Chương : Tóm rách mặt mỹ nhân ()
Triệu Quốc Cường nói: “Bắc Cảng tồn tại một mạng lưới buôn lậu cực lớn, trước khi chúng con sắp kéo cái lưới này lên thì tên độc thủ phía sau màn đã chặt đứt manh mối, dứt khoát thanh trừ mấy nhân vật mấu chốt, khiến tất cả một lần nữa trở nên khó bề phân biệt.”
Triệu Vĩnh Phúc nói khẽ: “Cái đó và thì có liên quan gì tới cha?” Giọng nói của hắn đã quay về với lý trí.
Triệu Quốc Cường nói: “Con và Trương Dương đã phân tích rất nhiều lần, có một lần Trương Dương nói trong hiện thực liệu có xuất hiện một bá tước monte cristo hay không? Một người ra đi nhiều năm, nhưng hắn thủy chung không thể quên được cừu hận trong lòng, vì thế hắn sau khi công thành danh toại thì một lần nữa trở về cố thổ, tìm kiếm cừu nhân của hắn ngày xưa, trả thù từng người một?”
Sắc mặt Triệu Vĩnh Phúc đã thay đổi, hắn nói khẽ: “Trong đầu các con rốt cuộc đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Triệu Quốc Cường nói: “Cha chắc từng nghe nói chuyện con gái của bí thư Cố Doãn Tri, Cố Giai Đồng ở sông Niagara gặp chuyện không may, rất nhiều người cho rằng là một hồi sự cố ngẫu nhiên xảy ra, nhưng Trương Dương thì không cho rằng như vậy, bởi vì lúc ấy có người gọi điện thoại uy hiếp hắn, chắc là mưu sát.”
Triệu Vĩnh Phúc nói: “Càng nói càng không có giới hạn, chuyện của Cố Giai Đồng và em trai con có liên quan gì tới nhau?”
Triệu Quốc Cường nói: “Nếu như cái chết của Cố Giai Đồng là vì mưu sát, ngoài mặt thì là báo thù Trương Dương, nhưng trên thực tế thì sao? Trương Dương nếu như chỉlà một cái cớ, như vậy độc thủ phía sau màn vừa hay lợi dụng cái cớ này để che giấu mục tiêu chân chính mà hắn muốn nhằm vào.”
Triệu Vĩnh Phúc lại nắm chặt quyền đầu.
Triệu Quốc Cường nói: “Cha, cha có biết năm đó bí thư Cố và Tiết Thế Luân từng cộng sự với nhau hay không?”
Triệu Vĩnh Phúc trở lại sô pha rồi ngồi xuống, hắn day day màu, một hồi lâu mới: “Chuyện Rất nhiều năm trước rồi.”
Triệu Quốc Cường nói: “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Vĩnh Phúc nói: “Giữa Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cha cũng không rõ lắm, cha chỉ nghe nói Tiết Thế Luân phạm sai lầm, Cố Doãn Tri đem chuyện của hắn nói với Tiết lão, Tiết lão trong mắt không thể có bất kỳ hạt cát nào, bức bách Tiết Thế Luân rời khỏi sĩ đồ, đại khái là chuyện này đã dẫn tới mâu thuẫn giữa bọn họ.” Nói tới đây Triệu Vĩnh Phúc tạm dừng một chút, nhìn con trai rồi nói: “Con là nói Tiết Thế Luân vì trả thù Cố Doãn Tri cho nên hắn ra tay hại chết Cố Giai Đồng?”
Triệu Quốc Cường nói: “Chỉ là tồn tại khả năng như vậy, trước khi chưa có chứng cớ thì con không thể nói lung tung. Cha, cha có thể nói cho con biết giữa cha và Tiết Thế Luân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Là điều gì đã khiến hai người từ bằng hữu biến thành người lạ?”
Lắc đầu lắc đầu, nói khẽ: “Giữa cha và hắn không có cừu oán gì cả, chỉ là ý kiến bất đồng, nhân sinh quan bất đồng mà thôi, Quốc Cường, con đừng làm rối rắm chuyện này thêm nữa. Đừng để người khác dẫn đi sai đường.”
Triệu Quốc Cường nói: “Cha, chuyện này con sẽ điều tra rõ, con thề, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Quốc Lương.”
Triệu Vĩnh Phúc nhìn con trai, trong nhất thời trong lòng rối bời, hắn giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai con trai, vô lực nói: “Quốc Cường, con đi ngủ đi, cha hôm nay mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Triệu Quốc Cường gật đầu: “Cha, nghỉ ngơi sớm một chút!”
Triệu Quốc Cường trước khi rời đi thì bảo nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ vỡ trong phòng.
Triệu Vĩnh Phúc khi con trai đi rồi thì lại lâm vào trầm mặc, trong phòng không bật đèn, chỉ có đốm lửa thuốc lá lập lòe. Những lời nói vừa rồi của con trai khiến cho Triệu Vĩnh Phúc chấn động không nhỏ. Hắn không thể không thừa nhận loại giả thiết này tồn tại khả năng nhất định, nếu như tất cả đều là Tiết Thế Luân làm. Hắn sẽ bất chấp tất cả mọi giá liều chết với Tiết Thế Luân.
Tiêu Quốc Thành cầm rượu vang, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe Schubert, buổi đêm nghe nhạc này, lại cùng với rượu vang thuần mỹ, sự thích ý khiến người không cách nào hình dung được.
Âm nhạc, rượu vang cũng có thể khiến cho thần kinh người ta thả lỏng, đây chính là mục đích của Tiêu Quốc Thành, hắn cảm thấy mình cả đời này sống rất vất vả, nửa đời người phấn đấu vì mục tiêu và lý tưởng, bôn ba vì cuộc sống, đến khi hắn có thể thực sự trầm tĩnh lại, hưởng thụ cuộc sống thì phát hiện bất kể phương thức nào cũng không thể giúp mình thực sự chính, cho dù có rượu ngon, có âm nhạc, hắn vẫn không thể chuyên tâm hưởng thụ, trong đầu hắn còn có rất nhiều tư tâm tạp niệm.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, nhẹ nhàng như báo, khóe môi Tiêu Quốc Thành lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn không mở mắt ra, khi cầm rượu vang chuẩn bị đưa lên môi nhấp một ngụm thì có người đoạt lấy chén rượu từ trong tay hắn.
Tiêu Quốc Thành nói khẽ: “Cô vẫn nghịch ngợm như vậy!” Mở mắt ra, nhìn thấy Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi đứng đối diện hắn, Thiệu Minh Phi cầm chén rượu còn lại một nửa của Tiêu Quốc Thành, quơ quơ ở trong tay, sau đó ngửa cái cổ trắng lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đầu lưỡi cực kỳ mị hoặc liếm môi, dịu dàng nói: “Lâu như vậy, trong lòng anh rốt cuộc có nghĩ tới em hay không?”
Tiêu Quốc Thành nói: “Có, là làm sư phụ, nào có đạo lý không nhớ thương đồ đệ?”
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi thở dài, tới phía sau Tiêu Quốc Thành, bàn tay mềm đặt lên đầu vai hắn: “Anh nếu như thực sự nhớ em thì tại sao lại đẩy em tới bên cạnh Tiết Thế Luân?”
Tiêu Quốc Thành nói: “Hắn đối với cô không tốt à? Tôi còn tưởng rằng cô ở bên cạnh hắn đã vui đến quên cả trời đất rồi.”
Hắc Quả Phụ hai tay ôm cổ Tiêu Quốc Thành, cúi xuống hôn lên vành tai hắn, sau đó thì một đường hướng xuống phía dưới, ý đồ tìm kiếm môi của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên tóm lấy cổ họng của cô ta, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở trước mặt tôi cô phải biết tôn trọng!”
Hai mắt nhìn Tiêu Quốc Thành của Hắc Quả Phụ đã lộ ra một chút ý sợ hãi, nhưng lập tức cô ta lại bật cười khanh khách: “Chỉ đùa một chút thôi, sư phụ, anh làm thật à!”
Tiêu Quốc Thành buông cái cổ trắng của cô ta ra, vỗ nhẹ lên mặt cô ta rồi nói: “Minh Quân, bên trong các đồ nhi của tôi, cô là người thông minh nhất, cũng là người hiểu ý tôi nhất, cho nên người tôi coi trọng nhất chính là cô.”
Hắc Quả Phụ nói: “Đan Thần thì sao?”
Khuôn mặt Tiêu Quốc Thành trở nên không giận mà tự uy: “Cô có biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì hay không? Chính là lòng dạ quá mức hẹp hòi, cô ghen tị với cô ta? Chớ quên, cô ta là sư muội của cô.”
Hắc Quả Phụ nói: “Em đương nhiên nhớ rõ, em vẫn luôn rất quan tâm tới cô ta.”
Tiêu Quốc Thành nói: “Gần đây có có hành động gì không?”
Hắc Quả Phụ thở dài: “Còn có thể thế nào nữa? Hắn làm chuyện gì anh không phải đều biết rồi ư?”
Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nhìn khuôn mặt của cô ta, Hắc Quả Phụ trong lòng run lên, thu hồi vẻ càn rỡ vừa rồi, cung kính nói: “Hắn gần đây đi lại rất gần với An gia.”