Chương : Phù rể ()
Vương Hoa Chiêu cười nói: “Triệu Tĩnh, mở cửa đi, anh em tới kìa!”
Triệu Tĩnh ở bên trong cười nói: “Anh em thì sao, hôm nay có phải là anh em kết hôn đâu!”
Trương Dương nói: “Con bé lừa đảo, không mở cửa lát nữa anh không tha cho cô đâu!”
Triệu Tĩnh nói: “Em chả sợ!”
Vương Hoa Chiêu nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu trợ, lúc này Đinh Triệu Dũng và Đinh Bân cũng tới xem náo nhiệt, Trương Dương cười nói: “Em còn không mở cửa là anh tìm Đinh Bân tính sổ đấy.”
Triệu Tĩnh nghe thấy vậy thì hoảng quá, vội vàng mở cửa ra, cả đám người hớn hở ùa vào. Triệu Tĩnh Tức đến nỗi đấm mấy phát vào vai anh trai mình, miệng lẩm bẩm: “Còn không đưa bao lì xì!”
Vương Hoa Chiêu vội vàng nộp bao lì xì lên, hôm nay không thể đắc tội với phù dâu được.
Gõ cửa viện, đi tới phòng khách, hai vợ chồng Tằng Lai Châu đều tươi cười ngồi đợi ở đó, Vương Hoa Chiêu quỳ phốc xuống, nói: “Cha, mẹ!”
Hai vợ chồng Tằng Lai Châu vui đến không khép miệng lại được, bọn họ đều rất hài lòng với Vương Hoa Chiêu, Tằng Lai Châu cười cười đưa cho Vương Hoa Chiêu một bao lì xì, nói: “Lệ Bình đang ở trên lầu đó, mau lên đi!”
Trương Dương cũng cười chào bí thư Tằng, ở bên cạnh có người vỗ vai hắn, Trương đại quan nhân thầm nghĩ ai vậy? Nam nhân hay nữ nhân đều chỉ được nhìn chứ không được sờ, quay người lại nhìn, thì ra là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng. Trương Dương cười chào: “Bí thư Lưu, tôi không phạm sai lầm, hôm nay là ngày vui, cô đừng tìm tôi làm phiền.”
Lưu Diễm Hồng nói: “Tôi đang muốn tìm cậu tính sổ đây, không ngờ cậu lại chạy tới đây làm phù rể!”
Trương Dương biết cô ta nhất định là vì chuyện của Sở Yên Nhiên, hắn cười nói: “Tôi làm phù rể chứ không phải là làm chú rể, cô tìm tôi tính sổ gì chứ?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Lát nữa sẽ nói chuyện với cậu!”
[ truyen cua tui dot net ]
Thấy Lưu Diễm Hồng, Ngô Minh cũng bước tới, cười bồi nói: “Bí thư Lưu, cô cũng tới giúp đỡ à!”
Lưu Diễm Hồng gật đầu.
Trương Dương biết là Ngô Minh đang theo đuổi Lưu Diễm Hồng, thầm nghĩ trong lòng, Ngô Minh này đúng là một thằng tồi, không những cướp vị trí bí thư thị ủy của Thường Tụng mà còn muốn câu dẫn Lưu Diễm Hồng, thằng chó, có lúc mày sẽ phải khóc.
Vương Hoa Chiêu ở trước phòng Tằng Lệ Bình lại bị cản ở ngoài cửa, người Trung Quốc kết hôn rất ầm ĩ, Vương Hoa Chiêu gọi mấy tiếng lão bà, gọi tới sắp vỡ cả cổ họng thì bên trong mới mở cửa. Vương Hoa Chiêu bước vào, trước tiên là tặng hoa tươi của Tằng Lệ Bình, mọi người đều chen vào. Trương Dương quát: “Đừng có chen, chúng ta để tân lang tân nương có khoảng trời riêng đi, để hai người họ thổ lộ với nhau.”
Vương Hoa Chiêu không biết thổ lộ gì cả, vừa muốn giúp Tằng Lệ Bình đi giày, vừa muốn giúp cô ta đeo nhẫn, hai mục công tác này đều bắt đầu từ quỳ xuống. Vương Hoa Chiêu quỳ xuống trước mặt Tằng Lệ Bình, rất thâm tình nói: “Lão bà, gả cho anh đi!”
Trương Dương cười ha ha, nói: “Giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, còn cầu hôn làm cái gì nữa, lắm chuyện quá, chúng ta là tới cướp dâu!”
Mọi người đều cười rống lên, Vương Hoa Chiêu ôm Tằng Lệ Bình lên, có người dặn Tằng Lệ Bình phải khóc, tân nương khi rời khỏi nhà mẹ đẻ đi lập gia đình, phải giả vờ nặn ra hai giọt nước mắt, nhưng Tằng Lệ Bình ấp ủ tình cảm cả nữa ngày mà vẫn không khóc ra được, kết hôn là chuyện vui, bố ai mà khóc cho nổi?
Trong tiếng pháo, Vương Hoa Chiêu bế Tằng Lệ Bình ra khỏi cửa, Tằng Lệ Bình tuy thân hình không cao, nhưng rất đậm đà, Vương Hoa Chiêu bình thường rèn luyện không đủ, lúc này đã mệt đến đầu đầy mồ hôi rồi.
Trương Dương cười nói: “Hoa Chiêu, có cần tôi thay cậu một lát không?”
Triệu Tĩnh cười nói: “Anh, ở đây có chuyện của anh à?”
Tằng Lệ Bình nhìn thấy xe cưới ở trước cửa, trong lòng có chút không cao hứng, ôm cổ Vương Hoa Chiêu, nói: “Sao toàn là xe Satana thế!”
Vương Hoa Chiêu nói khẽ: “Là ý của cha mà!”
Tằng Lệ Bình bĩu môi, hai giọt lệ ủy khuất rơi xuống, nói khẽ: “Cả đời kết hôn có một lần, là chúng ta kết hôn hay là ông ấy kết hôn, sao anh chuyện gì cũng nghe ông ấy thế!”
Vương Hoa Chiêu đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi, làm sao mà nói được gì nữa.
Tằng Lệ Bình đột nhiên chỉ vào chiếc xe Land Rover ở trước mặt: “Em lên xeđó!” Mình nói sao cũng là khuê nữ của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, hiện tại xe cưới chẳng khác nào kiệu hoa khi xưa, xe Santana thì trông nghèo hèn quá.
Vương Hoa Chiêu nói: “Xe đó là của Trương Dương.”
“Em cứ muốn lên!” Tằng Lệ Bình cũng rất bướng.
Người khác không nghe thấy hai vợ chồng này thì thầm cái gì, nhưng Trương đại quan nhân lại nghe rất rõ ràng, Trương Dương đã bước lên trước mở cửa xe ra, Vương Hoa Chiêu rất cảm kích nhìn Trương Dương một cái, bế Tằng Lệ Bình lên xe Jeep, theo lý mà nói thì gã nên nhẹ nhàng đặt Tằng Lệ Bình xuống ghế sau, nhưng gã thực sự là quá mệt rồi, cơ hồ là ném Tằng Lệ Bình xuống. Tằng Lệ Bình trừng mắt lườm gã, nói khẽ: “Anh nhẹ nhàng một chút, cẩn thận làm cục cưng đau!”
Trương đại quan nhân tai rất linh mẫn, thường nghe thấy những chuyện không nên nghe, hắn nhịn không được muốn bật cười, nhưng loại chuyện này cũng không có gì mà buồn cười cả, xem ra thời đại này thịnh hành lên xe trước mua vé sau, có điều Vương Hoa Chiêu so với Tần Bạch thì hanh phúc hơn nhiều, đứa con trong bụng Tằng Lệ Bình có tám chín phần mười là của gã. Trương đại quan nhân trong đầu dùng từ tám chín phần mười, lập tức ý thức được mình quá tà ác, hai vợ chồng người ta tình cảm tốt như vậy, nên nói là một trăm phần trăm là của Vương Hoa Chiêu mới đúng. Song hỉ lâm môn, lại thấy song hỉ lâm môn rồi!
Vương Hoa Chiêu đón Tằng Lệ Bình về tân phòng, thời gian ở lại cũng không dài, gã bảo những người khác trực tiếp đến khách sạn, gã và Tằng Lệ Bình phải đi thêu giấy hỉ, mười một giờ sẽ tới điển lễ Nam Quốc sơn trang.
Triệu Tĩnh mỉm cười đi tới trước mặt Trương Dương: “Anh, em biết là anh tới mà.”
Trương Dương vươn tay ra kéo cái bím tóc của cô ta một cái.
Triệu Tĩnh nói: “Đáng ghét, tóc vừa làm xong lại bị anh làm hỏng rồi.”
Trương Dương nói: “Con nhóc em càng lúc càng đỏm dáng!”
Triệu Tĩnh cười nói: “Ai chả yêu cái đẹp, bộ Tây trang của anh trông cũng rất đỏm dáng!”
Nhắc tới bộ tây trang này, Trương Dương không khỏi nhớ tới Ngô Minh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngô Minh ở đằng xa cũng đang nhìn hắn, Ngô Minh người ta là định đổi quần áo cho hắn, nhưng Trương Dương lại không muốn đổi, ít nhất thì hiện tại không muốn đổi.
Tần Thanh và Thường Hải Tâm sóng vai bước về phía Trương Dương, bọn họ đều nhận ra em gái của Trương Dương, Triệu Tĩnh mỉm cười chào hỏi họ rồi quay người đi tìm Đinh bân.
Tần Thanh nói: “Ở đây không có chuyện gì cả, đinh đi nhờ xe của anh, chúng ta tới Nam Quốc sơn trang!”
Trương Dương kéo cửa xe, mời hai người họ lên xe, thấy Đinh Bân lái xe Jaguar của Đinh Triệu Dũng chở Triệu Tĩnh đi lướt qua xe họ, Triệu Tĩnh ở sau cửa sổ vẫy tay với hắn.
Tần Thanh nói: “Tình cảm giữa em gái anh và Đinh Bân không tồi!”
Trương Dương nói: “Biết làm sao được, con gái lớn rồi kiểu gì cũng bay mất, lời tôi nói nó có nghe đâu!”
Tần Thanh nói: “Tình yên vốn là chuyện anh tình em nguyện, anh tuy là anh trai, nhưng tình cảm của em gái thì anh không thể can thiệp được.”
Thường Hải Tâm nói: “Tôi thấy phó thị trưởng Trương chính là chỉ cho phép quan phóng hỏa nhưng không cho phép bách tình đốt đèn!”
Trương Dương cười nói: “Tôi phóng hỏa thì sao chứ? Đó là bởi vì tôi có năng lực phóng hỏa, nếu thằng mù đốt đèn mới lãng phí!”
Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều bật cười.
Tần Thanh nói: “Tằng Lệ Bình sao lại ngồi xe của anh vậy?”
Trương Dương nói: “Cô ta chê xe Satana quá kém, bí thư Tằng của chúng ta khiêm tốn, nhưng Tằng đại tiểu thư thì cả đời này cũng chỉ cưới có một lần, không muốn quá sơ xài.”
Thường Hải Tâm nói: “Kỳ thực cũng không cần theo chủ nghĩa hình thức quá, con gái kết hôn dùng mấy chiếc xe đẹp cũng có sao đâu.”
Trương Dương nói: “Đúng thế, thật sự muốn ra vẻ thanh liêm cho người khác thấy thì dứt khoát kiếm một chiếc xe ba gác đi, để Vương Hoa Chiêu kéo Tằng Lệ Bình về nhà.”
Thường Hải Tâm cười nói: “Anh còn nói nữa à, nếu thật sự là xe ba gác thì có chút muốn chơi trội mới đúng!”
Trương Dương nói: “Cô thích không, đợi tương lai cô kết hôn rồi, tôi cho cô ngồi xe ba gác về nhà chồng.”
Thường Hải Tâm đột nhiên trầm mặc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Thanh nhìn ra gì đó, cô ta nói khẽ: “Kỳ thực kết hôn chỉ là làm cho người khác xem thôi, chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt thì hà tất phải quan tâm tới ánh mắt của người khác.” Câu này rõ ràng là nói cho Trương Dương nghe.
Trương đại quan nhân trong lòng rất cảm động, nhưng ngoài miệng thì không thể nói gì, dẫu sao thì Thường Hải Tâm cũng ở đây, nói nhiều thì không tiện.
Thường Hải Tâm buồn bã thở dài: “Biển người mênh mông, nào có chuyện lưỡng tình tương duyệt!”
Tần Thanh cười nói: “Còn trẻ tuổi sao lại bi quan thế?”
Thường Hải Tâm nói: “Không phải là bi quan, em luôn cảm thấy nam hoan nữ ái anh anh em em không có gì thú vị cả, chị nói xem, em không phải là đã nhìn thấu hồng trần rồi chứ?”
Trương đại quan nhân tiếp lời: “Cô cảm thấy nam hoan nữ ái không có ý tứ, chẳng lẽ là không thích vũ trang mà lại thích hồng trang à? Hải Tâm, thân là bạn bè tôi phải khuyên cô, là một cán bộ quốc gia, cô nhất định phải xây dựng tình cảm quan chính xác, chuyên nam vs nam, nữ vs nữ đó là cặn bã của chủ nghĩa tư bản, chúng ta không được dính vào!”
Thường Hải Tâm cũng bị hắn nói cho đỏ mặt, thằng ôn này căn bản là trộm đổi khái niệm.
Tần Thanh cười mắng: “Anh muốn chết à, cái gì cũng nói ra miệng được, anh mới là đồng tính luyến ái đó!”
Trương Dương nói: “Tôi không có hứng thú với nam nhân!”
Trương Hổ nói: “Tôi cũng không có hứng thú với nữ nhân!” Nói xong nhất thời cảm thấy mình nói sai, liền bổ sung: “Tôi đối với nam nhân cũng không có hứng thú!”
Trương Dương cười ha ha, ngay cả Tần Thanh cũng bật cười.
Thường Hải Tâm xấu hổ, mặt đỏ bừng, gắt: “Trương Dương, anh căn bản không phải là người tốt!”