Chương : Chẩn Tai
Lý Trường Vũ dừng trước bục triển lão của nhà máy chế phẩm Phong Trạch, y cảm thấy rất hứng thú đối với những chế phẩm sinh vật mà họ sản xuất, nhà máy chế phẩm sinh vật Phong Trạch lợi dụng đặc sản của Phong Trạch như bạch quả, ngưu bàng để chế ta một loạt các sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Lý Trường Vũ cầm một hợp bạch quả lên uống một ngụm, sau đó hỏi thăm kỹ càng tình hình sản xuất và tiêu thụ của sản phẩm.
Đồng thời vào lúc Lý Trường Vũ khảo sát, quản đốc nhà máy chế thuốc Giang Thành Thường Hải Thiên cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những sản phẩm này, trước đây gã từng chú ý tới sản phẩm của nhà máy chế phẩm sinh vật Phong Trạch, theo sự phát triển của thời đại, trình độ sinh hoạt của người dân không ngừng được đề cao, đối với sản phẩm dinh dưỡng và chăm sóc sức khỏe càng lúc càng coi trọng. Trong kế hoạch của Thường Hải Thiên năm nay, tiến vào thị trường chăm sóc sức khỏe được gã coi là trọng điểm đề xuất, Thường Hải Thiên đã nhìn ra nhà máy chế phẩm sinh vật Phong Trạch bất kể là trên quy mô hay là công nghệ sản xuất đều rất lạc hậu, Thường Hải Thiên đã có ý định liên doanh với nhà máy chế phẩm sinh vật Phong Trạch.
Lý Trường Vũ cũng quen Thường Hải Thiên, y cười nói: “Quản đốc Thường tới rồi à, có kế hoạch gì không?”
Thường Hải Thiên cười nói: “Có chút hứng thú với những sản phẩm chăm sóc sức khỏe của họ!”
Lý Trường Vũ nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Chính là phải phát huy tác dụng dẫn đầu của những xí nghiệp cỡ lớn các anh, phát huy ưu thế khu vực, dẫn dắt xí nghệp địa phương của địa khu Giang Thành đi theo một con đường phát triển đặc sắc thuộc về mình.”
Thẩm Khánh Hoa ở bên cạnh cũng bắt tay thân thiết với Thường Hải Thiên: “Hi vọng những xí nghiệp gia các vị có thể mang tới những lối suy nghĩ và kinh nghiệm quản lý tiên tiến cho Phong Trạch, trên chính sách nếu có chỗ nào cần chính phủ địa phương chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ toàn lực!”
Tôn Đông Cường cười nói: “Quản đốc Thường là bạn cũ của chúng tôi đó!”
Trương Dương cùng hai vợ chồng Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng đi tới, gã mỉm cười chào hỏi Lý Trường Vũ: “Thị trưởng Lý, tôi hôm nay bật quá nên không tiếp đãi được ngài chu đáo! Đợi lát nữa đi ăn tôi sẽ kính ngài thêm hai chén!”
Lý Trường Vũ cười nói: “Công tác quan trọng hơn, làm tốt hội kinh mậu lần này mới là việc cần làm!”
Sau khi Trương Dương đi, Lý Trường Vũ nói với Thẩm Khánh Hoa: “Bí thư Thẩm, tiểu Trương thế nào?”
Thẩm Khánh Hoa biết quan hệ giữa Trương Dương và Lý Trường Vũ rất tốt, tất nhiên không đi nói xấu hắn, cười bảo: “Rất tốt, trẻ tuổi, có nhiệt tình, có năng lực, hội kinh mậu lần này làm náo nhiệt như vậy toàn là nhờ vào cậu ta đó!” Những lời này của Thẩm Khánh Hoa cũng là thật lòng, hội kinh mậu mùa hè lần này quả thật là do một tay Trương Dương làm nên, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm ra được tràng diện lớn như thế này, phòng mắt khắp Giang Thành cũng không có người thứ hai làm được.
...
Tôn Đông Cường sau khi đi tới bên cạnh Tiếu Minh chào hỏi, Tiếu Minh nhìn cảnh náo nhiệt ở trước mặt, chua xót nói: "Đồng chí Đông Cường, hội kinh mậu lần này của các anh làm tốt quá, rất nhiều nhà đầu tư có thực lực đều bị cách anh kéo tới Phong Trạch rồi.
Chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành Tiếu Quế Đường nói: “Phong Trạch và Giang Thành nên là bổ sung cho nhau chứ không phải là đào góc tường của nhau!”
Tôn Đông Cường cười cười: “Chủ nhiệm Tiếu hình như không thích hội kinh mậu lần này của chúng tôi!”
Tiếu Quế Đường không chút khách khí, nói: “Tôi đương nhiên hi vọng hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch có thể thành công, nhưng tôi nhìn không nhìn quen hành vi chỉ vì cái trước mắt của một số người, vì mò vớt chính tích cá nhân, không tiếc làm tổn hại lợi ích của mọi người, đây chính là đào góc tường. Có lẽ có thể giành được thành tích trong khoảng thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài thì nhất định sẽ không tốt. Không có lợi cho phát triển, không có lợi cho đoàn kết!”
Tiếu Minh thở dài, nói: “Đồng chí Quế Đường, anh nói ít đi vài câu có được không, đừng để người ta coi là nhỏ nhen.”
Những bộ áo da mà Đổng Hân Vũ tài trợ khiến cho tổng tài của tập đoàn Thiên Kiêu Lâm Thanh Hồng rất hứng thú, Trương Dương gọi Đổng Hân Vũ tới, giới thiệu với Lâm Thanh Hồng, theo sự nóng lên của thị trường áo da trong nước, Lâm Thanh Hồng gần đâu cũng đang tiến vào phương diện này, cô ta muốn bàn chuyện hợp tác với Đổng Hân Vu.
Lương Thành Long lần này tới là để ủng hộ cho Trương Dương, hai là để hoàn tất giao phó nhà xưởng Hối Thông. Trương Dương và gã ngồi xuống dưới ô che nắng, thư ký Phó Trường Chinh cầm tới hai bình nước.
Từ lúc chia tay ở Đông Giang, hai người cũng chưa liên hệ với nhau, Lương Thành Long nói: “Trần Thiệu Bân từ chức rồi, mở công ti đầu tư tín dụng, nghe nói là đang đầu tư vào cổ phiếu!”
Trương Dương cười nói: “Hai người bọn anh thế nào rồi?”
Lương Thành Long buồn bã lắc đầu, nói: “Chẳng có cách nào cả, cậu ấy hiện tại coi như kẻ thù ấy!”
Trương Dương nói: “Kiều Bằng Phi làm quá đáng quá!”
Lương Thành Long nói: “Trương Dương, trong lòng mấy cậu có phải là rất khinh thường tôi không?”
Trương Dương uống một ngụm nước rồi mới nói: “Đại trượng phu có cái có thể làm, có cái không thể làm, chuyện lần trước lập trường của anh khiến mọi người rất thất vọng!”
Lương Thành Long nhìn Trương Dương, nói: “Bao gồm cả cậu?”
Trương Dương gật đầu.
Lương Thành Long nói: “Lúc trước khi còn đi học thường nói tới khái niệm nhân sinh quan, tôi phát hiện ra sự vật không ngừng phát triển và biến hóa, nhân sinh quan cũng không ngừng phát triển và biến hóa.”
Trương Dương cười nói: “Bí thư Cố lui xuống rồi, hiện tại người đứng đầu Bình Hải là bí thư Kiều, cho nên anh mới dựng lại nhân sinh quan của mình?”
Lương Thành Long nói: “Người làm ăn lấy lợi làm đầu, có khái niệm này, tôi không thể không làm rất nhiều chuyện mà mình không thích, rõ ràng là trong lòng khó chịu, nhưng ngoài miệng tôi lại không thể nói vậy.”
Trương Dương nói: “Con người mà phải sống như anh phải chăng là rất khổ?”
“Nếu tôi không lựa chọn phương thức sống này, e rằng sống còn khổ hơn!”
Trương Dương cười cười không nói gì.
Lương Thành Long nói: “Trần Thiệu Bân vốn không cần phải từ chức, nhưng cậu ấy không chịu cúi đầu, không chịu thừa nhận hiện thực, cho nên mới phải đi bước này.”
Trương Dương nói: “Từ chức đối với cậu ấy mà nói chưa chắc đã là một chuyện xấu!”
Lương Thành Long nói: “Kỳ thực Thiệu Bân chỉ là một kẻ chịu hi sinh mà thôi, dựa vào thân phận và địa vị của ông già cậu ấy, chắc có thể bảo vệ được cậu ấy, nhưng Kiều Bằng Phi cứ một mực đuổi giết Thiệu Bân đến cùng, nguyên nhân là gì? Nguyên nhân chính là được sự đồng ý của bí thư Kiều, bí thư Kiều lợi dụng loại phương thức này để hạ mã uy với bột trưởng Trần, cũng là nhắc nhở đám cán bộ của Bình Hải.”
Trương Dương nói: “Đấu tranh chính trị thật sự là quá phức tạp.”
Lương Thành Long cười nói: “Cậu đừng có ở đây mà than vãn nữa, kỳ thực cậu sớm đã nhìn ra rồi, Bình Hải hiện giờ nhìn thì bình tĩnh, nhưng kỳ thức sóng ngầm cuồn cuộn, trận đấu tranh chính trị này sớm muộn rồi cũng sẽ tới thôi.”
Trương Dương nói: “Anh không phải là một người làm ăn ư? Từ lúc nào biến thành một chính trị gia vậy?”
Lương Thành Long nói: “Làm ăn ở quốc gia chúng ta, không hiểu chính sách, không hiểu được tinh thần của bên trên thì chỉ có đường chết!” Nói tới đây, gã nhìn thây An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện, Thời Duy ba người bước về phía họ, Lương Thành Long cười nói: “Kiều tổng, bàn được hạng mục gì rồi?”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Chưa phát hiện được hạng mục gì hay, vừa mới xem nghi thức ký hợp đồng của tập đoàn Thiên Niên, năm trăm triệu nhân dân tệ, Trương Dương, hội kinh mậu lần này đã đứng ở thế bất bại rồi.”
Trương Dương cười nói: “Tôi cũng không ngờ người Nhật Bản lại nhìn trúng khối địa phương này.”
Thời Duy nói: “Anh lừa người ta tới đây không phải là để kháng hạn cứu tai ư?”
Trương Dương cười nói: “Lời gì qua miệng cô cũng biến thành công lợi như vậy cả, tôi bảo này Thời Duy, cô theo chị cô học tập đi, lấy của dân thì phải trả cho dân, cảnh giới tối cao của làm sinh ý chính là hồi báo xã hội chứ không phải là lấy của xã hội!”
Thời Duy nhướn mày: “Không cần anh dậy dỗ tôi, tưởng làm phó thị trưởng thì oai lắm à!”
An Ngữ Thần nói: “Thời Duy, cô sao lúc nào cũng đối lập với sư phụ tôi thế? Hôm nay cao hứng như vậy, hai người đừng có nói những lời khó nghe nữa có được không?”
Thời Duy trợn mắt với Trương Dương: “Chẳng thèm nói chuyện với hắn!”
Lương Thành Long nói: “Nói thật, tiền mặt của tôi gần đây rất eo hẹp, không ủng hộ cho cậu lại không hay, biểu diễn chẩn tai tối nay, tôi định ở ngay hiện trường quyên hai mươi vạn, nhiều hơn thì chịu!”
Trương Dương cười nói: “Quyên bao nhiêu là tự nguyện mà, anh cho dù là không quyên góp thì tôi cũng cảm kích anh lắm rồi, có thể tới ủng hộ tôi chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với công tác của tôi!”
Bọn An Ngữ Thần cầm nước uống ngồi xuống hết dưới máy che nắng, An Ngữ Thần nói: “Tôi đã nói chuyện với Thường Lăng Phong rồi, định bỏ ít tiền ra làm trường học!”
Trương Dương ngây ra, nói: “Làm trường học ư?”
An Ngữ Thần gật đầu: “Thường Lăng Phong đã nói với tôi về chuyện cải cách giáo dục, muốn làm một thí điểm ở Phong Trạch nhất trung, dẫn nhập đầu tư vào trường tư, tôi đã đọc bản kế hoạch của anh ta, nếu như mở trường tư có thể thực hiện được mà có lời, tôi có thể lợi dụng mô thức tương tự để làm!”
Trương Dương nói: “Sao lại nghĩ tới làm giáo dục vậy?”
An Ngữ Thần nói: “Anh quên rồi à, ông tôi lúc còn sống cũng xây rất nhiều trường tiểu học cờ đỏ Xuân Dương, kỳ thực tôi lúc nhỏ đã muốn lớn lên làm một cô giáo, hiện tại coi như là hoàn thành ước nguyện xưa của tôi đi.”
Trương Dương gật đầu, An Ngữ Thần ngoài mặt trông có vẻ lông bông, nhưng kỳ thực lại là một gái rất tốt bụng, nghĩ tới mệnh vận tương lai của cô ta, Trương Dương trong lòng không khỏi nảy sinh thường xót, trước mắt vẫn chưa có cách nào chữa khỏi được chứng thiên sinh tuyệt mạch của cô ta, hi vọng trời cao có thể cho cô ta thêm chút thời gian, có lẽ trong tương lai không xa, mình có thể nghĩ ra phương pháp chữa khỏi triệt để cho cô ta. Trương Dương nói: “Khai phá quản trường thương nghiệm chùa Nam Lâm tiến hành đến đâu rồi?”
An Ngữ Thần nói: “Toàn bộ đều giao cho chị Mộng Viện phụ trách, tôi lười chẳng muốn quản!”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Ngữ Thần là phó tướng, giá năm nay của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm không ngừng tăng lên, hạng mục khai phá hiện tại chẳng qua mới chỉ được một phần ba, nhưng sự thu đã khiến chúng tôi thu hồi lại hết toàn bộ vốn rồi, lợi nhuận rất khả quan!”
Lương Thành Long không khỏi hâm mộ thở dài: “Thật không ngờ khối đất đó hiện giờ lại thành điểm nóng của Giang Thành.”
Kiều Mộng Viện nói: “Chủ yếu là vì cải tạo tòa nhà bách hóa Giang Thành, ảnh hưởng đối với thương nghiệp Giang Thành rất lớn, nhu cầu mua đồ của thị dân Giang Thành không bởi vì sự cải tạo của tòa nhà bách hóa mà đình trệ, cho nên quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm của chúng tôi lại khai nghiệp đúng vào lúc này, hiện giờ đã có ba thương gia cỡ lớn vào rồi, giá đất của quảng trường thương nghiệp tất nhiên là nước lên thì thuyền lên.”
Lương Thành Long cũng tham dự vào một bộ phận công trình xây dựng, hắn cười nói: “Tài vận của Kiều tổng khiến người ta thật sự là hâm mộ!”
Kiều Mộng Viện nói: “Tiền công trình của anh nên chi trả rồi, lần này tới Giang Thành vừa hay thanh toán tiền công trình của Hối Thông cho anh!”
Trương Dương thì chỉ quan tâm tới kháng hạn chẩn tai, không có nhiều hứng thú với sinh ý của họ, Kiều Mộng Viện nói: “Kháng hạn chẩn tai lần này, công ti Hối Thông của tôi sẽ quyên ba trăm vạn, thị trưởng Trương thấy thế nào?”
Con số này khiến cho Trương Dương giật nảy mình: “Ba trăm vạn, nhiều thế à?”
Kiều Mộng Viện nói: “Lấy của dân, trả cho dân mà!”
Lúc này, Lâm Thanh Hồng tới tìm Lương Thành Long, mấy người bọn họ đều là bạn bè, sau khi Lâm Thanh Hồng chào hỏi mọi người, tuyên bố một tin tức tốt, cô ta vừa mới cùng nhà máy thuộc da Đông Phương Phong Trạch ký giấy hợp tác.
Tin tức tốt liên tiếp được đưa đến, Thẩm Khánh Hoa trước giờ luôn nghiêm túc cũng không khỏi mặt mày hớn hở, tạm thời không nói tới hiệu quả của buổi diễn từ thiện để chẩn tai buổi tối, chỉ thành tựu mà hội kinh mậu hiện tại đạt được đã vượt quá dự tính của y rồi.
...
Buổi diễn khai mạc hội kinh mậu buổi tối được cử hành ở sân vận động Giang Thành, sân vận động có sức chứa cả vạn người chật kín như nêm, sau khi Lý Trường Vũ và Thẩm Khánh Hoa thay nhau phát biển, biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tiếng dẫn chương trình của Hải Lan vang lên, trong tiếng nhạc, Hà Hâm Nhan đã bắt đầu tiết mục múa mở màn.
Cả Giang Thành đều chú ý tới buổi diễn tối này của Phong Trạch, buổi diễn tối do đài truyền hình Phong Trạch và Giang Thành cùng nhau truyền trực tiếp.
Thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu cũng ngồi ở nhà thưởng thức buổi biểu diễn chẩn tai này, tôi hôm đó, anh cả của y là Tả Ủng Quân, chị dâu Tưởng Tâm Tuệ đều tới nhà ông ta làm khách, sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau thưởng thức tiết mục này.
Nhìn con số quyên góp không ngừng tăng trên màn hình, đám phụ nữ đều không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc.
Tả Ủng Quân nói: “Một ngàn ba trăm vạn, không ngờ buổi biểu diễn chẩn tai lần này của Phong Trạch lại thành công như vậy!”
Tả Viên Triêu nói: “Trương Dương vẫn có chút nhân mạch mà!”
Tả Ủng Quân không hiểu lắm về buổi diễu chẩn tai của Phong Trạch lần này, có chút kinh ngạc nói: “Là Trương Dương tổ chức à?”
Tả Viên Triêu gật đầu: “Thằng nhóc này là nhân tài, hội hiệp đàm kinh mậu, buổi diễn từ thiện chẩn tai kháng hạn, hai chuyện đều làm hữu thanh hữu sắc, không dễ dàng, đúng là không dễ dàng!”
Tả Ủng Quân nói: “Trương Dương đúng là không tồi!” Lúc nói câu này không khỏi nhìn sang bà vợ, nếu lúc trước không phải là vợ mình phản đối, hiện tại tình cảm giữa Trương Dương và con gái mình, Tả Hiểu Tình chắc phát triển rất tốt rồi.
Tưởng Tuệ Tâm từ trong ánh mắt của chồng hiểu được ý tứ của y, có chút chột dạ cúi đầu xuống.
Tả Viên Triêu nói: “Hiểu Tình kỳ nghỉ này có về không?”
Tả Ủng Quân nói: “Vẫn chưa quyết định, con bé này đã rất lâu rồi không về, anh sợ nó còn quên cả cha mẹ rồi ấy chứ.”
Tả Viên Triêu cười nói: “Anh à, anh đừng lo lắng, Hiểu Tình là một đứa trẻ hiếu thuận, nó đi tới đây cũng không quên anh chị đâu!”
Lúc này người chủ trì trên màn hình tuyên bố danh sách quyên góp đợt hai, đứng thứ nhất chính là Kiều Mộng Viện tặng ba trăm vạn nhân dân tệ, Tưởng Tuệ Tâm phát ra tiếng kinh hô: “Kiều Mộng Viện dúng là có tiền!”
Tả Viên Triêu mỉm cười: “Hiếm có là cô ta có thể khẳng khái như vậy! Đứa con gái này của bí thư Kiều đúng là không đơn giản!”
Buổi biểu diễn từ thiện bế mạc trong tiếng ca réo rắt của Mao Văn Anh. Theo tiếng hát vang lên, bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa cũng bỏ được hòn đá ở trong lòng, tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi, hoàn mỹ, hội kinh mậu mùa hè còn có hai ngày, nhưng vào ngày đầu tiên đã có được sự thành công như thế này, buổi diễn từ thiện chẩn tai thu được hai ngàn chín trăm vạn tiền quyên góp, con số này có thể nói là cực kỳ kinh người, có khoản tiền này, công tác kháng hạn cứu tai của sẽ biến thành thuận lợi hơn nhiều. Mà tất cả những điều này đều là Trương Dương một tay xúc thành, Thẩm Khánh Hoa nhìn về phía Trương Dương ở đằng xa, Trương Dương đang cùng Thường Lăng Phong nói chuyện với người của thương đoàn Nhật Bản, song phương nói chuyện rất vui vẻ. Năng lực của thằng ôn này đúng là không thể hạn lượng.
“Bí thư Trầm, lần này tổng cộng quyên được hai ngàn chín trăm mười vạn đồng!” Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên sau khi xác minh con số quyên góp, kích động chạy đến bên cạnh Thẩm Khánh Hoa báo cáo.
Thẩm Khánh Hoa gật đầu, y đột nhiên ý thức được rằng, Trương Dương đang thông qua một loạt những hoạt động này gia tăng sức ảnh hưởng của mình ở Giang Thành, sau khi trải qua lần hội kinh mậu và quyên góp lần này, ảnh hưởng của Trương Dương ở Phong Trạch không nghi ngờ gì nữa sẽ tăng mạnh.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô như sấm rền, giọng hát của Mao Văn Anh giành được tiếng reo hò nhất trí của người xem, cô ta không ngừng cám ơn. Toàn thể thành viên tham gia buổi biểu diễn chẩn tai lần này đều xuất hiện ở trên trung tâm sân khấu nói lời cảm ơn với mọi người.
Giọng nói của kích động của Hải Lan vang lên: “Buổi biểu diễn từ thiện vì chẩn tai lần này tới đây là kết túc, tin rằng dưới sự chỉ dẫn chính xác của Đảng, dưới sự dẫn dắt của lãnh đạo chính phủ thị ủy, dưới sự nỗ lực chung của toàn thể nhân dân thành phố Phong Trạch, dưới sự giúp đỡ của các nhân sĩ nhiệt tâm tới từ các phương diện của xã hội, chúng ta nhất định có thể giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh kháng hạn lần này, chúng ta hãy cùng nhau hát bài” Ngày mai sẽ tốt hơn “để nghênh đón ngàn mai tươi đẹp hơn của thành phố Phong Trạch!”
Hiện trưởng vang lên tiếng nhạc của bài Ngày mai sẽ tốt hơn, trưởng thư ký thị ủy Tề Quốc Viễn đi đến bên cạnh Thẩm Khánh Hoa, nhắc nhở y và phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lý Trường Vũ cùng tới gặp mặt toàn thể thành viên tham gia buổi biểu diễn chẩn tai.
Thẩm Khánh Hoa và Lý Trường Vũ cùng nhau đi lên sân khấu, Lý Trường Vũ nói: “Buổi biểu diễn từ thiện vì chẩn tai rất thành công, công tác kháng hạn của Phong Trạch chắc sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Thẩm Khánh Hoa tâm tình rất tốt, gật đầu, nói: “Đa tạ sự ủng hộ của lãnh đạo, chính phủ thành phố và thị ủy Phong Trạch chúng tôi nhất định sẽ làm công tác cứu tai thật tốt, sớm ngày chiến thắng trận chiến với đại tự nhiên này!”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên sân khấu, tối ngày hè tuy nóng nực, nhưng trong lòng Thẩm Khánh Hoa lúc này lại thống khái như được ăn ckem vậy, can đảm sử dụng Trương Dương là một chiêu diệu kỳ của y, có điều y cũng hiểu rằng sử dụng Trương Dương cũng phải cẩn thận, thằng ôn này là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì có thể giúp mình đạp bằng mọi chông gai, dùng không tốt sẽ có thể làm bị thương chính mình.
Thẩm Khánh Hoa đang tính toán thì trên mặt đột nhiên cảm thấy mát rượi, y vô thức đưa tay lên sờ. Nước, có nước rơi xuống mặt mình, y cho rằng ai đó không cẩn thận vẩy mồ hôi, nhưng lập tức lại có một giọt nước nữa rơi lên trán y. Thẩm Khánh Hoa có chút ngây ra.
Lý Trường Vũ ngẩng đầu lên nhìn trời, một lát sau mới hỏi: “Sắp đổ mưa rồi à?” Y vừa dứt lời, một ánh chớp rực rỡ chói mắt rạch phá bầu trời đen kịt, chiếu cho cả sân vận động sáng như ban ngày, sau đó là một loạt tiếng sấm vang lên trên không trung.
Khi mọi người còn chưa có phản ứng thì một trận mưa như trút nước đột nhiên đổ xuống, Lý Trường Vũ, Thẩm Khánh Hoa và những diễn viên đứng trên sân khấu còn chưa kịp đi thì đã dính phải một trận mưa to gió lớn.
Trên mặt Thẩm Khánh Hoa đầy vẻ bất khả tư nghị, y thực sự không thể nào tưởng tượng được rằng, trận mưa này lại tới đột ngột như vậy, không hề có dấu hiệu báo trước nào, trước hôm nay, đài khí tượng thủy văn còn dự báo rằng gần đây trời sẽ không mưa, xem ra dự báo thời tiết của đài khí tượng cũng có lúc không chuẩn xác.
Mọi người bắt đầu rời khỏi sân vận động, đi tìm nơi trú mưa, chỉ có Thẩm Khánh Hoa vẫn đứng trong mưa gió, y giống như là ngây ra đó, không thể nào tin được những gì đang xảy ra trước mắt là thật, trưởng thư ký thị ủy Triệu Quốc Đống chạy đến bên cạnh y, không biết từ đâu tìm được một cái hô đứng đằng sau che cho Thẩm Khánh Hoa, lớn tiếng nói: “Bí thư Thẩm, chúng ta đi tránh mưa thôi!”
Thẩm Khánh Hoa lẩm bẩm: “Mưa rồi, đúng là mưa rồi!”
Tề Quốc Viễn vừa cười vừa gật đầu.
Thẩm Khánh Hoa nói: “Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ đứng ở đây xem, trận mưa này rốt cuộc là có thể rơi bao lâu!” Thẩm Khánh Hoa lo lắng đây chỉ là một trận mưa bóng mây, sợ thời gian mưa quá ngắn, không hóa giải được tình hình hạn hán của Phong Trạch.
Sự thực chứng minh, sự lo lắng của y là thừa, mưa không ngừng rơi, hơn nữa tạm thời không có hiện tượng ngừng.
...
Trương Dương trước tiên là đưa bọn Kiều Mộng Viện, An Ngữ Thần, Thời Duy, Hồ Nhân Như lên xe, sau đó trực tiếp lái xe pickup của mình tới cửa sau phòng nghỉ, từ đó đón Hải Lan và Hà Hâm Nhan, sau khi vào trong xe, bọn họ đều biến thành chuột lột.
Trương Dương cười nói: “Thảm qua, cả người ướt sũng rồi!”
Hải Lan vừa dùng khăn lau tóc vừa cười nói: “Hâm Nhan múa hay quá, khiến cho ông trời cảm động, thật sự là mưa rồi.”
Hà Hâm Nhan cũng dùng khăn lau nước mưa trên người, nói: “Chiêu thương, kháng hạn, cầu mưa toàn bộ đều thành công rồi, Trương Dương, anh lần này là tam hỉ lâm môn!”
Trương Dương cười nói: “Anh sớm đã nói rồi, bọn em tới, tình hình hạn hán sẽ được hóa giải!”
Hải Lan và Hà Hâm Nhan mặt đều nóng lên, mặt đẹp cúi xuống, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, thầm trách thằng ôn này lời gì cũng nói ra được.
Trương Dương tự có lô-gích của hắn, nói: “Một người họ Hà, một người họ Hải, tình hình hạn hán gì ở trước mặt bọn em cũng phải lui bước!”
Hà Hâm Nhan nghe hắn nói vậy thì không khỏi cười khúc khích: “Kể ra cũng có mấy phần đạo lý, chị Nhân Như còn là họ Hồ nữa!”
Hải Lan cười càng lúc càng hăng, chẳng lẽ ở nơi xa xôi thật sự đều được định trước rồi ư?
Mưa quá to, xe của Kiều Mộng Viện vẫn đỗ ở đó, xe pickup của Trương Dương lái tới trước xe cô ta, Kiều Mộng Viện nháy đèn với hắn, Trương Dương cầm điện thoại lên gọi cho Kiều Mộng Viện: “Cô đi sau xe tôi!”
Hà Hâm Nhan đột nhiên ồ một tiếng, cô ta chỉ vào mái hiên ở phía bên phải, chính là chị em Phùng Lộ Phùng Nguyệt, hai người đang đứng đó trú mưa. Trương Dương lái xe tới, gọi hai chị em họ lên xe.
Đưa chị em Phùng Lộ về nhà mất không ít thời gian, đợi khi bọn họ về tới khách sạn Bạch Lộ thì đã gần mười một giờ rồi, lúc xuống xe trên người họ vẫn còn sũng nước mưa, quản lý bộ phận khách sạn Lữ Yến vội vàng ra đón khách quay về, nhìn thấy Trương Dương về, cô ta lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên, nói nhỏ: “Cái tên nửa đực nửa cái đó lại gây chuyện rồi, đá vỡ một bình hoa của đại sảnh chúng tôi, thật là khó hầu hạ.”
Trương Dương biết người cô ta nói là Kiều Trị, trợ lý của Tịch Nhược Lâm, liền cười bảo: “Ngày mai là họ đi rồi, bỏ đi, ghi tổn thất lại, lát nữa tôi thanh toán với các cô.”
Lữ Yếu cười nói: “Chưa ăn gì đúng không, tôi ở sảnh Phú Quý chuẩn bị một bàn ăn rồi đó.”
Trương Dương mỉm cười gật đầu: “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Đợi đám con gái Kiều Mộng Viện, Hà Hâm Nhan thay y phục xong cũng lại mất nửa tiếng đồng hồ, Trương Dương dẫn sáu vị đại mỹ nữ tới sảnh Phú Quý ngồi, hắn nói với nhân viên phục vụ: “Bất kể là lạnh hay nóng, có gì mang hết lên, mọi người đều đói rồi!”
Kiều Mộng Viện và Thời Duy cũng cảm thấy trận mưa này quá đột ngột, An Ngữ Thần nói: “May mà trận mưa này rơi sau cuộc biểu diễn, nếu không thì chẳng có lý do mà xin quyên góp.”
Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, Trình Diễm Đông nhìn ra ngoài, nói: “Tình hình hạn hán của Phong Trạch được hóa giải rồi, không cần phải quyên góp nữa!”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Thời Duy, đừng nói vậy, em đừng có dọa thị trưởng Trương, để anh ta cho rằng chúng ta muốn ăn quỵt!”
Cả bàn đều bật cười.
Trương Dương nói: “Kiều tổng, cô nói vậy là không có hậu đạo rồi, tôi là loại người như vậy ư? Những khoản tiền quyên góp này không phải là chui vào túi cá nhân tôi, cô cũng không thiếu tiền mà? Lấy của dân, trả cho dân, toàn bộ đều là dùng cho người dân Phong Trạch, cũng coi như là giúp những người có tiền như bọn cô tích chút công đức đi.”
An Ngữ Thần nói: “Tiền quyên góp lần này không phải là một con số nhỏ, gần ba ngàn vạn, nhất dịnh phải đảm bảo được sử dụng vào những khoản từ thiện, tôi nghe nói địa phương hay có hiện tượng ăn bớt tiền quyên góp lắm.”
Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ trọng điểm đề xuất chuyện này!”
Hồ Nhân Như nói: “Rất khó mà yên tâm được, tôi còn nhớ năm ngoái tỉnh Vân An gặp lũ lụt, đã phát sinh sự kiện quan viên tham ô tiền quyền góp, sau cùng xử lý qua loa, vì chuyện này mà dẫn tới một trận bút phạt của giới truyền thông.”
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện các cô rất thiếu lòng tin vào cán bộ của Đảng và quốc gia!”
Hà Hâm Nhan nói: “Đó là bởi vì những cán bộ quốc gia như các anh thiếu thành tín!”
Thời Duy gật đầu, nói: “Tôi tán đồng quan điểm của Hà tiểu thư, hiện tại rất nhiều cán bộ cơ sở đều hủ hóa, rất thiếu trách nhiệm!”
Trương Dương giơ tay xin hàng: “Được rồi, tôi không tranh cãi với các cô nữa, chúng ta ăn cơm thôi!”
Lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng cãi vã, Trương Dương không khỏi nhíu mày, muộn như vậy rồi mà ở bên ngoài con vang lên giọng nói chói tay của đàn ông, người có thể phát ra loại giọng này không nhiều, cho nên Trương đại quan nhân dễ dàng tỏa định lên người Kiều Trì.
Kiều Trì cũng cùng Tịch Nhược Lâm tới ăn tối, nguyên nhân mà y phát hỏa là hiềm mùi vị thức ăn không ngon, không những ở ngay tại chỗ ném vỡ cốc, còn đánh nhân viên phục vụ một cái, nữ nhân viên phục vụ bị đánh ôm mặt đứng ở một bên rưng rưng nước mắt, bởi vì khách sạn Bạch Lộ rất tôn trọng lần tiếp đãi này, yêu cầu mỗi một nhân viên phục vụ bị đánh cũng không được đánh lại, bị chửi cũng phải nhịn, cho nên cô ta chỉ có thể đứng đó thổn thức, Lữ Yến vội vàng cười bồi nói xin lỗi với Kiều Trì.
Trương Dương nghe thấy tiếng bước ra, nhìn Tịch Nhược Lâm, nói: “Chuyện gì?”
Tịch Nhược Lâm lạnh lùng nói: “Đừng có hỏi tôi, phục vụ của các anh thực sự là quá kém!”
Kiều Trì rít lên: “Tôi gọi ba lần rót nước, cô ta vẫn không nghe thấy? Điếc à? Nếu như là ở Hương Cảng của chúng tôi, nhân viên phục vụ có tố chất kém như thé này sớm đã bị đuổi rồi? Trình độ phục vụ ở Đại Lục các người thật sự là quá lạc hậu.”
Lữ Yến nói: “Xin lỗi, tôi sẽ thay người!”
Trương Dương nói: “Bởi vì chuyện này mà đánh người à?”
Kiều Trì chống nạnh, trừng mắt lên: “Đánh cô ta là để cho cô ta nhớ, đẻ cô ta cải thiện chất lượng phục vụ!”
Tịch Nhược Lâm ề à nói: “Bỏ đi, đừng có so đo với họ nữa, chúng ta đi!” Kỳ thực chuyện này Tịch Nhược Lâm mới là đầu sỏ, cô ta tuy nể mặt Vương Chuẩn mà tới Phong Trạch, nhưng rất không hài lòng với phí biểu diễn, thông qua phương thức này để phát tiết sự bất mãn đối với phía chủ sự.
Kiều Trì đang định đi thì bị Hà Hâm Nhan nghe thấy tin cản lại, Hà Hâm Nhan nói: “Ông phải xin lỗi!”
Thấy Hà Hâm Nhan và An Ngữ Thần đều tới, Trương Dương vui vẻ đứng xem, lui ra sau một bước, nói khẽ với An Ngữ Thần: “Tiêu Yêu, nên làm gì thì các cô tự cân nhắc nhé!”
Kiều Trì rít lên: “Cút! Có tin tôi báo cảnh sát không...” Còn chưa nói xong thì Hà Hâm Nhan đã ra tay rồi, tát một cái rõ kêu lên mặt y, Kiều Trì bị đánh cho ngây ra đó, y rất nhanh liền có phản ứng: “Tổ sư... Mày dám đánh bà à!” Y bất chấp tất cả xông về phía Hà Hâm Nhan. An Ngữ Thần đứng ở bên cảnh đã có chuẩn bị, không đợi Kiều Trì xông lên, một cú đá ngang đã đá lên bụng dưới của y, vũ lực của An Ngữ Thần trong đám nữ hài này là ưu tú nhất, cú đá của cô ta có thể đá ngã một con trâu, huống chi là tên Kiều Trì bán nam bán nữ này, Kiều Trì hôm thảm một tiếng bay ra sau, đụng lên cửa sổ của phòng ăn, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ không ngừng vang lên, thằng cha này năm trên thủy tinh vỡ, nhiều nơi trên người bị thủy tinh rạch rách, chảy ra không ít máu, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Tịch Nhược Lâm nhìn thấy cảnh trước mặt thì sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, cô ta đứng dậy, nói: “Các người quá đáng quá rồi!”
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Đừng có lấy cờ hiệu của Hương Cảng ra mà diễu võ dương oai, các người không đại biểu được cho Hương Cảng đâu, xin lỗi!”
Lữ Yếu thấy đánh nhau thật rồi, sợ chuyện to ra, vội vàng khuyên: “Bỏ đi, bỏ đi, đều là hiểu lầm thôi mà!”
Kiều Mộng Viện nói: “Hiểu lầm thì có thể tùy tiện đánh người à? Người ta không phân cao thấp sang hèn gì cả, không tôn trọng người khác chính là không tôn trọng bản thân mình. Tịch tiểu thư, thân là một nhân vật công chúng, hành vi vừa rồi của các cô đã tự bôi xấu hình tượng của mình, cô nên xin lỗi vì hành vi vừa rồi của các cô!”
Tịch Nhược Lâm bật khóc: “Các người đều là một đám vô lại, tôi muốn kiện các người!”
Đại đọi hình cảnh Khưu Kim Trụ lúc này cũng nghe tin chạy tới, trong thời gian hội kinh mậu, gã đóng ở khách sạn Bạch Lộ, phú trách an toàn cho quý khách tới tham dự, cho nên nghe thấy động tĩnh liền kịp thời chạy đến.
Tịch Nhược Lâm nhìn thấy cảnh sát tới, gan cũng to ra không ít, ả rít lên: “Tôi muốn báo cảnh sát, bọn họ uy hiếp an toàn cá nhân của tôi, còn đánh hội đồng trợ lý của tôi nữa!”
Khưu Kim Trụ nhìn thấy Trương Dương, trong lòng lập tức hiểu ra, Trương đại quan nhân lại gây chuyện rồi, mình không muốn quản, mà có quản cũng không được, gã chỉ coi như là không nghe thấy, cười nói: “Thị trưởng Trương, có phiền phức gì à?”
Trương Dương xua xua tay, nói: “Ở đây không có chuyện của anh! Anh dẫn người giữ cửa vào, đừng để người không phận sự tùy tiện tiến vào.”
Tịch Nhược Lâm vừa nghe thấy câu này liền sợ rồi, cảnh sát không những không đừng ở phía cô ta mà còn muốn giúp Trương Dương giữ cửa, cô ta run giọng, nói: “Anh muốn làm gì...”
Trương Dương thở dài, nói: “Tịch Nhược Lâm, chúng ta cũng coi như là người quen của nhau, cô có thể tới Phong Trạch biểu diễn tôi rất cảm kích cô, nhưng cô tới mà không cam tâm tình nguyện, cả ngày xịu cái mặt ra, tôi cũng nhịn, nhưng cô mượn cớ khi phục chị em giai cấp của tôi thì con mẹ nó không đúng rồi!”
Tịch Nhược Lâm lần này thực sự sợ rồi, lúc này Vương Chuẩn và Lưu Chính đều tới, đáng tiếc là Khưu Kim Trụ chặn cửa không cho họ vào, Vương Chuẩn hét lên, nói: “Phó thị trưởng Trương, nể mặt tôi, cho qua chuyện này đi...”
Tịch Nhược Lâm gào lên: “Bọn người đại lục đều là hạng lừa đảo, lừa tôi diễn xuất mà lại không trả tiền cát xê...”
Kiều Mộng Viện đột nhiên nói: “Bao nhiêu?”
Tịch Nhược Lâm ngây ra, không hiểu ý của cô ta.
Thời Duy đầy vẻ khinh thường nhìn cô ta, nói: “Chị tôi hỏi tiền cát xê của cô bao nhiêu?”
Kiều Trì cả người đầy máu từ trên mặt đất bò dậy, y bị một cước của An Ngữ Thần đá cho sợ rồi, lảo lảo đi tới bên cạnh Tịch Nhược Lâm: “Tịch tiểu thư lên sân khấu ở bên ngoài đều là mười vạn...”
Kiều Mộng Viện đã lấy tập chi phiếu ra, viết đúng mười vạn nhân dân tệ lên trên, đưa cho Thời Duy, Thời Duy cầm lấy ném cho Kiều Trì: “Mở cái mắt chó của ông ra mà nhìn đi, mười vạn đồng đó!”
Kiều Trì cầm lấy tờ chi phiếu, nhất thời không biết nên buồn hay nên vui, đứng ngây đơ ra đó.
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: “Hiện tại các người có thể nói xin lỗi rồi đó!”
Tịch Nhược Lâm cắn cắn môi, nước mắt vòng quanh, đây không phải là bởi vì ả diễn tốt, mà là thật sự bị dọa cho sợ rồi, Kiều Trì bước tới cạnh nữ nhân viên phục vụ vừa rồi bị y đánh, nói nhỏ: “Xin... Xin lỗi...” Người ta ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thằng cha nửa đực nửa cái này cũng biết đạo lý này.
Nhân viên phục vụ đó mắt đỏ mừng nhìn Kiều Trì, đột nhiên giơ tay lên tát trả cho y một cái, đánh cho mặt Kiều Trì nổi lên năm vết ngón tay, cô ta thút thít nói: “Đánh là để cho ông biết, người Trung Quốc chúng tôi không phải là dễ bắt nạt đâu!”
Mỗi người đều có tôn nghiêm của mình, bất kể là địa vị xã hội như thế nào, bất kể là tài phú có bao nhiêu thì phần tôn nghiêm của con người cũng không thể bị chà đạp, Tịch Nhược Lâm sau khi nói xin lỗi liền cùng Kiều Trì ỉu xìu bỏ đi.
Trong quả quá trình Trương Dương căn bản không ra tay, hắn nhìn đám con gái với ánh mắt khen ngợi, trong lòng không khỏi tự đắc, cái tát của Hà Hâm Nhan đánh rất hay, một cước của An Ngữ Thần đá rất đẹp, một tờ chi phiếu của Kiều Mộng Viện viết rất tuyệt, con mẹ nó toàn là nữ nhân có đăng đèn cũng khó tìm, Trương đại quan nhân đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ, nữ nhân tốt như vậy nếu mình không thể có thì há chẳng phải là tiếc nuốt một đời ư?
...
Kiều Mộng Viện tất nhiên là không đoán ra được suy nghĩ của Trương Dương lúc này, cô ta mỉm cười với Trương Dương: “Xin lỗi, chuyện tối nay mang đến phiền phức cho anh rồi.”
Trương Dương cười bảo: “Không sao, tôi cũng muốn lấy mười vạn đồng ra ném vào mặt cô ta, nhưng tôi thanh liêm liêm khiết, không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy!”
Kiều Mộng Viện bật cười, nụ cười này như gió mát khiến người ta say đắm, Trương đại quan nhân bất giác có chút ngây ngốc.
Kiều Mộng Viện từ trong ánh mắt của hắn ý thức được gì đó, nói khẽ: “Muộn quá rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi!”
Sau khi bọn Kiều Mộng Viện đi, Vương Chuẩn lúc này mới đi tới, y cũng lộ vẻ không biết phải làm sao, Tịch Nhược Lâm là y mời từ Hương Cảng tới, xảy ra chuyện này, y cũng khó ăn khó nói.
Trương Dương vỗ vai y, nói: “Xin lỗi, tại con ả này phách lối quá!”
Vương Chuẩn cười nói: “Cô ta còn có chút quan hệ, chỉ sợ chuyện này về sau sẽ dẫn tới phiền phức!”
Trương Dương nói: “Với chút năng lực của ả, dìm chết ả cũng chẳng làm nổi lên chút bọt nước nào!”
Vương Chuẩn hiểu rất rõ thủ đoạn của Trương Dương, nghe thấy câu này không khỏi run bắn người.
Trương Dương cười nói: “Anh đừng sợ, tôi lười chẳng buồn đi so đo với một ả minh tinh cấp ba!”
Vương Chuẩn nói: “Dưới tay tướng mạnh không có lính yếu, mấy vị hồng nhanh tri kỷ của anh cường hãn thật!”
Trương Dương cải chính: “Cái đồ gọi là có lòng chính nghĩa!”
...
Trận mưa này của Phong Trạch rơi suốt một đêm cũng không dừng, ngày hôm sau khi mở cuộc họp thường ủy, mưa vẫn đang rơi, trên mặt mỗi một thường ủy đều mang theo vẻ vui mừng, bọn họ đều biết trận mưa này có nghĩa là sẽ hóa giải được tình hình hạn hán của Phong Trạch với trình độ rất lớn.
Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa trước tiên tổng kết lại thành quả của hội kinh mậu tiến hành tới hiện tại, tỏ ý rất vui vì thành tích có được hiện tại.
Các vị thường ủy cũng biểu hiện ra vẻ lạc quan.
Sau khi kết thúc cuộc họp thường ủy, Tôn Đông Cường đặc biệt ở lại, vẻ mặt của gã rất ngưng trọng hồi báo lại với Thẩm Khánh Hoa chuyện phát sinh ở khách sạn Bạch Lộ tối qua, hắn kể lại một phiền bản khác về chuyện minh tinh Hương Cảng bị đánh, Tịch Nhược Lâm cũng đã tỏ ý phải truy cứu trách nhiệm của người liên quan.
Tịch Nhược Lâm không khỏi nhíu mày, xem ra trên thế giới này không có chuyện thập toàn thập mỹ, sự vui mừng mà hội kinh mậu mang tới cũng không khỏi bị nhạt đi mấy phần, y nói với Tôn Đông Cường: “Chuyện này anh cứ xem thế nào mà xử lý, cố giữ thái độ giáo dục phê bình, đừng khiến cho chuyện to ra.”
Việc của Thẩm Khánh Hoa gần đây rất nhiều, loại chuyện nhỏ như thế này, y quả thật là không có tinh lực để hỏi, quay về văn phòng, bà vợ Triệ Quốc Hoa lại gọi điện tới truy hỏi, từ lúc Triệu Quốc Đống bị phía Giang Thành giải đi, vợ không ngừng cãi nhau với y, nói là y không có bản sự, nói rằng ông ta không quản nổi chuyện nhà mình, Thẩm Khánh Hoa bị nói cho đau hết cả đầu, cuối cùng vẫn an ủi được bà vợ.
Thẩm Khánh Hoa bình tĩnh suy nghĩ, trước tiên vẫn gọi điện thoại tới thị lý, Thẩm Khánh Hoa là bạn cũ của Mã Ích Dân, thường ủy thành phố Giang Thành, chủ tịch hội hiệp thương chính trị, y muốn thông qua Mã Ích Dân để tìm hiểu tình hình của Triệu Quốc Đống.
Mã Ích Dân cũng giúp Thẩm Khánh Hoa nghe ngóng không ít tin tức nội mạc, y nói với Thẩm Khánh Hoa: “Quốc Đống đã thừa nhận nhận hối lộ trong quá trình xây dựng tòa nhà văn phòng của cục công an, trước mắt viện kiểm sát và ủy ban kỷ luật đều đã gia nhập, đang tiến hành nhận định con số hối lộ, có điều căn cứ vào những gì mà tôi biết hiện tại, có thể là không quá nặng đâu, thái độ nhận tội của Quốc Đống khá tốt, chỉ cần kịp thời nộp lên chỗ tiền nhận hối lộ, tòa sẽ xử nhẹ hơn.”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Lão Mã, Quốc Đống là tôi nuôi nấng từ nhỏ tới lớn, bản tính của thằng bé này không xấu!”
Mã Ích Dân nói: “Anh yên tâm đi, chúng ta là bạn nhiều năm, tôi nhất định sẽ giúp nó, lão Thẩm, hội kinh mậu của Phong Trạch là rất oanh động, cả Bình Hải đều bị chấn động đó!”
Nhắc tới hội kinh mậu, Thẩm Khánh Hoa cảm thấy có chút an ủi: “Cũng không tồi, giành được thành quả rất lớn!”
Mã Ích Dân nói: “Có một câu tôi phải nhắc nhở anh, đào góc tường người của mình là việc không nên làm!”
Thẩm Khánh Hoa trong lòng thắt lại, câu này của Mã Ích Dân có ám chỉ gì đó: “Lão Mã, anh có gì thì nói thẳng ra đi!”
Mã Ích Dân nói: “Tập đoàn Thiên Niên của Nhật Bản vốn muốn chọn khu phát triển của Giang Thành, lần này các anh đã cướp đi một khoản đầu tư lớn của Giang Thành đó!”
Thẩm Khánh Hoa nghe xong chuyện này thì không khỏi bật cười: “Phong Trạch cũng là một bộ phận của Giang Thành, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đầu tư của tập đoàn Thiên Niên của không rơi vào tay nhà khác mà.”
Mã Ích Dân nói: “Từ quan điểm toàn cục thì là vậy, nhưng có một số bộ môn lại không thấy vậy, tôi nghe nói bí thư Đỗ và thị trưởng Tả rất không cao hứng.” Y dừng lại một chút rồi nói: “Tên Trương Dương này rất tích thể hiện, anh dùng hắn không tồi, hắn đích xác là có chút năng lực, nhưng anh phải chú ý, không cẩn thận lại bị hắn kéo xuống nước đấy.”
Thẩm Khánh Hoa trong lòng bống nảy sinh cảnh giác, nói khẽ: “Lão Mã, những lời của anh hôm nay sao có chút cao thâm mạt trắc thế?”
Mã Ích Dân nói: “Lão Trầm, tôi cũng không giấu anh, tôi nghe nói Triệu Quốc Đống bị xuống đài là bởi vì trong nội bộ cục công an Phong Trạch có người tố cáo, cục trường, phó cục trưởng tân nhiệm của cục công an Phong Trạch hiện tại đều là người mà Trương Dương ra sức tiến cử cho Vinh Bằng Phi, tên trẻ tuổi này cũng cao tay đấy.”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Quốc Đông làm sai, không oán trách được người khác!”
Mã Ích Dân nhắc nhở Thẩm Khánh Hoa: “Trương Dương trước khi tới Phong Trạch đảm nhiệm chức phó thị trưởng, từng của ủy ban kỷ luật tỉnh mượn dùng một thời gian, bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng cũng chính là bị hắn kéo xuống đài, vết xe đổ không thể không đề phòng!”
Tim Thẩm Khánh Hoa lập tức trầm xuống, lời nói của Mã Ích Dân không thể không khiến y nghĩ nhiều, chẳng lẽ Trương Dương tới Phong Trạch không phải chỉ đơn giản để làm phó thị trưởng chủ quản văn giáo vệ sinh ư?
Mã Ích Dân nói: “Chúng ta là bạn bè nhiều năm, nhưng gì nên nói không nên nói tôi đều nói hết với anh rồi, sau này anh tự cẩn thận thêm, khổ sở vì Đảng vì quốc gia công tác cả đời, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong rãnh.”
Gác điện thoại, Thẩm Khánh Hoa rơi vào trầm tư rất lâu, các loại hiện tượng chứng tỏ, Triệu Quốc Đống xuống ngựa có liên quan rất mật thiết với Trương Dương, từ sau khi Trương Dương tới, Phong Trạch dưới sự lãnh đạo của y đã bí xé ra một vết rách, mà Trương Dương thì không ngừng tìm lấy và khoách đại quyền lực của mình, thời gian hắn tới tuy không lâu, nhưng nội bộ cục công an, cục giáo dục đều lặng lẽ có thay đổi, người trẻ tuổi này sẽ không thỏa mãn ở đây đâu, bước tiếp theo của hắn muốn lựa chọn ở đâu?
...
Trương Dương không để chuyện Tịch Nhược Lâm kiện cáo ở trong lòng, trong mắt hắn Tịch Nhược Lâm chỉ là một minh tinh cấp ba thiếu tố chất, mặc dù là có mang vầng sáng ảnh hậu, nhưng còn cách bốn chữ đức nghệ song hành quá xa. Ả có lẽ ở Hương Cảng còn có chút năng lực, nhưng ở nước mẹ Trung Quốc thì không có chỗ cho cô ả lên tiếng.
Năm mươi vạn mà Thẩm Khánh Hoa cho rõ ràng là không đủ cho phí hội nghị, căn cứ theo tính toán sơ bộ, còn thiếu tám mươi bảy vạn nữa, cho nên sau khi hội kinh mậu kết thúc, Trương Dương lập tức bảo Phong Trạch thảo một đơn xin kinh phí, sau khi tìm thị trưởng Tôn Đông Cường ký, liền đưa tới tay Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa đáp ứng rất nhanh, nhưng xin kinh phí đưa được một tháng rồi mà vẫn như là đá chìm xuống biển, chẳng thấy tăm hơi, Trương Dương cuối cùng cũng không nhịn được mà tới văn phòng bí thư tìm Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa thấy Trương Dương tới thì vẫn tỏ vẻ rất hòa ái: “Tiểu Trương, cậu tới có việc à?”
Trương Dương nói: “Bí thư Thẩm, đơn xin kinh phí mà lần trước tôi gửi cho ngài, ngài nói là cầm lên hội thường ủy theo trình tự, xin hỏi đã phê duyệt chưa?”
Thẩm Khánh Hoa giả vờ đang cố gắng nghĩ lại, một lúc sau mới cười nói: “Cậu xem trí nhớ của tôi kìa, thảo luận rồi, thảo luận rồi!”
Trương Dương nói: “Sao? Ký chưa?” Trong mắt Trương Dương, thị lý ký là chuyện đương nhiên, mình lập được công lao lớn như vậy cho Phong Trạch, chút phí hội nghị này thông qua phê thẩm chắc là không có vấn đề gì.
Thẩm Khánh Hoa mấp máy môi, rất lấy làm tiếc lắc đầu: “Các thường ủy nhất trí cho rằng, phí hội nghị quá cao, yêu cầu anh viết ra một hóa đơn hội nghi tường tận, sau đó sẽ thẩm hạch lại.”
Trương Dương nói: “Bí thư Thẩm, chúng ta mở họp ba ngày, tổ chức một cuộc biểu diễn từ thiện toàn minh tinh, tất cả cộng lại mà một trăm ba mươi bảy vạn, khoản phí hội nghị này không nhiều, các ông hiềm phí hội nghị cao? Bảo tôi phải đưa ra hóa đơn, ý gì đây? Hoài nghi tôi tham ô ư?”
Thẩm Khánh Hoa cười nói: “Tiểu Trường, đừng nghĩ quá, là trình tự thường quy thôi, không phải là nhắm vào cậu!”
Trương Dương nói: “Phí chiêu đãi của khách sạn Bạch Lộ tôi nợ, diễn viên đúng là biểu diễn từ thiện thật, nhưng vé máy bay vé xe cho người ta đi lại tôi phải trả, những nhà đầu tư, lãnh đạo cũng là chúng ta chiêu đãi miễn phí, bí thư Thẩm không phải là nói có bạn từ xa tới là vui rồi ư, muốn khiến cho tất cả khách khứa tới Phong Trạch đều hài lòng, tôi đã khiến họ hài lòng rồi, tiền quyên góp thu được đến hai ngàn chín trăm vạn, sao một trăm ba mươi vạn tiền phí chiêu đãi lại khó khăn thế? Không phải chỉ thêm có tám mươi bảy vạn thôi ư? Các thường ủy hoài nghi gì vậy?” Thằng ôn này tức mà không có chỗ xả, con mẹ nó, ông giúp chúng mày mở mày mở mặt, giờ lại làm khó ông.
Thẩm Khánh Hoa vẫn cười nói: “Tiểu Trương, cậu đừng nóng, tôi có nói là không cấp đâu, nhưng chuyện gì cũng phải có trình tự, chúng ta là cán bộ Đảng, chi một xu cũng phải là chứng cứ để tra, vé máy bay, vé xe chúng ta chi cho họ, nhưng nói sao cũng phải là cuống vé chứ, mỗi một khoản chi đều có hóa đơn, nếu không thì chúng ta chi tiền vào đâu? Sau này biết ăn nói thế nào với các đồng chí? Ăn nói thế nào với người dân Phong Trạch?”
Trương Dương hiểu rồi, thằng già này nghiêm túc là giả, làm khó mình mới là thật, hắn gật đầu, nói: “Được, các thường ủy muốn hóa đơn, tôi sẽ gửi cho họ hóa đơn, nhưng mội một vị khách người ta tới không nhất định sẽ gửi vé xe vé máy bay lại, chỗ tiền này tính sao? Bí thư Thẩm, ngài định bảo tôi bỏ tiền túi ra trả à?”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Sao vậy được? Cậu lần này lập được đại công lớn như vậy cho Phong Trạch, tôi đang chuẩn bị thưởng cho cậu, tiểu Trương, chuyện nào ra chuyện đó, công là công, tư là tư, chúng ta nhất định phải phân rõ ràng!”