Y Đạo Quan Đồ

chương 473: động tác sớm. (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Động tác sớm. ()

Liễu Ngọc Oánh theo hắn đi đến trước xe, Trương Dương đưa tay mở cửa sau ra, mời Liễu Ngọc Oánh lên xe.

Liễu Ngọc Oánh vừa ngồi xuống xe liền nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh, bà cười nói: “Hoài Minh, nó đến rồi, ừ, từ từ em sẽ nói chuyện với nó”

Trương Dương ngồi vào chỗ lái xe xong, mỉm cười nói: “Dì Liễu, có thể lái xe được chưa?”

Liễu Ngọc Oánh đặt điện thoại vào trong túi, cầm lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Thời tiết thật quỷ quái, đột nhiên nóng lên, Trương Dương, đến Nam Quốc Sơn Trang đi, chú Tống của con đang từ cơ quan chạy đến đó”

Trương Dương gật đầu, khởi động xe.

Liễu Ngọc Oánh nhìn giống như là không để ý, nói: “Đến Đông Giang khi nào vậy? Sao không nghe Chú Tống của con nhắc đến?”

Trương Dương cười nói: “Đến vài ngày rồi, chủ yếu là đến lấy bằng tốt nghiệp trường đảng, tại thấy tỉnh trưởng Tống bận rộn, cho nên không dám dày mặt đến quấy rối”

Liễu Ngọc Oánh nói: “Chứ không phải là vì ngại không dám đến?” Lời này đã có chút sắc bén.

Cũng may Trương Dương ngồi ở phía trước, Liễu Ngọc Oánh không nhìn thấy được biểu tình khuôn mặt của hắn, lúc này trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, thằng nhãi này thậm chí còn hoài nghi, Tống Hoài Minh có lẽ là không muốn, hoặc có thể là không thích, hay có lẽ chẳng muốn nói chuyện này với mình, cho nên mới thông qua Liễu Ngọc Oánh.

Trương Dương nói: “Cũng có một chút!”

Liễu Ngọc Oánh nói: “Con sợ cái gì?”

Trương Dương nói: “Con sợ hai người hiểu lầm, miệng nhiều người nói làm mòn chảy vàng tan cả cốt, con sợ mình dù có giải thích thé nào, cũng không có sức thuyết phục như lời đồn”

Liễu Ngọc Oánh không nhịn được cười nói: “Tốt, con đây nói lòng vòng là ý nói chúng ta chỉ tin tưởng lời đồn”

Trương Dương nói: “Con nào dám”

đăng nhập et để đọc truyện

Liễu Ngọc Oánh nói: “Ngày đó bí thư Lưu có đến nhà của dì để nói rồi, cô ấy đã giải thích giúp cho con một lần”

Trương Dương nói: “Thật ra không cần phải giải thích, con vốn là thuần khiết mà”

Liễu Ngọc Oánh vừa tức giận vừa buồn cười, thằng nhóc này đúng là không có lúc nào khiêm tốn cả, Liễu Ngọc Oánh nói: “Chú Tống của con hiểu rõ Yên Nhiên nhất, vô luận là người gửi ảnh cho ông ấy có mục đích gì, thì khi ông nhìn thấy bức đó, cũng tức đến nổi mấy đêm liền không ngủ ngon được”

Trương Dương nói: “Con đã giải thích rồi, đêm hôm ấy là Thì Duy uống say, con hỗ trợ đưa cô ấy về nhà, không có ý tứ nào khác”

Liễu Ngọc Oánh nói: “Những bức ảnh này cũng may là được chú và dì nhìn thấy trước, nếu như để Yên Nhiên thấy, hoặc để cho Sở tư lệnh thấy, hậu quả thế nào, hẳn là con cũng hiểu”

Trương Dương nói: “Dì Liễu à, thật ra ai nhìn thấy con cũng không sợ, con không có làm ra chuyện gì sau lưng Yên Nhiên cả, bạn bè uống say, đưa về đến nhà, cũng là một chuyện rất bình thường...” Lúc thằng nhãi này nói ra những câu đó, trong lòng đã có chút xấu hổ.

Liễu Ngọc Oánh nói: “Trương Dương, dì cũng tin tưởng tình cảm mà con dành cho Yên Nhiên là thật, nhưng mà người sống trên đời cũng phải suy nghĩ đến cảm thụ của người khác, nhất là cảm thụ của người yêu, dì nói những lời này cũng không phải là có ý muốn trách cứ con cái gì cả, mà là muốn cho con biết, hành vi trong lúc vô ý của con, có thể đã xúc phạm đến người khác, xúc phạm đến người yêu của con”

Lời nói của Liễu Ngọc Oánh rất có đạo lý, Trương Dương im lặng một hồi, thấp giọng nói: “Dì Liễu, con sai rồi, sau này con sẽ chú ý nhiều hơn”

Liễu Ngọc Oánh thở dài nói: “Thật ra dì không có tư cách nói chuyện với con, nhưng mà dì không đành lòng nhìn chú Tống của con phát sầu mãi, từ sau khi lên làm tỉnh trưởng, áp lực của ông ấy đều rất lớn, hơn nữa so lúc ở Bắc Nguyên, ngay cả tiếng cười cũng ít đi rồi”

Trương Dương lái xe vào trong Nam Quốc Sơn Trang, ô tô đi đến bãi giữ xe, thì tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân đứng trước cửa khách sạn chờ, Trương Dương vừa dừng xe lại, Nhâm Văn Bân lập tức chạy nhanh đến, giành mở cửa xe cho Trương Dương, nói: “Tống phu nhân đã tới”

Trương đại quan nhân rất là bội phục, ánh mắt của những người làm ăn kinh doanh khách sạn nhà hàng đúng thật sự là linh hoạt, Nhâm Văn Bân ra tay mở cửa xe còn muốn nhanh hơn mình nữa, cảm thấy người này chắc chắn là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi, Trương Dương lần này đã đoán đúng rồi, lúc trước Nhâm Văn Bân đã từng được huấn luyện đặc biệt về mở cửa xe.

Nhâm Văn Bân ân cần dẫn đường cho Liễu Ngọc Oánh, gã vừa cười vừa nói: “Tỉnh trưởng Tống và bí thư Tằng đều đã đến rồi!”

Liễu Ngọc Oánh bước nhanh vào trong, đi vào trong phòng, Liễu Ngọc Oánh liền cười cười đi đến hướng phu nhân của Tằng Lai Châu: “Chị dâu, đã làm chị đợi”

Trương Dương phát hiện ra vị mẹ vợ tương lai này trong xã giao cũng rất có trình độ, sau khi hắn vào, phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, vợ chồng Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh đương nhiên không cần phải nói, Lưu Diễm Hồng cũng là một người quen, Vương Hoa Chiêu và vị hôn thê Tằng Lệ Bình cũng không tính, ngoài ra còn có một người, chính là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Ngô Minh.

Trương Dương không ngờ rằng trong trường hợp này lại gặp phải Ngô Minh, nhớ đến cảnh tượng tối qua của Ngô Minh và Trương Lập Lan, Trương Dương nhìn vẻ đạo mạo của thằng nhãi này, trong lòng phát ra một sự chán ghét không cách nào hình dung được.

Tằng Lai Châu giới thiệuTrương Dương: “Tiểu Trương, nào, tôi giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen”

Ngô Minh cười nói: “Bí thư Tằng, chúng tôi quen nhau, đã quen nhau từ sớm” Hắn đi đến và nhiệt tình vươn tay ra với Trương Dương: “Trương Dương, nghe Hoa Chiêu nói cậu sẽ đến, tối hôm nay chúng ta phải uống vài ly mới được”

Trương Dương cười gật đầu, thật ra hắn và Ngô Minh đều rõ ràng, tối nay hai người bọn họ chỉ có biểu hiện của tiểu bối mà thôi. Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh ngồi ở giữa, Lưu Diễm Hồng ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, Ngô Minh thì ngồi bên cạnh Lưu Diễm Hồng, Trương Dương ngồi cạnh Ngô Minh, còn người nhà của Tằng Lai Châu thì lần lượt ở bên kia.

Tằng Lai Châu nói: “Tôi luôn muốn mời tỉnh trưởng Tống ăn, nhưng mà gần đây mọi người đều bận rộn công việc, cũng không có cơ hội, tối nay là gia yến, mọi người ngàn vạn lần đừng gò bó!”

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: “Nếu như không phải là gia yến, tôi cũng không dám đến, bí thư Tằng, Hoa Chiêu là con rể chuẩn của ông sao”

Trương đại quan nhân cẩn thận suy ngẫm lời nói của tỉnh trưởng Tống, con rể chuẩn là một loại khác của con rể tương lai, con rể tương lai thì còn có thể xảy ra thay đổi, con rể chuẩn thì hầu như đã là đinh đóng cột rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio