉ là nhìn thấy điều kiện sống của giáo viên quá kém, ta muốn giúp trợ cải thiện nhà ở của hệ thống giáo dục, ta là có hảo ý nhưng ta không ngờ lại có kết quả như vậy!”.

Trương Dương khinh thường nhìn Trịnh Tiên Thái: “Ngươi cũng coi như là đàn ông? U uất khóc lóc, làm sai mà không dám thừa nhận? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi tốt nhất là thành thành thật thật đem tiền nôn ra cho ta, bằng không ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!”.

Trịnh Tiên Thái đột nhiên đứng lên muốn chạy trốn nhưng lại bị Trương Dương một cước đá vào mông, cả người bay lên không, bay ra hơn một trượng mới nặng nề té trên mặt đất, quần áo trên người rách nát nhiều chỗ, bộ dáng chật vật tới cục điểm.

Trương Dương đi tới bên cạnh hắn nhấc chân đá vào mông hắn cái nữa rồi nói “lên xe!”.

Nhưng Trịnh Tiên Thái lại giở trò vô lại ôm đầu rầm rì nói: “Ngươi đánh chết ta đi, dù sao ta cũng không còn tiền, ta không di, ở đây chờ công an đến bắt ta! Khoản góp vốn ta chịu trách nhiệm!”.

Trương Dương mắng: “Ta chưa thấy kẻ nào đê tiện như ngươi vậy! Ngươi tính toán gì đó? Cho là mình rất trọng yếu a, cái ta muốn là khoản góp vốn!”.

“Đều bị lừa rồi, nó nắm trong tay biểu đệ ta, ta có đến cũng không tìm thấy hắn!”. Trương Dương nổi giận: “Ta nói ngươi là phế vật a!? Ngươi tìm hắn không được thì sao không tìm bố mẹ hắn?”.

“Hắn là con dì Hai ta, bọn họ cũng không biết hắn ở đâu!”. Trương Dương vươn tay vỗ đầu hắn một cái nói: “Không ngờ một chút năng lực ấy của ngươi tất cả đều dùng để lừa gạt các lão sư, ngươi không biết dùng thủ đoạn sao?”.

“Ta có thể có thủ đoạn gì? Ngươi chẳng lẽ muốn ta đi bắt cóc ông bà già hắn để đòi tiền sao?” Trịnh Tiên Thái nói xong cau đó lại nhìn thấy vẻ mặt cười cười của Trương Dương thì có phần sợ hãi mím môi nói: “Không phải đâu”.

Trương Dương cười nói: “Ta cũng không nói a, cũng là do ngươi có bản lĩnh, trong đầu có ý xấu. Ta nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, hay là đi cùng ngươi một chuyến!”. Trịnh Tiên Thái vẻ mặt đau khổ nói: “Bắt cóc con tin là phạm pháp đó!”.

“Góp vốn phi pháp, tham ô công khoản, tội của ngươi chưa đủ bị bắn chết a!? Mẹ nó, còn ra vẻ công dân tuân thủ pháp luật sao! Ta cho ngươi tiếng đồng hồ, ngày mai ngươi không lấy được khoản góp vốn này về thì ta sẽ chôn sống ngươi! Chôn sống!” Trương đại quan nhân hai mắt hổ trợn trừng, vương bát khí đột nhiên hiện ra khiến Trịnh Tiên Thái sợ tới mức run rẩy.

Hắn run giọng nói: “Nhà dì Hai ta ở Kinh Sơn, hai đứa con sinh đôi của Trình Kế Cao đều học ở trường tiểu học thực nghiệm Kinh Sơn!”. Trương Dương chỉ chỉ vào xe Jeep: “Đi, chúng ta đi thôi!”.

Lúc h sáng thì xe Santana của Trịnh Tiên Thái được phát hiện ra. Cửa sổ xe bị vỡ, thủy tinh nứt ra, hiện trường còn có một chút vết máu nhưng Trịnh Tiên Thái lại không có ở nơi đó, chung quanh cũng không có phát hiện tung tích Trịnh Tiên Thái khiến vụ án càng trở nên khó bề phân biệt.

Dựa theo quyết định của Thường ủy thị ủy, đối với sự kiện Trường trung học số tám nghỉ học cùng với việc Trịnh Tiên Thái mất tích, yêu cầu Ban tuyên giáo thông báo cho tất cả tạp chí lớn cùng cơ quan tin tức Giang Thành tạm thời giũ kín để tránh tạo thành hơn loạn.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới là sáng sớm hôm sau, nhật báo Bình Hải đã đưa tin vụ giáo viện trưởng trung học số tám bãi khóa, hơn nữa tin Trịnh Tiên Thái mang theo khoản góp vốn chạy trốn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Giang Thành với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Thị ủy khẩn cấp tổ chức họp Hội nghị Thường ủy, Hồng Vĩ Cơ sắc mặt tái nhợt, hắn phẫn nộ cũng không phải bởi vì một loạt sự kiện của hệ thống giáo dục mà là sau khi sự kiện phát sinh thì các nhật báo Bình Hải lại làm ra phản ứng nhanh chóng chuẩn xác như thế. Hiên nhiên là có người thông báo tin. Chuyện Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái thì lại càng có người cố ý truyền ra ngoài, người này mười phần đến từ nội bộ thường ủy. Ánh mắt Hồng Vĩ Cơ đảo qua mặt mỗi vị Thường vụ ủy viên. Trong thanh âm hắn ra vẻ tức giận nói: “Thật sự là không ngờ! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải đem ảnh hưởng hạn chế trong phạm vi nhỏ nhất, ngàn vạn lần không được ảnh hưởng tới ổn định xã hội, không được ảnh hưởng đến tâm tình giáo viên. Làm việc đều phải vì đại cục Giang Thành mà suy nghĩ, còn có người không nghĩ đến Giang Thành mà muốn gây sóng gió, muốn lợi dụng sự kiện lần này đề đạt tới mục đích của mình. Ta rất thất vọng!”.

Nhân đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói: “Ta xem chuyện này chưa chắc là do nội bộ chúng ta, chuyện trưởng trung học số tám nghỉ học gây ra động tĩnh rất lớn, lúc ấy phóng viên hiện trường cùng các đơn vị tin tức rất nhiều. Ban tuyên giáo Thị ủy có thể tiến hành can thiệp nhưng loại can thiệp này cũng chỉ giới hạn trong phạm vi nhất định, cũng không loại trừ có phóng viên lén đem tin tức cung cấp cho báo tỉnh, về phần chuyện Trịnh Tiên Thái thì cơ quan công an đã vào cuộc, người biết chuyện rất nhiều, muốn giữ bí mật càng khó, có câu là thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết được”.

Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ gật nhẹ đầu, hai mắt hắn đầy tơ máu, có thể nhìn ra được tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ, Lý Trường Vũ nói: “Ta tin tương, trong nội bộ cấp lãnh đạo chúng ta không có vấn đề, chúng ta là một tập thể đoàn kết nên sẽ không xuất hiện tình huống như lời Hồng bí thư” Thật ra hắn cũng hoài nghi Tả Viên Triêu nhưng dưới tình huống không có chứng cớ thì không thể nói lung tung được.

Tả Viên Triêu vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn biết lời nói vừa rồi của Hồng Vĩ Cơ là nhằm vào mình nhưng hắn rất bình tĩnh vì ngày hôm qua hắn làm khó Lý Trường Vũ về việc tài chính, trí tuệ hắn cũng không phải là hẹp hòi như vậy. Chuyện của hệ thống giáo dục mặc dù là do Lý Trường Vũ quản lý nhưng lại có ảnh hưởng đến cả Giang Thành. Hắn vẫn muốn một Giang Thành ổn định phồn vinh, hắn là quyền Thị trưởng Giang Thành nên hắn sẽ không vì lợi ích cá nhân mà hy sinh lợi ích của cả Giang Thành. Nhưng mà hắn cũng minh bạch, dưới ánh mắt của tất cả mọi ngươi thì mình là người cực kỳ đáng nghi bởi vì hắn cùng Lý Trường Vũ trong lúc đó tồn tại mối quan hệ cạnh tranh và người muốn Lý Trường Vũ gặp chuyện không may nhất chính là hắn. Tả Viên Triêu không muốn giải thích bởi vì có giải thích cũng không ai tin. Lý Trường Vũ giờ đây đã rất phiền toái, hệ thống giáo dục phát sinh chuyện này và tình thế trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, Lý Trường Vũ lần này hẳn là không thoát được việc chịu trách nhiệm.

Tả Viên Triêu nói: “Sự tình đã truyền ra, chúng ta cũng không còn thời gian để đi lo cách tiêu trừ ảnh hưởng, vấn đề mấu chốt giờ đây là phải nhanh chóng bắt lấy Trịnh Tiên Thái, truy hồi khoản góp vốn.”.

Lý Trường Vũ nói: “Ta có đề nghị, bởi vì tình huống xuất hiện quá đột ngột, để tránh cho tình huống chuyển biến xấu thêm chúng ta có thể xem xét sử dụng tài chính của thành phố chi khẩn cấp một khoản tiền

Tả Viên Triêu cười nói: “Trường Vũ đồng chí, ý ngươi là dùng tài chính của thành phố để ngăn chặn lỗ thủng tài chính của hệ thống giáo dục?”.

Lý Trường Vũ thật là có ý tứ này, trước mắt chỉ có phương pháp này mới có thể làm yên ổn nhân tâm cả hệ thống giáo dục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio