Chương : Đêm trăng tròn ()
Trần Sùng Sơn giới thiệu cho con trai mình Đỗ Thiên Dã với Kiều lão, Kiều lão đã khá quen thuộc với Đỗ Thiên Dã, trước mắt Đỗ Thiên Dã vẫn ở Tĩnh Hải, rất được Kiều Chấn Lương coi trọng, Kiều lão rất ôn hòa hàn huyên vài câu với Đỗ Thiên Dã.
Trần Tuyết tới bên cạnh ông nội, nói khẽ: “Ông nội.”
Trần Sùng Sơn nhìn ra cô ta hôm nay tựa hồ có chút bất đồng với trước đây, yên lặng đứng ở trong góc với cô ta.
Trần Tuyết nói: “Ông nội, cháu phải đi rồi.”
Trần Sùng Sơn hơi ngẩn ra, y nhìn cháu gái, nói khẽ: “Bởi vì Trương Dương ư?”
Trần Tuyết nói: “Ông còn nhớ chuyện xảy ra khi cháu mười hai tuổi hay không?”
Hai hàng lông mi rậm của Trần Sùng Sơn nhăn lại, ông ta sao không nhớ rõ, khi Trần Tuyết mười hai tuổi, từng đột nhiên bị bệnh nặng, sau trận bệnh đó, tiểu nha đầu vốn hoạt bát tinh nghịch đột nhiên trở nên hướng nổi, lúc ấy ai cũng bảo đứa nhỏ này trúng tà, mẹ của cô ta, Cảnh Tú Cúc vì thế còn đặc biệt tới giúp cô ta tìm một bà cốt khám bệnh.
Trần Tuyết nói: “Cháu lúc ấy từng nói với ông, cháu không phải Trần Tuyết.”
Trần Sùng Sơn gật đầu: “Ông nói với cháu, bất kể cháu là ai, cháu cũng vẫn là cháu gái của ông.”
Mặt Trần Tuyết lộ ra nụ cười: “Ông nội, cháu vĩnh viễn nhớ những lời này của ông.”
Phía sau truyền đến tiếng khóc, là Trương Dương sau khi được đóng băng đang được vận ra. Trần Tuyết nói: “Cháu phải đi rồi, có lẽ sau này không về nữa.”
Trần Sùng Sơn mấp máy môi: “Cháu lớn rồi, cháu hoàn toàn có thể tự quyết định tương lai của cháu, ông nội tin cháu, cháu nhất định có thể chiếu cố tốt cho bản thân.”
Trần Tuyết đi tới, nhẹ nhàng ôm ông nội, Trần Sùng Sơn vỗ vỗ vai của cô ta, nói khẽ: “Bất kể đi đến đâu, cũng đừng quên núi Thanh Đài, đừng quên nơi đó còn có một ông già luôn nhớ cháu.”
Trương Dương thân thể sau khi bị đóng băng thì được vận vào máy bay tư nhân của Sở Yên Nhiên, mục đích của cô ta là thần miếu đảo, lần này lên máy bay tới thần miếu đảo còn có Kiều Mộng Viện, An Ngữ Thần, Thường Hải Tâm, Hồ Nhân Như Tả Hiểu Tình, Hải Lan, Hà Hâm Nhan, Trần Tuyết còn có Cố Dưỡng Dưỡng đặc biệt nghe tin chạy tới, có điều đa số người đều không ngờ lên máy bay đi cùng còn có Văn Linh.
Điều này khiến cho Sở Yên Nhiên ít nhiều có chút bất ngờ. Bên trong bọn họ phần lớn đều biết Trương Dương và hắn chị gái nuôi này ít nhiều có chút thù hằn, Văn Linh lần này sao lại muốn tới tiễn Trương Dương?
Trần Tuyết chỉ nói chuyện cứu trị Trương Dương cho Sở Yên Nhiên, cô ta lén giải thích tính tất yêu cần Văn Linh đi cùng.
Tới thần miếu đảo vốn nên là một việc thoải mái, nhưng là vì bi kịch của Trương Dương, khiến trên mặt chúng nữ phần lớn là buồn bã, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ít nhất biểu hiện của Văn Linh vẫn dương dương tự đắc, cô ta vừa nghe nhạc vừa thưởng thức biển mây xinh đẹp ngoài cửa sổ máy bay, thoạt nhìn tựa hồ tâm tình rất tốt.
Cố Dưỡng Dưỡng ngồi cùng một chỗ với cô ta khóc tới hai mắt sứng tới, lạnh lùng nhìn Văn Linh nói: “Có thể thu hồi nụ cười trên mặt cô không, sự khoái hoạt của cô chẳng lẽ nhất định phải thành lập trên nỗi đau khổ của người khác ư?”
Văn Linh lạnh lùng cười nói: “Thật ra trên thế giới này khoái hoạt của đa số người đều là thành lập trên đau khổ của người khác. Tôi vui vẻ khoái hoạt không phải bởi vì Trương Dương mà là vì tâm tình của tôi quả thực rất tốt, chẳng lẽ cô không cảm thấy biển mây bên ngoài rất đẹp ư? Bình thường rất khó có cơ hội nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy.”
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Tôi không có tâm tình đó.”
Văn Linh nói: “Đó là bởi vì cô chưa bao giờ kinh lịch qua sinh tử, nếu như cô thực sự kinh lịch qua sinh tử rồi, cô sẽ có cái nhìn hoàn toàn bất đồng với sinh mệnh.”
Cố Dưỡng Dưỡng chỉ cảm thấy cô ta nói những lời rất đáng ghét, dứt khoát không để ý tới cô ta nữa.
Sau khi Trải qua mười tiếng đồng hồ phi hành, máy bay đáp xuống sân bay mới xây của Thần Miếu đảo, trước bọn họ đã có một máy bay tư nhân hạ cánh ở đây, đó là máy bay của Kim Mẫn Nhi, đến đây đưa tiễn Trương Dương, Tính ra thì tới trước cô ta còn có Tần Thanh và Tra Vi.
Chỉ cần hồng nhan tri kỷ của Trương Dương đã có mười ba vị, đương nhiên vẫn chưa tính Nguyên Hòa Hạnh Tử đã bị công khai tuyên bố tử vong, và Lệ Phù và Tang Bối Bối đang bận tra tìm hung thủ, còn có Liễu Đan Thần không biết tung tích. Trương đại quan nhân nếu như hiện tại có ý thức, biết an nguy của mình đã tác động tới phương tâm của mười bảy hồng nhan tri kỷ, không biết sẽ đắc ý như thế nào.
Sau khi an trí thân thể được đóng băng của Trương Dương, Sở Yên Nhiên gọi mọi người vào, đương nhiên là cố ý bài trừ Văn Linh ra ngoài, Văn Linh cũng không có ý tham gia thương thảo với họ, vi vẻ một mình thưởng thức cảnh biển tươi đẹp của Thần Miếu đảo.
Bên trong Chúng nữ, bình tĩnh nhất phải kể tới Tần Thanh, Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên. Tỉnh táo nhất thì đương nhiên là Trần Tuyết.
Sở Yên Nhiên nói: “Bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, trong mắt người ngoài, Trương Dương chết. Tôi đóng băng thân thể của anh ấy, chính giữ cho mọi người một tia hy vọng, bảo tồn một lần cơ hội tái sinh cho Trương Dương.”
Hà Hâm Nhan rưng rưng nói: “Nhưng cô có nghĩ tới hay không, y khoa hiện tại căn bản không thể chữa khỏi cho anh ấy, cũng không thể bảo đảm anh ấy có thể hoàn toàn sống lại.”
Tần Thanh nói: “Tương lai sẽ như thế nào làm sao biết được, nhưng tôi tin Trương Dương, thể chất của anh ấy khác với người thường, tôi tin anh ấy rồi sẽ có một ngày có thể trở về.”
Sở Yên Nhiên nhìn thoáng qua Trần Tuyết.
Trần Tuyết từ trong túi lấy ra khối bản dập đó, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.
Ánh mắt của tất cả Mọi người đều bị khối bản dập đó hấp dẫn, Trần Tuyết nói: “Khối bản dập này tên là nghịch chuyển Càn Khôn, trước đây tôi vẫn cho rằng bên trên lưu lại một môn võ công bí mật, nhưng cô tới gần đây, tôi và Trương Dương mới phát hiện, bí mật chân chính bên trên đây lại là nghịch chuyển thời không.”
Mọi người nhìn nhau, rất ít người tin điều này, phần lớn đều Trần Tuyết bởi vì chuyện của Trương Dương mà bị kích thích quá lớn, đầu óc hỗn loạn rồi.
Trần Tuyết nói: “Tôi biết không thể giải thích được rõ cho mọi người, nhưng tôi biết làm thế nào mới có thể giải cứu được Trương Dương, cứu tỉnh hắn khỏi loại trạng thái này, cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của mọi người.”
Sở Yên Nhiên nói: “Bên trong các cô có phải có người từng nghe Trương Dương nói anh ấy là người cổ đại từ triều Đại Tùy vượt thời không mà tới hay không?”
Tần Thanh gật đầu trước tiên: “Anh ấy quả thực từng nói như vậy.”
Kiều Mộng Viện, Hồ Nhân Như cũng gật đầu theo.
Sở Yên Nhiên nói: “Anh ấy cũng từng nói vậy với tôi, tôi lúc ấy còn tưởng rằng tên hỗn đản này chỉ là lấy cớ vì thói hoa tâm của mình, nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên minh bạch, tất cả những điều này có thể đều là thật.”
Kiều Mộng Viện nói: “Trần Tuyết, tôi không rõ cô nói lay tỉnh anh ấy là có ý gì? Chẳng lẽ các cô có thể thông qua khối bản dập này để xuyên qua thời không ư?”
Trần Tuyết nói: “Khối bản dập này có lẽ không thể xuyên qua thời không, nhưng bên trên có ghi lại một số bí mật, tôi tuy rằng đọc hiểu được một chút, nhưng vẫn cần một người khác đến giải đáp.”
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Văn Linh?”
Trần Tuyết gật đầu: “Không sai.”
Kim Mẫn Nhi nói: “Văn Linh và Trương Dương vốn có cừu oán, lúc trước khi ở Nam Triều Tiên bọn họ đánh nhau tới thiên hôn địa ám, cô làm sao dám bảo đảm, cô ta sẽ không nhân cơ hội gia hại Trương Dương?”
Trần Tuyết nói: “Võ công Của cô ta đã sớm bị Trương Dương phế bỏ rồi, cho dù là có lòng muốn gia hại Trương Dương thì cô ta cũng không có năng lực đó.”
Bên trong Mọi người có không ít người nghe mà như đi vào sương mù, Tra Vi chính là như vậy, cô ta cảm thấy những lời mà mấy người này nói cứ như phim khoa học viễn tưởng. Tả Hiểu Tình cũng liên tục lắc đầu: “Cái này hình như không có một chút đạo lý khoa học nào cả.”
Trần Tuyết nói: “Tóm lại các cô hãy tin tôi, tôi sẽ không gây thương tổn cho Trương Dương, đối với hắn mà nói thì cũng chỉ có một cơ hội này thôi.”
Sở Yên Nhiên và Tần Thanh lặng lẽ trao đổi ý kiến, Sở Yên Nhiên nói: “Tôi biết Trương Dương ở trong lòng mọi người đều có địa vị không thể thay thế, cho nên mọi người chúng ta vẫn nên giơ tay biểu quyết, nếu như một nửa thông qua thì sẽ giao tương lai của Trương Dương cho Trần Tuyết.” Sau khi Cô ta nói xong thì giơ tay đầu tiên: “Tôi không muốn khi anh ấy tỉnh lại thì tôi đã trở thành một bà già tóc trắng.”
Tần Thanh cũng giơ tay lên theo, sau đó là Hồ Nhân Như, Kiều Mộng Viện, đến cuối cùng trừ Trần Tuyết không cần biểu quyết ra, chỉ có Kim Mẫn Nhi là không giơ tay, nhưng ý kiến của cô ta không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.
Trần Tuyết nói khẽ: “Ngày mai chính là mười lăm, là đêm trăng tròn, chính là lúc chúng ta bắt đầu.”
Trần Tuyết đi trên bờ cát trắng phau của Thần Miếu đảo, ánh mặt trời hắt bóng cây lên trên bờ cát, biển lớn xanh thẳm, tinh thuần giống như ngọc bích, gió biển thổi phớt phơ, sóng nhấp nhô, trên mặt biển lóe ra một mảng kim quang mê người, Trần Tuyết hít sâu ột hơi không khí trong lành.
Cô ta ý thức được có người đang đến gần mình, không quay lại mà lạnh lùng nói: “Cô theo tôi lâu rồi nhỉ?”
Kim Mẫn Nhi nói: “Có thể cho tôi một lý do thuyết phục không?”
Trần Tuyết xoay người nhìn Kim Mẫn Nhi, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta hồi lâu rồi nói khẽ: “Bộ dạng của cô rất giống một bằng hữu của tôi.”
Kim Mẫn Nhi nói: “Tôi đã nghe hắn nói rồi.”
Trần Tuyết nói: “Trời cao luôn làm ra một số chuyện khiến cho người ta không ngờ.”
Kim Mẫn Nhi nói: “Cô sao khẳng định Trương Dương là từ cổ đại vượt thời gian tới?”
Trần Tuyết nói: “Nếu như tôi nói tôi là người quen hắn sớm nhất, hắn có tin hay không?”
Trên mặt Kim Mẫn Nhi tràn ngập vẻ ngạc nhiên: “Cô nói gì?”