Chương : Giết một răn trăm. ()
Hoắc Đình Sơn và Mạnh Sĩ Xung nghe thấy tin tức này xong, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là thằng nhãi này muốn chết.
Siêu thị Cát Tinh rất có danh tiếng trong khu dân cư này, tầng một tầng hai là siêu thị, tầng ba là khu trò chơi, từ tầng bốn đến tầng năm thì mở nhà hàng trên đó, Lý Trường Phong nhờ vào tòa nhà này, mỗi năm thu được không ít tiền lời. Lúc Trương Dương dẫn đội hình hơn trăm người đến siêu thị Cát Tinh, thì bên trong có không ít dân chúng đang mua sắm. Ngày hôm nay thanh lý những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới là nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ, còn về phần dở bỏ siêu thị Cát Tinh thì không nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng mà nãy giờ Trương Dương đã chịu một cục tức khá lớn, và cục tức này đang chuẩn bị phát lên trên siêu thị Cát Tinh, dù sao thì hắn cũng đã đáp ứng với Nhâm Văn Bân rồi, có nhiều phóng viên đến như vậy, tất cả mọi người đều muốn nhìn, vậy thì tôi cho mọi người một tin tức để viết báo.
Bên siêu thị Cát Tinh không hề có chuẩn bị trước, Lý Trường Phong đương nhiên không ngờ rằng tổ liên hợp này lại đột nhiên chuyển hướng đến đây, nhắm thẳng ngay siêu thị của hắn. Lúc Trương Dương dẫn mọi người đến siêu thị Cát Tinh, Lý Trường Phong và cậu của hắn Từ Quang Lợi đang ở công trong, khi nhận được điện thoại, mặt của Lý Trường Phong tái xanh lại, hắn gần như là sử dụng tiếng gào của mình để nói qua điện thoại: “Cái con mẹ nó, tao xem thằng nào dám động vào nhà của tao!”
Từ Quang Lợi nghe thấy không đúng, liền thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Trường Phong đem tin tức nói ra xong, sắc mặt của Từ Quang Lợi cũng thay đổi luôn, tên Trương Dương này vừa mới yên tĩnh được vài ngày, liền bắt đầu ra tay với bọn họ, ngày hôm nay hắn không phải là đi xử lý những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới sao? Tại sao lại mò đến đường Thương Tây, đoạn đường này đâu có liên quan gì đến trung tâm thể dục mới đâu? Từ Quang Lợi nói: “Đi nhìn xem!”
Trương Dương đứng trước siêu thị Cát Tinh, nhìn tòa nhà cao to này, phía trước của tòa nhà đã lấn ra mặt đường đến sáu mét, chiếm hết cả lối đi bộ, hắn quay lại nhìn Hoắc Đình Sơn, nói: “Cục trưởng Hoắc, tòa nhà này có trái phép không?”
Hoắc Đình Sơn nói: “Đúng vậy!”
Trương Dương thật sự đúng là bó tay với lão bánh quẩy này rồi, cái gì mà đúng vậy? Căn nhà này lấn chiếm lề đường, còn đúng cái con mẹ nó chứ. Nếu như trong tay mà có cà chua thối, thì Trương Dương nhất định là nện lên mặt của ông ta.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung nói: “Có một phần vi phạm, phần còn lại không có vi phạm” Ông ta và Hoắc Đình Sơn đều ôm một tâm tư giống nhau, Trương Dương cậu không phải là muốn chết hay sao? Vậy chúng tôi tiễn cậu một đoạn luôn, cậu muốn quậy, chúng tôi giúp cậu, chỉ cần cậu chịu được thôi!
Trương Dương gật đầu nói: “Vậy dỡ bỏ phần vi phạm!” Hắn phất tay nói: “Ra tay!” Trương Dương nói xong, người xung quanh không ai có phản ứng gì cả, công an và bộ độ không nghe theo hắn, còn dám dân công thấy công an không ra tay, bọn họ cũng không dám động.
Trương Dương nói với Trương Đức Phóng: “Cục trưởng Trương, ra tay!”
Trương Đức Phóng nói: “Cậu nghĩ kỹ chưa”
Trương Dương nói: “Nghĩ kỹ rồi, ra tay! Đập phần dư sáu mét này cho tôi!”
Trương Đức Phóng hoàn toàn không còn biết nói gì với Trương Dương, tự tạo nghiệt thì không thể sống được, cái này không phải là lên tiếng chống đối với Từ Quang Nhiên một cách công khai rõ ràng sao? Gã phất tay nói: “Tất cả các đồng chí nghe đây, sơ tán khách trong siêu thị, bảo đảm an toàn trong quá trình thi công”
Bởi vì tòa nhà này chỉ bị đập phân nửa, chính là dỡ bỏ phần lấn chiếm lề đường trái phép, cho nên chỉ có thể làm thủ công thôi. Công an bắt đầu sơ tán mọi người, khách đang mua sắm trong siêu thị nghe nói sắp bị đập phá, cả đám vội vàng chạy ra ngoài, tòa nhà này vốn bình thường đều là do vợ của Lý Trường Phong Nghiêm Thúy Phượng trông coi, nghe nói bộ phận phá dỡ quy hoạch của chính phủ muốn đến đập nhà của bọn họ, thế là liền gào thét chạy ra ngoài, mắng đám người bên ngoài: “Thằng khốn nào không có mắt dám đập nhà của bọn tao? Biết tao là ai không?”
Một người công an đến khuyên cô ra rời đi, nhưng mà còn chưa kịp nói gì, thì Nghiêm Thúy Phượng đã vung tay tát cho người này một cái tát, cả giận nói: “Chó mù không mắt, mày xứng để nói chuyện với tao sao?”
Trương Dương vui vẻ, hắn nhếch miệng cười nói với Trương Đức Phóng: “Ẩn đả nhân viên thi hành công vụ, có bắt lại không?”
Trương Đức Phóng cũng không quản được rồi, tuy rằng Nghiêm Thúy Phượng là vợ của cháu trai bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, nhưng mà cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi, Trương Đức Phóng ra lệnh cho hai người công an đến mang Nghiêm Thúy Phượng đi, tạm thời khống chế lại, và Nghiêm Thúy Phượng bắt đầu phát tác bệnh tâm thần của mình ra, gào khóc không thôi.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập, nghe nói tổ công tác liên hợp muốn dở bỏ siêu thị Cát Tinh, ai cũng biết Lý Trường Phong chính là cháu trai của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, nếu như siêu thị Cát Tinh mà còn bị dỡ bỏ, thì chỉ sợ lần này thành phố muốn làm thật rồi.
Sau khi công an sơ tán mọi người ra ngoài xong, liền làm thành một vòng tròn lớn, đuổi tất cả những người đứng xem ra ngoài vòng tròn, sau đó đội phá dỡ chuyên nghiệp bắt đầu vào cuộc, tiến hành dỡ bỏ một phần kiến trúc trái phép của siêu thị Cát Tinh.
Trương Dương ra lệnh cho bọn họ phải làm thật chính xác, dài ra sáu mét, thì đập đúng sáu mét, những bộ phận hợp pháp khác phải được giữ lại, và cứ như vậy phần mặt tiền của tòa nhà này bị đập nát bấy ra, những thứ bên trong siêu thị tất cả đều lộ ra trước mặt người khác, giống như là một cái khung để hàng rộng mở vậy.
Khi công tác dỡ bỏ tiến hành được hai mươi phút, Lý Trường Phong mang theo ba mươi người vội vã chạy đến hiện trường, thấy xung quanh bị công an phong tỏa nghiêm ngặt, hắn cũng không cho ba mươi người của mình xông vào, mà chỉ một mình bước qua, lớn tiếng kêu gào: “Thằng chó nào dám đập nhà của tao?”
Nghiêm Thúy Phượng bị công an khống chế kéo ra ngoài, tạm giữ trong xe công an, thấy chồng của mình đến, cô ta liền gào khóc đút đầu ra cửa sổ, Lý Trường Phong thấy ngay cả vợ của mình cũng bị người ta bắt đi, lập tức đỏ mắt, đoạt lấy một cái xẻng trong tay người dân công bên cạnh, vọt đến thẳng hướng của Trương Dương, nghiếng răng nói: “Tao đập chết mẹ mày...”
Trương Đức Phóng nhanh tay lẹ mắt, chụp lấy cái xẻng trước, rồi bẻ ngược tay của Lý Trường Phong lại để khống chế hắn, hai mắt của Lý Trường Phong đầy tia máu, giận dữ hét: “Buông ra, tao phải liều mạng với hắn!”
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Bình tĩnh!”
Trương đại quan nhân tuy rằng cách rất xa, nhưng mà hai chữ của Trương Đức Phóng thì hắn vẫn có thể nghe rõ ràng, Trương Đức Phóng đang nhắc nhở Lý Trường Phong cần phải bình tĩnh, gã ta ngăn cản Lý Trường Phong cũng không phải là đứng về lập trường của Trương Dương, mà là đang trợ giúp cho Lý Trường Phong, Trương Dương cảm thấy trong lòng rất là khó chịu.
Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn nhìn xung quanh một chút, ông ta không thấy Từ Quang Lợi đâu, theo lý mà nói xảy ra chuyện lớn như vậy, Từ Quang Lợi không có khả năngxuất hiện.
Cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung thì làm vẻ mặt hả hê, trong lòng nói Trương Dương mày cứ đắc chí đi, tao muốn nhìn xem ngày hôm nay mày làm như thế nào.
...
Thật ra thì Từ Quang Lợi có đến, khi ô tô của ông đến hiện trường, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Từ Quang Lợi cũng không có dừng lại, mà lập tức lái xe đến tòa thị chính, gã ta đi tìm đại ca của mình Từ Quang Nhiên, trong cục diện trước mắt, cho dù gã có xuất hiện thì cũng không làm được chuyện gì, người có thể giải quyết tất cả vấn đề chỉ có đại ca của gã, Từ Quang Lợi cho rằng, Trương Dương sở dĩ dám to gan như vậy, tất cả đều là bởi vì đại ca đã nương tay với thằng nhóc này, nếu như lúc đầu hắn khiêu khích mình, đại ca có thể ra tay quyết đoán, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Trên đường đi Từ Quang Lợi đã gọi mấy cú điện thoại, nhưng mà điện thọai di động của đại ca không ai nghe máy cả, đi đến tòa thị chính mới biết là thành phố đang mời hợp hội nghị thường ủy, điện thoại di động của đại ca khẳng định là không có mang theo bên người rồi. Từ Quang Lợi đi đến trước cửa phòng làm việc của bí thư thị ủy để chờ, chuyện ngày hôm nay nói thế nào cũng phải có một lời giải thích.
Trên đường đi đến phòng họp, thì thư ký của Từ Quang Nhiên đã nhỏ giọng nói vào lỗ tai của ông vài câu, nụ cười trên mặt của Từ Quang Nhiên nhất thời thu lại, từ lúc đó ông cũng không nói một câu nào nữa, trong cuộc họp, chỉ có thị trưởng Hạ Bá Đạt đang báo cáo về tiến trình cải cách xí nghiệp trong thời gian sắp tới.
Từ Quang Nhiên lặng lẽ điều chỉnh tâm tình, khi Hạ Bá Đạt kết thúc câu nói của mình, ông thấp giọng nói: “Đồng chí Bá Đạt, anh nói một chút về chuyện chỉnh đốn những kiến trúc trái phép đi”