Chương : Sương mù nặng nề
Thế thì mới có một màn Kiều Mộng Viện đích thân đến bái phỏng Trương đại quan nhân. Kiều Mộng Viện đi cùng biểu muội Thì Duy. Hai tỷ muội nhà này phong cách hoàn toàn bất đồng. Kiều Mộng Viện mặc áo màu xám, tóc vén cài một cái cặp hình hoa sen kẻ mắt màu đen, phối họp với làn da rất trắng và trang phục hàng hiệu khiến nàng toát ra khí chất cao quý mà thư nhã. Thì Duy tóc cắt ngăn hơn. Màu da hơi đen nhưng khỏe mạnh, nàng cũng tùy tiện đeo một cái dây lưng màu trắng, mặc một cái quần jean đầu gối rách vài miếng. Nàng có tính cách hướng ngoại, thậm chí có chút nam tính, vừa vào cửa đã ồn ào hô to: “Trương Dương! Không thể tưởng được ngươi là tiểu
Trương Dương nghe cũng có chút không lọt tai nhưng nghĩ lại, hai tỷ muội này là người nào, tại nhà người ta tùy tiện tìm một người cũng có chức quan cao hơn chính mình. Hắn giờ đây chẳng qua là cán bộ cấp phó xử, trong mắt người ta đúng là một tên tiểu quan. Trương đại quan nhân mặt đầy tươi cười mới hai tỷ muội vào. Kiều Mộng Viện nhìn qua văn phòng Trương Dương rồi mới ngồi vào ghế sofa, Thì Duy thì không ngồi mà đi vào đối diện Trương Dương, hai tay chống lên mặt bàn nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Trương Dương bị nàng nhìn mà có chút sợ hãi nói: “Ta nói, Thì tiểu thư, ta đâu có gì lạ, có việc gì ngươi cứ ngồi xuống để ta dâng trà!”. Thì Duy nở nụ cười, nàng khẽ gật đầu nói: “Ta nghe nói ngươi lúc ở Bắc Kinh đã đánh tiểu biểu ca của ta!”. Người nàng nói đến là Kiều Bằng Phi bị Trương Dương đánh tại Tử kim các.
Trương Dương không ngờ câu đầu tiên của nàng khi đến thăm lại chuyện này nên có chút kinh ngạc. Kiều Mộng Viện cười nói: “Tiểu Duy, ngươi đừng nói hưu nói vượn nữa!”.
Thì Duy nói: “Ta cũng không nói hươu nói vượn, tiểu biểu ca của ta là một cao thủ Bát Quái môn nhất lưu, Trương Dương, nhìn không ra a, ngươi rất lợi hại!”. Kiều Mộng Viện có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trương Dương, nha đầu kia điên khùng, ngươi đừng để ý tới nàng!”.
Trương Dương cười nói: “Ngươi có biết ta vì sao ta đánh hắn không, là vì hắn quấy rầy bạn gái của ta, ngươi giúp ta cảnh cáo hắn, lần sau còn thấy ta vẫn sẽ đánh hắn!”.
Kiều Mộng Viện trong lòng khẽ giật mình, khi Trương Dương đánh Kiều Bằng Phi lần đầu tiên thì còn chưa biết thân phận của hắn, nhưng bây giờ còn dám nói ra những lời này thì cần dũng khí lớn. Kiều Mộng Viện cực kỳ thông minh, từ lời Trương Dương đã nghe ra ý của hắn, Trương Dương muốn nói cho các nàng biết, hắn cũng không sợ Kiểu gia bọn họ.
Kiều Mộng Viện mỉm cười, hai tay giao nhau cùng một chỗ, trên ngón giữa tay phải lộ ra một cái nhẫn kim cương màu hồng nhạt sáng chói, cái này khiến Trương Dương chú ý, Trương Dương cười nói: “Quên chưa chúc mừng Kiều tiểu thư!”.
Kiều Mộng Viện cười nói: “Ta lần này đến có việc muốn thương lượng cùng ngươi!”. Trương Dương đứng dậy đi lấy hai chai đồ uống lạnh đưa cho Kiều Mộng Viện và Thì Duy.
Kiều Mộng Viện nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục nói:
- Ta muốn tiếp nhận Ngự Mễ chi hương cho nên muốn nhờ Trương chủ nhiệm hỗ trợ!
Trương Dương cười nói: “Kiều tiểu thư hình như tìm nhầm địa chỉ, chỗ này của ta là Ban cải cách, việc chuyển nhượng khách sạn ta không liên quan a!”.
Kiều Mộng Viện nói: ‘: Ta làm việc không thích quanh co lòng vòng, ta nghe nói Phương Văn Nam cùng ngươi quan hệ rất tốt, Ngự Mễ chi hương cũng là do hắn nghe theo ngươi mà chuyển nhượng cho người ta. Trong việc hay ngươi có ảnh hưởng tương đối a!”.
Trương Dương nở nụ cười nói: “Chuyện này ta lực bất tòng tâm a, ta đã đáp ứng với người ta rồi, hơn nữa lời nói đã nói ra, một nam nhân tại sao lại có thể không tính chứ?”. Kiều Mộng Viện nói khẽ: “Lực ảnh hưởng của Trương chủ nhiệm tại Giang Thành thật sự là rất lớn!”.
Trương Dương cười nói: “Kiều tiểu thư quá đề cao ta rồi, ta chỉ là một tiểu phó xử, ai bảo ta đảm đương nổi việc này a!! Ta thì có thể có lực ảnh hưởng gì chứ?”. Kiều Mộng Viện từ ánh mắt Trương Dương ý thức được hắn rất kiên quyết, tuyệt sẽ không đơn giản thay đổi. Kiều Mộng Viện bèn buông tha ý định thuyết phục hắn mà lạnh nhạt cười nói: “Trương chủ nhiệm đã không muốn hỗ trợ thì chuyện này coi như thôi đi!”, nói xong nàng liền đứng dậy.
Thì Duy đứng dậy, nàng trừng mắt nhìn Trương Dương nói: “Còn nói là bằng hữu, tìm ngươi làm việc cũng khó như vậy!”. Trương Dương cười hớn hở nói: “Chuyện này thật sự ta không quản được, cũng không biết các ngươi có được tin tức từ đâu? Ta là một cán bộ quốc gia, làm sao có thể nhúng tay vào sinh ý của người ta a!?. Quyền quyết định cuối cũng là ở chỗ Phương Văn Nam ấy”.
Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện cùng Thì Duy đến thang máy, Kiều Mộng Viện trước khi đi vẫn nói với hắn: “Trương chủ nhiệm nếu có rảnh thì hôm nào đi ra ngoài ăn cơm a!”. Trương Dương vui sướng gật đầu nói: “Không có vấn đề gì!”. Thì Duy nói: “Đến lúc đó ta sẽ điện thoại cho.
Hai tỷ muội đi vào thang máy, Thì Duy nhịn không được nói: “Biểu tỷ ', ngươi không phải đã nói, lần này vô luận như thế nào đều phải lấy được Ngự Mễ chi hương sao?”. Kiều Mộng Viện nhỏ giọng nói: “Ta cũng không ép buộc!”.
Thì Duy khinh thường nói: “Ta thật sự không tin cái chúng ta muốn nắm bắt lại không được, ai dám không cho chúng ta cái mặt mũi này!”. Kiều Mộng Viện nói khẽ: “Trương Dương chỉ là người đắp cầu dắt mối, trên thực tế người ta cũng không có thực lực để nắm lấy Ngự Mễ chi hương, chủ gánh chính thức là Cố Giai Đồng, Bí thư tỉnh ủy Bình Hải là phụ thân nàng, chúng ta không cần phải vì một cái khách sạn mà phát sinh xung đột cùng nàng”.
Hai người ra tới bãi đỗ xe thì thấy Hứa Gia Dũng đỗ con Mercedes đứng chờ ở đó, hai tỷ muội lên xe. Hứa Gia Dũng chậm rãi đóng cửa thấp giọng nói: “Thê nào?”. Kiều Mộng Viện lắc đầu.
Thì Duy cướp lời nói: “Trương Dương không muốn hỗ trợ!”. Hứa Gia Dũng tựa hồ đã sớm tiên liệu được kết này, hắn lãnh đạm cười cười.
Kiều Mộng Viện nhỏ giọng nói: “Ngươi chắc là sớm nghĩ hắn sẽ cự tuyệt ta?”. Hứa Gia Dũng lắc đầu nói: “Ta nghĩ hắn sẽ không cho ngươi cái mặt mũi này, ta biết hắn rất bừa bãi nhưng không ngờ hắn bừa bãi đến mức này.”.
Thì Duy có chút kinh ngạc nhìn Hứa Gia Dũng. Nàng vốn tưởng rằng Hứa Gia Dũng và Trương Dương là bằng hữu, này xem ra nam nhân thật sự rất phức tạp, biểu hiện bề ngoài có vẻ hòa hợp êm thấm mà lại không thể tưởng được đều là khẩu Phật tâm xà, trong ngoài không đồng nhất.
Hứa Gia Dũng nói: “Ta dám đoán chắc, hắn nắm lầy Ngự Mễ chi hương chính là vì muốn chống đối chúng ta!”. Kiều Mộng Viện rủ đôi lông mi dài xuống, không có ai hiểu rõ cừu hận của Hứa Gia Dũng đối với Trương Dương hơn nàng. Thù giết cha, Hứa Gia Dũng tuy không nói ra nhưng trong lòng hắn mọi thời khác đều bị cừu hận này giày vò. Đối với hắn đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Trong lòng Kiều Mộng Viện sinh ra một chút do dự, có lẽ lúc nào nên cùng hắn nói chuyện!