Y Đạo Quan Đồ

chương 498: lòng dạ rộng rãi (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Lòng dạ rộng rãi ()

Nhìn nụ cười trên ảnh của hai người, Kiều Mộng Viện không khỏi sinh ra lòng cảm thán, tình cảm của cô ta và Hứa Gia Dũng vướng mắc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới hồi kết.

Một bức ảnh chung lúc ở Mỹ dẫn tới sự chú ý của cô ta, trên ảnh là một đám lưu học sinh nước Mỹ, trong đó có Hứa Gia Dũng, có cô ta, còn có cả Tả Hiểu Tình vừa tới nước Mỹ, bức ảnh này sở dĩ hấp dẫn của là bởi vì Hứa Gia Dũng ở trong ảnh cười rất xán lạn, lúc ban đầu chính là nụ cười này đã hấp dẫn cô ta, không biết vì sao khi Kiều Mộng Viện nhớ tới nụ cười của Hứa Gia Dũng, trong lòng lại hiện ra bóng dáng của một người khác.

Kiều Mộng Viện biết Hứa Gia Dũng có một độ từng có tình cảm với Tả Hiểu Tình, trên thực tế, chính vì Tả Hiểu Tình cự tuyệt gã ta, cho nên Hứa Gia Dũng mới chuyển sang theo đuổi mình.

Kiều Mộng Viện lúc này mới chú ý tới một chuyện, trong mỗi bức ảnh và Hứa Gia Dũng và cô ta tuy cũng đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ ưu tư, cô ta đột nhiên ý thức được rằng, Hứa Gia Dũng có thể là chưa từng thật lòng yêu mình. Kiều Mộng Viện cầm những bức thư và tấm ảnh đó lên, khập khiễng đi vào trong vườn hoa, gom những tấm ảnh và thư lại rồi châm lửa đốt, nhiều khói bốc lên, Kiều Mộng Viện dùng sức mím chặt môi, đã đến lúc mai táng tất cả ký ức rồi, đối với một nam nhân không biết quý trọng cô ta, thậm chí là chưa từng yêu cô ta, Kiều Mộng Viện sớm đã không còn lưu luyến. Cô ta là một người lý trí, cô ta biết nên lựa chọn như thế nào.

Đợi khi ảnh và thư cháy hết, Kiều Mộng Viện đứng dậy, lúc này mới thấy Trương Dương đang đứng ở ngoài hàng rào, tay hắn cầm một bó hoa tươi và một hộp quà, mỉm cười nhìn cô ta. Mặt Kiều Mộng Viện đỏ lên, chắc mình vừa rồi làm gì đều bị hắn ta nhìn thấy hết.

Kiều Mộng Viện nhìn bó hoa trong tay hắn, mỉm cười chủ động chìa tay ra nhận lấy, ghé mũi vào ngửi thử: “Rất thơm, cám ơn anh đã tới thăm tôi.”

Cô ta mời Trương Dương vào nhà ngồi.

Trương Dương đi tới phía sau Kiều Mộng Viện, nhìn bộ dạng khập khiễng của cô ta, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Vết thương vẫn chưa đỡ à? Thuốc kim sang tôi linh nghiệm lắm cơ mà nhỉ?”

Kiều Mộng Viện nói: “Đỡ rồi, nhưng tôi vẫn có chút ám ảnh nên không dám dùng sức.”

Trương Dương gật đầu, đột nhiên nói khẽ: “Chuột!”

Kiều Mộng Viện rít lên, nhảy phóc lên sa lông, thân thủ linh hoạt, tộố độ khởi động không hề kém một cao thủ võ lâm. Nghe thấy tiếng cười lớn của Trương Dương, Kiều Mộng Viện mới biết mình bị thằng ôn này lừa rồi, tức đến nỗi trừng mắt lườm hắn một cái: “Anh rảnh quá à?”

Trương Dương cười ha ha ngồi xuống sa lông: “Sự thực chứng minh, phương pháp này hử trăm lần vẫn linh!”

Kỳ thực hậu quả mà hắn muốn không chỉ là vậy, một cô gái bình thường khi nghe thấy có chuột phản ứng sẽ là rít lên sau đó tìm một nơi an toàn nhất mà lao vào tìm sự che chở, Kiều Mộng Viện lại không làm vậy, xem ra trong mắt cô ta thì sa lông vẫn an toàn hơn Trương Dương nhiều.

Kiều Mộng Viện từ trên sa lông nhảy xuống, nhìn hộp qua trong tay Trương Dương: “Thứ gì vậy?”

Trương Dương đưa hộp quà cho cô ta, Kiều Mộng Viện sau khi mở ra, bên trong chính là một đôi giày thể thao."

Kiều Mộng Viện kinh ngạc hỏi: “Vì sao lại mua giày cho tôi.”

Trương Dương nói: “Đôi giày đó của cô bẩn rồi, nói sao cũng là vì công trường sân bay mới của chúng tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại, con gái là thích đẹp nhất, thế nên mua một đôi giày mới cho cô là hợp lý nhất.”

Kiều Mộng Viện lại nhìn xuống chân hắn, phát hiện đôi giày thể thao mà hắn đi không ngờ lại cùng kiểu với mình, không khỏi hoài nghi động cơ của thằng ôn này.

Trương Dương từ trong ánh mắt hoài nghi của Kiều Mộng Viện ý thức được gì đó, mỉm cười giải thích: “Lúc tôi mua giày cho cô, thấy đôi này không tồi, cho nên thuận tiện mua cho mình một đôi, đừng nói chúng ta là người dân bình thường, cho dù là đại minh tinh còn đụng hàng nhau nữa là, cô đừng nghĩ nhiều.”

Kiều Mộng Viện nói: “Bình thường tôi ít đi giày thể thao lắm.”

Trương Dương nói: “Đi giày cao gót tuy đẹp, nhưng nói chung là không thoải mái bằng giày thể thao.” Kiều Mộng Viện nói: “Thân hình của tôi không cao, cho nên thích đi giày cao gót để bổ sung chỗ thiếu sót của mình!”

Trương Dương cười nói: “Một mét sáu cơ mà.”

Kiều Mộng Viện nói: “Một mét sáu hai.”

Trương Dương nói: “Cô tuy không cao, nhưng thân hình lại rất đẹp, lanh lợi đáng yêu lại thêm phong phạm quyến rũ.” Nói xong Trương Dương cảm thấy không đúng, người ta rõ ràng là danh môn thiên kim, mình hạ thấp cô ta quá rồi, vội vàng chữa lại: “Cô là đại gia khuê tú, danh môn thiên kim.”

Kiều Mộng Viện cười nói: “Được rồi, cái miêng vịt của anh nói gì nghe cũng hay.”

Trương đại quan nhân mặt đầy vẻ tức giận: “Cô bảo ai miệng vịt?”

Kiều Mộng Viện cười khúc khích, Trương Dương lại ngồi xuống nắm lấy chân trái của cô ta.

Kiều Mộng Viện hét lên, mặt đỏ bừng: “Anh làm cái gì đó?”

Trương Dương cười nói: “Giúp cô kiểm tra vết thương, đỡ rồi đấy!”

Hắn dùng ngón tay chạm vào lòng bàn chân màu phấn hồng của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện có chút mẫn cảm, trong lòng lại xấu hổ, muốn rút chân về.

Trương Dương cầm giày thể thao đi vào cho cô ta, thử xem có vừa không. Trương Dương cười nói: “Tôi cảm thấy cô đi vừa, xem ra nhãn lực của tôi không tồi.”

Kiều Mộng Viện có chút trách cứ, nói: “Chút tinh thần của anh đều giành hết vào những chuyện như thế này à?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Nếu là thời cổ đại, chân nữ nhân nếu bị nam nhân sờ thì cả đời này đừng hòng chạy được.”

Kiều Mộng Viện nhân cái chân trái bị thương lên, dùng đôi dày thể thao mới đạp nhẹ vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân giả vờ ngã vật ra thảm: “Lấy oán báo ơn!”

Kiều Mộng Viện bật cười khúc khích, cô ta đứng dậy: “Không đấu võ miệng với anh nữa, anh đợi chút, tôi thay quần áo rồi mời anh đi ăn cơm.”

Đôi giày thể thao mà Trương Dương mua quả thật là rất hợp chân, bước xuống thấy dưới chân mềm mại cực kỳ thoải mái. Kiều Mộng Viện về phòng thay quần áo, nhớ tới những lời vừa rồi của Trương Dương, không khỏi mỉm cười ngọt ngào, thằng ôn này đúng là mặt dày vô sỉ. Có điều hắn vô sỉ thì vô sỉ, nhưng dẫu sao cũng mang tới sự vui vẻ nhẹ nhàng đến cho Kiều Mộng Viện tâm tình đang buồn bực. Kiều Mộng Viện nhìn mình ở trong gương, lại nhìn đôi giày thể thao đó, nhón mũi chân, vòng một vòng tại chỗ, cảm giác được giải phóng khỏi giày cao gót thật sự là không tồi.

Kiều Mộng Viện đang định xuống lầu thì di động đổ chuông, cầm lên hỏi: “Alo!”

Đối phương không trả lời, Kiều Mộng Viện nhíu mày, đang định dập máu thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nam trầm thấp: “Mộng Viện!”

Kiều Mộng Viện run lên, cô ta ngàn vạn lần không ngờ rằng người gọi điện thoại tới lại là Hứa Gia Dũng.

Kiều Mộng Viện ổn định lại tình tự, nói khẽ: “Anh khỏe chứ!”

Từ sau khi Hứa Gia Dũng rời khỏi Giang Thành, đây là lần đầu tiên gã chủ động gọi điện thoại cho cô ta.

Hứa Gia Dũng nói: “Anh rất khỏe, anh đã tới Giang Thành rồi, hiện tại đang ở chính phủ nhất chiêu, chủ tịch tập đoàn của anh, Phạm Tư Kỳ tiểu thư cũng tới rồi.”

Kiều Mộng Viện hờ hững nói: “Là để bàn chuyện cổ phần của Hối Thông à?”

Hứa Gia Dũng ừ một tiếng, sau đó nói: “Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé!”

Kiều Mộng Viện nói: “Phạm tiểu thư và Hứa tiên sinh tới kinh thành, tôi đương nhiên là phải tận tình địa chủ rồi, thế này đi, trưa nay tới Tân Đế Hào nhé, tôi bảo họ chuẩn bị trước.”

Hứa Gia Dũng nói: “Được, vậy chúng ta trưa nay gặp mặt!”

Trương Dương rõ ràng là cảm thấy tình tự của Kiều Mộng Viện xuống thấp rất nhiều, hắn không biết là bởi vì cú điện thoại của Hứa Gia Dũng, ánh mắt của Kiều Mộng Viện liếc lên mặt Trương Dương, có chút khó xử, nói: “Vừa nhận được điện thoại, có khách từ xa tới, cho nên...”

Trương Dương cười nói: “Không sao, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ra ngoài tùy tiện ăn gì đó là được.”

Trương Dương cáo từ Kiều Mộng Viện rồi rời đi, vừa đi tới trước xe pickup thì nghe thấy Kiều Mộng Viện ở phía sau nói: “Hay là anh đi cùng tôi đi!”

Trương Dương quay người lại, nói: “Không hợp lý đâu, cô đi bàn chuyện làm ăn, tôi theo để làm gì!”

Kiều Mộng Viện nói: “Thì nói anh là trợ lý của tôi!”

Trương Dương gãi gãi đầu: “Trợ lý đi ăn chực à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio