Chương : Chuyện cũ tang thương ()
Tế Thiện nói: “Chuyện này phương trượng không truyền ra ngoài. Cho dù là thôn dân của thôn Tiểu Thạch Oa cũng ít người biết. Lúc ấy bọn họ chỉ biết nơi này phát sinh chiến đấu. Nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không rõ lắm. Sau khi Bát Lộ quân chạy đến Tây Sơn tự, nhìn thấy những người Nhật Bản này tất cả đều tự sát, cũng có người muốn cắt đầu người Nhật Bản mang về, nhưng phương trượng ra mặt cản họ lại, sau khi một vị tướng lãnh của quân đội nói chuyện với phương trượng, quyết định để thi thể của mấy người Nhật Bản cho phương trượng xử trí, phương trượng an táng bọn họ ở trên sườn núi sau Tây Sơn tự. Chôn tất cả thi thể của người Nhật Bản cùng một chỗ.” Ánh mắt ông ta dừng ở trên hai cuốn kinh Phật tiếng Nhật, nói khẽ: “Hai cuốn kinh Phật tiếng Nhật này chúng tôi cũng không biết từ đâu mà có, có điều sau này nghĩ lại, rất có thể là lão phương trượng để lại trong Tàng kinh động của Ngọc Phật điện, trước khi tọa hóa đã giấu mấy chục cuốn kinh Phật này ở trong đó, hai cuốn kinh Phật tiếng Nhật này có lẽ chính là vị bản tướng quân Nhật Sơn Dã Chi Lương năm xưa đưa cho ông ta.”
Triệu Quốc Cường gật đầu, hai tay hợp thành chữ thập nói: “Đa tạ Tế Thiện sư phụ.”
Tế Thiện nói: “Tôi cũng chỉ biết có từng ấy thôi.”
Triệu Quốc Cường nói: “Tế Thiện sư phụ, tôi còn muốn làm phiền ngài dẫn tôi đi thăm ngôi mộ đó.”
Tế Thiện nói: “Được.”
Triệu Quốc Cường và Chu Sơn Hổ đi theo Tế Thiện tới mộ phần sau núi, mộ cũng không lớn, cỏ hoang mọc um tùm. Bởi vì do nằm ở chỗ khuất nên càng thê lương. Tế Thiện chỉ chỉ vào đống loạn thạch: “Nơi này đấy.”
Triệu Quốc Cường đi một vòng chung quanh loạn thạch, phát hiện chung quanh không hề có bia mộ hay bất cứ thứ gì có tính dấu hiệu.
Tế Thiện nói: “Nơi này có rất ít người đến, có thể chính phủ Nhật Bản cũng không biết có một nơi thế này.”
Triệu Quốc Cường nói: “Sơn Dã Chi Lương có hậu đại hay không?”
Tế Thiện lắc đầu: “Cái này thì tôi chịu.”
Khi La Tuệ Ninh đến Đông Giang, tin tức Trương Dương tử vong não đã được bệnh viện chính thức tuyên bố ra ngoài, cả nhà Từ Lập Hoa khóc tới chết đi sống lại, biểu hiện của Sở Yên Nhiên thì lại kiên cường hơn người một bậc, cô ta sau khi an ủi Từ Lập Hoa thì lại đi nghênh đón La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh trên đường tới cũng khóc không ngừng, mắt sưng húp, nhìn thấy Yên Nhiên, bà ta bước nhanh tới nắm hai tay Sở Yên Nhiên, phát hiện hai tay Sở Yên Nhiên đã lạnh như băng, trong lòng không khỏi thương tiếc, bà ta ôn nhu nói: “Yên Nhiên à, trong lòng con nếu đau khố thì khóc ra đi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Con vì sao phải đau khổ, con không tin anh ta đã chết, anh ta nợ con nhiều như vậy, không thể cứ vậy mà đi được, con còn muốn anh ta phải sống để trả nợ.”
La Tuệ Ninh chỉ coi đứa nhỏ này đã bi thương quá độ, thậm chí bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, bà ta tới phòng giám hộ, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trương Dương, nước mắt không nén được lại trào ra.
Vu Tử Lương Ở bên cạnh nói với bà ta: "Văn phu nhân!" Trương Dương vẫn còn nhịp tim, có điều hô hấp của hắn hoàn toàn phải dựa vào máy hô hấp phụ trợ, sóng não đồ cũng đã tám tiếng đồng hồ rồi không xuất hiện sóng điện não."
La Tuệ Ninh vươn tay ra nắm tay Trương Dương: “Đứa nhỏ này tay vẫn ấm, tim vẫn đập, vẫn còn hô hấp, nó vẫn còn sống.” Nhìn thấy Trương Dương, lại nghĩ tới con gái Văn Linh từng ngủ say hơn mười năm của mình, La Tuệ Ninh nhất thời là mém được bi thương đưa tay Trương Dương áp lên mặt rồi thấp giọng khóc nấc.
Nhìn thấy La Tuệ Ninh khóc, Tả Hiểu Tình ở bên cạnh cũng không khỏi rơi lệ.
Vu Tử Lương nói: “Văn phu nhân, bà bây giờ vẫn chưa thể khóc được, chuyện của Trương Dương, còn cần mọi người cùng nhau đưa ra chủ ý.”
La Tuệ Ninh lau khô nước mắt, ừ một tiếng rồi nói: “Sao? Chủ ý gì?”
Vu Tử Lương nói: “Hiện tại ý tứ của người là không muốn Trương Dương làm hoạt tử nhân, nhưng Yên Nhiên rất kiên trì.”
La Tuệ Ninh nói: “Giáo thụ Vu, theo anh thấy thì Trương Dương còn có hy vọng khang phục hay không?”
Vu Tử Lương đánh mắt ra hiệu cho Tả Hiểu Tình đang khóc nɠnon ở bên cạnh, ám chỉ cô ta ra ngoài trước, tình tự của Tả Hiểu Tình rất kém, tùy thời đều có khả năng sụp đổ.
Tả Hiểu Tình rưng rưng rời khỏi, La Tuệ Ninh nhìn đứa con gái này, trong lòng thầm cảm thán, đứa con nuôi này của mình gây ra nhiều nợ tình như vậy, trước đây bà ta thường xuyên phát sầu vì hắn, rốt cuộc nên trả thế nào, hiện tại hắn biến thành thế này, bảo những nữ hài tử này sẽ ra sao?
Vu Tử Lương đợi cho Tả Hiểu Tình đi rồi, mới nói khẽ: “Văn phu nhân, tôi đã quan sát cẩn thận sóng não đồ của Trương Dương rồi, trong gần mười lăm tiếng đồng hồ từng có một lần dao động mỏng manh, nhưng qua kiểm tra cẩn thận của tôi, phát hiện lần dao động này là bản thân máy móc bị quấy nhiễu tạo thành, cũng không phải tới từ não bộ của hắn, nói cách khác, hắn đã mười lăm tiếng đồng hồ rồi không có sóng điện não.”
La Tuệ Ninh nói: “Anh nói đơn giản một chút đi, Trương Dương rốt cuộc còn có hy vọng tỉnh lại hay không?”
Vu Tử Lương nghĩ nghĩ rồi cuối cùngvẫn lắc đầu: “Cực kỳ bé nhỏ. Phải nói là không có bất kỳ khả năng nào. Căn cứ vào tình trạng trước mắt của hắn, trạng thái lý tưởng Nhất chính là có thể khôi phục hô hấp tự chủ, trở thành một người thực vật.”
La Tuệ Ninh thở dài, mắt lại đỏ lên.
Vu Tử Lương nói: “Tuy rằng Sở Yên Nhiên tiểu thư nguyện ý gánh vác tất cả phí dụng chữa bệnh của Trương Dương, nhưng người nhà của Trương Dương không muốn để hắn tiếp tục đau khổ, bọn họ đã tỏ ý rõ ràng muốn Trương Dương loại trạng thái này của Trương Dương.”
La Tuệ Ninh nói: “Nếu như đổi thành là anh, anh sẽ làm như thế nào?”
Vu Tử Lương nói: “Nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ không muốn sống một cách không có tôn nghiêm như vậy.”
Tả Hiểu Tình một mình đi trên thông đạo phía trước, nghe thấy phía sau một thanh âm vang lên: “Cô đứng lại.”
Tả Hiểu Tình dừng chân. Người gọi cô ta là Sở Yên Nhiên.
Tả Hiểu Tình cắn cắn môi, xoay người lại, rưng rưng nói: “Tìm tôi có việc gì à?”
Sở Yên Nhiên nói: “Chúng ta chắc quen nhau, cô và Trương Dương khi ở Xuân Dương từng có một đoạn thời gian yêu nhau.”
Mặt Tả Hiểu Tình có chút nóng lên, nhưng vẫn không hề ửng đỏ, bi thương đã khiến cô ta quên nên biểu đạt chính xác tình tự của mình như thế nào: “Đúng, tôi từng yêu anh ta, và vẫn luôn yêu anh ta.” Ngay cả bản thân Tả Hiểu Tình cũng không ngờ cô ta dám lớn gan nói như vậy, nhất là ở trước mặt vợ chưa cưới chính quy của Trương Dương.
Sở Yên Nhiên không hề tức giận, chỉ buồn bã thở dài: “Có lẽ, chúng ta đều mất anh ta rồi.”
Tả Hiểu Tình nghe thấy cô ta nói như vậy. Trong lòng không khỏi có chút khẩn trương: “Sở, chẳng lẽ hắn thực sự chuẩn bị từ bỏ?”
Sở Yên Nhiên nói: “Đổi thành là cô, cô sẽ làm như thế nào?”
Tả Hiểu Tình nói: “Tôi sẽ không đồng ý, mặc dù ở trên y học Trương Dương đã không còn khả năng khang phục, nhưng thể chất của anh ta khác với người bình thường, tôi tin anh ta nhất định còn có cơ hội, cho dù anh ta vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, cũng không cũng không muốn anh ta chết.” Cô ta tạm dừng một chút: “Cho dù người trên toàn thế giới bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không bỏ cuộc sẽ tận hết khả năng, tôi sẽ chiếu cố anh ta, tôi sẽ cùng anh ta...” Nói tới đây cô ta không nhịn được liền bật khóc: “Xin lỗi, tôi biết, tôi không có tư cách nói những lời này..”
Mắt Sở Yên Nhiên đỏ lên, cô ta đi tới ôm vai Tả Hiểu Tình, ôm cô ta vào trong lòng mình, nói khẽ: “Hiểu Tình, tôi thề, không ai có thể cướp anh ta đi khỏi tôi.” Những lời này của Sở Yên Nhiên đương nhiên không phải nhằm vào Tả Hiểu Tình.
Từ Lập Hoa quyết định từ bỏ tất cả trị liệu là sau khi tham khảm ý kiến của các chuyên gia, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của con trai, thân là mẹ, bà ta không muốn con trai mình cứ tiếp tục như vậy, một hoạt tử nhân, một hoạt tử nhân không có suy nghĩ không có linh hồn, cứ tiếp tục như vậy thì còn có tôn nghiêm gì nữa? Từ Lập Hoa rưng rưng: “Nói Tôi không thể ích kỷ như vậy được, nếu như để nó tiếp tục sống với trạng thái này, trong lòng tôi ít nhiều còn có chút niệm tưởng, tôi còn cảm thấy ít nhất thì con tôi vẫn còn ở bên cạnh tôi, nhưng... Nó lại không có không cảm giác gì cả. Nó là đứa nhỏ ưu tú cỡ nào chứ, kiêu ngạo cỡ nào chứ, nếu như một người đã không còn cảm giác, ngay cả đại tiểu tiện cũng không biết, như vậy nó sống còn có tôn nghiêm gì. Không phải tôi sợ chiếu cố cho nó, là tôi không muốn nó cứ phải sống như vậy, cứ tiếp tục như vậy đối với nó là một loại tra tấn...”
La Tuệ Ninh vỗ vỗ vai Từ Lập Hoa, nói khẽ: “Mẹ Trương Dương à, tôi hiểu được tâm tư của chị, tôi minh bạch cả.”
Triệu Thiết Sinh ở bên cạnh cúi, y biết loại chuyện này mình không nên lên tiếng.
Triệu Tĩnh ngồi bên cạnh cha, khóc nấc lên: “Cháu cũng đồng ý với ý kiến của mẹ cháu, anh cháu trước đây là người uy phong kiêu ngạo, hiện tại biến thành thế này, thực sự là Sống không bằng chết. Nếu như anh ấy có thể tỉnh lại, cháu nguyện ý dùng tính mạng của mình để đánh đổi, nhưng anh ấy lại không thể tỉnh lại.”