Chương : Sự kiện Ôn tuyền thôn
Qua điện thoại Trương Dương cũng nghe được âm thanh cực kỳ huyên náo ầm ĩ. Lâm Tú đang ở tại hiện trường, hắn an ủi Lâm Tú không nên hoảng hốt rồi tự mình đi ra.
Sa Phổ Nguyên nghe nói Làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc gặp chuyện không may thì cũng có chút khẩn trương. Hắn lập tức liên lạc với Cục công an huyện bảo Cục công an xuất động cảnh lực đi hiệp trợ duy trì trật tự.
Trương Dương sau khi rời khỏi thị trấn thì lái ô-tô về phía Làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi. Hắn đã bốc hỏa, đám cán bộ huyện Xuân Dương này quả thực là giá áo túi cơm. Làng du lịch Ôn tuyền là công trình trọng điểm như vậy. Đừng nói là tại Xuân Dương mà cho dù tại cả Giang Thành cũng là công trình du lịch trọng yếu nhất. Hôm nay để xảy ra vấn đề. Hơn nữa Lâm Tú cùng hắn đã nhiều lần phản ứng với huyện nhưng sự tình lại vẫn chậm chạp không được giải quyết. Đây là không làm tròn trách nhiệm! Sau khi xong chuyện này. Trương Dương tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ muốn truy cứu trách nhiệm của đám người có liên quan.
Trên đường đi. Trương Dương gọi điện thoại cho Từ Triệu Bân. Từ Triệu Bân đang ở Đông Giang tham gia một cuộc họp cấp lãnh đạo huyện. Nghe nói làng du lịch Ôn tuyền gặp chuyện không may hắn cũng giật nảy mình mà cuống quít tỏ vẻ sẽ lập tức quay về xử lý.
Trương Dương chẳng muốn cùng hắn nhiều lời mà gọi thẳng tới Hắc Giả sơn hương. Làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc do Hắc Giả sơn hương quản lý hành chính, việc xảy ra đương nhiên phải tìm lãnh đạo bọn họ tuy nhiên lãnh đạo hương đa số đều tới hiện trường làng du lịch Ôn tuyền. Chủ nhiệm văn phòng hương Cảnh Tú Cúc nghe điện thoại, nàng nghe ra giọng Trương Dương thì lập tức ý thức được Trương Dương tới là vì chuyện của làng du lịch Ôn tuyền, Cảnh Tú Cúc cũng không rõ tình huống cụ thể nên đem điện thoại của trưởng hương Vũ Thu Linh nói cho Trương Dương, bảo hắn trực tiếp liên lạc cùng Vũ Thu Linh.
Sự việc ở làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc bắt nguồn từ một chuyện nhỏ. Bởi vì thời gian gần đây, dân Chu tiểu kiều thôn cố ý thả dê chăn vào bãi cỏ quanh làng du lịch làm cho thảm cỏ hư hao nghiêm trọng cho nên làng du lịch tăng mạnh quản lý. Sáng hôm nay có vài tiểu hài tử lại đến bãi cỏ chăn dê, bảo vệ mới xua đuổi, lúc đó có một hài tử chạy trốn mà bị ngã, kết quả là cánh tay trái bị gẫy. Cái này bằng vào đút tay vào tỏ ong vò vẽ, thôn dân nguyên đã có thành kiến đối với làng du lịch Ôn tuyền nền thôn dân dưới sự suất lĩnh của bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên cảm cuốc xẻng bao vây cửa chính làng du lịch Ôn tuyền. Bọn họ luôn mồm muốn đòi lại công đạo và đang tấn công vào cửa chính làng du lịch Ôn tuyền.
Lâm Tú ngày hôm đó vừa vặn tới đây kiểm tra tiến độ công trình, vừa vặn tao ngộ tràng diện trước mắt. Nàng gọi điện cho công an địa phương nhưng công an chậm chạp không thấy xuất hiện. Nguyên nhân rất đơn giản, Trường công an Hắc Giả sơn hương Chu Lương Thuận muốn an bài hai người thần thích vào làm tại làng du lịch Ôn tuyền nhưng bị cự tuyệt, hắn ghi hận trong lòng, các ngươi không để cho ta mặt mũi mà muốn ta cho các ngươi mặt mũi, không có cửa đâu!
Lâm Tú rơi vào đường cùng đành chỉ có thể gọi cho Cục trưởng Cục công an huyện Xuân Dương Thiệu Vệ Giang, Thiệu Vệ Giang là lão bằng hữu Tạ chí Quốc nên đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Hắn lúc này mới hỏi đến dọn công an Hắc Giả sơn hương, Chu Lương Thuận được yêu cầu phái cảnh sát ra hiện trường. Khi ra đến nơi thì phát hiện ra thôn dân Chu tiểu kiều thôn cơ hồ đã toàn diện xuất động. Thôn dân Thanh Thai sơn bưu hắn, từ xưa đến nay Chu Lương Thuận đều biết. Khi nhìn thấy hiện trường tiếng người huyên náo thì lập tức ý thức được sự tình so với hắn dự đoán còn muốn nghiêm trọng hơn. Tại hiện trưởng có ít nhất hơn năm trăm người đang tụ tập ở trước cửa làng du lịch Ôn tuyền.
Không biết tại sao Chu Lương Thuận đột nhiên nhớ tới tràng diện Thanh Hà thôn vây công chính quyền Hắc Giả sơn hương năm đó. Lần này tràng diện so sánh với lần trước còn muốn lớn hơn, tràng diện lớn như vậy kể tự khi Chu Lương Thuận chào đời tới nay chỉ thấy qua hai lần, cái bất đồng duy nhất là lần trước có Trương Dương.
Lúc Chu Lương Thuận chạy tới thì Bí thư Đảng ủy hướng Chúc Khánh Dân đã đến hiện trường. Hắn đang cầm microphone hướng về phía đám hương dân phẫn nộ gọi đầu giải tán nhưng dưới tình huống quần chúng xúc động thì căn bản là không có người nào coi Bí thư Đảng ủy hương như hắn ra gì. Chúc Khánh Dân biết chuyện này không phải chuyện đùa, làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc là công trình du lịch trọng điểm của huyện Xuân Dương và thậm chí là của cả Giang Thành, vẻ quy mô đầu tư đều là hàng đầu Huyện Xuân Dương, là một bộ phận cực kỳ trọng yếu trong việc khai phá du lịch Thanh Thai sơn. Nếu như xảy ra vấn đề thì hắn thân là Bí thư Đảng ủy Hắc Giả sơn hương, là người đứng mũi chịu sào phải gánh trách nhiệm nhưng hắn tại Hắc Giả sơn hương uy tín hiển nhiên là có chút vấn đề. Hắn quát khàn cả giọng mà cũng không có tác dụng đáng kể.
Chu Lương Thuận tiến đến trước mặt hắn, cung kính nói: “Chúc bí thư!”. Chúc Khánh Dân nóng như lửa cháy nói: “Nhanh giải tán bọn họ đi cho ta!”.
Chu Lương Thuận vẻ mặt đau khổ nói: “Hơn năm trăm người a! Chúc bi thư, toàn bộ cảnh lực của chúng ta cũng bất quá có chín người, ta đã cầu viện Cục công an huyện!”.
Chúc Khánh Dân cả giận nói: “Tìm Chu Minh Xuyên cho ta, cái lão hỗn đản này đang làm cái gì vậy?”. Dưới sự giận dữ, vị Bí thư Đảng ủy hương này cũng nhịn không được mà nói văng tục. Giải tán đám đông hơn năm trăm người thật không dễ nhưng việc từ trong đám ngươi này tìm ra Bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên thì không khó. Chu Lương Thuận đem Chu Minh Xuyên lôi đến trước mặt Chúc Khánh Dân.
Chúc Khánh Dân thật sự phát hỏa. Hắn chỉ vào mặt Bí thư Đảng ủy hương Chu Minh Xuyên mắng to: “Ngươi làm cái gì vậy? Cho là mình là thổ phỉ sao. Ta nói cho ngươi biết, Làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc là công trình du lịch trọng điểm của Huyện Xuân Dương. Ngươi làm như vậy chính là làm trái chính sách của Huyện ủy cùng chính quyền huyện. Ngươi lập tức giải tán những thôn dân này, bằng không cái chức Bí thư chi bộ thôn này cũng đừng làm nữa!”.
Chu Minh Xuyên bình thường ít nói nhưng tính tình lại cực kỳ bướng bỉnh, hắn không nhanh không chậm nói: “Không làm thì không làm, bọn họ đả thương tiểu hài tử thôn chúng ta, vấn đề này không thể không tính. Xuân Hi cốc là đất thuộc Chu tiểu kiều chúng ta, dựa vào cái gì mà ngoại nhân đến nơi đây khoa tay múa chân?”.
Chúc Khánh Dân cả giận nói: “Đến phiên ngươi khoa tay múa chân sao? Ta nói cho ngươi biết, Xuân Hi cốc không phải là của Chu tiểu kiều thôn các ngươi mà là địa phương của quốc gia, quốc gia muốn cho ai tới khai phá thì khai phá, ngươi không quản được!”.
Lúc nói chuyện xong, Trương Dương chạy xe Jeep đến đây. Nhìn hiện trường Trương đại quan nhân thật là hưng phấn, không sai, không phải là tức giận mà là hưng phấn. Thằng nhãi này yêu mến đại tràng diện, hắn rất hưởng thụ cảm giác khống chế đại cục. Giống như Chu Lương Thuận, hắn cũng muốn diễn lại cảnh năm đó một người một mình đấu lại bốn mươi ba người của Thanh Hà thôn. Hôm nay có nhiều người như vậy nhưng không làm khó được Trương đại quan nhân. Cầm tặc tiên cầm vương, hắn lập tức bắt đầu tìm kiếm, mục tiêu rất nhanh tập trung vào Chu Minh Xuyên.
Mấy người Chúc Khánh Dân cũng thấy hắn đã đến, trong lòng mỗi người đều hồi hộp, tại sao hắn lại tới đây?
Trương đại quan nhân tại Hạc Giả sơn hương hung danh cũng không phải là nhỏ. Chu Minh Xuyên nhìn thấy hắn tới thì trong lòng không khỏi bồi hồi. Uy danh Trương Dương cường hãn tại Hắc Giả sơn hương cơ hồ là đã truyền khắp mỗi một thôn xóm, những cán bộ thôn này cũng tin tưởng, việc khai phá Thanh Thai sơn có khí thế hừng hực như thế cũng là cùng Trương đại quan nhân có quan hệ trực tiếp. Người ta tới nhất định là đề hưng sư vấn tội.
Trương Dương lấy từ cốp xe ra một cái cây gậy lớn, đây vốn là công cụ phòng vệ của Sở Yên Nhiên mà hắn tịch thu được. Thật không thể tưởng được là nhanh như vậy nó đã phát huy công dụng. Thằng nhãi này trên mặt mang theo nụ cười âm hiểm xấu xa rồi từng bước một đi về phía đám người.