Chương : Món quà đặc biệt. ()
Thôi Quốc Trụ nằm viện đến ngày thứ ba, thì chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước Chu Đại Niên đã chết, Trương Dương mang theo các đảng viên của ủy ban thể dục đến gia đình của Chu Đại Niên để tiến hành an ủi, khi phúng viếng xong, dưới đề nghị của hắn, đám người này lại đi đến bệnh viện nhân dân số hai để thăm Thôi Quốc Trụ.
Thôi Quốc Trụ nằm trên giường bệnh, tình trạng lúc này còn kém hơn lúc mới nhập viện nữa, vợ của ông Từ Mẫn ngồi ở một bên, mặt mày xám xịt, bà ta vừa mới đi hỏi chuyên gia về, bây giờ tất cả mọi người đều bó tay với bệnh của Thôi Quốc Trụ cả, cho rằng Thôi Quốc Trụ không bệnh, mà bị ám ảnh trong tâm lý, ông ta tự cho rằng bản thân có bệnh, chuyên gia còn đề nghị nên mời bác sĩ tâm lý để xem bệnh cho Thôi Quốc Trụ.
Từ trong miệng của chồng Từ Mẫn biết rằng, người chọc tức chồng bị bệnh, biến thành bộ dạng như vậy, đầu sỏ gây ra vụ việc này chính là Trương Dương, khi nhìn thấy Trương Dương, bà ta đương nhiên là không được vui vẻ rồi.
Trương Dương cười tủm tỉm kêu một tiếng chị dâu.
Từ Mẫn lạnh lùng nhìn hắn một cái, căn bản là không thèm để ý đến hắn, xoay người cầm lấy bình thủy đi lấy nước, bà ta cũng là người có tố chất, mấy cái chuyện chửi đổng này nọ bà không làm được, chỉ thông qua phương thức này để phát tiết sự bất mãn.
Thôi Quốc Trụ nằm ở trên giường, mặt đầy phiền muộn nhìn Trương Dương, ông cũng không rõ mình rốt cục là bị cái gì? Lúc đầu là giả vờ bệnh, chỉ là khi đến bệnh viện rồi, thì tình trạng thân thể càng ngày càng không tốt, bây giờ toàn thân không có một chút sức lực, Thôi Quốc Trụ bắt đầu lo lắng, nếu như loại tình huống này mà còn tiếp tục kéo dài, thì ông sợ rằng sẽ chịu không nổi.
Trương Dương cười nói: “Bí thư Thôi, ngày hôm nay cảm thấy thế nào?”
Giọng của Thôi Quốc Trụ đã khàn khàn vô lực: “Cũng tốt, không bị tức chết”
Mấy đảng viên nhìn thấy bộ dạng của Thôi Quốc Trụ cũng có chút đồng tình, không ai ngờ rằng khi Thôi Quốc Trụ vào bệnh viện thì tình huống lại trở nên không được tốt đẹp.
Trương Dương nói: “Bí thư Thôi à, ông mau chóng khỏe lại đi, chuyện của chủ nhiệm Chu ông cũng nghe nói đến chứ?”
Thôi Quốc Trụ sửng sốt một chút, ông nằm trong phòng bệnh, tin tức bị bế tắc, cũng không biết được tin Chu Đại Niên đã qua đời.
Trương Dương nói: “Sáng sớm ngày hôm nay, đồng chí Chu Đại Niên đã qua đời vì bệnh, cũng nằm tại cùng một bệnh viện, ông nằm tại lầu bảy, ông ta nằm ở lầu mười bảy, ài, thật sự đáng tiếc”
Mọi người xung quanh đều nghe ra, vị chủ nhiệm Trương này đúng là xấu thật, bây giờ đem tin tức Chu Đại Niên đã chết nói cho Thôi Quốc Trụ biết, căn bản là muốn gây thêm áp lực tâm lý cho Thôi Quốc Trụ mà.
Sắc mặt của Thôi Quốc Trụ thay đổi ngay, tuy rằng ông đã sớm biết Chu Đại Niên mắc bệnh nan y, nhưng mà lúc trước thân thể của ông rất tốt không phát hiện ra cái gì cả, cùng lắm thì chỉ có chút cảm nhẹ thôi, bây giờ ông nằm cùng một bệnh viện, nhưng đến lúc này rồi mà bác sĩ vẫn không chuẩn đoán ra được ông mắc bệnh gì cả, vợ ông thì nói ông không có bệnh, nhưng mà ông lại không cho là như vậy, rõ ràng là toàn thân ông không có một chút sức lực nào hết, tại sao lại có thể không bệnh? Lẽ nào... Lẽ nào mình mắc bệnh nan y? Tất cả mọi người đều gạt mình? Nghĩ đến đây, Thôi Quốc Trụ liền sợ hãi, trên mặt không còn một chút máu.
Trương Dương thở dài nói: “Bí thư Thôi, ông mau chóng khỏe lại đi, bây giờ công tác của ủy ban thể dục đang chờ ông làm, thiếu ông, chúng tôi thiếu đi một tâm phúc, bây giờ bên ngoài đều có lời đồn, nói phong thủy của ủy ban thể dục chúng ta không được tốt, nói cái chức bí thư tổ đảng này có xung khắc với ủy ban thể dục, nói những người lên làm bí thư tổ đảng đều không may, bí thư Thôi, ông đừng để trong lòng, chúng ta đều là đảng viên, là người theo chủ nghĩa duy vật, mấy thứ như vậy không thể tin”
Những lời nói của Trương Dương làm cho Thôi Quốc Trụ rùng mình một cái, ngay cả sắc mặt của Tang Kim Đường cũng phải thay đổi, hai tay ông ta nắm chặt lại, trong lòng bàn tay ướt nhẹp, đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng ông biết những lời này của Trương Dương rõ ràng là có ý đả kích Thôi Quốc Trụ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đâu phải chỉ có như vậy thôi đâu? Chu Đại Niên lúc trước làm bí thư tổ đảng, bị ung thư phổi, hôm nay đã qua đời, Thôi Quốc Trụ vừa mới lên làm bí thư tổ đảng một ngày mà đã phải vào bệnh viện, cái chức bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục quả thật cũng đúng là điềm xấu.
Trương Dương giả vờ vỗ vỗ mu bàn tay của Thôi Quốc Trụ, nói: “Bí thư Thôi à, mau chóng khỏe lại nha, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đều chờ mong ngày ông khỏe lại, mau chóng trở về cương vị công tác”
Thôi Quốc Trụ cắn môi, trong đầu trống rỗng, những chữ mà Trương Dương và các đảng viên an ủi cũng không nghe vào được, thậm chí là đám người này đi ra khi nào ông cũng không biết.
Từ Mẫn trở về phòng bệnh, thấy bộ dạng hồn phách thất lạc của chồng, không nhịn được hỏi: “Ông làm sao vậy?”
Thôi Quốc Trụ nói: “Tôi rốt cục là bị bệnh gì?”
Từ Mẫn nói: “Tôi không phải đã nói với ông rồi sao? Chuyên gia nói tâm lý của ông có vấn đề, không có bệnh”
Thôi Quốc Trụ nói: “Bà gạt tôi, tất cả mọi người đều gạt tôi, có phải là tôi mắc bệnh nan y không, các người sợ tôi không chịu nổi, cho nên không nói cho tôi biết? Bà nói đi, có phải tôi bị bệnh nan y không? Tôi có phải là không sống được lâu nữa không?” Lúc nói ra những lời này, vành mắt của ông đỏ lên, tố chất tâm lý của Thôi Quốc Trụ đúng là quá kém cỏi rồi.
Từ Mẫn có chút phiền muộn, bà cả giận nói: “Thôi Quốc Trụ, ông còn không hịu yên nữa à? Hai ngày nay vì ông, ngay cả trường học tôi cũng không đến, kiểm tra gì ông cũng đã làm rồi, bác sĩ đều kiểm tra cho ông, chỉ số thân thể của ông rất bình thường, nhìn ông kìa, mặt mũi hồng hào, thân thể khỏe mạnh, ông có thể bị bệnh gì chứ?”
Thôi Quốc Trụ nói: “Bà đừng gạt tôi, tôi nhìn ra được mà, bà đừng có gạt tôi nữa, Từ Mẫn, tôi không sợ chết, tôi có thể chịu được, bà nói thật cho tôi biết đi, tôi có quyền biết bệnh tình của mình”
Từ Mẫn nói: “Ông có bệnh đó, ông có bệnh tâm thần đấy”
Thôi Quốc Trụ nói: “Đừng gạt tôi, nếu như tôi mắc bệnh nan y, thì đừng tốn tiền cho tôi nữa, dùng tiền cũng vô dụng thôi, cũng không trị hết được đâu, cuối cùng cũng làm phí tiền cả, để dành tiền gửi cho con trai, nó ở nước ngoài... Cần dùng tiền hơn...” Nói đến đây, Thôi Quốc Trụ không khỏi nghẹn ngào.
Từ Mẫn thấy bộ dạng của chồng như vậy trong lòng vừa giận vừa thương tiếc, bà rõ ràng hơn hơn Thôi Quốc Trụ nhiều, sở dĩ chồng biến thành cái bộ dạng như vậy, căn bản là do cái chức bí thư tổ đảng kia, Từ Mẫn nhẫn nhịn lại, ôn nhu nói: “Lão Thôi, ông thật sự không có bệnh”
Thôi Quốc Trụ kéo tay của vợ, nói: “Từ Mẫn, nhiều năm qua bà theo tôi không có một ngày lành nào hết, con trai đến trường cũng dựa vào một mình bà cả, tôi xin lỗi bà”
Từ Mẫn nói: “Đừng nói lung tung”
Nước mắt của Thôi Quốc Trụ cũng đã rơi xuống rồi: “Mẫn, bà còn trẻ, tôi đi, bà không thể ở giá vì tôi, sau này gặp phải người nào tốt... Thì... Thì gả cho người ta đi...” Nói đến đây, Thôi Quốc Trụ đau khổ ôm mặt khóc.
Từ Mẫn nghe vậy vành mắt cũng đỏ lên, nhưng mà lời nói tiếp theo của chồng căn bản là rất khó nghe, bà tức giận đến nổi vươn ngón tay ra nhéo vào tai của Thôi Quốc Trụ một cái: “Ông có bệnh rồi, đầu óc bị hỏng rồi, suốt ngày muốn làm quan, chỉ là ông nhìn bộ dạng của ông hiện giờ đi, yếu mà cứ thích ra gió, ông làm gì có bản lĩnh làm quan? Người ta chọc tức ông, ông liền bệnh, ông không có bệnh, ông thật sự không có bệnh, trong lòng ông chẳng qua là không bỏ được điểm này, tôi không cần làm quan, tôi không cần ông làm bí thư gì cả, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, lấy cái gì mà tranh chấp với người ta chứ? Cái gì cũng nhìn không thấu, hai chúng ta thiếu ăn thiếu mặc sao? Là tôi đối với ông không tốt, hay là con trai không hiếu thuận với ông? Ông già rồi nên hồ đồ hay sao mà lại nói ra những lời như vậy hả?” Từ Mẫn vừa nói vừa ôm lấy đầu vai của Thôi Quốc Trụ.