Chương : Lòng người dễ đổi. ()
Trương Dương chỉ là nói một chút mà thôi, cái loại chuyện phá hư nội bộ yên ổn đoàn kết của người ta hắn sẽ không làm, ương Lượng là một người chồng tốt, đừng thấy bình thường ở cơ quan làm việc rất mạnh mẽ vang dội, chỉ khi nào về đến nhà mới đóng vai một người chồng tốt một người cha tốt, con của hắn đã gửi qua nhà ông ngoại bà ngoại rồi, chỉ còn có hai vợ chồng Khương Lượng ở nhà thôi. Cái này nói chuyện cũng tiện, dù sao thì đám bạn chết tiệt của hắn cái gì cũng dám nói cả, tốt nhất là không nên tạo thành ảnh hưởng xấu đến con nít.
Trương Dương làm xong công tác ở hiện trường sân bay xong rồi mới đi đến, đương nhiên trở thành người đến trễ nhất, hắn ở dưới lầu nhà Khương Lượng trùng hợp nhìn thấy Tần Bạch và Trầm Vi vừa dừng xe lại, hai người sắp kết hôn rồi, đi đến chỗ nào cũng có đôi có cặp cả, Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Hai người cũng vừa mới đến à?”
Tần Bạch nói: “Đến tặng quà cho đội trưởng Khương, chọn từ trưa đến giờ, mua cho anh ấy cái lò vi ba” Trầm Vi mở cửa sau ra, Tần Bạch đi đến vác lấy cái lò vi ba.
Trương Dương chỉ mang theo một bức tranh chữ, trông có vẻ keo kiệt quá.
Lúc này Đỗ Vũ Phong ở trên cao ngó xuống, kêu lên với bọn họ: “Ở dưới làm cái gì vậy? Đi nhanh lên chứ, đang chờ các người đấy”
Trương Dương cười cười, nhìn Trầm Vi một chút, cô y tá nhỏ này bây giờ đã trổ mã xinh đẹp hơn, xem ra Tần Bạch đã tắm tưới cho cô bé rất nhiều rồi.
Nhà của Khương Lượng ở lầu ba, nhà số ba bảy một, sau khi vượt qua được bộ phận kiểm tra cuối cùng, đi lên lầu, vào trong nhà, Trương Dương đổi một bộ giày khác, vợ của Khương Lượng Lý Nguyệt Mai ra nghênh đón: “Không cần, phòng khách đều được lát gạch, không cần đổi giày”
Trương đại quan nhân cười cười nói: “Chị dâu không mời vào phòng ngủ xem thử sao?”
Trong phòng khách truyền ra tiếng cười của Ngưu Văn Cường: “Tôi nói thằng nhóc này đúng là liều mạng, ai cũng dám trêu chọc cả”
Lý Nguyệt Mai cười nói: “Không sao cả, vất vả lắm mới tới một lần, đương nhiên là phải đi tham quan một chút” Cô ta kéo tay của Trầm Vi đi vào bên trong, Trầm Vi nói: “Chị dâu, nhà của chị thiết kế thật đẹp”
Lý Nguyệt Mai nói: “Có gì đâu, bọn chị lớn tuổi như vậy rồi, lắp đặt thiết bị đơn giản một chút là vào ở được rồi, không giống như mấy người trẻ tuổi các em, đúng rồi, nhà mới làm xong chưa? Khi nào thì mời mọi người qua tham quan một chút?”
Trầm Vi đỏ mặt gật đầu.
Tần Bạch nóí: “Đã lắp xong thiết bị hết rồi, bọn em cũng chưa có làm gì, là anh Hải Long làm giúp bọn em, cũng không tồi!” Thường Hải Long chủ động nhận công tác lắp đặt thiết bị cho nhà mới của bọn họ, thừa dịp này lắp đặt cho cửa hàng mặt tiền của Tinh Toản, làm luôn nhà mới của bọn họ, cái này coi như là lễ vật tặng cho lễ kết hôn của bọn họ, một đồng tiền cũng không lấy, đây là do nể mặt mũi của Tần Thanh cả.
Triệu Tân Vĩ và Đỗ Vũ Phong đang ngồi hút thuốc phà khói mù mịt trên ghế sô pha, Trương Dương đi qua nói: “Tôi nói hai người có thể ra ngoài hút được không, làm cho chướng khí mù mịt, làm sao chúng tôi ngồi được?”
Triệu Tân Vĩ nói: “Thị trưởng Trương đã lên tiếng, chúng ta mau ra ngoài hút đi”
Khương Lượng ở trong phòng bếp kêu lên: “Nguyệt Mai, lấy cho anh hai củ tỏi”
Trầm Vi nói: “Để em đi”
Mọi người cười tủm tỉm nhìn Tần Bạch, Lý Nguyệt Mai nói: “Tần Bạch, thật là có phúc khí nha, tìm được một cô gái vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền nữa”
Trương Dương nói: “Tần Bạch cũng không khách khí, cái này gọi là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc”
Tần Bạch chỉ vào cái lò vi ba, nói: “Chị dâu, cái này là lễ vật em tặng cho nhà chị”
Lý Nguyệt Mai nói: “Cần gì phải khách khí như vậy”
Trương Dương nói: “Tôi không khách khí, chỉ viết một bức tranh chữ, xin bà chị vui lòng nhận cho”
Lý Nguyệt Mai đã sớm nghe nói Trương Dương viết chữ rất đẹp, tràn đầy hy vọng mở bức tranh chữ của hắn ra, thấy bên trong viết: “Huynh đệ như tay chân”
Lý Nguyệt Mai là một nhà giáo rất có văn hóa, biết câu này còn thiếu một đoạn là thê tử như quần áo, Lý Nguyệt Mai chỉ vào mũi Trương Dương nói: “Tốt, cậu đến xúi giục chúng tôi chia ly phải không”
Trương Dương cười ha hả nói: “Chị dâu suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là muốn biểu đạt tình cảm anh em thôi, về phần cái khác đúng là không có nghĩ”
Ngưu Văn Cường lên tiếng: “Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo, tôi thấy chị dâu của chúng ta chính là đồ lót thiếp thân của Khương Lượng đây”
Đỗ Vũ Phong nói: “Đúng vậy, đồ lót thiếp thân, nhất là mặc mười năm, cũng không thay ra”
Lý Nguyệt Mai thấy cả đám nhóc này trêu đùa mình, cười nói: “Đỗ Vũ Phong, trở về tôi sẽ đem lời nói của cậu nói cho vợ cậu biết”
Đỗ Vũ Phong vội vàng xua tay, nói: “Ngàn vạn lần đừng, nhà của em có một động vật bảo hộ cấp một của quốc gia, cọp đông bắc, chính là một cọp mẹ hoang dại đó”
Mọi người đều nở nụ cười.
Lý Nguyệt Mai nói: “Không nói lung tung với các người nữa, mau dọn bàn đi, chúng ta ăn!”
Tay nghề nấu ăn của Khương Lượng rất là tuyệt, tất cả thức ăn tối hôm nay đều là do một tay hắn chế biến, Ngưu Văn Cường mang theo một chai rượu Ngũ Lương, nhà máy thuộc da gần đây làm ăn không tồi, Ngưu Văn Cường cũng có đường làm ăn rộng mở, cái chân chính khiến cho thằng nhãi này đắc ý chính là tình cảm của hắn và Đổng Hân Vũ đã có chút tiến triển, nhân tâm đã chiếm được rồi, đương nhiên là trở nên hùng hồn, huống chi Ngưu Văn Cường vốn là một chuyên gia.
Đỗ Vũ Phong nói: “Một chai rượu Ngũ Lương không đủ đâu”
Ngưu Văn Cường nói: “Yên tâm, trong xe của tôi còn, gần đây bận rộn làm nghiệp vụ của nhà máy, cho nên thùng xe của tôi lúc nào cũng có hai chai rượu cả”
Triệu Tân Vĩ nói: “Vậy thì mới được, nếu chúng ta đều uống say, vậy thì ngủ ở chỗ nào?”
Khương Lượng mang đồ ăn ra, nói: “Uống say thì ngủ ở đây, ba căn phòng bên trong tất cả đều là sàn gỗ, các người ngủ dưới đất hết”
Lý Nguyệt Mai cười cười giúp Khương Lượng cởi tạp đề ra: “Lão Khương, anh cùng bọn họ uống rượu đi, đừng để khách quý của chúng ta bị đói”
Khương Lượng nói: “Nguyệt Mai, em đi nấu hai con cá đi”
Ngưu Văn Cường nói: “Không cần phải phong phú như vậy”
Khương Lượng nói: “Chị dâu của cậu làm món cá kho tuyệt nhất Giang thành đó, không ăn là tổn thất của cậu”
Lý Nguyệt Mai cười nói: “Được rồi, anh đừng tâng bốc em nữa”
Mọi người ngồi vây lại bàn ăn, Tần Bạch mở chai rượu ra rót đầy cho mỗi người, đến khi rót cho hắn thì lại đổi qua tuyết bích, Đỗ Vũ Phong nhất thời không vui: “Tôi nói tiểu Tần này, sao cậu lại không uống?”
Tần Bạch nói: “Em lái xe mà”
Ngưu Văn Cường nói: “Lái xe không phải là lý do”
Triệu Tân Vĩ cười nói: “Để xe ở lại, uống say thì đón taxi về”
Tần Bạch không muốn uống, lúc này Trầm Vi đi vào trong bếp hỗ trợ, hắn nhìn thoáng qua phòng bếp một chút, cầu xin nói: “Các vị lão đại, em... Em chuẩn bị có con...”
Mọi người đều bật cười to lên, mặt của Tần Bạch thì đỏ rừng lên, lúng lúng nói: “Lý giải muôn năm, lý giải muôn năm” Hắn nói ra cái lý do này rồi, mọi người đương nhiên là không miễn cưỡng hắn uống rượu.