Chương : Hiệp Khách Hành
Lương Thành Long nói: “Tôi biết trong lòng mọi người đều giận tôi, cảm thấy con người của tôi chỉ biết nịnh bợ, chuyện của Trần Thiệu Bân, tôi không đứng về phía hắn, các người cảm thấy hắn ủy khuất, nhưng mà các người có nghĩ tới, tôi là một người làm ăn, tôi kinh doanh tại Bình Hải, chú của tôi là Lương Thiên Chính, nhưng mà bác trai của Kiều Bằng Phi lại là Kiều Chấn Lương từ nhỏ đều là do chú tôi nuôi tôi lớn, không có chú của tôi, thì sẽ không có Lương Thành Long tôi ngày hôm nay, đến bây giờ tôi vẫn chưa cho chú của tôi cái gì cả, nhưng mà tôi cũng không thể để chú ấy chịu ấm ức, tôi lớn như vậy rồi, không thể để cho chú cứ mãi đi theo phía sau của tôi để chùi đít, Trần Thiệu Bân hắn lợi hại, người nào cũng dám đánh, trút giận xong rồi, cuối cùng thì sao? Nếu như không phải là ông già của hắn cũng cúi đầu nhận sai với bí thư Kiều đó sao, chuyện này còn có thể tính được gì?”
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đều không nói gì, suy nghĩ của Lương Thành Long rõ ràng là nhiều hơn Trần Thiên Bân nhiều, tuy rằng lý do của Lương Thành Long cũng đầy đủ, nhưng mà Trương Dương đưa tay lên ngực mà tự hỏi, nếu như là chuyện như vậy xảy ra trên người mình, thì hắn cũng sẽ không nhịn được.
Lương Thành Long chậm rãi hạ ly rượu xuống, nói: “Thành Long, không phải là vấn đề này, chúng tôi chỉ tức giận là bởi vì khi đó cậu không đứng lên lập trường của bạn bè thôi!”
Trương Dương nói: “Mỗi người đều có phương thức đối nhân xử thế của mình, chúng ta không ai miễn cưỡng được ai cả, hôm nay nói chuyện về hôn nhân của cậu và Lâm Thanh Hồng, tôi ăn cơm với chú của cậu tại Bắc Kinh, chú ấy rất lo lắng cho cậu”
Lương Thành Long nói: “Lâm Thanh Hồng rất biết đối đãi, chú và dì của tôi đều rất thích cô ấy!”
Trương Dương nói: “Nếu kết hôn rồi thì phải có trách nhiệm!”
Lương Thành Long nói: “Tôi hối hận lắm!”
Lương Thành Long nói: “Sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc!”
Lương Thành Long nói: “Bây giờ tôi không muốn cái gì cả, tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống, tôi muốn hưởng thụ cuộc sống của bọn họ!” Hắn gọi phục vụ đến, và rất nhanh có ba cô gái hấp dẫn đi vào.
Ba cô gái phong tình vạn chủng đi đến bên cạnh bọn họ ngồi xuống, Lương Thành Long kéo cô gái có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vào trong lòng, bàn tay to đưa lên ngực cô ta xoa nắn không hề kiêng nể gì hết: “Em yêu anh không?”
“Tiên sinh, làm trò như vậy trước mặt nhiều người, như thế nào cũng rất xấu hổ...”
Lương Thành Long móc ra một trăm đồng tiền mặt nhét vào khe ngực của cô ta: “Yêu anh không?”
Mặt cô gái đỏ lên, thấp giọng nói: “Yêu!”
Lương Thành Long lại nhét tay sâu vào: “Lớn tiếng một chút”
“Yêu! Em yêu anh!”
Lương Thành Long cười ha hả: “Cô không hề quen biết tôi! Tại sao lại nói yêu tôi?” Hắn lại móc ra một số tiền, nhưng trong lòng nổi lên một tia mất mác khôn kể.
Cô gái ngồi dựa sát vào bên người hắn: “Lúc trước em không tin trên đời này có vừa gặp đã chung tình, chỉ khi gặp được anh em mới tin tưởng!”
Lương Thành Long đắc ý gật đầu với Trương Dương và Lương Thành Long, nói: “Thấy chưa? Đây là đàn bà, cái này là tình cảm của bọn họ đấy!”
Trương Dương nhẹ nhàng đẩy cô gái bên cạnh ra, không nói một lời nào, tiêu sái bước ra ngoài.
Bên ngoài chẳng biết đã có mưa từ lúc nào, Trương Dương đứng ngoài cửa lớn của Lam Ma Phương, nhìn mưa to bên ngoài, nhìn người đi đường dưới ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác bi thương không nói nên lời.
Đinh Triệu Dũng cũng đi theo hắn ra ngoài, thấp giọng nói: “Lương Thành Long say rồi!”
Trương Dương kéo cổ áo sơ mi lên, rụt cổ vào trong, tựa hồ như muốn tìm một tia ấm áp: “Con người có đôi khi không phân rõ rằng bản thân rốt cục có say hay không!”
...
Ngày hôm sau là cuối tuần, Trương Dương đến gặp Tống Hoài Minh vào giữa trưa, trong sự kiện rối loạn kỷ cương của kỳ thi đại học Phong Trạch, Tống Hoài Minh vì hắn mà đã chịu áp lực không nhỏ, tuy rằng không trực tiếp đứng ra, nhưng mà hành động giám sát kỳ thi đại học năm nay nghiêm khắc nhất từ trước đến giờ cũng là do ông ta dựng lên.
Lúc Trương Dương đi đến Tống gia, Tống Hoài Minh đang ở ngoài sân cỏ, vợ của ông Liễu Ngọc Oánh đang xới đất trồng hoa.
Thấy Trương Dương đến, Liễu Ngọc Oánh cười phất tay với hắn: “Trương Dương, vừa mới cùng chú Tống nhắc đến con, thì con liền đến!”
Trương Dương xắn tay áo lên, nói: “Chú Tống, con giúp chú cho!”
Tống Hoài Minh khoát tay nói: “Sắp xong rồi, trồng cỏ cũng là một kỹ thuật sống. Con không biết làm, thì không được đâu, vào nhà uống trà với dì đi!”
Trương Dương cười nói: “Con mang đến cho chú hai hộp trà Ô Long tốt nhất, đúng lúc pha cho chú nếm thử luôn!”
Tống Hoài Minh cười nói: “Tốt! Pha trà xong đợi chú!”
Lại nói tiếp về hai hộp trà ô long này, là do Trương Dương lấy từ chỗ của Đỗ Thiên Dã về, quà của Khâu Phượng Tiên đương nhiên là không kém rồi.
Lúc Liễu Ngọc Oánh đi rửa tay, Trương Dương đã rửa sạch trà cụ, lấy trà ô long ra pha. Liễu Ngọc Oánh oán giận nói: “Hôm nay oi bức như là cái lò thiêu vậy, trận mưa ngày hôm qua căn bản là không có chút tác dụng nào hết”
Trương Dương cười nói: “Đang lúc trời nóng mà!”
Liễu Ngọc Oánh nói: “Có thể là lớn tuổi rồi, cho nên gần đây dễ bực mình!”
Trương Dương nói: “Con bắt mạch cho dì nha?”
Liễu Ngọc Oánh ngồi xuống bên cạnh hắn, Trương Dương vội vàng bắt mạch giúp bà: “Dì Liễu à, hư hỏa của dì tràn đầy, con giúp dì kê một đơn thuốc, dì đi pha cho hạ hỏa!”
Liễu Ngọc Oánh gật đầu.
Lúc Trương Dương viết đơn thuốc, Tống Hoài Minh đã đi vào, ông vui cười nói: “Sao vậy? Làm đại phu à?”
Liễu Ngọc Oánh nói: “Trương Dương giúp tôi bắt mạch, thuận tiện kê đơn pha trà uống hạ hỏa!”
Tống Hoài Minh cũng có hiểu biết về y thuật của Trương Dương, ông cười nói: “Giúp chú một chút, gần đây chú ngủ không được ngon!”
Trương Dương cũng giúp ông ta bắt mạch một chút, thân thể của Tống Hoài Minh không có vấn đề gì, Trương Dương nói: “Chú Tống là do bận việc nhiều, cực khổ nên mệt, con kê cho chú vài dược vật an thần bổ não!”
Tống Hoài Minh nói: “Ba phần thuốc là độc, chú không uống đâu!”
Trương Dương cười nói: “Vậy con dậy cho chú một phương pháp ngồi thiền, mỗi ngày chú dùng nửa giờ để luyện tập một chút, khẳng định có chỗ tốt đối với thân thể của chú!”
Tống Hoài Minh gật đầu.
[ truyen cua
tui đốt net ]Liễu Ngọc Oánh nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm cơm!”
Trương Dương nói: “Không cần đâu, một chút nữa con đi rồi!”
Liễu Ngọc Oánh kinh ngạc nói: “Đi đâu?”
Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện hắn phải đến Tĩnh Hải để học tập tinh thần văn minh kiến thiết, Tống Hoài Minh vừa nghe xong liền biet Trương Dương bị người ta tạm thời trục xuất, ông cười cười nói: “Con là một kẻ không chịu ngồi yên. Hai tháng học tập này, con có thể quyết tâm được sao?”
Trương Dương nói: “Con sẽ cố gắng!”
Tống Hoài Minh lại nói: “Gần đây con gây ra không ít động tĩnh tại Phong Trạch, rời đi một thời gian, để tránh đầu gió cũng là một chuyện tốt, đừng nói là con, bất luận kẻ nào cũng cần phải nạp điện!”
Trương Dương nói: “Chuyện lần trước đã mang đến phiền phức cho chú!” Hắn nói không rõ ràng, nhưng Tống Hoài Minh cũng nghe được, Trương Dương đương nhiên ám chỉ chuyện rối loạn kỷ cương của kỳ thi đại học Phong Trạch.
Tống Hoài Minh cười nói: “Con học được mấy lời khách sáo từ khi nào thế?”
Trương Dương nói: “Thật mà, không phải là khách sáo đâu!”
Tống Hoài Minh nói: “Việc nhỏ thôi, chú không giúp gì cho con cả, tất cả đều là làm việc theo điều lệ, con cũng gánh chịu một phần trách nhiệm mà!” Ông ta cũng không muốn nói chuyện công tác, cho nên đổi đề tài: “Yên Nhiên ở nước Mỹ thế nào?”
Trương Dương nói: “Nói là quốc khánh sẽ về!”
Tống Hoài Minh nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi không gặp nha đầu này!”
Nghe âm điệu, Trương Dương cũng biết là tỉnh trưởng Tống đang muốn gặp khuê nữ, hắn lập tức biểu thị là sẽ tận lận an bài cho hai cha con bọn họ gặp mặt, cái này không phải là do Trương Dương muốn nịnh bợ tỉnh trưởng Tốn, người ta vốn là cha con, cốt nhục tình thân ra đấy, Sở Yên Nhiên tuy rằng cho đến bây giờ vẫn chưa mở được khúc mắc trong lòng ra, nhưng mà cũng không đến mức trở mặt thành thù, từ biểu hiện gần đây của Sở Yên Nhiên cho thấy, quan hệ của hai cha con họ đã hòa hoãn lại một chút, ít nhất là có thể ngồi cùng ăn trên bàn.
Liễu Ngọc Oánh nói: “Tĩnh Hải là một chỗ tốt, tháng trước dì và chú Tống của con vừa mới đi qua, bọn họ vừa mới mở một Hoàng Kim Hải Ngạn, không hề thu kém bãi biển Hải Nam chút nào”
Trương Dương nói: “Con chưa đi qua Tĩnh Hải bao giờ cả, muốn nương cơ hội học tập huấn luyện lần này, tận hưởng phong cảnh biển của Tĩnh Hải một chút!”
Tống Hoài Minh nói: “Đừng quên nhiệm vụ chủ yếu của con là học tập!”
Trương Dương nói: “Cuối tháng mẹ nuôi của con cũng muốn đến Tĩnh Hải, kêu con cùng đi với mẹ!”
Tống Hoài Minh nhẹ giọng ồ lên một tiếng, buông tách trà xuống, nói: “Khi nào Văn phu nhân đến, con nói cho chú biết, chủ làm chủ nói thế nào cũng phải chiêu đãi một chút”
Liễu Ngọc Oánh nói: “Đúng vậy, đã lâu rồi dì cũng không gặp chị ấy”
Trương Dương cùng hai vợ chồng Tống Hoài Minh nói chuyện một hồi, Tống Hoài Minh có một thói quen, không thích nói chuyện công việc ở nhà, cho nên đề tài mà bọn họ bàn luận đều xoay quanh ở nhà, như vậy cũng dễ làm cho thân cận.
...
Lúc Trương Dương rời khỏi Tống gia, còn chưa ra đến cửa lớn, thì đã nhìn thấy bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đi đến, trong tay còn cầm một trục cuốn tranh.
Trương Dương vội vàng dừng xe sang một bên, mở cửa xe ra, nghiêm túc kêu lên: “Xin chào bí thư Kiều!”
Kiều Chấn Lương sửng sốt một chút, ông ta không ngờ gặp phải Trương Dương ở chỗ này, không khỏi cười ha hả: “Trương Dương! Cậu đến Đông Giang khi nào thế?”
Trương Dương nói: “Tối hôm qua mới vừa đến, lần này con đi ngang qua, đến nhà tỉnh trưởng Tống thăm hỏi một chút, đang chuẩn bị đến Tĩnh Hải”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha vợ tương lai lại tiến hành giáo dục tư tưởng của cậu sao?”
Trương Dương cười ngượng ngùng.
Kiều Chấn Lương nói: “Cậu đến đúng lúc lắm, giúp tôi kiểm tra cái này xem!”
Trương Dương vốn muốn đi buổi trưa đến Tĩnh Hải, chỉ là bí thư tỉnh ủy đưa ra yêu cầu, hắn cũng không thể từ chối được, gật đầu nói: “Để con nhìn!”
Kiều Chấn Lương nói: “Không thể nhìn ở chỗ này, đi! Đến nhà của tôi, cậu còn chưa đến nhà của tôi bao giờ mà!”
Kiều Chấn Lương dọn đến sau này, Trương Dương đương nhiên là chưa từng ghé qua, hắn cố ý nói: “Bí thư Kiều, tôi đến vội vàng quá, không có mang lễ vật cho ông, ông xem...”
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói: “Tên nhóc cậu muốn tặng quà cho tôi à, không sợ tôi kêu ủy ban kỷ luật điều tra cậu sao?”
Trương Dương cũng vừa đi vừa nói, theo Kiều Chấn Lương đến một tòa nhà, tòa nhà này đã lâu rồi không ai ở, vì để nghênh đón Kiều Chấn Lương đến, cho nên đã được sửa chữa hoàn toàn lại, vợ của Kiều Chấn Lương là một người theo đạo phật có dáng vóc tiều tụy, lúc này đang tụng kinh niệm phật.
Kiều Chấn Lương dẫn Trương Dương đến phòng sách, lúc này mới đem trục cuốn tranh đưa cho Trương Dương.
Trương Dương từ từ mở trục cuốn tranh ra, thấy bên trong căn bản không phải là thư pháp gì, mà là một bức tranh nước chảy từ trên núi xuống, Trương Dương không khỏi cười khổ: “Bí thư Kiều, không phải ông kêu tôi bình luận thư pháp sao?”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Tôi chỉ là mượn cớ thôi, cho cậu thêm việc làm!” Ông chỉ vào bức tường đối diện: “Chỗ này còn thiếu một bức tranh chữ!”
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, vị bí thư tỉnh ủy này không ngờ còn có chút ranh mãnh như vậy, nghĩ ra biện pháp này để lừa mình đến đây viết chữ.
Kiều Chấn Lương nói: “Sự tích uy phong của cậu tại hội đấu giá kinh thành tôi đã nghe qua rồi, cậu viết cho Hà Trường An một bức Mãn Giang Hồng, Hà Trường An liền quyên hai triệu!”
Trương Dương nói: “Tôi cũng viết cho ông, bí thư Kiều thích cái gì?”
Kiều Chấn Lương nói: “Mãn Giang Hồng! Tôi cũng muốn Mãn Giang Hồng! Nhưng mà nói trước luôn nhé, tôi không có hai triệu đâu!”
Trương Dương cười ha hả: “Bí thư Kiều, ông cũng đừng trêu tôi. Hà Trường An bỏ hai triệu ra mua chữ của tôi, căn bản là vì mặt mũi, cân lượng của tôi bao nhiêu tôi còn không rõ sao? Bí thư Kiều không chê chữ của tôi xấu, tôi cũng dày mặt viết cho ông một bức!”
Kiều Chấn Lương lấy văn phòng tứ bảo ra, tự mình giúp Trương Dương mài mực, Trương Dương phát hiện ra biểu diễn thi họa đích thật là một cách tiếp cận lãnh đạo tốt, thảo nào người thông qua phương thức tặng tranh chữ trên quan trường chỗ nào cũng có. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, mình viết chữ cho Kiều Chấn Lương có tính là hối lộ theo một hình thức nào đó không?"
Trương Dương nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, mới vận dụng ngòi bút, nhưng mà hắn lại viết một bài thơ của Lý Bạch mà ai cũng khoái: Hiệp Khách Hành!
Kiều Chấn Lương nhìn thấy Trương Dương vận dụng ngòi bút như bay, vốn đã nổi lên tâm tình kích động kịch liệt, chỉ là khi nhìn thấy Trương Dương viết:
Triệu khách man hồ anh,
Ngô Câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tình.
Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành...
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Kiếm ngô câu rực rỡ tuyết sương
Ngân yên bạch mã huy hoàng
Vó câu vun vút như ngàn sao bay.
Cách mười bước giết người chẳng trật
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi... (Người dịch: Không phải mình)
Ánh mắt của Kiều Chấn Lương rõ ràng đã lóe lên một chút, trong lòng nói tên nhóc cậu được đấy, kêu cậu viết Mãn Giang Hồng, cậu lại viết cho tôi Hiệp Khách Hành, cái này không phải là có ý tứ gì khác sao? Đến loại cấp bậc như Kiều Chấn Lương, tùy tiện tìm một chuyên gia đến cũng có thể phân tích được thâm ý bên trong, ông đã nhìn ra được, Trương Dương đang oán giận mình không hề lưu tình trong chuyện rối loạn kỷ cương của kỳ thi đại học tại Phong Trạch, ra tay không lưu tình. Nhưng mà lực chú ý của Kiều Chấn Lương cũng nhanh chóng bị hào khí ngông nghênh của Trương Dương phóng ra trong lúc viết thư pháp hấp dẫn.
Kiều Chấn Lương cũng có nghiên cứu về thư pháp, chỉ là nhãn lực của ông tuy tốt, nhưng tự mình viết ra lại không giống, Kiều Chấn Lương cũng biểu lộ thán phục với Hiệp Khách Hành của Trương Dương, thảo nào Hà Trường Hai lại dùng nhiều tiền để mua một bức của Trương Dương. Thư pháp của Trương Dương tuy không tồi, nhưng mà bức Mãn Giang Hồng của hắn cũng không đáng đến giá hai triệu, Hà Trường An lúc đo dùng hai triệu để đổi lấy tranh chữ của hắn cũng là vì muốn thị uy với Tra Tấn Bắc.
Kiều Chấn Lương cảm thán nói: “Trương Dương, cậu không làm thư pháp gia quả thật là đáng tiếc!”
Trương Dương nói: “Làm thư pháp gia có tiền đồ như làm quan sao?”
Kiều Chấn Lương cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Dương, nói: “Có thể làm được cả hai, chữ của Mao lão gia tử cũng rất đẹp!”
Trương Dương nói: “Các hoa nhập các nhãn!”
Lời này của hắn đã dẫn đến một trận cười to của Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương vốn định giữ Trương Dương ở nhà ăn, Trương Dương nói lời xin miễn, đại viện trong tỉnh có nhiều người quen lắm, hắn không muốn bị người ta nói bậy, nói vài câu không mặn không nhạt với Kiều Chấn Lương xong, liền cáo từ rời đi.
Kiều Chấn Lương thấy hắn phải đi, liền kêu hắn chờ một chút, rồi lấy cho hắn hai hộp mao phong tốt nhất.
Trương Dương cũng yên tâm cầm lấy phần lễ vật của bí thư Kiều, dù sao thì hắn cũng đã viết một bức rồi, Kiều Chấn Lương trả thù lao cũng là nên làm. Hắn vốn định nói về chút chuyện của Phong Trạch trước mặt Kiều Chấn Lương, chỉ là chữ ra đến môi thì lại bỏ cái ý niệm này trong đầu, từ sự kiện rối loạn kỷ cương trong kỳ thi đại học mà thông qua mình để chèn ép Tống Hoài Minh, là có thể nhìn thấy được con người của Kiều Chấn Lương là cái loại tình cảm và công tác phân rất rõ ràng, Trương Dương không nhìn thấu được Kiều Chấn Lương, không biết tiêu chuẩn của ông ta thế nào, đối mặt với một lãnh đạo như vậy, mình tốt nhất là đừng biểu lộ ý đồ của mình ra thì tốt hơn.
...
Ở lại tại nhà của Kiều Chấn Lương một chút, lúc Trương Dương rời khỏi Đông Giang cũng đã hơn mười một giờ, hắn tìm một quán ăn nhanh đơn giản, chất đầy bụng xong rồi đi đến Tĩnh Hải. Chỉ là chén cơm còn chưa ăn được một nửa thì Đinh Triệu Dũng đã gọi điện thoại đến, hắn hỏi Trương Dương đi chưa, Trương Dương nói mình vẫn còn đang ở Đông Giang, Đinh Triệu Dũng vừa nghe xong, lập tức nói: “Hôm nay cậu chớ đi!”
Trương Dương nói: “Vì sao?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Xảy ra chuyện rồi, mẹ vợ của Lương Thành Long Trang Hiểu Đường bị ô tô đụng, người đang đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, chúng ta qua xem!”
Trương Dương vừa nghe liền giật mình hoảng sợ, Trang Hiểu Đường không chỉ là mẹ vợ của Lương Thành Long, mẹ ruột của lâm Thanh Hồng, mà còn là bạn tốt của Mã Cách Lệ Đặc, nếu đã biết thì nói thế nào cũng phải đi thăm.
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng hẹn nhau đến bệnh viện nhân dân tỉnh, nửa chén cơm kia đã nuốt không vô nữa, đứng dậy tính tiền rồi vội vã chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh.
Lúc Trương Dương đi đến phòng giải phẫu của bệnh viện nhân dân tỉnh, Đinh Triệu Dũng đã chạy đến, Lâm Thanh Hồng bởi vì còn đang ở Vân An nên chưa đến, làm cho Trương Dương kỳ quái chính là Lương Thành Long cũng không có mặt, hắn tràn ngập kinh ngạc hỏi: “Lương Thành Long đâu?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Không tìm được hắn, điện thoại của hắn không mở, là tôi nhận được điện thoại của Lâm Thanh Hồng, cô ta đang từ Vân An bay về đây, cậu nói tên Lương Thành Long này có khốn nạn không, sớm không tắt, muộn không tắt, lại tắt điện thoại ngay lúc này!”
Trương Dương nói: “Đừng để ý nhiều như vậy, cứu người trước đã!”
Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mổ chính đi từ trong ra, Đinh Triệu Dũng và Trương Dương hai người đến đón, Đinh Triệu Dũng nói: “Chủ nhiệm Tiết, vết thương của hiệu trưởng Trang thế nào?” Vài vị lãnh đạo của đại học nông nghiệp Đông Giang cũng đến gần.
Vị chủ nhiệm Tiết kia vui mừng nói: “Cũng may, không có bị nội thương, chỉ là gãy xương đùi, tuổi hơi lớn, cho nên khung xương tương đối yếu một chút, nhưng mà dự đoán bệnh tình hẳn là không tồn tại bất luận vấn đề gì”
Tất cả mọi người đều yên tâm lại, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng theo Trang Hiểu Đường đến phòng bệnh. Bởi vì bây giờ Trang Hiểu Đường không có người thân bên cạnh, cho nên đại học nông nghiệp đã phái một nữ giáo sư đến tạm thời chăm sóc cho bà.
Sau khi thu xếp cho Trang Hiểu Đường xong, Đinh Triệu Dũng và Trương Dương đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Lương Thành Long, nhưng đều tắt máy không nghe. Đinh Triệu Dũng thở dài nói: “Lam Thanh Hồng phỏng chừng là chiều nay về, nếu cô ta mà thấy Lương Thành Long không ở chỗ này, nhất định là sẽ nổi điên lên!”
Trương Dương nói: “Cũng may là hiệu trưởng Trang không có vấn đề gì, cậu gọi điện cho Lâm Thanh Hồng trước đi, để cô ta đừng hoảng hốt!”
Lúc hai người nói chuyện thì Trần Thiệu Bân và Viên Ba đều đến, bọn họ có quan hệ không tồi với hai người Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân gần đây tuy rằng có chút mâu thuẫn với Lương Thành Long, nhưng mà Lâm Thanh Hồng là bạn học cũ của hắn, vì mối quan hệ này nên hắn không thể làm bộ như không biết.
Trần Thiệu Bân vừa hỏi qua cảnh sát, lòng đầy căm phẫn nói: “Tên tài xế gây chuyện cũng đúng là không có đạo đức, đụng vào người ta xong còn lái xe bỏ chạy!”
Trương Dương lúc này mới nhớ đến chuyện tai nạn xe: “Xảy ra chuyện gì? Tìm được tài xế xe chưa?”
Trần Thiệu Bân nói: “Tìm chỗ nào? Cảnh sát đang điều tra, cũng may ở hiện trường có một nhân chứng mục kích, thấy được bảng số xe!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Thấy được bảng số xe là có thể tìm được người rồi!”
Trần Thiệu Bân nói: “Cậu nghĩ công an có năng lực đó sao, xe gây tai nạn là một chiếc Cadillac màu đen, còn bảng số xe thì lại là của một chiếc Santana, mà chiếc Santana kia đã nằm trong ga ra của cục công an gần nửa tháng nay rồi!”
Đinh Triệu Dũng hiểu rõ, cả giận nói: “Bảng số giả!”
Viên Ba nói: “Trước tiên đừng để ý chuyện này, quan trọng là hiệu trưởng Trang không có vấn đề!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Điện thoại của Lương Thành Long gọi không được, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại không có mặt, lát hồi Lâm Thanh Hồng về không biết nên ăn nói thế nào!”
Trần Thiệu Bân cũng tương đối hiểu về Lương Thành Long: “Muốn tìm hắn thì liên hệ với Lương Tư!”
Đinh Triệu Dũng vừa được nhắc liền tỉnh ra, vỗ ót của mình một cái: “Cậu xem đầu óc của tôi này, sao lại không nhớ đến Lương Tư nhĩ!” Hắn không có số điện thoại của Lương Tư, nhưng Trần Thiệu Bân có, nên đã đem số điện thoại của Lương Tư cho Đinh Triệu Dũng.
...
Đinh Triệu Dũng đi qua một bên gọi điện thoại, lúc trở về biểu tình trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều: “Lương Tư đi tìm hắn rồi!”
Trương Dương nói: “Bạn làm ăn! Nă lực của Lương Tư rất lớn, anh rể của cô ta là cục trưởng cục điện lực của tỉnh Lưu Hiểu Trung, Lương Thành Long thông qua hệ thống điện lực tỉnh của cô ta mà tiếp nhận không ít công trình, Lam Ma Phương là do Lương Thành Long và cô ta cùng nhau mở!”
Trần Thiệu Bân cũng hiểu biết không ít về việc này, hắn lạnh lùng nói: “Lương Tư không ra một đồng nào cả, phần lớn đều là Lương Thành Long bỏ vốn, Lương Tư đứng ra kinh doanh, lợi ích thì hai người chia đôi”
Trương Dương nói: “Lương Tư này quả thật cũng có chút bản lĩnh!”
Trần Thiệu Bân làm ra vẻ chẳng đáng, nói: “Bản lĩnh cái gì? Cũng dựa vào anh rể cả, nếu như không phải là do Lưu Hiểu Trung làm chỗ dựa cho cô ta, thì cô ta sẽ không thể có được thành tích làm ăn như vậy, các người biết không? Bên ngoài đồng rằng vị cục trưởng Lưu này đối xử với cô em vợ còn tốt hơn cả bà vợ Lương Hồng của mình nhiều lắm!”
Mọi người đều rõ ràng ý tứ trong lời nói của Trần Thiệu Bân, đều nở nụ cười mờ ám.
Trương Dương nói: “Lương Thành Long không có cái gì với cô ta chứ?”
Trần Thiệu Bân nói: “Hẳn là không có, nhưng mà Lam Ma Phương kinh doanh không lâu, lại được danh tiếng rất lớn, mơ hồ vượt qua Bách Nhạc Môn lúc trước, bên trong có nhiều gái đẹp như vậy, Lương Thành Long cũng tiện hơn rất nhiều!”
Mọi người đang trò chuyện nhiệt liệt, thì cô giáo sư chăm sóc cho Trang Hiểu Đường đi ra, cô ta khẩn trương nói: “Hiểu trưởng Trang có vẻ đau không chịu được, mau đi gọi bác sĩ đến nhìn một chút đi!”
Trương Dương nói: “Để tôi xem!”
Viên Ba nói: “Tôi đi gọi bác sĩ!”
Trang Hiểu Đường nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi giải phẫu được một thời gian, hiệu lực của thuốc gây tê cũng dần dần biến mất, cho nên đau đớn bắt đầu trở nên kịch liệt hơn.
Trương Dương đi đến bên giường, mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Trang, tôi đến thăm ngài đây!”
Trang Hiểu Đường muốn cười một cái, chỉ là đau đớn làm cho bà ta không cách nào hoàn thành được cái động tác đơn giản này.
Đường Hoàng cầm lấy tay phải của bà, lặng lẽ đem một cổ nội lực qua, Trang Hiểu Được chỉ cảm thấy có một dòng khí mát mẻ chạy dọc theo kinh mạch đi vào toàn thân, cảm giác đau đớn khó chịu nhất thời biến mất.
Trang Hiểu Đường có chút kinh ngạc mở to mắt ra, Trương Dương mỉm cười nói với bà: “Ngủ đi, sẽ nhanh chóng khỏe thôi!” Âm thanh của hắn tựa hồ như có ma lực, Trang Hiểu Đường nghe xong chỉ cảm thấy hỗn loạn một chút, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bác sĩ đi đến phòng bệnh thì thấy Trang Hiểu Đường đã ngũ, cho nên cũng không cần phải cho thuốc giảm đau nữa, người nữ giáo sư kia cũng thấy kỳ quái, rõ ràng là vừa rồi rất đau đớn, nhưng chỉ trong chớp mắt lại ngủ đi, cô ta cũng không hiểu, Trương Dương đã lặng lẽ động tay với Trang Hiểu Đường, giúp bà ta giảm đau và đi vào giấc ngủ.
...
Bốn giờ chiều Lâm Thanh Hồng đã vội vã chạy đến, lúc cô ta đi vào, trùng hợp gặp phải Lương Thành Long ở bãi đỗ xe, tối hôm qua Lương Thành Long uống hơn nhiều, rồi cùng cô gái nhỏ nhắn xinh xinh kia đi mướn phòng, ngủ đến trưa mới tỉnh lại, điện thoại cũng đã hết pin, cho nên bọn người Đinh Triệu Dũng cũng không gọi được, Lương Tư biết chuyện, nên gọi điện cho cô gái kia, mới tìm được Lương Thành Long.
Lương Thành Long nhìn thấy Lâm Thanh Hồng, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, hắn thấp giọng nói: “Thanh Hồng...”
Lâm Thanh Hồng ngửi thấy mùi rượu dày đặc trên người hắn, còn kèm theo mùi nước hoa nữa, Lâm Thanh Hồng cau mũi lại một cách chán ghét, lạnh lùng nói: “Anh cút đi!”
Lương Thành Long nói: “Anh đang bàn chuyện làm ăn với khách, vừa nhận được điện thoại...”
Lâm Thanh Hồng cả giận nói: “Bàn chuyện làm ăn cái gì, làm ăn gì quan trọng hơn chuyện mẹ của tôi, anh không cần gạt tôi, tôi không có hứng thú với chuyện của anh!”
Lương Thành Long cũng không nói thêm gì, lặng lẽ đi theo phía sau cô ta.
Đi đến trước bệnh viện, Lâm Thanh Hồng dừng chân lại, nói: “Chuyện của chúng ta đừng để cho mẹ tôi biết”!
Lương Thành Long gật đầu phối hợp, nói: “Em yên tâm, anh biết nên làm thế nào!”
Hai người đi vào hành lang khu bệnh, đám người Trương Dương Đinh Triệu Dũng đang đứng ngoài cửa chờ, thấy hai người đi vào, Đinh Triệu Dũng liền qua đón: “Đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, hiệu trưởng Trang đang ngủ bên trong!”
Trương Dương nói: “Mau vào xem một chút đi!”
Lâm Thanh Hồng gật đầu, cô bây giờ vẫn tính là bình tĩnh, chỉ là vừa tiến vào phòng bệnh, thấy khuôn mặt tái nhợt của mẹ, liền lập tức rơi lệ xuống, Lương Thành Long đưa tay vỗ vỗ eo nhỏ của cô tỏ vẻ an ủi, lại bị Lâm Thanh Hồng chán ghét tránh né.
Có lẽ là cảm giác được xung quanh có động tĩnh, cho nên Trang Hiểu Đường chậm rãi mở mắt ra, thấy con gái, khóe môi nhợt nhạt của bà hiện lên một nụ cười tái nhợt.
Lâm Thanh Hồng kêu lên một tiếng mẹ, rồi nức nở không thành tiếng.
Trang Hiểu Đường nói: “Nha đầu này... Mẹ không nhớ rõ... Lần cuối con khóc là khi nào... Đừng khóc... Mẹ không sao cả... Có phải là công việc gặp phải chuyện gì không hài lòng không?”
Lâm Thanh Hồng dùng sức lắc đầu.
Ánh mắt của Trang Hiểu Đường rơi vào Lương Thành Long: “Có phải là con ăn hiếp con gái của mẹ không?”
Đầu của Lương Thành Long lắc liên tục: “Mẹ, cho con mượn thêm một lá gan nữa con cũng không dám, con đối với cô ấy rất tốt!”
Trong lòng Lâm Thanh Hồng chất đầy oán niệm không gì sánh bằng, nhưng mà trên mặt vẫn là một nụ cười: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con rất tốt!”
Trang Hiểu Đường gật đầu nói: “Thành Long, lúc trước... Mẹ vẫn không thích con, bởi vì mẹ sợ con gái theo con sẽ chịu thiệt. Ngày hôm nay... Xảy ra chuyện này, mẹ bỗng nhiên rõ ràng, vô luận là mẹ có thích hay không đều không quan trọng, chỉ cần Thanh Hồng thích, chỉ cần Thanh Hồng có thể vui vẻ, mẹ làm mẹ cũng thấy vui... Con gái của mẹ, mẹ biết, tính tình của nó rất quật cường, rất mạnh mẽ, trong mấy việc nhỏ con nên chịu đựng nó... Nhường nhịn nó... Cần phải nhìn vào ưu điểm của nó... Nếu mà nó ăn hiếp con, con đến tìm mẹ... Mẹ sẽ phê bình nó...”
Lương Thành Long nghe thấy lời nói của mẹ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy, Lâm Thanh Hồng càng khóc dữ dội hơn nữa, Lương Thành Long bước lại cầm lấy tay của mẹ vợ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Thanh Hồng nhất định sẽ đầu bạc răng long, tương kính như tân, cô ấy đối với con rất tốt, con cũng thấy hài lòng rồi...”
“Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi...” Trang Hiểu Đường gật đầu, rồi tự nhiên mơ màng thiếp đi.
Mọi người ra khỏi phòng bệnh, Lương Thành Long căm giận nói: “Là ai đã gây ra chuyện mà bỏ chạy? Để cho tôi điều tra được, tôi không giết chết hắn không thôi!”
Lâm Thanh Hồng dùng khăn tay lau nước mắt đi, lạnh lùng nhìn Lương Thành Long, nói: “Đừng giả bộ, chuyện nhà tôi không cần anh quản!”
Lương Thành Long nói: “Giữa chúng ta còn cần phân rõ ràng vậy sao? Mẹ bị người ta đụng, anh cũng lo lắng!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Đã cho đi thăm dò rồi, bảng số giả, nhưng mà chiếc Cadillac kia hẳn là có thể tìm được!”
Mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, Đinh Triệu Dũng nói tiếp: “Chỉ cần là xe Đông Giang, thì chạy không thoát đâu!”
Lương Thành Long nói: “Tìm nhân chứng hỏi thăm một chút, cho bọn họ thêm ít tiền, chỉ cần là người có thể cung cấp đầu mối, thì tôi ra giá năm trăm ngàn, dám ngang nhiên đụng vào mẹ tôi, tôi muốn hắn quỳ gối dập đầu nhận sai trước mẹ tôi!”
Lâm Thanh Hồng ổn định lại tâm tình, cô nhẹ giọng nói: “Ở đây không cần nhiều người như vậy, các người đều cực khổ lâu rồi, đi ăn cơm đi, Lương Thành Long, anh chiêu đãi bọn họ đi!” Nói xong cô liền xoay người vào phòng bệnh.
Lương Thành Long cười khổ: “Thấy chưa hả, coi tôi như là tiểu nhị vậy!”
Trần Thiệu Bân châm chọc nói: “Chính cậu bị coi thường, còn oán ai?”
Lương Thành Long đuối lý, không nói ra được một lời.
Viên Ba nói: “Đến cửa tiệm của tôi đi! Vấn đề ăn uống của hiệu trưởng Trang trong lúc nằm viện để tôi lo! Trở về kêu đầu bếp mua thêm vài món đại bổ nấu ra!”
Ở đây cũng cách Ngô Việt Nhân Gia không xa, mọi người cũng không lái xe, mà đi bộ đến Ngô Việt Nhân Gia, cái cửa tiệm này là vốn làm giàu của Viên Ba, lúc trước Trương Dương kết bạn với hắn tại chỗ này, nhớ kỹ lúc đi còn có Phương Văn Nam nữa, chỉ là bây giờ Phương Văn Nam đang ở trong tù, đã là vật còn mà người mất.
...
Lúc ăn cơm, Đinh Triệu Dũng không nhịn được hỏi: “Lương Thành Long, tên nhóc cậu chạy đi đâu vậy?”
Lương Thành Long có chút lúng túng nói: “Tối hôm qua uống nhiều, điện thoại di động lại hết pin, cho nên không liên lạc được!”
Trương Dương nói: “Tôi vốn không muốn nói cậu, chỉ là gần đây trạng thái của cậu cũng quá kém rồi, cho dù cậu và Lâm Thanh Hồng có mâu thuẫn, thì cũng không nên lãng phí bản thân như vậy!”
Trần Thiệu Bân nói: “Cái này gọi là đắm mình, ăn uống chơi bời, cái gì cũng tinh thông!”
Ngày hôm nay Lương Thành Long đã phải chịu một cục tức khá lớn rồi, người khác nói hắn còn có thể nhịn, nhưng mà Trần Thiệu Bân nói hắn, thì hắn lên nổi lửa lên, hắn chỉ vào mặt của Trần Thiệu Bân mà mắng: “Cậu nói ai đấy? Tôi đã sớm nhìn không vừa mắt cậu rồi!”
Trần Thiệu Bân nói: “Cậu nhìn không vừa mắt tôi? Tôi thấy cậu cũng không thuận mắt!”
Lương Thành Long đánh ra một đấm, Trương Dương ngồi một bên vốn có thể ngăn cản, chỉ là hắn lại thờ ơ lạnh nhạt.
Trần Thiệu Bân bị đánh trúng một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt đến, ôm Lương Thành Long té lăn xuống đất.
Đinh Triệu Dũng và Viên Ba tính đến ngăn cản, nhưng Trương Dương lại nói: “Mặc kệ bọn họ, dời bàn qua chỗ khác, cho bọn họ khoảng không, cẩn thận coi chừng bể đồ!”
Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân hai người nhào vào nhau, người một đấm ta một đá ngay trước bàn dân thiên hạ, chỉ là đánh nhau đúng là một chuyện tiêu hao thể lực, một lát sau hai người đã thở hồng hộc như trâu, vừa thở vừa nhìn đối phương, Lương Thành Long mở đầu buông tay ra, Trần Thiệu Bân cũng thả Lương Thành Long, hai người nằm ngã chỏng vó trên thảm, hầu như là đồng thời nở nụ cười, Lương Thành Long mắng: “Đúng là không phải thứ tốt, ngay cả một người khuyên can cũng không có!”
Trần Thiệu Bân nói: “Coi chúng tôi đùa giỡn như khỉ!”
Hai người bọn họ lại tự nhiên nâng đỡ nhau đứng dậy.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Hiệp thứ nhất là đánh hòa, nghỉ tí, lát ra đánh hiệp hai!”
Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long đồng thời dựng ngón giữa với Trương Dương.
Viên Ba cười nói: “Tiêu tan thành mây khói, chúng ta cùng ngồi ăn!”
Con người có đôi khi cũng cần phải phát tiết ra, mâu thuẫn giữa Lương Thành Long và Trần Thiệu Ban đã được tích góp từng ngày mà to lên, lần này bọn họ đánh một trận, đem tất cả oán khí trong lòng phát tiết ra, và quan hệ của hai người ngược lại đã trở nên hòa hợp rất nhiều.
Lương Thành Long nói: “Tôi xin thề, sau này tôi sẽ chăm chú vào cuộc sống, sẽ không còn sống cái kiểu ăn chơi đàng điếm nữa!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Lời này cậu hẳn là nên nói với Lâm Thanh Hồng ấy!”
Trần Thiệu Bân nói: “Cậu và Bạch Yến gần đây thế nào?”
Lương Thành Long thở dài nói: “Mẹ nó, nhắc đến con đàn bà này là tôi đau đầu, tìm tôi đòi mười triệu, tôi làm cái đếch gì có nhiều tiền vậy!”
Trần Thiệu Bân nói: “Cậu hẳn không phải chỉ có nhiêu đó!”
Lương Thành Long nói: “Tiền mặt đó! Trong sổ sách công ty của tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Khuyên can mãi cô ta mới chịu cầm ba triệu, ngày hôm qua vừa cho tiền cô ta, cô ta liền mang tiền đi về Thâm Quyến!”
Đinh Triệu Dũng nói: “Không phải cô ta mang thai sao?”
Lương Thành Long nói: “Cô ta không biết phá sao?”
Trương Dương thở dài nói: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, hai người cũng đã nhiều ngày, tại sao tình cảm ở giữa còn yếu đuối vậy?”
Lương Thành Long cười lạnh nói: “Nếu như tinh tưởng tình cảm sẽ động lòng người của đám diễn viên văn nghệ này nọ, thì thôi thà tin heo nái leo cây còn tốt hơn!”
Mọi người vừa uống vừa trò chuyện, lúc này Đinh Triệu Dũng đã nhận được điện thoại của đội cảnh sát giao thông, người xử lý sự cố lần này là bạn của hắn, hơn nữa cha của Đinh Triệu Dũng là bí thư ủy ban pháp chính Bình Hải, người bị đụng là mẹ vợ của Lương Thành Long, người ta đương nhiên là cố gắng rồi.
Đinh Triệu Dũng nghe xong điện thoại, biểu tình có chút nghiêm túc, hắn nói với Lương Thành Long: “Đã tìm được chiếc xe gây tai nạn!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía của Đinh Triệu Dũng: “Xe của ai?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Diêm Phi, con trai của Diêm Quốc Đào!”
Lương Thành Long ngẩn ra, Diêm Quốc Đào là bí thư trưởng tỉnh ủy, chủ nhiệm văn phòng tỉnh mới nhậm chức, bản thân còn là thường ủy tỉnh ủy, là người của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Trần Thiệu Bân nhìn Lương Thành Long: “Cậu không phải là nói muốn giết chết người ta sao? Thế nào? Câm luôn rồi à?”
Lương Thành Long nói: “Xác định?”
Đinh Triệu Dũng nói: “Xác định, cái bảng số giả ấy là của cục giấy phép, trong nội bộ của cục báo cáo! Chiếc xe của Diêm Phi vừa mua vài ngày, đang làm thủ tục, hắn ta vẫn chạy xe giả!” Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Đội điều tra đi tìm hắn, hắn một mực phủ nhận, còn chiếc Cadillac kia thì không biết đã bị hắn ném đi đâu rồi, không tìm được xe thì sẽ không có chứng cứ buộc tội hắn!”
Trương Dương nói: “Quan viên Giang Đông thật sự đúng là tre già măng mọc, người mới đổi người cũ, đám quan viên già cả các người sẽ phải rời khỏi sân khấu lịch sử!”
Trần Thiêu Bân nói: “Nếu như đụng phải mẹ vợ của tôi, tôi không bằm hắn ra là không được!”
Đinh Triệu Dũng trách mắng: “Tên nhóc bớt nói nhãm!”
Lương Thành Long uống hết ly rượu của mình, đứng dậy nói: “Tôi đi tìm hắn!”
Trần Thiệu Bân đứng dậy nói: “Cậu chờ một chút, tôi với cậu cùng đi” Vào thời khắc mấu chốt, tình nghĩa được biểu hiện ra.
Đinh Triệu Dũng nói: “Tôi cũng đi!”
Trương Dương nói: “Chuyện này các người ai đi cũng không thích hợp!”
Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân nhìn về hướng Trương Dương, nói: “Vậy làm sao?”
Trương Dương nói: “Lão già của hai người đều là thường ủy tỉnh, các người đi, người khác khẳng định sẽ nghĩ nhiều, đây là người nhà của ba thường ủy tỉnh liên hợp lại ăn hiếp con trai của bí thư Diễm, tính chất liền thay đổi, cứ như vậy đi, để tôi và Lương Thành Long cùng qua, hỏi rõ ràng xem là xảy ra chuyện gì!”
Viên Ba biết Trương Dương cũng không có tính tình tốt, hắn căn dặn: “Trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, ngàn vạn lần đừng xúc động!”
Trương Dương nói: “Các người đều ở chỗ này chờ tin tức đi, chúng tôi đi một lát sẽ trở lại!”