Chương : Bằng tốt nghiệp. ()
Trương Dương đi đến phòng khách lầu một của tòa thị chính tỉnh ủy, Lưu Diễm Hồng đã đuổi theo kịp, cô ta ở phía sau gọi: “Trương Dương!”
Trương Dương dừng chân lại, cười nói: “Bí thư Lưu, tìm tôi có việc sao?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Đến phòng làm việc của tôi ngồi đi!”
Trương Dương nói: “Không được, tôi phải đi xử lý chuyện bằng tốt nghiệp đã”
Lưu Diễm Hồng cười nói: “Bộ trưởng Khổng không phải đã đáp ứng là sẽ hỏi giúp cậu sao?”
Trương Dương nói: “Chờ ông ta hỏi ra kết quả, sợ rằng hoa cúc cũng rụng luôn rồi”
Lưu Diễm Hồng nói: “Có đi gặp Tống tỉnh trưởng không?”
Trương đại quan nhân lắc đầu chột dạ, từ lần trước Lưu Diễm Hồng đưa ra tấm ảnh kia, trong lòng hắn đã sinh ra sợ hãi với Tống Hoài Minh rồi. Biết tỉnh trưởng Tống khẳng định sẽ nổi nóng, đương nhiên là không chủ động đi tìm xui xẻo rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: “Tôi đã giải thích giúp cậu rồi, tỉnh trưởng Tống sẽ không để chuyện này trong lòng!”
Trương Dương nói: “Cảm ơn dì Lưu!” Sự thay đổi xưng hô đột nhiên này, rõ ràng biểu lộ sự cảm ơn đối với Lưu Diễm Hồng rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: “Tôi thấy là cậu và Yên Nhiên rất xứng, không nên vì chuyện này mà xảy ra hiểu lầm” Thật ra bây giờ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên chẳng có cái hiểu lầm nào cả, mà là giữa hắn và Tống Hoài Minh hiểu lầm mới đúng.
Trương Dương nói: “Buổi tối con sẽ dành thời gian đi đến nhà của tỉnh trưởng Tống một chuyến, giải thích rõ chuyện này”
Lưu Diễm Hồng gật đầu thưởng thức, nói: “Vô luận là gặp phải khó khăn gì, nam tử hán cũng nên đối mặt, trốn tránh không phải là biện pháp”
Trương Dương gật đầu, cười nói: “Dì Lưu, con phát hiện ra dì càng lúc càng giống mẹ của con!”
Lưu Diễm Hồng nghe được mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Thằng nhóc, nói bậy bạ cái gì đó!”
Trương Dương nói: “Nói sai rồi nói sai rồi, dì còn trẻ như vậy. Con gọi dì là chị a, sau này sẽ gọi là chị Lưu”
Lưu Diễm Hồng đã sớm quen với việc hắn nói bậy rồi, dở khóc dở cười lắc đầu: “Cậu không lúc nào là nghiêm chỉnh cả, khó trách người ta nói xấu sau lưng con”
Trương Dương nói: “Thân chính không sợ tử tà, con không sợ người khác nói lung tung”
Lưu Diễm Hồng nói: “Chuyện trường đảng cậu cứ gác qua một bên, trở về tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu. Một tấm bằng tốt nghiệp cũng không tính là chuyện lớn gì cả, cậu ngàn vạn lần đừng thiếu kiên nhẫn”
Trương Dương cũng rõ Lưu Diễm Hồng sợ hắn gây chuyện, Trương Dương cười nói: “Chị Lưu, em không phải là con nít đâu, đã sớm vượt qua thời kỳ dễ xúc động rồi” Thằng nhãi này hay thật, lại đổi giọng gọi là chị.
Lưu Diễm Hồng cũng không phản đối, cô ta nhẹ giọng nói: “Bên trường đảng phán ánh không tốt về cậu, bộ trưởng Khổng cũng chỉ là giải quyết việc chung, thật ra cụ thể thì ông ta cũng không biết”
Trương Dương nói: “Em cũng đâu có nói là ông ta nhằm vào em, nhưng mà Trương Lập Lan thì em không có đắc tội qua”
Lưu Diễm Hồng đương nhiên rõ ràng, nếu không có Khổng Nguyên đứng sau bày mưu tính kế, một chủ nhiệm giáo dục như Trương Lập Lan làm sao mà dám gây khó dễ trong chuyện này, chỉ là cô ta không thể nói rõ chuyện này ra được, đành phải khuyên nhủ: “Dù sao thì cậu cũng không có chỗ nào sai cả!”
Trương Dương nói: “Bà chủ nhiệm giáo dục kia cũng có vài phần nhan sắc, bộ trưởng Khổng rất thích đề bạt nữ cán bộ!”
Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn nắn: “Cậu có thể không nói mò mấy tin đồn không?”
Trương Dương nói: “Em không có nói mò, bộ trưởng Khổng thích nữ cán bộ đẹp, trong thể chế ai cũng biết cả, lẽ nào ủy ban kỷ luật của chị không biết sao?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Tôi chỉ biết là có người nói cậu mướn nữ công nhân đánh bộ trưởng Khổng một cái bạt tai, có chuyện này không?”
Lưu Diễm Hồng đúng là vừa tức giận vừa buồn cười, tên nhóc Trương Dương này đúng là có cái miệng không gì ngăn cản được, cái gì cũng dám nói cả. Nếu như để cho Khổng Nguyên nghe thấy lời này của hắn, không biết là sẽ còn phiền phức thế nào. Cô ta sở dĩ đuổi theo Trương Dương để nói mấy cái này, chính là sợ hắn không nhịn được lửa đi gây chuyện khắp nơi, Khổng Nguyên là thường ủy tỉnh Bình Hải, lại là bộ trưởng bộ tổ chức. Trương Dương quậy với ông ta thì sẽ không có cái gì tốt để ăn đâu.
Lưu Diễm Hồng nhắc nhở Trương Dương: “Hay là, buổi tối cậu đến nhà tỉnh trưởng Tống nói một chút đi?” Theo Lưu Diễm Hồng thấy, chỉ cần Tống Hoài Minh chịu nói một câu, thì Khổng Nguyên nhất định sẽ phải nể mặt ông ta.
Trương Dương lắc đầu nói: “Chị Lưu, một chút chuyện nhỏ như vậy em làm sao mà dám nhờ tỉnh trưởng Tống ra mặt chứ, quên đi, không phải chỉ là một cái bằng tốt nghiệp hay sao, cùng lắm là em làm lại một lần nữa, yên tâm đi, em không có để trong lòng đâu”
Trương Dương nói là không để trong lòng, chỉ là từ khi đến Đông Giang, hắn cảm thấy mọi việc không được thuận lợi. Chữa bệnh cho lão Kiều thì bị Chung Trường Thắng đánh, đến trường đảng lấy bằng tốt nghiệp thì bị Trương Lập Lan làm khó làm dễ. Phiền muộn trong lòng Trương đại quan nhân bắt đầu bành trướng không ngừng, hắn cần một chỗ để phát tiết.
Nếu như hắn đi cầu xin Kiều Chấn Lương hay là Tống Hoài Minh, thì chuyện bằng tốt nghiệp sẽ được giải quyết tốt. Chỉ là Trương đại quan nhân nhìn ra phía sau chuyện này có bàn tay của Khổng Nguyên, lúc đầu tại Tĩnh Hải Trương Dương cực kỳ phản cảm về điệu bộ của Khổng Nguyên, cho nên mới làm ra chuyện nữ công nhân đánh bộ trưởng tổ chức một bạt tai.
Bây giờ xem ra Khổng Nguyên đã biết chuyện này rồi, nên ghi hận mình trong lòng. Nếu như không giải quyết vấn đề này tốt, thì sau đó Khổng Nguyên khẳng định còn có thể gây thêm cản trở cho hắn.
Trương đại quan nhân thích phong cách làm việc quang minh lỗi lạc, khi người khác làm chuyện mờ ám phía sau hắn, thì liền không nhịn được suy nghĩ đến chủ ý xấu. Trương đại quan nhân luôn cố chấp cho rằng Trương Lập Lan được đề bặt nhất định là có liên quan rất lớn đến bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên, giữa hai người bọn họ khẳng định là có mờ ám.
Để chứng minh suy đoán của mình, Trương Dương đi tìm Trần Thiệu Bân, cha của Trần Thiệu Bân là bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh Trần Bình Triều, hắn ta hẳn là có thể biết một chút về thân thế của Trương Lập Lan.
Trần Thiệu Bân nghe nói Trương Dương không lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, liền cười ngả cười nghiêng.
Trương Dương nhìn bộ dạng hả hê của Trần Thiệu Bân, tức giận đánh cho hắn một cái bạt tai vào đầu: “Cậu cười cái gì?”
[ tr
uyen cua tui ʘʘ net ] Trần Thiệu Bân nói: “Đáng đời cậu, nếu tôi là hiệu trưởng, tôi không cho cậu lấy bằng tốt ngiệp. Nhìn cái vẻ mặt dâm đãng của cậu, mà cũng gọi là học tập sao? Cả ngày chỉ biết liếc mắt đưa tình với Thường Hải Tâm, làm người khác nhìn mà thèm chảy nước miếng!”
Trương Dương nói: “Như vậy cũng đâu có liên quan cái đếch gì đến bên giáo vụ đâu, tôi và Thường Hải Tâm là cán bộ thanh niên trong lớp huấn luyện, căn bản là hai chuyện khác nhau”
Trần Thiệu Bân nói: “Báo ứng cho cái tội suốt ngày nghĩ bậy, báo ứng”
Trương Dương trừng mắt liếc hắn, nói: “Hai ngày nay khí huyết của tôi đang không thuận, cậu có phải là muốn bị đánh không?”
Trần Thiệu Bân có thể trừng mắt hoặc ẩu đả với Lương Thành Long, nhưng mà hắn không có vé với Trương Dương, hắn cười tủm tỉm nói: “Tôi đánh không lại cậu, cậu có phải là không muốn tôi giúp cậu không?”
Trương Dương gật đầu, Trần Thiệu Bân nói: “Trương Lập Lan tôi có biết một ít, lúc trước từng làm việc cho cha tôi. Nhưng mà cha tôi cũng không thích bà ta, nhịn nhiều năm như vậy, cho đến gần đây mới coi như ra thoát nợ. Lên làm chủ nhiệm giáo dục trường đảng, nghe nói là có liên quan đến Khổng Nguyên. Tôi thấy, mặt mũi của cha tôi bà ta chưa chắc đã cho đâu”
Trương Dương nói: “Giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên có phải là có gì mờ ám hay không?”
Trần Thiệu Bân nói: “Tôi không nghe nói, Trương Lập Lan có một người chồng là thầy giáo nhân dân, bình thường có vẻ rất thanh cao, không có tin tức gì cả”
Trương Dương nói: “Tôi không tin, vô duyên vô cớ Khổng Nguyên vì sao lại đề bạt bà ta? Nữ cán bộ của Đông Giang rất nhiều, bà ta có năng lực gì?”
Trần Thiệu Bân nói: “Tên nhóc cậu càng ngày càng giống một âm mưu gia, trong lòng của cậu, chỉ cần người ta được đề bạt, thì phải trả giá nỗ lực trong một phương diện nào đó sao? Không là tiền thì là sắc, cảnh giới tư tưởng của cậu là gì vậy? Tuy rằng tôi không phải là người trong thể chế, nhưng mà tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu, cậu nhìn nhận vấn đề không thể nào quang minh một chút sao?”
Trương Dương nói: “Vấn đề là Khổng Nguyên, con người của ông ta thích quan tâm đến nữ cán bộ”
Trần Thiệu Bân cười ha hả, hắn vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói: “Bạn thân à, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tôi cho cậu một chủ ý, muốn thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp về tay, thì đi tìm Kiều Mộng Viện. Dựa vào quan hệ của cậu và cô ta, chỉ cần cô ta nói với bí thư Kiều vài tiếng, Khổng Nguyên còn không chịu giao bằng tốt nghiệp cho cậu sao?”