Chương : Người một nhà ()
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, không biết chuyện này có liên quan trực tiếp tới Sa Phổ Nguyên bị tạm rời cương vị công tác hay không, Chắc là một nguyên nhân dẫn đến trong đó nguyên nhân dẫn đến, bố cục tỉ mỉ của Kiều Bằng Phi cuối cùng vẫn thành công đẩy Sa Phổ Nguyên đi, hiện tại ở Xuân Dương hắn đã là đương gia.
Xa Quốc Dân nói: "Có điều bí thư Kiều nói, sau khi chỉnh đốn, tổ kiểm tra vẫn có thể tới kiểm tra đánh giá, nếu như hài lòng với kết quả chỉnh đốn thì có thể sẽ tiêu trừ ảnh hưởng.
Trương Dương nói: “Nhất định không thành vấn đề.”
Xa Quốc Dân có chút kinh ngạc, không rõ không rõ vì sao Trương Dương lại khẳng định như vậy. Thật ra chuyện này cũng không khó lý giải, Trương đại quan nhân đã nghĩ tới, trách nhiệm hiện tại đều đã là do Sa Phổ Nguyên gánh, nếu Sa Phổ Nguyên đã đi rồi, bằng vào năng lực của Kiều Bằng Phi nhất định có thể thoải mái giải quyết chuyện này, trong quá trình này tất nhiên sẽ dựng lên uy tín, giành được chính tích, đấu tranh chính trị quả nhiên là phải chú ý tới thủ đoạn.
Trần Sùng Sơn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam, quần dài màu xám, y mới cắt tóc, trông trẻ hơn nhiều, đứng trên đường đi thông tới đỉnh Thanh Vân, lẳng lặng đợi đoàn người Khưu lão, ba chiếc xe theo thứ tự dừng lại.
Khưu Phượng Tiên đỡ Khưu Hạc Thanh đi xuống ô tô, Trần Sùng Sơn nghênh đón, Đỗ Thiên Dã vốn định giới thiệu cho cha với ông ngoại, nhưng nhìn thấy ông ngoại đã nắm tay cha rồi.
Trần Sùng Sơn cố nén sự kích động trong lòng, nói khẽ: “Cha!”
Khưu Hạc Thanh gật đầu, ông ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dứa con rể này, nhìn thấy Trần Sùng Sơn, ông ta không khỏi nhớ tới con gái Khưu Mẫn, Trần Sùng Sơn cũng đã hai mai hoa râm, chính là nam tử trước mắt đã khiến con gái ông ta cam tâm trả giá sinh mệnh để bảo vệ. Khưu Hạc Thanh cũng biết, Trần Sùng Sơn vì con gái mà cả đời không cưới vợ, một mực ở trên núi Thanh Đài chờ đợi, tình cảm như vậy sao không thể khiến lão nhân động dung cho được.
Khưu Hạc Thanh khó khăn lắm mới khống chế tình tự thương cảm trong lòng, ông ta nói khẽ: “Sùng Sơn, tôi luôn muốn được nhìn thấy cậu.”
Trần Sùng Sơn nói: “Cha, con phải chăng có khoảng cách trong hình tượng trong lòng cha?”
Khưu lão bật cười: “Ánh mắt của Mẫn nhi sẽ không sai đâu.” Không cần nhiều lờn, đã biểu đạt ra sự thưởng thức đối với thâm tình của con gái đối với Trần Sùng Sơn.
Đỗ Thiên Dã dẫn kiến Khưu Chỉ Đống cho cha: “Cha, đây là cậu hai.”
Khưu Chỉ Đống đi tới bắt tay Trần Sùng Sơn: “Anh rể!”
Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: “Chỉ Đống!”
Khưu Chỉ Đống dẫn kiến cháu và con gái với Trần Sùng Sơn.
Khưu Phượng Tiên thì Trần Sùng Sơn đã gặp rồi, có điều Khưu Khải Minh thì vẫn là lần đầu tiên, Trần Sùng Sơn nói: “Những đứa nhỏ này đều đã trưởng thành rồi.”
Khưu Chỉ Đống nói: “Cháu gái bảo bối của anh đâu?”
Trần Sùng Sơn nói: “Nó vừa từ kinh thành về, chắc là buổi trưa mới đến.” Ánh mắt y hướng sang Cảnh Tú Cúc.
Từ sau khi Trần Sùng Sơn hiện thân, Cảnh Tú Cúc vẫn đứng trong góc tối, sợ cha chồng sẽ nhìn thấy mình, Trần Sùng Sơn rất ít khi cười với cô ta, giới thiệu với Khưu Hạc Thanh: “Cha, đây là con dâu lớn của con Cảnh Tú Cúc, vợ của Thiên Trọng, mẹ của tiểu Tuyết.”
Khưu gia ít người biết được tầng quan hệ này, Khưu Hạc Thanh nói: “Thì ra là cháu dâu của tôi!”
Trần Sùng Sơn giới thiệu vô cùng bình thản, nhưng lọt vào trong tai Cảnh Tú Cúc lại khiến cô ta rất cảm động, không biết vì sao, mắt của cô ta đỏ lên, tiến lên gọi một tiếng ông ngoại, cậu, cuối cùng thì đến trước mặt Trần Sùng Sơn gọi một tiếng cha.
Trần Sùng Sơn gật đầu.
Một động tác Như vậy đã khiến Cảnh Tú Cúc nước mắt rơi như mưa, Khưu Phượng Tiên nhìn thấy cô ta khóc thương tâm thì chỉ cảm thấy Cảnh Tú Cúc nhớ tới anh họ Trần Thiên Trọng đã chết, không biết trong nước mắt của Cảnh Tú Cúc bao hàm bao nhiêu phức tạp ở bên trong.
Trương Dương và Xa Quốc Dân đi trước phụ trách dẫn đường, những người khác đều đi theo phía sau bọn họ leo lên đỉnh Thanh Vân, đỉnh Thanh Vân thế núi khá dốc, thân thể của Khưu Hạc Thanh tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, không thể thích ứng với hoạt động kịch liệt như vậy, Trương đại quan nhân chủ động xin đi giết giặc, cõng Khưu lão gia tử, Đỗ Thiên Dã vốn định cướp của hắn thì bị thằng ôn này nói: “Bí thư Đỗ, anh cho tôi một cơ hội để nịnh bợ lãnh đạo được không?” Một câu khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Trên thực tế người có thể lực để cõng Khưu lão gia tử lên núi cũng chỉ có Trương đại quan nhân, mà trách nhiệm chủ yếu cTrương Dương cũng chính là cõng lão gia tử lên núi, Trần Sùng Sơn dẫn người của Khưu gia tới trước mộ vong thê.
Trương đại quan nhân tất nhiên không cần đi theo, Xa Quốc Dân cũng không định đi, hắn sau khi tới đỉnh Thanh Vân thì đã đi xuống núi rồi, người một nhà người ta đoàn tụ, hắn đi theo cũng không tiện, mục đích chủ yếu hôm nay tới đây chính là để tránh người nào đui mù lao tới thu lung tung.
Trương Dương một mình tới Tử Hà quan, từ khi lên núi đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, tới Tử Hà quan hỏi thì mới biết lão đạo sĩ bị phong hàn, đang nằm trong phòng.
Trương đại quan nhân đến phòng Lý Tín Nghĩa, gõ cửa phòng, nghe thấy giọng nói khàn khàn của lão đạo sĩ: “Ai thế!” Hỏi xong ngay cả tự lão đạo sĩ cũng cảm thấy dư thừa, trên đỉnh Thanh Vân này trừ tiểu đạo đồng ra thì chính là Trần Sùng Sơn, còn có thể có ai nữa? Vì thế câu tiếp theo của y là: “Vào đi.”
Thật ra không đợi y nói những lời này thì Trương Dương cũng đã đẩy cửa đi vào rồi, nhìn thấy lão đạo sĩ nằm trên giường gỗ, trên người quấn chăn bông, trên đầu còn đắp khăn ướt, Trương Dương đi tới bên cạnh y, phát hiện sắc mặt lão đạo sĩ, vàng như nến vươn tay ra bỏ khăn mặt xuống, sờ trán y, sau đó thì xem xét mạch môn của y.
Lão đạo sĩ nhìn thấy Trương Dương tôi có chút kinh hỉ: “Sao lại là cậu?”
Trương Dương nói: “Tôi cùng Đỗ Thiên Dã đến thăm người thân, thuận tiện qua thăm ông, không ngờ ông bị bệnh.”
Lão đạo sĩ thở dài nói: “Già rồi, chỉ sợ một kiếp này là không tránh khỏi.”
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, ông không chết được đâu, Hắn cầm tay lão đạo sĩ, một cỗ nội lực lặng lẽ tống vào, Lý Tín Nghĩa chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch có một cỗ nước ấm ùa vào, khiến ông ta như gỗ đón gió xuống, cảm giác rét lạnh trong người trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Dưới sự trợ giúp của Trương Dương, lão đạo sĩ không bao lâu liền khôi phục tinh khí thần, trong công phu đã từ trên giường ngồi dậy, vươn tay Ngáp một cái: “Cậu đúng là có tài, tôi khỏe rồi.”
Trương đại quan nhân cười nói: “Đơn giản là bị chút phong hàn, Lý đạo trưởng à, không ngờ ông lại yếu thế.”
Lý Tín Nghĩa nói: “Yếu cái rắm, tôi tối hôm qua tới trước mộ ca ca tôi uống mấy chèn với hắn, ai ngờ uống say. Mơ mơ màng màng ngủ luôn trước mộ, sau nửa đêm thì trời lại đổ mưa, không cẩn thận bị lạnh, lớn tuổi rồi, đúng là không được như xưa nữa.”
Trương Dương nói: “Biết lớn tuổi rồi thì nên chú ý tới sức khỏe. Rượu tuy rằng là thứ tốt, nhưng uống say thì cũng hại người đó.”
Lý Tín Nghĩa nói: “Tôi vốn không muốn uống nhiều, nhưng uống rồi lại nhớ tới tiểu yêu nhà tôi, trong đầu đặc biệt lo lắng, những năm gần đây, tôi thực sự đã cô phụ sự kỳ vọng của đại ca.”
Trương Dương nói: “Tiểu yêu sống rất tốt, ông cứ yên tâm.”
“Chẳng lẽ nó đã quên tôi rồi ư?”
Trương đại quan nhân cảm thấy buồn cười, lão đạo sĩ trở nên có chút đàn bà: “Đạo trưởng, ông là người xuất gia. Người xuất gia sao có nhiều tục niệm thế?”
Lý Tín Nghĩa nói: “Tôi làm đạo sĩ cả đời, bỗng nhiên minh bạch. Tôi căn bản chính là tâm tính thuần, không thích hợp với tu đạo, nếu như cho tôi cơ hội làm lại, không khéo tôi sẽ đi làm cướp. Giết giàu cứu nghèo, ngạo khiếu núi rừng!”
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, không hổ là hậu đại của An râu rậm, máu tướng cướp trong người quá nhiều.
Lý Tín Nghĩa nói: “Đáng tiếc hiện tại là thời hòa bình, ý tưởng này của tôi không thực thế, thật ra cho dù đang là loạn thế thì tôi cũng không còn kịp rồi, đất vàng đã ngập tới cổ rồi, mấy ngày nữa là xuống đất ngắm củ cải.”
Trương Dương nói: “Đạo trưởng, hôm nay làm sao thế? Cứ nói những lời không may.”
Lý Tín Nghĩa nói: “Trương Dương à, tôi vẫn luôn đối đãi với cậu như tri kỷ, có một số lời tôi không nói với lão Trần nhưng đều nói với cậu.”
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, bí mật của ông tôi biết cả, mà Trần Sùng Sơn thì chưa chắc đã biết, ông không nói với tôi thì còn có thể nói với ai.
Lý Tín Nghĩa nói: “Khi Đại ca của tôi chết từng nói cho tôi biết một bí mật.”
Trương Dương nói: “Thôi ông đừng nói nữa, ông cho dù có bí mật thì cũng là của An gia, chuyện này không thể nói với tôi được.”
Lý Tín Nghĩa nói: “Cậu đừng khách khí với tôi, tôi vẫn luôn không coi cậu là người ngoài, cậu cho rằng tôi hồ đồ, tuy rằng tôi lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ mọi việc.”
Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười, lão đạo lỗ mũi trâu này tinh thần vừa tốt lên cái là tự sướng ngay được.
Lý Tín Nghĩa nói: “Tiểu yêu trời sinh tuyệt mạch, phương pháp duy nhất trên đời này có thể cứu cứu nó chính là trọng tố kinh mạch, cậu rốt cuộc cứu nó như thế nào thì tôi không biết, có điều từ sau khi cậu cứu nó thì nó liền ra nước ngoài, lựa chọn ẩn cư tránh đời, với tính tình của nó, loại chuyện này hình như không hợp với lẽ thường.”