Chương : Chuyên quyền độc đoán. ()
Trên đường đến phòng họp, Kiều Chấn Lương bỗng nhiên nhớ đến câu nói kia của Thường Lăng Không, tôi phục tùng tất cả an bài của lãnh đạo, lúc này mới nhấm nháp ra một ít vị đạo, tên nhóc này chơi chữ với mình đây mà, tất cả phục tùng an bài của lãnh đạo, phục tùng tất cả an bài của lãnh đạo, nghe qua thì giống nhau, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thì lại không giống, Kiều Chấn Lương mang theo nụ cười đi vào trong phòng họp.
Đám thường ủy đều đã đến hết, đó là một lệ bất thành văn ở đây, Kiều Chấn Lương thông thường sẽ là người tới trễ nhất, không phải là ông đến trễ, mà là bởi vì người khác đến sớm hơn, tuy rằng chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng ma biểu hiện ra sự tôn trọng của các thường ủy dành cho ông.
Kiều Chấn Lương sau khi ngồi xuống liền cười nói: “Hội nghị thường ủy của chúng ta được mở rất nhiều, ngày hôm nay tôi cũng chưa nhớ được đề tài thảo luận của hội nghị”
Tất cả thường ủy đều cười.
Kiều Chấn Lương nói: “Bình thường chúng ta nghe nói đến một vị lãnh đạo ăn không ngồi rồi, sẽ cảm thấy người này sao lại như vậy? Đang trong vị trí không thể mưu cầu cho mình, nhưng mà người này lại không làm gì cả, và đám người chúng ta cũng có thể không có việc gì để làm cả, như vậy chứng minh rằng sự phát triển của Bình Hải đã đi vào quỹ đạo rồi, mỗi một thành phố mỗi một cơ sở đều phối hợp rất ăn ý, không cần những lãnh đạo chúng ta quan tâm. Chỉ là bây giờ không được, Bình Hải còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta đến làm, nếu chúng ta không làm gì, thì dân chúng khẳng định sẽ cong cột sống xuống” Kiều Chấn Lương nói đến đây liền uống một ngụm trà, nói: “Mọi người cứ tùy tiện nói một chút, nhìn xem có cái gì cần giải quyết”
Bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên nói: “Bí thư Kiều, kế hoạch điều chỉnh cho tầng lớp lãnh đạo của thành phố Lam Sơn đã được làm ra”
Kiều Chấn Lương nói: “Vậy nói ra một chút đi, có tất cả mọi người ở đây, chúng ta có thể thương lượng một chút”
Khổng Nguyên nói: “Thông qua sự suy nghĩ cẩn thận và điều tra nhiều mặt của bộ tổ chức tỉnh ủy, chúng tôi kết luận sơ bộ rằng đồng chí Ngô Minh là người được chọn có điều kiện tốt nhất để tiếp nhận vị trí của đồng chí Chu Vũ Dương làm bí thư thị ủy Lam Sơn, đồng chí Thường Tụng ở vị trí thị trưởng làm rất xuất sắc công tác, mong rằng sau này anh ấy có thể tiếp tục phát triển”
Kiều Chấn Lương nói: “Tất cả mọi người có ý kiến gì?”
Tất cả thường ủy không ai nói gì, tất cả mọi người đều thấy rằng chuyện này đã sớm được định, Kiều Chấn Lương hỏi những lời này chẳng qua chỉ là chạy theo hình thức.
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: “Xem ra tất cả mọi người đều không có ý kiến”
Trần Bình Triều thật ra thì có ý kiến đấy, chỉ là lần trước gã đã thấy rõ rồi, đám thường ủy đều nghiêng về ủng hộ cho Ngô Minh, cho dù gã có đứng ra phản đối thì ucng không có bất kỳ tác dụng nào cả, bây giờ chỉ có thể ngồi đó mà cảm thán trong lòng mà thôi.
Kiều Chấn Lương nói: “Vẫn là quy định cũ, giơ tay biểu quyết”
Đa số thường ủy đều cười thầm trong lòng, Kiều Chấn Lương thật sự đúng là vẽ rắn thêm chân, chuyện đã định ra rồi, còn cần phải giơ tay biểu quyết cái gì, bí thư Kiều thích chạy theo hình thức, thì mọi người cũng chạy theo ông ta. Trong phương diện này thì chỉ có Diêm Quốc Đào là rõ ràng nhất, Diêm Quốc Đào hiểu rõ lần này bí thư Kiều muốn làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Kiều Chấn Lương nói: “Tôi đề nghị đồng chí Thường Tụng tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy Lam Sơn” Nói xong câu đó, ông liền giơ tay lên.
Diêm Quốc Đào đã có chuẩn bị tâm lý, gã lập tức giơ tay lên.
Tất cả thường ủy khác đều sửng sốt, bao gồm cả tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, người kinh ngạc nhất phải kể đến bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, ông vẫn cho rằng Kiều Chấn Lương từ đầu đã chấp nhận phương án này rồi, không ngờ đến phút cuối cùng bí thư Kiều lại phủ quyết, hơn nữa phủ định còn hoàn toàn triệt để, Kiều Chấn Lương làm như vậy căn bản là không cho bộ tổ chức của tỉnh ủy một chút mặt mũi nào cả, trước mặt mọi người tuyên bố, bộ tổ chức chỉ là một vật trang trí, vấn đề phân công cán bộ là do tôi quyết định.
Trần Bình Triều là người giơ tay thứ ba, gã căn bản là không ngờ rằng gặp phải chuyện có cơ hội thay đổi.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lẳng lặng nhìn Kiều Chấn Lương, bí thư Kiều đã cho mọi người một khóa học rất sinh động, cái gì mà chuyên quyền độc đoán, trong hội nghị thường ủy, bọn họ đều có quyền lên tiếng, nhưng mà quyền quyết định cuối cùng đều nằm trong tay của Kiều Chấn Lương, ông ta là bí thư tỉnh ủy, ông ta mới là người đứng đầu của Bình Hải, trong điểm này thì Kiều Chấn Lương có chút tương tự với người tiền nhiệm là Cố Doãn Tri.
Kiều Chấn Lương cười tủm tỉm nhìn Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng cười, ông cũng giơ tay lên.
Kiều Chấn Lương từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nhưng mà ai không giơ tay thì ông sẽ liền cười với người đó, mỗi người đều cảm giác được rằng đằng sau nụ cười của bí thư Kiều có cất giấu uy áp và kinh sợ, cho dù không tình nguyện, đến cuối cùng cũng phải giơ tay lên, trong đó người không tình nguyện nhất chính là Tằng Lai Châu, ông không ngờ rằng Kiều Chấn Lương lại dùng đến chiêu thức này, ở đây chứng minh thực lực của bản thân? Hay là muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông ta là người có quyền nói chuyện?
Kiều Chấn Lương rút tay xuống, nói: “Tôi biết nhiều người ở đây đang nghi ngờ về tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ của chúng ta, nhận thức rằng cán bộ chúng ta thích dùng đều là cán bộ biết nghe lời, bây giờ tôi có thể nói cho mọi người biết, tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ của chúng ta là nhìn năng lực, trong nhiệm kỳ của tôi, tuy rằng tôi không dám cam đoan là mỗi một vị cán bộ có năng lực đều được trọng dụng, nhưng mà tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối không để cho một người tài trí bình thường lăn lộn trên một cương vị quan trọng, muốn được trọng dụng thì phải làm việc kiên định, đầu cơ trục lợi, a dua nịnh nọt, không đi được ở Bình Hải đâu”
Tống Hoài Minh là người vỗ tay đầu tiên.
Kiều Chấn Lương lại nói: “Thuận tiện nhắc nhở các đồng chí của chúng ta một chút, chọn lựa cán bộ, không thể căn cứ theo sự yêu ghét của nội tâm, không thể căn cứ theo nhân tình xa gần, cần phải đối đãi công bằng với mỗi người đồng chí, so sánh cán bộ không phải là dựa vào con mắt của chúng ta, mà cần nhờ tiếng nói của dân chúng, cần chiến tích kiên định của bọn họ”
Tống Hoài Minh vỗ tay cho Kiều Chấn Lương cũng không phải là làm trò, ông bắt đầu phát hiện ra vị bí thư tỉnh ủy suốt ngày tươi cười này quả thật có chỗ không bình thường, suy nghĩ của Kiều Chấn Lương rất tỉnh táo, mỗi một tính toán đều rất rõ ràng, lần trước trong chuyện sân bay Giang thành ông đã nhắc đến việc sửa đường, lần này thì trong biến động của tầng lãnh đạo Lam Sơn, ông cũng dùng thủ pháp tương tự, cho đến nay bí thư Kiều đều lẳng lặng quan sát, Tống Hoài Minh cho rằng Kiều Chấn Lương là một cao thủ chính trị ưu tú, ông ta đem lợi ích chính trị cá nhân và lợi ích của Bình Hải kết hợp lại, thủ đoạn của ông ta làm cho người nếm thử phải bất ngờ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy rất bình thường.