Chương : Vãn tiết bất bảo ()
Sau khi thức ăn được mang lên, Ngô Trung Nguyên nâng chén, nói: “Tôi hôm nay mời mọi người tới, chính là muốn kết giao bằng hữu, tăng thêm cảm tình, không có ý gì khác, cho nên tối nay chúng ta chỉ nói tình cảm, không bàn sinh ý.”
Tả Viên Triêu cười nói: “Câu này của Ngô tổng nói rất hay, không bàn sinh ý chỉ bàn tình cảm, mọi người cạn một chén nào.”
Trương Dương hiểu rằng loại tràng diện ngày hôm nay không tới lượt mình lên tiếng, hắn cạn chén với mọi người.
Ngô Trung Nguyên nói: “Tôi và thị trưởng Trương lần đầu tiên gặp mặt nhau, có điều tôi và thị trưởng Tả, chủ nhiệm Triệu đều là người quen, có thể nói tôi sớm đã là bạn của nhân dân Giang Thành rồi.”
Tả Viên Triêu cười nói: “Tôi nhớ lúc tôi còn ở cục tài chính, trụ sở của cục tôi chính là tập đoàn xây dựng Bình Trung xây.”
Ngô Trung Nguyên cười nói: “Tôi và thị trưởng Tả chính là quen nhau vào lúc đó, khi ấy tôi tới Giang Thành làm công trình tháp truyền hình, thuận tiện tranh thầu trụ sở cục tài chính, lúc đó ngài là cục trưởng cục tài chính, vậy mà thoáng cái năm năm sau, ngài đã thành thị trưởng thành phố Giang Thành, cho tới hiện tại Giang Thành còn có không ít công trình có tính đại biểu là do tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi xây đấy.”
Tả Viên Triêu nói: “Mấy năm gần đây Ngô tổng sao không tới Giang Thành.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Tinh lực đều đặt ở phương nam, so với Bình Hải của chúng ta, tốc độ phát triển của tỉnh thành phố phía nam nhanh hơn nhiều, yêu cầu đối với xây dựng cũng tương đối nhiều, cho nên tôi tập trung tài chính, trọng điểm phát triển phương nam.”
Triệu Dương Lâm nói: “Vậy vì sao lại nhắm và hạng mục sân bay mới của Giang Thành chúng tôi?”
Ngô Trung Nguyên nói: “Hiện tại làm ăn khó lắm, nợ nần suốt, ngoài mặt thì phong quang, nhưng sau lưng thì toàn là nước mắt.”
Tả Viên Triêu cười nói: “Anh đừng có than nghèo kể khổ nữa, chúng tôi có tìm anh vay tiền đâu.” Câu này khiến cho tất cả mọi người đều cười.
Ngô Trung Nguyên nói: “Những gì tôi nói đều là thực đó, trước đây muốn tới thành thị ven biển phía nam phát triển, nhưng hiện tại mới phát hiện, cải cách mở cửa của Bình Hải lại không chậm một bước nào, tiền ở trước cửa nhà mình nói chung không thể để người khác lấy đi được, thế là tôi liền quay về.”
Triệu Dương Lâm cười nói: “Nói là không bàn sinh ý, vòng một vòng lại về sinh ý rồi.”
Ngô Trung Nguyên cười ha hả, nói: “Có câu nói chuyện ba câu không rời ngành chính, đúng là không sai chút nào, anh thấy đó, bản thân tôi vi phạm quy định trước rồi, vậy được, tôi tự phạt mình một chén.”
Trương Dương rất cảnh giác, Ngô Trung Nguyên là người làm sinh ý điển hình, trước đây hắn đã từ trên người Hà Trường An và Tra Tấn Bắc học được không ít thứ, biết rằng không thể đi lại quá gần với người làm sinh ý, những kể này thường thường đều đặt lợi ích của mình lên đầu, làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích.
Kiều Bằng Cử chủ động bắt chuyện với Trương Dương: “Trương Dương, hạng mục sân bay mới làm khá đấy.”
Trương Dương nói một tiếng cám ơn, cạn một chén với Kiều Bằng Cử.
Kiều Bằng Cử nói: “Lúc ban đầu, tôi cho rằng tỉnh lý sẽ trọng điểm nâng đỡ hạng mục cảng Nước Sâu Nam Tích, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là hoa rơi ở Giang Thành.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Tôi và Hà tổng lúc trước từng bàn về chuyện này, cảm xúc lớn nhất của Hà tổng chính là bí thư Kiều nhìn xa trông rộng, đa mưu túc trí.” Hà tổng trong miệng y là Hà Trường An, Ngô Trung Nguyên và Hà Trường An có chút giao tình.
Kiều Bằng Cử cười nói: “Nếu bị cha tôi nghe thấy các ông ở sau lưng nói ông ấy như vậy, khẳng định sẽ tìm các ông tính sổ.”
Ngô Trung Nguyên cười nói: “Tôi không hề có ý gièm pha bí thư Kiều, những người chúng tôi đều rất bội phụcbí thư Kiều, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, hấp dẫn đầu tư dân gian tới Nam Tích, còn chính phủ thì lại trọng điểm ủng hộ Giang Thành, diệu kế nhất cử lưỡng đắc như thế này, nếu không có nhãn quang hơn người thì không thể nào làm được.”
Tả Viên Triêu và Triệu Dương Lâm đều gật đầu đầy đồng cảm, Tả Viên Triêu nói: “Lúc tôi tới Đông Giang làm công tác tư tưởng với lãnh đạo tỉnh, muốn tranh thủ sự ủng hộ trọng điểm của tài chính tỉnh, bí thư Kiều lúc gặp tôi căn bản không hề để lộ ra chút ẩn ý nào, tôi cũng cho rằng lần này hạng mục sân bay mới Giang Thành trên cơ bản không thể nào có được sự ủng hộ về tài chính của tỉnh, ai ngờ sau cùng lại là liễu ám hoa minh, bí thư đúng là khiến người ta bội phục.”
Trương Dương mỉm cười nhìn đám người này, ở trước mặt Kiều Bằng Cử, đám người này không ngừng ca công tụng đức Kiều Chấn Lương, nhưng ai biết được suy nghĩ thật trong lòng họ là gì? Người trên thế giới này đều thích ngụy trang cho mình, người trong thương trường và quan trường càng như vậy.
Tôn Đông Cường rất ít nói, dẫu sao trong trường hợp này, gã là hạng tiểu bối, bố vợ ở đây, thị trưởng cũng ở đây, tất nhiên là không có chỗ cho gã lên tiếng. Thường thường đều là người ta chủ động tìm tới gã thì gã mới đáp vài ba câu.
Ngô Trung Nguyên nói: “Trước đây tôi chỉ nghe trên tin tức nói rằng cán bộ phải trẻ tuổi hóa, hôm nay nhìn thấy hai vị thị trưởng Trương và thị trưởng Tôn mới biết, chính sách cán bộ của quốc gia ta quả nhiên không phải là chỉ là nói suông. Hai vị đều trẻ tuổi có tài, sau này tiền đồ tất nhiên là không thể hạn lượng.”
Triệu Dương Lâm nghe thấy y khen con trai mình, trên mặt cũng tươi cười hớn hở, nói: “Người trẻ tuổi có sức sống có nhiệt huyết, nhưng dẫu sao kinh nghiệm công tác vẫn còn thiếu xót, vẫn còn phải ma luyện nhiều.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Tả Giang Thành phát triển rất nhanh, tôi lần này tới phát hiện Giang Thành đã hoàn toàn khác hẳn so với năm năm trước.”
Tả Viên Triêu cười cười, trong lòng thì ít nhiều có chút xấu hổ, dẫu sao thì mình cũng không phải là lãnh đạo số một Giang Thành, câu này của Ngô Trung Nguyên có chút không thỏa đáng. Tả Viên Triêu nói: “Giang Thành vẫn không thể sánh bằng được các thành thị của nam bộ Bình Hải, có điều dưới sự nỗ lực của lãnh đạo, chênh lệch kinh tế của địa khu phía nam và chúng tôi đang dần dần được rút ngắn, tôi tin rằng không lâu nữa chúng tôi sẽ có thể đuổi kịp bước chân phát triển của các thành thị phía nam, thậm chí là vượt qua họ.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Tôi rất có lòng tin đối với điều này, nếu không thì tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi cũng sẽ không lựa chọn tới Giang Thành để phát triển, tôi tin rằng theo sự xây thành của sân bay mới Giang Thành, ưu thế của Giang Thành trong khu vực bắc bộ Bình Hải sẽ càng lúc càng rõ ràng, làm lộ ra được tác dụng quan trọng của các thành thị trung tâm.”
Tả Viên Triêu nói: “Hạng mục sân bay mới Giang Thành là trọng trung chi trọng trong công tác mấy năm gầy đây của chúng tôi, thị lý giao hạng mục sân bay mới cho chủ nhiệm Triệu và tiểu Trương, mục đích chính là dùng già dẫn trẻ, ban để này đã có kinh nghiệm của chủ nhiệm Triệu làm chỉ đạo, lại có sức sống và nhiệt huyết của tiểu Trương để đương đầu với khó khăn, từ hiện tại cho thấy, sự lựa chọn của tỉnh lý là không lầm.”
Triệu Dương Lâm cười nói: “Tôi già rồi, người mang tới tác dụng chủ yếu trong xây dựng vẫn là tiểu Trương.”
Trương Dương khiêm tốn nói: “Nếu không có ngài giúp tôi qua cửa, tôi sớm đã thất bại rồi, tôi là người chèo thuyền, còn ngài là người cầm lái, nếu như so sánh thì tác dụng của ngài vẫn quan trọng hơn.”
Triệu Dương Lâm tuy biết rõ là Trương Dương nói những lời nịnh hót, nhưng nghe vào tai rồi trong lòng cũng cực kỳ dễ chịu.