Y Đạo Quan Đồ

chương 495: không tiếc bất kỳ giá nào (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Không tiếc bất kỳ giá nào ()

Trình Chí Vĩ nghe xong báo cáo của Lương Liên Hợp cũng có chút kỳ quái, hạ giọng nói: “Tin tức chắc không lầm, chẳng lẽ có người để lộ phong thanh?”

Lương Liên Hợp nói: “Người biết chuyện này rất ít, chúng ta đã nghiêm mật phong tỏa tin tức, không thể bị tiết lộ.”

Trình Chí Vĩ nói: “Mang mấy lái xe đó về thẩm vấn kỹ càng.” Nói xong những lời này, Trình Chí Vĩ gác điện thoại, y nhìn đồng hồ, đã là tám giờ năm mươi phút tối rồi, cách trại tạm giam còn khoảng hơn mười dặm nữa.

Lái xe ở bên cạnh nói: “Trình cục, chúng ta vì sao không đi đường lớn mà lại đi đường nhỏ này?”

Trình Chí Vĩ cười nói: “Để đề phòng vạn nhất! Phong có người cướp ngục.”

Lái xe cười ha ha, nói: “Trình cục, hiện giờ là thời đại hòa bình, ai dám làm chuyện đó chứ? Không cần mạng nữa à.” Khi nói những lời này, một chiếc xe từ trước mặt lao tới.

Trình Chí Vĩ nói khẽ: “Cẩn...” Lái xe vội vàng bẻ tay lái, nhưng chiếc xe đó vẫn phóng xượt qua thân xe của họ, hai chiếc xe vì ma sát đột ngột mà thay đổi phương hướng.

Thân xe của chiếc xe đó vắt ngang lòng đường ở phía xe họ, ngăn xe cảnh sát tiếp ứng ở phía sau với phía trước một đoạn.

Lòng Trình Chí Vĩ trầm xuống, cuối cùng cũng vẫn tới, y móc súng ra, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng vù. Từ trên sườn núi ở bên cạnh, lưu đạn hơi cay liên tiếp được bắn xuống, cả con đường chìm trong khói, Trình Chí Vĩ dùng tay áo che miệng, nhưng mùi cay của lưu đạn cũng hun cho y không thể mở mắt ra nổi.

Hình Triêu Huy đứng ở trên sườn núi, dùng kính viễn vọng nhìn đêm quan sát tình cảnh ở bên dưới, cầm bộ đàm lên nói khẽ: “Hành động, đừng có làm tổn thương bất kỳ ai.”

Trương đại quan nhân đeo mặt nạ phòng độc, thân mặc quần áo dã chiến máu đen, giống như một con báo săn chắc khỏe từ trong rừng cây đang ẩn mình lao ra. Mục tiêu của hắn chính là chiếc xe tù chở Tần Manh Manh, hành động cùng hắn còn có hai đặc công của Quốc An.

Trình Chí Vĩ lảo đảo lần mò tới cửa xe, còn chưa kịp đợi y mở cửa xe thì đầu đã bị đập một cú, ngã đến rầm xuống đất, Trương Dương lấy di động của y ra bỏ vào trong túi của mình, sau đó dùng súng đập vỡ cửa xe, hai cảnh sát ở bên trong cũng bị sặc nên mất năng lực phản kháng. Trương Dương không phí nhiều công phu đã tìm được Tần Manh Manh, Tần Manh Manh bởi vì hai tay bị còng, không thể nào che được miệng mũi, khí cay hít phải nhiều hơn bất kỳ ai, đã ho tới mức sắp tắc thở.

Trương Dương bế cô ta lên, đội chiếc mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị từ trước lên mặt cô ta, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Từ khi áp dụng hành động tới khi bọn họ hoàn toàn rút lui chỉ mất đúng năm phút.

Sau khi hơi cay tan đi, mấy cảnh sát đầm đìa nước mắt nước mũi bò dậy, sau khi bọn họ hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại về tổng bộ báo cáo chuyện này, sau khi cục trưởng Trình Chí Vĩ tỉnh lại, ho mất nửa ngày mới hòa hoãn lại được, y sờ sờ cái gáy có chút âm ỉ đau, một lúc sau mới ý thức được Tần Manh Manh đã bị người ta cướp đi, y vội vàng mò điện thoại của mình, ngay cả điện thoại cũng không thấy đâu. Trình Chí Vĩ lảo đảo dứng dậy, phẫn nộ gào thét: “Đuổi theo cho tôi, cho dù là lật tung cả kinh thành lên cũng phải tìm ra Tần Manh Manh!”

Sau khi Tần Manh Manh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh, tường màu trắng, nền nhà màu trắng, đồ dùng màu trắng, điều này khiến Tần Manh Manh cảm thấy vô cùng không chân thực, cô ta từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn sống.

Cô ta chân trần bước xuống giường, cảm thấy mặt đất ở dưới chân không được chân thực, đưa tay ra, đẩy cánh cửa thuyền hình tròn, ánh mắt chói chang khiến cô ta không thể không nhắm mắt lại, cô ta ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn, nghe thấy tiếng hót của hải âu.

Tần Manh Manh khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài, cô ta cẩn thận đi lên khoang thuyền, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, hải âu đang tần tình bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, vẽ ra từng đường cong màu bạc.

Tần Manh Manh cơ hồ là không thể tin được vào mắt mình, cô ta giơ tay lên, phát hiện còng trên tay không biết đã biến đâu mất, gió biển thổi tóc cô ta bay lên, tất cả đều dạt dào sinh cơ như vậy, cô ta nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái thân hình yểu điệu đang nhìn cô ta.

Tần Manh Manh cắn chặt môi, rụt rè hỏi: “Chào chị, tôi... Tôi đang ở đâu đây?”

Cô gái đó mỉm cười: “Trên tàu thủy tới Hàn Quốc!”

“Nhưng...”

Cô gái đó mình cưới chìa tay về phía cô ta: “Tôi tên là Lệ Phù, bạn của Trương Dương, anh ta cứu cô ta ra khỏi ngục giam. Từ hôm nay, cô đã được tự do rồi, đợi khi tới Hàn Quốc, cô sẽ có một cái tên mới, quốc tịch mới, nếu như cô muốn thì còn có thể có một dung mạo mới.”

Lệ Phù mỉm cười nhắc nhở Tần Manh Manh: “Trình độ phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc là nhất lưu trên thế giới đấy!”

Tần Manh Manh không quan tâm tới những gì mà Lệ Phù nói, cô ta chỉ quan tâm tới một chuyện: “Tôi khi nào mới có thể gặp lại được con trai tôi?”

Lệ Phù mỉm cười, nói: “Hiện tại họ chắc đang ở Phủ sơn đợi chúng ta ro!”

...

Sau khi Trương Dương cứu Tần Manh Manh ra, giao cô ta cho Hình Triêu Huy, lo liệu giấy tờ cho một người là sở trường của Quốc An. Trương Dương sở dĩ làm vậy là còn có một nguyên nhân trọng yếu, quan hệ giữa hắn và Tần Manh Manh ai ai cũng biết. Tần Manh Manh bị cứu đi, hắn khẳng định sẽ thành đối tượng bị các phía hoài nghi. Không những Trương Dương cho rằng như vậy mà Hình Triêu Huy cũng thấy thế, y bảo hắn phải chuẩn bị tư tưởng đối phó với sự điều tra của cảnh sát.

Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, Trương Dương lại bị gọi tới cục cảnh sát hiệp trở điều tra, hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng cho việc này, cho nên không sợ sự tra hỏi của cảnh sát, hắn cung cấp chứng cứ đáng tin rằng không có mặt ở đó, cảnh phương cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương bỏ đi.

Trương Dương vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát thì một chiếc xe Jeep quân dụng đỗ ở bên cạnh hắn, Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường từ trên xe nhảy xuống.

Nhìn bộ dạng thế tới hùng hổ của hai người, Trương Dương không khỏi bật cười, trước khác nay khác, Tần Manh Manh hiện giờ đã thoát khốn rồi, tâm thái của Trương Dương tất nhiên là bình hòa hơn nhiều, hắn mỉm cười hỏi: “Hai vị tìm tôi có việc gì à?”

Tần Chấn Viễn gật đầu, nói: “Tần Hoan đâu?”

Trương Dương hỏi lại: “Có liên quan gì tới các anh?”

Tần Chấn Đường tức giận nói: “Anh tốt nhất hãy giao Tần Hoan ra, nếu không chúng tôi sẽ tố cao anh bắt cóc trẻ con đó!”

Trương Dương nói: “Anh muốn tố thì cứ đi mà tố, còn có chuyện gì mà nhà các anh không làm ra được đâu?”

Tần Chấn Viễn tức giận nhìn Trương Dương, nói: “Tần Hoan là cốt nhục của Tần gia chúng tôi, anh không có quyền mang nó đi, càng có quyền quyết định cuộc sống của nó!”

Trương Dương mỉm cười, nói: “Tôi không có quyền mang Tần Hoan đi, nhưng Tần Manh Manh thì có đấy!”

Tần Chấn Đường chỉ vào Trương Dương: “Tôi sớm đã biết rồi, Tần Manh Manh vượt ngục là có liên quan tới anh!”

Trương Dương nói: “Anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì cẩn thận tôi kiện anh vu khống đó!”

Tần Chấn Đường nói: “Mày nhớ đó, chuyện này chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!”

Trương Dương mỉm cười gật đầu, đột nhiên không có chút dấu hiệu nhấc chân lên, đá cho Tần Chấn Viễn ngã xuống đất. Tần Chấn Đường không ngờ hắn lại ra tay với em mình, vô thức sờ lên súng dắt ở hông.

Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: “Thứ xem, anh còn dám rút súng rồi, tôi bẻ gẫy cổ tay của anh đó!” Hắn khinh thường nhìn hai anh em Tần Chấn Viễn rồi lắc đầu: “Tôi ghét nhất là người khác nổ súng ở sau lưng tôi, món nợ này còn chưa xong đâu!”

Trương Dương hôm đó đặc biệt tới bái phỏng vợ chồng Văn Quốc Quyền, nguyên nhân là La Tuệ Ninh gọi điện cho hắn, bảo hắn tới nhà họ một chuyện.

Từ vẻ mặt âm trầm của cha nuôi Văn Quốc Quyền, Trương Dương đã ý thức được những hành vi của mình gần đây đã mang tới rất nhiều phiền phức cho ông ta, hắn thật thà ngồi xuống đối diện với Văn Quốc Quyền.

Văn Hạo Nam cũng có nhà, có chút đồng tình nhìn hắn, rót một chén trà cho Trương Dương, đặt lên bàn.

La Tuệ Ninh thầm thở dài, hỏi trước: “Trương Dương, con đưa Tần Hoan đi đâu rồi?”

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi, vấn đề này con không tiện trả lời.”

La Tuệ Ninh có chút lo lắng nói: “Thằng bé này, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ, Tần Hoan và cháu ngoại của tư lệnh Tần, con xông vào trụ sở quân khu, cường hành mang nó đi, hiện tại lại giấu Tần Hoan, Tần gia muốn kiện con. Bọn họ là nể mặt chúng ta cho nên tạm thời không làm lớn chuyện này lên, nếu như thật sự đưa chuyện này ra tòa, con phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!”

Trương Dương nói: “Bọn họ muốn kiện thì cứ kiện, con nào có sợ gì họ?”

Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: “Ai cho cậu lòng tin vậy? Cậu mang cháu ngoại của người khác đi, trên nhân tình và pháp lý, cậu rốt cuộc là có điểm nào vững chắc?”

Trương Dương nói: “Tần gia trước giờ không đối đãi với Tần Manh Manh như con gái trong nhà, mục địch mà họ muốn Tần Hoan, căn bản là muốn thông qua việc nắm được Tần Hoan mà dụ Tần Manh Manh ra!”

Văn Quốc Quyền nói: “Cậu càng lúc càng vô lý, chuyện nhà của người ta, cậu cũng muốn quản à?”

Trương Dương nói: “Tần Manh Manh đã giao phó Tần Hoan cho con, con đã đáp ứng cô ta là phải quản tới cùng!”

Văn Quốc Quyền gật đầu: “Tần gia muốn đưa cậu ra tòa, nếu như cậu không giao Tần Hoan cho họ, bọn họ sẽ tố cáo cậu bắt cóc trẻ con, cậu thật sự muốn ngồi tù à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio