Y Đạo Quan Đồ

chương 226: trọng sắc khinh hữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Trọng sắc khinh hữu

Lưu Kim Thành rất căm tức, xí nghiệp rượu thật vắt vả mới kiếm được khoản vay này. Cả công ty đều ký thác hy vọng vào lần cải cách này. Hắn làm mỗi việc đều rất cẩn thận, mọi việc đều tự làm nhưng không ngờ cuối cùng tại thất bại trong tay Cao Lệ bổng tử. Trên thương trường xác thực không có kẻ vĩnh viễn thắng trận nhưng lần thua này thật sự là quá oan uổng. Cao Lệ bổng tử cùng hắn đùa giỡn nhưng xí nghiệp sản xuất rượu Giang Thành căn bản là không đùa giỡn nổi. Bọn họ không đủ sức để thua một trận. Lần cải cách này là cơ hội tốt nhất của bọn hắn mà cũng là cơ hội duy nhất.

Trương Dương cũng nghe nói chuyện này. Lưu Kim Thành không chỉ coi Trương Dương là thượng cấp lãnh đạo mà còn coi hắn là tri tâm hảo hữu, cho nên có chuyện gì cũng không dối gạt hắn.

Trương Dương đối với chuyện này cũng cảm thấy căm phẫn. Cao Lệ bổng tử lại có thể khi dễ đến người Trung Quốc chúng ta sao. Nhưng mà qua hơn một nghìn năm mà bọn họ đã trở thành một nước phát mình ra kỹ thuật? Ngầm lại thời Đại Tùy, bọn chúng ngoại trừ có thể bán ra nữ nhân và nô lệ gì đó, còn những thứ khác đều phải học chúng ta. Chuyện này thật không thể nhẫn nhịn được.

Phản ứng đầu tiên của Trương đại quan nhân chính là: “Tìm bọn hắn trả lại hàng, nếu không cho trả thì đi Hàn Quốc tìm đám cháu nội này!”.

Lưu Kim Thành nói: “Chuyện này cũng do ta, lúc trước làm hợp đồng không đủ chi tiết rõ ràng, ai biết bọn chúng lại động tay chân a. Ta vẫn cho rằng RG là công ty quốc tế lớn nên sẽ chú ý giữ gìn uy tín và thương hiệu quốc tế mà sẽ không làm loại chuyện hèn hạ xấu xa này. Ai ngờ bọn họ lại làm ra loại chuyên treo đầu dê bán thịt chó này!”.

Trương Dương khinh thường nói: “Loại dân tộc hạ đẳng này (DG: Bọn TQ này quá kiêu ngạo đi, không coi dân tộc nào ra gì)! Mẹ nó, chính là loại hạ đẳng, ta ghét nhất chính là Cao Lệ bổng tử cùng Nhật Bản quỷ!”. Trong mắt Trương đại quan nhân hai quốc gia này không có ai có bổn sự thế mà ngày nay đã hai quốc gia rất có địa vị quốc tế, nhất là nước Hàn Quốc kia. Thời gian trước chỉ là mảnh đất phía nam Triều tiên mà giờ đây đã trở thành một quốc gia? Đám chó này, đã cho chúng mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!

Lưu Kim Thành vẻ mặt cầu xin nói: “Lần này xong rồi, tiến trình đổi mới Xí nghiệp chúng ta tất cả đều trông vào bộ thiết bị này, nếu như can thiệp không thành công thì ta có bán nhà cũng không vãn hồi được tổn thất này!”.

Trương Dương nhịn không được nói: “Nhìn ngươi ủ rũ kìa, bây giờ là bọn họ vi ước, tố cáo bọn họ đi. Trung Quốc chúng ta cũng không phải không có pháp luật, cũng không phải không có luật sư giỏi!”.

“Trương chủ nhiệm, nào có dễ dàng như vậy, chỉ là việc này chúng ta không trì hoãn được a!”. “Vậy đi Hàn Quốc tìm bọn hắn lý luận!”.

Lưu Kim Thành nói: “Cuối tuần này Đông Giang tổ chức một Hội nghị thương mại mùa thu, ta nghe nói công ty bọn họ cũng có gian triển lãm. Lần này Tổng giám đốc công ty này là Phác chí Tín sẽ đích thân đến, ta muốn gặp bọn hắn nói chuyện!”,

Trương Dương giận dữ nói: “Ta với ngươi cùng đi, ta không tin, trên mặt đắt trong quốc thổ chúng ta mà bọn họ còn dám khi dễ người nước trong chúng ta?”. Trương Dương nguyên vốn muốn đi Đông Giang một chuyển, hắn đối với chuyện muội muội Triệu Tĩnh quay lại với Đinh Bân rất không yên tâm nên nhất định phải tự mình đi nhìn xem một chuyến mới được.

Lần này quy mô hội nghị thương mại ở Đông Giang rất lớn. Thị chính Giang Thành cũng khá trọng thị nên tổ chức cho một số xí nghiệp lớn của thành phố đi tham quan học hỏi. Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến phụ trách dẫn đoàn, Trương Dương cùng Nghiêm Tần Kiến quan hệ không tệ, sau một cú điện thoại Nghiêm Tân Kiên đáp ứng đưa hắn vào trở thành một thành viên trong đoàn.

Trương Dương liên lạc cùng Sở Yên Nhiên, Mã Cách Lệ Đặc hai ngày nay nghỉ tại làng du lịch Ôn tuyền Xuân Hi cốc, thời gian gần đây chưa có ý định tới Giang Thành. Nghe Trương Dương nói muốn đi Đông Giang đi công tác, Sở Yên Nhiên bảo hắn thuận tiện đi Đại học nông nghiệp Đông Giang bái phỏng vị Phó hiệu trưởng Trang Hiểu Đường của trường này. Giờ đầy Đại học nông nghiệp đang hợp tác với Xí nghiệp chế biến thức ăn gia súc nghiên cứu cách điều chế mới, về việc này đã được Trang Hiểu Đường giúp đỡ rất nhiều. Sở Yên Nhiên bảo hắn qua đó, một là để biểu hiện sự biết ơn, hai là mời Trang Hiểu Đường đến Xuân Hi cốc nghỉ dưỡng. Trương Dương không rõ chuyện này vì sao lại phải đích thân mình tới đó nhưng Sở Yên Nhiên đã có dặn dò thì hắn vẫn đáp

Nguyên bản Trương Dương muốn đưa Hồ Nhân Như đi cùng thương mậu đoàn này nhưng Xí nghiệp chế dược Giang Thành vừa mới khôi phục sản xuất, nhiệm vụ trước mắt chủ yếu là khôi phục thị trường truyền thống mà không vội mở rộng thị trường. Sau khi Cố Giai Đồng tới Bắc Kinh thì Hồ Nhân Như phải ở lại Giang Thành tọa trấn nên không cách nào đi theo được.

Trương Dương lần này không đi xe riêng mà đi theo xe của đoàn đại biểu. Chuyến đi Đông Giang này, Thị chính đã tổ chức thành đoàn thể, tên là chiêu thương, nhưng tính chất du lịch vẫn chiếm hơn phân nửa. Trên đường đi các thành viên cười cười nói nói, Lưu Kim Thành là người có tâm sự nặng nề nhất, hắn ngồi ở phía sau ngơ ngơ ngác ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như lần này can thiệp không thành thì hắn cũng không biết nên đối mặt như thế nào với toàn thể công nhân viên trong Xí nghiệp.

Trương Dương ngồi ở dưới cùng tĩnh dưỡng, hắn phát hiện ra mình có số vất vả, đến đâu đều không chịu ngồi yên nhưng mà hắn rất thích hưởng thụ cuộc sống trước mắt, nếu để cho hắn thật sự ngồi yên lặng mà sống thì phòng chừng không được bao lâu sẽ buồn bực mắc bệnh.

Nghiêm Tân Kiến đương nhiên là trung tâm chú ý của mọi người, hắn cũng rất hay nói. Trên đường đi luôn cười cười nói nói. Từ Giang Thành đến Đông Giang mà mất trọn vẹn bảy tiếng đồng hồ, giữa đường còn dừng lại ăn cơm, điều này làm cho Trương Dương không khỏi có chút hối hận, nếu biết đi kiểu này thì hắn đi xe buýt tới cho rồi.

Đến nơi đoàn đại biểu đi tới Trung tâm triển lãm quốc tế Đông Giang ăn cơm tại Lâm Giang quốc tế đại tửu điếm, còn Trương Dương trên đường đi đã gọi cho viên Ba. Sau khi đến Lâm giang quốc tế đại tửu điếm thì hắn đã nhìn thấy xe của Viên Ba đỗ tại bãi đỗ xe trước cửa ra vào. Trương Dương nói với Nghiêm Tân Kiến một tiếng rồi tự do hoạt động.

Nghiêm Tân Kiến cũng không đưa hắn vào làm thành viên chính thức đoàn đại biểu, cho hắn tham gia đơn giản là bán cho hắn một cái nhân tình, còn Trương Dương muốn làm gì thì hắn đương nhiên sẽ không hỏi đến.

Trương Dương lên ô tô Viên Ba, Viên Ba cười nói: “Buổi tối ta hẹn với Lương tổng và Trần chủ nhiệm rồi, chúng ta hẹn gặp uống rượu!”.

Trương Dương nói: “Đến Đông Giang ta nghe các ngươi an bài, ta cái gì cũng không nghe thấy cũng không hỏi!”.

Vọng giang lâu sau khi sửa chữa xong đã mở cửa kinh doanh trở lại. Viên Ba cũng không đổi tên mà chỉ tìm người viết chiêu bài, trước cửa đặt hai con sư từ bằng đá, có lẽ nhớ vậy mà sau khi khai trương đến nay sinh ý rất thịnh vượng. Khi Trương Dương vào Vọng giang lâu thì vừa vặn năm giờ rưỡi chiều, lúc này bãi đỗ xe trước cửa đã đầy một nửa, đa số xe hơi đều là cơ quan chính quyền, còn lại là xe công của các doanh nghiệp.

Lúc Trương Dương bước xuống xe thì một cái xe BMSẽ mới tinh đỗ bên cạnh xe hắn, sau đó Lương Thành Long cùng Bạch Yến trước sau từ trong xe bước xuống.

Trương Dương cười nói: “Lương tổng, xe thì thay đổi rồi tại sao người vẫn là người cũ a!?”. Bạch Yến trừng mắt nhìn Trương Dương nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi há mồm không có lời nào hay sao!”.

Lương Thành Long cười nói: “Ta cũng muốn đổi nhưng nàng cứ dính vào ta, nàng đối với ta tốt như vậy nên ta không nỡ!”.

Bạch Yến véo tay Lương Thành Long một cái rồi nhìn về phía Trương Dương nói: “Tại sao? Hôm nay Trương chủ nhiệm cô đơn chiếc bóng a!? Bình thường bên người mỹ nữ như mây mà”.

“Trước khác nay khác, giờ đây mỹ nữ đều ghét bỏ ta, thời gian gần đây ta rất rảnh rỗi, chị có hảo tỷ muội nào hay thì giới thiệu cho ta a!?” Trương Dương đùa cợt nói.

“Tin ngươi mới là lạ! Nhưng mà nếu ngươi thật sự rảnh thì ta sẽ gọi bạn gái tới đây!”. Bạch Yến nói xong liền móc điện thoại di động ra. Lương Thành Long cười nói: “Có phải Lê San San không

“Không phải nàng thì còn ai nữa!?”. Bạch Yến chưa kịp gọi điện thoại thì một chiếc xe Beetle màu đen chạy tới, người lái xe đúng là diễn viên ngôi sao Lê San San của Đoàn ca múa nhạc Đông Giang.

Trương Dương cũng thường thường nhìn thấy vị nữ minh tinh này trên TV, không thể tưởng được Bạch Yến lại hẹn đến.

Lượng thành Long cười đấm Trương Dương nói: “Đây không phải cho ngươi, Trần Thiệu Bân đau khổ cầu xin mắt mấy tháng, lại đút lót Bạch Yến hai món đồ trang sức thì mới thu phục được, hôm nay là lần đầu tiên người ta gặp mặt, ngươi đừng gây rối a!!”.

Trương Dương cười nói: “Ta là cái loại người này sao?”.

Lương Thành Long nhìn nhìn Trương Dương nói: “Ngươi thật là, Trần Thiệu Bân nhờ ta nói cho ngươi biết, ngàn vạn đừng có chủ ý với Lẻ San San, nếu không thì không phải là bằng hữu nữa!”.

Trương Dương buồn bực, mình ở trong mắt người khác cứ như là háo sắc thành tánh vậy. Lúc này Trần Thiệu Bản từ Vọng Giang lâu ra đón, thằng nhãi này nhìn thấy Trương Dương thì chỉ cười cười rồi vẫn đi về phía cỗ xe Beetle màu đen kia, hắn nhìn về phía Lẻ San San mặc quần đỏ, phong tư yêu điệu vươn tay ra nói: “Lê tiểu thư, mời được cô thật là khó a!!”.

Trương Dương có chút buồn bực nhìn Lương Thành Long nói: “Hôm nay không phải tẩy trần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio