Chương : Không làm việc trái với lương tâm ()
Trương Dương chau chau mày, hắn không ngờ sự việc này lại trùng hợp đến như vậy. Thái Dũng rất áy náy về việc này, anh ta nói: “Hay là tôi giúp anh báo cảnh sát nhé?” Trương Dương cười nói: “Thôi không có gì đâu, ở trong chiếc túi đó tôi cũng chẳng có đồ gì quan trọng cả.”
Thái Dũng xin lỗi nói: “Anh thấy đấy, tôi thật đoảng quá, anh ăn cơm ở chỗ chúng tôi mà còn bị mất đồ, hay là, để về sau tôi hỏi giùm anh.”
Trương Dương không chọn cách báo cảnh sát là vì chuyện này có liên quan đến Lý Trường Vũ, nói đến Lý Trường Vũ lại nhớ đến Lý Tường Quân, con trai của y, tên Lí Tường Quân này chẳng gọn gàng chút nào, từ lúc gã mở quán cơm đến khi tham dự vào Hoàng Gia Giá Nhật, mấy năm nay gã đã gây không ít phiền phức cho Lí Trường Vũ, từ lúc Hoàng Gia Giá Nhật bị mất, gã mới tử tế lên được một chút, có điều loại người này đã có số mệnh không thể nào ngồi yên được, không lâu sau, gã lại cùng mấy người bạn nữa làm xanh thành phố, cha gã là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành, rất nhiều việc không cần gã phải tự mình chạy đi làm, đương nhiên là vì thân phận của gã, nên có biết bao người muốn nịnh nọt gầy dựng mối quan hệ với gã, thời gian gần đây gã cũng nợ người ta một ít tiền.
Trên thế gian này quả thật có rất nhiều việc trùng hợp đến kỳ lạ, trùng hợp đến độ tất cả mọi chuyện xảy ra như đã được sắp xếp từ trước vậy, sau khi Trương Dương đi khỏi quán cơm ở phố cổ, Lý Tường Quân bước vào gian phòng đó đã là một sự trùng hợp, gã nhặt được chiếc túi trong phòng, càng là một sự trùng hợp hơn, Lý Tường Quân từ trước đến giờ đều là người tham của, từ nhỏ đến lớn gã đã không có khái niệm gọi là nhặt được của rơi trả lại cho người mất, hơn nữa, lòng hiếu kỳ của tên này lại rất lớn, nhặt được chiếc túi gã còn kéo ra xem bên trong có những thứ đồ gì, bên trong có tệ, còn có mấy chiếc thẻ ngân hàng và một vài đồ đạc khác, theo những đồ đạc trong túi đó, Lý Tường Quân rất nhanh đã đoán ra được chiếc túi này của Trương Dương. Lý Trường Quân từ trước đến giờ đều rất hận Trương Dương, vì thế sau khi gã biết người mất chiếc túi là Trương Dương, gã không hề có ý định trả lại cho hắn chiếc túi này, sau khi uống rượu xong với mấy người bạn, gã liền vội vàng rời khỏi quán cơm.
Khi Trương Dương về đến phố cổ tìm đồ, Lý Tường Quân đang nói chuyện với Mã Ích Lượng ở hộp đêm Kim Sa, Mã Ích Lượng bị đám hòa thượng đó làm cho đầu óc quay mòng mòng không biết phải làm thế nào, khó khăn lắm mới đợi được đám hòa thượng đó về miếu nghỉ ngơi, lúc này mới tổ chức công nhân nhanh chóng đi làm công tác dọn dẹp.
Việc lành đồn xa, việc xấu đồn càng xa gấp bội, Lý Tường Quân cũng nghe nói Mã Ích Lượng bị Trương Dương bắt nạt, gã đến tìm Mã Ích Lượng, chính là để nói với gã rằng mình đã nhặt được túi của Trương Dương.
Lý Tường Quân là một người thâm hụt về trí tuệ, khi gã nhặt được chiếc túi của Trương Dương, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là giữ số tiền tệ trong túi lại tiêu xài, sau đó vất những thứ đồ còn lại vào dòng nước, với gã, đây đã là một sự báo thù hiểm độc nhất rồi.
Mã Ích Lượng thông minh hơn Lý Tường Quân rất nhiều, cũng như vậy, sự thù hận của gã với Trương Dương cũng thâm sâu hơn rất nhiều so với Lý Tường Quân, đầu tiên là Hoàng Gia Giá Nhật, giờ lại đến Kim Sa, không có việc gì làm Mã Ích Lượng tức giận hơn là người khác chặn đường tiền tài của gã, từ khi Trương Dương trở về từ sân bay mới Giang Thành, Mã Ích Lượng đã muốn báo thù hắn, gã phải cho Trương Dương biết mặt, để cho hắn biết rằng gã chẳng phải là loại dễ bắt nạt như Trương Dương tưởng. Nhưng Mã Ích Lượng chỉ nghĩ như vậy, gã không hề có kế hoạch cụ thể nào hết, làm thế nào để báo thù Trương Dương, nói một cách khác, gã cơ bản không hề có cách nào để đối phó với Trương Dương.
Nhưng chiếc túi Lý Tường Quân mang đến đã làm cho Mã Ích Lượng đột nhiên nghĩ ra một cách, gã và Lý Tường Quân lật giở những thứ đồ trong chiếc túi, ngoài tiền và vé, đều là những giấy tờ tùy thân cả.
Lý Tường Quân nói: “Thật đáng tiếc không biết được mật mã ngân hàng của tên này, nếu không thì lấy hết tiền của gã ra rồi.”
Mã Ích Lượng lườm Lý Tường Quân, trong lòng thầm chửi tên này là một tên ngu ngốc, gã thấp giọng nói: “ tệ anh có lấy đi thì hắn cũng không hề đau lòng chút nào đâu.”
Lý Tường Quân nói: “Dù sao thì có thể làm cho hắn gặp phải tổn thất, là tôi đã vui lắm rồi, mẹ kiếp, lúc đầu nếu như không phải hắn phá rối, thì Hoàng Gia Giá Nhật của chúng ta cũng không đóng cửa.”
Mã Ích Lượng thầm nói anh chẳng qua chỉ là một cổ đông góp danh mà thôi, nếu như không phải anh có ông già là phó thị trưởng thường vụ, thì ai mà thèm để tâm đến anh cơ chứ. Nhưng trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ thái độ gì, thấp giọng nói: “Không thể nào bỏ qua dễ dàng cho hắn như vậy được!”
Lý Tường Quân nói: “Thế phải làm thế nào bây giờ?”
Mã Ích Lượng nói: “Hắn có biết anh đã lấy túi của hắn đi rồi không?”
Lý Tường Quân nói: “Trong quán cơm nhiều người như vậy, ai mà biết ai lấy đi chứ? Hắn dám đến tìm tôi đòi lại, tôi sẽ đập chết.” Còn chưa dứt lời, điện thoại của gã đã vang lên. Thật là nói Tào Tháo Tào Tháo đến, cuộc điện thoại này là của Trương Dương.
Trương Dương cũng rất khách khí: “Anh Quân à? Tôi là Trương Dương đây!”
Lý Tường Quân nghe Trương Dương gọi mình là anh Quân, đột nhiên cảm thấy lưng thẳng hẳn ra, gã cố giả đò nói: “Trương Dương à, muộn thế này rồi anh còn tìm tôi có việc gì à?” Gã cũng không phải là thằng ngốc, nghĩ một chút đã hiểu ngay, nhất định rằng ông chủ tiệm cơm đã nói chuyện căn phòng đó ra rồi.
Trương Dương nói: “Tối nay anh có đến phố cổ ăn cơm không?”
“Đến rồi, sao thế?’
Mã Ích Lượng thầm khinh thường tên này, mẹ kiếp, vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ muốn đập chết người ta, mà giờ lại lịch sự hơn ai hết.
Trương Dương nói: “Chiếc túi của tôi để quên ở phòng , nghe nói anh cũng ăn cơm ở phòng đó, vì thế muốn hỏi xem, anh có nhìn thấy chiếc túi của tôi không?”
Lý Tường Quân cố ý làm ra vẻ quan tâm nói: “Đen đủi vậy à, cậu ấy à, sao lại không cẩn thận vậy cơ chứ, tôi không thấy túi tắm gì cả, cậu thử nghĩ cẩn thận xem cậu có để ở chỗ nào khác không?”
Trương Dương gọi điện cho Lý Tường Quân, cũng không chắc chắn là gã đã lấy, Trương Dương nói: “Không nhìn thấy thì thôi vậy, tôi chỉ là hỏi thế thôi mà.”
Lý Tường Quân nói: “Trong túi đó có đồ gì quan trọng lắm không? Có cần tôi hỏi giúp cậu xem mất ở chỗ nào không?”
Trương Dương nói: “Chẳng có đồ gì quan trọng cả, có tệ với cả mấy cái thẻ ngân hàng thôi, chủ yếu là mấy giấy tờ tùy thân của tôi đều ở trong đó cả, nếu mất rồi đi làm lại thì rất phiền hà, vậy được rồi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi tìm chỗ khác xem thế nào vậy.”
Lý Tường Quân cụp điện thoại, đắc ý quay sang nhìn Mã Ích Lượng.
Lý Tường Quân chỉ vào chiếc túi rồi nói: “Anh định làm thế nào bây giờ?’
Mã Ích Lượng thấp giọng nói: “Anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này.”