Y Đạo Quan Đồ

chương 306: tướng môn hổ tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tướng Môn Hổ Tử

Quách Thụy Dương nhìn thấy người ta đều là thanh niên trẻ tuổi, mình chen vào cũng không có ý tứ, liền đứng dậy nói: “Tôi còn phải về ban trú kinh họp, mọi người cứ ăn đi, không cần phải thanh toán, tôi ký là được!” Trong câu này mang theo hai nhân tố quan trọng là họp và ký, người khác vừa nghe đã biết y là lãnh đạo.

Trương Dương cười nói: “Cám ơn chủ nhiệm Quách.”

Quách Thụy Dương nói: “Cám ơn cái gì, là huynh đệ một nhà mà, đúng rồi, tối nay cậu đừng đi, lát nữa uống xong thì về khách sạn Thanh Giang, tôi bảo người để lại phòng cho cậu, uống rượu lái xe không an toàn đâu.”

Trương Dương gật đầu, Quách Thụy Dương thật sự rất biết làm người.

Sau khi Quách Thụy Dương đi, Tra Vi và mấy bạn học đều bật cười, Tra Vi sáng mắt sáng lòng: “Ông già vừa rồi có phải là có chuyện cầu anh không, sao quan tâm tới anh thế?”

Trương đại quan nhân cười nói: “Tôi thế lợi như vậy ư? Chẳng lẽ trên thế giới này không có tình bạn chân chính à?”

Tra Vi lắc đầu, nói: “Tôi thấy không có đâu!” Cô ta móc điện thoại ra, nói: “Đúng rồi, tôi gọi Giang Quang Á ra nhé, để gã làm lái xe cho chúng ta!”

Mấy nữ sinh đồng thời hoan hô.

Trương Dương và Quách Thụy Dương chỉ uống có nửa bình Mao Đài. Bốn nữ sinh sau khi ngồi xuống, Tra Vi cầm bình Mao Đài lên xem, không nhịn được liền nói: “Ôi! Thật là xa xỉ, ăn dạ dày uống Mao Đài, còn là loại chôn ba mươi năm nữa, không nhìn ra anh còn trẻ tuổi mà hoang thế!”

Trương Dương cười nói: “Ai mà không có năm bảy người bạn, uống Mao Đài thì gọi là hoang? Tôi không tin là cha cô không uống Mao Đài?”

Tra Vi trừng mắt, nói: “Nói vậy là sao? Anh mà so được với cha tôi à?”

Trương Dương mỉm cười, nói: “Tôi trẻ tuổi hơn ông ấy, đặt chúng tôi ở cạnh nhau, đối với bộ trưởng Tra là không công bằng!”

Tra Vi bất lực thở dài, nói: “Không nói lại anh, ăn nhờ của người ta, được, tối nay không tranh với anh!”

Giang Quang Á sau hai mươi phút thì tới nơi, xe BMSẽ của gã không lái vào được, đành đỗ ở trên đường ở ngoài đầu ngõ, cầm một cái túi xách Goldlion đi vào, tuy là buổi tối, nhưng cũng không mặt tiện trang mà là vẫn một thân tây phục là lượt. Giang Quang Á rất chú ý tới hình tượng, đi đâu cũng hấp dẫn sự chú ý, nhìn thấy Trương Dương, gã cảm thấy kinh ngạc, thật nghĩ không thông Tra Vi vì sao lại ở cùng với Trương Dương?

Trương Dương cười ha ha vẫy tay với gã: “Quang Á, tới đây ngồi đi!”

Giang Quang Á đi tới ngồi xuống cạnh Trương Dương, cười nói: “Ăn cơm mà không báo trước cho tôi một tiếng.”

Tra Vi nói: “Chẳng may gặp nhau thôi, chủ nhiệm Trương mời khách, cơ hội hiếm có, cho nên mình vội gọi bạn tới cái nơi quê mùa này!”

Trương Dương nghe ra Trương Dương có ý châm biếm, không khỏi kháng nghị: “Cái gì gọi là nơi quê mùa? Tôi nhỏ nhen vậy ư?”

Tra Vi nói: “Không nhỏ nhen, người ăn ở quán vỉa hè mà còn uống rượu Mao Đài ba mươi năm, làm sao mà nhỏ nhen được.” Mấy người đều bị cảnh một hỏi một trả lời của Trương Dương và Tra Vi chọc cười.

Giang Quang Á có chút ưa sạch sẽ, trong lòng bái xích kiểu hàng rong không có đẳng cấp này, nhưng bạn học gọi gã tới, gã cũng không tiện nsoi gì, từ lúc ngồi xuống không hề động đũa.

Tra Vi và máy bạn học nữ cũng găp rất nhanh, bọn họ đều uống rượu trắng với Trương Dương, có chút ý tứ xa luân chiến, Trương đại quân nhân ai mời cũng tiếp, thầm nghĩ dựa vào bốn con bé các cô mà cũng định chuốc say tôi ư?

Giang Quang Á vừa nhìn đã biết là loại con ngoan được tiếp nhận giáo dục tốt, gã thủy chung chỉ mỉm cười ngồi xem, có điều gã cũng bội phục tửu lượng của Trương Dương, một cân rưỡi rượu Mao Đài thì có tới một cân chui vào bụng Trương Dương, nhưng thằng ôn này không hề có vẻ say.

Tra Vi vẫy tay với Giang Quang Á: “Quang Á, giúp mình đi mua bình rượu đi!” Cô ta và Giang Quang Á tuy là cùng tuổi, nhưng cử chỉ lại cứ như là chị hai của Giang Quang Á vậy, đây cũng là nguyên nhân giữa hai người họ tuy là thanh mai trúc mã, nhưng thủy chung không thể nào hợp nhau được.

Giang Quang Á nhìn bình rượu, muộn như vậy rồi còn bắt gã đi đâu mua rượu Mao Đai ba mươi năm đây?

Trương Dương nói: “Không cần phiền vậy đâu, chúng ta uống Nhị Oa Đầu đi!”

Mấy cô gái đều nhìn Trương Dương, từ rượu Mao Đài ba mươi năm đổi thành Nhị Oa Đầu, biến hóa này cũng hơi lớn một chút, Tra Vi cũng không bới móc, cười nói: “Được, Nhị Oa Đầu thì Nhị Oa Đầu, bốn người chúng tôi chẳng lẽ không uống lại anh à?”

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: “Rắp tâm muốn chuốc say tôi phải không? Tôi không chịu được đâu, sáng sớm mai tôi còn phải về Giang Thành!”

Tra Vi nói: “Anh muốn chạy à?”

Giang Quang Á ngẩng đầu lên nhìn, nghe thấy Trương Dương sắp đi gã cũng thầm cảm thấy may mắn, chí ít thì trong khoảng thời gian ngắn Cố Dưỡng Dưỡng sẽ không gặp hắn.

Tra Vi nói: “Đã muốn đi, vậy thì càng phải uống thêm, không phải có câu khuyến quân canh ẩm nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân ư?”

Trương Dương cười nói: “Nói cứ như là đi lính vậy, tôi là về Giang Thành, là đi về phía nam, không phải là về phía tây, Tra Vi, cô là một cô gái sinh đẹp, nhưng sao lại ngốc thế?”

Mấy người đều bật cười, Tra Vi muốn ăn thịt dê nướng, bảo Giang Quang Á đi mua, Giang Quang Á rất nghe lời, ở cạnh đây không xa có quán thịt nướng Tân Cương, gã đứng dậy đi mua. Nhìn bóng lưng của gã, Trương Dương không khỏi cười nói: “Gã đối với cô không tồi, chàng trai tốt như vậy đừng bỏ qua nhé!”

Tra Vi trừng mắt lườm Trương Dương: “Con người anh rất thích ăn nói linh tinh nhé, đừng làm vấy bẩn tình cảm bạn bè thuần khiết của chúng tôi.” Cô ta chuyển đề tài: “Tôi còn muốn nhờ anh một chuyện, Quang Á thích Cố Dưỡng Dưỡng, anh có thể giúp tác hợp cho họ không?”

Trương Dương nhấm một ngụm rượu, nói: “Chuyện cầu hôn làm mối cô đừng tìm tôi, về phương diện này tôi thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa!”

Tra Vi nghe hắn nói chuyện rất thú vị, ngẫm kỹ lại thì thấy đúng là vậy thật, không khỏi bật cười.

...

Lúc này phía quầy thịt nướng Tân Cương có tiếng cãi vã, bọn họ nhìn sang, thấy Giang Quang Á bị mấy người Duy Ngô Nhĩ vây lấy, gã nắm tay một đứa bé người Tân Cương, tức giận nói gì đó.

Tra Vi đứng dậy đầu tiên, Trương Dương tuy có giao tình bình thường với họ, nhưng đã gặp phải chuyện này thì cũng không thể phủi tay bỏ đi. Đi sang hỏi mới biết, vào lúc Giang Quang Á mua thịt nướng, ví tiền bị người ta móc, lúc đó bên cạnh chỉ có đứa bé Tân Cương này chen tới, Giang Quang Á nhận định là đứa bé Tân Cương này lấy trộm, Giang Quang Á không muốn làm to chuyện, tóm lấy đứa bé chỉ muốn nói trả lại ví tiền là được, ai ngờ lần này lại chọc phải tổ ong, hơn mười người Duy Ngô Nhỉ vây tới, bọn họ ai ai cũng như hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Giang Quang Á, hận không thể nuốt sống gã.

Giang Quang Á thấy cảnh này cũng có chút sợ hãi, gã dẫu sa cũng chỉ là sinh viên. Tuy bối cảnh có thực lực hùng hậu, nhưng nơi này dẫu sao cũng là một ngõ nhỏ của Bắc Kinh, đám người Duy Ngô Nhĩ này là một tập thể, một tên người Duy Ngô Nhĩ thấp béo tay cầm móc sắt treo thịt dê hung hăng nói: “Con mắt nào của mày nhìn thấy con trai tao trộm đồ? Có tin tao đâm chết mày không?”

Giang Quang Á cắn chăt môi, Tra Vi lúc này bước tới, nói tới gan dạ thì một cô gái như Tra Vi còn gan hơn Giang Quang Á nhiều, cô ta móc điện thoại ra: “Có phải là các người trộm hay không thì chúng tôi không có chứng cớ, chúng tôi báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát thì báo đi, ai sợ chứ!”

Một người Duy Ngô Nhĩ cao to đột nhiên xông lên, giật lấy di động của Tra Vi, gã nói tiếng Bắc Kinh nửa vời: “Đừng có ở đây làm ảnh hưởng tới sinh ý của tôi!”

Trương Dương lúc ở Giang Thành đã từng gặp không ít bọn trộm con Tân Cương, vừa nhìn đã thấy đám người Duy Ngô Nhĩ này có vấn đề, Trương Dương cũng không muốn đa sự, loại chuyện này rất khó xử lý, xử lý không tốt sẽ lên tới mâu thuẫn dân tộc, huống chi Giang Quang Á, Tra Vi đều là người của gia đình có bối cảnh, không đáng xích mích với đám người Duy Ngô Nhĩ này.

Ánh mắt của Trương Dương quan sát tử tế xung quanh, nhìn thấy một người Duy ngô Nhĩ nhân lúc hỗn loạn đi ra xa, Trương Dương bước lên đuổi theo, đột nhiên vỗ lên vai hắn: “Anh bạn, đi vội đi!”

Người Duy Ngô Nhĩ đó giật nảy mình, từ trong áo rơi ra một cái ví tiền màu đen, chính là của Giang Quang Á.

Trương Dương nhặt ví tiền lên, cười nói: “Mau quá, Quang Á, ví tiền của cậu rơi xuống đất này!” Trương Dương ý vị thâm trường nhìn người Duy Ngô Nhĩ đó, hắn không muốn sinh sự, đối phương nếu thông minh thì ngoan ngoãn giải tán, chuyện này coi như đến đây là kết thúc. Nhưng chuyện lại không được như ý như Trương Dương nghĩ. Hắn vừa cầm ví tiền lên, lập tức chọc phải tổ ong, một đám người Duy Ngô Nhĩ vậy tới, tên thấp béo rõ ràng là người cầm đầu, gã hùng hổ nói: “Hiện tại tìm thấy ví rồi, không ngờ lại dám vu hãm chúng tao!”

Trương đại quan nhân bị chọc giận rồi, cười lạnh nói: “Nể mặt mà không cần mặt đúng không?”

Đúng vào lúc sắp đánh nhau thì nghe thấy một giọng nói uy nghiêm: “A Bố Lạp, chúng mày làm gì đấy? Có tin tao bắt hết về đồn không?”

Tên thấp béo quay mặt lại, lập tức chuyển sang tươi cười niềm nở: “Cục trưởng Lương, là ngài à! Không có chuyện gì cả, chỉ hiểu lầm tí thôi mà!” Gã đánh mắt ra hiệu, một đám người Duy Ngô Nhĩ lập tức giải tán.

Trương Dương nhận ra người này, là Lương Liên Hợp, phó cục trưởng phân cục khu vực này, trước đây Trương Dương cũng từng qua lại với gã, người này của Bát Quái môn, cũng là sư huynh của Kiều Bằng Phi, lần trước bởi vì ra mặt cho Kiều Bằng Phi, tới ban trú kinh Xuân Dương tìm Trương Dương trút giận, kết quả bị Trương Dương làm cho mất hết mặt mũi.

Lương Liên Hợp từ tay một tên Duy Ngô Nhĩ lấy lại di động cho Tra Vi, đi tới trước mặt cô ta rồi trả lại. Sau đó mới bước về phía Trương Dương, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Trương Dương cười ha ha, nói: “Cục trưởng Lương, may mà có anh tới, nếu không tối nay thành mâu thuẫn dân tộc mất!” Hắn lưu ý tới Lương Liên Hợp mặc thường phục, xem ra là vừa may xuất hiện.

Lương Liên Hợp cùng bạn tới gần đây ăn cơm, gã nói với Trương Dương: “Xem lại xem có thiếu gì không?”

Trương Dương giao lại ví tiền cho Giang Quang Á, Giang Quang Á đếm lại, bên trong không thiếu một xu. Gã và mấy người bọn Tra Vi về bàn ngồi.

Lương Liên Hợp tiếp tục đứng nói chuyện với Trương Dương, gã cười nói: “Khu vực này rất nhiều người Tân Cương, đám người Duy Ngô Nhĩ này nuôi một đám trẻ em Tân Cương, thường xuyên móc túi, tôi sai người quan sát chúng một đoạn thời gian, có điều chúng rất giảo hoạt, tuy có bắt được mấy vụ, nhốt mấy tên, nhưng bọn chúng vẫn chứng nào tật nấy, lấy danh nghĩa bán thịt nướng tiếp tục làm ở đây, xem ra phải xử lý mạnh tay hơn.”

Trương Dương nói: “Anh nếu tới muộn một chút là tôi ra tay rồi đó!”

Lương Liên Hợp cũng biết võ công của hắn, gã thở dài, nói: “Ra tay không giải quyết được vấn đề đâu, đánh người Hán còn dễ giải quyết, nhưng anh đánh người dân tộc thiếu số thì tính chất khác hẳn rồi, không dễ xử lý, thật sự là không dễ xử lý.”

Trương Dương gật đầu, vừa rồi hắn sở dĩ một mực nhẫn nhục cũng chính là bởi vì sợ phiền phức.

Lương Liên Hợp nói: “Con đường nhỏ này rồng rắn hỗn tạp, lúc các anh ăn cơm nên cẩn thận một chút.” Gã nói xong liền cáo từ Trương Dương.

Trương Dương rất khách khí tiễn gã vài bước, trước đây giữa họ tuy xảy ra chuyện không vui, có điều đều là bởi vì Kiều Bằng Phi, tối này Lương Liên Hợp giải vậy vẫn khiến Trương Dương lĩnh tình.

Tra Vi sau khi lấy lại di động, cảm thấy bên trên dính mùi thịt dê nướng, dùng khăn lau một lúc mới bỏ vào trong túi.

Trải qua chuyện không vui vửa rồi, mấy người cũng mất hứng, Giang Quang Á thấy thời gian không còn sớm, đề nghi đưa bọn Tra Vi về.

Trương Dương và họ sau khi chia tay cũng không quay lại khách sạn Hương Quốc, tối hôm đó ở lại ban trú kinh Bình Hải, Quách Thụy Dương để lại cho hắn một phòng.

...

Buổi tối Trương Dương ngủ rất sâu, cho tới hơn chín giờ sáng ngày hôm sau mới dậy, chuyện đầu tiên khi hắn dậy là gọi điện thoại cho Tần Manh Manh, lúc trước đã nói rõ hôm nay Tần Manh Manh dẫn Tần Hoan cùng hắn về Giang Thành.

Gọi ba cú mới có người nhấc, giọng nói của Tần Manh Manh có chút mệt mỏi: “Trương Dương à, chào anh!”

Trương Dương nói: “Chào cô, Tần Manh Manh, con trai tôi đâu?”

Tần Manh Manh nói: “Trương Dương, tôi hôm nay không thể tới Giang Thành được!”

Trương Dương nghe vậy liền ngây ra, lớn tiếng nói: “Vì sao? Cô không biết bệnh tình của Tần Hoan đã không thể chậm trễ được nữa rồi à? Tôi chưa từng thấy ai như cô, chẳng lẽ cô không thấy khẩn trương vì Tần Hoan ư?”

Tần Manh Manh nói: “Bên trên đột nhiên giao nhiệm vụ, tôi không thể đi được, cho nên tôi định nhờ anh dẫn Tần Hoan tới Giang Thành.”

Trương Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa rồi bởi vì quá quan tâm tới Tần Hoan, không nghe Tần Manh Manh giải thích đã oán trách cô ta rồi, hiện tại sau khi biết rõ nguyên nhân chân chính thì có chút áy náy, nói: “Xin lỗi!”

Tần Manh Manh nói: “Không có gì, anh cũng là vì quan tâm Tần Hoan thôi, anh ở đâu? Năm giờ chiều tôi đưa tiểu Hoan tới chỗ anh!”

Trương Dương nhìn đồng hồ: “Xe lửa sáu giờ rưỡi thì khởi hành, vẫn kịp, năm giờ cô trực tiếp đưa tiểu Hoan tới ban trú kinh Xuân Dương nhé, tôi ở đó đợi hai người!” Trương Dương nói lại địa chỉ cụ thể của ban trú kinh Xuân Dương cho Tần Manh Manh, sau đó mới gác điện thoại.

Lần này sở dĩ chọn đi tàu hỏa về Giang Thành, đều là bởi vì một câu nói của Tần Hoan, nó nói rằng cả đời này chưa được ngồi tàu hỏa. Trương Dương sau khi rời khỏi ban trú kinh Bình Hải liền về khách sạn Hương Quốc lấy đồ đạc, sau đó lại tới ban trú kinh Xuân Dương, kiên nhẫn đợi mẹ con Tần Manh Manh tới.

Vào năm giờ chiều, Tần Manh Manh tới rất đúng giờ, cô ta còn mặc quân trang, Tần Hoan nhìn thấy Trương Dương thì vui vẻ chạy tới, gọi cha ngọt xớt, khiến cho đám nhân viên công tác của ban trú kinh đều nhìn về phía này.

Vu Tiểu Đông nhìn Trương Dương đầy hiếu kỳ, tuy Trương Dương có nói với cô ta là nhận con nuôi, nhưng lúc này cũng không khỏi hoài nghi, Tần Hoan này chắc không phải thật sự là con của hắn chứ? Tính toán số tuổi của Tần Hoan, Trương Dương nếu là cha ruột của nó, vậy thì trừ phi là mười sáu mười bảy tuổi đã bắt đầu gieo giống, người khác thì không thể, nhưng ở trên người Trương Dương thì khả năng này là rất lớn, huống chi Tần Manh Manh một thân nhung trang, anh tư hiên ngang, trong vẻ nhu mị lại mang theo một cỗ anh vũ chi khí mà nữ tính bình thường không có, dạng mỹ nữ này, với tính tình của Trương đại quan nhân, rất khó nói là không động tâm.

Tiên nhập vi chủ, câu nói này vô cùng chính xác, ấn tướng mà một người lưu lại cho người khác rất khó thay đổi, Trương Dương lần này là thật lòng muốn giúp Tần Hoan, hắn đối với Tần Manh Manh không có tạp niệm gì cả, nhưng người khác không tin, cho dù người ta không nói, nhưng trong lòng đều phỏng đoán quan hệ giữa Trương Dương và Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh giao Tần Hoan cho Trương Dương, nói: “Tiểu Hoan giao cho anh đó, phía tôi làm xong việc sẽ lập tức tới Giang Thành hội hợp với hai người, tối đa là không quá một tháng.”

Trương Dương cười nói: “Cô yên tâm đi, về Giang Thành còn phải làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, không phẫu thuật nhanh được đâu!”

Tần Manh Manh gật đầu, có chút quyến luyến nhìn con trai, cô ta phát giác ra ánh mắt hiếu kỳ của mọi người ở xung quanh, cho nên không muốn ở lại ban trú kinh lâu, trước khi đi còn giao một phong thư cho Trương Dương: “Bbên trong có hai vạn đồng, anh cầm trước đi, nếu không đủ thì tôi chuẩn bị thêm!”

Trương Dương nghĩ một chút rồi vẫn nhận lấy, con người của Tần Manh Manh không thích thiếu nợ người khác, mình nếu như kiên trì trả khoản dược phí thay cô ta, ngượi lại sẽ àng khiến cô ta hoài nghi mình có ý bất lương.

Tần Manh Manh xoa xoa má Tần Hoan, nói: “Tiểu Hoan, con phải nghe lời chú Trương nhé, dì xong việc sẽ quay lại với con!”

Tần Hoan có chút không nỡ, nắm tay Tần Manh Manh nói: “Dì, vì sao không thể đi cùng con?”

Tần Manh Manh ngồi xuống nhìn khuôn mặt đáng thương của Tần Hoan, nói: “Dì đột nhiên nhận được nhiệm vụ, không có cách nào đi cùng con được, có điều con cứ yên tâm, dì sẽ xong việc nhanh thôi, rất nhanh sẽ tới với con, con theo chú Trương đi chơi nhé!” Tuy Tần Hoan luôn miệng gọi Trương Dương là cha, nhưng Tần Manh Manh lại không thừa nhận.

Tần Hoan gật đầu.

Tần Manh Manh đứng dậy rời đi, cô ta không dám ở lại lâu nữa, sợ nhìn thấy ánh mắt quyền luyến của thằng bé.

Tần Hoan tuy hơi buồn, nhưng nó cũng biết dì rất nhanh sẽ quay về với mình, hơn nữa bên cạnh còn có Trương Dương, Trương Dương ôm Tần Hoan, nói với Vu Tiểu Đông: “Sao? Hai chúng tôi có giống nhau không?”

Vu Tiểu Đông nhìn nhìn, không ngờ lại gật đầu, nói: “Còn không à, đúng là giống thật! Đều là tóc đen da vàng!”

Trương Dương cười ha ha.

Vu Tiểu Đông nhắc nhở: “Nên đi rồi, tôi đưa hai người tới bến xe lửa.”

Trương Dương gật đầu, hắn về phóng lấy túi du lịch, Tần Hoan đi sát theo hắn, nắm chéo áo Trương Dương, như sợ hắn đi mất, Trương Dương không khỏi cười nói: “Con đúng là một kẻ bám đít!”

Tần Hoan nói: “Dì nói xã hội hiện tại nhiều ngươi xấu nói, trẻ con nhất định phải theo sát người lớn! Cha, cha con hiềm con phiền chứ?”

Trương Dương lắc đầu: “Con trai ngoan, cha yêu con còn không kịp nữa là. Lên xe!” Hắn kéo cửa xe, lúc này một chiếc xe Jeep quân dụng trực tiếp lái vào sân của ban trú kinh, môt sĩ quan dáng người thấp nhưng chắc khỏe bước xuống, từ quân hàm của gã thấy chắc là đại tá, trong xe còn có một người, nhưng không xuống theo.

Sĩ quan đó vừa xuống xe, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, Tần Hoan thấy người ngoài thì có chút lo sợ, vội vàng nấp sau người Trương Dương, Trương Dương vốn cho rằng gã tới tìm tiểu Đông, nhưng nhìn có vẻ chắc không phải, gã từ sau khi vào cửa cứ nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, Trương Dương nói: “Tôi nói nè đồng chí, anh tìm ai? Con trai tôi nhát gan lắm, anh cẩn thận đừng làm trẻ con sợ.”

Quân quan híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Trương Dương, nói: “Nó là con trai cậu?”

Trương Dương gật đầu: “Đúng vậy, tôi bảo này, cái này có liên quan gì tới anh à?”

Tần Hoan thấy khuôn mặt uy nghiêm bức người của quân quan đó, cảm thấy có chút sợ hãi, kéo kéo Trương Dương, nói: “Cha... Chúng ta đi đi...”

Quân quan đó nghe thấy Tần Hoan gọi Trương Dương như vậy, lập tức xác định không nghi ngờ nữa: “Tôi muốn nói chuyện với cậu!”

Trương Dương có chút bực bội nói: “Tôi căn bản không quen anh, không có gì để nói vơi anh cả!”

Quân quan đó gật đầu, nói: “Tôi tên là Tần Chấn Viễn, là anh hai của Tần Manh Manh, hiện tại biết tôi tìm cậu làm gì rồi chứ?”

Trương Dương ngây ra, không ngờ sĩ quan đậm chắc thấp lùn này lại là anh hai của Tần Manh Manh, nhưng gã vừa rồi vì sao không vào cùng Tần Manh Manh? Trương Dương lập tức đoán ra, nhất định là gã theo đuôi Tần Manh Manh tới đây. Trương Dương giao Tần Hoan cho Vu Tiểu Đông, để cô ta ta bế đứa bé và phòng làm việc, tránh cho cuộc nói chuyện của họ bị đứa bé nghe thấy.

Tần Chấn Viễn sắc mặt âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nói: “Hỗn trướng, thì ra chính là mày hại em gái tao nhiều năm như vậy!” Gã xuất thủ còn nhanh hơn nói, một quyền đã đánh vào cằm Trương Dương.

Trương Dương cũng không ngờ gã nói ra tay là ra tay, Tần Chấn Viễn tuy thân hình không cao, nhưng công phu cầm nã lại khá lợi hại, nói tới đơn đả độc đấu, mười người bình thường cũng không lại được gã, gã lần này đột nhiên khó dễ, ý tại đánh úp, đương nhiên Tần Chấn Viễn cũng ghét Trương Dương tới cực điểm, cho nên vừa rồi mới đột nhiên công kích.

Trương Dương không sợ gã, Tần Chấn Viễn có xuất thủ nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng phản ứng của Trương đại quan nhân.

Trương Dương bắt lấy cổ tay của Tần Chấn Viễn, bẻ một cái, nhấc cả thân hình của Tần Chấn Viễn lên rồi ném đi. Tần Chấn Viễn không ngờ Trương Dương lại lợi hại như vậy, bị hắn ném ngã xuống đất, rên lên một tiếng, có điều năng lực chịu đòn của Tần Chấn Viễn cũng siêu mạnh, lập tức từ dưới đất bật dậy.

Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng chó, tao giết mày!”

Trương Dương lúc này mới chú ý tới một hiện thực đáng sợ, Tần Chấn Viễn rút súng rồi, không những gã có súng, mà một sĩ quan vừa rồi còn ở trong xe Jeep quan chiến cũng lao xuống, sĩ quan đó so với Tần Chấn Viễn thì nhỏ hơn một chút, quân hàm cũng thấp hơn một chút, là em trai Tần Chấn Đường của Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường lúc ra khỏi xe Jeep, súng đã lên đạn, chỉ vào Trương Dương rồi gầm lên: “Đứng sang một bên cho tao!”

Trương Dương tuy võ công cái thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, ta X, người của Tần gia sao lại không giảng đạo lý như vậy, hai người chỉ súng vào mình, cự ly gần như vậy, Trương Dương cũng không dám mạo hiểm.

Tình tự của Tần Chấn Đường so với Tần Chấn Viễn còn kích động hơn: “Quay người lại, đặt hai tay lên xe!”

Trương Dương cười lạnh, nói: “Anh con mẹ nó tưởng đây là thời chiến tranh à? Trong mắt còn có luật pháp không?”

Tần Chấn Viễn đi tới, nhằm vào bụng Trương Dương đấm một quyền, Trương Dương thầm dùng nội kình hóa giải một kích toàn lực của gã, giả vờ bộ dạng đau đớn khuỵa xuống, ôm bụng, hai mắt thì quan sát vị trí và động tác của hai người, chuẩn bị xuất kích chế phục hai huynh đệ giống như là hổ điên này.

Lúc này Tần Hoan khóc lóc chạy ra, nó dũng cảm lao về phía Tần Chấn Viễn, túm lấy cánh tay gã rồi cắn: “Không cho phép đánh cha cháu!”

Trương Dương thầm khen thằng nhóc Tần Hoan này có lương tâm, có can đảm, nhân cơ hội này, hắn đã xuất thủ như thiểm điện, một quyền đấm cho Tần Chấn Đường ngã xuống đất, đoạt lấy súng của gã, dùng súng chỉ vào đầu Tần Chấn Đường, nói: “Mẹ, có súng thì hay lắm à? Có tin tôi bắn anh không?”

Tần Chấn Viễn không chút sợ hãi, hai mắt đầy tia máu nhìn Trương Dương: “Có gan thì bắn đi!”

Trương Dương cười cười, rất lão luyện tháo đạn ra, ném súng xuống dất, bước tới dắt tay Tần Hoan, chỉ vào hai anh em Tần Chấn Viễn, nói: “Tôi nể mặt thằng bé, không tính toán với hai người, vả lại, một cán bộ quốc gia được Đảng giáo dục nhiều năm như tôi còn hiểu pháp luật, Đảng phát súng cho các anh không phải là để các anh đi uy hiếp người dân!”

Tần Chấn Viễn cản đường Trương Dương, nói: “Mày không được đi, tao phải nói chuyện với mày!”

“Nói cái gì? Giữa chúng ta không có gì để nói cả!” Trương Dương đã đoán ra mục đích họ tới đây là vì Tần Manh Manh, căn cứ vào tình huống hiện tại mà hắn hiểu, Tần gia một mực không biết Tần Manh Manh có con trai, từ tình huống Tần Chấn Viễn chưa nói gì đã ra tay vừa rồi, bọn họ chắc là nghe được gì đó, hơn nữa còn có tám chín phần mười tính món nợ này lên đầu mình.

Tần Chấn Viễn nói: “Không nói rõ chuyện này thì mày không được đi đâu cả!”

Trương Dương khinh thường nói: “Các anh cho rằng có thể cản được tôi à?”

Tần Chấn Đường xoa xoa cái cằm bị Trương Dương đánh, gầm lên tức giận: “Mày có nhân tính không?”

Trương Dương nói: “Hai anh có thể đừng hồ đồ như vậy không? Được! Muốn nói rõ phải không? Vậy chúng ta nói luôn đi!” Hắn nhìn đồng hồ: “Tôi không có nhiều thời gian đâu, mười phút, thêm một giây cũng không được!”

Người ta đều là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, anh em Tần Chấn Viễn đều ngã dưới tay Trương Dương, nhưng hai người lại đều bình tĩnh lại.

Trương Dương giao Tần Hoan cho Vu Tiểu Đông, sau đó theo hai người này vào phòng làm việc. Trương Dương không thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa, hắn khệnh khạng ngồi xuống ghế, nói: “Có gì thì nói mau đi, muốn động thủ thì tôi cũng tiếp!”

Tần Chấn Viễn nói: “Tần Hoan có phải là con trai cậu không?”

Trương Dương gật đầu: “Đúng!”

Tần Chấn Viễn cố nén lửa giận, nói: “Cậu và em gái tôi có quan hệ gì?”

Trương Dương biết bọn họ sẽ hỏi việc này, cười lạnh, nói: “Trong thiên hạ còn có người làm anh như hai anh à, em gái anh bình thường qua lại với ai anh không tự đi mà hỏi cho rõ được à? Tôi nói cho anh biết, tôi và Tần Manh Manh quen nhau chưa được một tháng, Tần Hoan là con trai của tôi, còn Tần Manh Manh thì chẳng có quan hệ gì với tôi cả!”

Tần Chấn Viễn à Tần Chấn Đường ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều nghe mà có chút hồ đồ, Tần Chấn Đường nói: “Tần Hoan không phải là con trai của em tôi ư?”

Trương Dương cười ha ha, hai anh em này nhất định đã nghe nói gì đó, chạy tới đây dò xét tình huống, Trương Dương sớm đã đoán được chuyện này của Tần Manh Manh sẽ bại lộ. Nhưng hắn không muốn ở sau lưng nói chuyên thị phi của Tần Manh Manh. Trương Dương nói: “Những gì tôi biết đều nói cho hai anh rồi, Tần Hoan là con trai tôi, nó bị bệnh nặng, giờ tôi phải dẫn nó về Giang Thành trị bệnh, Tần Manh Manh không có quan hệ gì với tôi cả, cô ta quen con trai tôi, còn cô ta vì sao lại quan tâm Tần Hoan như vậy thì các anh có thể trực tiếp đi hỏi cô ấy. Được rồi, tôi phải đi, bệnh của đứa bé không thể chậm trễ được.”

Hắn nói xong liền đi ra cửa, hai anh em Tần Chấn Viễn đi theo, Tần Chấn Viễn nói: “Cậu thật sự có quen em gái tôi?”

Trương Dương chẳng buồn để ý tới họ, hai anh em này căn bản không hiểu gì em gái họ, lão Tần gia cũng hồ đồ rồi, con gái mình ở bên ngoài có con đến năm tuổi rồi, mà hiện tại bọn họ vẫn hẳng biết gì? Rốt cuộc là Tần Manh Manh che giấu giỏi hay là Tần gia không quan tâm tới Tần Manh Manh? Trương Dương là người ngoài thì không thể biết được.

Hai anh em Tần Chấn Viễn trơ mắt nhìn Trương Dương dẫn Tần Hoa lên xe Santana rồi lái đi, cuối cùng vẫn không đi theo.

Tần Chấn Đường phẫn nộ nói: “Anh hai, cứ thế thả cho hắn đi à?”

Tần Chấn Viễn nói: “Em đánh lại hắn không?”

Tần Chấn Đường nói: “Hiện tại rất nhiều người đều đồn đại chuyện này, Tần gia cũng chúng ta không biết để mặt mũi vào đâu cả.”

Tần Chấn Viễn nói: “Hắn chẳng qua mới hơi hai mươi, đứa bé đó đã năm tuổi rồi, chắc không phải là của hắn đâu!”

Tần Chấn Đường nói: “Có phải của hắn hay không không cần biết, quan trọng là đứa bé đó có phải là của Manh Manh không?”

Tần Chấn Viễn thở dài, gã kéo cửa xe Jeep rồi ngồi vào, hai tay nắm chặt vô lăng trầm mặc cả nửa ngày, mới nói khẽ: “Chuyện này phải cố giấu cha mẹ, nếu để họ biết, e rằng sẽ phiền đấy.”

Tần Chấn Đường nói: “Anh hai, anh cho rằng chuyện này có thể giấu được họ ư?”

Tần Chấn Viễn khởi động máy, sắc mặt âm trầm như mây đen trên trời.

Tần Chấn Đường nói: “Nhiều nằm như vậy rồi, em một mực không hiểu, vì sao Manh Manh không muốn về nhà? Mẹ nói, bởi vì gia đình phản đối, nó năm đó chia tay với bạn trai của nó, cho nên mới có ngăn cách với gia đình, nhưng lão nhân gia cũng chưa từng nhắc Manh Manh đã có con trai?”

Tần Chấn Viễn nói: “Hiện tại không thể nào chứng thực được đứa bé đó là của Manh Manh, chuyện này có phải là người khác cố ý ô miệt nhà ta hay không? Nếu như Manh Manh có con trai, sao có thể giấu được nhiều năm như vậy, cha me chẳng lẽ trước giờ đều không phát giác ra ư?”

Tần Chấn Đường nói: “Anh hai, chúng ta một mực theo Manh Manh, tình hình thế nào đều nhìn rõ rồi, đứa bé này không tự dưng lại thân với nó như vậy!”

Tần Chấn Viễn tâm tư phiền loạn, gã nói nhỏ: “Trước tiên về nói với đại ca một tiếng đã!”

..

Tần Hoan lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, đối với tất cả những gì trên tàu hỏa đều cảm thấy mới mẻ, để Tần Hoan có thể được ngủ ngon, Trương Dương gao trọn một toa giường mềm, Tần Hoan ở trong toa xe chạy đi chạy lại mãi cuối cùng mới chịu yên ổn nằm ở chỗ gần cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.

Trương Dương nằm trên giường mềm, nghĩ lại cảnh hai anh em Tần gia tìm tới cửa, chuyện này khiến hắn cảm thấy kỳ quái, người Tần gia đã không quan tâm tới Tần Manh Manh, rốt cuộc là vì chuyện gì mà khiến Tần Manh Manh và gia đình của cô ta có ngăn cách lớn như vậy, không chịu đi lại với nhau? Chẳng lẽ thật sự là giống như người ngoài nói, đoạn tình cảm trước đây của Tần Manh Manh bị cha mẹ chia rẽ ư, cho nên mới tạo thành cục diện hiện tại? Nếu thật sự là vậy, người yêu trước đây của Tần Manh Manh rõ ràng là cha của Tần Hoan, nhưng Tần Hoan đã năm tuổi, hiện tại lại bệnh như thế này, vì sao cha ruột của nó vẫn không xuất hiện?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio