Chương : Không phá thì không xây được ()
Liễu Đan Thần gật đầu, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Trương Dương nhìn bộ dạng của cô ta, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới trong cơ thể Liễu Đan Thần vẫn có cổ độc cấm chế, tuy rằng hắn rất muốn biết sư phụ của Liễu Đan Thần là ai? Nhưng nghĩ tới điều kiện mình trước đó đã đáp ứng cô ta. Cũng chỉ có thể từ bỏ.
Trương Dương lo cho Tần Manh Manh, vừa rồi gọi thì di động của Tần Manh Manh tắt máy, hắn không biết Tần Manh Manh lần này tới Tần gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Dương quyết định tự mình tới Tần gia một chuyến để tìm người. Hắn vừa ly khai Hương Sơn biệt viện thì Tần Manh Manh gọi điện thoại tới, nói với hắn mình không sao, đang trên đường trở về Hương Sơn biệt viện. Trương Dương lúc mới yên lòng, hắn thay đổi mục đích, lái xe tới Văn gia.
Trương Dương tới Văn gia thì phát hiện Văn gia đang có khách, lại là vợ chồng phó thủ tướng Phó Hiến Lương và con trai Phó Hải Triều, bọn họ lần này tới là để thăm La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh hôm nay tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, sáng sớm đang tản bộ ở trong sân, lúc này đang ở trong phòng khách tiếp đón khách nhân, nghe nói Trương Dương tới, La Tuệ Ninh vui vẻ không thôi. Bà ta Trương Dương giới thiệu với vợ chồng Phó Hiến Lương: “Đây là con nuôi của con nuôi - Trương Dương.”
Trương Dương trước đó đã từng gặp Phó Hiến Lương. Có điều ít có cơ hội nói chuyện với nhau. Đối mặt với nhân vật phong vân trên chính đàn này, biểu hiện ra của Trương đại quan nhân vẫn rất tôn kính, cung kính nói: “Chào hảo Phó.” Cũng không phải hắn cố ý làm gần với Phó Hiến Lương. Mà là đối với Phó Hiến Lương quả thực không dễ xưng hô, anh nếu như gọi hắn là thủ tướng Phó. Vậy thì y hiện tại không phải chính thức, anh nếu như gọi là phó thủ tướng Phó, thế có phải là líu lưỡi không? Trương Dương bỗng nhiên thầm nghĩ, cái họ này không tốt lắm, cả đời khó thoát khỏi được chức Phó.
Phó Hiến Lương rất nhiệt tình bắt tay với Trương Dương, cười nói: “Trương Dương, tôi đối với cậu cũng nghe danh đã lâu.”
Trương Dương nói: “Chú Phó quá khen, tôi nào có danh khí gì?”
Phó Hiến Lương vỗ vai hắn, nói: “Tốt, tốt, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, về sau thế giới là của người trẻ tuổi các cậu, Hải Triều, Hạo Nam, về sau các cậu phải thân thiết với nhau hơn.”
Trương Dương và Phó Hải Triều, Văn Hạo Nam đều tự liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không thân được, bỏ qua một bên ân oán của mình và Phó Hải Triều không nói, Văn Hạo Nam này lại là một con sói mắt trắng, chuyên lấy oán trả ơn.
La Tuệ Ninh nói: “Nguyên nhân gây bệnh của tôi vốn không nghiêm trọng, chỉ là bị ngoại giới khuyếch đại, vả lại những học giả chuyên gia của bệnh viện hiện tại đều chỉ biết lý luận suông, không có bản lãnh thật sự gì cả.”
Phó Hiến Lương nói: “Không sao là tốt rồi, anh Quốc Quyền đi nước ngoài chưa về, chắc hẳn mấy ngày nay cũng nhất định là tâm thần không yên.”
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: “Tôi căn bản không nói với ông ấy, cũng không phải bệnh nặng gì, việc gì phải làm ảnh hưởng tới tâm thần của ông ấy.”
Phó Hiến Lương đối với La Tuệ Ninh là kính trọng từ nội tâm, làm quan không dễ dàng, nhưng làm nữ nhân sau lưng quan viên càng thêm không dễ dàng, rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy sự phong quang bên ngoài, nhưng có mấy ai thực sự biết được những áp lực mà họ phải chịu? Phó Hiến Lương nghĩ tới mình, từ sau khi đảm nhiệm chức phó thủ tướng, cơ hồ không có ngày nào là về nhà đúng giờ, với vợ cũng chẳng nói được mấy câu, La Tuệ Ninh tất nhiên cũng vậy.
Những người này ở cùng nhau thì nhiều nhất là nói về con cái, Phó Hiến Lương nói: “Sao không thấy tiểu Linh?”
La Tuệ Ninh lạnh lùng nói: “Ra ngoài giải sầu rồi, mấy hôm trước vì tôi sinh bệnh, nó ngày đêm chiếu cố, tôi hiện tại khỏi rồi, bảo nói ra ngoài giải sầu, nghỉ ngơi một chút.”
Vợ Phó Hiến Lương nói: “Chị à, tiểu Linh vẫn chưa có đối tượng, bộ trưởng Lương của bộ đường sắt...”
Không đợi cô ta nói xong, La Tuệ Ninh đã cười cự tuyệt: “Thôi. Tiểu Linh không đặt tâm tư vào chuyện này, tôi là mẹ nó, vẫn muốn tôn trọng ý kiến của nó.”
Vẻ mặt của vợ Phó Hiến Lương có chút xấu hổ, Phó Hiến Lương cười nói: “Hiện tại người trẻ tuổi ai mà không tự do luyến ái, em còn tưởng rằng giống như trước đây, toàn là lệnh cha mẹ lời mai mối ư, em nếu có lòng thì thu phục con trai em đi đã rồi nói.”
Cả nhà bật cười, Trương Dương nói: "Hải Triều huynh sắp kết hôn rồi nhỉ?" Hắn bất thình lình phun ra một câu như vậy, khiến mọi người đều sửng sốt, hai vợ chồng Phó Hiến Lương đều không biết chuyện này, liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm con trai có đối tượng ư? Chúng ta sao không biết?"
Phó Hải Triều trong lòng mắng thầm Trương Dương, trước mặt cha mẹ không ngờ cố tính bới chuyện, có điều trong lòng hắn tuy rằng thầm oán, ngoài mặt lại khôngcó bất kỳ biểu lộ gì, mỉm cười nói: “Bản thân tôi còn không biết thì sao anh lại biết.”
Trương Dương cười nói: “Báo chí nói, nói anh gần đây đang theo đuổi Liễu Đan Thần, ngôi sao của viện kinh kịch.”
Phó Hải Triều trong lòng thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Dương, thằng cha này đúng là thích bới chuyện, trước mặt cha mẹ mình, thé không phải khiến hắn khó xử ư? Phó Hải Triều mỉm cười nói: “Chuyện báo nói ai mà tin được, tôi thì đọc một bài báo thấy nói hai chúng ta có mâu thuẫn, vì một hoa đán mà đánh nhau, ha ha, thì ra hoa đán trong miệng phóng viên là Liễu Đan Thần, tôi còn là lần đầu nghe nói tới tên của cô ta.”
Trương Dương cười nói: “Không đúng. Tôi trước đó rõ ràng nhìn thấy hai người đi với nhau mà.”
Mọi người Ở đây đã cảm thấy được mùi thuốc súng trong đối thoại của hai người, Phó Hiến Lương luôn luôn rất yên tâm với con trai mình, cho rằng hắn tuổi trẻ mà thành thạo, làm việc chu đáo, về phần hắn tìm ai làm bạn gái, tìm bạn gái kiểu gì thì chưa bao giờ chú ý tới.
Trong lòng mẹ của Phó Hải Triều thì lại bắt đầu có chút không thoải mái, con trai mình sao lại đi dây dưa với một con hát, tuy rằng con trai phủ nhận, nhưng nhìn bộ dạng nói năng chắc nịch của Trương Dương cũng không giống như là nói dối.
Phó Hải Triều nói: “Anh nhất định là nhầm người rồi, hiện tại báo chí đưa tin đúng là vô trách nhiệm.”
Văn Hạo Nam ở bên cạnh nói: “Không phải nói Liễu Đan Thần đã mất tích ư? Trương Dương, cậu hình như còn vì chuyện này mà bị cơ quan công an gọi tới điều tra, chuyện của cô ta có liên quan tới cậu ư? Cảnh sát sao lại hoài nghi cậu?” Thằng ôn này không tùy tiện mở miệng, nhưng vừa mở miệng liền ngay lập tức châm chích Trương Dương, không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Trương Dương căn bảnthèm quan tâm tới hắn, ánh mắt vẫn nhìn Phó Hải Triều, nói: “Liễu Đan Thần hình như không phải bỏ đi luôn, cô ta chỉ là không từ mà biệt, vừa rồi tôi mới nói điện thoại với cô ta xong.” Trương đại quan nhân không hề phủ nhận quan hệ của mình và Liễu Đan Thần, nhưng tin tức mà hắn rất thờ ơ nói ra lại khiến Phó Hải Triều cả kinh, Liễu Đan Thần đã mất tích nhiều ngày, hắn sâu trong lòng vẫn rất có hảo cảm với Liễu Đan Thần, sao lại về rồi? Nghe ý tứ của Trương Dương thì cô ta hình như không sao cả, ngạc nhiên rất nhiều mà cũng cảm thấy có chút vui mừng.
đăng❊nhập cuatui.
net/ để đọc truyện La Tuệ Ninh nói: “Đám trẻ tuổi này cứ ngồi với nhau là bàn về hoa đán, không nói chính sự được à?” Bà ta nìn ra mâu thuẫn giữa Trương Dương và Phó Hải Triều, cho nên dùng một câu này để di dời đề tài của bọn họ.
Phó Hiến Lương cười nói: “Đúng vậy, tôi nghe mà đau cả đầu, chị, chúng tôi cũng nên về rồi.”
La Tuệ Ninh cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn, Phó Hiến Lương nói: “Chị đừng tiễn, cứ nghỉ ngơi nhiều đi, mấy ngày nữa chúng tôi lại tới thăm chị.”
La Tuệ Ninh bảo Văn Hạo Nam tiễn họ thay mình.
Trương đại quan nhân không, chỉ đứng dậy, hắn đối với Phó Hiến Lương cũng không có ác cảm gì, đương nhiên cũng không có hào cảm, dù sao ngườinày cũng là đối thủ chính trị của cha nuôi mình, trong lòng Trương đại quan nhân tất nhiên hướng về Văn Quốc Quyền.
La Tuệ Ninh có chút oán trách nhìn Trương Dương: “Đứa nhỏ này, đang yên đang lành nhắc tới Liễu Đan Thần làm gì?”
Trương đại quan nhân cười nói: “Mẹ nuôi. Mẹ chắc hiểu con, con người của con rất nhỏ mọn, có thù ắt phải báo, tiểu tử Phó Hải Triều đó không phải thứ tốt đẹp gì, Liễu Đan Thần mất tích, hắn nói với cảnh sát là con có liên quan, chuyện này con không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu.”
La Tuệ Ninh nói: “Việc gì phải làm thế vì một cô hoa đán, vả lại, con đã có Yên Nhiên rồi, vẫn chưa thỏa mãn à?”
Trương Dương cười nói: “Không phải vì ai cả, mà là con nhìn hắn không vừa mắt, hắn rõ ràng quen Liễu Đan Thần, nhưng vừa rồi mẹ cũng thấy đấy, không ngờ lại chối bay chối biến, loại người như hắn nhân phẩm đúng là không ra làm sao cả.”
La Tuệ Ninh lại nhớ tới con trai mình, vừa rồi khi Trương Dương và Phó Hải Triều giương thương múa kiếm, hắn không ngờ đứng ra hát đệm, hơn nữa giúp phía Phó Hải Triều, từ chuyện này có thể nhìn ra, con trai không hề bởi vì Trương Dương cứu mình mà vơi đi lòng hận thù, nghĩ đến đây La Tuệ Ninh không khỏi thở dài.
Trương Dương quan tâm nói: “Mẹ nuôi, mẹ có chỗ nào không thoải mái à?”
La Tuệ Ninh lắc đầu, nói khẽ: “Tiểu Linh đi rồi.”
Trương đại quan nhân rất rõ việc này, nói khẽ nói khẽ: “Chị Linh đi đâu?”
La Tuệ Ninh nói: “Nó nói đã nhìn thấu hồng trần, quyết định xuất gia.”
Trương Dương ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, sau khi trải qua chuyện lần này, Văn Linh không còn khả năng khôi phục võ công, bất kể cô ta là Văn Linh cũng được. Kim Văn Linh cũng được. Chắc là đã nản lòng thoái chí rồi, hạ quyết tâm chặt đứt gông xiềng hồng trần, đối với cô ta mà nói chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.