Chương : Đề bạt. ()
Gã ôm lấy Trương Lập Lan, Trương Lập Lan bị thân thể của Ngô Minh ép đến bệ cửa sổ, hai chân mở ra, cái quần dài màu tím bị lột ra.
Trương đại quan nhân thấy được cái quần lót màu đen của Trương Lập Lan bị Ngô Minh lột xuống chỗ mắt cá chân, Trương đại quan nhân có chút đau khổ nhắm hai mắt lại, mẹ kiếp, nghĩ đến cảnh người đàn bà này ban ngày nghiêm trang, nhưng mà không ngờ lại là một dâm phụ.
Trương Lập Lan bắt đầu rên rỉ, còn Trương Dương thì coi như là không nghe không thấy không biết gì cả.
Nhưng mà cái cảnh tượng này không nghe không thấy nhưng cũng có thể biết được, chỉ là không ngờ rằng Ngô Minh lại thích bật đèn sáng khi làm loại chuyện này, Trương đại quan nhân tuy rằng không nhìn thấy toàn cảnh, nhưng mà lại có thể nhìn thấy rõ ràng khi Trương Lập Lan mở rộng hai chân ra, ra sức tiếp cận với đại thụ chống trời đầy lông đen của Ngô Minh mà có thể nghĩ đến toàn cảnh, thằng nhãi này bắt đầu suy nghĩ miên man bất định.
Âm thanh của Trương Lập Lan cũng rất bé, bên ngoài nghe không được, nhưng mà Trương đại quan nhân lại nghe rất rõ ràng, thằng nhãi này nằm dưới giường rình trộm cũng không quên mở máy ghi âm ghi lại, hắn nhanh chóng phát hiện ra Ngô Minh rất thích kêu to, vừa ra sức “cày kéo” vừa kêu lên: “Chị Lan, chị Lan, em rất thích chị! Cái mông của chị thật lớn thật tròn! Em hận không thể cắn nó hai phát!”
Trương đại quan nhân thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi, đồng chí Ngô Minh quả nhiên là cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cái gì cũng dám nói, sự phong phú của ngôn từ làm cho hắn phải cam bái hạ phong.
Trương Lập Lan lẩm bẩm rên rỉ vài tiếng.
Trương Dương nhìn thời gian một chút, sức chịu đựng của Ngô Minh cũng khá tốt, đại khái là hơn hai mươi phút mới chịu thu binh về, chiến trường chủ yếu của hai người là trước cửa sổ, cũng không có chọn lên giường, cái này cũng tránh cho khả năng nguy hiểm là giường sụp xuống đè chết Trương Dương đang trốn bên dưới.
Hai người sau khi “làm việc” xong, ôm nhau nằm lên giường, lúc này đèn cũng đã tắt rồi, bên trong vô cùng vắng vẻ, Trương đại quan nhân ngừng thở, rất sợ bị bọn họ phát giác, hắn phát hiện ra tối hôm nay vẫn chưa có thu được cái gì then chốt cả.
Trương Lập Lan nói: “Chu Vũ Dương được đề bạt là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, trong tỉnh không ít người có khuynh hướng nghiêng về Thường Tụng, nhưng mà thấy ý của bí thư Kiều thì hình như không được thích ông ta, dù sao thì tuổi của Thường Tụng cũng hơi lớn rồi”
Ngô Minh có chút khẩn trương nói: “Bộ trưởng Khổng nói thế nào?”
Trương Lập Lan nói: “Chị có đề cập với ông ấy, nhưng mà chuyện này cũng không thể nói quá rõ ràng được, nếu như để ông ấy sinh ra hoài nghi, thì chẳng những không thể không giúp đỡ cho em, mà còn có thể phản tác dụng lại”
Ngô Minh ôm lấy Trương Lập Lan hôn một cái: “Ủy khuất cho chị quá!”
Trương Lập Lan nói: “Em biết chị có bao giờ không tốt với em không...”
Ngô Minh nói: “Biết, chị Lan, em đương nhiên biết”
Trương Lập Lan buồn bã nói: “Tiểu Ngô, chị không cầu em cái gì cả, chỉ cần em có thể luôn luôn tốt với chị như vậy là được, chị đã thỏa mãn rồi”
Ngô Minh thề thốt nói: “Nhất định, em yêu chị, người em yêu nhất trong lòng chính là chị!”
Trương Lập Lan thở dài nói: “Quên đi, đừng nói những lời này”
Ngô Minh nói: “Công tác trường đảng có thuận lợi không?”
Trương Lập Lan nói: “Cũng tốt, nhưng mà ngày hôm nay có một người tên là Trương Dương chạy đến trường đảng gây chuyện”
Ngô Minh nghe đến tên của Trương Dương thì không khỏi ngẩn ra, thấp giọng nói: “Phó thị trưởng của Phong Trạch sao?”
Trương Lập Lan nói: “Em quen biết hắn?”
Ngô Minh lạnh lùng nói: “Đương nhiên là biết, con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống mà, dựa vào quan hệ bám váy, tuổi còn trẻ mà đã lên làm phó thị trưởng rồi, chỉ huy hiện trường sân bay mới Giang thành, là một nhân vật rất có danh tiếng”
Trương Lập Lan nói: “Chị vốn không muốn đắc tội với hắn, chỉ là bộ trưởng Khổng kiên trì muốn làm khó hắn, cho nên chị mới không cấp bằng tốt nghiệp cho hắn”
[truyen cua t
ui . net ] Ngô Minh cười nói: “Chó cắn chó miệng đầy lông, lòng dạ của lão Khổng cũng không được tốt lắm!”
Trương Lập Lan nói: “Nghe đồn lúc ở Tĩnh Hải, bộ trưởng Khổng bị người ta đánh cho một cái tát, người đó là do Trương Dương sai khiến?”
Ngô Minh gật đầu nói: “Hẳn là như vậy, chuyện này rất thịnh tại Nam Tích, có người nói là do lão Khổng nhìn thấy Tần Thanh thì có biểu hiện vô cùng nhiệt tình, Trương Dương và Tần Thanh có quan hệ mờ ám, hắn nhìn không vừa mắt, cho nên nghĩ biện pháp trả thù lão Khổng, chuyện tranh giành tình nhân mà, đúng là thật sự làm cho cười cho người trong ngành”
Trương Lập Lan thở dài nói: “Con người của lão Khổng quả thật cũng có vấn đề”
Ngô Minh ôm lấy Trương Lập Lan nói: “Chị Lan, em vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ tất cả những gì mà chị đã làm cho em”
Trương Lập Lan nói: “Đừng nói như vậy, chị không làm cái gì cho em cả, chị sợ em sẽ ghét bỏ chị...”
Ngô Minh nói: “Sao có thể chứ? Trong lòng em chị vĩnh viễn là chị Lan thuần khiết đáng yêu nhất!”
Trương Dương âm thầm tán thưởng, cái miệng của thằng ku này cũng khá là giỏi, quả thật đúng là có thủ đoạn với đàn bà. May mà tình cảm của mình và Tần Thanh bền hơn sắt thép, bằng không nếu như có một tình địch như vậy, thì đúng là một đối thủ rất mạnh.
Tay của Ngô Minh lại bắt đầu không thành thật, Trương Lập Lan kêu lên một tiếng, nói: “Không muốn... Chị thật sự phải trở về...”
Ngô Minh nói: “Chị Lan, em nhớ chị muốn chết... Đêm nay chị cho em thêm một lần nữa được không?”
Trương Lập Lan nói: “Nhưng mà...” Nghe ra thì ý chí của bà ta đã có chút buông lỏng.
Ngô Minh nói: “Vậy ở với em thêm hai tiếng nữa đi, mười hai giờ rồi đi có được không?”
Trương Lập Lan do dự một chút, rốt cục cũng đáp ứng.
Hai người bắt đầu cuốn lấy nhau trên giường,
Trương đại quan nhân nhìn cái đầu giường đang run rẩy, thật sự có chút sợ cái giường này không biết khi nào thì sẽ sụp xuống, hắn cũng không có thời gian tiếp tục ở đây chịu đựng dày vò thêm hai tiếng nữa, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Trần Thiệu Bân và gọi.
Trận chiến trên đỉnh đầu vừa khai hỏa, thì tiếng còi báo động có cháy liền vang lên.
Ngô Minh và Trương Lập Lan rõ ràng có chút hoảng loạn, bọn họ ngừng cuộc chiến lại, hoang mang vội vã mặc quần áo vào, Ngô Minh nói: “Chị đi ra ngoài trước đi, em ra sau, chị đi phía bên trái, em đi bên phải, đừng để cho người ta thấy là được!” Thằng nhãi này đã toát ra bản sắc ích kỷ của mình trong thời khắc nguy cấp.
Trương Lập Lan cũng không có nói gì, thoáng chỉnh sửa quần áo của mình một chút, rồi mở cửa phòng chạy về hướng bên trái.
Ngô Minh cũng vội vã rời đi.
Trương Dương đợi bọn họ rời đi rồi, nhanh chóng phóng ra khỏi giường, thu dọn đồ đạc, rồi nghênh ngang đi từ trong phòng ra, hắn cũng không trực tiếp đi vào căn phòng kế bên, hắn biết tiếng còi báo cháy này là do Trần Thiệu Bân làm ra, căn bản là không có cháy nhà gì cả.
Trương Dương từ cửa phòng nhìn xuống dưới, thấy Trương Lập Lan hoang mang rối loạn từ trong sảnh chạy ra ngaoi, Ngô Minh và Trương Lập Lan đều có mặt trong đám đông, hai người liếc mắt nhìn nhau ở xa xa, Trương Lập Lan cắn môi, không nói gì cả, trực tiếp leo lên chiếc xe Santana màu đỏ, khởi động ô tô, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.