Chương : Lấy trứng chọi đá ()
Sắc mặt của Hứa Gia Dũng sầm xuống, ngồi trong xe Lincoln, gã muốn rời khỏi Giang Thành, nhưng ngày hôm nay ra cửa không thuận lợi, sự cố giao thông, sự kiện ẩu đả các loại. Thời gian của gã bất tri bất giác đã hết sạch, sắc trời ở bên ngoài đã tối dần, Hứa Gia Dũng biết rằng hôm nay không đi được rồi.
Phạm Tư Kỳ nói: “Chúng ta có đi nữa không?”
Hứa Gia Dũng lắc đầu, gã đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, nói với tài xế: “Tới Hối Thông xem nào!”
Khi xe lái tới trước cửa Hối Thông, bóng tối đã phủ xuống, đợi khi đỗ xe xong, Hứa Gia Dũng đẩy cửa bước xuống, gã đứng ở giữa đường nhìn đèn đuốc ở trên tòa nhà công ty Hối Thông. Gã tìm vị trí của văn phòng Kiều Mộng Viện, cửa sổ đen kịt, Hứa Gia Dũng lặng lẽ nhìn cửa sổ, tựa hồ như nhìn thấy cảnh đèn trong phòng sáng lên, Kiều Mộng Viện đang ngồi ở trước bàn làm việc trong phòng đọc giấy tờ, Hứa Gia Dũng thở dài, gã vẫn chưa nhận được tin tức, không biết Trịnh Thọ Quốc có hoàn thành nhiệm vụ mà mình giao cho không.
Khi Hứa Gia Dũng đang chuẩn bị lên xe thì di động của gã đổ chuông.
Hứa Gia Dũng mỠđiện thoại, nghe thấy tiếng cười lạnh của Trương Dương, Hứa Gia Dũng lập tức biến sắc, gã run giọng nói: “Mày là ai?”
“Tao là quỷ, tao là quỷ bị mày giết!”
Hứa Gia Dũng gần lên: “Mày nói dối!”
Trương Dương nói: “Mày thuê Trịnh Thọ Quốc giết tao, mày hận tao thì chỉ nên nhắm vào tao thôi, vì sao còn hại Kiều Mộng Viện, vì sao lại muốn làm thương hại người đã từng yêu mày, từng vì mày nhiều như vậy, từng thật lòng muốn giúp mày.”
Hứa Gia Dũng nắm chặt điện thoại nhìn xung quanh, nhưng gã không phát hiện ra bóng dáng của Trương Dương: “Mày ra đây, mày ra đây cho tao!” Hứa Gia Dũng gầm lên như phát điên.
Trương Dương nói: “Mà rõ ràng có thể sống thoải mái, vì sao lại cứ tự bức mình vào tuyệt lộ?”
Hứa Gia Dũng gần lên: “Là mày bức tao!”
Trương Dương nói: “Có biết hôm nay Kiều Mộng Viện hẹn tao làm gì không?”
Hứa Gia Dũng lắc đầu.
Trương Dương nói: “Cô ta hẹn tao tới sảnh cà phê của Hối Thông là để khuyên tao bỏ qua cho mày, bảo tao cho mày một con đường sống, cho dù là mày làm nhiều chuyện có lỗi với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn giúp mày, cô ấy cảm thấy mày đáng thương, cô ấy thương hại mày!”
Hứa Gia Dũng gầm lên: “Tao không cần cô ta thương hại, tao không cần bất kỳ ai thương hại!”
Trương Dương nói: “Hiện tại cho dù là mày muốn cô ấy thương hại mày thì cũng không có cơ hội nữa rồi.”
Hứa Gia Dũng trong lòng trầm xuống, tuy gã sớm đã quyết định muốn giết cả Kiều Mộng Viện với Trương Dương, nhưng lúc này nghe thấy Trương Dương nói vậy thì vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng, gã phát hiện mình sai rồi, ở sâu trong lòng gã vẫn còn yêu Kiều Mộng Viện, gã vì sao lại muốn giết cô ta? Người mà gã thật sự muốn giết là Trương Dương thì vẫn còn sống, nhưng Kiều Mộng Viện thì...
Hứa Gia Dũng nuốt lệ ngẩng đầu lên, khiến gã kinh ngạc là, đèn ở văn phòng của Kiều Mộng Viện lại được bật lên, một bóng người đứng trước cửa sổ, tuy cách rất xa, nhưng Hứa Gia Dũng vẫn có thể nhận ra đó là Trương Dương. Hứa Gia Dũng hét vào điện thoại: “Mày vẫn còn sống.”
Trương Dương nói: “Thấy tao vẫn còn sống mày phải chăng là rất thất vọng? Hứa Gia Dũng, tao nói rõ cho mày biết, Trịnh Thọ Quốc đã sa lưới rồi, y đã khai ra hết chuyện mày thuê y giết người, mày cho rằng mình rất cao minh, có thể giấu được tất cả mọi người ư, nằm mơ đi!”
Hứa Gia Dũng nắm chặt điện thoại, lúc này gã đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa.
Hứa Gia Dũng quay người lại, có mấy chiếc xe cảnh sát đang sáng đèn lái về phía Hối Thông, gã cơ hồ là trong nháy mắt hạ quyết định, sải bước về phía Hối Thông, hét vào trong điện thoại: “Mày đợi tao, mày có gan thì đợi tao!”
Trương Dương nói: “Tao đợi mày, tao ngồi ở trong văn phòng của Mộng Viện đợi mày.”
Hứa Gia Dũng không biết lấy đâu ra dũng khí, gã đi tới trước văn phòng của Kiều Mộng Viện, tung chân đá bay cửa phòng.
Trương Dương thân mặt quần áo cảnh sát đang ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn Hứa Gia Dũng từ ngoài xông vào.
Hứa Gia Dũng hai mắt đỏ rực như máu, gã rít lên: “Là mày hại chết Kiều Mộng Viện!”
Trương Dương thở dài: “Hứa Gia Dũng, mày vĩnh viễn là hạng chẳng ra gì cả, mày giống như ông già đã chết của mày, toàn bộ đều là phế vật, toàn bộ là hạng cặn bã của xã hội! Trịnh Thọ Quốc và đồng bọn của y đã khai mày ra rồi, mày đợi ngồi tù đi!”
Hứa Gia Dũng giống như một con sư tử bị chọc giận, gầm gừ lao lên, bất kể hậu quả mà lao lên. Trương Dương lách người, Hứa Gia Dũng vồ trượt, hành động tiếp theo của Trương Dương lại nằm ngoài ý liệu của Hứa Gia Dũng, hắn không đánh nhau với Hứa Gia Dũng mà lại quay người chạy ra cửa.
Hứa Gia Dũng cầm lên: “Mày đứng lại, mày đứng lại cho tao!”
Trương Dương càng đi càng nhanh, khi Trương Dương sắp ra khỏi cửa lớn của Hối Thông thì đột nhiên quay người lại ném một vật cho Hứa Gia Dũng: “Cho mày này!”
Hứa Gia Dũng thấy một vật thể đen xì bay tới, theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, nhưng sau khi gã nhìn thấy rõ vật này thì không khỏi giật nảy mình, Trương Dương không ngờ lại ném cho gã một khẩu súng.
Hứa Gia Dũng lúc này đã hoàn toàn rơi vào trong trạng thái điên cuồng, tình tự của gã không thể nào khống chế được, nắm chặt vũ khí, đuổi theo Trương Dương, nhắm chuẩn vào lưng Trương Dương, liên tục nhấn cò, tiếng súng cạch cạch khiến Hứa Gia Dũng bình tĩnh lại, Trương Dương căn bản là không bỏ đạn vào súng, hoặc có thể nói đây căn bản chỉ là một khẩu súng giả.
“Vù!” Một viên đạn rạch phá hư không vô cùng chuẩn xác bắn vào đầu gối trái của Hứa Gia Dũng, sau đó liên tục có hai phát súng nữa bắn tới. Hứa Gia Dũng dang hai tay ra, hoang mang nhìn lỗ đạn ở trước ngực, rồi từ từ quy xuống như cảnh quay chậm trong phim, gã ôm ngực, nhìn thấy máu đỏ từ kẽ tay chảy ra ngoài, Hứa Gia Dũng bật cười, tựa hồ như có một loại cảm giác khoan khái sau khi được giải thoát, gã lại nhìn thấy Kiều Mộng Viện.
Một viên đạn bắn trúng đầu gã, Hứa Gia Dũng cuối cùng cũng ngã xuống đất, tay chân không ngừng co giật.
Trương Dương nhìn Hứa Gia Dũng, nhìn đối thủ một lòng muốn báo thù mình cuối cùng cũng gục ngã trước mặt mình, trong lòng hắn không những không có cảm giác thắng lợi của người chiến thắng, ngược lại còn cảm thấy một loại bi ai, Hứa Gia Dũng vốn không nên đi tới bước này.
Cảnh sát toàn thân vũ trang từ xung quanh bao vây lại, hành động lần này do Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong liên hợp chỉ huy.
Khương Lượng cầm khẩu súng ở trên mặt đất lên, nhíu mày nói: “Súng giả! Gã không ngờ lại cầm một khẩu súng giả!”
Đỗ Vũ Phong không nói gì, lén lút trao đổi với Trương Dương một ánh mắt chỉ có thể hiểu ngầm chứ không được nói ra.
Một đội viên tới kiểm tra hô hấp của Hứa Gia Dũng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Sếp, gã vẫn còn thở!”
【 truyen cua tui @@ Net ]
Khương Lượng hô: "Lập tức gọi xe cứu thương.
Trương Dương nhìn Hứa Gia Dũng, thân thể của Hứa Gia Dũng vẫn không ngừng co giật trong vũng máu. Trương Dương ngồi xuống, nói khẽ: “Mộng Viện vẫn còn sống, cô ấy không sao, Trịnh Thọ Quốc đã nói ra chuyện mày thuê y giết tao với giá ba trăm vạn rồi!”
Khóe miệng Hứa Gia Dũng phát ra một nụ cười kỳ quái, nụ cười của gã đã cứng lại trên mặt.
Điện thoại của Hứa Gia Dũng không ngừng đổ chuông, Khương Lượng cầm lên ấp nút nghe.
Một giọng nữ quan tâm vang lên: “Gia Dũng, anh có sao không? Đừng ở lại Giang Thành nữa, đi đi, đấu mãi cũng không có ý nghĩ gì đâu.” Nghe thấy bên kia thủy chung không có ai đáp lời, phía đó tựa hồ như ý thức được gì đó: “Gia Dũng... Anh sao rồi?”
Khương Lượng mấp máu môi, do dự một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi, Hứa Gia Dũng đã...”
Đỗ Vũ Phong ngồi xuống, sờ động mạch của Hứa Gia Dũng, xác định gã đã chết, quay sang lắc đầu với Khương Lượng.
Khương Lượng dừng lại một lúc lâu mới nói: “... Anh ta chết rồi!”