Chương : Tình đồng mạch lộ ()
Lý Ngân Nhật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện: “Hôm nay tôi muốn tới nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu.” Nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu chôn mấy vị lão bằng hữu của Lý Ngân Nhật, năm đó bọn họ vượt qua Lục Giang kề vai chiến đấu với Lý Ngân Nhật, cũng kết hạ tình bạn thâm hậu ở trong chiến đấu. Lý Ngân Nhật mỗi lần đến Trung Quốc nhất định phải tới nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu tế bọn họ, lần này bởi vì bệnh nặng, thủy chung chưa thể đi được. Thân thể vừa mới có chuyển biến tốt, Lý Ngân Nhật đã nghĩ ngay tới chuyện này. Lần này rời khỏi Trung Quốc, ông ta chắc không còn cơ hội quay lại, trước khi đi đương nhiên muốn bái biệt liệt vị lão hữu.
Trương Dương và Lý Xương Kiệt cùng Lý Ngân Nhật tới núi Xuân Thu, núi Xuân Thu tuy rằng không cao. Nhưng Lý Xương Kiệt lo lắng cho thân thể của cha, chủ động yêu cầu cõng ông ta. Lý Ngân Nhật lắc đầu: “Không cần, cha còn đi được, để cha tự đi.”
Lý Ngân Nhật đi bộ, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Lý Xương Kiệt. Hai người đi theo ở phía sau.
Lý Xương Kiệt nói khẽ: “Huynh đệ, cha tôi còn có hy vọng hay không?” Hắn rất muốn nghe một tiếng khẳng định của Trương Dương.
Trương Dương thấp giọng thở dài, trên đời có rất nhiều chuyện là không thể hồi thiên, hắn không phải không muốn giúp, mà là không thể giúp được, tình trạng trước mắt đã là kết quả mà hắn hết sức cố gắng rồi.
Lý Xương Kiệt nhìn thấy hắn tỏ vẻ như vậy thì cũng biết lần này thực sự không thể vãn hồi rồi. Thầm thở dài, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Độ cao một trăm thước so với mặt biển đã khiến Lý Ngân Nhật mệt tới đầu đầy mồ hôi, đứng trước bia mộ của chiến hữu. Lý Ngân Nhật chậm rãi lắc đầu, lấy ra khăn mặt, rất cẩn thận lau sạch bụi bặm trên bia mộ, ông ta nói khẽ: “Các huynh đệ. Tôi lần này đi rồi, chỉ sợ sẽ không đến gặp mọi người nữa. Đời người thật ngắn ngủi!” Ông ta nhắm mắt lại, giống như về tới trên chiến trường lửa đạn bay tán loạn.
Lý Xương Kiệt nhìn bóng dáng của cha, nói khẽ: “Mỗi người chúng ta đều sẽ có một ngày như vậy.”
Trương Dương mỉm cười gật đầu, nhưng nụ cười của hắn lại bỗng nhiên cứng lại, thân thể dùng tốc độ kinh người bay lên.
Lý Xương Kiệt còn chưa kịp có phản ứng thì liền nhìn thấy Trương Dương lao về phía rừng cây phía trước bên phải, giọng nói của cho từ xa xa truyền đến: “Bảo hộ Lý tướng quân.”
Trong Bụi cỏ một người vội vàng đứng lên, xoay người bỏ chạy vào sâu trong rừng cây. Hắn mặc quần áo ẩn maafu, vừa rồi nằm sấp trong bụi cỏ, ẩn nấp rất khá, ít nhất chính hắn cũng cho là như vậy, cho rằng sẽ không dễ dàng bại lộ ành tung, nhưng không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện.
Tốc độ của Trương Dương cực nhanh, trong giây lát đã cách người nọ không đến hai trượng.
Người nọ không thèm nhìn ra phía sau, thuận tay tung một viên đạn khói, bùm một tiếng, đạn khói vỡ vụn, khói màu trắng tràn ngập trong rừng cây, thế đi của Trương Dương không hề chậm lại, một chưởng không bổ ra, chưởng phong mạnh mẽ gạt phăng khói, tỏa sang hai bên.
Đạo thân ảnh phía trước lóe lên, đột nhiên biến mất trong cây cối phía trước.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng: “Chạy đi đâu?” Hắn nhấc chân gẩy một hòn đá nhỏ lên, sau đó đá quét, hòn đá giống như đạn pháo rời nòng bắn ra, nhắm vào một gốc cây đại thụ phía trước, thân cây màu nâu đậm bỗng nhiên có động tĩnh, võ sĩ ẩn thân trên thân cây nhanh chóng trườn đi, nhưng hắn vừa di động thì hòn đá đã bắn trúng ẩn thân hắn vừa mới ẩn thân. Rầm một tiếng, hòn đá không ngờ xỏ xuyên qua thân cây.
Thân thủ của võ sĩ Đó cực kỳ linh hoạt, xoay người lên trên cành cây, thân thể phập phồng theo nhánh cây, lợi dụng sự đàn hồn của nhánh cây, nhảy lên trên đại thụ đối diện.
Trương Dương khởi động rất nhanh, bước nhỏ đi tới đại thụ mà võ sĩ đó ẩn thân, mũi chân điểm nhẹ xuống đất rồi bay vút lên.
Võ sĩ lật tay rút ra đao Nhật Bản, rống lên một tiếng, dùng thế cá nhảy chém xuống phía dưới.
Ngón tay của Trương đại quan nhân búng khẽ, đạo kim quang đạo kim quang như tia chớp bắn nhanh ra, kim châm nho nhỏ bắn trúng mắt phải của võ sĩ đó, võ sĩ hét thảm một tiếng, đao Nhật Bản trong tay mất chính xác, chém sang một bên, Trương Dương tóm lấy tay phải hắn, hắn ghét nhất là kẻ đánh lén, xuống tay không chút lưu tình, chỉ nghe rắc một tiếng, không ngờ bẻ gẫy cánh tay của võ sĩ đó.
Bởi vì đã có kinh nghiệm trước đó, Trương Dương lo lắng võ sĩ sẽ tự sát, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, ném hắn xuống đất.
Lúc này Lý Xương Kiệt cũng chạy tới, xông lên hung hăng đá một cước vào bụng tên võ sĩ đó. Trương Dương vẫn chưa chế trụ á huyệt của hắn, ý chí của ý chí cũng có chút cứng cỏi, tuy rằng bị đá cực đau nhưng vẫn kiên trì không rên một tiếng. Trên mắt phải của hắn cắm một cây kim châm, máu tươi đã nhiễm đỏ cả khoảng mặt bên phải, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Lý Xương Kiệt móc súng lục ra, một cước đạp lên mặt võ sĩ, họng súng dí vào trán hắn rồi giận dữ hét: “Nói, ai phái mày tới đây.”
Trương Dương nhặt Nhật Bản Nhật Bản trên đất lên, chém một phát vào lưng hắn, một đao này của hắn vận dụng cực kỳ xảo diệu, tuy rằng chém rách quần áo của võ sĩ nhưng lại không làm da thịt hắn bị thương, phía sau lưng võ sĩ có săm hình một con thanh long đang giương nanh múa vuốt.
Lý Xương Kiệt nhíu mày, nói khẽ: “Người Nhật Bản à?”
Trương Dương nói: “Ninja Nhật Bản!”
Phía Bộ ngoại giao cũng không ngờ chuyện có biến hóa như vậy, Ninja Nhật Bản ngang nhiên ở kinh thành ám sát tướng quân Bắc Triều Tiên Lý Ngân Nhật, chuyện này hiển nhiên ảnh hưởng rất lớn, so với tranh cãi trên kinh tế thì loại ám sát chính trị này nghiêm trọng hơn nhiều.
Trương đại quan nhân đề nghị giao võ sĩ Nhật Bản này cho bộ ngoại giao, phía Quốc An hắn cũng ngay lập tức thông tri.
Tướng quân Bắc Triều Tiên Lý Ngân Nhật là lão bằng hữu của người Trung Quốc, ông ta ra mặt đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao, sức ảnh hưởng của chuyện này hiển nhiên lớn hơn so với mấy ngoại thương trước đó kháng nghị chính phủ địa phương không đối đãi công bình với họ, nhiệm vụ xử lý chuyện này cũng được giao cho phó bộ trưởng bộ ngoại giao Trần Toàn.
Lý Ngân Nhật trước khi về nước, bảo con trai Lý Xương Kiệt ở lại giải quyết chuyện này.
Trần Toàn khẩn cấp triệu kiến quan viên của đại sứ quán Nhật Bản, phó đại sứ Võ Trực Chính Dã vừa mới trở lại kinh thành phụng mệnh tới bộ ngoại giao.
Mặt hắn rất khó coi, trước khi tới đây đã biết nguyên do từ đầu đến cuối.
Trần Toàn Luôn luôn hòa ái cũng không hoà nhã gì với hắn, trước đó sứ quán phía Nhật liên hợp một đám người không ngừng kháng nghị tới bộ ngoại giao, khiến cho bộ ngoại giao có chút có chút bị động, Trần Toàn ở trước mặt những cán bộ địa phương như Trương Dương thì như đâm phải đinh, lửa trong lòng vẫn rất vượng, hơn nữa không tìm được chỗ phát tiết. Hôm nay xem như để hắn tìm được cơ hội rồi. Hắn kể lại giản lược sự việc, sau đó chất vấn Võ Trực Chính Dã: “Võ Trực tiên sinh, anh giải thích chuyện này thế nào?”
Võ Trực Chính Dã trước tiên chối vội, hắn vái Trần Toàn một cái rồi nói: “Bộ trưởng Trần, tôi cam đoan với ngài, những người này tất cả là hành vi cá nhân, không liên can tới chính phủ Nhật Bản.”
Trần Toàn và người Nhật Bản đã giao tiếp không ít, câu trả lời của Võ Trực Chính Dã hắn cũng không bất ngờ, cho dù đám người đó là đặc công Nhật Bản thì Võ Trực Chính Dã cũng sẽ không thừa nhận, có một số việc đánh chết cũng không thể nói được, có điều Trần Toàn sẽ không bỏ qua cơ hội đê chiếm chủ động, hắn thở dài: “Võ Trực tiên sinh, Nhật Bản và Bắc Triều Tiên đều là quốc gia hữu hảo của chúng tôi, nhưng lần này các anh đã làm tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích và danh tiếng của nước tôi, trên đất của quốc gia chúng tôi, tuyệt không cho phép sự kiện ám sát.”
Võ Trực Chính Dã nói: “Bộ trưởng Trần, tôi thấy chuyện này nhất định có nội tình, tôi muốn gặp người đó.” Người mà hắn nói là kẻ ám sát Lý Ngân Nhật.
Trần Toàn nói: “Tạm thời không thể, sát thủ đã bị chúng tôi khống chế, trước mắt đang thẩm vấn, hy vọng có thể có được đáp án mong muốn.”
Võ Trực Chính Dã thầm nghĩ trong lòng, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu như tên sát thủ đó nói ra điều gì thì khẳng định sẽ làm phía Nhật bị động hơn, hắn thấp giọng khẩn cầu: “Bộ trưởng Trần, tôi có yêu cầu quá đáng, khi thẩm vấn người Nhật Bản này tôi có thể cũng có mặt được không?”
Trần Toàn nói: “Không thành vấn đề.” Hắn nói xong thì tựa hồ nhớ tới gì đó: “Nhật Bản Các anh có phải có tổ chức xã hội đen tên là Giao Long hội hay không?”
Võ Trực Chính Dã nói: “Tôi đối với chuyện của phương diện xã đoàn thì không biết gì cả, ý tứ của bộ trưởng Trần là người có ý đồ ám sát Lý Ngân Nhật bị nghi ngờ là thành viên của Giao Long hội?”
Trần Toàn nói: “Trước mắt tôi vẫn chưa nắm giữ được nhiều tin tức, tên sát thủ bị bắt tên là Điền Trung Quang Nhất, trước mắt bộ môn tương quan đang thẩm vấn, tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.”
Võ Trực Chính Dã nói: “Chính phủ Nước tôi đối với xã đoàn xã hội đen vẫn luôn áp dụng chính sách quản lý nghiêm khắc, không thể bỏ mặt cho họ làm ra loại chuyện ảnh hưởng tới an toàn quốc gia.”