Y Đạo Quan Đồ

chương 419: ăn khớp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ăn Khớp

Chiếc xe khách phía sau đã rồ ga hết cỡ, Chu Tiếu Vân cũng tăng ga xe, chiếc xe bán tải này vốn đã được tân trang nên tính năng hơn hẳn chiếc xe khách. Xe vừa tăng ga đã chạy vượt lên hẳn, bỏ lại chiếc xe khách tít sau.

Trương Dương quay đầu lại nhìn xe khách, thấp giọng nói: “Đầu óc tên Đường Hưng Sanh này chắc là có vấn đề, lại đi cử một chiếc xe tồi tàn đuổi theo chúng ta, đòi chơi trò đua xe, e là là chỉ đáng nuốt khói thôi!”

Chu Tiếu Vân nhìn đồng hồ tốc độ, bây giờ kim đo đã chỉ km/h, cô cảm thấy như mình đang điều khiển chiếc xe một cách điêu luyện. Nhưng đúng lúc tinh thần cô thấy thoải mái hơn thì đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khách trọng tải lớn từ ngã ba phía trước.

Chu Tiếu Vân lớn tiếng hét, cô bất giác giẫm chặt phanh xe, lốp xe theo quán tính bị phanh lại đột ngột liền cọ sát với mặt đường đang trơn tuột nước mưa mà phát ra tiếng inh tai, phía trước xe khách lớn kia đang tăng tốc đâm thẳng vào họ.

Trương Dương hét to: “Lùi xe lại!”

Chu Tiếu Vân vội gạt cần số xuống, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe bán tải lùi về sau với tốc độ chóng mặt.

Chiếc xe khách đuổi theo ở phía sau không hề giảm tốc, tiếp tục lao thẳng đến. Lúc chiếc xe bán tải bị chặn giữa hai xe này chỉ còn cách chưa đến m, Chu Tiếu Vân đã vặn tay lái, xe vốn đang trong trạng thái giật lùi lập tức đổi luôn phương hướng, sau đó cô lại gạt cần vào số lần nữa, đột ngột tăng tốc đâm thẳng vào rào chắn đường phi ra khỏi trục đường, xe cứ thế chòng chành chạy theo sườn dốc nhưng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Chiếc xe khách đột ngột mất đi mục tiêu, lái xe vội vàng giẫm chân phanh, nhưng phản ứng của gã vẫn quá chậm, bốn bánh xe vẫn đang trượt nhanh trên nền đường ướt át, chiếc xe khách theo quan tính đâm thẳng vào xe khách trọng tải lớn cũng đang lao đến phía trước. Chiếc xe khách này bị đâm đến mức nát bét cả đầu xe.

Trương Dương quay lại nhìn hai chiếc xe đâm nhau, bực tức mà nói: “Dừng xe lại, để tôi đi kết liễu mấy tên vô lại này!”

Chu Tiếu Vân đáp: “Việc quan trọng bây giờ là phải đưa anh tới bệnh viện đã.” Thấy sắc mặt của Trương Dương tái nhợt, cô cảm thấy tình hình của hắn thực không ổn chút nào.

Trương Dương giờ mới ý thức được máu đang chảy ướt hết nửa người mình, hắn gật đầu, cảm thấy hơi uể oải nói: “Tạm thời để cho bọn chúng đắc ý vậy!”

Chu Tiếu Vân cài chế độ lái về dẫn động bốn bánh, nhanh chóng điều khiển xe ra khỏi đoạn đường lầy lội, rẽ từ một lối tắt vòng vào đường lên tỉnh, lúc này họ đã đi đến Lam Sơn.

Trương Dương gọi điện cho Tần Thanh, nhận điện là Thường Hải Tâm, Tần Thanh đang họp hội nghị thường ủy thị ủy, nên điện thoại tạm thời đưa cho Hải Tâm cầm.

Trương Dương cũng không vòng vo với Thường Hải Tâm mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tôi bị trúng đạn rồi, nhanh báo với bệnh viện cho người đến phẫu thuật giúp tôi!”

Thường Hải Tâm nghe đến đây mặt mày biến sắc, lo lắng gặng hỏi: “Anh bị bắn vào đâu? Có nặng không?”

“Không sao, chỉ là đứt mạch máu thôi, cần phải khâu lại...” Vì mất quá nhiều máu nên Trương Dương bấy giờ thấy người suy nhược hẳn. Nếu chỉ là đạn găm vào bắp thịt, hắn sớm đã tự lấy đầu đạn ra rồi, nhưng lần này thì khác, hắn có giỏi đến mấy cũng không thể tự dùng nội lực mà nối lại đoạn mạch máu bị đứt được.

Thường Hải Tâm nói: “Cậu đang ở đâu?”

Trương Dương đáp lại: “Vừa đến Lam Sơn, được rồi, tốt nhất cô nên báo với cảnh sát, bị bắn không phải là chuyện nhỏ.”

Thường Hải Tâm nói: “Tôi sẽ lập tức đến bệnh viện nhân dân số một của Lam Sơn, cậu cứ đi đến đó, viện trưởng Trương Hồng Chính là bạn của ba tôi, cũng là bác sĩ chuyên gia ngoại khoa giỏi nhất Lam Sơn này.”

Trương Dương cười: “Không cần phải quá long trọng như vậy, nếu cô biết làm mũi kim nối liền sự sống thì giúp tôi khâu lại là được rồi.”

Thường Hải Tâm cúp điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy hoang mang lo lắng, cô biết lần này Trương Dương bị thương không hề nhẹ chút nào. Nếu không chỉ cần dựa vào y thuật của hắn là được không cần phải tới bệnh viện.

Cô vội vàng đến bệnh viện nhân dân số Lam Sơn.

Trên đường đi, Thường Hải Tâm lại gọi điện cho Thường Hải Long anh hai mình. Kỳ thực bình thường cô không phải là người không chủ kiến, nhưng hôm nay không hiểu vì lý do gì, chỉ vừa nghe tin Trương Dương bị thương lòng cô như rối bời, cũng vì lo quá mà hoảng loạn. Thường Hải Tâm cũng tự nhủ với bản thân, tuyệt đối phải trấn tĩnh, không thể đem tâm trạng bây giờ đến gặp Trương Dương, người khác nhìn thấy lại thêm phiền toái.

Thường Hải Tâm đã nhanh chân đến bệnh viện trước, Chu Tiếu Vân lái xe đến ngay sau đó. Trương Dương vừa mở xe đi xuống, tuy thần thái hắn vẫn kiên định nhưng khuôn mặt lại tái nhợt, tình trạng của hắn thật không tốt chút nào.

Thường Hải Tâm vốn đã tự dằn lòng nhưng lúc nhìn thấy Trương Dương cả người ướt đẫm máu cô không sao kiềm chế nổi, mắt gần như đỏ hoe

Cô cắn chặt môi, cố nén cảm xúc mà chạy vội tới, ánh mắt như kìm nén giọt lệ đưa tay đỡ lấy Trương Dương giọng run run: "Trương Dương... Cậu sao lại đến nông nỗi này...

Trương Dương nhìn thấy dáng điệu ân cần của Thường Hải Tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười đáp: “Không sao, chỉ là bị bắn một phát thôi...”

Chu Tiếu Vân dừng xe xong cũng vội chạy đến, cô và Thường Hải Tâm không quen biết, nhưng cũng không kịp giới thiệu gì, Chu Tiếu Vân nói: “Hãy đưa cậu ấy đi cấp cứu trước đã.”

Viện trưởng Dương Hồng Chính của bệnh viện nhân dân số Lam Sơn cùng lúc đem các bác sĩ vội vàng chạy đến. Việc của Thường Hải Tâm ông ta nào dám chậm trễ.

Trương Dương thấy có tới bảy tám vị bác sĩ và bốn nữa y tá đỡ mình lên, không khỏi cười nói: “Tôi không sao, không cần đến mức phải như vậy đâu!”

Chu Tiếu Vân và Thường Hải Tâm cũng đỡ Trương Dương ngồi xuống xe lăn, cả đoàn người kéo nhau vào phòng cấp cứu.

Viện trưởng Dương Hồng Chính biết tin Trương Dương bị thương vì bị bắn không khỏi lấy làm kinh ngạc, vì để cẩn thận, ông đã cho người lập tức báo công an, rồi mới bắt tay vào tiến hành phẫu thuật cho Trương Dương.

Trương Dương vẫn rất tỉnh táo, hắn tự tay ký tên vào phiếu chịu trách nhiệm khi phẫu thuật, rồi nói với Dương Hồng Chính rằng: “Viện trưởng Dương, tiêm thuốc gây tê tôi cũng vẫn tỉnh, nên không cần phải truyền máu hay gì đâu, ông chỉ cần tẩy trùng vết thương rồi gắp viên đạn ra khâu lại mạch máu cho ăn khớp là được.”

Dương Hồng Chính nghe vậy lấy làm tò mò, không khỏi hỏi lại: “Cậu đã từng học qua y thuật?”

Lúc này Thường Hải Tâm mới trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Đâu chỉ học qua, chứng phong thấp của cha cháu là do cậu ấy chữa khỏi đấy ạ.”

Dương Hồng Chính có quan hệ thân thiết với Thường Tụng nên cũng có nghe qua chuyện này, liền mỉm cười: “Y giả không thể tự giúp mình, cậu đã ở đây thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, những thủ tục bắt buộc thì vẫn phải làm, bây giờ chúng ta chuẩn bị vào phòng phẫu thuật.”

Trương Dương đáp: “Vào phòng phẫu thuật tôi không có ý kiến nhưng tôi vẫn quyết ý như trước, một không tiêm thuốc gây mê, hai không truyền máu, tôi có thể chịu được!”

Dương Hồng Chính lặng nhìn vẻ quật khởi của người thanh niên, cảm thấy thật khó xử, Thường Hải Tâm nói: “Chú Dương, chú cứ làm theo lời cậu ấy, nếu cậu ấy đau không chịu được nữa thì đến lúc ấy gây mê vẫn chưa muộn mà.”

Dương Hồng Chính bất đắc dĩ gật đầu, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên ông gặp một bệnh nhân như vậy. Tuy nhiên Dương Hồng Chính vẫn tôn trọng ý kiến của Trương Dương, không gây mê, không truyền máu, để có thể ổn thỏa mà tiến hành phẫu thuật. Ông vẫn cho chuẩn bị thuốc gây mê và túi máu ngay cạnh phòng việc xảy ra ngoài ý muốn.

Trong ca phẫu thuật tất cả mọi người tham gia đều tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra, Trương Dương nằm ở đó, khuôn mặt vẫn nở nụ cười. Lưỡi dao giải phẫu bắt đầu cắt xẻ trên da thịt và cơ bắp hắn nhưng hắn lại làm như chẳng có gì xảy ra.

Dương Hồng Chính còn lo lắng hỏi: “Có đau không?”

Lãnh đạo Trương mặt vẫn kiên nghị nói: “Đối với một đảng viên mà nói, chút đau đớn này có thấm gì chứ!”

Dương Hồng Chính âm thầm thở dài, nếu trong thời chưa giải phóng thằng nhóc này chắc sẽ là được chọn làm lãnh đạo trọng yếu.

Ông cẩn trọng rút đầu đạn ra khỏi bả vai Trương Dương, nhanh chóng nối mạch máu lại cho ăn khớp. Viên đạn ăn sâu vào xương quai xanh của Trương Dương, thiếu chút nữa là đâm thủng lá phổi xuyên thẳng vào tim.

Ca phẫu thuật tiến hành thuật lợi, hơn nửa tiếng sau Dương Hồng Chính đã hoàn thành mũi khâu cuối cùng, lãnh đạo Trương tuy ý chí quật cường nhưng lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Dương Hồng Chính trong lòng bội phục ý chí của hắn, nhỏ giọng nói: “Viên đạn đã được lấy ra rồi, hẳn là không còn vấn đề gì đâu, nhưng sau này sẽ để lại vét sẹo trên bả vai.”

Trương Dương tươi cười nói: "Khả năng hồi phục của tôi rất tốt, chắc sẽ không để lại sẹo đâu...

Tiếng nói của hắn có hơi yếu ớt.

Dương Hồng Chính đi sang một bên, nói với chủ nhiệm ngoại khoa Trần Nghĩa Quân: “Cứ giữ lại bệnh viện giờ quan sát đã, viên đạn ở trong cơ thể của bệnh nhân quá lâu, hãy cho dùng thêm thuốc kháng viên, tránh trường hợp nhiễm trùng sau khi phẫu thuật.”

Bên ngoài phòng phẫu thuật lại là một khung cảnh khác, đầu tiên là Thường Hải Long đến trước, sau đó Tần Thanh cũng đến. Cô vừa kết thúc cuộc họp xong nghe tin Trương Dương trúng đạn liều vứt hết mọi việc nhanh chóng đến đây hỏi thăm tình hình. Nhưng cô mạnh mẽ hơn Thường Tâm Lăng nhiều, cô vẫn làm tốt vai trò của mình, vẫn cứ bình tĩnh đến thăm Trương Dương với thân phận bạn bè, tuyệt đối không để mất kiểm soát, không để cho ai phát giác ra.

Tần Thanh hỏi Thường Hải Tâm về tình hình của Trương Dương, ánh nhìn cứ hướng thẳng về phía Chu Tiếu Vân, cô mơ hồ đoán rằng cô nàng có khí chất bất phàm này chính là Chu Tiếu Vân, lần này Trương Dương bị trọng thương không chừng mười phần là có liên quan đế cô ấy. Tần Thanh chủ động đến trước mặt Chu Tiếu Vân, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Tần Thanh phó thị trưởng tỉnh Lam Sơn, cũng là bạn tốt của phó thị trưởng Trương, cảm ơn cô đã đưa anh ấy đến bệnh viện kịp thời.”

Chu Tiếu Vân bắt tay Tần Thanh chỉ nói một câu: “Tôi là Chu Tiếu Vân!” Sau đó không nói thêm câu nào nữa, đối với Chu Tiếu Vân mà nói, ngoài Trương Dương ra chẳng có kẻ nào đáng tin cả, không chừng cũng có mục đích gì đó.

Tần Thanh nhỏ tiếng hỏi: “Phó thị trưởng Trương bị thương như thế nào vậy?”

Chu Tiếu Vân đáp: “Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, cứ đợi cậu ấy ra cô hãy trực tiếp hỏi cậu ấy!”

Tần Thanh gật đầu, cô nhận thấy Chu Tiếu Vân tương đối cảnh giác, Tần Thanh liền quay lại vẫy tay Thường Hải Tâm đến, hai người ra chỗ không người, Tần Thanh hỏi nhỏ: “Phía công an có phái người đến không?”

Thường Hải Tâm đáp: “Đã đi thông báo rồi, vừa nãy cục trưởng đồn công an Tiền Hoài Lượng khu Minh Viễn có đến đây. Biết được sự việc nên hắn để lại hai gã công an rồi đi.” Hai đứa con trai của Tiền Hoài Lượng vì xung đột với chị em Thường Hải ở sàn Cổn Thạch mà bị Trương Dương nện cho một trận. Từ đó về sau, Tiền Hoài Lượng đã đắc tội với thị trưởng Thường Tụng, vốn kiêm chức bí thư chính pháp ủy đã bị Thường Tụng miễn chức. Nay chỉ còn là cục trưởng cục công an khu vực Minh Viễn, nay Tiền Hoài Lượng xuất cảnh phát hiện sự việc có liên quan đến Trương Dương, lại e sợ không tránh được, hắn cũng không muốn trêu chọc gì gây thêm phiên toái.

Tần Thanh nói: “Những cảnh vệ mà hắn để lại thì sao?”

Thường Hải Tâm đáp: “Vừa nãy vẫn còn ở đây, có lẽ thấy chị đến, sợ bị quở trách nên tránh đi rồi!”

Hai người đang nói chuyện thì thấy phòng phẫu thuật đã tắt đèn.

Viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số một Lam Sơn Trương Hồng Chính chạy ra trước tiên, nhìn thấy Tần Thanh và Thường Hải Tâm liền cười nói: "Thị trưởng Tần, viên đạn đã được lấy ra rồi, tình hình bệnh nhân rất tốt, tạm thời để bệnh nhân nằm viện h để quan sát, chỉ cần không bị nhiễm trùng là cơ thể phục hồi rất nhanh. Ông còn nói thêm:" Tôi làm phẫu thuật nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp một thanh niên có ý chí ngoan cường như vậy, lúc phẫu thuật không cần phải gây mê.”

Tần Thanh thầm thở dài một hơi, Thường Hải Tâm hỏi: “Vậy lúc này chúng cháu có thể gặp được cậu ấy?”

Dương Hồng Chính đáp: “Tình hình của cậu ấy không cần phải đi nằm CU, có thể trực tiếp đưa đến phòng ngoại khoa, một lúc nữa là mọi người có thể gặp cậu ấy.”

Chu Tiếu Vân đứng xa nhìn về phía bên này không biết phải nói câu gì, ngoài Trương Dương ra, cô chẳng quen biết ai cả. Cuối cùng Trương Dương cũng được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Tiếu Vân vội vàng chạy đến.

Khuôn mặt Trương Dương hơi tái nhợt, hắn cười tủm tỉm chào mọi người, rồi nói với Chu Tiếu Vân: “Cô không được đi đâu hết, ở lại bệnh viện chăm sóc tôi.”

Chu Tiếu Vân gật đầu, cô hiểu rằng Trương Dương nói vậy là đang lo cho sự an nguy của cô.

Cả đám người đưa Trương Dương vào phòng bệnh, Trương Dương bảo Chu Tiếu Vân và Tần Thanh ở lại, đem sự việc vừa xảy ra kể lại cho Tần Thanh.

Khuôn mặt thanh tú của Tần Thanh hơi nhăn lại, sự việc này có liên quan đến lãnh đạo cấp cao của thành phố Nam Tích, cô ngại không đưa ra ý kiến của mình, nhẹ giọng nói: “Trương Dương, tạm thời anh cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi, em sẽ sắp xếp người bảo vệ anh /h, sự việc anh vừa nói, nhất định là sẽ nhanh có kết quả thôi.”

Trương Dương nói: “Anh đã thông báo tình hình với tỉnh trưởng Tống, anh nghĩ sở công an tỉnh ủy sẽ nhanh chóng đưa ra phản ứng.”

Đúng lúc này Trương Đức Phương gọi điện đến, gã đã dẫn cảnh đội đến Bắc đảo và cũng tìm được một hang động trống như Trương Dương đã nói, trong động phát hiện một số vỏ đạn nhưng lại không thấy người nào thậm chí ngay cả hai thi thể cũng không thấy. Trương Đức Phương đang trên đường quay về nên trong điện thoại có tiếng ầm của động cơ ô tô, gã nói to hơn: “Bắt cái gì chứ? Có phải là cậu đang nằm mơ giữa ban ngày không, làm gì có người chết, đến một sợi tóc cũng không thấy.”

Trương Dương đáp: “Nhất định là có người đã đến Bắc đảo trước chúng ta rồi hủy hết chứng cứ.”

Trương Đức Phương nói: “Thế bây giờ cậu ở đâu?”

“Lam Sơn, chúng tôi vừa bị bọn chúng đuổi giết trên đường đến đây.”

Trương Đức Phương nói: “Cậu có chứng cớ không?”

Trương Dương đáp: “Đều nằm trong tay tôi hết, đủ để trị tội Đường Hưng Sanh!” Hắn đột nhiên nghĩ ra một việc: “Đức Phương, hãy theo dõi sát tên Đường Hưng Sanh, nhất định đừng để hắn chạy thoát.”

Trương Đức Phong đáp: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ theo dõi hắn!”

Tại sở công an tỉnh, tỉnh kỷ ủy phái tổ điều tra kết hợp đến Nam Tích trong cùng ngày, họ đến rất đột ngột, bí thư tỉnh ủy Từ Quang Nhiên đang có cuộc họp cũng phải ngừng lại, chỉ để đi đón tiếp phó bí thư tỉnh kỷ Lưu Diễm Hồng và phó sở công an tỉnh Điền Khánh Long đến.

Tống Hoài Minh cứ luôn giấu diếm những vấn đề liên quan đến Đường Hưng Sanh, trước khi chưa có được chứng cớ y không làm một hành động gì, sau khi tin rằng Trương Dương nắm giữ được chứng cứ Đường Hưng Sanh tham ô hối lộ trong tay. Y mới phái người đi đến, nhiệm vụ chủ yếu của Lưu Diễm Hồng và Điền Khánh Long lần này là khuyên giải Đường Hưng Sanh.

Từ Quang Nhiên nghe nói tỉnh đưa ra biện pháp xử lý với Đường Hưng Sanh, lấy làm ngạc nhiên, chuyện này thực quá đột ngột. Hai ngày trước Đường Hưng Sanh vẫn còn là nhân vật đứng đầu được lựa chọn vào chức trưởng phó sở công an tỉnh, chỉ trong chớp mắt lại biến thành nghi phạm. Từ Quang Nhiên vẫn tôn trọng ý kiến của tổ hành sự của tỉnh, y gọi cho Đường Hưng Sanh, bảo hắn nhanh chóng mở cuộc họp thường ủy khẩn nhưng rất tiếc là không gọi được cho Đường Hưng Sanh. Theo lời thư kí của Đường Hưng Sanh thì hôm nay y đã cáo bệnh không đi làm.

Lưu Diễm Hồng và Điền Khánh Long nhìn nhau, họ đều nhận thấy có chút không ổn, lẽ nào Đường Hưng Sanh đã biết được họa lớn đang ập xuống đầu nên quyết định bỏ chốn? Điền Khánh Long quyết đoán: “Lập tức huy động người truy bắt Đường Hưng Sanh!”

Khi Điền Khánh Long khua chiêng gõ mõ ra lệnh truy bắn Đường Hưng Sanh ở Nam Tích, y và Lưu Diễm Hồng chia nhau ra làm, Lưu Diễm Hồng đến Lam Sơn thăm Trương Dương.

Lúc Lưu Diễm Hồng đến gặp Trương Dương, hắn đang chơi bài giấy với Thường Hải Tâm và Chu Tiếu Vân. Lúc như thế này thì chỉ có hắn mới có tâm trạng để tiêu khiển mà thôi.

Nhìn thấy Lưu Diễm Hồng bước vào, Trương Dương vứt đống bài giấy xuống giường: “Bí thư Lưu, cô tự mình đến đây để chống tham ô à!”

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: “Đường Hưng Sanh đã mất tích, theo tình hình mà chúng tôi nắm được, hắn có lẽ đã bỏ chốn rồi!”

Trương Dương nói: “Tên Trương Đức Phương này làm gì để ăn thế không biết? Tôi đã dặn trước với hắn rồi, để hắn trông trừng tên Đường Hưng Sanh chặt chẽ, nhất định không được để hắn chạy thoát. Cuối cùng, vẫn cứ xảy ra chuyện này!”

Lưu Diễm Hồng nói tiếp: “Thế còn chứng cứ?”

Trương Dương giới thiệu Chu Tiếu Vân với Lưu Diễm Hồng: “Đây là bí thư kỷ ủy Bình Hải, có tình hình gì cô chỉ cần thông báo với cô ấy.”

Chu Tiếu Vân lấy một số sổ sách ghi chép các khoản trước đây và nhật ký của chị mình cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng xem qua, không ngừng chau mày mà nhìn sổ sách. Không ngờ rằng tên Đường Hưng Sanh có tiếng lãnh đạo tốt lại có thể làm những chuyện đồi bại sau lưng như vậy, chỉ cần dựa vào những chứng cứ này là có thể trị được tội y rồi.

Chu Tiếu Vân nói: “Bí thư Lưu, tôi nghi ngờ rằng chị tôi bị hắn hại chết, hy vọng có thể lập lại vụ án điều tra chị tôi và Phó Liên Thắng.”

Lưu Diễm Hồng gật đầu, vụ đó đã sớm bị khép lại, muốn thẩm lý lại lần nữa thì cần phải được sự đồng ý của sở công an tỉnh. Tuy nhiên xem xét từ những chứng cứ đã nắm được, cái chết của Chu Tiếu Nguyệt ắt hẳn là không đơn giản như vậy. Lưu Diễm Hồng đáp: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất kỳ kẻ phạm pháp nào có thể lọt khỏi lưới pháp luật đâu.” Lưu Diễm Hồng cũng không lưu lại đây lâu, sự việc lần này lại không phải chuyện vừa, cô bắt buộc phải nhanh chóng trở về Đông Giang để báo cáo tình hình.

Hội nghị thường ủy Bình Hải mới họp được một lúc thì tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đã tung ra một tin mới giật gân: “Các vị thường ủy, tôi muốn thông báo với các vị một việc, theo chứng cứ mà tôi nắm được với tin báo hiện nay thì Đường Hưng Sanh bí thư sở chính pháp tỉnh Nam Tích đã bị nghi có dính líu đến việc tham ô ăn hối lộ, sự việc đang trong quá trình điều tra!”

Tin tức này làm cho mọi người cảm thấy đột ngột, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhìn Tống Hoài Minh với vẻ mặt nghiêm trọng, hai ngày trước tôi còn tiến cử với ông cho Đường Hưng Sanh đảm nhiệm chứ phó sở công an, hôm nay ông lại tung ra cái tin sét đánh này. Đây rõ ràng là có ý đối đầu với tôi! Kiều Chấn Lương tức giận hoàn toàn không phải là do tên Đường Hưng Sanh làm chuyện tham ô hối lộ mà là do Tống Hoài Minh, y âm thầm điều tra sự việc lâu như vậy lại không hề tiết lộ bất cứ phong thanh gì.

Kiều Chấn Lương nói: “Hoài Minh, sự việc này có chuẩn xác không?”

Tống Hoài Minh gật đầu nói: “Tôi vừa nhận được tin, trước mắt tổ điều tra của sở công an đã nắm giữ được chứng cứ xác đáng về việc Đường Hưng Sanh tham ô hối lộ, Đường Hưng Sanh hắn lại sợ tội mà bỏ trốn rồi.”

Kiều Chấn Lương trong lòng ngày càng giận dữ, từ câu nói của Tống Hoài Minh cũng đủ hiểu ra, y đã lặng lẽ điều tra việc Đường Hưng Sanh tham ô khá lâu rồi, nhưng y lại giấu diếm mình. Đến lúc có được chứng cớ ràng ràng, vừa nãy mới đột ngột tuyên bố cái tin này. Sự việc thực quá đột ngột với Kiều Chấn Lương, làm cho hắn khó chịu và cực kỳ phẫn nộ, tên Tống Hoài Minh này thực là đang muốn chơi hắn đây.

Tống Hoài Minh nói tiếp: "Sự việc điều tra liên quan đến cả một cán bộ cấp sở có rất nhiều trình tự nên cần phải cẩn thận. Khi chứng cớ chưa thực đầy đủ, tôi cũng không dám nói trước mặt mọi người. Đây cũng là để tránh việc rút dây động rừng, cũng là nghĩ đến ảnh hưởng tới xã hội và dư luận, mong mọi người đừng trách móc.

Kiều Chấn Lương nói: “Nhưng cuối cùng Đường Hưng Sanh vẫn bỏ trốn được!”

Tống Hoài Minh nói: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hắn chạy không thoát đâu!”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh ở lại, Tống Hoài Minh nở nụ cười có hơi chút áy náy: “Bí thư Kiều, lúc trước tôi chưa nắm được bằng chứng xác thực nên mới chưa thông báo với anh tin này.”

Kiều Chấn Lương trong lòng biết rõ, Tống Hoài Minh thông báo tin này ngay trước mặt mọi người, khiến cho mình mất hết thể diện. Đây thực là việc hắn đã mưu tính rất lâu, cái gì mà thiếu bằng chứng xác thực, tất cả đều có âm mưu hết hết! Kiều Chấn Lương nói: “Có chứng cớ sao?”

Tống Hoài Minh gật đầu: “Lưu Diễm Hồng đang đem chứng cớ về Đông Giang. Theo đáng giá sơ bộ của cô ấy, số tiền mà Đường Hưng Sanh tham ô lên đến hàng nghìn!”

Kiều Chấn Lương thấy rùng mình: “Vụ án lớn đây!”

Tống Hoài Minh đáp: “Tôi thực không hiểu nổi, Đảng và nhà nước giao cho bọn họ quyền lực là để họ phục vụ nhân dân, chứ không phải là cướp đoạt tiền của dân, tham ô công quỹ. Một bí thư sở chính pháp, cục trưởng cục công an nắm rõ luật pháp mà lại phạm lật. Loại người như vậy thật đáng ghét!”

Kiều Chấn Lương nói: “Hắn giả vờ rất khéo, nếu không phải cậu kịp thời vạch trần chân tướng hắn, không chừng hắn đã trở thành phó sở công an Bình Hải rồi, đến lúc đó chuyện nực cười này lại thành ra ầm ĩ cả!”

Tống Hoài Minh nói tiếp: “Bí thư Kiều, đội ngũ cán bộ của chúng ta cũng phải chỉnh đốn cẩn thận. Mấy năm gần đây, theo chính sách cải cách hóa, tư tưởng của nhiều cán bộ cũng dần có thay đổi lớn. Hắn không chú ý đến yêu cầu về tố chất chính trị đối với bản thân, buông thả bản thân, dẫn đén nảy sinh những vấn đề này nọ.”

Kiều Chấn Lương lại thở dài: “Chúng ta không nên mất bò mới lo làm chuồng, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi việc.”

Tống Hoài Minh đáp: “Cán bộ nhà nước phạm tội có một đặc điểm, thực sự bị bại lộ ra chỉ là một bộ phận nhỏ bé.”

Kiều Chấn Lương nói: “Đau ở đâu thì khám ở đấy, bất kể việc nào cũng không được nóng vội hấp tấp; Không được đốt cháy giai đoạn mà bước những bước quá lớn.”

Tống Hoài Minh nói tiếp: “Thế thì cần phải tiêm thuốc phòng ngừa cho toàn thể cán bộ lãnh đạo rồi!”

Xế chiều cùng ngày, Trương Đức Phương đến Lam Sơn thăm Trương Dương, gặp Trương Dương hắn cảm thấy có chút hối hận: “Ra tay quá muộn, làm cho Đường Hưng Sanh chạy thoát mất!”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng muốn nói gì với cậu cả, đã có một cơ hội thăng quan bày ra trước mặt nhưng cậu lại không biết trân trọng nó. Sau này muốn thăng quan chắc phải đợi đến mười vạn năm.”

Trương Đức Phương nói: “Sao cậu còn chế nhạo tôi như vậy? Từ sáng sớm đến bây giờ tôi còn chưa được nghỉ ngơi tý nào, Bắc Đảo tôi cũng đã đến, nhưng mọi tung tích thi thể đều bị biến mất sạch sành sanh.”

Bên này Chu Tiếu Vân nói thêm vào: “Tôi đã chụp được hình của bọn chúng”. Cô đưa cuộn phim cho Trương Đức Phương.

Trương Đức Phương nhận lấy cuộn phim, vẻ mặt tươi cười: “Lần này tôi nhất định sẽ tra ra tận chân tơ kẽ tóc.”

Chu Tiếu Vân không nói gì thêm, cầm lấy bình nước đi ra.

Trương Dương nói với Trương Đức Phương: “Chân tơ kẽ tóc gì tôi chưa chắc, nhưng ném đá xuống giếng thì cậu làm được rồi đó, Đường Hưng Sanh sợ tội bỏ chạy. Cậu nhất định không được bỏ qua cơ hội dồn hắn đến đường cùng đâu đấy!”

Trương Đức Phương đáp: “Sự việc thực quá nhạy cảm, tôi kiên trì làm tốt nhiệm vụ của mình, những việc khác đành phải nghe theo ý trời vậy!”

Trương Dương cười lên: “Tôi phát hiện ra sau khi đến Nam Tích con người cậu đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.”

Trương Đức Phương đương nhiên không hề giấu diếm gì trước mặt Trương Dương, hắn cười gượng gạo: “Không bình tĩnh thì còn có cách nào nữa? Cậu tôi đã nghỉ hưu rồi, sau lưng cũng chẳng còn chỗ dựa nào!”

Trương Dương cười: “Kết hợp với phó cục trưởng cục công an như cậu chỉ thành một đống hỗn độn thôi.”

Trương Đức Phương đáp: “Cậu có biết không, trước đây Đường Hưng Sanh đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục công an Bình Hải uy danh to lớn, sở trưởng Vương Bá Hành sang năm lại nghỉ hưu. Nếu hắn được lựa chọn làm sở phó sở công an thuận lợi, tương lai chức sở trưởng sẽ là của hắn rồi!”

Trương Dương nói tiếp: “Một tên tham quan dựa vào cái gì mà đòi ngồi vào chức đó!”

Trương Đức Phương nói: “Theo tôi được biết, rất nhiều thường vụ ở tỉnh đều ủng hộ Đường Hưng Sanh làm phó sở trưởng. Vinh Bằng Phi tuy cũng được tiến cử nhưng so với Đường Hưng Sanh, y chẳng hề có phần thắng nào!”

Trương Dương nói: “Không ngờ ta lại có thể gián tiếp giúp Vinh Bằng Phi một tay, Đường Hưng Sanh sợ tội bỏ trốn, y có thể được nhận chức sở phó rồi!”

Trương Đức Phương cười ha ha: “Cũng chỉ có cậu mới nghĩ vậy, bí thư Kiều trước đây cứ ủng hộ Đường Hưng Sanh, sự việc lần này ầm ĩ làm cho hắn mất hết thể diện. Đường Hưng Sanh thật không có duyên với chức sở phó, nhưng Vinh Bằng Phi là người của tỉnh trưởng Tống. Tôi không tin bí thư Kiều sẽ để y yên ổn nhận chức sở phó đâu.”

Trương Dương chưa nghĩ xa đến như vậy, nhưng lại được Trương Đức Phương nhắc nhở, hắn mới nhận thấy: Tống Hoài Minh mượn sự việc lần này để đấu với Kiều Chấn Lương. Đường Hưng Sanh là cán bộ mà Kiều Chấn Lương xem trọng, bây giờ sự việc bị loại trừ như vậy, xem ra chứng minh con mắt nhìn người của Kiều Chấn Lương không được tốt, thiếu hẳn bốn chữ tri nhân thiện nhâm. Trương Dương nói: “Các lãnh đạo nghĩ như thế nào, chúng ta không thể đoán được, dù có đoán được, chúng ta cũng không quản được, trời có đổ mưa bão to đến mấy, người xuất giá cũng phải đem gả về nhà chồng thôi.”

Đến lúc ăn cơm tối, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cùng tới, Trương Dương vừa nhận điện thoại của Vương Quảng Chính phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải, Vương Quảng Chính thay mặt toàn thể bạn học gửi lời hỏi thăm Trương Dương. Từ lúc bị lãnh đạo Trương chỉnh đốn, Vương Quảng Chính hoàn toàn nghe lời và ân cần hẳn. Trương Dương xin nghỉ phép mấy ngày với Vương Quảng Chính, chỉ trong hai ngày mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng muỗn nghỉ ngơi ăn uống ít lâu.

Tần Thanh và Thường Hải Tâm nhìn thấy Trương Dương phục hồi nhanh chóng trong lòng cảm thấy yên tâm rất nhiều, Tần Thanh hỏi: “Sao rồi? Vết thương còn đau không?”

Trương Dương cười đáp: “Không đau, anh đang muốn xuất viện đây!”

Thường Hải Tâm đặt hai hộp thuốc bổ dinh dưỡng lên chiếc tủ đầu giường.

Trương Dương nói: “Cô xem cô khách sáo quá, đến thì cứ đến, còn mua đồ cho tôi nữa!”

Thường Hải Tâm cười: “Hai hộp thuốc này là cha tôi gửi cho cậu, hai ngày nay ở tỉnh đang bận rộn, ông không có thời gian đến thăm cậu!”

Trương Dương gật đầu, đứng dậy: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, nằm ởbệnh viện cả ngày tôi đến phát chán lên mất thôi!”

Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều hiểu tính không chịu ngồi yên được một chỗ của hắn, Tần Thanh đành phải thở dài nói: “Được thôi, nhưng không được đi xa đâu nhé, đến Ba Thục viên phía đối diện bệnh viện nhé!” Cô ngó nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Cô Chu đâu?”

Trương Dương đáp: “Đi mua giúp anh ít đồ dùng rồi!”

Vừa dứt lời thì Chu Tiếu Vân đã đi vào, cô đặt túi kem đánh răng bàn trải vừa mua xuống bàn, còn mua cho Trương Dương một bộ sơ mi vải mền Khai Khâm. Nghĩ cho vết thương của hắn, vai trái bị thương mặc bộ này chắc sẽ ổn hơn, Trương Dương vừa nói cảm ơn vừa mặc chiếc áo, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cũng giúp hắn thay áo. Hắn nói với Chu Tiếu Vân: “Chúng ta đến Ba Thục viên đối diện ăn cơm thôi!”

Chu Tiếu Vân lắc đầu: “Tôi không đi đâu, vừa nãy Putte gọi đến, anh ấy đã đến Nam Tích, tôi phải đi gặp anh ấy.” Putte là hôn phu tương lai của cô ấy, cũng là một nhà sinh vật học hải dương.

Đường Hưng Sanh đã sợ tội chạy trốn, Chu Tiếu Vân có lẽ sẽ không bị nguy hiểm gì, tuy là như vậy nhưng Trương Dương vẫn dặn dò: “Để Putte đến Lam Sơn đã, Nam Tích hai ngày này không ổn định tí nào.”

Chu Tiếu Vân gật đầu, đưa trả lại Trương Dương chìa khóa xe, thấp giọng nói: “Cảm ơn tất cả những gì cậu đã làm cho tôi!”

Trương Dương nhận thấy nỗi mất mát từ ánh mắt nhìn của Chu Tiếu Vân. Tuy lần này đánh đổ thành công Đường Hưng Sanh nhưng cô vẫn chưa tra ra sự thật cái chết của chị mình, Trương Dương an ủi nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đôn đốc phía công an, nhanh chóng điều tra vụ án của chị cô, dốc sức trả lại lẽ công bằng cho cô.”

Bóng Chu Tiếu Vân đi mất dần, Trương Dương và mấy người cùng đi đến Ba Thục viên, Thường Hải Long đến sau cùng với cô bạn Tiết Yến, thấy Trương Dương tươi cười khỏe mạnh, Thường Hải Long không khỏi nói: “Trương Dương, tôi phát hiện ra cậu đúng là kẻ đánh mà không chết, buổi sáng vừa làm phẫu thuật đến tối đã đi uống rượu, thật khâm phục!”

Tiết Yếu mặc một bộ váy hồng trông xinh đẹp đến động lòng người, vẫn giữ vẻ dịu dàng ít nói mà ngồi cạnh Thường Hải Long, cô mỉm cười nghe họ nói chuyện.

Trương Dương nói: “Bao giờ thì hai người thành hôn đây?” Câu nói của hắn làm cho Tiết Yến mặt đỏ bừng lên.

Thường Hải Long đáp: “Sang năm! Cha mẹ tôi cũng đang giục, tôi vốn định anh cả còn chưa kết hôn thì tôi không được thất lễ làm trước. Nhưng anh ấy đến bây giờ còn chưa có ai.”

Thường Hải Tâm nói: “Thời đại nào rồi, làm gì còn nhiều cấm kỵ như vậy? Anh cả còn chưa gặp được ý chung nhân, anh cũng không thể đợi anh ấy được. Chị Yến tốt như vậy, anh nhẫn tâm để chị ấy chờ đợi sao?”

Tiết Yến đỏ mặt nói: “Không vội, dù sao bọn chị cũng còn trẻ, giờ đang là lúc gây dựng sự nghiệp mà!”

Việc buôn bán của Thường Hải Long năm nay rất bận, sau khi hắn hợp tác với tập đoàn Tinh Toản, chỉ có công trình xây sửa các cửa hiệu Tinh Toản cũng đã choáng hết đến cuối năm, hắn cười nói: “Đừng có suốt ngày lôi chuyện của tôi và Tiết Yến ra, Trương Dương, bao giờ thì cậu kết hôn đây?”

Lãnh đạo Trương cười lên: “Bây giờ rất tốt, tôi đang tự do tự tại quen rồi, những người phụ nữ bình thường không thể nào níu được tôi đâu!”

Thường Hải Long cười ha ha: “Nhưng Sở Yên Nhiên lại là thiên kim tiểu thư của Tống tỉnh trưởng ta đó!”

Vẻ mặt Tần Thanh có chút lãnh đạm, cô đã sớm xác định rõ mối quan hệ của mình với Trương Dương. Mấy lần tiếp xúc với Sở Yên Nhiên, cô cũng nhận thấy Sở Yên Nhiên hình như đã phát hiện ra quan hệ giữa cô và Trương Dương. Tần Thanh cũng thấy bằng lòng với quan hệ giữa cô và Trương Dương bây giờ, yêu là cho mà không cần lấy lại. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ đoạt được điều gì đó từ Trương Dương, giữa hai người cũng không cần hứa hẹn gì.

Thường Hải Tâm có chút buồn bã, cô cũng là người có lý trí, lúc nghe tin Trương Dương bị bắn, cô rõ ràng cảm nhận được thứ tình cảm, tâm trạng lo lắng của mình đối với hắn. Cô và hắn trước giờ vẫn mối quan hệ bạn bè nhưng cô hiểu rõ, trong lòng mình đã nảy sinh tình cảm với hắn.

Trương Dương cũng không muốn dây dưa trong chuyện tình cảm, hắn cười mà nói tránh đi: “Năm nay cũng thật là năm nhiều niềm vui, Tần Bạch em trai của thị trưởng Tần cũng sẽ kết hôn đó!”

Tần Thanh cười đáp: “Đến lúc đó mọi người phải đến uống rượu chia vui đó!”

Thường Hải Tâm gật đầu, cô nhìn về phía Tần Thanh, trong lòng bùi ngùi xúc động. Tuy Tần Thanh che giấu tình cảm rất tốt nhưng Thường Hải Tâm vẫn nhìn ra được tình cảm của cô và Trương Dương. Mỗi người đều có cảm nhận riêng, Thường Hải Tâm vẫn coi Tần Thanh là mục tiêu phấn đấu của mình nhưng lại không thể lý tính như Tần Thanh đã làm.

Thường Hải Long cũng nói, việc xây sửa nhà mới của Tần Bạch cứ để hắn lo liệu.

Tần Thanh cầm chén rượu lên nói: “Tôi xin thay mặt Tiểu Bạch cảm ơn cậu!”

Thường Hải Long đáp: “Bạn bè không cần phải cảm ơn, thị trưởng Tần bình thường vốn quan tâm chăm sóc em gái tôi như vậy, tôi giúp em trai cô cũng là điều nên làm thôi!”

Tần Thanh cười: “Hải Tâm không cần tôi chăm sóc, trước đến này đều là em ấy giúp đỡ tôi cả!”

Lúc này Thường Hải Tâm cũng không để tâm lắm, vừa nghe thấy Tần Thanh nhắc đến tên mình, cô mới a một tiếng.

Trương Dương nói: “Thư kí Thường chắc là làm việc mệt rồi!”

Thường Hải Tâm đáp: “Đúng vậy, hôm nay vì việc của anh mà bận rộn cả ngày, hơi mệt một chút!”

Tần Thanh nói: “Mệt rồi thì về nghỉ sớm đi, anh Trương, anh vừa làm phẫu thuật xong, cũng phải nghỉ ngơi giữ sức khỏe.”

Trước mặt người khác, Tần Thanh vẫn diễn tốt vai trò của lãnh đạo.

Trương Dương gật đầu, gọi phục vụ đem món chính lên.

Thường Hải Long và Tiếu Yến còn có việc, Tần Thanh lái xe cùng Thường Hải Tâm về khu tập thể tỉnh ủy. Tần Thanh như nhận thấy điều gì từ ánh mắt của Thường Hải Tâm, nhỏ nhẹ nói: “Hải Tâm, em như có tâm sự gì phải không.”

Thường Hải Tâm đáp: “Không có gì đâu. Chỉ là hôm nay hơi mệt một chút!”

Tần Thanh dịu dàng cười, sự lo lắng của Thường Hải Tâm khi Trương Dương gặp chuyện cũng không giấu được cô, dựa vào lý trí và sự trấn tĩnh của mình cô cũng không thể thoát khỏi dòng chảy tình cảm đối với Trương Dương nói gì đến cô nhóc này. Tần Thanh vừa lái xe vừa nói: “Hải Tâm, em thấy chuyện tình cảm thế nào?”

Thường Hải Tâm đáp: “Đến bây giờ em vẫn chưa từng có yêu đương thực sự với ai, tình cảm đối với em mà nói là một thứ thần bí!”

Tần Thanh đáp: “Tình cảm nhân cách của con người chia làm nhiều loại: Thân tình, hữu tình, ái tình; Yêu đương cũng chỉ là một phần của cuộc đời con người, không thể thay thế toàn bộ được.”

Thường Hải Tâm nói: “Thị trưởng Tần, chị sẽ hy sinh tất cả vì người mình yêu chứ?”

Tần Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, cô nghĩ tới đôi mắt sáng rực của Trương Dương, vì Trương Dương, cô sẽ làm bất cứ chuyện gì không cần phải do dự.

Thường Hải Tâm nói tiếp: “Nguyện hy sinh tất cả vì người khác cũng là một thứ hạnh phúc, ít nhất trên đời này cũng có người đáng để ta hy sinh!”

Tần Thanh cười: “Hải Tâm, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải nhớ rằng, trước tiên hãy làm tốt bản thân, nhận rõ bản thân mình, hiểu mình vì sao lại làm như vậy, biết được mình là ai? Lý trí là tình cảm thực chất không hề xung đột, tình cảm mà mất đi lý trí mới gây ra nguy hiểm.” Những lời này Tần Thanh cũng giống như đúc kết từ quan hệ giữa mình và Trương Dương, cũng giống như đang mở ra hướng đi cho Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm lúc này hơi chút mỉn cười.

Trong hai ngày Trương Dương dưỡng bệnh ở Lam Sơn, ban lãnh đạo thành phố Nam Tích xảy ra chấn động chưa từng có, bí thu chính pháp sợ tội bỏ trốn, Trương Đức Phương dựa vào những tấm ảnh mà Chu Tiếu Vân cung cấp đi nhận diện ra một tên công an đồng đảng, đầu đạn lấy ra từ vai của Trương Dương cũng khớp với số hiệu súng, chứng minh rằng kẻ sá thủ truy sát họ ở Bắc Đảo nằm trong nội bộ cục công an thành phố Nan Tích. Tuy nhiên sau khi Đường Hưng Sanh bỏ trốn, kẻ có lien quan này cũng bỏ trốn mất.

Trong cuộc họp thường vụ, Từ Quang Nhiên đã dùng hai từ sỉ nhục để diễn ta sự viện này, y phẫn nộ nói: “Bí thư chính pháp, cục trưởng cục công an nắm rõ pháp luật lại phạm pháp, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn với toàn thể lãnh đạo thành phố Nam Tích này, tham ô hối lộ coi thường mạng người, đây thực là nỗi sỉ nhục của Nam Tích. Tôi không hiểu bình thường các cậu làm ăn kiểu gì, sự việc lớn như vậy lại không hề hay biết, mãi đến lúc trên tỉnh điều tra đến mới biết, hiệu xuất làm việc như vậy có đáng để người ta chê cười không cơ chứ?”

Từ Quang Nhiên cầm chén trà lên uống.

Thị trưởng Nam Tích Hạ Bá Đạt nói: “Bí thư Từ, tôi thấy sự việc lần này tuy do chúng ta làm việc không đắc lực nhưng cũng do tên Đường Hưng Sanh hành sự qua giỏi che giấu. Hắn cũng biết giả bộ, bình thường luôn tỏ ra là người tốt. Ai ngờ rằng hắn lại nuôi dưỡng tình nhân rồi tham ô ăn hối lộ.”

Từ Quang Nhiên nói: “Trước đến nay, tôi luôn có lòng tin với các lãnh đạo Nam Tích, nhưng sau khi xảy ra sự việc như vậy, tôi cũng cảm thấy hoài nghi về cách nhìn của mình. Nhân dân phó thác cho ta quyền lực là để ta giúp họ phân ưu giải nạn, chứ không phải là để ta lạm dụng quyền lực là việc đồi bại, không phải là để ta ham cầu tư lợi. Chỉ riêng ở nhà của Đường Hưng Sanh đã khám được tới vạn đồng tiền mặt, cán bộ như vậy tại sao lại có thể ẩn chốn trong hàng ngũ chúng ta tốt như vậy?”

Từ Quang Nhiên tức giận gõ xuống bàn: “Tôi hy vọng, các cán bộ của thành phố Nam Tích hãy lấy đó làm tấm gương, phải thức tỉnh bản thân mình!”

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hạ Bá Đạt và Từ Quang Nhiên sóng vai đi ra, hắn nói: “Tôi phát hiện làm lãnh đạo cũng là nghề rất nguy hiểm, không để ý là sẽ rơi vào hố sâu vĩnh viễn không thoát ra được.”

Từ Quang Nhiên nói: “Phía tỉnh rất không hài lòng với việc chúng ta làm, bí thư Kiều đã lên tiếng, muốn nghiêm tra, minh tra, tự tra các cấp lãnh đạo cán bộ của thành phố Nam Tích ta.”

Hạ Bá Đạt nói: “Lên dây cương rồi đây!”

Từ Quang Nhiên nói: “Nói ra thì các tên Trương Dương cũng thật thiếu suy nghĩ, hắn đã phát hiện ra Đường Hưng Sanh có vấn đề sao lại không nói trước với ta một câu, ngược lại lại còn bỏ qua Nam Tích mà thông báo sự việc lên thẳng phía tỉnh, làm cho chúng ta rơi vào thế bị động.”

Hạ Bá Đạt nói: “Người tuổi trẻ thích được lập công, sự việc lần này thực là công lớn, hắn cũng không muốn chia sẻ với chúng ta đâu!”

Từ Quang Nhiên thở dài: “Xem ra phía tỉnh cũng đã để ý đến Đường Hưng Sanh lâu rồi, Trương Dương đến Tĩnh Hải tham gia lớp học rõ ràng là có ý đồ cả”

Hạ Bá Đạt nói: “Chắc không phức tại đến mức đó đâu, hắn đến học thực ra chưa chắc là vì chuyện điều tra Đường Hưng Sanh, tôi thấy việc này sớm đã trong dự liệu của hắn, nghe nói việc lần này cũng làm cho bí thư Kiều rơi vào thế bị động, lúc trước còn một lòng đề bạt Đường Hưng Sanh là phó sở.”

Từ Quang Nhiên đáp: “Phía tỉnh sẽ phái tổ chuyên án đến điều tra việc tham ô của Đường Hưng Sanh, vụ án cái chết của Chu Tiếu Nguyệt sẽ được lập lại, Nam Tích chúng ta lại náo nhiệt đây.”

Hạ Bá Đạt không khỏi cười nói: “Trương Dương đến đó cũng là kẻ gây đủ chuyện, tôi nghe nói hắn đến học lần này là do quan hệ với Thẩm Khánh Hoa bí thư tinh ủy Phong Trạch không được tốt mà bị điều xuống.”

Từ Quang Nhiên nói: “Thẩm Khánh Hoa đỡ lo rồi, lại rước xuống mầm họa cho Nam Tích chúng ta!”

Hạ Bá Đạt cười ha ha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio