Chương : Tận dụng thời cơ [ thượng ]
Trương Dương nguyên bản cũng không muốn khơi mào ra chuyện lớn như vậy, mục đích của hắn chỉ là muốn đối phó với Hồ Quang Hải cùng Điêu Đức Chí mà thôi, ai ngờ vô tâm cắm liễu liễu lại thành rùng, lại có thể dẫn đến nhiều chuyện như vậy. Cái này cũng vượt quá ý liệu của hắn, buổi tối nay hắn ngủ rất an ổn, Hồ Quang Hải bị tóm rồi, chuyện này đủ để cho Hồ Quang Hải thân bại danh liệt, cái ghế chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu kia mười phần là không duy trì được.
Sáng sớm ngày thứ hai Lý Trường Vũ gọi cho Trương Dương, lúc này Trương Dương đang trên đường đi làm, hắn một tay lái, một tay cầm điện thoại nói: “Có gì a?
Thanh âm Lý Trường Vũ có vẻ có chút vô lực nói: “Trương Dương, Tường Quân cũng là cổ đông của Hoàng Gia Giả Nhật!”. Hắn biết Trương Dương là người thông minh, đối với người thông minh không cần nói quá nhiều lời, chỉ cần chỉ điểm là Trương Dương sẽ minh bạch.
Trương Dương đương nhiên minh bạch, Lý Trường Vũ có ý mình không cần phải truy tới cùng chuyện này. Hắn nguyên vốn cũng không muốn nhằm vào Hoàng Gia Giả Nhật, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút đột nhiên. Trong ấn tượng của hắn, Lý tưởng Quân là loại nhân vật không làm ra đại sự gì. Việc Hoàng Gia Giả Nhật này hẳn là do hắn được kéo vào để lấy quan hệ, Trương Dương nói: “Hắn càng ngày càng có tiền đồ, sinh ý cũng càng lúc càng lớn a”.
Lý Trường Vũ ho khan một tiếng để che dấu sự khó xử trong nội tâm, chuyện thằng con khiến cho hắn cảm giác được có chút không ngẩng đầu lên được.
Trương Dương cũng không bắt Lý Trường Vũ khó xử, hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ta chỉ thấy Hồ Quang Hải không vừa mắt, sự tình khác ta không muốn quản mà cũng không cần biết”. Những lời này của hắn cũng không lễ phép, đối với Lý Trường Vũ mà nói tư vị có phần áp chế nhưng đây chính là cá tính của Trương đại quan nhân, ta chính là nhìn Hồ Quang Hải không vừa mắt, ta muốn bắt hắn hạ mã, ngươi cũng không thể để cho ta uổng phí khí lực lớn như vậy. Chuyện Hoàng Gia Giả Nhật ta không dính vào nhưng ngươi dù sao cũng phải cho ta một điểm tỏ vẻ.
Lý Trường Vũ nói: “Đối với cán bộ tác phong thối nát như Hồ Quang Hải tổ chức tuyệt không nuông chiều!”. Sau khi dập điện thoại, Lý Trường Vũ cảm thấy nét mặt già nua của mình nóng lên, hình tượng kinh doanh nửa đời người của mình lại bị bêu xấu vì đứa con này.
Thư ký Tề cảnh Phong gõ cửa đi đến, hắn cẩn thận nói: “Lý thị trưởng, vừa rồi Thị ủy điện thoại đến đây nói mười giờ trưa mời họp Thường ủy khẩn cấp!”.
Lý Trường Vũ nhíu mày, Hội nghị Thường ủy khẩn cấp thường tổ chức khi phát sinh sự kiện đặc thù. Lần này Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì cái gì? Hắn lập tức nghĩ tới chuyện Hoàng Gia Giả Nhật nhưng Điền Khánh Long đã đáp ứng với mình rồi, Điền Khánh Long sẽ không để chuyện này khuếch đại huống chi người bị liên lụy trong Thường ủy cũng không chỉ có mình. Lý Trường Vũ có chút lo lắng, hắn cầm lấy tập báo do Tế cảnh Phong đặt lên bàn đọc qua nhưng cũng không phát hiện ra tin tức về Hoàng Gia Giả Nhật, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Tế Cảnh Phong châm một ly trà đặt ở trước mặt hắn rồi ân cần nói: “Lý thị trưởng, sắc mặt ngài không tốt, hay nên đi bệnh viện kiểm tra một chút?.”. Lý Trường Vũ lắc đầu: “Ta không sao!”.
Lý Trường Vũ sở dĩ tâm thần bất định như thế là vì hắn am hiểu sâu sắc đạo lý giấy không thể gói được lửa, có một số việc cho dù hắn muốn che giấu cũng không được. Tỷ như vụ án Hoàng Gia Giả Nhật mặc dù trong Thường ủy có rất nhiều người muốn che đậy, không cho ảnh hưởng khuếch đại nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện ra, có rất nhiều người không liên quan đến mình những nhúng tay vào để giậu đổ bìm leo,
Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu hiển nhiên là một vị giậu đổ bìm leo, hắn chẳng những biết được tin tức mà hơn nữa còn rất rõ ràng, người lên tiếng đầu tiên cũng là hắn, Tả Viên Triêu nói: “Hôm nay ta báo cáo Hồng bí thư đề nghị mở Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì Giang Thành chúng ta sắp dùng gương mặt hoàn toàn mới nghênh đón khách nhân bát phương mà lại có một chuyện xảy ra khiến cho nhân dân Giang Thành hô thẹn!” Nói đến đây hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua Lý Trường Vũ, Mã Ích Dân, Viên Thành Tích, hiện trường rát yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người cảm thấy áp lực.
Ba vị Thường ủy viên trong đó cũng đã cảm thấy phong ba lần này muốn tránh cũng không thể tránh, phải đối mặt thôi. Điền Khánh Long cũng không rõ chuyện này tại sao lại lọt vào tai Tả Viên Triêu nhanh như vậy. Từ những lời này chứng tỏ hắn rất rõ ràng mọi chuyện, Điền Khánh Long nghĩ tới trong Cục công an nhất định là có người báo với Tả Viên Triêu, hắn mỉm cười nói: “Chuyện này ta vốn định sau khi chứng thực thì mới báo cáo với các vị thường ủy, nhưng Tả thị trưởng đã nêu ra thì ta sẽ nói qua một chút”. Hắn đem chân tướng chuyện này nói qua một lần nhưng lúc nói cũng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ tập trung vào hành động đêm đó còn đối với các cổ đông thì không có nhắc tới, đây cũng là lưu mặt mũi cho ba vị thường ủy ở đây.
Điền Khánh Long nói, Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ thở dài nói: “Làm cái gì vậy? Giang Thành là cái chợ sao, bọn hắn sao mà to gan như vậy? Tường thành cô và Lão Nhai sắp mở ra, tân khách bát phương sắp tụ tập đến, loại sự tình này thuần túy là bôi đen Giang Thành chúng ta, nhất định phải nghiêm trị không tha, tuyệt không nuông chiêu!”,
Điền Khánh Long lúc này tỏ vẻ nói: “Hồng bí thư yên tâm, các vị Thường ủy yên tâm, hệ thống công an chúng ta tín niệm chưa bao giờ dao động; Những cán bộ liên quan đến vụ án chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công băng, tuyệt không làm việc thiên vị!”.
Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu nói: “Ta tin tưởng năng lực phá án của hệ thống công an, cũng tin tưởng sự công chính của các ngươi nếu không tối hôm cũng không phá tan ổ mại dâm Hoàng Gia Giả Nhật này. Về chuyện vụ án ta không muốn hỏi đến, nhưng có vài việc ta tất yêu phải nói ra! Chúng ta cũng biết, sắp tới là thời gian tường thành cổ cùng Lão Nhai toàn diện tiếp khách, đây là một đại sự đối với du lịch Giang Thành, đối với sự phát triển của Giang Thành mà nói cũng là một sự kiện quan trọng. Sự tình trọng yếu như vậy, chúng ta không thể không lo lắng đến, buồn cười là, tối hôm qua trong số những người bị bát thì có Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu Hồ Quang Hải! Ta không biết loại người này tại sao lại trà trộn vào trong đội ngũ cán bộ chúng ta, tại sao lại được trọng dụng?” Tả Viên Triêu nói xong những lời này thì, mục tiêu của hắn đã thập phần minh xác. Nhớ tới ngày đó Lý Trường Vũ đề nghị để Hồ Quang Hải ngồi vào ghế Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu chẳng qua là kế quyền nghi, cũng không nghĩ đến việc này lại trở thành lý do khiến người khác chỉ trích hắn.
Có một việc mà Lý Trường Vũ không cách nào phủ nhận được đó là việc bổ nhiệm Hồ Quang Hải là do hắn đề nghị. Chính vì như thế, Hồ Quang Hải tính là cán bộ do hắn đề bạt dựng lên, Hồ Quang Hải xảy ra việc chứng minh ánh mắt hắn có vấn đề. Lý Trường Vũ ý thức được, giờ đây chính mình cần tỏ thái độ, hắn ho khan một tiếng thú hút sự chú ý của mọi người sau đó thấp giọng nói: “Ta chọn Hồ Quang Hải làm Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu nhưng đối với hắn khảo sát không đủ, trong chuyện này ta có trách nhiệm nhất định. Ta đề nghị, đối với Hồ Quang Hải phải xử lý nghiêm khắc, đem việc của hắn thông báo rộng rãi trong cấp đản, tổ chức cho cán bộ học tập tiếp nhận giáo huấn để tránh cho sai lầm như vậy một lần nữa phát sinh”.
Có thể ngồi họp ở chỗ này các Thường ủy viên cũng không phải là nhân vật bình thường, bọn họ đã trải qua nhiều ít quan trương ma luyện mới leo đến vị trí hôm nay. Lý Trường Vũ mới mở miệng tất cả mọi người đều ý thức được Lý Trường Vũ muốn di dời ánh mắt, hắn muốn đem mọi việc đổ lên trên người Hồ Quang Hải.
Nhưng Tả Viên Triêu như thế nào lại để cho Lý Trường Vũ được như ý, hắn đắn đo ra vẻ trầm trọng, sục sôi, tinh thần trượng nghĩa mười phần rồi ngưng trọng nói: “Có chuyện ta nói ra khả năng sẽ làm rất nhiều người không thoải mái, nhưng thân là lãnh đạo cao nhất ở Giang Thành, ta lại không thể không nói. Người đứng sau lưng Hoàng Gia Giả Nhật thật không đơn giản, theo thông tin trước mắt ta nắm được thì trong Thường uy chúng ta đây có ba người có anh em con cháu góp cổ phần trong đó!” Lời này vừa nói ra khiến cử tọa phải sợ hãi.
Điền Khánh Long thân là Cục trưởng Cục công an, đối bối cảnh bên trong biết rành mạch, Hồng Vĩ Cơ sớm đã biết tin tức, hắn cũng không kinh ngạc, Lý Trường Vũ, Viên Thành Tích, Mã ích Dân ba người liên lụy trong đó nên bọn họ đương nhiên sẽ không ngạc nhiên, còn những Thường ủy viên khác lại cảm giác khiếp sợ sâu sắc.
Nhân đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói: “Ta đã sớm nói rồi, lãnh đạo chúng ta bỏ bê việc giáo dục con cháu, đúng là quá phóng túng, để cho bọn họ nghĩ là mình có đặc quyền, mới dẫn đến một loạt hiện tượng xã hội không hay này!”.
Trưởng Ban tổ chức Từ Bưu nói: “Đó là một hiện tượng phổ biến, xem ra chúng ta cả ngày nói nghiêm khắc với bản thân, cái này không chỉ áp dụng với chính mình mà phải quản chế người nhà nữa!”.
Điền Khánh Long không nói gì, hắn đã ý thức được Tả Viên Triêu muốn lợi dụng chuyện này, Tả Viên Triêu muốn đả kích đối thủ là Lý Trường Vũ. Hắn muốn lợi dụng chuyện này khiến cho Lý Trường Vũ không gượng nổi dậy. Trước khi Hội nghị chính trị hiệp thương Giang Thành được tổ chức cần triệt để đem Lý Trường Vũ đánh ngã. Điền Khánh Long tuy rất đồng tình với Lý Trường Vũ nhưng trên thực tế cách làm của Tả Viên Triêu giờ đây cũng không có gì đáng trách, hơn nữa mỗi một câu của hắn đều theo lập trường chính nghĩa mà phát ra, làm cho không người nào phản bác
Viên Thành Tích từ đầu đến cuối bảo trì trầm mặc, hắn cũng biết hai đứa con trai mình bị liên lụy trong đó nhưng hiện trường còn có Lý Trường Vũ, còn có Mã Ích Dân. Hai người bọn họ một là Thường vụ Phó thị trưởng, một là chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị; Trời sập xuống sẽ có người đỡ; Không tới phiên mình.
Mã Ích Dân cũng không có nói chuyện, là người lớn tuổi nhất trong Thường ủy, hắn rất rõ tình thế lúc này. Lửa đạn của Tả Viên Triêu hôm nay cũng không phải là nhắm về phía mình, cũng không phải là hướng về phía Viên Thành Tích. Kẻ mà người ta muốn đánh là Lý Trường Vũ, hắn và Viên Thành Tích thuộc về người vô tội bị liên quan đến, loại việc này nói ra lại không hay. Tả Viên Triêu cũng không phải muốn đem tất cả người liên can đến Hoàng Gia Giả Nhật bắn chết cả, mục tiêu của hắn là bắt Lý Trường Vũ phải gian nan, khiến cho Lý Trường Vũ không ngẩng đầu lên được, khiến cho Lý Trường Vũ cúi đầu trước mặt hắn, không dám cùng hắn cạnh tranh chức thị trưởng Giang Thành nữa.
Lý Trường Vũ nhìn sang Tả Viên Triêu, ánh mắt của hắn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng lại có sóng ba đào phập phồng. Giữa ánh mắt chăm chú của mọi người hắn chậm rãi đứng lên sau đó làm một cái động tác khiến tất cả mọi người không ngờ, hắn cúi đầu vái một cái rồi rất chân thành nói: “Con ta, Lý tưởng Quần là một trong các cổ đông của Hoàng Gia Giả Nhật, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, ta sẽ cho Thường ủy một cái công đạo!” Hắn nói xong thì xoay người đi luôn ra
đọctruyện ở cuatui.net/
Hồng Vĩ Cơ không có ngăn cản hắn, tràn ngập đồng tình nhìn theo bóng lưng Lý Trường Vũ. Mã Ích Dân thở dài một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người sau đó cũng đứng lên, hắn bắt chước động tác của Lý Trường Vũ, hắn tuy lớn tuổi nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, hắn muốn đi trước Viên Thành Tích làm ra động tác xin lỗi này.
Viên Thành Tích cũng muốn đứng lên, đáng tiếc lại bị lão cáo già Mã Ích Dân vượt lên trước, hắn có phần xấu hổ nhìn Mã Ích Dân.
Nhưng Mã Ích Dân không có nhìn hắn, hắn tràn ngập áy náy nói: “Ta không biết đệ đệ của ta đã làm cái gì, nhưng ta là huynh trưởng hắn, ta không thể giám sát hắn tốt, để cho hắn lợi dụng chức quan của ta mà làm xằng làm bậy. Ta cảm giác hỗ thẹn sâu sắc, chuyện này ta sẽ cho các vị Thường ủy viên một cái công đạo”. Nói xong hắn cũng đi ra.
Viên Thành Tích trong lòng tự nhủ, cuối cùng đã đến phiên ta, mọi người đều tỏ thái độ, ta cũng phải tỏ thái độ bể ngoài chứ nhưng hắn vừa mới đứng dậy thì Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ lại phất phất tay nói: “Tan họp!”.
Viên Thành Tích đúng ở nơi đó, nội tâm rất khó xử, trong lòng thầm mắng to Hồng Vĩ Cơ một trận. Hồng Vĩ Cơ, ngươi lắm lông a, hết lần này tới lần khác lúc ta tỏ thái độ thì ngươi lại cho tan họp, ngươi làm cái gì vậy? Lão tử đâu có đắc tội với ngươi?
Hồng Vĩ Cơ xác thực không phải nhằm vào Viên Thành Tích, hắn chỉ cảm thấy việc này không có ý nghĩa. Các Thường ủy viên tự đánh vào mặt mình, đây là có ý gì? Loại sự tình này không có gì hay ho, Tả Viên Triêu cùng Lý Trường Vũ đả đấu, hai người các ngươi cứ đấu đi, ta nhìn xem, các ngươi ai thua ai thắng ta không quan tâm? Hồng Vĩ Cơ xem phát chán, hai người bọn họ đấu đi đấu lại đơn giản là vì vị trí thị trưởng. Tuy hắn trên tâm lý có khuynh hướng thiên về Lý Trường Vũ một chút nhưng nếu Tả Viên Triêu có thắng thì đối với hắn cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Ta mới là lão đại ở Giang Thành này.
Hồng Vĩ Cơ tuy không quản nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Vẫn đang có người muốn tìm hắn báo cáo, Viên Thành Tích chính là một người như vậy. Trong Hội nghị Thường ủy ngươi không cho ta nói, ta sẽ lén nói, người không cho ta tỏ thái độ thì ta nhất định phải tỏ thái độ. Với tâm lý như vậy Viên Thành Tích đi vào văn phòng Hồng Vĩ Cơ đem chuyện hai đứa con trai mình cũng là cổ đông Hoàng Gia Giả Nhật thành thành thật thật báo cáo qua một lần.
Hồng Vĩ Cơ lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi hô tan họp đã thương tổn đến lòng tự tôn của Viên Thành Tích. Hắn chỉ là vô tình nhưng trong mắt hắn chuyện Hoàng Gia Giả Nhật không phải là đại sự gì. Sở dĩ tổ chức Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì Tả Viên Triêu muốn lợi dụng chuyện này để đạt được mục tiêu chính trị của mình. Hồng Vĩ Cơ không muốn làm lớn chuyện này, việc xấu trong nhà không thể tuyên truyền ra ngoài. Thời gian gần đây chuyện ở Giang Thành nhiều lắm, hơn nữa chuyện xấu lại chiếm đa số. Trọng mắt lãnh đạo, có nhiều chuyện như vậy đầu tiên chính là lãnh đạo các ngươi có vấn đề, ngươi không có năng lực.