Chương : Liều chết ()
Trương Dương quyết định dùng mình làm mồi để dụ Trịnh Thọ Quốc xuất thủ với hắn, để đảm bảo cho sự an toàn của hắn, Đỗ Vũ Phong đặc biệt trang bị cho hắn một chiếc áo chống đạn, Trương Dương mặc nó ở bên trong.
Tuy như vậy không thể đảm bảo một trăm phần trăm là hắn không bị tập kích, áo chống đạn không thể bảo vệ đầu.
Trương Dương ngoài miệng thì nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương. Trịnh Thọ Quốc ở trong bóng tối, hắn thì lại ở ngoài chỗ sáng, nếu như y dùng súng ngắm bắn mình, hắn cũng không dám đảm bảo rằng mình có thể né được đạn.
Từ sau khi biết Hứa Gia Dũng muốn hạ thủ đối với mình, Trương đại quan nhân cẩn thận hơn nhiều, hắn định rằng trước khi chuyện này triệt để kết thúc, hắn sẽ không đi gặp Kiều Mộng Viện, cho cô ta thời gian để bình tĩnh lại, cũng tránh làm liên lụy tới cô ta.
Nhưng Trương Dương không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động hẹn gặp mình.
Mục đích Kiều Mộng Viện gặp Trương Dương chỉ có một, cô ta vừa nghe nói tới chuyện sáng nay Hứa Gia Dũng bị đánh, tuy cô ta không có bát kỳ chứng cứ nào, nhưng vẫn đoán rằng chuyện này nhất định là Trương Dương làm, chẳng trách khi Hứa Gia Dũng gọi điện thoại cho mình lại chán nản đến vậy.
Ngồi trong sảnh uống cà phê của nội bộ công ty Hối Thông, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía đông, bởi vì giờ là lúc làm việc buổi chiều cho nên trong sảnh cà phê chỉ có hai người họ.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: “Trương Dương, anh tha cho gã đi, để gã rời khỏi Giang Thành.”
Trương Dương thở dài, nói: “Mộng Viện, tôi không hề cản gã.”
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, tựa hồ như muốn nhìn thấu tim hắn, Trương Dương rất thản nhiên nhìn lại Kiều Mộng Viện, lăn lộn trên quan trường hai năm, tố chất tâm lý của thằng ôn này tu luyện càng ngày càng tốt."
Kiều Mộng Viện nói: “Tôi không rõ cách anh vì sao phải đấu tới tôi chết anh sống? Tôi không muốn gạt anh, vừa rồi Hứa Gia Dũng có gọi điện cho tôi.”
Trương Dương nói: “Gã bảo gì? Có phải lại muốn lừa cô không?”
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói: “Gã nói gì không quan trọng, bởi vì tôi sớm đã không còn quan tâm. Trương Dương, chuyện này tới đây là dừng đi, gã coi anh là kẻ thù giết cha, một mực đều muốn tìm anh trả thù. Có thể nói tình trạng của gã hiện giờ căn bản chính là do một tay gã tạo thành, nếu như gã đồng ý bỏ cuộc, anh vì sao còn không chịu tha cho gã. Oan oan tương báo khi nào mới dứt, anh tin tôi một lần đi.”
Trương Dương nói: “Gã nói với cô thế này đúng không, gã nói mình sai rồi, gã nói sẽ vứt bỏ thù hận...”
Kiều Mộng Viện nói: “Gã đã đồng ý từ bỏ không mua lại Hối Thông nữa, còn muốn chuyển nhượng chỗ cổ phần còn lại của Hối Thông cho tôi. Trương Dương, bỏ đi, trên thế giới này có gì mà không đặt xuống được đâu? Chẳng lẽ cứ phải làm đến mức không đội trời chung ư?”
Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, hắn không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động tìm mình cầu tình cho Hứa Gia Dũng, hắn uống một ngụm cà phê, nói khẽ: “Mộng Viện, cô có còn nhớ không? Tôi từng nói, tôi sẽ không lừa và lợi dụng cô nữa.”
Kiều Mộng Viện không nói gì, cô ta lặng lẽ nhìn Trương Dương, cô ta cũng từng nói rằng không gia nhập vào chuyện giữa hắn và Hứa Gia Dũng nữa, nhưng Kiều Mộng Viện thực sự là không nhẫn tâm nhìn thấy họ đấu đến người sống ta chết. Khi Hứa Gia Dũng gọi điện thoại tới, Kiều Mộng Viện nhận tức rõ rằng mình đối với Hứa Gia Dũng sớm đã mất đi sự yêu thương của ngày trước. Cái tên Hứa Gia Dũng này cũng không còn khiến cô ta cảm thấy động lòng nữa. Cô ta chỉ cảm thấy Hứa Gia Dũng quá đáng thương, Hứa Gia Dũng hiện tại đã mất đi cả sự nghiệp, mất cả tình yêu, cơ hồ là mất cả nhân sinh. Ở trước mặt Trương Dương, Hứa Gia Dũng chỉ là một kẻ thất bại không hơn không kém, có thể khiến Hứa Gia Dũng trước giờ luôn kiêu ngạo phải nói ra lời nhận thua, là một chuyện khó khăn đến cỡ nào, gã đã muốn bỏ đi, Trương Dương vì sao còn đuổi tận giết tuyệt? Kiều Mộng Viện chỉ muốn Trương Dương có thể có được sự khoan dung của một người giành chiến thắng.
Trương Dương nói khẽ: “Tôi thừa nhận, rất nhiều phiền phức của Hứa Gia Dũng hiện tại là do tôi chế tạo ra, nhưng tôi sẽ không cứ vậy mà bỏ qua đi, bởi vì cô không hiểu gã, gã đã mất đi lý trí rồi, gã hiện tại là một thằng điên, vì báo thù mà gã không tiếc trả bất cứ giá nào, gã sẽ không dừng tay.”
Kiều Mộng Viện tức giận nói: “Anh luôn miệng nói gã đã mất đi lý trí, gã là một thằng điên, nhưng anh không phải cũng thế ư, anh cũng bị cừu hận che mờ hai mắt rồi.”
Trương Dương lắc đầu: “Toi không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng tôi trước giờ không sợ người khác khiêu chiến chính diện, nếu như tất cả sự thù hận của Hứa Gia Dũng là nhắm vào tôi, tôi sẽ cho gã một cơ hội để quyết đấu công bằng, nhưng gã lại không như vậy, gã muốn làm thương hại tới bạn bè của tôi, người thân của tôi, thậm chí là cả cô nữa. Tôi quyết không đáp ứng, vì các người, tôi sẽ sớm tiêu trừ ẩn hoạn này, tôi muốn gã không gượng dậy nổi, phải thất bại thảm hại.”
Kiều Mộng Viện rít lên: “Đủ rồi, anh chỉ là tìm một cái cớ cho lòng báo thù của mình.”
Trương Dương nói: “Đúng, tôi là đang tìm cớ, nhưng tôi căn bản không tin gã. Mộng Viện, cô bị lừa chưa đủ ư? Cô thử nghĩ đến những gì mà gã đã làm xem, cô tin rằng gã sẽ hối cải sao?”
Kiều Mộng Viện nói: “Tôi cũng mệt rồi, tôi không muốn nhìn các anh tranh đấu nữa. Gã đã muốn đi, anh vì sao không cho gã cơ hội.” Kiều Mộng Viện đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô ta cắn chặt môi, hai tay chống xuống mặt bàn.
Trương Dương lại uống một ngụm cà phê, phát hiện sắc mặt của Kiều Mộng Viện có chút không ổn, ngạc nhiên nói: “Mộng Viên, cô sao vậy?”
Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta cảm thấy mình vô cùng hư nhược, cố gắng đứng dậy, nói: “Không được rồi, tôi mệt quá, tôi... Phải về công ty.” Còn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Trương Dương thấy vậy thì đại kinh thất sắc, hắn lập tức ý thức được trong cà phê khẳng định là có vấn dề, mình thật sự là con mẹ nó quá sơ ý rồi, không ngờ lại không phát hiện ra sớm. Trương Dương đang chuẩn bị đỡ Kiều Mộng Viện dậy thì cũng cảm thấy khí tức không thông, hai mắt biến thành cây xè, mí mắt tựa hồ như nặng ngàn cân. Trương đại quan nhân móc di động ra, lúc này thì vù vù hai tiếng, hai viên đạn gây mê phân biết cắm vào mông và đùi hắn, Trương Dương ngã vật xuống.
Trương Dương vô số lần tưởng tượng tình cảnh mình bị tập kích, nhưng chưa từng nghĩ đến kẻ ám toán lại đánh thuốc vào cà phê mà hắn uống, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng bị ám toán, nếu như ở bên ngoài thì sự cảnh giác của Trương Dương có lẽ sẽ cao hơn một chút, nhưng đây là nội bộ công ty của Kiều Mộng Viện, hắn không ngờ người ta lại ra tay ở đây.
Trương Dương tiềm vận nội lực muốn bức loại thuốc mê không tên đó ra khỏi cơ thể, nhưng hắn lúc này lại không vận nổi nửa phần khí lực. Căn cơ thâm hậu của Trương đại quan nhân cơ bản đã mang lại tác dụng rất lớn, hắn không hề hôn mê, tai vẫn nghe thấy tiếng quay của bánh xe.
Lại là hai nam tử mặc quần áo nhân viên vệ sinh đẩy một chiếc xe nhỏ tới, hai người trước tiên ôm lấy Trương Dương rồi ném vào trong xe, sau đó lại đặt Kiều Mộng Viện lên người Trương Dương rồi dùng vải đậy lên.
Tay của Trương Dương lúc này tuy tê đi, nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo.
Một người trong đó nói với giọng khàn khàn: “Mày tới bãi đỗ xe đi, tao đi xuống cầu thang rồi hội hợp với mày.”
Một nam tử khác nói: “Có một chiếc xe cảnh sát ở bên ngoài.”
t r u y e n c u a t u i N e t
Tên giọng khàn khàn cười khành khạch, nói: “Đám cảnh sát đó toàn là hạng phế vật, đợi chúng phát hiện ra thì chúng ta đã rời khỏi Giang Thành rồi.”
Trương đại quan nhân cảm thấy rất lạ, đầu óc của mình không ngờ vẫn có thể tỉnh táo đến vậy, những lời nói ở bên ngoài hắn nghe không sót chữ nào, nhưng chân tay thì lại không thể động đậy được, ngực bên phải của Kiều Mộng Viện áp lên mặt hắn, may mà không bịt mũi hắn, nếu không Trương đại quan nhân chỉ có nước nghẹt thở mà chết.