Y Đạo Quan Đồ

chương 197: có thể sao? (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Có thể sao? ()

Trương Dương cười nhạt một tiếng nói: “Chắc Lý phó thị trưởng cũng biết, mảng quy hoạch triển khai, cùng các vấn đề liên quan đến khu công nghiệp đều do Tả thị trưởng phụ trách, nói ra thì chuyện này cũng không quan hệ với ngài nhiều lắm mà?” Ý của Trương Dương cũng khá rõ ràng. Cho dù Giang Thành có thành công việc giành được dự án xây dựng khu công nghiệp lần này thì chiến tích cũng đều thuộc Tả Viên Triêu Cả, Lý Trường Vũ ngươi căn bản chẳng được chút lợi ích nào. Hơn nữa hai người các ngươi còn đang đấu đá cạnh tranh nhau cái ghế thị trưởng Giang Thành, nếu như giúp Tả Viên Triêu thì chẳng khác nào bê đá bỏ chân mình, tự gây bất lợi cho mình. Hẳn ngươi phải mong hắn thất bại chuyện này mới đúng chứ?

Lý Trường Vũ thấp giọng trả lời lại vấn đề của Trương Dương: “Ta là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, trách nhiệm của ta là quan tâm đến sự nghiệp phát triển của Giang Thành, chăm lo đến đời sống của người dân, chứ không phải chỉ nghĩ về bản thân mình. Trương Dương à, những lời của ta không hề giả dối chút nào, thực sự là lãnh đạo, là ủy viên ban thường vụ bọn ta đều mong muốn thành phố có thể giành được quyền xây dựng dự án khu công nghiệp lần này, tất cả chỉ vì sự phát triển tương lai của Giang Thành, vì lợi của vạn dân chúng Giang Thành. Ngươi thân là cán bộ Giang Thành, là một người dân Giang Thành, ta nghĩ ngươi cũng nên hết lòng vì Giang Thành mới phải!”

Trương Dương cũng không để ý lạm mấy lời vì đại nghĩa của Lý Trường Vũ, chỉ mỉm cười nói: “Nếu nói về đại cục thì bất kể là đặt khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia này ở Giang Thành hay Lam Sơn đều có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của toàn tỉnh Bình Hải. Hẳn tỉnh ủy vẫn còn đang phân vân cân nhắc những lợi ích mà hai nơi này có thể đem lại cho tỉnh nhà, bởi vậy mà đến giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Tuy là vậy nhưng chúng ta cũng chẳng thúc đây việc này nhanh chóng hơn được bao nhiêu đâu!”

Lý Trường Vũ cũng thấy hơi ngạc nhiên, cười nhẹ nói: “Tiểu tử ngươi cũng biết nhìn đại cục rồi sao? Ngươi nói không sai, ý nghĩa của Giang Thành hay Lam Sơn mang lại cho toàn tỉnh cũng không khác nhau là mấy. Có điều quê hương ngươi là Giang Thành, ngươi lại là cán bộ Giang Thành, chẳng lẽ ngươi lại không muốn thành phố giành được dự án này sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn thành phố ta trở thành thành phố cấp quốc gia sao?”

“Tôi không quan tâm đến mấy vấn đề đó, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không nhận viện vụ lần này đâu!”

“Hỗ đồ! Khẩu khí của ngươi càng lúc càng lớn rồi đó. Rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ thế nào?”

Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Cũng không có gì lạ cả. Tần Thanh là lãnh đạo cũ của tôi, mà Giang Thành lại là quê hương của tôi, nghĩ đi nghĩ lại thì không nên giúp bên nào là hơn. Hơn nữa, gần đây Cô bí thư cũng không liên hệ gì với tôi nữa, phỏng chừng giờ muốn gặp cũng không thể được nữa rồi. Tôi cũng chỉ là hữu tâm vô lực không giúp ích gì được mà thôi.”

Lý Trường Vũ cũng không ngờ thằng nhãi này lại cương quyết cự tuyệt như vậy, hắn cũng thấy nóng mặt lớn tiếng mắng: “Trương Dương! Là cán bộ nhà nước, ngươi phải phân biệt rõ ràng tình cảm cá nhân và công việc!”

Trương Dương nghe hắn nói vậy cũng thấy khó chịu trong lòng: “Lý phó thị trưởng ngài nói vậy là có ý gì? Tình cảm cá nhân của tôi cũng đâu cản trở ngài điều gì, sao ngài lại phải lớn tiếng như vậy? Tôi còn trẻ chưa lập gia đình, muốn làm gì thì làm, muốn yêu ai thì yêu, ngài không có quyền xen vào!” Nói dứt lời hắn liền ngắt điện thoại

Lý Trường Vũ cũng tức giận thật sự, vậy mà thằng nhãi này dám ngang nhiên cắt ngang điện thoại với mình, vốn dĩ hắn định gọi lại giáo huấn cho thằng nhãi không biết điều kia một bài học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại đặt điện thoại xuống

Nói thực cũng không ai hiểu rõ Trương Dương như Lý Trường Vũ, thằng nhãi này đã thích tiền tài danh vọng lại càng thích theo đuổi mỹ nữ hơn. Cũng vì chuyện này liên quan đến Tần Thanh nên hắn mới làm căng nhất quyết không chịu giúp Giang Thành, hơn nữa hắn chọn đứng giữa không chịu giúp bên nào cũng là quyết định khó khăn rồi, dù sao hắn không làm gì còn tốt hơn là giúp Tần Thanh gây bất lợi cho Giang Thành, nghĩ tới đây Lý Trường Vũ không khỏi thở dài cảm thán một tiếng, nếu như Tần Thanh vẫn còn ở Giang Thành thì thật tốt, như vậy thì chẳng cần ai bảo hắn cũng sẽ hết lòng ra sức vì Giang Thành.

Trương Dương vừa cúp điện thoại không lâu thì Cố Giai Đồng lại gọi tới, mà Cố Giai Đồng gọi tới cũng vì chuyện dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới kia. Bởi nhẽ cả Tả Viên Triêu lẫn Tần Thanh đều đến tìm nàng Tả Viên Triệu thì uyên chuyên đưa ra không ít điều kiện ưu đãi với nàng bao gồm cả việc nàng thu mua lại nhà máy dược phẩm Giang Thành cũng có thể trở nên dễ dàng hơn. Mục đích cũng là muốn thông qua nàng đánh tiếng với Cố bí thư để Cố bí thư nghiêng về phía Giang Thành. Còn mục đích của Tần Thanh tìm Cố Giai Đồng cũng khá đơn giản, chủ yếu là Tần Thanh muốn tối tới nhà Cố bí thư bái phỏng mà thôi

Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: “Trương Dương, có phải là ngươi đứng về phía kia không?” Ý tứ nàng cũng khá rõ ràng chỉ cần hắn đứng về phía kia thì nàng cũng sẽ nguyện ý về phía bên kia với hắn

“Chuyện này ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không muốn liên quan đến. Mặc kệ Giang Thành hay Lam Sơn cạnh tranh, mặc kệ tỉnh ủy muốn chọn bên nào thì chọn, ta không quan tâm!”

Cố Giai Đồng nhẹ nở nụ cười: “Thật ra ngươi cũng muốn nghĩ tới, chỉ đáng tiếc là chẳng làm được gì thôi, có phải không?”

“Vậy ngươi còn hỏi ta điều đó làm gì?”

“Vì ngươi là nam nhân của ta!” Cố Giai Đồng nhỏ giọng trả lời lại hắn.

Trương Dương nhịn không được phải ha hả cười lớn: “Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Đang ở đâu vậy? Ta muốn gặp ngươi!”

Cố Giai Đồng nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện giờ thì không được, chốc nữa ta có hẹn với Tần Thanh, còn phải đi đón nàng ta nữa, là nàng ta muốn gặp cha ta, mà có lẽ cũng không ngoài chuyện dự án kia!”

“Đúng là người tham công tiếc việc mà! Mà sao phải đến nhà riêng gặp cha ngươi vậy?”

“Ta cũng không rõ lắm, có lẽ nàng ta nghĩ rằng bàn chuyện với cha ta ở nhà riêng thì tốt hơn chăng?”

Ngoài miệng thì nói không biết chứ thực ra trong lòng Cố Giai Đồng cũng biết vì sao Tận Thanh lại phải đến gặp riêng cha mình. Chắc chắn nàng ta cho rằng nàng ta được tỉnh ủy điều đi làm phó thị trưởng Lam Sơn là do cha cố ý sắp xếp, mà nguyên nhân cũng bởi vì lúc đó chuyện xấu của nàng ta với Trương Dương bị người ta đồn thôi khá nhiều. Nặng tạ nhận ra cũng có thể nói do nữ nhân cực kỳ mẫn cảm với những chuyện này. Qua vài lần tiếp xúc, Cố Giai Đồng cũng cảm thấy mối quan hệ của nàng ta với Trương Dương vô cùng chặt chẽ, loại quan hệ này tuyệt không hề kém hơn chính mình.

Sau khi gọi điện nói chuyện với Trương Dương xong, Cố Giai Đồng liền đánh xe đến nhà khách tỉnh ủy đón Tần Thanh. Tần Thanh tặng cho Cố Giai Đồng một bình gốm sứ khá tinh xảo của một làng gốm có tiếng ở Lam Sơn. Nàng cười cười nói: “Xin chào Cố tiểu thư! Tôi cũng có phần mạo muội xin bái phỏng Cố bí thư cảm ơn cô đã đồng ý!”

Truyện Của Tui . ne

t Cố Giai Đồng mỉm cười nói: “Cô là bằng hữu của Trương Dương cũng là bằng hữu của tôi, không cần phải khách sáo như vậy!”

Tần Thanh có phần nao nao nhìn Cố Giai Đồng, những lời này của nàng ta có phần hơi dữ dội, chẳng lẽ nàng ta nhận ra mối quan hệ của mình với Trương Dương?

Cố Giai Đồng lại nhẹ giọng nói: “Từ lúc ở Xuân Dương, được ngươi chiếu cố nhiều như vậy trong lòng ta đã coi ngươi như bạn tốt rồi!”

Tần Thanh thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không hiểu, rốt cuộc nàng ta nói như vậy là có ý gì? Sở dĩ Tần Thạnh muốn tới gặp riêng Cố bí thư vì nàng cũng nhận ra được một điều, rất có thể Cố bí thư điều nàng đến tận Lam Sơn công tác nguyên nhân chủ yếu là vì Trương Dương. Thời điểm đó chuyện xấu của nàng với Trương Dương không chỉ ở Giang Thành mà toàn bộ tỉnh Bình Hải ai cũng nghe nói đến.

Cũng bởi vì Lam Sơn nằm cách khá xa về phía Nam của tỉnh Bình Hải nên cũng chỉ có một ít lãnh đạo cao tầng Lam Sơn mới nghe nói đến chuyện xấu của nàng Tuy rằng ở Lam Sơn không có ai nhắc đến chuyện này nữa nhưng thuỷ chung trong lòng nàng vẫn lo lắng không yên, nàng muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ đáp án. Là Cố bí thư có lòng tốt muốn bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi phù hợp nguyên tắc, hay là vì nguyên nhân khác mà có ý trục xuất nàng ra khỏi Giang Thành?

Cả Cố Giai Đồng cùng Tần Thanh đều hiểu một điều, dù rằng quan hệ của hai người cũng không đến nỗi thù địch, nhưng lại vô pháp trở thành bạn tốt của nhau. Trước kia Tần Thanh từng một mình đối mặt với Sở Yên Nhiên, lúc đó nàng lại cảm thấy áy náy trong một thời gian ngắn. Nàng vẫn nghĩ mình chẳng khác gì kẻ trộm ăn cắp tình yêu của người ta. Nhưng sau này lúc trải qua nhiều sóng gió với hắn nàng liền vững tin đứng lên, nàng thừa nhận nàng yêu hắn, hơn nữa nàng cũng chưa từng nghĩ đến hắn phải làm gì để đáp trả lại tình cảm của nàng cả. Chỉ cần trong lòng hắn có mình, chỉ cần hắn vẫn luôn nhớ đến thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Tụy rằng nàng không hi vọng có thể tiến tới hôn nhân nhưng điều đó không có nghĩa nàng chấp nhận để người khác chia rẽ tình yêu của nàng dành cho hắn, bất kể là kẻ đó có quyền cao chức trọng đến đâu, nàng tuyệt đối không sợ.

“Mãi tối cha ta mới về cơ, chúng ta cứ đi ăn cơm trước đi!”

Tần Thanh cười nói: “Vậy để ta mời, chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Cố Giai Đồng lại nói: “Hay là đi ăn đồ tây thì hơn, cho dễ nói chuyện ấy mà!”

Tần Thanh do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

Cố Giai Đồng cùng Tần Thanh đều là những phụ nữ thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt nhau, các nàng cũng hiểu được một chuyện, cả tối nay hai người cũng chỉ có thể nói chuyện về Trương Dương mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio