Y Đạo Quan Đồ

chương 462: vô pháp vô thiên (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vô pháp vô thiên ()

Trương Dương bị Đỗ Thiên Dã hỏi ngớ người, trong lòng thầm nói chẳng phải tôi đi uống rượu cùng anh sao? Sáng nay ăn nhầm thuốc hay sao mà tự dưng lại tức giận đùng đùng vậy? Hắn vẫn chưa kịp giải thích, Đỗ Thiên Dã đã nói: “Cậu thật là giỏi đấy, giờ đây trên khắp đường phố đều là biểu ngữ của cậu, cậu còn sợ mình không đủ mất mặt à, mất mặt đến thế rồi.”

Trương Dương chẳng coi ra gì: “Biểu ngữ thì đã làm sao? Người khác muốn hãm hại tôi, giở trò gì ra mà chẳng được.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu ấy à, lần này thì mất hết cả mặt cả mũi rồi.”

Trương Dương nói: “Anh nói rõ ràng chút có được không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tự cậu về Giang Thành xem đi.”

Trương Dương vừa đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng ầm ầm, hắn bước ra ngoài nhìn, thì thấy bảo vệ và hai người con gái son phấn lòe loẹt đang giằng co nhau, một cô gái mặc váy ngắn màu đen trong số đó nói: “Phó thị trưởng thì đã làm sao? Trương Dương, anh ra đây cho toi, anh ngủ với tôi xong rồi không trả tiền à.”

Trương đại quan ngay lập tức ngớ người, mẹ kiếp, thế này là thế quái nào, hèn chi, vừa rồi Đỗ Thiên Dã gọi điện đến giận như vậy, hôm nay hắn ra ngoài có xem gì bậy bạ đâu chứ, sao lại gặp phải chuyện đen đủi như thế này.

Trương Dương từ trước đến giờ đều không sợ việc, hắn chầm chậm bước đến trước cửa, cô gái mặc áo đen đó nhìn thấy Trương Dương, chỉ vào mặt hắn nói: “Này, anh đã lòi mặt ra rồi đấy à, anh còn nợ tiền tôi cơ đấy, mau trả cho tôi.”

Trương đại quan nói: “Cô à ai?”

“Anh không quen tôi à? Tối qua khi anh lên giường với tôi sao anh không nói câu này đi?”

Cô gái này nói oang oang làm cho tất cả nhân viên của bộ chỉ huy đều ngớ người, chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm vừa mới đến, xe của y cũng bị tắc ngoài cửa, thấy cảnh tượng trước mặt liền lắc đầu.

Trương Dương nói với bảo vệ đứng bên cạnh: “Gọi cảnh sát đến bắt người.”

Cô gái áo đen kêu thất thanh: “Anh bắt tôi à? Anh thật là thằng lưu manh, anh ngủ xong rồi không trả tiền, tưởng rằng tôi không tìm thấy anh, anh đã nghĩ thế thì đừng để bằng lái lại.” Trong tay cô ta vẫy vẫy bằng lái của Trương Dương.

Trương Dương vừa nhìn đã hiểu, không ngờ việc mất túi của hắn cuối cùng cũng thành vấn đề, còn chưa kịp báo mất, đã bị người ta lấy cớ này lôi mình vào trong rồi. Hắn hiểu, nhưng những người khác không hiểu, thấy cô gái đó cầm bằng lái của Trương Dương, ở bên dưới bắt đầu xì xào, nhìn Trương Dương quả thật đầy hiềm nghi, tự nhiên người ta làm sao người ta lại tìm đến hắn được, hơn nữa, bằng lái xe của hắn tại sao lại rơi vào tay người khác.

Trương đại quan cười, dùng cách này để đối phó với hắn, thật sự là quá khinh thường hắn, hắn bước lên trước một bước, nhanh như cắt, giật lại chiếc bằng lái trong tay cô gái kia.

Cô gái không ngờ Trương Dương lại hành động nhanh như vậy, kinh ngạc nói: “Anh...”

Trương Dương nói: “Bắt người!”

Mấy người bảo vệ phản ứng kịp thời, xông lên bắt lấy cô gái áo đen, cô gái áo đen hô hào kêu cứu. Cô gái mặc áo hồng đi cùng cô ta thấy thế trận không được tốt đẹp, sợ đến độ quay đầu chạy thẳng, bảo vệ muốn đuổi, nhưng lại bị Trương Dương ngăn lại, hắn vẫy tay với một bảo vệ trong số đó, nói một vài câu vào tai gã, bảo gã đi theo cô gái đó.

Cảnh sát bảo vệ trị an khu vực công trường sân bay cũng đến rồi, cô gái áo đen bị bắt, không ngừng chửi rủa, dùng những lời lẽ hết sức cay độc, Trương Dương nghe đến độ bực mình, liền bảo người dùng băng dính dán miệng cô ta lại, rồi nói với người ở đồn cảnh sát: “Điều tra rõ ràng lai lịch của cô ta cho tôi, ai bảo cô ta đến đây, lấy được bằng lái xe của tôi ở đâu, tất cả điều này phải hỏi cho rõ ràng ra cho tôi.”

Triệu Dương Lâm lúc này mới xuống xe, đến trước mặt Trương Dương, cười khổ hạnh nói: “Trương Dương à, cậu còn làm cả trò này nữa à?’

Trương Dương nói: “Tôi làm sao biết được chứ? Sáng sớm ra đã gặp phải chuyện đen đủi này, ông nói xem có phiền lòng không chứ?” Hắn nhớ đến việc Đỗ Thiên Dã bực mình, nhất định có liên quan đến chuyện này, hắn quay sang nói với Triệu Dương Lâm: “Chủ nhiệm Triệu, bên này ông để ý nhé, tôi phải về thành phố một chuyến, nghe nói có người lan truyền biểu ngữ của tôi.”

Triệu Dương Lâm thầm nói tên nào không có mắt lại đối đầu với tên này rồi, đây chẳng phải là tự mình làm khó mình hay sao? Y gật đầu nói: “Đi đi, mau đi giải quyết cho rõ ràng, đừng để người khác hiểu lầm.”

Trên đường về Giang Thành, Trương Dương đã nhận được điện thoại của Khương Lượng, ngữ khí của Khương Lượng đầy vẻ đồng tình: “Người anh em à, lần này thì anh nổi tiếng rồi, khắp trên đường đều là tờ rơi biểu ngữ của anh, người ta bảo anh chơi gái xong không trả tiền, người ta còn phô tô cả chứng minh nhân dân, bằng lái xe của anh nữa, phát khắp nơi, tôi đang đem người đi chùi đít giùm anh đấy.”

Trương Dương cười khổ hạnh nói: “Thằng ôn nào mà lại thất đức vậy nhỉ, mẹ kiếp, dám dùng thủ đoạn đê hèn này.”

Khương Lượng nói: “Này, tại sao giấy tờ của anh lại để lọt vào tay người khác chứ?”

Trương đại quan thở dài nói: “Một lời khó nói hết được lắm, nếu như tôi nói tôi bị mất, thì anh có tin không?”

Khương Lượng nói: “Mất thì tôi tin, nhưng tại sao lại trùng hợp đến độ rơi vào tay kẻ thù của cậu chứ?”

Trương Dương nói một lượt chuyện vừa xảy ra, Khương Lượng nghe xong cũng rất tức tối, mắng: “Mẹ kiếp, thật là ác độc quá đi mất, sao lại dùng loại thủ đoạn nhơ nhớp thế này để đối phó với anh.”

Trương Dương nói: “Không sao, giấy không bọc được lửa, tôi sắp sửa tìm ra đầu mối rồi.”

Khương Lượng thấp giọng nói: “Sự việc này không biết chừng có liên quan đến việc của Kim Sa?”

Trương Dương nói: “Chắc là vậy rồi, tối qua tôi còn định bỏ qua cho bọn chúng, nếu như để tôi phát hiện ra việc này thật sự có liên quan đến Kim Sa, kệ xác đằng sau lưng chúng có ai, tôi cũng phải hất ra khỏi Giang Thành.”

Đồn cảnh sát khu công trình sân bay đã tìm ra được kết quả rất nhanh, cô gái mặc áo đen đó vừa được thả ra từ trại giáo dưỡng, trước đó đã bị giáo dưỡng nhiều lần vì hành nghề mại dâm, có điều miệng cô ta rất chắc, cứ đổ lỗi cho Trương Dương không trả tiền. Người phụ trách đi theo cô gái còn lại cũng đã mang kết quả về, cô gái đó đã lên một chiếc xe Alto biển Bình C.

Biết được biển số xe, điều tra ra chủ chiếc xe không có gì là khó, nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Dương và Khương Lượng đã xuất hiện ở lầu số tiểu khu Vân Đông, hắn vừa nhìn thấy tờ rơi Khương Lượng vừa mang đến, bên trên là những việc ám hại hắn, còn phô tô cả chứng minh thư và bằng lái xe của hắn lên đó nữa, Trương Dương đã đoán được việc này có liên quan đến Lý Tường Quân, có điều với IQ của Lý Tường Quân, không thể nào làm được một chuỗi việc như thế này được, trước khi sự việc được chứng minh rõ ràng, vì còn phải nể mặt Lý Trường Vũ, Trương Dương cũng không thể nào tìm đến Lý Tường Vũ, món nợ này cứ để lại đó đã, đợi đến khi sự việc được chứng minh rõ ràng thì sẽ đi tính sổ với gã.

Khương Lượng chỉ vào chiếc Alto màu xanh đậm dừng ở dưới lầu nói: “Chính là chiếc xe này.”

Trương Dương gật đầu nói: “Chủ nhân ở nhà à.”

Khương Lượng nhắc nhở hắn: “Anh phải chắc chắn mình không được xúc động quá, nếu không thì để chuyện này cho tôi xử lý.”

Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi cố chịu đựng.”

Khi hai người nói chuyện, đã thấy hai người ở cầu thang bước về phía họ, hai người vội vàng trốn đằng sau cây, Trương Dương nhìn thấy một trong số đó là cô gái áo hồng đã chạy được từ sân bay vừa nãy, cò một tên đàn ông mặt chẳng tốt đẹp gì.

Khương Lượng thấp giọng nói: “Là cô ta sao?”

Trương Dương gật đầu, đã bước từng bước lớn đến rồi, Khương Lượng đi theo hắn.

Đôi nam nữ đó ý thức được có người bước về phía họ, giật mình vội chui vào trong xe, tên đàn ông đó khóa tất cả cửa lại, khởi động xe muốn bỏ chạy.

Trương đại quan làm sao có thể để cho chúng chạy trước mắt mình, giơ nắm đấm lên đấm vào cửa kính ô tô, kính ô tô bị hắn đấm cho vỡ nát, Trương Dương thò tay vào tóm lấy cổ áo của tên đàn ông, kéo hắn từ trong xe ra ngoài, sau đó vất mạnh xuống mặt đất, giơ chân đạp vào mặt gã.

Tên đàn ông đau đến độ hét thất thanh lên một tiếng, đầu đã chảy máu, Trương Dương đạp cho gã một nhát như vậy cũng thật hiểm độc, làm cho tất cả những kính vỡ trên mặt gã đều cắm vào trong thịt, về sau nhất định sẽ để lại rất nhiều sẹo.

Khương Lượng không chịu được nhắm mắt lại, đã nhắc nhở hắn đừng quá xúc động rồi, nhưng Trương Dương vừa ra tay rõ ràng đã quên hết những lời này của gã, điều này cũng thật khó trách, nếu như việc này rơi lên người gã, gã cũng không thể chịu đựng được.

Khương Lượng rất lịch sự, gõ gõ vào cửa xe, nói với cô gái mặc áo đỏ mặt đang trắng bệch vì sợ: “Cô tự xuống xe hay là tôi kéo cô xuống?”

Cô gái mặc áo đó ánh mắt đầy sự sợ hãi, vội vàng đẩy cửa xuống xe.

Trương Dương lúc này lại nắm lấy tóc của tên đàn ông, tát bốp bốp hai nhát vào mặt gã, nhưng sự bực tức trong lòng hắn vẫn chưa thỏa.

Tên đàn ông đó sợ rúm ró, lên tiếng van nài: “Người anh em... Tôi với anh không thù không oán... Anh đừng đánh tôi nữa...”

Trương Dương nhìn cô gái mặc áo hồng nói: “Bằng lái của tôi sao lại rơi vào tay các người? Ai sai các người làm như vậy?’

Cô gái áo hồng nói: “Anh làm gì Nghiêu Nghiêu rồi?” Nghiêu Nghiêu chính là cô gái tóc đen bị Trương Dương bắt được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio