Chương : Tỉ! Ngươi chạy không thoát đâu (++)
Trương Dương khẽ hôn lên trán của nàng.
Hải Lan nói: “Trong nhà ta phát sinh biến cố lớn. Người kia đã từng giúp đỡ ta nhiều, không có hắn ta đã không vào làm tại đài truyền hình Giang Thành, không có hắn ta cũng không có cuộc sống hiện tại...”
“Không cần nói nữa...” Trong nội tâm Trương Dương cảm thấy một trận khó chịu.
Hải Lan nắm chặt bàn tay Trương Dương: “Ta ham hư vinh, ta ham giàu sang cho nên ta mới nhận sự giúp đỡ của hắn, mà khi bản thân ý thức được đây là một sự sai lầm, muốn thoát khỏi hắn nhưng thuỷ chung không thể nào. Hắn tựa như một cơn ác mộng cứ quấn lấy ta, lúc gặp ngươi là thời gian tâm tình ta vô cùng bối rối và suy sụp. Thế nhưng sự xuất hiện của ngươi khiến ta cho minh bạch được thể nào là tình yêu thật sự... Ta sợ ta không thoát được ra khỏi cơn ác mông kia, ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi... Cho nên ta mới chọn cách trốn chạy!”
Trương Dương ôm thật chặt vào ngực mình, trán hắn chạm vào trán nàng: “Tỷ, ngươi trốn không thoát đâu! Ta sẽ giữ ngươi thật chặt, để một đời này ngươi sẽ ở bên ta!”
Hải Lan rưng rưng nói: “Ta sẽ không trốn nữa! Sẽ không...”
Đông Giang Phúc Đức lâu có thể nói là một trong những nhà hàng hàng đầu tại tỉnh này. Cố Minh Kiện đặt một phòng tại lầu ba, căn phòng này quay mặt ra sông, từ nơi này có thể nhìn ra một mảng trời mây sông nước bao la. Bởi vì lo lắng đến những chuyện khác có thể xảy ra nên hắn cũng không mời nhiều người. Chỉ có Trương Đức Phóng, ba cô gái từ học viện nghệ thuật, Trương Như Bình còn có hai người nữa là Trình Tú Tú và Triệu Nhị Văn.
Trương Dương đi siêu thị mua một ít đặc sản Giang Thành, người ta giúp hắn như thế hắn cũng nên biểu hiện thái hộ một chút, tặng một ít lễ vật cũng không có tính là gì. Cũng may Đông Giang là tỉnh lị của TỈnh Bình Hải, ở đây cái gì cũng có nên mua một ít đặc sản Giang Thành cũng không khó. Mà ngẫm lại cũng buồn cười, hắn là từ Giang Thành tới mà lại phải đi mua đặc sản Giang Thành đi biếu, nếu như để người ngoài biết chắc người ta cười tới vỡ bụng mất.
Trương Dương mua một ít đặc sản núi, Cố Minh Kiện tuy rằng đối với chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm, hắn còn cảm thấy phiền hà rắc rối. Nhưng Trương Đức Phóng thì khác, qua điều này ấn tượng với Trương Dương có chút cải biến, không quan trọng là ít hay nhiều, nhưng một người trẻ tuổi làm như vật cũng có thể nhận thấy được hắn là người có quy củ.
Trương Đức Phóng cũng có phần lễ vật, bất quá ba vị côn nương này thì Trương Dương không có chuẩn bị gì, hắn cười nói: “Thật là không có ý tứ quá! Thôi thì chờ các ngươi tới Xuân Dương, ta sẽ dân các ngươi tới Thanh Thai Sơn du ngoan một chuyến, chơi bời vô tư và hoàn toàn miễn phí.”
Trương Như Bình khanh khách cười: “Trương Dương! Nhớ đó nha, hôm nó anh trai mới đáp ứng cho ta đi du lịch một chuyến xong. Nếu không có vấn đề gì thì tầm ngày / ta sẽ tới chỗ của ngươi!”
Trương Dương sảng khoát gật đầu: “Không có vấn đề gì! Chuyện này cứ định như vậy. Xuống tới nơi đảm bảo ta sẽ hảo hảo tiếp đón.”
Cố Minh Kiện cười nói: “Trước đó vài ngày ta cũng nghe lão gia từ nói đám thương nhân Hồng Kông đầu tư khai thác du lịch tại Thanh Thai Sơn, nếu như vậy thì sau này nơi đó sẽ nhanh chóng phát triển trở thành khu kinh tế trọng điểm của khu vực bắc bộ cũng như tỉnh Bình Hải. Ngươi lại nhiệt tình mời như thế ta cũng động tâm a, ta sẽ không khách khí đau, tầm / ta sẽ điện thoại cho ngươi.”
Lúc này nhân viên phục vụ vào hỏi dùng rượu gì.
Cố Minh Kiện nói ngay không cần suy nghĩ: “Hai bình phi thiên mao đài mười lăm năm. Như Bình, mấy người các ngươi uống gì nào?”
Trương Như Bình gọi nước trái cây.
Trương Đức Phóng cười nói: “Ta hôm nay cũng uống nước trái cây thôi, chiều nay tỉnh có cuộc họp, ta không thể uống được!” Gần đây hệ thống công an đối với tư cách đạo đức nghề nghiệp rất khắt khe, Trương Đức Phóng dù rất phóng túng cũng phải thu liễm.
Cố Minh Kiện mắng một câu: “Ngươi thật là thiếu sảng khoái a. Lúc nãy không nói sớm, biết ngươi không uống thì ta đã chẳng thèm gọi ngươi tới làm gì.”
Trương Đức Phóng nói: “Tình huống đặc biệt, thì phải đặc biệt xử lý. Nếu tối nay Trương Dương chưa đi, thì tiệc rượu tối nay ta mời, coi như bồi tội với Trương huynh đệ có được hay không?” Từ những lời này có thể thấy hắn coi như đã thành tâm giao tiếp với cái tên cán bộ cấp phòng tới từ một tiểu thị trấn này rồi.
Trương Dương cười nói: “Chúng ta đều là có duyên cả, sao lại nói là cái gì bồi tội với không bồi tội. Như vậy đi, Trương cục cứ uống nướcm chúng ta uống rượu, mọi người có bao nhiêu tửu lượng cứ xuất ra, ai cũng đừng giấu nhé!”
Cố Minh Kiện tuy rằng lớn lên như một thư sinh văn nhược, nhưng trong cốt cách cũng có một chút ngạo khí bưu hãn giang hồ, điều này đối với sự cưng chiều của phụ mẫu hắn đương nhiên là có quan hệ, nhưng sự chiều chuộng này không có làm hư hắn mà lại hình thành nên cho hắn một chút tính cách như vậy, thật sự là khác hẳn những tên công tử thế gia ham ăn ham chơi khác.
Sau mấy chén lót bụng, Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng đều minh bạch trước mắt chính là một tên hải lượng. Đừng nói Trương Đức Phóng không uống rượu, cho dù là hắn có uống thì cả hắn lẫn Cố Minh Kiện cộng lại cũng không hơn nổi một mình Trương Dương.
Trương Dương uống rượu cực kỳ sản khoái và thoải mái, vô luận Cố Minh Kiện nã rượu, Trương Đức Phóng nã nước, ba cô nương kia nã nước trái cây, hắn đều là trăm phần tăm. Hai bình phi thiên mao đài mười lăm năm đa phần đều vào bụng Trương Dương cả, bất quá thằng nhãi này vẫn thản nhiên vô tư, vui vẻ trò chuyện, ăn nói hài hước, không có chút cảm giác nào có chút hơi men cả.
Từ lúc bắt đầu, ngoại trừ Trương Như Bình, Trình Tú Tú và Triệu Nhị Văn tự đáy lòng có chút khinh thường Trương Dương chỉ là một tên cán bộ tép riu ở tiểu thị trấn. Tới sau thấy biểu hiện của Trương Dương rất hào sảng và hài hước thu hút, ánh mắt nhìn Trương Dương có chút rực rỡ thanh quang, đây chính là mị lực. Mị lực của nam nhân biểu hiện ra ngoài không chỉ có dựa vào bề ngoài, mà quan trọng hơn chính là cử chỉ, lời nói, tính cách.
Trương Đức Phóng lúc hai giờ thì xin cáo từ, hắn kiên trì mời Trương Dương ở lại, nói tối nay Trương Dương không thể đi. Tối nay hắn làm chủ mời khách, Cố Minh Kiện tiễn Trương Đức Phóng ra ngoài cửa, Trương Đức Phóng cười nói: “Tiểu tử này cũng là một nhân vật đấy!”
Cố Minh Kiện có chút không hiểu nhìn Trương Đức Phóng, hắn chỉ mình bạch tiểu tử trong lời Trương Đức Phóng chính là Trương Dương.
Trương Đức Phóng vừa bước đi vừa nói: “Sáng nay ta đã điều tra một chút, Công tác thu hút đầu tư và cả vụ An Lão đầu tư tại Thanh Thai Sơn đều là một tay hắn đối phó. Hắn Trước đây chính là phó chủ nhiệm ban đầu tư thuộc sở thương mại huyện Xuân Dương. Có thể thấy là năng lực của hắn rất lớn a! Lão đệ à, con mắt ngươi tốt thật đó, nhân tài như hắn, đáng để kết giao!” Ngừng một chút rồi nhắc nhở Cố Mình Kiện: “Cẩn thận một chút, mấy nha đầu kia bì hắn hớp hồn rồi. Cẩn thận không bị bắt về Xuân Dương luôn đó! Ha ha!”
Cố Minh Kiện cười mắng: “Cái miệng thối của ngươi không khá được!”
Trương Dương đối với mấy nữ sinh học viện nghệ thuật này thì chẳng có chút hứng thú nào, Trương đại quan nhân chú trọng nhất chính là trí tuệ cũng dung mạo của nữ tử. Ba nha đầu này khuôn mặt có thể nói là cũng được, nhưng rất thiếu tự nhiên cứ như là chỉ có xác mà không có hồn. Con gái như vậy vĩnh viễn không thể trở thành cực phẩm nữ nhân được, có thể nói con mắt nhìn của Trương đại quan nhân cũng rất là khắt khe.
Lúc Cố Minh Kiện trở lại, Trương Dương đã lặng lẽ thanh toán xong, một bữa ăn hết hơn hai ngàn tám, hết hơn nửa kinh phí công tác lần này của Trương đại quan nhân.
Cố Minh Kiện vừa nghe Trương Dương đã thanh toán xong xuôi sắc mặt lập sức có chút không vừa lòng: “Trương Dương, ngươi như thế là sao vậy? Coi thường ta a!”
Trương Dương cười nói: “Sao lại phải nói như vậy chứ? Tất cả đều là bằng hữu, ai trả tiền mà chẳng như nhau?”
Cố Minh Kiện lắc đầu nói: “Tới Xuân Dương khắc tới phần của ngươi. Tại Đông Giang này ta là chủ nha!” Hắn kiên trì gọi phục vụ ra kêu trả lại toàn bộ tiền vừa nãy, sau đó ký tên mình xuống dưới hoá đơn thanh toán.
Trương đại quan nhân đối với Cố Minh Kiện cũng sinh ra không ít hảo cảm đồng thời hâm mộ không ngớt. Không biết tới bao giờ bản thân mới có thể đạt đến được như vậy, vung bút một cái có thể coi như thanh toán xong xuôi. Con mẹ nó chứ, thực sự là quá oai phong mà. Có thể tưởng tượng muốn đạt được như thế thì thực lực phải là rất lớn. Trương Dương cũng rõ ràng, bản thân hắn tại Xuân Dương cũng có thể coi là một đại nhân vật nhưng tới đây rồi thì cũng chỉ như một hạt muối hoà vào bể mà thôi.
Bởi vì Trương Dương đối với đường xá tại đây không quen cho nên lúc đi bắt taxi mà đi, lúc ly khai khỏi Phc Đức Lâu, Cố Minh Kiện chủ động đưa hắn về khách sạn thuận tiện đưa luôn ba cô nương này về trường.
Trên đường Cố Minh Kiện có hỏi qua về chuyện tình tối qua, Trương Dương cười nói: “Không có gì, quản lý khách sạn đã xin lỗi, lại để cho ta một phòng rất tốt, đều là nhờ vào ngươi cả đó.”
Cố Minh Kiện cười nói: “Quản lý khách sạn kia chắc là cũng có biết ta. À đúng rồi, lúc nào có cơ hội giới thiệu Hải Lan đi, ta cũng rất hay xem phần tin tức của nàng.”
Trương Dương cười gật đầu, bất quá trong lòng thầm nói không có cái cửa đó đâu, đây là nữ nhân của ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu. Tuy rằng Cố Minh Kiện có giúp đỡ hắn, nhưng theo tính cách và xử thế của Cố Minh Kiện Trương Dương cũng nhìn ra tiểu tử này cũng là một tên hoa tâm, khó tránh khỏi sẽ động tâm tư với Hải Lan. Bạn bè là bạn bè, mà người yêu là ngươi yên, Trương đại quan nhận rất rõ ràng phân bạch, có ý đồ với nữ nhân của ta chính là tuyên chiến với ta.
Cố Minh Kiện thì không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mỉm cười nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều a! Ta chỉ là ngường mộ mà thôi, đối với ngôi sao đương nhiên là như vậy. Không có chút tâm tư nào.”
Trương Dương tuoi cười, đại khái cứ cho là người ta không có ý đồ gì, nhưng bản thân hắn tính cảnh giác vẫn rất cao.
Trên đường đi, điện thoại của Cố Minh Kiện đột nhiên rung, hắn rút máy nghe: “Uy!” Khi nghe được đầu bên kia nói gì sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Mẹ nó, đám các ngươi đều là một đám phế vật, thế nào mà ngay cả một người cũng không trông được! Trước hết đừng có nói cho cha ta, em gái ta nếu xảy ra chuyện gì thì các ngươi chuẩn bị chết đi!” Cúp máy xong hắn đọt nhiên dừng xe lại nói: “Xin lỗi! Nhà ta có chút chuyện, sợ là không thể tiễn các ngươi được nữa rồi!”
Ba nữ tử Trương Như Bình biết ý đẩy cửa xe bước xuống, còn Trương Dương từ lời của Cố Minh Kiện nghe ra chút gì đó, ngồi lại thấp giọng hỏi: “Cứ để ta đi cùng ngươi, biết đâu có thể giúp đỡ được chút gì đó!”
Cố Minh Kiện do dự một hồi rồi rốt cuộc cũng gật đầu. Hắn quay xe hướng phía công viên Tân Giang chạy tới. Cố Minh Kiện nói cho Trương Dương là muội muội hắn – Cố Dưỡng Dưỡng bị lạc đường, sáng nay muội muội hắn đi cùng hai bảo mẫu tới bờ sông, thế nhưng đột nhiên thất tung lúc nào không hay.
Trương Dương cảm thấy rất kỳ quái, Cố Dưỡng Dưỡng là một nữ hài tử cũng đã mười bảy tuổi rồi, theo lẽ thường thì ít nhất cũng có nang lực tự xử lý được việc của cá nhân, thế nào lại cần tới những hai bảo mẫu. Sau Cố Minh Kiện mới nói cho hắn, nguyên lại là Cố Dưỡng Dưỡng đã bị liệt nửa người ba năm nay, thảo nào mà Cố Minh Kiện lại lo lắng đến như thế.
Hai người nhanh chóng tới công viên Tân Giang, hai người bảo mẫu đang đứng ở cửa, Cố Minh Kiện bước xuống xe giận giữ hét: “Xảy ra chuyện gì? Một người lớn như vậy mà cũng trông không xong?”
Hai bảo mẫu này sợ đến tái cả mặt: “Lúc chúng ta đi Sẽ C, tiểu thư nói ở ngoài vẽ tranh... Nhưng sau đó chúng ta tìm mãi mà không thấy tiểu thư đâu!”
Lúc Cố Minh Kiện hỏi, lại có thêm một chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy tới dừng ngay trước mặt bọn họ, từ trên xe bước xuống một vị thiếu phụ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nàng chính là Cố Giai Đồng – đại tỉ của Cố Minh Kiện, cũng là tổng giám đóc của công ty Lam Đức tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Giang, Cố Giai Đồng mặc bộ váy dài màu đen, thân thể lả lướt thướt tha, bộ quần áo tựa hồ không thể che giấu được vẻ thành thục của thân thể nàng. Đôi mi thanh tú thon dài, trong đôi mát đẹp kia tràn ngập vẻ lo lắng, đôi môi dày mà đường nét tinh tế lại khiến cho người ta có có cảm rất gợi cảm. Con người nàng toát lên một cỗ khí chất ung dung mà quý phái hết sức tự nhiên, đây là do xuất thân danh gia vọng tộc mới có được, những nữ tử xuất thân bình dân, cho dù sau đó thân phận có lên cao cũng khó có được khí chất như thế.
Là tổng giám đốc một công ty lớn, tự nhiên là sự bình tĩnh của nàng trong mọi tình huống đều hơn so với Cố Minh Kiện, nàng hỏi thăm tình hình một chút sau đó nói: “Đã thông tri cho quản lý công viên chưa? Phía công an phân khu này nữa? Minh Kiện, chúng ta phân chia nhau đi tìm đi!” Nàng cho rằng Trương Dương chỉ là bằng hữu bình thường của Cố Minh kiện cho nên cũng không có lưu ý tới, thậm chí cũng chẳng thèm chào hỏi mà bắt đầu đi vào công viên luôn.
Cố Minh Kiện cùng Trương Dương cũng đi vào theo, công viên Tân Giang tại Đông Giang cũng không tính là nổi danh gì, ngoại trừ một số ít các lão thái hay tới tập thể dục thì rất ít người vào đây tham quan. Nhìn Cố Giai Đồng này vừa đi, một bên vừa hỏi thăm tin tức liên quan tới em gái mình, một bên vừa nghe điện thoại, nói chung nàng khiến cho người ta có cảm giác nàng là một nữ nhân luôn bề bộn trong công việc.
Bọn họ phân công nhau tìm một vòng trong công viên rồi sau đó đi tới trung tâm tụ họp, nhưng sau đó thì chẳng ai có thu hoạch được gì, nhân viên của ban quản lý công viên cũng có tám gã tới tìm kiếm cùng, có một gã lên tiếng: “Phía nam hai dặm nữa còn có một khối địa phương chưa có mở, thế nhưng đều có rào chắn du khách, chắc có lẽ cô bé sẽ không vào đâu!”
Cố Giai Đồng cũng lắc đầu nói: “Đúng là không có khả năng, muội muội ta ngồi xe lăn, hành động rất bất tiện, hẳn là sẽ không vào được cái địa phương đó.”
“Phía bắc có khu trò chơi nhưng chúng ta chưa đi qua đó!” Một gã nhân viên nhắc nhở.
Cố Giai Đồng gật đầu nói: “Đi! Chúng ta tới đó tìm kiếm xem sao!”
Trương Dương nhìn một chút về phía nam, hắn cảm thấy nhiều người đi về khi trò chơi như vậy, không bằng mình tới khu phía nam tìm xem sao, hắn nói với Cố Minh Kiện một câu, Cố Minh Kiện gật đầu cho rằng như vậy cũng tốt.
Căn cứ theo chỉ dẫn của nhân viên công viên, Trương Dương hướng khu đất phái nam đi tới, khu đất này nguyên bản là có rào chắn, nhưng thời gian lâu như vậy cũng có không ít những chỗ hư hỏng. Dọc theo đường nhỏ mà Trương Dương đi vào, đường này quanh quanh co co đi một đoạn không lâu lắm là tới bãi đá ghềnh, phóng mắt nhìn ra sông Trường Giang cuồn cuộn chảy ngay đó. Sau giờ ngọ bầu trời đọt nhiên u ám, sóng trên sông cũng lớn hơn rất nhiều, màu nước sông cũng trở lên tối hơn. Trương Dương nheo hai mắt nhìn kỹ chu vi quanh đó, đột nhiên hắn thấy phía xa xa có một cái điểm sáng trắng.
Trương Dương chậm rãi hướng phía đó đi tới, màu sắc đơn thuần này như đang đối lập với cái thế giới u ám hiện tại.
Nữ hải tử mặc một bộ quần áo bạch sắc, mái tóc đen dài tung bay trong gió sông đang thôi mạnh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại chứa một chút gì đó như đang hưng phấn tân kì. Ngón tay thon dài đang cầm bút vẽ, cấp tốc phác thảo trên giấy.
Trương Dương thấy cô bé ngồi trên xe đẩy và đang vẽ tranh liên khẳng định được nàng đích thị là Cố Dưỡng Dưỡng, hắn không đành lòng quấy nhiễu nữ hài đang chìm đắm trong cảnh sắc tự nhiên này, lặng lẽ đứng phía sau quan sát, nhìn bàn tay nhỏ bé đưa bút như con bướm đang múa lượn, bức tranh cũng dần dần được hiện ra rõ nét.
Cố Dưỡng Dưỡng bỗng nhiên dừng hoạ bút, nàng đẩy xe tiến lên một chút nữa, nỗ lực gần thêm với vẻ đẹp của tự nhiên.
Trương Dương nhìn nàng khó khăn đẩy xe đi, đang lo lắng có nên ra tay giúp đỡ hay không, thì đột nhiên nàng lại trượt tay mất đi khống chế, chiếc xe lăn theo đà dốc của địa hình lăn nhanh về phía trước. Cố Dưỡng Dưỡng kinh hoảng muốn dừng xe lại thì đúng lúc này bánh xe vấp mạnh phải một viên đá khiến cho cả chiếc xe nảy tun về phía trước, Cố Dưỡng Dưỡng thét lên một tiếng chói tai, thân thể nàng văng về phía trước ngã xuống đất, đầu va phải một hòn đá, khiến cho rách da chảy máu.
Trương Dương cũng không ngờ sự việc lại phát sinh đột ngột như vậy, thật sự là không thể ứng phó kịp. Hắn nhanh chóng đi tới chố Cố Dưỡng Dưỡng, nhanh chóng đỡ nàng dậy, thân thiết hỏi: “Ngươi không có việc gì đó chứ?”
Cố Dưỡng Dưỡng thấy có một nam tử xa lạ xuất hiện trước mắt, có chút kinh ngạc, lắc lắc đầu, cố giãy thoát ra khỏi tay Trương Dương.
Trương Dương nhìn hành động của Cố Dưỡng Dưỡng không khỏi thấy giống như một chú chim nhỏ bị thương và sợ hãi người lạ, không khỏi mỉm cười: “Quên không tự giới thiệu, ta là Trương Dương, là bạn của Cố Minh Kiện. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi đích thị là Cố Dưỡng Dưỡng a! Ngươi cũng quá ngịch ngợm đi, cư nhiên một mình chạy tới đây, có biết có bao nhiêu người đang lo lắng tìm kiếm ngươi không hả?”
Chẳng hiểu vì sao, Cố Dưỡng Dưỡng đối với nụ cười của Trương Dương lại cảm thấy rất ấm áp và thân thiết, thanh âm của nàng rất nhỏ và rụt rè: “Anh chị ta tới tìm ta à?”
Trương Dương cười cười gật đầu: “Ta bế ngươi đứng lên nhé!” Từ biểu hiện của Dưỡng Dưỡng, hắn biết nàng là một nữ tử rụt rè dễ xấu hổ, cho nên phải trưng cầu ý kiến của nàng trước mới được.
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, Trương Dương trước tiên dựng cái xe lại, sau đó khéo léo luồn tay qua eo nhỏ của nàng, một tay đặt dưới hai đầu gối chân nâng nàng lên một cách hết sức nhẹ nàng rồi đặt ngồi lên xe đẩy: “Về nhà thôi!”
Cố Dưỡng Dưỡng dang hai tay ra: “Ta thích ở đây! Không khí thật tươi mát trong trẻo, không có bất luận ai quấy rối, có thể làm cho ta quên hết những gì không thoải mái! Khiến cho ta cảm thấy mình tự do! Cảm giác tự do như cánh chim trên bầu trời vậy!”
Trương Dương cười nói: “Xem ra là ta đã quấy sự thanh tĩnh của ngươi rồi. Lần sau ta nhất định sẽ bồi thường đưa ngươi trở lại một lần!” Hắn chỉ là thuận miệng nói như vậy, không ngờ Cố Dưỡng Dưỡng lại mở to hai mắt: “Là ngươi nói đó nha! Ta sẽ nhớ kĩ!”
Trương Dương không khỏi sửng sốt, lúc này trên trời đã bắt đầu hạ xuống những giọt mưa lớn cỡ hạt đậu tương, Trương Dương cởi áo khác che lên đầu cho Dưỡng Dưỡng, đẩy xe chạy nhanh về phía công viên. ĐI được một nửa đường thì trời đổ mưa to tầm tã, tuy rằng Cố Cưỡng Dưỡng được che bằng áo khoác của Trương Dương nhưng cả người vẫn ướt đẫm, Trương Dương vội đẩy xe vào dưới một gốc cây trú tạm, rút điện thoại ra định gọi điện, nhưng phát hiện ra điện thoại đã ướt sũng không thể dùng được nữa.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn hắn áy náy nói: “Thật không có ý tứ, tất cả đều là do ta...”
Trương Dương cười nói: “Với ngươi thì có liên quan gì chứ, trời muốn mưa thì mưa thôi, ai có thể cản được chứ!”
Cố Dưỡng Dưỡng nghe hắn nói không nhịn được mỉm cười một cái, thế nhưng bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, nàng không chịu nổi lạnh hắt xì liền mấy cái. Trương Dương ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vương bày tay to ra nói: “Có thể cho ta mượn bàn tay một chút được không?”
Đôi mắt Cố Dưỡng Dưỡng nhìn Trương Dương khó hiểu, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn rrụt rè đặt lên bàn tay to bản của Trương Dương. Trương Dương cầm tay nàng, vận chút nội lực truyền một cỗ nhiệt lưu chậm rãi vào kinh mạch của Dưỡng Dưỡng, lập tức hàn khí trong cơ thể bị xua đi ngay, khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Trương Dương vừa trừ hàn trong người nàng, thuận tiện bắt mạch lên xem bệnh tình nàng thế nào. Kinh mạch thân dưới của Cố Dưỡng Dưỡng bế tắc bất thông, chính là bởi vì chỗ xương sống đoạn thắt lưng áp bách thắt nút kinh mạch tại đó. Trương đại thần y thừa tự tin y thuật của mình có thể giải quyết vấn đề này, đối với hắn mà nói đây là cơ hội để tiếp cận với gia đình quyền quý này, đương nhiên Trương đại quan nhân cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Bình tâm mà nói, Cố Minh Kiện cũng đã giúp đỡ hắn, huống chi nhìn một tiểu cô nương đơn thuần thiện lương như vậy, không ai nỡ để nàng phải chịu cảnh liệt suốt đời.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn Trương Dương, nàng tự lúc chào đời tới này là lần đầu tiên để một nam tử xa lạ cầm tay mình như vậy, hơn nữa cảm giác rất tự nhiên, chẳng hiểu vì sao nàng đối với Trương Dương lại sản sinh ra một sự tín nhiệm rất tự nhiên, có lẽ là do ánh mắt chân thành của hắn. Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Tay ngươi rất ấm áp!”
Trương Dương cười nói: “Bởi ta vừa mới uống rượu xong đó mà!”
Cố Dưỡng Dưỡng cười rất ngây thơ: “Ta chưa từng uống rượu! Uống rượu rất ngon sao!”
Trương Dương vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, thực ra rượu cũng không phải là càng uống càng ấm, có những lúc rượu uống vào sẽ làm tâm lạnh, thậm chí là nát nhân tâm.
Trong mưa gió truyền đến những tiếng hố hoán, Trương Dương buông tay Dưỡng Dưỡng ra, thấy xa xa trong mưa đã có một đám ngươi đang hướng bên này đi tới, dẫn đầu chính là đại tỷ của Dưỡng Dưỡng - Cố Giai ĐồngTrương Dương đứng ra phất phất tay gọi bọn họ.
Tỷ đệ Cố Giai Đồng thấy tiểu muội mình bình an vô sự, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ bỏ.
Cố Giai Đồng dù sao cũng kỹ càng nhất, thấy trên đầu Dưỡng Dưỡng trầy da một chút, yêu thương nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật không hiểu chuyện, ngươi không biết tất cả mọi người đều rất quan tâm tới ngươi ư? Vô thanh vô tức biến mất như vậy khiến cho bao nhiêu người phải lo lắng.”
Cố Minh Kiện cũng nói: “Dưỡng Dưỡng! Ngươi đi lại rất bất tiện. Vạn nhất xảy ra chuyện gì. Chúng ta phải làm thế nào?”
Đôi mắt Dưỡng Dưỡng trở lên ảm đạm, cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, nhẹ giọng nói: “Ta muốn cố gắng không phải để các ngươi chiếu cố cho ta. Ta không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người!”
Cố Giai Đồng nói: “Nha đầu này nói cái gì vậy? Ai nói ngươi là gánh nặng? Ngươi là em của ta, chúng ta có thể không chiếu cố cho ngươi sao?”
Trong đôi mắt Dưỡng Dưỡng bông nhiên dưng dưng một tầng nước mắt, nàng lặng lẽ đẩy xe tiến về phía trước, Giai Đồng thấy vậy thất kinh nói: “Dưỡng Dưỡng! Ngươi muốn làm gì vậy?”
Trương Dương thở dài một cái nói: “Mỗi người đều cần một không gian riêng! Ta thấy tỉ đệ nhà ngươi cũng không nên lúc nào cũng quá gắt gao với Dưỡng Dưỡng!” Một câu nói nhất thời chọc đúng oán khí của Giai Đồng, lửa giận tới nửa ngày của nàng rốt cuộc cũng tìm thấy được một nơi để phát tiết, nàng trợn mắt nhìn Trương Dương, thanh âm đầy căm tức: “Việc nhà của ta không cần ngươi phải quản!”
Trương Dương ghét nhất là người khác kiêu ngạo trước mặt hắn, tuy rằng đối phương là đại nữ nhỉ của bí thư tỉnh uỷ Cố Doãn Tri, nhưng Trương Dương vẫn lạnh lùng nhìn nàng, căn bản không có cấp cho nàng chút mặt mũi nào.
Cố Minh Kiện vội cười nói: “Đại tỷ! Ngươi làm sao thế? Đây chính là anh em với ta, hơn nữa không có hắn chúng ta cũng không tìm được Dưỡng Dưỡng nhanh như thế.”
Cố Giai Đồng nhíu nhíu mày nói: “Anh em bằng hữu của ngươi thì cửu lưu tam giáo đủ hạng người. Nhưng ta không có hứng thú quan tâm!” Nàng nói xong câu đó lập tức bỏ đi chạy thêo tiểu muội muội. Cố Minh Kiện cười áy náy hướng Trương Dương nói: “Xin lỗi a! Tỉ của ta có cái tính như vậy. Ngươi nể mặt ta bỏ qua một chút nhé.”
Trương Dương cười nói: “Kỳ thực tỉ ngươi nói cũng đúng, việc nhà các ngươi đích xác là ta không có tư cách quan tâm tới. Bất quá ta xem muội muội ngươi rất đáng thương. Nha đầu này luôn luôn muốn hướng tới tự do, các ngươi quan tâm sát sao với nàng quá lại trở thành sự ước thúc...!”
Cố Minh Kiện thở dài, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Cố Giai Đồng. Bọn họ ngẩng đầu hướng phía tiếng hét của Giai Đồng nhìn lại, thấy Dưỡng Dưỡng đã ngã sấp xuống mặt đất lầy lội, mấy người xung quanh tiến tới muốn nâng nàng dậy, nhưng Dưỡng Dưỡng đày kích động thét lên: “Đừng có động vào ta! Mặc kệ ta! Để ta tự mình đứng dậy!”
Giọng Cố Giai Đồng đầy thương cảm: “Ngươi điên rồi! Ngươi biết ngươi căn bản không thể nào mà.”
“Ta có thể!” Cố Dưỡng Dưỡng cắn chặt đôi môi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên cường bất khuất, nàng muốn tự đứng dậy, tự đứng dậy bằng chính đôi chân của mình, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.
“Dưỡng Dưỡng!” Cố Minh Kiện cũng chạy ra cạnh nàng.
Cố Dưỡng Dưỡng kiên cường ngoài dự liệu của mọi người, nhìn nữ hài tử nhu nhược ấy chẳng ai nghĩ nàng lại có ý chí kiên cường như vậy: “Không cần lo cho ta! Ta sẽ tự đứng lên bằng đôi chân của mình!” Hai tay nàng chống trên đất đỡ thân thể mình, nhưng sự thực thì nàng đứng lên được bằng đôi chân của nàng chỉ là chuyện huyễn tưởng. Cứ té ngã xuống đất, rồi lại kiến cường cố gắng chống tay đứng lên, quần áo của nàng đã lấm lem đen xì toàn bùn đất cả.
Thanh âm của Cố Giai Đồng run rẩy: “Dưỡng Dưỡng à... Tỉ sai rồi! Ngươi nghe lời, để chúng ta đỡ ngươi đứng dậy.”
“Không!”
Trương Dương đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì lúc này đi ra trước mặt Dưỡng Dưỡng, hắn giận giữ hét lên: “Cố Dưỡng Dưỡng! Ngươi căn bản không đáng được thông cảm. Tất cả mọi người đều quan tâm tới ngươi, nhưng ngươi lại đang giẫm đạp lên tình cảm ấy của tất cả mọi người. Chẳng ai muốn ngươi như vậy cả, ngươi làm như vậy không chỉ là đày đoạ bản thân mình, mà là còn dằn vặt chính thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi!”
Nghe Trương Dương nói vậy, vành mắt Dưỡng Dưỡng đỏ lên, nàng ngồi bệt xuống đất, hai tay bưng mặt nức nở khóc. Trương Dương tiến tới sát nàng, vươn bàn tay ra, ôn nhu nói: “Tiểu nha đầu! Có thể đưa tay cho ta không? Tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi đứng lên! Ta nhất định giúp ngươi đứng lên!”
Cố Dưỡng Dưỡng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thê lương nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương, từ ánh mắt kiên định mà ấm áp của hắn nàng cảm thấy một sự tin tưởng ấm áp chưa từng có, nàng cũng chẳng hiểu vì sao đối với nam nhân xa lạ này nàng lại sinh ra cảm giác như vậy. Trước mặt mọi người, Dưỡng Dưỡng đặt hai tay vào hai bàn tay Trương Dương, dưới sự giúp đỡ của hắn, quay trở về ngồi xe đẩy.
Cố Giai Đồng đứng ngây ngốc nhìn một màn này ngay trước mắt mình, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, nhìn sang Cố Minh kiện thì thấy đệ đệ cũng đang còn kinh ngạc chẳng kém gì, biểu tình sửng sốt trên mặt vẫn còn nguyên chưa bớt đi tí nào. Cố Giai Đồng huých huých khuỷ tay Cố Minh Kiện hỏi: “Chuyện gì thế? Tên kia là ngươi tìm từ chỗ nào tới vậy?”
Biểu tình trên mặt của Cố Minh Kiện cũng rất phức tạp: “Đừng có hỏi ta! Ta cũng không rõ ràng cho lắm!”
Thế nhưng Cố Dưỡng Dưỡng thì lại rất rõ ràng, nàng nhớ rõ ràng từng câu từng chữ mà Trương Dương nói. Lúc lên ô tô rồi, nàng vẫn hạ cửa sổ xe xuống hướng Trương Dương đứng phía xa xa nói: “Trương Dương! Ngươi đã nói sẽ giúp ta đứng lên đó nhé!”
Trương Dương đứng trong mưa gió, mỉm cười giơ ngón tay út về phía nàng nói: “Quân tử nhất ngôn! Tứ mã nan truy!”
Cố Dưỡng Dưỡng cũng giơ ngón tay út ra, khuôn mặt tái nhợt của nàng đang cười rất tươi.
Cố Giai Đồng lái xe đi rồi, Cố Minh Kiện đi tới bên Trương Dương vỗ vỗ vai hắn nói: “Ta nói người anh em này! Tiểu muội muội của ta rất mực là đơn, người gạt nó như vậy làm gì chứ?”
Trương Dương tủm tỉm cười nhìn Cố Minh Kiện: “Ta nói ta không gạt nó thì sao? Ngươi có tin không?”
Cố Minh Kiện lắc lắc đầu: “Không thể! Đánh chết ta cũng không tin! Toàn bộ những bác sĩ nổi danh tại Trung Quốc này chúng ta đã đều đưa nó tới, nhưng không một ai có thể có cách nào giải quyết. Ngươi cũng đừng có thổi nữa đi, sự việc ngày hôm nay ta đang không biết phải giải thích thế nào với lão gia tử đây này!”
Trương Dương thấp giọng nói: “Mang ta tới nha ngươi, ta trị bệnh cho nó!”
Cố Minh Kiện còn nghe rằng bản thân mình nghe nhầm: “Ngươi nói gì cơ?”
Trương Dương nói với Cố Minh Kiện: “Minh Kiện! Ta sở dĩ chủ động yêu cầu chữa bệnh cho muội muội ngươi không phải do gia thế nhà ngươi. Cũng không phải là để cảm tạ ngươi, mà đơn thuần chỉ là ta rất thương cảm đối với một nữ hài tử đơn thuần và thiện lương mà phải chịu nhiều bất hạnh thôi.”
Cố Minh Kiện lớn tiếng nói: “Thế nhưng ngươi biết không. Trước đây chúng ta cũng đã nhiều lần tìm cách chữa cho nó rồi, nhưng mỗi lần tất cả mong muốn đều tan thành bọt nước, mỗi lần như vậy đối với nó là lại thêm một lần đả kích. Dưỡng Dưỡng giờ đây gần như là tuyệt vọng, vì sao ngươi lại còn làm cho nó hi vọng lại, giả như lại thất bại, không biết nó sẽ trở thành như thế nào? Trương Dương! Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Cố Minh Kiện nói tới đỏ con mắt.
Trương Dương vẫn rất bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ta sẽ không sinh mệnh của một nữ hải tử ra mà mạo hiểm, cũng không mạo hiểm với chính bản thân mình. Minh Kiện, nếu như ngươi tin tưởng thì đưa ta đi chữa trị cho nó, còn không thì cứ coi như ta chưa nói điều gì. Ta lập tức rời khỏi Đông Giang!”
Cố Minh Kiện cắn răng: “Mẹ nó! Thực sự là sợ ngươi đó. Ta có thể mang ngươi đi theo, nhưng nhớ, đừng có nói lung tung gì trước mặt nó đó!”
Trương Dương mở to hai mắt nhìn: “Ta kháo! Trông ta giống kẻ hay nói nhăng nói cuội lắm sao?”
Cố Minh Kiện cười cười không nói gì.
Trương Dương thấy rất phiền muộn, con mẹ nó chứ, sao lúc lão tử nói thật người ta lại cứ không tin nhỉ?