Chương : Làm người không nên quá đắc ý
Trương Dương nhìn sang cái xe Mercedes bị nện thê thảm mà không khỏi nở nụ cười. Lâm Tú cũng cười. Sở Yên Nhiên đi tới nhìn xem tình huống cũng cười khanh khách nói: “Ta bảo lái xe đưa Hiểu Quân cùng bà ngoại về trước là sợ hai người nhìn thấy cảnh này!”.
Lâm Tú nói: “Ta sợ nhất là tiểu hài tử học được thói tranh cường đấu hung ác!” Rồi liếc nhìn Trương Dương nói: “Cho nên ta không muốn ngươi dậy hắn công phu. Có lúc chịu thiệt cũng không nhất định là việc xấu.”.
Trương Dương hỏi ngược lại: “Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại không chịu thiệt hại?”. Lâm Tú cười nói: “Tương lai ngươi sẽ minh bạch, nếu có người khi dễ hài tử ngươi, ngươi sẽ không tiếc hết thảy trả giá lớn vì hắn mà lấy lại công đạo!”. Bởi vì lái xe đã đưa Mã Cách Lệ Đặc cùng Tạ Hiểu Quân về trước nên Lâm Tú mang theo Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên cùng đi về Quan Âm viện phía sau núi. Quan Ảm viện là một tòa ni cô am, Lâm Tú cùng chủ trì ở đây là Định Nhàn sư thái là bạn tốt, ngày thường cũng hay cúng tiền nhang đèn cho am.
Định Nhàn sư thái nhìn thấy khách quý lâm môn thì mời bọn họ vào trong Khô trúc đình uống trà.
Khi mấy người nói chuyện phiếm thì lơ đãng có nhắc tới chuyện Phật tổ xá lợi ở Giang Thành. Định Nhàn sư thái to ý muốn đi Giang Thành thăm viếng xá lợi.
Trương Dương trời sinh tính hiếu khách, hắn mỉm cười nói: “Lúc nào Sư thái đi thì sớm nói với ta, ta nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi”.
Lâm Tú nở nụ cười, phật giáo giao lưu cũng không phức tạp như vậy, không giống như xã giao chốn quan trường. Trương Dương hiển nhiên đánh đồng hai việc này làm một.
Định Nhàn sư thái mỉm cười nói: “Đa tạ ý tốt của Trương thí chủ, nghe nói Nam Lâm tự đang được tu sửa, không biết tình hình thi công như thế nào?”.
“Cuối năm hẳn là có thể làm xong, đến lúc đó nhất định sẽ là sự kiện trọng đại của Phật giáo!”. Định Nhàn sư thái mỉm cười gật đầu.
Lâm Tú đến Quan Ảm viện cũng không chỉ là để uống trà mà nàng để lộ ra một cái tin tức trọng yếu. Nguyên lai bà ngoại Sở Yên Nhiên muốn quyên tiền xây dựng một tòa miếu thờ nhưng địa điểm thì vẫn chưa chọn. Lâm Tú thì đề nghị địa điểm tại Xuân Hi cốc, Thanh Thai sơn cho nên muốn mời Định Nhàn sư thái qua đó nhìn xem một chút. Định Nhàn nghe nói lão thái thái muốn làm việc thiện thì tất nhiên là đáp ứng ngay.
Đối với Trương Dương mà nói đây cũng là một cái tin tức tốt. Nếu quả thật có thể xây dựng một tòa miếu tại Xuân Hi cốc thì đối với du lịch Thanh Thai sơn sẽ có tác dụng xúc tiến lớn nhưng mà Mã Cách Lệ Đặc hắn là không muốn tính đến phương diện kinh tế mà bà chỉ là muốn kết thiện duyên.
Lâm Tú cùng Định Nhàn sư thái ước định thời gian rồi rời đi. Khi đi Định Nhàn sư thái cầm hai cái vòng hạt tử đàn đưa cho Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên.
Trưa hôm đó, Tạ chí Quốc mở tiệc chiêu đãi Mã Cách Lệ Đặc. Lần này dự yến còn có mấy lão tham mưu cùng chính ủy phân khu Kinh Sơn, bọn họ lúc trước đều là bộ hạ do Sở Trấn Nam một tay nâng đỡ.
Mã Cách Lệ Đặc không uống rượu cho nên Trương Dương là đội viên chủ lực. Tửu lượng của hắn một người đối phó bốn năm tên vẫn dư sức. Đến giữa tiệc, Trương Dương nhìn Tạ chí Quốc nhắc đến việc của Trình Kế Cao, Tạ chí Quốc cười nói: “Ngươi yên tâm đi, việc này chỉ cần phía Giang Thành cần ta sẽ cho người bắt hắn đưa đến tiếp nhận điều tra!”.
Trương Dương nhiều ít nhìn ra ý tứ của đám bộ hạ cũ của sở Trấn Nam. Bọn họ cả đám đều theo lão thái thái, mục đích là muốn cho lão thái thái cao hứng, muốn thừa dịp Mã Cách Lệ Đặc về nước lần này để giúp lão phu thê gương vỡ lại lành.
Mã Cách Lệ Đặc cũng tỏ vẻ sẽ đi Tĩnh An nhưng mà cũng không có nhắc tới việc muốn gặp Sở Trấn Nam hay không.
Cơm trưa xong, mấy người Tạ Chí Quốc cùng lão thái thái đi chơi mạt chược. Sở Yên Nhiên cùng Trương Dương hai người đi vào tiểu hoa viên ngồi, Sở Yên Nhiên khoác tay Trương Dương nói. Ta thấy bà ngoại ta giống như vẫn tức giận ngoại công. Trương Dương, đầu óc ngươi thông minh, giúp ta biện pháp làm như thế nào mới có thể làm cho bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu?”.
Trương Dương cười nói: “Chuyện này ta rất không lành nghề, nếu như ông ngoại ngươi có thể vào lúc nửa đêm bò lên trên biệt thự thì ta xem chừng mười phần sẽ không có vấn để gì”. “Cút!” Sở Yên Nhiên cười mắng, rồi lại tựa vào vai Trương Dương.
Trương Dương nói: “Lần này ta chỉ sợ không thể cùng ngươi đi Tĩnh An, Giang Thành xảy ra chuyện phiền toái, ta phải trở về xử lý gấp”.
Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Công tác vẫn quan trọng hơn, ngươi giờ đây là cán bộ cấp phó xử, chuyện thuộc phạm vi quản sự tất nhiên là nhiều hơn so với quá khứ”.
Trương Dương cười nói: “Đám xí nghiệp luôn đòi tiền, chủ nhân mà Giang Thành như tên khất cái không có tiền! Ta chỉ là trợ thủ cho Bang chủ khất cái bang mà thôi!”.
“Làm người không thể quá tham lam, cây cao gió lớn, người chết vì danh, Trương Dương ngươi nên cẩn thận có người đối phó ngươi!”. Trương Dương cười ha ha, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: “Người tài sao tránh được kẻ tiểu nhân ghen tài! Ta đang đắc tọa, sợ gì ai?”.
Sở Yên Nhiên nói: “Dù sao quan trường này là ngươi lừa ta, ta lừa ngươi, lục đục đấu đá nhau thật sự nhiều lắm, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút”.
Trương Dương nói: “Chiều nay này sẽ về Giang Thành, sáng mai còn nhiều việc phải làm!”, Sở Yên Nhiên lưu luyến không rời nắm chặt tay hắn nói: “Ta càng ngày càng lo lắng ngươi!”.
Trương Dương cười nói: “Không có việc gì, ta làm việc sẽ cẩn thận!”.
Sở Yên Nhiên đột nhiên trợn mắt lên nói: “Ta không phải là có ý tứ về việc kia, ta nói lo lắng là về phẩm tính của ngươi. Ta mà không ở bên cạnh ngươi la ngươi không chừng lại đi thông đồng với tiểu cô nương nhà người ta!”.
“Trời đất chứng giám”. “Ngươi còn có lương tâm?”.
Trương đại quan nhân đương nhiên là có lương tâm, hắn cảm thấy mình là một người hữu tình cũng bởi vì vậy mà đối với rất nhiều hồng nhan tri kỷ bên người khó có thể nói là lấy hay bó, nói chung là dứt bỏ không được.
Vụ Đế Hào thịnh thế bị cháy cuối cùng phải có người đi ra chịu trách nhiệm. Tổng giám đốc khách sạn Phương Văn Đông không thể không đứng ra, tuy hắn rất không tình nguyện nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác.
Bắt đệ đệ gánh chịu trách nhiệm, Phương Văn Nam cũng là rơi vào đường cùng, chỉ vì vụ cháy này hắn đã mất hơn hai trăm vạn tiền tử tuất cùng thuốc men, hơn nữa việc xây dựng lại khách sạn và lắp đặt thiết bị còn cần có đại lượng vốn đầu tư. Phương Văn Nam giờ đây đang dồn tất cả tài chính vào công trình ba đường vòng bao quanh thành phố, nguyên bản tài chính như trứng chọi đá giờ đây lại càng khó khăn.
Phương Văn Nam sau khi suy tính kỹ thì quyết định đem Đế Hào thịnh thế chuyển nhượng ra ngoài. Khi hắn đưa ra quyết định này cũng là thập phần gian nan. Dù sao Đế Hào thịnh thế là lập nghiệp chi địa của hắn, Phương Văn Nam đối với nó có cảm tình không giống bình thường nhưng sau khi xảy ra đám cháy, hắn muốn thay đổi hình ảnh của khách sạn cần thời gian tương đối dài, hơn nữa việc tái đầu tư lại đòi hỏi nguồn tài chính rất lớn. Cả hai điểm này đều khiến Phương Văn Nam không tình nguyện cho nên hắn lựa chọn chuyển nhượng. Tuy nhiên tại Giang Thành người có thực lực tiếp nhận lại Đế Hào thịnh thế cũng không nhiều lắm, người hỏi thăm tin tức có không ít nhưng người chân chính nguyện ý ngồi xuống nói chuyện thì lại không nhiều.
Lúc Phương Văn Nam đang chuẩn bị buông tha thì Kiều Mộng Viện lại tìm hắn và tỏ vẻ nguyện ý tiếp nhận Đế Hào thịnh thế nhưng Phương Vân Nam biết người mua là Kiều Mộng Viện thì lại có chút do dự.