Chương : Thiên vị ()
Tần Manh Manh ngồi bên trong xe, trong lòng không khỏi bất an, cô ta và Trương Dương quen biết lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ như hôm nay, cô ta tất nhiên minh bạch nguyên nhân trong đó, vừa rồi cô ta vốn cho rằng đã cùng đường, cho nên mới biểu đạt ra đoạn tình cảm chôn sâu trong lòng, nhưng hôm nay lại bởi vì sự xuất hiện của Kiều lão mà gặp dữ hóa lành. Cô ta ngược lại không biết nên đối mặt với Trương Dương như thế nào.
Trương đại quan nhân vẻ mặt vẫn như thường, giống như tất cả vừa rồi chưa hề phát sinh, hắn nói khẽ: “Manh Manh, Tần gia tuyệt đối không dám động tới em nữa, em chuẩn bị một chút rồi mau rời khỏi trong nước đi, về gặp tiểu Hoan.”
Tần Manh Manh gật đầu rồi Nói khẽ: “Anh Dương, em có suy nghĩ này.”
“Suy nghĩ gì?”
Tần Manh Manh nói: “Cha em để lại cho em một khoản tài phú rất lớn, em tin khoản tiền này là ông ấy dốc sức làm ra, nhưng còn có một bộ phận thì không nói rõ được lai lịch. Hai mẹ con em hai người cũng không thích cuộc sống quá giàu sang, sống được yên ổn là tốt rồi, cho nên muốn hiến đại bộ phận tài sản vào việc từ thiện.”
Trương Dương lập tức minh bạch. Tần Manh Manh làm như vậy có một nguyên nhân rất quan trọng chính là trước mắt trong nước đang có đủ loại ngờ vực vô căn cứ về lai lịch tài sản của Hà Trường An, hắn lắc đầu: “Anh không tán thành em làm như vậy. Cũng không cần thiết bởi vì lời đồn bên ngoài mà làm ra lựa chọn này. Cho dù Hà tiên sinh lúc sinh tiền đã làm một số chuyện không tốt, nhưng đó là ông ta, không liên can tới em. Ông ta sở dĩ để tất cả tài sản cho anh, mục đích chính là để em và tiểu Hoan được sống yên vui, em nên thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất lúc sinh tiền này của ông ta.”
Tần Manh Manh nói: “Anh Dương, anh chưa hiểu rồi, em không phải mang tâm lý chuộc tội cho ông ấy, đối với em và tiểu Hoan mà nói thì tiền tài không có nghĩa là tài phú, tình cảm mới đúng.” Khi nói những lời này, Trương Dương đang nhìn cô ta, ánh mắt của hai người gặp nhau, mặt Tần Manh Manh đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống Nói khẽ: “Cha để lại cho em tài phú lớn như vậy, lại trở thành một loại gánh nặng, cuộc sống của em bởi vậy mà hoàn toàn thay đổi, lần phong ba này khiến em ý thức được, em không chỉ thay đổi dung mạo mà còn cả nội tâm nữa.” Nói xong cô ta cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Trương Dương: “Anh Dương, em chỉ muốn làm em của ngày xưa.”
Trương Dương: “Nói Nếu như em thực sự quyết định như vậy thì anh ủng hộ em, phương diện từ thiện anh không hiểu lắm, có điều anh có thể...” Hắn vốn định nói tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh, nhưng nói tới đây thì lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Văn Hạo Nam, mẹ nuôi chưa chắc đã giúp việc này, tuy rằng Tần Manh Manh là có thiện tâm, huống chi mẹ nuôi trước đó đã bởi vì chuyện từ thiện mà gặp một đại phiền toái, bà ta hiện tại đã lựa chọn kính nhi viễn chi với những hoạt động xã hội rồi.
Trương Dương nói: “Gần đây Tiểu yêu chắc sắp về, mấy năm nay cô ta vẫn luôn làm từ thiện, nếu như có thể thì hai người có thể gặp mặt một lần, cô ta có thể cho em đề nghị chính xác về phương diện này.”
Tần Manh Manh gật đầu: “Tốt.”
Trên đời này rất nhiều chuyện đều là rất khéo, Trương Dương vừa mới nhắc tới An Ngữ Thần thì An Ngữ Thần cũng gọi điện tới, Trương Dương bắt máy thì không khỏi cười nói: “Đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, vừa mới nhắc tới em thì em gọi điện thoại tới.”
Tần Manh Manh nghe thấy hắn và đồ đệ đong đưa thì mặt lại nóng lên, anh trai của cô ta cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có quá đa tình.
An Ngữ Thần hiển nhiên không có tâm tình nói đùa, cô ta có chút kích động nói: “Trương Dương, cha em mất tích rồi, đã ba ngày.”
Trương Dương nói: “Sao thế? Ông ấy có phải ra ngoài du lịch hay không? Người Lớn như vậy sẽ không sao đâu.”
An Ngữ Thần nói: “Ông ấy chỉ cần ra ngoài thì khẳng định sẽ nói với mẹ kế của em, lần nàythì khác, đã ba ngày rồi mà một chút tin tức cũng không có, người thì không biết đã đi đâu, gọi điện thoại cũng thủy chung tắt máy, mẹ kế của em sắp điên rồi.”
Trương Dương nhíu mày, An Đức Minh từng là giám sát cao cấp của Hong Kong, trong giới cảnh sát Hong Kong vẫn có uy vọng nhất định, bởi vì chuyện hắn tái hôn mà quan hệ của An Ngữ Thần và hắn tuy rằng không tốt, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm tới người cha này. Trương Dương: “Đã hỏi người khác chưa?”
An Ngữ Thần nói: “Em đã hỏi chú ba và a Văn rồi, bọn họ đều nói không biết. Bình thường bọn họ cũng rất ít liên lạc với hau, sau khi cha em rời khỏi giới cảnh sát thì bình thường chỉ đi đồ ăn đồ ăn nấu cơm, thỉnh thoảng thì đi chụp ảnh phong cảnh.”
“Ông ấy liệu có phải đã đi chụp ảnh hay không?”
“Nếu như ông ấy ra ngoài thì khẳng định sẽ nói với mẹ kế của em.”
Trương Dương nói: “Tiểu yêu, em đừng có gấp, anh lập tứcsẽ tìm người điều tra chuyện này giúp em, ở bên Hong Kong anh cũng có mấy bằng hữu.”
An Ngữ Thần nói: “Mẹ kế bọn họ cũng đang đi tìm, em chuẩn bị đáp máy bay tối nay trở về Hong Kong.”
Trương Dương nói: “Anh vẫn đang ở kinh thành, chuyện bên này vẫn chưa xử lý, cho dù muốn đi thì cũng phải thêm vài ngày nữa.”
An Ngữ Thần nói: “Không vội, anh đi cũng không giúp được gì, dù sao ở bên Hong Kong anh cũng không quen thuộc bằng em.”
Trương Dương nói: “Em cẩn thận một chút, đến bên kia nhất định đừng gấp, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng chớ quên ngay lập tức liên lạc với anh.”
An Ngữ Thần dạ một tiếng rồi dập máy.
Trương Dương lái xe tới Hương Sơn biệt viện, không lập tức xuống xe mà gọi điện thoại cho Quách Chí Cường, mục đích chân chính là muốn liên lạc với vợ chưa cưới Từ Mĩ Ny của Quách Chí Cường, trước mắt Từ Mĩ Ny đã thăng nhiệm đại biểu, là ngôi sao trong giới cảnh sát Hong Kong, Quách Chí Cường đối với chuyện của Trương Dương thì tất nhiên là nhận ngay, hắn đáp ứng sẽ cố gắng giúp Trương Dương tìm người.
An bài xong tất cả, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh tới biệt viện, Trần Tuyết gần đây đang nghỉ, luôn ở biệt viện đọc sách, nếu Kiều lão đã ra mặt giải quyết phiền toái Tần gia, Tần Manh Manh có thể lại thấy ánh mặt trời, nhưng để ổn thỏa Trương Dương định để cô ta trước khi rời đi thì ở tại Hương Sơn biệt viện, có cao thủ như Trần Tuyết ở bên cạnh cô ta, kẻ địch bình thường căn bản không đáng lo.
Trương Dương bên này vừa mới dàn xếp xong cho Tần Manh Manh thì mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi điện thoại tới, chỉ nói nhưng hắn buổi tối tới ăn cơm.
Đối với sự triệu hồi của mẹ nuôi Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không cự tuyệt, trên đường hắn liền bắt đầu đoán chuyện này, tám chín phần mười có liên quan tới chuyện của Tần Manh Manh, bất tri bất giác tới trước cửa Văn gia, đầu tiên nhìn thấy xe Hồng Kỳ của Văn Quốc Quyền.
Trương Dương đỗ xe lại, cười cười với cảnh vệ viên trước cửa, vừa đi vào bên trong sân thì nghe thấy giọng nói của Văn Hạo Nam: “Mẹ, con ra ngoài.”
Áo gió Mặc áo gió màu đen đi nhanh tới cửa, hắn nhìn thấy Trương Dương vừa đi vào cửa lớn thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Oan gia ngõ hẹp, tuy rằng Trương Dương khó chịu đối với hắn nhưng vẫn vẫn giữ lễ phép cơ bản, mỉm cười nói: “Hạo Nam Hạo Nam về đấy à.” Tiếng anh Hạo Nam coi như là nể mặt cha mẹ nuôi.
Khóe môi Văn Hạo Nam lệch đi, chắc là muốn biểu đại ý cười, nhưng nụ cười của hắn tràn ngập thành phần bất thiện: “Tôi giờ đi đây.” Nói xong câu đó hắn đi qua người Trương Dương.
La Tuệ Ninh từ phía sau đi tới, nhìn thấy Trương Dương tới thì lập tức dừng chân, vẻ mặt của bà ta tràn ngậpvẻ bất đắc dĩ, nhìn thấy bóng con trai đã biến mất ở ngoài cửa, cô ta vội vàng giải thích với Trương Dương: “Nó vừa mới về nhà, khi mẹ gọi điện thoại cho con thì không biết nó muốn đi.”
Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, chúng con không có gì cả, cha nuôi ở nhà à?”
La Tuệ Ninh gật đầu: “Thật ra cha nuôi con muốn con vè, Trương Dương, cha nuôi con tối nay tâm tình không được tốt đâu.” Bà ta có chút che chở đứa con nuôi này, hôm nay chồng về nhà rõ ràng tình tự không tốt, con trai vừa về nhà đã bị y quát mắng một hồi, vốn Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã cực kỳ bất mãn rồi, vừa về nhà đã ăn mắng, vừa nghe Trương Dương sắp tới thì đi luôn, ai ngờ vẫn gặp phải Trương Dương.
Trương Dương nói: “Cha nuôi ở đâu.”
La Tuệ Ninh chỉ chỉ về phía thư phòng: “Đang xem tin tức.”
Trong mắt Trương đại quan nhân, Văn Quốc Quyền không cần xem tin tức, phàm là thứ phát trên ti-vi thì thường thường đều là thông qua sàng lọc, hơn nữa không phải là sàng lọc một lần hai lần, với thân phận địa vị của Văn Quốc Quyền, y căn bản không cần thông qua cách này để có được tin tức.
Mà khi hắn đến thư phòng, phát hiện Văn Quốc Quyền quả thực đang xem tin tức, có điều là tin tức kinh tế.
Nhìn thấy Trương Dương đi vào trong thư phòng, Văn Quốc Quyền cầm điều khiển tắt ti-vi, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Có gặp Hạo Nam không?”
Trương Dương ăn ngay nói thật: “Có.”
Văn Quốc Quyền thở dài: “Đám nhóc con này đúng là phiề phức.”
Trương đại quan nhân minh bạch, Văn Quốc Quyền không chỉ tức giận Văn Hạo Nam, trong đó còn có cả duyên cớ của mình, phải nói mình còn chiếm nguyên nhân chủ yếu, dù sao Văn Hạo Nam vừa mới tới kinh thành, trước khi cha mẹ nuôi gọi mình tới ăn cơm, bọn họ cũng không biết con trai sẽ đột nhiên trở về. Trương Dương không nói gì, trong lòng đã chuẩn bị nghe mắng.
Văn Quốc Quyền nói: “Con gái của lão Hà là cậu giấu hả.”