Chương : Cố gắng liều lĩnh. ()
Cừu Thắng Lợi gật đầu nói: “Các vị lãnh đạo yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực duy trì công tác, làm cho trung học Chí Viễn trở thành thành một thương hiệu mới”
Thẩm Khánh Hoa nói: “Cần phải nói ít làm nhiều, cái chúng ta cần chính là người thật việc thật” Gần đây Thẩm Khánh Hoa cũng đã kín đáo hơn rất nhiều, ông ta đã ngửi thấy được mùi vị thay đổi chính trị, Phong Trạch ngày hôm nay đã không còn là nơi mà một tay ông có thể che trời được nữa, khi những cán bộ trẻ tuổi như Trương Dương và Tôn Đông Cường quật khởi, áp lực mà ông chịu đựng càng lúc càng lớn, lực ảnh hưởng bản thân cũng đã suy yếu đi rất nhiều, có nhiều cán bộ đã bắt đầu làm dự định cho tương lai sắp tới của bản thân.
Lý Trường Vũ đi đến bãi đứng trống trước cửa lớn thì dừng lại, ông chỉ chỉ đất trống nói: “Tôi thấy ở đây có thể làm tượng cho An lão tiên sinh, làm tôn kính nhiệt tâm cho giới giáo dục quê nhà của lão tiên sinh, cũng làm cho con cháu của chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ nhiệt tâm của lão tiên sinh”
Trương Dương không có chút hứng thú với loại bệnh hình thức này, nhưng mà tất cả các quan viên bao gồm cả Lý Trường Vũ bên trong đều không hề biết mệt khi làm loại trò này.
Đề nghị của Lý Trường Vũ chiếm được sự tán thành của mọi người, Thẩm Khánh Hoa kích động nói: “Đề nghị của thị trưởng Lý thật sự là nói lên suy nghĩ trong lòng tôi, từ khi tôi biết chuyện nay, tôi đã suy nghĩ, cần dùng phương thức nào để tưởng niệm lão tiên sinh, thông qua phương thức này, chúng ta có thể đem việc thiện của An lão mở rộng ra ngoài, làm cho càng nhiều người đầu tư vào từ thiên, và cũng để cho học sinh của chúng ta nhớ kỹ việc thiện của An lão tiên sinh”
Trương Dương đứng cuối hàng nghe thấy mấy lời nói này mà không khỏi buồn cười, hắn thấp giọng nói với Thường Lăng Phong: “Cái này không phải buộc An Ngữ Thần quyên tiền đều đều sao? Chỉ để ý đến đầu tư mà không cần báo đáp”
Thường Lăng Phong cũng vui vẻ đáp: “Đám lãnh đạo nói chuyện ngàn vạn lần đừng tin là thật, bọn họ nói mặc kệ bọn họ, An tiêu thư đầu tư vào quản lý trường học, chứ không phải là quyên góp từ thiên, trên hợp đồng có viết rất rõ ràng, đám lãnh đạo tuyên truyền như vậy, mới có lợi cho cô ta, danh lợi song thu mà”
Chương Duệ Dung đi theo bên cạnh Thường Lăng Phong nói: “Thị trưởng Trương, nhiệm vụ công tác của tôi cho đến ngày hôm nay rốt cục đã chính thức hoàn thành, công tác tài vụ cũng đã bàn giao rồi”
Trương đại quan nhân nói: “Tốt” rồi cũng không có nói thêm gì nữa.
Chương Duệ Dung không khỏi sốt ruột hỏi: “Tốt là ý gì?”
Trương Dương cười nói: “Tốt là tốt, là khẳng định cho công tác của cô”
Chương Duệ Dung nói: “Cậu đã quên những lời nói lúc trước sao?”
Trương Dương nói: “Nói cái gì?”
Chương Duệ Dung nói: “Cậu không phải nói là lúc khai giảng xong sẽ điều tôi đi sao?”
Trương Dương nhìn thoáng qua Thường Lăng Phong một cái, không nhịn được bật cười.
Chương Duệ Dung cả giận nói: “Cậu cười cái gì? Có phải là muốn đổi ý không?”
Trương Dương nói: “Chuyện này cô thương lượng với Lăng Phong đi, chỉ cần hắn đồng ý, tôi không có ý kiến đâu”
Thường Lăng Phong vừa nghe thằng nhãi này ném trái banh lên đầu của mình, không khỏi cười khổ nói: “Thị trưởng Trương, tôi làm gì có quyền lực chứ?”
Chương Duệ Dung hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Thường Lăng Phong lập tức im lặng không nói gì cả.
Trương Dương cười nói: “Hai người từ từ thương lượng đi, tôi còn phải chiêu đãi lãnh đạo nữa, chuyện của tiểu Chương, sau đó rồi tính”
Trương Dương bước nhanh đuổi theo Lý Trường Vũ, cười nói: “Thị trưởng Lý, đi ăn thôi, chúng ta đến khách sạn Bạch Lộ nhé”
Lý Trường Vũ dừng chân lại, nói: “Thôi khỏi, mới mười một giờ, tôi còn phải quay về thành phố nữa, ngày hôm nay đến đây tham dự khai giảng, chứ không phải là đến tham gia ăn cơm” Mấy người cán bộ xung quanh đều nở nụ cười.
Trương Dương nói: “Ăn đơn giản lắm, cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như chúng ta không ăn cũng là một loại lãng phí, hơn nữa, ông không ăn, nhưng ngày hôm nay có nhiều đồng chí đến đây vẫn chưa ăn gì, mang bụng đói trở về, không được tốt với cơ thể đâu”
Thẩm Khánh Hoa chen lời vào: “Ăn một chút thôi, thị trưởng Lý yên tâm, chúng tôi luôn đề xướng tiết kiệm, sẽ không lãng phí phô trương đâu”
Lý Trường Vũ thấy mọi người giữ lại thịnh tình như vậy, vì thế gật đầu, cùng mọi người đi đến khách sạn Bạch Lộ.
Lúc ăn cơm, Lý Trường Vũ đặc biệt gọi Trương Dương vào ngồi xuống bàn, từ sau khi con trai Lý Tường Quân gây ra chuyện đến giờ, Lý Trường Vũ luôn cảm thấy có thẹn với Trương Dương, chỉ là Trương Dương không cảm thấy gì cả, chuyện Kim Toa bắt đầu từ cái bóp bị mất, với chỉ số thông minh của Lý Tường Quân, vốn không chịu nổi sóng to gió lớn, nhưng mà hắn tự nhiên lại đi giao cái bóp cho Mã Ích Lượng, làm cho chuyện này gây ra một trận sóng gió khá lớn.
Lý Trường Vũ nói: “Giáo dục Phong Trạch đã đứng đầu tại Giang thành, tiểu Trương trong công tác được phân công của mình đã làm ra thành tích không nhỏ”
Thẩm Khánh Hoa còn chưa kịp nói gì, Tôn Đông Cường đã tiếp lời ngay: “Năng lực làm việc của Trương Dương tất cả chúng ta đều thấy, bây giờ thành phố điều hắn đến làm chỉ huy xây dựng sân bay, chẳng khác nào lấy đi một người đắc lực có thể dùng của chúng tôi”
Trương Dương cười nói: “Hai vị thị trưởng đại nhân đề cao tôi quá, giáo dục Phong Trạch có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, chủ yếu là do toàn thể tất cả người làm việc trong giới giáo dục nỗ lực làm việc, tôi chỉ là đúng lúc xuất hiện thành tích thì ngồi vào cương vị công tác này, tôi cũng không dám kể công mình, thị trưởng Tôn cũng đừng oán gain, bây giờ tôi vẫn còn là cán bộ của Phong Trạch, tôi còn được phân công quản lý công tác chiêu thương mà”
Tôn Đông Cường cười nói: “Mong rằng trong công tác chiêu thương cậu cũng có thể làm ra thành tích xuất sắc như là giáo dục vậy”
Trương Dương nói: “Tôi sẽ cố gắng, cố gắng”
Lý Trường Vũ nói: “Các cán bộ trẻ tuổi như vậy sau này chính là quân chủ lực của công cuộc cải cách sau này, cần phải dũng cảm gánh chịu trách nhiệm”
Thẩm Khánh Hoa nghe vào trong lỗ tai, trong lòng vô cùng khó chịu, luôn cảm thấy những lời này của Lý Trường Vũ là có ý nhắm vào mình, nhưng mà ông cũng không thể biểu lộ ra được, nâng chung trà lên nói: “Vì tương lai sau này của Giang thành càng ngày càng tốt đẹp như chúng ta mơ ước”
Tất cả mọi người đều cười vị bí thư già này không có sáng kiến, cái loại nói chuyện để nâng ly cũ xì như vậy mà cũng nói ra được.
Lý Trường Vũ nói: “Tôi tin tưởng, tương lai của Giang thành sẽ càng ngày càng tốt, tương lai của Phong Trạch sẽ càng ngày càng tốt, dân chúng của chúng ta cũng sẽ sống càng ngày càng tốt”
Sau bữa trưa, Lý Trường Vũ cũng không trực tiếp quay về Giang thành, ông đã thay đổi chủ ý, quyết định đến công trường xây dựng sân bay để nhìn một chút. Trương Dương cùng ông đi thị sát hiện trường sân bay, Lý Trường Vũ biểu thị thỏa mãn đối với tình huống hiện tại.
Lý Trường Vũ đi vào trong phòng làm việc của ban chỉ huy, lúc nhìn bản vẽ quy hoạch, có Trương Dương đứng bên cạnh làm người giới thiệu, Lý Trường Vũ hỏi ra vài vấn đề then chốt, bỗng nhiên đổi giọng nói: “Tường Quân đến Viên Lâm cục làm việc rồi”