Chương : Cảnh giới của Tam Bảo ()
Trương đại quan nhân cười nói: “Ngài không phải hoài nghi chúng tôi trèo tường vào trộm đồ chứ?”
“Lòng người cách cái bụng, ai biết hia người rốt cuộc là nghĩ gì?”
Trương Dương nói: “Chúng tôi đến hồ Thu Hà tản bộ, đi một lúc thì tới nơi này, phát hiện có người trèo tường, tôi hoài nghi là kẻ trộm, cho nên chúng tôi chúng tôi tới đây, kết quả trúng bẫy của bọn họ, xảy ra sự kiện này, về phần hậu quả thì ông cũng thấy rồi đấy.”
“Đơn giản như vậy à?”
“Vốn là đơn giản như vậy, tôi biết cảnh sát các ông phá án thích nghĩ theo kiểu phức tạp, mặc kệ là chuyện gì trước tiên cũng chụp cái mũ âm mưu luận đã, nhưng trên thực tế chính là đơn giản như vậy đấy, đám người này đầu tiên là giả dạng làm kẻ trộm hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, chờ chúng tôi trúng bẫy rồi, sau đó liền muốn ám sát Nguyên Hòa Hạnh Tử, may mắn là có tôi ở đây, ngăn cản được một vụ mưu sát có chủ đích, cứu được sinh mệnh của bạn bè Nhật Bản.”
Cao Trọng Hòa nói: “Nói như vậy cậu còn lập công lớn, có muốn tôi phát thưởng cho việc nghĩa cậu làm không?”
“Cái đó thì không cần, ngài cũng không phải không biết tôi, con người tôi trước giờ đều rất nhún mình, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi sợ bị người ta đố kỵ!”
Cao Trọng Hòa muốn cười, nhưng trường hợp trước mắt lại khiến y không cười nổi nữa.
Trương Dương nói: “Tôi có thể đi rồi chứ? Mệt lắm rồi.”
Cao Trọng Hòa gật đầu nói: “Đi đi, mấy ngày này cậu tốt nhất hãy ở Đông Giang, còn cần cậu phối hợp điều tra.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng làm xong thủ tục, cô ta đi về phía Trương Dương, nói khẽ: “Đi thôi.”
Trương Dương cười cười, sau khi phát sinh loại chuyện này có thể cười cũng chỉ có mình hắn.
Hai người lên ô tô của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại, lộ ra có chút rối rắm.
Trương đại quan nhân cho rằng cô ta vẫn bởi vì cuộc ám sát tối nay mà sợ hãi, nhẹ giọng an ủi cô ta: “Hạnh Tử, tất cả đều trôi qua rồi, đừng sợ.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Trong đầu tôi rất loạn, muốn yên lặng một chút.”
Trương Dương gật đầu, khởi động động cơ, lái tới bên kia hồ Thu Hà, Nguyên Hòa Hạnh Tử mở cửa xe bước xuống, đứng bên hồ nhìn về phía biệt thự xa xa, bên kia vẫn lập lòe ánh đèn xe cảnh sát, công tác khám tra hiện trường của cảnh sát vẫn chưa kết thúc.
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, khoác cái áo jaket đã rách tả tơi lên người cô ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử xoay người nhìn nhìn hắn. Lúc này mới lưu ý thấy quần áo trên người Trương Dương cũng rách tả tơi, nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn thì không khỏi có chút buồn cười.
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện khi chúng ta gặp mặt luôn gặp một số chuyện không tốt.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Vậy đừng gặp mặt nữa.”
Trương đại quan nhân nói: “Kể ra thì chúng ta cũng có một đoạn thời gian rồi chưa gặp mặt, nhưng không gặp thì trong lòng luôn có chút nhớ nhung.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Đó là anh, khi tôi ở Nhật Bản cơ hồ đã quên mất bộ dáng của anh rồi.”
Trương đại quan nhân trước giờ luôn là hạng người tự tin thái quá: “Cơ hồ chứng minh vẫn không quên.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Quên và không quên thì có gì khác nhau?”
Trương đại quan nhân nói: “Có phần không.”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Chút nhớ nhung này của anh không liên quan tới tôi, người anh nghĩ đến là Cố Giai Đồng, mà tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, vĩnh viễn không thể trở thành Cố Giai Đồng! Cho nên anh tốt nhất hãy quên tôi, triệt để quên tôi đi, đối với anh đối với tôi đều là một chuyện tốt.”
Ánh mắt Trương Dương hướng về bầu trời đêm, thở hắt ra: “Ninja Nhật Bản này là ai?”
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không rõ, có lẽ bọn họ không phải là nhằm vào tôi mà đến, người anh đắc tội chắc so với tôi thì nhiều hơn rất nhiều.
Trương Dương bật cười ha ha, hắn không cho rằng đám Ninja Nhật Bản này là vì mình mà đến.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: “Cho nên tôi vẫn nên rời xa tai tinh như anh càng xa càng tốt.” Cô ta nói xong thì ngồi vào ghế lái.
Trương đại quan nhân nói: “Hây, dù sao cũng phải đưa tôi về chỗ ở chứ?”
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi khi đến anh nói anh ở đây, tôi chỉ có thể tin anh một lần.” Cô ta nói xong liền lái xe rời đi.
Trương đại quan nhân bị ném lại, chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Tuy rằng Trương đại quan nhân khinh công trác tuyệt, nhưng hắn cũng không muốn quá nửa đêm rồi còn phải chạy bộ vào thành phố, gió đêm bên hồ rất lạnh, cũng không phải là chỗ dừng chân, huống chi quần áo hắn rách bươm, dù sao cũng phải tìm chỗ nghỉ chân, Trương Dương đợi một lát, hy vọng Nguyên Hòa Hạnh Tử có thể đi rồi còn quay lại, nhưng đợi một lúc căn bản vẫn không thấy cô ta về, vì thế trong lòng từ bỏ ý định. Nữ nhân, nói trở mặt liền trở mặt, không thể nói được lúc nào thì nổi điên.
Nghĩ tới nghĩ lui thấy nơi này cách chùa Thu Hà rất gần, dứt khoát đi quấy rầy hòa thượng Tam Bảo một chút, dựa vào giao tình giữa hai người bọn họ, tá túc chắc là việc rất nhỏ.
Trương đại quan nhân hiển nhiên chọn đúng chỗ, hòa thượng Tam Bảo dậy giờ tối, nghe nói Trương đại quan nhân nửa đêm tới chơi, hòa thượng Tam Bảo vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, mời quý nhân này của mình vào thiện phòng.
Hòa thượng Tam Bảo nói: “Vừa rồi mới nghe thấy một tiếng sấm mùa xuân, bần tăng bấp tay tính toán tất có quý nhân đăng môn, ha ha, quả nhiên đoán trúng rồi.”
Trương đại quan nhân cười nói: “Ông nói cái gì thế? Giờ là mùa thu rồi, lấy đâu ra sấm mùa xuân? Hòa thượng cũng biết bấm đốt ngón tay tính toán à? Các ông cũng là vậy thì đạo sĩ ăn gì?”
Hòa thượng Tam Bảo chỉ thuận miệng nói ra, được Trương Dương nhắc nhở. Mới ý thức được lời nói của mình đầy sơ hở, ngượng ngùng sờ cái đầu trọc: “Để bí thư Trương chê cười rồi.”
Truyện Của Tui . net
Trương Dương nói: “Tôi tối nay không đi đâu, cho nên đặc biệt tới miếu của ông tá túc một đêm, không biết đại sư có giúp được không?”
“Được, được, tôi cầu còn không được.”
Hòa thượng Tam Bảo vội vàng bưng ghế cho Trương Dương ngồi, rồi đi pha trà cho hắn.
Trương Dương nói: “Có gì ăn không? Có chút đói bụng rồi.”
Hòa thượng Tam Bảo nói: “Bí thư Trương, ngài chờ nhé, tôi vào bếp xem.”
Không bao sau. Hòa thượng Tam Bảo liền bưng bốn món ăn vào, tuy rằng đều là thức ăn chay, nhưng tất cả đều là đồ ăn ngon. Tam Bảo còn mang đến một vò Kim Môn cao lương, lão này làm thư ký hay là chủ nhiệm văn phòng thì tuyệt đối là một hảo thủ.
Trương Dương uống ngụm rượu rồi nói: “Tam Bảo à, ông đi làm hòa thượng thì thật đáng tiếc. Nếu như lăn lộn trong quan trường, làm to thì không nói, nhưng thư ký trưởng thị ủy thì khẳng định có thể làm được.”
Hòa thượng Tam Bảo cười ha ha, nói: “Bí thư Trương, ngài đừng trêu tôi, tôi tuy rằng đang ở không môn, nhưng chuyện trên quan trường cũng nghe nói không ít, làm quan dễ nhưng thăng quan thì quá khó khăn, không có bối cảnh, không có quan hệ thì ở trong quan trường vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu, điểm này thì không bằng chúng tôi, Ở trước mặt phật chủ, chúng sinh ngang hàng.”